Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh - Chương 06

Tác giả: Bình Quả Thụ

Nice to meet you.
Dạo gần đây Trình Tư có phần buồn bực, anh cảm thấy Hứa Minh Ưu đang trốn mình.
Ví dụ lúc trước anh gửi tin nhắn, Hứa Minh Ưu đều trả lời rất nhanh, mà bây giờ, đến cả nửa ngày mới trả lời một tin: vừa rồi bận; sạc pin điện thoại; không nhìn thấy; sóng điện thoại không tốt…
Hay lại giống như lần anh mời Hứa Minh Ưu đến phòng làm việc của mình ăn cơm, Hứa Minh Ưu lại trả lời: gần đây đang bận; sức khoả không tốt; đồ ăn trong nhà còn nhiều quá, không ăn thật lãng phí; phải dạy phụ đạo cho con gái nhà hàng xóm…
Tóm lại, các loại lý do.
Trình Tư nghĩ đi nghĩ lại, nguyên nhân chỉ có thể là việc cậu ấy rơi nước mắt ngày hôm đó. Có lẽ cậu ấy cảm thấy ngượng, nhưng Trình Tư lại cảm thấy rất cảm động.
Người này khiến anh thấy vừa ấm áp vừa vui vẻ, anh không muốn chỉ vì chuyện này mà mất đi người bạn như cậu.

Mặt khác, Hứa Minh Ưu cũng rất phiền não.
Không biết dạo gần đây Trình Tư bị làm sao, cứ liên tục rủ cậu đi chơi hay đi ăn cơm, mấy lý do có thể dùng cậu đều dùng gần hết sạch rồi.
Hiện tại Hứa Minh Ưu còn chưa muốn gặp mặt anh ta.
Ngày hôm đó khóc đến mức như thế, lại bị anh ta ôm lấy, mãi cho đến giờ nhớ lại cậu vẫn còn ngượng ૮ɦếƭ đi được.
Nói trắng ra thì cũng chỉ tại da mặt cậu mỏng, hơn nữa bản thân cậu ngay từ đầu cũng không cách nào dùng tâm trạng bình thản để đối xử với anh ta.
Chính điều này khiến Hứa Minh Ưu thấy phiền não.
Bởi vậy, trốn được thì trốn thôi.
Nghĩ đến đây, Hứa Minh Ưu lại thở dài một hơi.
Di động đột nhiên kêu.
Cậu rút ra xem, quả nhiên là Trình Tư.
Hứa Minh Ưu mím môi nhấn từ chối, cùng lắm thì lát nữa bảo mình bận họp vậy.
Kết quả chẳng bao lâu, di động lại tiếp tục kêu.
Hứa Minh Ưu tiếp tục từ chối, Trình Tư bên kia lại gọi tiếp, rất có khí thế “cậu không nghe tôi không dừng”.
Mặc dù đã là buổi tối nhưng Hứa Minh Ưu vẫn đang ở toà soạn, một loạt hành động này đã thu hút sự chú ý của nhóm đồng nghiệp: “Tiểu Hứa, điện thoại gọi đến sao không nghe đi?”
Hứa Minh Ưu lúng túng cười, cuối cùng đành phải nhận điện thoại: “Alô…”
Điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp của Trình Tư: “Phóng viên Hứa, vừa rồi có phải đang bận không?”
Hứa Minh Ưu: “… À, ừ, vừa, vừa rồi bận họp.”
Trình Tư “ồ” một tiếng dài đầy ẩn ý, lại tiếp luôn: “Phóng viên danh tiếng, tôi có tin muốn báo.”
Hứa Minh Ưu nhất thời còn chưa kịp hiểu: “Hả?”
Trình Tư lại cười: “Ở chỗ tôi đang có tin về một ngôi sao, cậu có muốn nghe không?”
Hứa Minh Ưu: “… Tôi…”
Trình Tư ngắt lời cậu: “Nếu cậu muốn nghe thì lát nữa tới phòng làm việc của tôi đi. Tiện tay mang ít đồ ăn qua nhé, tôi nấu cơm rồi.”
Hứa Minh Ưu: “…”
Cậu không nhịn được, hỏi: “Đừng nói anh ở mãi trong phòng làm việc đến tận giờ vẫn chưa ăn cơm đấy nhé?”
Trình Tư: “Đúng thế. Bởi vậy tốt nhất là cậu đến nhanh đi, nếu đến muộn e là tôi đã đói đến độ chẳng còn sức mà kể gì nữa đâu.”
Nói xong ngắt điện thoại luôn.
Hứa Minh Ưu nhìn trừng trừng di động, sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường: Tám giờ bốn mươi phút.

Cuối cùng, cậu vẫn đến phòng làm việc của Trình Tư.
Lúc đến nơi đã là hơn chín giờ tối, đèn trong phòng đều được bật sáng, nhìn rất rực rỡ. Trình Tư đang đứng dựa vào cửa cười hì hì đợi cậu.
Hứa Minh Ưu hơi mất tự nhiên, chỉ có thể cúi đầu cầm túi đồ ăn bước thẳng vào trong.
Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Trình Tư, Hứa Minh Ưu cũng ngồi xuống ăn cùng với anh.
Không khí trên bàn ăn rõ ràng tốt hơn nhiều, hai người nói chuyện câu được câu mất…
Hứa Minh Ưu: “Sau này anh mua mấy món để sẵn đi, cứ thế này mãi không tốt đâu.”
Trình Tư: “Bình thường cũng có chuẩn bị đồ ăn, nhưng hôm nay vì Lâm Sênh cần gấp demo (thử nghiệm) một bài hát, nhất định phải hoàn thành trong hai ngày, bận bù đầu nên quên hết cả. Ăn xong tôi còn phải tiếp tục làm, không thể trì hoãn được.”
Hứa Minh Ưu: “Hai người hình như… trước nay đều hợp tác rất tốt.”
Trình Tư gật đầu: “Ừ, đúng thế, về mặt cá nhân chúng tôi còn là bạn bè. Nói ra thì phòng làm việc này thành lập, một nửa lý do là vì cậu ta mà.”
Hứa Minh Ưu hơi sững ra.
Trình Tư tiếp tục nói: “Đúng rồi, tin tức nhắc đến với cậu trong điện thoại chính là tên đó ngày kia sẽ có hẹn ăn cơm với một đạo diễn nổi tiếng ở Trạch Viên, cậu có thể đến đó canh sẵn. Bọn họ hình như định hợp tác.”
Nói rồi dường như anh sực nhớ ra điều gì, lại bổ sung: “Có điều cậu ta không phải tôi, nội dung viết đừng tiêu cực quá.”
Nghe thấy lời này của anh, Hứa Minh Ưu đột nhiên tức giận, buồn bực nói:
“Tôi chỉ phụ trách chụp ảnh, nội dung bài báo không phải tôi viết. Nếu anh không tin tôi, vậy tôi không đi là được.”
Lời vừa nói xong, Trình Tư cũng cảm thấy không ổn, vội vàng giải thích: “Ý tôi không phải thế…”
Có điều không khí đã lạnh đi rồi.
Hai người cứ thế trầm mặc ăn nốt bữa cơm, Hứa Minh Ưu thu dọn bát đũa đem đi rửa.
Trình Tư cũng đứng ngay cửa phòng bếp, chẳng nói một lời cứ im lặng nhìn cậu, không biết đang nghĩ gì.

Hứa Minh Ưu dường như không mấy tập trung, rõ ràng chỉ là rửa mấy cái bát mà cũng làm nước văng tung toé. Đợi được đến khi cậu rửa xong thì trên người đã dính ướt không ít.
Đang lúc cậu ngó nghiêng tìm xem trong bếp có gì lau tay được hay không thì Trình Tư lại bước đến nắm lấy tay cậu.
Hứa Minh Ưu giật mình nhìn anh.
Trình Tư cầm khăn tay, từng chút từng chút một nhẹ nhàng giúp cậu lau những giọt nước trên tay lẫn trên người.
Mặt Hứa Minh Ưu thoáng cái đỏ rực, cố giằng tay ra, hốt hoảng nói: “Không cần đâu, tôi tự làm được rồi.”
Trình Tư không lên tiếng, chẳng qua lực tay lại tăng thêm một phần.
Anh ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn người trước mặt: “Hứa Minh Ưu, không biết tại sao nhưng tôi cứ có cảm giác cậu sợ tôi.”
Hứa Minh Ưu cứng đờ, không dám nhìn anh, chỉ nhỏ giọng đáp: “Không có, anh nghĩ nhiều quá rồi.”
Trình Tư vẫn không chịu buông tay: “Hứa Minh Ưu, tôi xin lỗi về câu nói vừa rồi. Cậu đừng sợ tôi, cũng đừng trốn tôi.”
Giọng điệu của Trình Tư vô cùng nghiêm túc, nhưng Hứa Minh Ưu nghe vào lại hơi thất thần.
Cậu đột nhiên nhớ lại khi còn nhỏ, có lần người nhà mua một chậu cá về, bên trong là mấy con cá đuôi quạt đỏ rất đẹp, cậu cứ say mê mà ngắm nhìn mãi. Mẹ Hứa thấy con thích liền để cậu mang vào phòng đặt trên giá sách nuôi.
Nhưng Hứa Minh Ưu lại lắc đầu.
Cậu không dám.
Cậu sợ có ngày cậu vô tình làm đổ chậu cá, hoặc có thể nuôi không tốt mà khiến chúng ૮ɦếƭ cả. Những con vật đẹp đẽ như thế, cậu chỉ cần đứng xa ngắm nhìn là đã đủ rồi.
Từ trước đến nay cậu vẫn là một người nhát gan.
Cả cuộc đời này việc dũng cảm nhất cậu từng làm, có lẽ chính là lần kích động đem bánh ga tô tặng cho Trình Tư.
Nghĩ đến đây, Hứa Minh Ưu không nhịn được mà ngẩng đầu.
Người trước mắt này, cậu đã từng theo đuôi anh, đã từng phỏng vấn anh, họ từng cùng ăn cơm, cùng dạo công viên nói chuyện phiếm.
Anh từng hát cho cậu nghe, nhìn cậu rơi lệ.
Hoá ra không biết từ lúc nào, khoảng cách giữa họ đã trở nên gần gũi đến vậy.
Nghĩ kỹ lại, vẫn thấy khó mà tưởng tượng nổi, thế nhưng đó là sự thật.
Trình Tư cũng giống như con cá đuôi quạt đỏ ấy.
Đến lúc cậu không nhịn nổi, lấy hết dũng khí muốn tiến đến sờ một cái thì lại bị chú cá phát hiện. Ấy thế nhưng chú cá đó chẳng những không trốn mất, ngược lại còn thân mật bơi tới gần…
Bất ngờ đến độ cậu cũng không đề phòng trước.
Tựa như một trận mưa rào bất chợt, xoá tan hàng rào phòng ngự vốn chưa bắt đầu xây của Hứa Minh Ưu.
Điều này khiến cậu bất an, không biết phải làm sao mới tốt.
Dù vậy, có câu nói thế nào ấy nhỉ…
Điều gì đến sẽ phải đến mà thôi.
Hứa Minh Ưu thầm thở dài một hơi, trong lòng không hiểu sao lại nhẹ nhõm đi nhiều.
Trình Tư chẳng biết gì, thấy người đối diện cứ mãi im lặng thì trở nên căng thẳng: “Hứa Minh Ưu, cậu…”
Hứa Minh Ưu lắc đầu: “Thật ra từ rất lâu về trước, tôi đã muốn nói một câu.”
Trình Tư: “Câu gì?”
“Trình Tư, được quen anh, thật vui.”
Khoé miệng Hứa Minh Ưu khẽ cong lên, cười đẹp đến độ khiến Trình Tư hoa mắt.
Biểu diễn vấn đề góc lệch.
Tựa như tuyết tan khi xuân về, mặc dù Trình Tư không hiểu lắm nhưng anh vẫn cảm nhận được rất rõ ràng mối quan hệ giữa mình và Hứa Minh Ưu đã “ấm” lại rồi.
Việc này khiến anh thở phào một hơi, tiếp đó liền tận lực mời cậu đến phòng làm việc chơi, giống như muốn bù đắp lại toàn bộ những lần bị từ chối trước đây vậy.
Hứa Minh Ưu thật sự khóc không được mà cười cũng không xong. Trình Tư làm việc tự do, thời gian rảnh rỗi rất nhiều, nhưng cậu thì đâu được như vậy, còn phải đi làm, có lúc một ngày chạy mấy nơi, đến thời gian uống ngụm nước còn chẳng có.
Nhưng mặc dù vậy, cậu vẫn luôn nhận lời, cơ bản là chỉ cần có thời gian là sẽ qua.
Qua chơi nhiều lần rồi, đến mấy nhân viên của Trình Tư cũng dần dần thân với cậu.
Tính khí Hứa Minh Ưu hoà nhã, chẳng qua tính cách hướng nội, không mấy khi nói chuyện, mà những nhân viên ở đây thì đều biết về độ lợi hại của vị “Đế vương săn ảnh” này rồi, người nào người nấy đều ngoan ngoãn gọi cậu là “thầy Hứa”, làm cậu ngại vô cùng.
Lần đầu tiên Trình Tư nghe nhân viên của cậu gọi như thế, cười suýt nghẹn thở, cũng học theo gọi một tiếng “thầy Hứa”, lập tức bị Hứa Minh Ưu tặng nguyên cây củ cải trắng vào mặt.
Vừa hay vài nhân viên cũng có hứng thú với việc chụp ảnh, nên đôi lúc Hứa Minh Ưu thuận tiện chỉ dạy cho bọn họ vài kỹ xảo chụp, xem như không phụ tôn xưng “thầy” kia.
Có điều mặc dù thầy giáo hơi nghiệp dư nhưng lên lớp thì tuyệt đối không qua loa đại khái chút nào.
Một khi Hứa Minh Ưu đã cầm máy ảnh lên thì giống như quân lính khoác chiến giáp, tay nâng thương, khí khái cả người trở nên sắc bén chói mắt, hoàn toàn không giống bộ dạng bình thường, ngay cả Trình Tư cũng bất ngờ.
Nói ra thì bạn bè bên cạnh anh trước giờ luôn thuộc dạng ồn ào, chỉ duy nhất có Hứa Minh Ưu thì hơi khác.
Ngoại trừ khí chất khiến người khác an tâm, còn có…
Còn có cái gì, Trình Tư cũng không nói rõ được.
Có lẽ cũng như sự xuất hiện của đom đóm bất chợt loé sáng trong màn đêm tăm tối.
Thứ ánh sáng yếu ớt nhưng rõ ràng đó khiến anh không nhịn được mà muốn đưa tay ra bắt lấy.

Hứa Minh Ưu: “… Làm như thế này, lúc ấn mấy phím này thì nhất định phải chú ý đến khoảng cách giữa người và cảnh vật.”
Mấy nhân viên chỉnh chỉnh máy ảnh trong tay, gật gù.
Nhân viên Giáp: “Thầy Hứa, thật ra tôi vẫn luôn rất tò mò, làm sao mà mỗi lần các thầy chụp người nổi tiếng đều vừa hay bắt được nội dung mình muốn thế?”
Hứa Minh Ưu hơi lúng túng: “… Khụ, thật ra mấy thứ trên báo chí cũng không đáng tin lắm đâu, đừng nói là ảnh chụp, đến cả tin tức về giới giải trí cũng chỉ nên xem cho biết thôi, đừng tin làm gì.”
Nhân viên Ất: “Nói ra thì lần trước có báo nào đăng ảnh một diễn viên gạo cội nhìn trộm *** của một nữ minh tinh ấy, tôi thấy giả lắm.”
Hứa Minh Ưu ngừng một chút: “Cái đó chắc là lệch góc rồi. Có những người khi chụp lén sẽ lợi dụng góc nhìn dễ gây hiểu lầm để đánh lừa người xem, từ vị trí đó chụp một loạt ảnh, rồi lại chọn ra những tấm thể hiện nhiều thông tin nhất đăng lên báo, thu hút tầm mắt của người đọc.”
Nghe cậu nói vậy, đám nhân viên lập tức hứng thú dạt dào: “Thế rốt cuộc góc nào mới có thể tạo ra được góc lệch như thế? Thầy Hứa, thầy biểu diễn cho bọn này xem chút đi.”
Hứa Minh Ưu xua tay lia lịa: “Thật ra chỉ cần làm đúng tư thế, mọi người sẽ nhìn ra ngay thôi.”
Nhân viên Giáp: “Thầy Hứa, thầy đi tìm sếp làm thử đi, vừa hay sếp cũng không biết gì, chúng tôi sẽ đứng ngoài nhìn, mỗi người tự chọn một góc chụp ảnh, xem xem ai có tiềm năng thở thành thợ săn ảnh nhất, ha ha ha.”
Lời vừa nói ra, toàn bộ đám nhân viên đều nhao nhao phụ hoạ.
Hứa Minh Ưu bị ép đến chẳng còn cách nào khác, đành do dự bước vào phòng làm việc của Trình Tư.

Trong phòng, Trình Tư đang ngồi trước piano đánh thử, trông có vẻ không được thuận lợi lắm vì anh cứ nhíu mày mãi.
Hứa Minh Ưu bước mấy bước thì dừng lại: Dựa vào vị trí hiện tại của Trình Tư, bây giờ chỉ cần cậu cúi người xuống hỏi anh ta thì sẽ xuất hiện ngay một góc lệch, nếu chọn đúng vị trí thì có thể chụp được một bức ảnh nhìn rất “mờ ám”.
Tính toán xong xuôi đâu vào đấy, Hứa Minh Ưu chậm chạp bước qua chỗ Trình Tư.
Trình Tư nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng lên, nhìn thấy cậu thì cười, hỏi: “Mấy người chụp xong rồi?”
Hứa Minh Ưu ngập ngừng gật đầu.
Trình Tư thấy bộ dạng cậu muốn nói lại thôi, hiếu kỳ hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?”
Hứa Minh Ưu chỉ vào chiếc piano: “Có thể để tôi chơi thử không?”
Trình Tư hơi bất ngờ: “Cậu biết đánh đàn sao?” Nói rồi liền đứng dậy định nhường chỗ cho cậu.
Hứa Minh Ưu vội vàng ngăn anh lại: “Anh cứ ngồi đi, đừng di chuyển.”
Thật ra Hứa Minh Ưu hoàn toàn không biết đánh đàn, kiến thức duy nhất cậu biết về piano là phím trắng, bên trái hai phím đen đều là Đô, tiếp sau cứ theo thứ tự mà sắp xếp.
Cậu đã nghĩ kỹ rồi.
Đồ, Rê, Mi.
Cậu sẽ dùng thời gian ba nốt nhạc này để biểu diễn vấn đề góc lệch.
Tay Hứa Minh Ưu vươn qua vai Trình Tư, muốn để trên phím đàn, nhưng bởi vì bị chắn ngang nên cậu không thể không cúi người xuống.
Người Trình Tư cao, lại ngồi rất thẳng, Hứa Minh Ưu hơi nghiêng người, bóng lưng hai người dường như trùng hẳn lên nhau, nhìn cực kỳ thân mật.
Xét theo một khía cạnh nào đó thì đây chính là hình ảnh Hứa Minh Ưu muốn diễn, chỉ là…
Như thế này giống hệt tên lưu manh đang sàm sỡ con gái nhà lành.
Vốn Hứa Minh Ưu đối diện với Trình Tư luôn rất căng thẳng, mà bây giờ cả người lại càng cứng đờ hệt như bù nhìn giữ dưa.
Khó khăn lắm cậu mới bình ổn được tâm trạng, ấn phím đầu tiên:
Đồ…
Âm thanh tiếng đàn piano vang lên đột ngột, nghe hơi khác với tiếng piano bình thường vẫn nghe trên máy tính, không du dương, cũng chẳng trầm lắng như thế này.
Tiếng đàn giống như lời nói thoát ra từ đáy con tim.
Ấm áp mà vấn vít.
Rê…
Trong phòng dường như hơi quá yên lặng.
Hứa Minh Ưu còn có thể nghe rất rõ ràng tiếng hít thở của hai người.
Không biết có phải vì má cậu chạm vào tóc Trình Tư không, mà Hứa Minh Ưu cảm thấy toàn thân tê dại.
Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, chuẩn bị ấn phím cuối cùng:
Mi…
“Hứa Minh Ưu.”
Trình Tư đột ngột lên tiếng.
Tay Hứa Minh Ưu bất giác run lên.
Giọng Trình Tư rất nhẹ, nhưng cậu nghe lại như tiếng mưa rào rơi trên lá, từng tiếng từng tiếng xông thẳng vào màng nhĩ, chấn động đến độ lòng cậu thấy hơi đau.
Cậu không nhấn phím, cũng chẳng đáp lời, chỉ sống ૮ɦếƭ nhìn trừng trừng vào chiếc đàn, tựa như trên đó đột nhiên nở ra một đoá hoa vậy.
Trình Tư hình như cười một chút, sau đó đặt tay lên phím Mi, kiên quyết ấn xuống:
“Hứa Minh Ưu, tim cậu đập nhanh thật đấy.”

Thời khắc này, Hứa Minh Ưu còn chưa nhận ra, mặc dù cậu chỉ đơn thuần là làm mẫu cho việc học n*** ảnh, nhưng đối với Trình Tư mà nói…
Cậu đã dùng thời gian ba nốt nhạc, hát lên một bài ca.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc