Đại Nam Tử Tiểu Nàng Dâu - Chương 59

Tác giả: Thất Chích Nhạn

Triệu Trọng Sơn nghe được câu hỏi của hắn không có trả lời ngay, mà là chân mày co rút lại suy tư chốc lát mới đáp: "Chỉ có duyên gặp nhau vài lần, cũng không quen biết." Nói xong chuẩn bị đứng dậy cáo từ.
Tào chưởng quỹ vốn uống chút R*ợ*u, mặc dù nhìn Triệu Trọng Sơn không phải hạng người thông thường, có lòng muốn quen thân, chỉ là nay mình chậm trễ người ta, thấy bọn họ muốn đứng dậy cáo từ, chỉ đành phải luôn miệng tự trách hôm nay mình chậm trễ, ngày khác nhất định phải tới cửa thăm hỏi.
Mà hai vợ chồng Chu Mạch đều nói không cần khách khí, rồi rời khỏi Tào gia trở về viện tử của mình, Triệu Trọng Sơn dắt Đông Nhi, Chu Mạch cùng hắn sánh đôi đi ở trên đường, nhìn sắc trời vẫn còn sớm, Chu Mạch đề nghị đến chợ ở đầu Trấn Nam mua chút món ăn, món ăn hôm qua mua về nàng đã làm nước chát lúc sáng rồi, mua chút món ăn tươi về nhà để ba người ăn lúc khuya.
Tiến vào tháng chạp, cho dù không phải ngày họp chợ, mỗi ngày người tới trấn trên đặt mua đồ cũng không ít, rất nhiều người sợ càng gần tới cuối năm vật giá càng cao, nói phải bắt đầu chuẩn bị trước.
Đến chợ ở đầu Trấn Nam, ba người mua chút rau dưa trước, lại muốn đi mua con cá để hầm cách thủy ăn, ai ngờ cách gian hàng bán cá còn cách một đoạn, Chu Mạch đã ngửi thấy mùi cá, trong dạ dày sôi trào không thoải mái, nàng vội vàng buông tay Đông Nhi ra, chạy đến thùng rửa chén của một gian hàng bán đậu hủ ven đường nôn, nàng cảm thấy tất cả lượng R*ợ*u tối hôm qua uống đều nôn ra, dạ dày khó chịu, cuối cùng nước mắt cũng chảy ra.
Bộ dáng này của nàng dọa sợ Triệu Trọng Sơn cùng Đông Nhi, cũng vội vàng chạy theo, đấm lưng đấm lưng, lau miệng lau miệng, thăm hỏi thăm hỏi.
Trong lòng Chu Mạch đang buồn bực tại sao lại có phản ứng này, chợt nhớ tới đại di mụ của mình đã chậm trễ gần mười ngày, nhưng nhớ tới lần trước Tôn Lão Đầu chẩn đoán bệnh xác nhận mình không có mang thai, làm nàng rối rắm.
Đang lúc Chu Mạch cau mày nghi ngờ, Triệu Trọng Sơn bên kia nóng nảy: "Tiểu Mạch, trước tiên chúng ta đi xem đại phu." Nói xong không đợi Chu Mạch trở lời liền một tay nhấc xách món ăn đã mua một tay díu Chu Mạch đang yếu sức, trong miệng còn an ủi Đông Nhi không để cho nàng phải lo lắng. Chu Mạch hất cánh tay kéo mình của hắn, lại bò tới nơi đó nôn khan một lát, ý thức mơ hồ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ ௱o^ЛƓ lung nhìn Triệu Trọng Sơn.
Triệu Trọng Sơn thấy thế trong lòng cảm giác như bị quả chùy đâm một cái, vốn muốn đưa món ăn trong tay cho Đông Nhi, ôm lấy nàng đến y quán, thấy người chung quanh đi tới đi lui, vì phải lễ phép, hắn chỉ có thể lên phía trước nhấc cánh tay Chu Mạch lên, để cho sức nặng toàn thân nàng đều dựa vào trên thân mình, cái tay còn lại đỡ hông của nàng cho nàng chút hơi sức, chạy tới Hồi Xuân đường gần đây.
Dựa vào bả vai ấm áp này, Chu Mạch cảm thấy trong lòng không có cảm giác bất an, đã an tâm không ít, mặc dù bả vai Triệu Trọng Sơn gầy gò, nhưng dựa vào rất có cảm giác an toàn, trong lòng Chu Mạch không thể không giễu cợt mình, ói thành bộ dáng này, còn suy nghĩ vóc người nam nhân, ngươi thật là một sắc nữ thứ thiệt, tuy thân thể là nữ nhân chừng hai mươi, nhưng tâm lại là nữ nhân đã ba mươi đấy.
Mặt Triệu trọng Sơn nghiêm túc, hoàn toàn không biết liền mình mới vừa rồi thê tử mệt lả trong *** đã không để ý mình chà đạp hình tượng, đem chính mình mắng bỉ ổi không biết bao nhiêu lần rồi.
Đến Hồi Xuân đường, Triệu Trọng Sơn vừa nhìn trong lòng đã biết trước, tiên sinh ngồi bên trong quầy không phải là Trương lão giả vài ngày trước đến nhà mình làm chứng sao.
Bởi vì hôm nay người đến xem bệnh cũng không nhiều lắm, cho nên Trương lão đầu liếc mắt một cái liền nhận ra Triệu Trọng Sơn, đứng dậy cười hỏi: "Triệu công tử, không biết hôm nay đến đây có chuyện gì? Có chỗ nào cần lão phu ra sức sao?"
Lần trước chỉ có mình đi làm chứng, chạy một chuyến tới, thì có năm lượng bạc trắng lóa vào túi tiền, cho nên thấy Triệu Trọng Sơn liền cười hì hì như thấy tài thần gia.
"Trương lão tiên sinh, thê tử ta thân thể không thoải mái, nên mời các đại phu giỏi nhất y quán ngươi mau chóng đến xem giúp." Triệu Trọng Sơn gấp đến độ cái trán cũng đã bốc lên mồ hôi, không có thời gian cùng Trương lão đầu nói chuyện.
Vừa nghe hắn nói như vậy, Trương lão đầu cũng phát hiện mặt cô gái bên cạnh hắn tái nhợt, thần thái suy yếu, liền vội vàng trước để cho Triệu Trọng Sơn đỡ Chu Mạch đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, lại kín đáo nghiêng đầu bảo đại phu trong quầy tới bắt mạch.
Một lão đầu chòm râu hoa râm say lảo đảo đi tới trước mặt bọn họ, ngồi ở đối diện bọn họ, Triệu Trọng Sơn ngồi ở bên cạnh nói cho hắn biết tình huống của Chu Mạch, mà lão nhân kia cũng không nhìn hắn cái nào, trực tiếp bắt mạch cho Chu Mạch, chỉ chốc lát sau giương mắt bình tĩnh nói: "Hỉ mạch." Sau đó lại đứng dậy lảo đảo đi về.
Hai chữ của hắn làm hai vợ chồng Triệu Trọng Sơn kinh sợ, hai ngày trước mời lão đại phu thân thích bên nhà mẹ của nhà Tôn thị Tôn Lão Đầu xem mạch cho rồi, xác nhận là không có, tại sao sau hai ngày lại có, hai ngày nay hai người bọn họ cũng không tiến hành vận động để sinh ra hỉ mạch, cho dù có cũng sẽ không nhanh như vậy a.
Sau khi cách xa cái chợ tràn đầy các loại mùi vị, thần sắc của Chu Mạch có chút khôi phục, nàng nghe được hai chữ kia ý nghĩ đầu tiên trong lòng là lão gia ngài sai lầm rồi, nhưng thật không tốt nếu trực tiếp chất vấn năng lực chuyên nghiệp của người ta.
Nhìn Triệu Trọng Sơn bên cạnh vẫn đang sững sờ, Chu Mạch chỉ đành phải uyển chuyển hỏi: "Hai ngày trước cho mời đại phu trong thôn đến xem, lúc ấy nói là không có, tại sao chỉ qua hai ngày lại có?"
Lão đầu trở về đến nửa đường quay đầu lại nhìn nàng: "Vị tiểu nương tử này, xin hỏi tháng của ngươi chậm mấy ngày rồi?"
"Chín ngày rồi." Dù sao cũng là từ hiện đại xuyên qua, đối với chuyện trả lời vấn đề mà nữ tử bình thường thẹn thùng, Chu Mạch trả lời rất dứt khoát, còn Triệu Trọng Sơn bên cạnh nghe được đối thoại như thế mặt đã khẽ ửng hồng rồi.
"Tình trạng thân thể mỗi người bất đồng, nói như vậy tháng trì hoãn bảy ngày đã có thể có hỉ mạch rồi, nhưng cũng có số ít nữ tử sẽ lui về phía sau, cho nên lúc ấy đại phu trong thôn các ngươi bắt mạch có lẽ là thật không nghĩ tới, chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, bây giờ xác nhận ngươi có hỉ mạch, về nhà nghỉ ngơi tốt là được." Lão đầu râu bạc ngược lại thuận mồm đáp. d.đ.l.q.đ
Triệu Trọng Sơn nghe được lời nói của đại phu đầu tiên là mặt H**g phấn kích động, sau đó lập tức nhớ lại phản ứng mới vừa rồi của Chu Mạch, vội vàng tiến lên dò hỏi: "Đại phu, thê tử của ta mới vừa rồi ói kịch liệt, có cần dùng loại thuốc nào không?"
Còn không đợi đại phu trả lời, Chu Mạch liền nói không cần, nàng biết rõ thuốc không thể tùy tiện dùng, đặc biệt là lúc mang thai, càng phải cẩn thận hơn, "Ta chỉ mới có hơi phản ứng, cần dùng thuốc gì, sau này mình chú ý nhiều chút là được, là thuốc có 3 phần độc, cũng không thể dùng lung tung."
"Vị tiểu nương tử này nói cực phải, mang thai chỉ là thân thể sẽ xảy ra chút biến hóa mà thôi." Vị lão đại phu kia cũng gật đầu nói phải.
Triệu Trọng Sơn thấy thế cũng không kiên trì nữa, chỉ vội vàng dìu Chu Mạch đứng lên, kêu Đông Nhi đứng dậy cáo từ, lại bị một mình lão đại phu gọi lại, để cho hắn ghé tai lại, chỉ thấy lão đại phu nói thầm mấy câu ở bên tai Triệu Trọng Sơn, mặt Triệu Trọng Sơn có chút biến hóa, ngoài miệng đáp đã rõ, sau đó liền ra khỏi Hồi Xuân đường, chậm rãi đi vào trong nhà.
Bây giờ Chu Mạch đã hoàn toàn tỉnh lại thật sự không chịu nổi cái dáng vẻ thận trọng kia, mặc dù chính nàng kiếp trước hay kiếp này cũng không có trải qua việc sinh con, nhưng vẫn biết chút về vấn đề này.
Đẩy tay Triệu Trọng Sơn đang đỡ tay mình ra, Chu Mạch không thuận theo nói: "Ta có thể tự mình đi, lại nói chàng xem trên đường cái nào có ai lôi lôi kéo kéo đi bộ như vậy chứ."
"Bây giờ nàng có thai, đi bộ phải cẩn thận chút." Triệu Trọng Sơn cũng biết ở trên đường cái làm như vậy là không được, chỉ đành phải thu tay về, nhưng mà vẫn cách nàng rất gần, trên mặt cũng là vẻ ưu tâm lo lắng.
Mặc dù Triệu Trọng Sơn đã có một đứa con gái là Đông Nhi, nhưng hắn chưa từng trải qua quá trình thê tử mang thai, chỉ biết sau khi nữ nhân mang thai phải dưỡng sức, không thể làm việc nhiều, cho nên bây giờ e sợ Chu Mạch xảy ra chút không may nào, hơn nữa nữ tử trước mắt này là người không chịu ngồi yên, xem ra mười tháng sau này mình sẽ phải lo lắng đề phòng.
Chu Mạch thấy hắn như thế, biết phải hảo hảo dạy nam nhân trước mắt khóa học dưỡng sinh, chỉ là chờ trở lại trong thôn giáo dục cũng không muộn, mặc dù thấy nam nhân trước mắt khẩn trương trong lòng vẫn là vui mừng, nhưng là lo quá hóa bực. (chỗ này ta cũng chả biết nên edit thế nào, chắc là nếu anh lo quá chị sẽ buồn bực :v)
Trở lại nhà, Triệu Trọng Sơn cũng không để cho Chu Mạch vào phòng bếp, chỉ cùng Đông Nhi hai người ở trong phòng bếp kết hợp làm cơm tối.
Mặc dù Chu Mạch không nguyện ý ăn món ăn không có tư vị do Triệu Trọng Sơn làm, chỉ là trải qua chuyện buổi chiều ói một lát, đã không có hơi sức gì, chỉ cảm thấy cả người yếu mềm, hơn nữa cũng không có khẩu vị gì, đoán chừng mình như thế này cũng ăn không được nhiều, nên để cho hắn làm.
Cơm nước xong an bài cho Đông Nhi ngủ trước, ở trấn trên chỉ đặt mua một cái giường lớn, cho nên tối nay Đông Nhi cũng chỉ có thể cùng bọn họ chen chúc mà ngủ. Bởi vì hôm qua không có tắm, hôm nay lại nôn như vậy, Chu Mạch cảm thấy trên người bốc mùi, muốn đi tắm, Triệu Trọng Sơn uy bức dụ dỗ, ૮ɦếƭ sống cũng không đồng ý, chỉ dụ dỗ nàng sau khi trở về thôn lại tắm. Chu Mạch chỉ đành phải hậm hực trở về phòng nằm xuống, chỉ để lại cho nam nhân một bóng lưng.
Triệu Trọng Sơn thu thập xong vào phòng, thấy Chu Mạch chỉ chừa quay lưng lại với mình, đi đường vòng đến phía trước nàng nói: "Tiểu Mạch, nàng đã muốn tắm như vậy, sáng sớm ngày mai chúng ta trở về thôn đi, nơi này cũng không có xây phòng tắm đặc biệt, bị thương hàn sẽ không tốt."
Thấy Chu Mạch lật người nghiêng đầu không để ý tới hắn, hắn cũng không để ý, nói tiếp: "Bây giờ nàng lại có thai, từ nay trở đi tiệm mới khai trương của Tào chưởng quỹ chúng ta không đi có được không, nhiều người náo nhiệt sẽ bị ***ng. Ngày mai chúng ta đi nói với Tào chưởng quỹ một tiếng, trở về thôn, nàng thấy thế nào?"
Chu Mạch nghe hắn nói như vậy ngược lại thấy có chút đạo lý, thật đúng là sợ hôm đó lắm thầy nhiều ma, sợ người chen chúc sẽ ***ng phải mình, liền gật đầu đồng ý.
Nhưng nếu vị hàng xóm kiêm đại tẩu Lý thị muốn đến dây dưa làm khó, Chu Mạch lại nhíu mày, mở miệng bảo Triệu Trọng Sơn ở trên giường, chui vào trong lòng hắn hỏi "Ta đây có thai, không thể động thai, ngày sau nếu đại tẩu đến khi dễ ta, chàng dự định làm sao bây giờ?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc