Đại Tiểu Thư Danh Giá Snow - Chương 11

Tác giả: Bella

“Có khó để giữ một ai khi đã từng buôg tay ta rồi
Có khó để nói rằng khi bên anh em chẳng thể xa rời
Đến lúc bỗng phải nhận ra bao lâu nay mình đã khiến nhau lặng im
Bỏ mất bao thời gian xin một lần.
Lang thang trên con phố bước chug bước ta bên nhau
Gạt đi mọi chuyện quá khứ có lẽ vẫn tốt hơn niềm đau
Em tin mai sẽ khác có cố gắng anh sẽ thấy là tất cả
Vì ai mà em đã trở thành người khác.” _nhạc chuông điện thoại nó vang lên
-Alô, Nguyệt Cầm nghe_nó thấy số lạ nên mới nói cả tên mình ra
-Đừng nói là em không lưu số điện thoại của bạn trai mình lại nhé_hắn gắt lên
-Anh biết luôn sao, làm thầy bói được đấy, haha_nó cố tình chọc hắn thêm, thực ra trước đó hắn gọi cho nó một lần, mà lúc đó nó lại gét cay gét đắng hắn nên chẳng thiết lưu số lại.
-Hừ, mai em đi học xem anh xử em thế nào nhá_hắn cũng trêu đùa nó
-Vầng, mai anh nhớ đi học nhá, không là trường chẳng có ai đi học đâu_nó nói với giọng rất chi là dthương
-Em nói vậy là sao_hắn thật sự chưa hiểu được ý của nó
-Mai là chủ nhật anh cũng đi học sao, cháu ngoan Bác Hồ có khác nhĩ, haha_nó cười qua điện thoại khiến hắn ngượng ૮ɦếƭ được
-Không thèm nói chuyện với em nữa, em đi ngủ sớm đi, em ngủ ngon, mơ thấy ác mộng nha, háhá_hắn cười còn man rợ hơn cả nó
-Em biết rồi, anh ngủ ngoan nha, nỗi ác mộng lớn nhất đời em là mơ thấy anh đó, haha_nó vừa nói xong thì tắt máy, hắn chẳng kịp ú ớ gì thêm, nhưng lại khẽ mĩm cười hạnh phúc.
Cốc…Cốc…Cốc
-Nguyệt Cầm mày cho tao ngủ chung nha_nhìn Kỳ đáng thương ứ chịu được
-Sao thế_nó hỏi lại Kỳ, vì trước giờ Kỳ rất gét chật chội
-Tại…tại…Khánh Huy mới dọa ma tao trong điện thoại_sắc mặt Kỳ lúc này tệ vô cùng, sắp khóc rồi
-Thôi, thôi, tao sợ tiếng thét kinh hoàng của mày khi khóc lắm biết không hả, đặt gối xuống ngủ đi, tao hơi mệt_nó nói xong hai đứa lăn đùng ra ngủ
Sáng sớm, khi bà quản gia vào phòng nó dọn dẹp, thấy hai đứa ôm nhau ngủ như trẻ còn bà khẽ mĩm cười. Sáng nay trời mưa rất to, khiến hai con heo ngủ nướng Bội Kỳ và Nguyệt Cầm phải thức dậy sớm. Hai đứa nó lên lịch đi ăn sáng trước, sau đó là shopping rồi kế tiếp là vào viện thăm một người. Hai đứa đội trời mưa mà đi, (thật ra là đi xe ôtô, tg phóng đại ý mà) đứa thì cấm cúi vào Ipad chơi game(Bội Kỳ), đứa thì chăm chú vào các thông tin được cập nhật trên mạng. Hai đứa đi hết nơi này đến nơi khác thế là hết ngày(tg tóm tắt phần này cho nhanh nhá m.n)
-Thật bất ngờ khi chúng ta lại có thể đón thêm một bạn nữa vào lớp này_Du lên tiếng với chất giọng không hoan nghênh học sinh mới
Phía ngoài cửa, một dáng người nhỏ nhắn, nhưng không đến nỗi phải gọi là xinh đẹp, bình thường, mặc dù đã được chăm chút vẽ bề ngoài không ít.
-Chào, Trần Phương Nghi là tên tôi_học sinh mới có vẻ khinh thường tất cả mọi người vì ba là một người có thế lực trong chính trị Tập đoàn Trần Thị được mọi người kính nể.
Hắn mĩm cười với Nghi, trong khi đó tất cả mọi người trong lớp đều rất gét về cách cư xử thiếu lịch sự. Nó cũng rất uất ức vì hắn giám tỏ thái độ như vậy trước mặt của nó.
-Em ngồi đâu_Du thờ ơ
-Gần “anh” Thiên _Nghi còn không tôn trọng cả thầy giáo
Nó chẳng nói gì, nếu còn một lần làm quá nữa nó sẽ ra tay trừng phạt thích đáng, “Quyền lực ư? Hư danh”_trong đầu nó nghĩ đến từ đó và nhếch miệng cười tạo nên một đường cong hoàn chỉnh.
-Cho mình ngồi đây, đi chỗ khác được chứ_Nghi bước xuống chỗ nó
Nó không trã lời, khiến Nghi càng bực tức thêm, định cầm tay nó nhưng nó nhanh chóng rút tay lại. Phương Nghi giả vờ ngã xuống đất, khiến hắn nghĩ nó cố tình làm vậy với Nghi.
-Em làm gì vậy, có thấy bản thân mình quá đáng không_hắn vừa gắt lên với nó, vừa chạy lại đỡ Nghi
-Ai quá đáng đây, cô ta mà, xưng hô với mọi người mà không “chủ ngữ,vị ngữ” cả thầy mà cũng khinh bỉ, cô ta được dạy dỗ sao_nó tiến lại gần hắn mà hét lên
-Em đừng nghĩ có chút địa vị trong xã hội là có thể la mắng, xúc phạm, đánh đập người ta như vậy_hắn bây giờ chỉ lo bênh vực cho Phương Nghi, khiến Nghi càng hung hăng với nó hơn nữa, còn cố tỏ vẻ mình đáng thương
-Mình xin lỗi, mình không cố ý dành chỗ của bạn đâu_Phương Nghi lên tiếng nói khiến nó càng bực tức thêm trong lòng
-Cô nghĩ sao hã, tôi đã làm gì cô? Cô không được dạy dỗ tử tế sao, đồ vô giáo dục_nó nói với nét mặt khinh bỉ vô cùng
“Bốp”_hắn tát nó, năm ngón tay in hằn trên gương mặt thanh tú nhỏ nhắn kia, bây giờ hắn mới thật sự cảm thấy bản thân mình quá đáng.
-Anh…Anh… anh xin lỗi,anh…anh_hắn không nói được gì thêm, cái tát hắn bang cho nó khiến Phương Nghi cười thầm trong lòng “muốn dành anh ấy với tao sao, còn lâu”_Nghi nghĩ thầm
-Nè, cậu…cậu… tát Cầm sao, chúng tôi thật sự tin lầm cậu rồi_Kỳ bước lại gần bên đỡ Cầm dậy, quay lại nói với hắn
-Tôi không có ý đó, thật ra Phương Nghi tôi coi như em ruột, mẹ em ấy bỏ đi, chỉ còn ba, nên Cầm nói em ấy vô giáo dục là quá đáng_hắn tỏ vẻ không hài lòng về thái độ của nó.
Phong và Duy nãy giờ đã đến lớp và cũng đủ để hiểu hết mọi việc đang diễn ra tại đây, khiến hai anh chàng đùng đùng nỗi giận. Nhanh chóng Kỳ cản lại thay cho quyết định của con bạn thân.
-Chấm hết, từ nay đừng lấy bàn tay dơ bẩn của các người mà ***ng vào người tôi. Còn cô, chỗ đó đó(nó chỉ tay về chỗ cạnh hắn) cứ dùng đi, tôi thật sự kinh sợ lắm rồi_nó nói dứt lời lập tức đến chỗ của Phong ngồi
-Thầy ơi, bàn này ngoại lệ thầy nhá_nó nói với Du, vì mỗi lớp chỉ có thể hai học sinh một bàn thôi.
Vừa đúng lúc Sang Sang bước vào, thấy lạ khi nó chuyển lên bàn trên ngồi, Kỳ liền kể lại sự việc xảy ra, Sang tức đến nỗi gào thét trong lớp ai cũng hoảng sợ. Phương Nghi thì rất vui sướng, “mày sẽ phải hỗi hận vì đối đầu với tao”_Nghi thật gê gớm, đã nhường cho không chịu.
—–Căn tin trường—–
-Hai người ăn gì? Tôi đi lấy giúp cho_Cầm lên tiếng hỏi Kỳ và Huy
-À, cơm chiên và côcacôla nha, hai phần luôn_Kỳ nói thay Huy
-Còn anh Phong, Duy và chị Sang đi cùng em nhé_nó mĩm cười cố tỏ vẻ mình không sao, vì trước giờ nó phải chịu đựng điều này rất nhiều lần
-Kỳ à, anh thay mặt thằng Thiên xin lỗi Cầm và em nhá_Huy nói
-Không, để hắn ta tự quỳ trước mặt Cầm mà xin lỗi_Kỳ kiên quyết nói
-Nhưng thật sự Nghi rất tội nghiệp, hai năm trước, mẹ em ấy đột ngột bỏ hai ba con mà đi tìm hạnh phúc khác, đó là cú sock lớn nhất đối với nó, anh và Thiên chơi thân với nó từ nhỏ và đã xem nó như em gái, nên anh nghĩ việc Thiên làm cũng có phần đúng và có phần sai là đã tát Cầm_Huy ôn tồn nói với Kỳ
-Em không chấp nhận được, hai người thì biết gì về Cầm chứ, thôi đi em không muốn nhắc đến nữa, Cầm đến rồi_Kỳ cố tránh câu hỏi tiếp theo của Huy
HẮn và Phương Nghi thì đang nói cười vui vẻ ăn cơm, hẳn chắn cảm thấy có lỗi hay áy náy với nó sao “anh xem tôi như con ngốc sao? Em gái sao? Mẹ bỏ đi sao”_nó liên tục tự hỏi mình những câu vớ vẩn đó. “Tôi sẽ chắc chắn chờ xem cô còn dùng được những thủ đoạn nào nữa”_nó nhìn về phía hắn và Nghi. Thật ra hắn luôn nhìn về phía nó một cách nào đó, hắn sợ phải đối mặt với nó vì hắn biết hắn đã quá sai lầm rồi.
**Giới thiệu nhân vật
Trần Phương Nghi 16t Không có gì gọi là đặc sắc
Đẹp : Không Giỏi : Không Võ : Không
Chảnh : Có Đánh Đá : Có
Giả nai : Vô Đối => tg gom hết các thứ xấu vào Nghi hết rồi (hehe)
Gia thế : Con gái cưng của tập đoàn Trần Thị, có máu mặt trong thị trường Hàn Quốc. Quan hệ khá thân thiết với gia đình hắn và Huy
*Lưu ý: lúc đầu rất thich Phong vì Phong hay qua lại thường xuyên để chơi với Huy và Duy, sau này khi biết Phong có hôn ước khác (giả vờ có thôi) nên chuyển sang thích hắn đến giờ.. Quyết tâm giành được hắn.
Nó về nhà, đến tận sáng nó vẫn chưa ngủ được, nó mãi suy nghĩ rồi lại sờ lên mặt nhớ lại cái tát của hắn hôm qua, nó đã khóc suốt đêm, sáng nay nó không đến trường, cứ ở suốt trong phòng, Bội Kỳ thì đi học nhưng lo lắng cho nó vô cùng. Nghe Bội Kỳ thuật lại, Phong, Duy, Sang và cả Kỳ chạy ùa đến siu thị, mua bao nhiêu là đồ ăn nó thích về chuẩn bị cho nó. Nó cố lê bước xuống nhà để mọi người được vui và không cần lo lắng cho nó, thật ra cảm giác này nó đã từng trải khi Phong bỏ đi, nó nghĩ chắc nó sẽ nhanh chóng lấy lại tinh thần thôi.
Ở trường, hắn rất lo lắng cho nó, tại sao nó không đi học, tại sao Phong, Duy, Sang và cả Kỳ cùng nhau ra về, phải chăng đã có chuyện gì.
-Nghi cho anh mượn Thiên một lát nhé, em ra căn tin mua đồ ăn đi_Huy lên tiếng, Nghi lưỡng lự một lát rồi cũng gật đầu chấp nhận.
-Tao nghĩ mày nên xin lỗi Cầm, tao sẽ giúp mày hẹn một cuộc hẹn_Huy vỗ vai hắn, khi hắn đã gật đầu chấp thuận.
Cuối cũng tiết học cũng kết thúc, tâm trạng hắn không vui nhưng vẫn cố cười với Nghi. Phương Nghi thì cố tìm cách khiến hắn chú ý đến mình, hắn thì mãi nghĩ về nó khiến cho Nghi vô cùng thất vọng.
-Tối nay em cố thuyết phục Cầm đến bar nha, Thiên sẽ đến xin lỗi_Huy hớn hở nói qua điện thoại với Kỳ
-Ừm, em biết rồi, bye anh nha_Kỳ tắt máy, xông thẳng vào phòng nó
-Chuẩn bị đồ nhanh lên, đến bar nào, xem hắn sẽ xin lỗi mày ra sao và liệu có chấp nhận lời xin lỗi đó được không_Kỳ nói đến nỗi không kịp thở
-Tao không đi_nó trả lời dứt khoát
-Đi, mày không đi thì đừng nhìn mặt tao nữa_Kỳ nỗi giận
-Tao không muốn_nó vẫn kiên quyết
-Vậy sao, thế tao đi_Kỳ giận nó, quay mặt đi không chút do dự
-Thôi, được rồi, tao thua rồi, đi thì đi_nó ngồi dậy bước xuống giường
Hai đứa chuẩn bị đồ, chạy môtô đến chỗ hẹn, vẫn như thường ngày, nó và Kỳ vẫn là tâm điểm của các cánh đàng ông hám gái.
-Cậu ta đâu_Kỳ bực bội lên tiếng hỏi Huy
-Ơ, nó sẽ đến ngay thôi_Huy gãi đầu lên tiếng
Hai cô nàng mới ngồi xuống thì hắn đã bước vào, thêm đứa bám đuôi đằng sau chẳng ai xa lạ chính là Phương Nghi.
-Khốn nạn mà_nó cố tình nói để những người ngồi gần nghe thấy
-Em làm sao vậy_hắn cố hỏi vậy ý chỉ nó là người vô giáo dục
-Thì cứ nói thẳng ra tôi là người vô giáo dục đi, em làm sao vậy, thật nực cười_nó cầm ly R*ợ*u lên uống
-Mình xin lỗi, mình không cố ý dành chỗ của cậu đâu_Phương Nghi lên tiếng càng làm nó thêm tức.
Phong và Duy bước vào, ngồi vào bàn của nó khiến Phương Nghi ngại ngùng.
-Mình mời cậu nhé_Phương Nghi nâng ly mời nó
Nó cũng chấp thuận, vì không muốn gây mất đoàn kết nữa, nhưng thật không ngờ Phương Nghi lại cố tình làm đổ ly R*ợ*u.
-Cậu không tha lỗi cho mình thì thôi sao cậu lại đối xử với mình như vậy_Phương Nghi nói với giọng vô cùng giả dối khi tự mình làm rơi ly R*ợ*u cầm trên tay.
Chỉ có Duy và Phong tinh mắt thấy được, nó thì lại vô cùng ngạc nhiên, nó đã cố ý làm hòa thế mà. Hắn cũng lại bênh vực cho Nghi
-Em quá đáng lắm rồi_hắn hét lên khiến cả gian phòng bar im bặt tiếng người
-Tôi không có_âm vực lạnh lùng của nó vang lên, khiến Nghi cảm thấy phần nào đó của sự sợ hãi
-Em còn cãi, ai cũng nhìn thấy mà, có ai rãnh mà làm đỗ ly R*ợ*u mình cầm trên tay_Hắn càng căm phẫn hơn
-Vậy mà còn có người rãnh đó chứ_nó cố cãi hắn
-Em…em…_hắn bực tức không nói thành lời
-Sao. Định cho tôi thêm một cái tát nữa cho đều à_nó lấy lại âm vực lạnh lùng
-Sao em không chịu nhận lỗi chứ hã. Nghi đã làm hòa mà_hắn tiếp tục quát nó
“Xoảng”_nó lấy tay mình đập xuống bàn, bàn vỡ vụn ra, bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo kia bắt đầu lem luốc những máu là máu. Nó bây giờ không cảm giác được sự đau đớn của bàn tay nữa. chỉ có nỗi tức giận tột độ mà thôi. Rin thấy vậy chạy đến xem sự việc ra sao.
-Ô hay, đây không phải là cô Phương Nghi sao, thật hân hạnh quá, được tiếp đón cô ở đây_Rin nói với giọng khinh bỉ vô cùng
-A, chào anh ạ_Phương Nghi lễ phép hơn bao giờ hết
-Lạ thật, một tiểu thư cao sang quyền quý mà lại cúi mặt trước một kẻ tầm thường như tôi sao, tôi nhớ lần đầu gặp cô tại Hàn, là cô ngẫn cao đầu mà ngó lơ tôi. A, chi tiết quan trọng là khi cô biết tôi là đối tác làm ăn của ba cô thì cô lại khác, rất lễ phép. Xử lý tình huống thật xuất sắc. Bây giờ, cô làm cho cô gái này tức giận đến nỗi đập bàn chảy máu tay, và khi biết được cô gái này là em gái của tôi, chắc cô sẽ cúi đầu xin lỗi và băng bó vết thương lại giùm nhĩ_Rin nhếch miệng cười khinh bỉ rồi đi ngang qua tỏ thái đội coi thường đối với hắn và Nghi.
-Em đưa tay ra nào, có biết đâu không hã, thật là_Rin trách mắng nó
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc