Đại Tình Hiệp - Hồi 65

Tác giả: Đại Phong

Dâm nữ đãng phụ
Điền Cổ Lệ vừa thấy Tư Đồ Ngọc chọn lựa Triệu Tố Tâm mà mình đã không chiếm được thăm đầu, cho nên trong lòng đã sinh ra ghen tuông tất nhiên là nàng gật đầu tán thành.
Triệu Tố Tâm nhìn thấy Tư Đồ Ngọc vẫn còn nằm im như thế có điều bất tiện. Nàng liền đưa mắt ra hiệu cho Điền Cổ Lệ mỉm cười nói :
- Đại tỷ xin sư tỷ cùng với Thượng huynh đi sau, còn tiêu muội xin trở về ngay Hoan Hỷ Thiền Thiên để lo việc dọn dẹp.
Điền Cổ Lệ xua tay nói :
- Chẳng cần dọn dẹp làm gì. Chúng ta cùng đi một lượt chẳng sao. Thượng Tân Nhân từ lâu vẫn thường ngưỡng mộ đại danh của Ngọc Long kiếm khách, muốn gặp mặt Tư Đồ Ngọc đấy.
Triệu Tố Tâm nghe đưa mắt nhìn Thượng Tân Nhân, đi trước dẫn đường.
Trước hết, nàng tung mình nhảy xuống miệng giếng khô. Dưới đáy giếng có cái cửa ngầm. Tiến vào cửa ngầm này là lối đi tới gian phòng Hoan Hỷ Thiền Thiên đầy vẻ thần tiên.
Thượng Tân Nhân hình như không ngờ rằng trên bốn bức vách tường trong gian phòng đều có treo những bức họa đủ màu đủ sắc.
Chàng vừa tiến trong phòng khẽ cau mày!
Nhưng Thượng Tân Nhân bỗng cất tiếng cười ha hả rồi nói :
- Tuyệt diệu! Thật tuyệt diệu! Hoan Hỷ Thiền Thiên này thật danh cũng như phòng, thực sự là một nơi tham thiền đầy hưng thú.
Nói dứt lời, Thượng Tân Nhân đưa tay chỉ vào Tư Đồ Ngọc lúc đó đã bị điểm huyệt, nằm hôn mê, rồi quay sang Điền Cổ Lệ hỏi :
- Điền cô nương, vị này là Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc chăng?
Điền Cổ Lệ gật đầu. Thượng Tân Nhân đi đến bên chàng, chàng thấy Tư Đồ Ngọc hai mắt lờ mờ, ngạc nhiên hỏi :
- Vị Ngọc Long kiếm khách này đã bị điểm huyệt rồi, chẳng lẽ y cùng với Điền Cô nương và Triệu cô nương vào trong Hoan Hỷ Thiền Thiên này, đối với hai tuyệt thế giai nhân, có điều không hợp y hay sao?
Điền Cổ Lệ gượng cười nói :
- Thượng huynh đoán không sai chút nào. Tư Đồ Ngọc mới xem như hạng người phong lưu phóng túng, nhưng thật ra chỉ là một tên học trò đầu óc thối nát mà thôi.
Thượng Tân Nhân lắng tay nghe, lắc đâu, lộ vẻ không đồng ý. Điền Cổ Lệ ngạc nhiên hỏi :
- Thượng huynh sao lại lắc đầu như thế?
Thượng Tân Nhân nói :
- Vị Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc chỉ là một tên học trò không sành điệu, thì tại sao hai vị cô nương vào trong Hoan Hỷ Thiền Thiên này?
Điền Cổ Lệ bật cười, nói :
- Y không phải ngoan ngoãn đâu, mà bị tiểu nữ bày kế lường gạt, y cho là trong Đào Hoa am này y có thể tìm được vị Ngọc tỷ tỷ của y.
Thượng Tân Nhân cau mày hỏi :
- Ai là Ngọc tỷ tỷ của y?
Điền Cổ Lệ khẽ nghiến răng, hậm hực đáp :
- Đó là một con a đầu, kể về hai mặt võ công và cơ trí còn cao hơn Tư Đồ Ngọc nhiều. y thị tên là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc.
Thượng Tân Nhân lắc đầu nói :
- Tại hạ thật chưa nghe có một nhân vật như thế. Nhưng Điền cô nương tại sao lại khiến cho Tư Đồ Ngọc tin rằng Tiêu Lộng Ngọc có ở nơi này?
Điền Cổ Lệ đắc ý, mỉm cười nói :
- Đó là do ở sự quan sát rất bén và sự phán đoán chính xác của tiện nữ.
Thượng Tân Nhân “À” lên một tiếng, chăm chú nhìn Điền Cổ Lệ, nói :
- Điền cô nương xin nói rõ ràng hơn? Tại hạ muốn được biết sự quan sát rất bén và sự phán đoán chính xác của cô nương?
Điền Cổ Lệ cau mày nói :
- Thượng huynh, trước nhất xin nhớ là tiện nữ ngày trước có mối liên hệ với Tư Đồ Ngọc, đã sớm biết Tư Đồ Ngọc với Tiêu Lộng Ngọc là một đôi bạn trăm năm tâm đầu ý hớp.
Thượng Tân Nhân gật đầu tỏ ý hiểu. Điền Cổ Lệ lại nói tiếp :
- Ngày trước tiện nữ do một cơ hội tình cờ phát giác Tư Đồ Ngọc đi một mình trên gương mặt lộ vẻ ưu tư và buồn bã, ngay cả trong đôi mắt ánh mắt thỉnh thoảng lại nhỏ lệ, và mỗi khi đến nơi non cao núi đẹp nào là lại dừng chân thở dài.
Triệu Tố Tâm dứng một bên mỉm cười nói :
- Thượng huynh, huynh cho rằng dáng điệu của Tư Đồ Ngọc như thế là biểu lộ ý nghĩa gì?
Thượng Tân Nhân mỉm cười nói :
- Kể ra cũng chẳng có gì khó đoán. Có lẽ là Tư Đồ Ngọc đang bị chi phối mặt tình cảm chăng?
Điền Cổ Lệ vỗ tay khen ngợi nói :
- Thượng huynh là người cao minh, đoán không sai chút nào. Bởi vì tiện nữ biết Tư Đồ Ngọc xưa nay vẫn không rời Tiêu Lộng Ngọc nửa bước, mà lúc đó lại trở nên như thế, cho nên tiện nữ đoán rằng vị Ngọc Long kiếm khách này chẳng phải đang mang nỗi tâm sự, mà là y đang nghĩ tới Ngọc tỷ tỷ của y. Chắc là y với Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc đã có sự tranh chấp hiểu lầm nào đó, khiến hai người cùng tức giận bỏ đi?
Thượng Tân Nhân gật đầu nói :
- Nhận xét này quả thật xác đáng. Có lẽ Điền cô nương đã lợi dụng cái trạng thái tâm lý của Tư Đồ Ngọc, nên cô nương đã cho y biết tin tức của Tiêu Lộng Ngọc hiện ở nơi nào khiến cho vị Ngọc Long kiếm khách ngây ngô này bị gạt gẫm mà tự sa đầu vào lưới phải không?
Điền Cổ Lệ gượng cười rồi nói :
- Y tuy đã bị gạt gẫm, nhưng y không biết gì về thú phong lưu, kể ra cũng hơi đang chán.
Thượng Tân Nhân gượng cười, đưa mắt nhìn Triệu Tố Tâm, nói :
- Triệu Tố Tâm tên tuổi hơi kỳ lạ, chắc mới hành đạo trên chốn giang hồ phải không?
Triệu Tố Tâm định lên tiếng trả lời, thì Điền Cổ Lệ lắc đầu, nói :
- Triệu sư muội của tiểu nữ không phải là mới bôn tẩu trên giang hồ và là lần đầu tiên đến Trung Nguyên đấy thôi.
Thượng Tân Nhân quay sang Triệu Tố Tâm, hỏi :
- Triệu cô nương mới rời khỏi Miêu Cương, chắc là lệnh sư U Linh bà bà cũng tới Trung Nguyên đây rồi phải không?
Triệu Tố Tâm mỉm cười nói :
- Tiểu muội đã theo hầu sư phụ, nhưng tại sao Thượng huynh biết rõ lai lịch sư môn của tiểu muội như thế?
Thượng Tân Nhân đưa tay chỉ Điền Cổ Lệ, nói :
- Lệnh sư tỷ với ba chữ Nữ Táng Môn Điền cô nương ở Bắc lục tỉnh đã vang lừng. Thượng Tân Nhân này dù là kẻ thô thiển thì chẳng những tại hạ biết được môn hộ hai chị em sư tỷ muội cô nương, lại còn biết rành hai cô nương có một vị sư huynh hình như tên là Lãnh...
Điền Cổ Lệ nghe Thượng Tân Nhân nói mình là kẻ thô thiển, lấy làm cao hứng, liền đỡ lời vui vẻ nói :
- Thượng huynh, vị sư huynh của tiện nữ tên là Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh.
Thượng Tân Nhân gật đầu, mỉm cười nói :
- Lệnh sư có phải là đang đảm nhiệm chức vụ Tổng trại chủ của giới lục lâm bảy tỉnh miền Nam không?
Điền Cổ Lệ xua tay mỉm cười đáp :
- Thượng huynh nói có hơi sai một chút, Tra sư huynh của tiện nữ không phải là Trại chủ mà là Phó tổng trại chủ mà thôi.
Thượng Tân Nhân “À” lên một tiếng, đua mắt nhìn tứ phía, cau mày nói :
- Đào Hoa am này bố trí như vậy quyết không phải chỉ một sớm một chiều đã xây dựng được. Điền cô nương với Triệu cô nương là những người mới ở đây chưa lâu.
Triệu Tố Tâm đưa mắt nhìn Thượng Tân Nhân, mỉm cười nói :
- Chúng tôi không phải là bổn Am chủ nhân, mà chỉ xin tạm thời cư ngụ ở đây thôi. Nhưng vị Đào Hoa am chủ này đối với sư phụ của tiện nữ xưa nay vẫn tôn xưng là sư thúc.
Thượng Tân Nhân mỉm cười nói :
- Hiện lệnh sư ở đâu? Tại hạ đã ngưỡng mộ oai danh của U Linh bà bà tại hạ có thể bái kiến được không?
Điền Cổ Lệ không đợi Thượng Tân Nhân nói dứt lời, liền chận lời :
- Hôm nay, không may sư phụ của tiện nữ đã cùng với Đào Hoa am chủ đến thăm Câu Lậu phái rồi. Có lẽ ít ra thì ngày mốt mới có thể trở về được.
Triệu Tố Tâm đứng kế bên bật cười nói :
- Thượng huynh tới đây đối với chị em tiện nữ chẳng khác nào tình thân. Hãy đợi sư phụ tiện nữ trở về, tiện nữ sẽ dẫn kiến chẳng muộn.
Điền Cổ Lệ thấy lời nói và dáng điệu của Triệu Tố Tâm rất nhiều cảm tình, bất giác nàng chăm chú nhìn Triệu Tố Tâm nói :
- Tố muội, Thượng huynh là người vừa kết giao với chị em chúng ta, không thể chậm trễ trong việc tiếp đãi được. Cứ để ngu tỷ ở nơi này, tiếp đãi chuyện trò với Thượng huynh còn tiểu muội cứ đi chuẩn bị trà và rượu đi.
Triệu Tố Tâm có vẻ không được vừa lòng nhưng bất đắc dĩ nàng đành phải đứng dậy gượng cười nói :
- Lệ tỷ, tiểu muội xin đi chuẩn bị trà rượu. Nhưng... nhưng giữa hai người mối tình bạn không được nhanh chóng như vậy nhé?
Điền Cổ Lệ bật cười, mắng rằng :
- Tố muội nói sao lạ vậy. Chẳng lẽ tiểu muội đối với ngu tỷ có ý ghen hay sao? Hiền muội cứ yên tâm mà đi đi Thượng huynh đây là vị lang quân biết thú ăn chơi lắm chứ không phải giống như tên Tư Đồ Ngọc ngốc nghếch kia đâu. Người... người tất đã ban ơn vũ lộ cho cả hai chứ không để cho hiền muội phải trơ trọi một mình đâu.
Điền Cổ Lệ vừa nói dứt lời liền đưa mắt nhìn Thượng Tân Nhân, trên gương mặt lộ đầy tình cảm và dâm đãng vô cùng.
Thượng Tân Nhân nói :
- Điền cô nương nói phải, cô nương với Triệu cô nương hai chị em đây, một người là đóa hoa hồng, một người là hoa lan, đều tuyệt thế giai nhân cả. Thế nhưng cũng cần phải để hoa vừa nở nhụy thì cuộc vui mới đến chỗ cùng cực được. Nếu như tại hạ không chu toàn được cả hai thì đáng tiếc lắm.
Triệu Tố Tâm ngầm mừng thầm trong bụng, bởi vì vị Thượng Tân Nhân này nói như vậy là muốn một tên bắn cả hai chim, nên nàng ta liền mỉm cười, yểu điệu rời khỏi Hoan Hỷ Thiền Thiên để đi chuẩn bị trà và rượu để đãi khách.
Điền Cổ Lệ thấy Triệu Tố Tâm đã theo lời mình mà đi lo tra rượu rồi liền quay sang Thượng Tân Nhân, mỉm cười nói :
- Thượng huynh hãy ngồi đây nghỉ ngơi đợi cho tiện nữ đem cái tên ngốc nghếch quê mùa Tư Đồ Ngọc này đi nơi khác...
Thượng Tân Nhân đưa tay ra, mỉm cười nói :
- Bất Tất! bất tất! điền cô nương cứ để cho vị Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc ở lại nơi này.
Điền Cổ Lệ ngạc nhiên hỏi :
- Để Tư Đồ Ngọc ở nơi đây là phiền phức và đáng chán lắm sao?
Thượng Tân Nhân mỉm cười nói :
- Không có Tư Đồ Ngọc ở đây mới phiền phức, bởi vì giữ vị Ngọc Long kiếm khách này ở lại chính là để Triệu cô nương tiêu khiển giải buồn chứ không thì Triệu cô nương sẽ ghen lây với Điền cô nương đấy.
Điền Cổ Lệ thấy Thượng Tân Nhân nói như vậy thật là ngoài ý dự liệu của nàng, chăm chú nhìn Thượng Tân Nhân, cau mày hỏi :
- Thượng huynh tại sao... tại sao Thượng huynh lại đổi giọng như vậy? Chẳng lẽ... Thượng huynh không muốn một tên mà bắn cả hai chim sao?
Gương mặt Thượng Tân Nhân lộ vẻ thần bí đưa mắt nhìn Điền Cổ Lệ, mỉm cười nói :
- Biết mình biết ta mới trăm trận trăm thắng. Hai chị em cô nương đều là những kẻ hồng phấn phong lưu, lại tinh thông về đường âи áι, nếu như tại hạ có lòng tham mộng tưởng đến lợi một tên bắn cả hai chim thì tất nhiên sẽ bị bại và hơn nữa, sinh ra môi bận tâm lo lắng...
Điền Cổ Lệ nghe qua liền mỉm cười, Thượng Tân Nhân lại nói tiếp :
- Bởi thế tại hạ mới cần giữ vị Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc này ở lại để giúp tại hạ trong cơn bối rối mà tiếp đãi lệnh sư muội Triệu Cô nương. Hơn nữa có thế chúng ta mới tha hồ mà hưởng thú ái ân được.
Điền Cổ Lệ nghe rồi liền cười khanh khách nói :
- Thượng huynh quả thật là một người phong lưu đa tình, nhưng tại sao Thượng huynh lại chỉ xem trọng đến tiện nữ mà không lựa chọn Triệu sư muội là người trẻ tuổi và xinh đẹp hơn.
Thượng Tân Nhân mỉm cười nói :
- Điền cô nương không cần phải khiêm nhường, tại hạ đã từng trải qua cuộc dâu bể và ngao du khắp vu sơn, cho nên cũng có đôi mắt rất tinh đời, Triệu cô nương tuy là người có nhan sắc, nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm về thú chăn gối. Luận về hai chữ “phong tình” so với cô nương còn kém xa rất nhiều.
Bởi vì vừa rồi Tư Đồ Ngọc đã có thành kiến là lựa chọn Triệu Tố Tâm để tiêu khiển mà báo thù mối hận ngày trước, nên hành động đó quả thật khiến cho Điền Cổ Lệ buồn bực ghen tuông chơi
Giờ đây lại có được vị Thượng Tân Nhân là người am hiểu thú âи áι này. Hơn nữa, Thượng Tân Nhân lại có tình cảm mà lựa chọn mình khiến cho nàng trong lòng như nở hoa, cao hứng vô cùng.
Thượng Tân Nhân khẽ đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc đang nằm yên trên giường cau mày hỏi :
- Vị Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc này dẫu có ngốc nghếch quê mùa đến đâu, nhưng chỉ cần ban cho y hai viên thuốc cũng đủ thành toàn mọi việc, chứ cần chi điểm huyệt đạo của y làm gì?
Điền Cổ Lệ liền đem thủ đoạn Triệu Tố Tâm đã dùng thủ đoạn dụ dỗ mà bắt sống được Tư Đồ Ngọc kể qua một lượt cho Thượng Tân Nhân nghe, và giải thích rằng :
- Tư Đồ Ngọc hiện giờ chất thuốc đã bộc phát mạnh, khí Nguyên dương xung mãn quá độ. Nếu như không có cách nào phát tiết ra được thì ắt các huyết mạch sẽ nổ tung ra mà ૮ɦếƭ, hai chị em tiện nữ chỉ có cách là điểm vào huyệt đạo của y để cho y ngủ một giấc say sưa mà quên đi cơn Dụς ∀ọηg đang bùng cháy đó thôi.
Thượng Tân Nhân “À” lên một tiếng, bật cười nói :
- Điền cô nương giải thích như vậy quả thật cũng có lý. Lúc đầu tại hạ chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện đã nhận lầm về Tư Đồ Ngọc. Nếu không, với cái dáng điệu anh tuấn của y cũng khiến cho Điền cô nương với Triệu cô nương phải say đắm và ao ước ૮ɦếƭ đi được.
Điền Cổ Lệ đưa mắt lườm Thượng Tân Nhân một cái nói :
- Thương huynh, tại sao, tại sao Thượng huynh nói những lời mỉa mai như vậy? Chẳng lẽ Thượng huynh có ý ghen hờn hay sao?
Điền Cổ Lệ vừa dứt lời thì ở bên ngoài cánh cửa bí mật của Hoan Hỷ Thiền Thiên có tiếng cười khanh khách của Triệu Tố Tâm vang lên.
Kế đó, nàng ta cất tiếng nói :
- Ai mà ghen vậy? Nếu các người thừa lúc ta rời khỏi nơi đây để lo trà rượu các người lại tỏ tình ám muội, không sợ ta ghen hay sao?
Tiếng Triệu Tố Tâm vừa dứt, thì nàng ta bưng ra một khay trà, và rượu nhẹ nhang bước vào trong phòng.
Điền Cổ Lệ bật cười nói :
- Tại sao Tố muội hay đa nghi vậy? Tố muội mới đi rời đây chẳng bao nhiêu thời giờ mà bảo rằng ngu tỷ với Thượng huynh đã...
Triệu Tố Tâm lại cười khanh khách nói :
- Đại tỷ đừng nóng nảy, đó là tiểu muội đùa thôi đấy, chứ ai chả biết sư tỷ là người nhanh nhẹn, nhưng cũng cần phải trong một thời gian tối thiểu là...
Điền Cổ Lệ hơi cau mày, gương mặt đã đổi sắc hồng. Nàng ngắt lời :
- Tiểu muội không được ăn nói bậy bạ, chúng ta với Thượng huynh mới kết giao chưa được bao lâu, sao lại vô lễ như thế?
Triệu Tố Tâm đưa mắt tình tứ nhìn Thượng Tân Nhân, rồi nàng ta tự tay bưng khay trà.
Điền Cổ Lệ thấy Triệu Tố Tâm đem tới bốn cái ly, ngạc nhiên hỏi :
- Tố muội, hiền muội lấy bốn cái ly làm gì?
Triệu Tố Tâm chỉ Tư Đồ Ngọc đang nằm hôn mê, vui vẻ :
- Vị ngày chẳng phải người hay sao? Chúng ta không muốn Gi*t y thì cũng cho y ăn uống chút đỉnh, nếu để y nhịn đói, mất hết sức lực đâu còn gì hứng thú?
Thượng Tân Nhân vỗ tay cười lớn nói :
- Triệu cô nương nói rất phải. Tại hạ ngưỡng mộ đại danh vị Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc đã lâu, nên muốn được kết giao. Vậy hai vị cô nương hay giải huyệt cho Tư Đồ Ngọc để chúng ta cùng uống rượu với nhau cho vui.
Điền Cổ Lệ cau mày nói :
- Tên này là người quê mùa, đối với Thượng huynh hoàn toàn khác biệt. Nếu thả y rồi vạn nhất y trở mặt tẩu thoát...
Điền Cổ Lệ nói tới đây thì Triệu Tố Tam đã xen vào :
- Lệ tỷ yên tâm. Huyệt đạo dẫu có được giải trừ, nhưng Chủng Cốt hương, Tiêu Hồn trà vẫn còn hoành hành ở trong cơ thể y. Lúc đó có đuổi y y cũng không chịu chứ đừng nói là y sẽ bỏ trốn.
Dứt lời, Triệu Tố Tâm liền giải khai huyệt đạo cho Tư Đồ Ngọc. Thượng Tân Nhân chăm chú nhìn Điền Cổ Lệ thắc mắc hỏi :
- Điền Cô nương, hai cái tên Chủng Cốt hương và Tiêu Hồn trà này rất hay. Tại sao cô nương không cho tại hạ được thưởng thức mùi vị?
Điền Cổ Lệ bật cười nói :
- Đó là để đối phó với những kẻ đầu óc quê mùa, không biết thú phong lưu, chứ Thượng huynh là người phóng túng...
Lúc đó Tư Đồ Ngọc đã được Triệu Tố Tâm giải khai huyệt đạo, đã khôi phục được tri giác. Chàng vội vàng ngồi bật dậy.
Thượng Tân Nhân nhìn thấy đôi mắt của Tư Đồ Ngọc đã biết rằng chàng quả thật đã bị chất thuốc làm mê loạn tâm thần, nhìn Điền Cổ Lệ hạ giọng nói :
- Điền cô nương, Chủng Cốt hương và Tiêu Hồn trà của lệnh sư muội thật là lợi hại. Nhưng không biết giải trừ bằng cách nào?
Điền Cổ Lệ mỉm cười nói :
- Thực sự không cần giải trừ, chỉ cần một lần ái ân, chất độc tự nhiên biến mất.
Thượng Tân Nhân tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi :
- Ngoài cách đó ra thì sao?
Điền Cổ Lệ đảo đôi mắt, nàng vẫn không thổ lộ ra cách giải trừ mà chỉ nói với Thượng Tân Nhân rằng :
- Ngoài cách đó ra thì vô phương giải cứu. Y chỉ đợi cho cơn lửa dục đốt cháy tim gan và huyết mạch mà thôi.
Thượng Tân Nhân “À” một tiếng nói hướng về Tư Đồ Ngọc, mỉm cười nói :
- Tư Đồ huynh tiểu đệ ngưỡng mộ oai danh của Ngọc Long kiếm khách. Xin mời Tư Đồ huynh lại đây cho tại hạ được hầu mấy ly.
Tư Đồ Ngọc sắt mặt đỏ hồng, toàn thân run run.
Triệu Tố Tâm thấy thế lấy ra một lọ thuốc nhỏ, sốc ra hai viên thuốc màu trắng, cho Tư Đồ Ngọc uống xong, nàng dắt chàng đến dư tiệc.
Sau khi uống hai viên thuốc trắng rồi, Tư Đồ Ngọc không còn run như trước nữa.
Chàng vòng tay hướng về Thượng Tân Nhân mà thi lễ :
- Huynh đài có thể cho tại hạ biết được quý tính đại danh?
Thượng Tân Nhân mỉm cười đáp :
- Tiểu đệ Thượng Tân Nhân!
Thượng Tân Nhân nó đến đây Tư Đồ Ngọc liền “Ủa” một tiếng ngạc nhiên hỏi :
- Huynh đài là Thương Tâm Nhân, huynh đài tại sao thương tâm? Nói như vậy, chúng ta có thể là đôi ban tri giao, bởi vì tại hạ cũng là một Thương Tâm Nhân.
Thượng Tân Nhân lắc đầu mỉm cười nói :
- Tư Đồ huynh, hiền huynh hiểu lầm rồi, tiểu đệ họ Thượng, tên là Tân Nhân. Tiểu đệ là Thượng Tân Nhân chứ không phải Thương Tâm Nhân...
Tư Đồ Ngọc nâng ly lên thở dài nói :
- Lai đây! Lại đây! Tiểu đệ xin được kính dâng Thượng huynh một chén. Luận về âm, chúng ta cùng là Thượng Tân Nhân nay gặp gỡ nơi này, hà tất phải...
Thượng Tân Nhân mỉm cười nói :
- Xem ra Tư Đồ huynh có tâm đã mang trong người một tâm sự rất thương tâm, nhưng không biết hiền huynh có tâm sự gì vậy?
Tư Đồ Ngọc gượng cười nói :
- Tại hạ... tại hạ có vị Ngọc tỷ tỷ, Ngọc tỷ tỷ của tại hạ đột nhiên lại bỏ đi không... không lý với tại hạ nữa.
Thượng Tân Nhân nghe rồi liền nâng ly cười lớn nói :
- Tư Đồ huynh, hiền huynh chớ nên có thái độ anh hùng đoản khí nhi nữ tình trường như vậy. Tuy vị tỷ tỷ của hiền huynh đã bỏ đi, nhưng giờ đây chẳng phải là vị Tố tỷ tỷ hay sao?
Nói dứt lời Thượng Tân Nhân liền chăm chú Triệu Tố Tâm mỉm cười nâng ly! Triệu Tố Tâm đưa đôi mắt đầy tình tứ nhìn Thượng Tân Nhân rồi cả hai cùng cụng ly vui vẻ uống cạn.
Tư Đồ Ngọc nhìn Triệu Tố Tâm, lắc đầu ngâm:
Tằng kinh thương hải nan vị thủy
Trừ khước vu sơn bất nhị vân
Tạm dịch:
Biển dâu đã trải qua rồi
Bao nhiêu sự việc cũng coi là thường
Đã từng lên đỉnh vu sơn,
Mây cao may thấp cũng không sánh tầy.
Tư Đồ Ngọc ngâm đến đây, chăm chú nhìn Triệu Tố Tâm gượng cười hỏi :
- Triệu cô nương, tại sao cô nương, cô nương không nói cho tại hạ được biết Ngọc tỷ tỷ của tại hạ hiện giờ có ở đây hay không?
Triệu Tố Tâm hơi có ý ghen, nàng quay sang Thượng Tân Nhân nói :
- Thượng huynh thấy có hay không? Y... chỉ có vị Ngọc tỷ tỷ của y, mà chẳng coi tiện nữ ra gì cả.
Thượng Tân Nhân nhìn Tư Đồ Ngọc, nói :
- Tư Đồ huynh, hiền huynh đừng nên si tình như vậy. Cuộc sống con người có được bao nhiêu, tiện đây lại có rượu thì ta cứ việc uống. Hơn nữa, lại có cả hai giai nhân thì hiền huynh xin cứ vui, chứ xá gì đến người họ Tiêu với người họ Triệu.
Tư Đồ Ngọc kinh ngạc hỏi :
- Thượng huynh... Thượng huynh, hiền huynh... tại sao hiền huynh lại biết được rằng vị Ngọc tỷ tỷ của tại hạ họ Tiêu?
Thượng Tân Nhân đảo mắt nhìn Điền Cổ Lệ mỉm cười nói :
- Đó là do Điền cô nương đã nói cho tiểu đệ biết.
Điền Cổ Lệ cảm thấy không dằn được lửa dục, nàng âu yếm tựa người vào Thượng Tân Nhân dịu dàng nói :
- Thượng huynh, hiền huynh hẳn biết câu “đối tửu dương ca”? Ý tiểu nữ muốn đổi lại là “đổi sắc đương ca”, vậy Thượng huynh nghĩ sao?
Thượng Tân Nhân cười lớn nói :
- Điền cô nương hỏi câu đó rất hay. Chúng ta cũng phải đổi sắc đương hoan.
Điền Cổ Lệ cười khanh khách nói :
- Thương huynh, hiền huynh muốn tiện nữ với Triệu sư muội ai là người sẽ được hầu?
Thượng Tân Nhân nói :
- Tại hạ ngưỡng mộ sắc đẹp của Điền cô nương, hôm nay hân hạnh được gặp mặt, thật là người diễm phúc mới có được. xin Triệu cô nương hãy cùng vị Tư Đồ đại hiệp...
Triệu Tố Tâm cảm thấy Thượng Tân Nhân so với Tư Đồ Ngọc phong lưu tuấn tú hơn, nhưng nàng không tiện ghen tuông mà tranh dành với sư tỷ Điền Cổ Lệ, huống chi Thượng Tân Nhân nói đã có ý lựa chọn Điền Cổ Lệ cho mình rồi. Do đó nàng chỉ gật đầu nói :
- Thượng huynh với Điền sư tỷ cứ việc “đổi sắc đương hoan” tiện nữ với Tư Đồ Ngọc cũng...
Nói đến đây đột nhiên Triệu Tố Tâm quay sang Điền Cổ Lệ nói :
- Đại tỷ, chúng ta phải thay đổi chỗ hay là tiểu muội và Tư Đồ huynh cùng ở trong Hoan Hỷ Thiền Thiên này với đại tỷ và Thượng huynh cùng vui vầy?
Điền Cổ Lệ cười khanh khách nói :
- Tố muội với Tư Đồ Ngọc ở nơi này cũng...
Điền Cổ Lệ chưa kịp nói chữ “được” sau cùng, thì Thượng Tân Nhân đã tự bày tỏ y kiến lắc đầu nói :
- Việc âи áι cần phải có sự kín đáo mới hứng thú. Nếu hành động công khai thì làm sao tránh được tiếng xấu!
Điền Cổ Lệ đối với Thượng Tân Nhân đầy tình cảm, Thượng Tân Nhân nói gì thì nàng đồng ý ngay.
Lúc đó, Điền Cổ Lệ quay sang Triệu Tố Tâm, mỉm cười nói :
- Tố muội! thượng huynh đã có ý xấu hổ, vậy hiền muội với Tư Đồ Ngọc đi đến Noãn Ngọc thiền phòng, còn Hoan Hỷ Thiền Thiên này để lại cho ngu tỷ.
Thượng Tân Nhân nghe lời đề nghị của Điền Cổ Lệ, nắm lấy tay Tư Đồ Ngọc nói :
- Tư Đồ huynh hãy vui vẻ mà đi đi! Triệu cô nương cũng là người tuyệt sắc trong cỏi nhân gian này. Đó cũng là diễm phúc cho hiền huynh đấy.
Trong lúc Thượng Tân Nhân nói với Tư Đồ Ngọc, thì Triệu Tố Tâm cũng ghé sát vào tai Điền Cổ Lệ, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía Thượng Tân Nhân mà thì thầm một hồi, không biết nàng nói những gì?
Lúc đó chỉ thấy Điền Cổ Lệ gật đầu lia lịa, điều đó chứng tỏ rằng đối với những lời của Triệu Tố Tâm, Điền Cổ Lệ hoàn toàn đồng ý.
Thượng Tân Nhân đợi cho Triệu Tố Tâm đã dìu Tư Đồ Ngọc ra khỏi gian Hoan Hỷ Thiền Thiên rồi chàng mới quay sang Điền Cổ Lệ hỏi :
- Điền cô nương, Triệu cô nương vừa rồi rỉ tai cô nương nói những gì vậy?
Điền Cổ Lệ Cười khanh khách nói :
- Triệu sư muội của tiện nữ tuổi tuy nhỏ, nhưng lòng dạ cũng hơi tham. Triệu sư muội muốn chúng ta sau khi âи áι sẽ cùng nhau trao đổi.
Thượng Tân Nhân nghe qua, bất giác liền cau mày, ha hả cười lớn. Điền Cổ Lệ ngạc nhiên nói :
- Thượng huynh... người cười cái gì thế? Chắc là Thượng huynh đã cười Triệu sư muội của tiện nữ có tính quá tham lam...
Thượng Tân Nhân lắc đầu ngắt lời nói :
- Tại hạ không phải cười lệnh sư muội là người có tính tham lam mà tại hạ cười là vì lệnh sư muội có sự thiếu sót.
Điền Cổ Lệ lấy làm lạ, cau mày hỏi :
- Thượng huynh nói có sự thiếu sót nhưng chỗ nào mới được chứ?
Thượng Tân Nhân đưa đôi mắt đầy vẻ thần bí mỉm cười nói :
- Chẳng những Triệu cô nương thiếu sót mà ngay cả Điền cô nương nhận xét sai lầm. Những người am hiểu thú phong lưu như hại cô nương, tại sao không hiểu ra rằng tại hạ đâu phải là người thần.
Điền Cổ Lệ “À” một tiếng mỉm cười :
- Thượng huynh quá khách khí đấy thôi, chứ một vị anh hùng như Thượng huynh chẳng lẽ lại không thể được hai lần...
Điền Cổ Lệ vừa nói tới đây, đôi mắt nàng lộ vẻ kinh ngạc, dần dần đã biến đầy vẻ sát khí.
Thì ra lúc đó Thượng Tân Nhân đã kéo cái mũ nho sinh ở trên đầu ra, để lộ một mái tóc mây dài từ trên đỉnh đầu rũ xuống hai vai.
Điền Cổ Lệ giờ đấy mới hiểu được ý nghĩa trong câu nói của đối phương. Nàng ta liền nghiến răng trầm giọng nói :
- Thượng.. Tân Nhân, ngươi là thiếu nữ hay sao?
Thượng Tân Nhân gật đầu Điền Cổ Lệ liền biến sắc mặt, xòe năm ngón tay ra chộp vào mặt Thượng Tân Nhân.
Thượng Tân Nhân thản nhiên cười một tiếng, rồi khẽ lách mình qua một bên nhẹ nhàng tránh khỏi chiêu thức “Ngũ Chỉ Trảo Hồn” vô cùng tàn độc của Điền Cổ Lệ.
Điền Cổ Lệ vừa ra tay một chiêu đánh vào khoảng trống không. Nàng ta liền biến đổi chiêu thức, từ thế chỉ đã trở thành thế chưởng phát ra theo một thức “Tà Bát Huân Lung” nhắm ngay ngang hông Thượng Tân Nhân tấn công mãnh liệt tới.
Thượng Tân Nhân đã bước sang bên một thước khiến cho thế chưởng của Điền Cổ Lệ sang chiêu thứ nhì đã trở thành vô dụng.
Không ngờ Điền Cổ Lệ là kẻ thâm độc lạ thường, chiêu thứ nhì của nàng vừa đánh ra chỉ là một hư chiêu, chứ không phải là một chiêu thực.
Hành động như vậy là nàng ta chuẩn bị xem Thượng Tân Nhân sẽ né tránh về hướng nào, cho nên ngay lúc đó tả chưởng của Điền Cổ Lệ liền nhanh như chớp phát ra, nhắm vào Thượng Tân Nhân đánh tới.
Thượng Tân Nhân lúc đó dẫu có thân pháp cao siêu đến đâu cũng không thể nào tránh kịp.
Chàng liền bị ngay một chưởng của Điền Cổ Lệ đánh trúng bả vai.
Đột nhiên lúc đó vang lên ba tiếng “Bịch, bịch, bịch” rồi một bóng người mảnh khảnh loạng choạng thoái lui về phía sau ba bước.
Nhưng một điều rất lạ là bóng người vừa bị lảo đảo thoái lui về phía sau ba bước không phải là Thượng Tân Nhân đã trúng một chưởng của Điền Cổ Lệ vừa rồi, mà lại là Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ người đã phát ra chưởng đó.
Điền Cổ Lệ tin rằng một chưởng vừa rồi đánh trúng ngay vào bả vai của đối phương, dẫu cho Thượng Tân Nhân không nát gan nát ruột thì cũng phải kêu lên một tiếng thảm khốc rồi ngã lăn ra mặt đất.
Nhưng kết quả lại trái ngược hẳn. Chẳng những lúc đó Điền Cổ Lệ chính mình chợt cảm thấy khí huyết trong người chấn động mạnh mà hơn nữa trên bả vai trái liền cảm thây tê dại đi, xương cốt như muốn gảy lìa.
Điền Cổ Lệ chăm chú nhìn Thượng Tân Nhân, gương mặt vừa lộ vẻ sợ hãi, vừa tức giận.
Thượng Tân Nhân dáng điệu vẫn ung dung như cũ, đưa mắt nhìn Điền Cổ Lệ cau mày nói :
- Điền cô nương! Tục ngữ có câu “Đi một ngày đàng học một sàng khôn”! Tại sao cô nương đã hao phí một thời gian khá lâu như vậy mà chưa chút tiến bộ?
Câu nói này chẳng những có ý trào phúng đối với Điền Cổ Lệ, hình như đôi bên chẳng phải người xa lạ mà là có quen biết với nhau từ ngày trước.
Điền Cổ Lệ nghe rồi càng thêm ngạc nhiên. Nàng chăm chú nhìn Thượng Tân Nhân rồi nói :
- Thượng Tân Nhân ngươi.. thực sự là ai?
Thượng Tân Nhân cười nhạt một tiếng, rút từ trong người ra một chiếc khăn màu hồng, rồi đưa lên lau lớp hóa trang trên gương mặt.
Lúc nãy Thượng Tân Nhân đã không ngớt lời khen Điền Cổ Lệ và Triệu Tố Tâm là những giai nhân tuyệt thế nhưng giờ đây, sau khi nàng để lộ gương mặt thật của mình rồi nếu đem so sánh với Điền Cổ Lệ và Triệu Tố Tâm, sắc đẹp nàng trội hơn nhiều.
Điền Cổ Lệ lúc đó đối với vị tuyệt thế giai nhân này vừa định lên tiếng hỏi thì nàng mỉm cười nói :
- Ngươi còn chưa nhận ra được ta đấy ư? Ta là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc, người mà các ngươi mượn làm con mồi để dụ dỗ Tư Đồ Ngọc phải sa vào cạm bẫy.
Điền Cổ Lệ cảm thấy rã rời. Nàng liền đưa tay ném ra một đám độc sa ngũ sắc chụp lấy người Tiêu Lộng Ngọc.
Đó không phải là lối tấn công địch mà cũng không phải là lối cầm cự. Điền Cổ Lệ hành động như vậy là nàng tìm đường thoát thân.
Do đó Điền Cổ Lệ vừa ném đám độc sa ra, nàng ta liền tung mình nhảy tới cánh cửa bí mật trong gian Hoan Hỷ Thiền Thiên.
Tiêu Lộng Ngọc dễ gì chịu để cho Điền Cổ Lệ chạy trốn?
Hơn nữa đối với đám độc sa mà Điền Cổ Lệ vừa ném ra, nàng cũng chẳng coi là gì cả, liền nhảy vào trong đám khói ngũ sắc nhanh như điện xẹt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc