Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh - Chương 07

Tác giả: Bình Quả Thụ

Môi chạm môi.
Hứa Minh Ưu vẫn luôn cảm thấy Trình Tư có năng lực khiến cậu không nhịn được mà muốn dựa vào gần, lại không kìm được mà muốn rời xa.
Giống như bây giờ, cả người cậu vì câu nói của anh mà sắp nóng đến bốc khói luôn rồi. Tuỳ tiện vài chữ thôi, lại khiến cậu có cảm giác khổ sở cứ như bị bắt quả tang đang làm chuyện gì xấu vậy.
Hứa Minh Ưu phiền não, hẳn bản thân nên nói gì đó để phản bác lại một chút…
Ví như: Tim tôi tốt, nên mới đập như thế.
Hay có thể là: Anh nghe nhầm rồi, đó là tiếng điện thoại rung đấy chứ.
Thế nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ ra cái gì, tiếng đàn lại lần nữa vang lên…
Sau khi Trình Tư ấn phím Mi xong, liền tiếp tục đàn một bài nhạc ngắn.

Ngón tay Trình Tư nhảy múa trên các phím đàn.
Hứa Minh Ưu nhìn những phím đàn lên lên xuống xuống, cảm thấy trái tim mình cũng hoà cùng âm nhạc lên bổng xuống trầm.
Đây là một giai điệu khiến người khác cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, tựa như gió xuân tháng Ba phất qua những nhành đào mơn mởn chồi non, có thể ngay giây tiếp theo những đoá hoa sẽ lặng lẽ bung nở.
Âm nhạc thể hiện cảm xúc.
Cậu nghĩ, lúc này tâm trạng của Trình Tư nhất định rất tốt.
Hứa Minh Ưu bỗng nhiên nghĩ thế.
Cậu không biết vì sao Trình Tư lại tự nhiên vui như thế, có điều nếu chỉ “bắt nạt” cậu một chút mà anh có tâm trạng tốt thì cậu cũng chẳng ngại ngần gì mà không cho anh “bắt nạt” cả.
Nghĩ đến đây, mặt Hứa Minh Ưu càng lúc càng nóng: Sao cứ như tâm trạng của mấy cô bé yêu thích thần tượng thế này?

Đến khi đàn hết bài, Trình Tư mới mở miệng: “Hứa Minh Ưu, lấy giúp tôi cây Pu't.”
Hứa Minh Ưu ngẩn ra một chút, nhưng vẫn nhanh chóng rút quyển sổ và cây Pu't trong túi mình ra đưa cho anh.
Trình Tư nhận xong liền nằm bò ra trên bàn viết liên tục.
Hứa Minh Ưu hiếu kỳ nhìn anh viết hết số này đến số khác, mãi mới đợi được Trình Tư viết xong, cậu không nén được, hỏi: “Đây là cái gì?”
Trình Tư còn chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Linh cảm.”
Hứa Minh Ưu suy nghĩ một chút: “Là nhạc phổ đúng chứ? Đoạn nhạc ban nãy à?”
Trình Tư không đáp lời.
Qua một lúc lâu sau, Hứa Minh Ưu mới nghe thấy hình như anh đang nói thầm câu gì đó.
Hứa Minh Ưu cúi đầu xuống: “Anh nói gì?”
Trình Tư quay đầu lại: “Tôi nói, là…”

Thời gian như ngừng lại.

Hứa Minh Ưu chỉ cảm thấy trên môi đột nhiên ấm nóng, tiếp theo liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Trình Tư.
Khoảng cách giữa hai người họ hình như hơi gần quá, bởi vì Hứa Minh Ưu có thể nhìn thấy rất rõ ràng khuôn mặt người đối diện đang đờ ra.
Ý, hoá ra Trình Tư cũng có biểu cảm này.

Ừm?
Đợi đã…

Rầm! Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một đám nhân viên đang học nhiếp ảnh vui mừng sung sướng chạy cả vào…
“Thầy Hứa, thầy giỏi thật đấy!”
“Đúng thế đúng thế, cảnh vừa rồi nhìn cứ như hai người hôn nhau thật rồi ấy!”
“Hoá ra mấy tấm ảnh nghi vấn của các ngôi sao được tạo ra như thế này!”
“Không phải là sếp và thầy Hứa thông đồng với nhau để bọn này chụp đấy chứ?”
“Thầy Hứa, vừa rồi giống thật lắm ấy, thầy xem này!”

Hứa Minh Ưu dường như cuối cùng cũng nhận ra được điều gì, cậu vừa căng thẳng, lại vừa có chút mơ hồ.
Mãi đến khi xem mấy bức ảnh trong máy đám “học viên”.
Đó không phải cảnh đối mắt cậu dự định mà là một tấm ảnh hôn nhau…
Đúng thế, hôn nhau.
Cậu và Trình Tư, môi chạm môi.
Hứa Minh Ưu trợn tròn mắt.
Xung quanh rất ồn ào, mấy nhân viên kia còn đang vui mừng vì chụp được những bức ảnh lợi hại hệt như thợ săn ảnh thứ thiệt, mồm năm miệng mười bàn luận không dứt.
Trong đầu Hứa Minh Ưu lại chỉ có một ý nghĩ: Tim đập quá nhanh rồi, xung quanh ồn ào thế này mà vẫn nghe thấy được.
Cậu cứ đứng ngẩn ra đó, nghe thấy tiếng Trình Tư vang lên: “Hứa Minh Ưu, tôi…”
Hứa Minh Ưu như bị cái gì đó đâm vào, lập tức hoàn hồn, “soạt” một tiếng lấy lại quyển sổ trong tay anh, nói nhanh: “Ờ, đột nhiên nhớ ra còn buổi phỏng vấn phải làm, tôi đi trước đã”, nói rồi cũng chẳng ngoái đầu lại, cứ thế đi thẳng.

Lâm trận bỏ trốn.
Hứa Minh Ưu cũng không rõ vì sao mình lại hốt hoảng, mà thực tế là cậu căng thẳng đến độ sắp khóc luôn rồi.
Rõ ràng đây chỉ là một bất ngờ ngoài ý muốn.
Rõ ràng chẳng có gì cả, không phải sao?
Nếu cậu muốn, lần sau tôi gọi cậu ta đến đây cho cậu phỏng vấn.
Y như Trình Tư dự liệu, Hứa Minh Ưu sau khi trốn đi thì chẳng liên hệ với anh nữa.
Nụ hôn hôm đó, mặc dù là bất ngờ ngoài ý muốn, nhưng Hứa Minh Ưu vốn luôn dễ căng thẳng và hay xấu hổ, bởi vậy cậu phản ứng như thế cũng không có gì bất thường.
Vấn đề là so với phản ứng của Hứa Minh Ưu, Trình Tư lại càng để ý đến cảm nhận của mình hơn.
Trình Tư vẫn luôn biết mình thích Hứa Minh Ưu, “thích” đơn giản như thích một người bạn. Mà bây giờ, cái loại “thích” này hình như lại mang thêm một ý nghĩa không rõ khác.
Sự thay đổi tinh tế này, rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào vậy?
Trình Tư rít một hơi thuốc, đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Hứa Minh Ưu.
Khi ấy cậu đội một chiếc mũ, đầu cúi gằm không nhìn thấy mặt, trên tay còn cầm một túi ni lông, nói mình đưa hàng.
Lúc đấy anh chỉ thấy buồn cười: Diễn vụng quá.
Thế giới này vô cùng kỳ diệu, khi đó anh tuyệt đối không thể nghĩ sẽ có một ngày mình vì người trước mắt mà tâm tình rối loạn.
Thậm chí, anh còn giống tên dê xồm, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại khuôn mặt đỏ bừng của cậu sau nụ hôn bất ngờ hôm trước.
Hứa Minh Ưu, Hứa Minh Ưu.
Trình Tư thầm gọi tên cậu hai lần, chậm rãi nhả một vòng khói thuốc.

Trong lúc Trình Tư còn đang suy nghĩ làm sao để tìm lại Hứa Minh Ưu đã trốn mất thì cậu lại tự động dâng đến cửa.
Trình Tư rất bất ngờ, vốn anh cho rằng với tính cách của Hứa Minh Ưu, ít nhất cũng phải một thời gian nữa mới có thể gặp lại. Ấy vậy mà người trước mặt, mặc dù vẫn trốn tránh ánh mắt anh nhưng quả thật là đã đến hẹn anh dùng cơm.
Hứa Minh Ưu bộ dáng mất tự nhiên: “Ừm, sổ ghi chép của tôi không thấy đâu nên qua đây tìm thử.”
Người này đến nói dối cũng không biết cách, rốt cuộc là làm sao mà trở thành phóng viên được vậy?
Trình Tư gật gù: “… Ồ, thế tìm thấy chưa?”
Hứa Minh Ưu: “Chưa… chưa thấy.”
Trình Tư: “Ồ.”
Hứa Minh Ưu khụ khụ hai tiếng: “Thời gian cũng không sớm, anh đã ăn cơm chưa?”
Trình Tư xoa xoa cái bụng vừa bị tô mì ăn liền lấp đầy: “Chưa ăn, nhịn đói cả ngày rồi.”
Trên mặt Hứa Minh Ưu cuối cùng cũng có vẻ nhẹ nhõm: “Vậy chúng ta đi ăn đi.”
Khoé miệng Trình Tư không kìm được, khẽ cong lên.

Nói chung, không khí bữa ăn lần này rất tốt, hai người giống như mọi ngày, tuỳ tiện nói đôi ba câu chuyện phiếm.
Trình Tư nhìn ra được, Hứa Minh Ưu mặc dù không tự nhiên cho lắm nhưng vẫn nỗ lực cố gắng không căng thẳng trước mặt anh.
Bởi vậy, Trình Tư cũng tự khắc chế chính mình, không để mình chêu chọc cậu ấy, khéo lại doạ người ta chạy mất thì khổ.

Ăn xong bữa, hai người trở lại phòng làm việc, Trình Tư đưa cho Hứa Minh Ưu một tấm vé, là vé vào cửa buổi biểu diễn cá nhân của Lâm Sênh.
Hứa Minh Ưu nhìn qua, hình như là ghế VIP.
Trình Tư: “Tôi là khách mời của buổi diễn đó, cậu đến xem đi.”
Hứa Minh Ưu gật đầu: “Cậu ta rất nổi. Nhất định phải đi rồi.”
Ý là, toà soạn nhất định sẽ cử người đến sắp xếp phỏng vấn và chụp ảnh.
Trình Tư nghe vậy lại thở dài một hơi: “Quả đúng là phải nhờ phúc của cậu ấy rồi. Nếu cậu muốn, lần sau tôi gọi cậu ta đến đây cho cậu phỏng vấn.”
Hứa Minh Ưu ngẩn ra, im lặng lắc đầu.
Trái tim cậu nảy lên vì anh.
Chớp mắt đã đến buổi biểu diễn của Lâm Sênh.
Buổi biểu diễn này được xem như bước khởi động cho việc tuyên truyền trước khi phát hành album mới, quy mô cũng không lớn lắm.
Dù vậy, chất lượng lại vô cùng cao.
Phần nhạc đệm được giao hẳn cho dàn nhạc đứng đầu toàn quốc, đến cả Lâm Sênh cũng đi luyện tập cật lực, đổ không ít mồ hôi công sức để chuẩn bị cho buổi biểu diễn này.
Nguyên văn lời Lâm Sênh thì là, thì vì gọi đây là buổi biểu diễn thì nên gọi là “quà cảm ơn”…
Cảm ơn bạn bè, người nhà và người hâm mộ đã luôn cổ vũ và giúp đỡ cậu.

Hứa Minh Ưu cầm chiếc vé Trình Tư cho mình, vào chỗ từ rất sớm.
Quả không hổ là vé VIP, nằm ở phòng quan sát trên tầng hai, đối diện thẳng với sân khấu, tầm nhìn cực kỳ tuyệt vời.
Nghe nói vé VIP như thế này rất hiếm, hơn nữa cũng không bán mà do chính Lâm Sênh tự mình sắp xếp. Nếu không phải là người cực kỳ thân quen thì còn chẳng lấy được vé VIP chứ đừng nói lại nằm ở vị trí đẹp nhất như thế này.
Hứa Minh Ưu cúi đầu kiểm tra và thiết lập thông số cho máy ảnh, trong lòng xuất hiện cảm giác rất phức tạp: “Quan hệ giữa Trình Tư và Lâm Sênh quả nhiên không phải tốt bình thường.”

Rất nhanh đã đến lúc buổi biểu diễn bắt đầu.
Lâm Sênh biểu diễn rất xuất sắc, không khí trên khán đài cũng rất hào hứng.
Vậy nhưng Hứa Minh Ưu lại cứ thất thần, chỉ chụp vài bức ảnh cho đủ số.
Buổi biểu diễn đã đi được nửa đường, đèn trên sân khấu tắt hết, chỉ còn một mình Lâm Sênh hát chay bài hát đã đưa tên tuổi cậu đến với người hâm mộ.
Khán giả vẫy gậy phản quang, tự động hoà cùng lời ca với Lâm Sênh.
Ngay lúc chuẩn bị vào điệp khúc, Lâm Sênh đột nhiên im lặng, hiện trường cũng giống như chuông báo thức bị tắt, cũng trở nên tĩnh lặng.
Hứa Minh Ưu giật mình.
“Dinh, dinh, dinh.”
Không biết từ đâu vang lên ba tiếng piano, tiếp sau đó đèn sân khấu bật sáng.
Trên sân khấu rực ánh đèn, Trình Tư khoác một bộ tây trang đen đang ngồi trước đàn piano.
Tiếng hoan hô bên dưới vang dội, anh khẽ mỉm cười, đặt ngón trỏ lên môi, nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng. Đợi đến khi cả hiện trường đều im lặng, anh mới cúi chào khán giả, sau đó quay người ngồi xuống.
Tay Trình Tư đặt trên phím đàn, mắt nhìn về phía Lâm Sênh:
Lâm Sênh nắm chặt mic, cũng nhìn về phía anh…
Cùng lúc đó, tiếng nhạc đệm vang lên lấp đầy không gian.

Khán giả gào thét điên cuồng, nhiệt tình đến độ mái vòm cũng như sắp vỡ tung.
Hơi thở của Hứa Minh Ưu hơi run rẩy. Dường như cậu đã mất hết năng lực suy xét, trong đầu chỉ có một âm thanh lặp đi lặp lại không ngừng gào to:
Trình Tư! Trình Tư! Trình Tư!
Đây là lần đầu tiên cậu xem Trình Tư biểu diễn trực tiếp.
Anh không hát.
Anh chỉ ngồi đó đánh đàn.
Nhưng chỉ cần như thế cũng đã đủ để phát ra ánh sáng chói loá đến độ cậu không thể mở mắt ra được.
Đó chính là Trình Tư.
Cậu vốn luôn nghĩ tính cách mình đã lãnh đạm đến độ không thể lãnh đạm hơn được nữa rồi, ấy vậy mà chớp mắt vừa rồi, cậu cũng có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng…
Tim cậu nảy lên vì anh.
Bài hát vừa rồi đã kết thúc, hai người lại tiếp tục cùng biểu diễn thêm một bài.
Vẫn là Trình Tư đánh đàn, Lâm Sênh hát chính.
Tiếng hú hét của người hâm mộ liên tục đập vào màng nhĩ Hứa Minh Ưu, cậu bịt chặt miệng, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi sân khấu…
Trình Tư và Lâm Sênh, hai người phối hợp hoàn hảo không chê vào đâu được.
Cảm giác hoà hợp trọn vẹn. tựa như trên thế gina này chỉ còn lại hai người họ vậy.
Màn biểu diễn kinh điển đến vậy.
Nhẽ ra cậu nên cầm máy ảnh lên, chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ này.
Thế nhưng cậu lại sợ, cậu không dám nhìn.

Cậu ghen tỵ phát điên.

Những ý nghĩ mơ hồ đến độ chính cậu cũng không nói ra được đột nhiên toả sáng chói loá tới mức không thể giấu đi đâu.
Chúng quay cuồng trong đầu cậu.
Gặm nhấm cậu.
Hành hạ cậu.
Trước nay cậu vẫn chưa từng nhận ra địa vị của Trình Tư trong trái tim mình.
Mãi cho đến khi bên cạnh anh cũng xuất hiện một người rựa rỡ không kém.
Hai người họ ở bên nhau trông thật…
Đẹp.
Hứa Minh Ưu chầm chậm khép mắt vào, lại mở bừng mắt ra.
Cậu cảm thấy bản thân thật nực cười.

Cạch, cửa phòng VIP bật mở.
Hứa Minh Ưu quay đầu nhìn.
Trình Tư đứng dựa vào cửa, thở hổn hển nhìn cậu, cười hỏi: “Nghe thấy tôi chào cậu không?”
Hứa Minh Ưu ngẩn ra nhìn anh, không động đậy, giống như đột nhiên không biết người trước mắt là ai vậy.
Trình Tư thu lại nụ cười, đi đến trước mặt cậu, vẻ mặt thất vọng: “Nhanh như thế đã quên rồi sao? Là ba nốt Đồ, Rê, Mi cậu đánh mà.”
Hứa Minh Ưu lắc đầu.
Sau đó lại gật đầu: “Trình Tư, anh, anh và Lâm Sênh thật tuyệt.”
Khuôn mặt Trình Tư bừng sáng: “Cảm ơn.”

Dưới sân khấu, sau khi nghỉ một chút, Lâm Sênh lại tiếp tục xuất hiện.
Dựa theo danh sách bài hát phát lúc trước, ca khúc tiếp sau chắc là nằm trong album mới, dành tặng người hâm mộ thưởng thức trước.
Lâm Sênh: “Bài hát tiếp theo, là món quà gửi đến một người. Tôi tiến vào giới giải trí, thật ra là bởi vì người ấy.”
Người hâm mộ bên dưới hét lên.
Lâm Sênh: “Người này, lúc bình thường thì rất thông minh, nhưng tôi lại cảm thấy người ấy ngu ngốc ૮ɦếƭ đi được. Hôm nay người đó tuyệt đối không biết bài hát này tôi gửi tặng mình đâu.”
Tiếng cười vang dội trên khán đài, có mấy người hét lên tên Trình Tư.
Hứa Minh Ưu len lén quay đầu sang bên cạnh nhìn Trình Tư, mặt đối phương lại chẳng có biểu cảm gì đặc biệt.
Lâm Sênh: “Năm nay tôi đã hai mươi tám tuổi, để hát được bài này tôi đã tốn mất…”
Lâm Sênh ngừng một chút, lại tiếp: “Tốn mất tám năm. Hoá ra đã lâu như thế rồi.”
Khán giả tại hiện trường đột nhiên im lặng.
Ánh đèn lại lần nữa tối đi.
Lâm Sênh bắt đầu cất giọng.
Là một bài hát tiếng anh kinh điển, “The rose”.
Giọng cậu hơi run rẩy.
Có mấy giây, Hứa Minh Ưu cảm thấy hình như Lâm Sênh đang nghẹn ngào.

Tám năm.
Nghe đằng đẵng mà xa xôi.
Hứa Minh Ưu cảm thấy bản thân có lẽ vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được cảm giác dùng tám năm để hát một ca khúc.
Cậu hơi hối hận đã đến buổi biểu diễn này.
Cậu muốn rời đi.
Nhưng Trình Tư lại túm chặt lấy cậu.
Nhìn anh có hơi buồn bực, nói vẻ bấc đắc dĩ: “Cậu đang nghĩ gì thế, Hứa Minh Ưu? Người cậu ta nói đến không phải tôi.”
Anh dừng lại một chút, lại tiếp: “Hứa Minh Ưu, cậu nghe đi, bài này hay lắm đấy.”
Hứa Minh Ưu nhìn về phía Lâm Sênh trên sân khấu: Ánh đèn lúc sáng lúc tối giao hoà trên khuôn mặt cậu, giữa không gian của bóng tối và ánh sáng, trông cậu ta thật dịu dàng và bình yên.

Trái tim nãy giờ vẫn không yên của Hứa Minh Ưu rốt cuộc cũng bình ổn lại.
Cậu không rõ là giọng hát của Lâm Sênh an ủi mình, hay lời giải thích của Trình Tư khiến cậu thả lỏng.
Điều duy nhất cậu có thể làm được là khẽ nói một câu: “Ừ, bài hát hay thật.”
Vào lúc bàn tay Trình Tư nắm chặt lấy tay cậu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc