Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh - Chương 02

Tác giả: Bình Quả Thụ

Từ ngày đó đã đến nay đã tròn một tháng, Hứa Minh Ưu vẫn chưa gặp lại Trình Tư.
Cậu bị tổng biên tập phái đi lấy tin từ các hoạt động bên lề trong liên hoan phim điện ảnh ở nước ngoài, mỗi ngày đều bận đến chóng mặt.
Thi thoảng có lúc rảnh rỗi, thứ khiến cậu nhớ nhiều nhất lại là mấy bức ảnh Trình Tư học các bác gái khiêu vũ ở công viên ngày ấy.
Số ảnh chụp ngày hôm đó cậu đã xóa sạch.
Lý do làm thế, nói ra thì có vẻ quái đản:
Trong những người nổi tiếng mà Hứa Minh Ưu đã từng theo đuôi, Trình Tư là đối tượng cậu đi theo nhiều lần nhất, thời gian dài nhất. Dưới tình huống đặc biệt đó, bọn họ đã cùng trải qua rất nhiều sự việc: nhìn anh ta làm việc, cùng anh ta lái xe đi hóng gió, ngắm anh ta ngây người…
Chính bởi vậy Hứa Minh Ưu cảm thấy, Trình Tư giống như một người bạn đặc biệt của mình.
Xóa đi những bức ảnh đó, xem như tặng anh ta một món quà sinh nhật đi.
Mặc dù, Trình Tư hoàn toàn không quen biết cậu.
Sau khi từ nước ngoài trở về, Hứa Minh Ưu nghỉ ngơi vài ngày xong lại tiếp tục bắt tay vào làm việc.
Tòa soạn đã lên kế hoạch từ khá lâu trước, mời được một ngôi sao rất nổi tiếng đến tham gia phỏng vấn. Nơi phỏng vấn là chỗ làm việc của đối phương, tòa soạn cử Hứa Minh Ưu đi theo phụ giúp, thuận tiện chụp vài tấm ảnh.
Có điều, tới khi đến nơi rồi mới phát hiện, người nhận phỏng vấn hóa ra lại là Trình Tư.
Thời khắc bước vào trong phòng làm việc của Trình Tư, Hứa Minh Ưu có cảm giác cứ như đang mơ.
Phản ứng đầu tiên của cậu là quay đầu nhìn về một chỗ bên phía hàng cây đối diện, bởi vì cậu đã ở nơi đó chụp lén không biết bao nhiêu lần.
Nơi này là một tòa biệt thự nhỏ xây bên cạnh hồ, chỗ Trình Tư hay ngồi nhất là một phòng kính trong suốt, ánh sáng vô cùng tốt, đó cũng là nơi diễn ra buổi phỏng vấn.
Trình Tư chào hỏi phóng viên, còn tự mình rót nước trà mời.
Chị Dương nói thầm với Hứa Minh Ưu: “Xem ra đại minh tinh này đúng là giống như lời đồn, không kiêu ngạo chút nào cả.”
Hứa Minh Ưu không đáp lại, chỉ một mực cúi đầu thiết lập thông số cho máy ảnh của mình, biểu hiện có hơi thất thần. Dù sao chị Dương cũng không để ý, Hứa Minh Ưu trước nay vẫn ít nói, cô cũng đã quen rồi.
Rất nhanh, buổi phỏng vấn bắt đầu.
Bởi vì phỏng vấn theo hình thức chuyện trò thân mật nên không khí rất vui vẻ, nhẹ nhàng.
Dựa theo yêu cầu của cấp trên, Hứa Minh Ưu phải chụp vài bức hình Trình Tư đang nói chuyện, thế nên cậu chọn một vị trí tốt, đặt máy ảnh lên, chuẩn bị chộp những khoảnh khắc đẹp.
Lúc này vừa vặn đang nói đến đề tài “công việc”, chị Dương hỏi: “Trình Tư, tôi khá là tò mò lúc anh sáng tác bài hát thì có thói quen gì đặc biệt không? Ví dụ như đồng nghiệp của tôi khi viết bài thì nhất định phải nghe loại nhạc thật nhẹ nhàng, thư giãn chẳng hạn…”
Trong khung hình, Trình Tư nhíu mày, dường như đang rất tập trung suy nghĩ, qua một hồi, anh cười khẽ: “Tôi thấy con người tôi có vẻ rất cổ hủ, lúc làm việc nhất định phải uống cà phê, bởi vì cà phê giúp tôi tỉnh táo hơn.”
Cạch!
Trình Tư và chị Dương quay đầu lại, chỉ thấy mặt Hứa Minh Ưu đỏ rực: “Xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận va phải.”
Chị Dương nhìn Trình Tư cười: “Xem ra đến cả Hứa Minh Ưu trước giờ làm việc luôn tập trung, cẩn thận mà nhìn thấy anh Trình Tư cũng bị căng thẳng rồi. Thôi, chúng ta tiếp tục, vừa rồi anh nhắc đến cà phê, tôi biết rất nhiều người hâm mộ của anh…”
Mặc dù bị gián đoạn một lúc nhưng hai người dường như cũng không bị ảnh hường gì, cuộc phỏng vấn lại tiếp tục, có điều trong lòng Hứa Minh Ưu lại đang quay cuồng:
Trinh Tư đang nói dối, anh ta trước giờ không uống cà phê!
Đúng là lúc làm việc anh ta có uống, nhưng là uống nước hoa quả, các loại hoa quả. Hứa Minh Ưu trước giờ chưa từng gặp qua người đàn ông nào yêu thích mấy loại thức uống ngọt lịm kia đến thế!
Hứa Minh Ưu đến “đóng chốt” trước phòng làm việc của anh ta không ít lần, phòng làm việc của Trình Tư là phòng kính, cốc anh ta dùng cũng là cốc thủy tinh, bởi vậy chỉ cần tìm đúng vị trí là có thể “nhìn” thấy vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa, thân là một thợ săn ảnh “đạt chuẩn”, Hứa Minh Ưu đương nhiên phải ngó nghiêng thùng rác chứ.
Có điều việc này cậu chưa từng nói với ai, cậu cho rằng đó cũng không tính là tin tức gì nóng, dù sao tòa soạn cũng chỉ yêu cầu vài tấm ảnh mà thôi. Tuy vậy, hôm nay thấy Trình Tư nói dối ngay trước mặt mình, cảm giác của cậu quả đúng là…
Thật kỳ quái!
Nghĩ thì nghĩ thế, có điều chỉ chốc sau Hứa Minh Ưu đã nhận ra bản thân mình phản ứng thái quá rồi.
Người nổi tiếng dù sao cũng là người của công chúng, có lẽ phải chú ý đến việc bảo vệ chu toàn hình tượng, người bình thường như cậu không hiểu được cũng là đương nhiên.
Mặc dù cậu chẳng hiểu việc thích uống nước hoa quả này thì ảnh hưởng gì đến Trình Tư, rõ ràng tin tức còn tệ hơn nữa anh ta cũng đã có rồi cơ mà.
Ở bên kia, cuộc phỏng vấn của chị Dương và Trình Tư diễn ra vô cùng thuận lợi, tiếng cười nói không ngớt.
Chị Dương có thâm niên làm ký giả trong lĩnh vực giải trí, rất có tài đoán ý người đối diện, khả năng nắm giữ nội dung câu chuyện cũng vô cùng tốt. Mà Trình Tư cũng rất phối hợp, từ đầu đến cuối luôn vừa cười vừa trả lời câu hỏi.
Năm Trình Tư rời đi, anh ta mới hai mươi tám tuổi, tính đến bây giờ đã qua năm năm, khuôn mặt anh ta không thay đổi, nhưng trong hành động, cử chỉ đều chẳng còn nét mạnh mẽ ngây ngô hồi trước, cả người nhìn có vẻ thong dong bình tĩnh, nhưng khí phách lại bức người.
Anh ta là một ngôi sao thực thụ.
Có điều…
Chị Dương: “… Tôi nhớ tháng trước là sinh nhật anh đúng không? Ngày hôm đó rất nhiều người hâm mộ đã gửi lời chúc đến anh trên mạng, anh có thấy cảm động không? Anh mừng sinh nhật thế nào?”
Trình Tư: “Tôi rất vui vì còn nhiều người nhớ sinh nhật mình, thật sự rất cảm động. Sinh nhật đương nhiên phải ăn mừng rồi, có điều vì người nhà tôi đều ở nước ngoài nên hôm đó tôi chỉ mời vài người bạn tốt trong giới ăn bữa cơm thôi.”
Hứa Minh Ưu: “…”
Chị Dương: “… Vậy bình thường những lúc nghỉ ngơi anh thường làm gì? Có ra ngoài chơi không?”
Trình Tư: “Phần lớn thời gian tôi đều ở nhà, rất hiếm khi ra ngoài chơi.”
Hứa Minh Ưu: “…”
Chị Dương: “… Tôi thay mặt bạn đọc trúng giải của tòa báo chúng tôi hỏi anh một chút, bình thường anh Trình Tư có uống R*ợ*u không? Cô ấy nói cô ấy cảm thấy đàn ông *** rất hấp dẫn. Quả là một bạn đọc thú vị, ha ha ha.”
Trình Tư: “Thật đáng tiếc, xem ra tôi vẫn không đủ hấp dẫn rồi, thật ra tôi rất hiếm khi ***.”
Hứa Minh Ưu: “…”
Hứa Minh Ưu quả thật khó có thể nghe tiếp.
Những vấn đề cậu không rõ thì bỏ qua, những những điều cậu biết thì Trình Tư căn bản đều nói dối cả, điều này khiến cậu thật chẳng hiểu ra sao.
Theo cậu nghĩ, những việc này cũng không có gì quan trọng, đâu cần thiết phải gạt người khác, không biết tại sao Trình Tư lại làm thế nữa.
Cậu đang thất thần nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên nhận ra xung quanh bỗng im lặng, Hứa Minh Ưu ngẩng đầu lên lại phát hiện Trình Tư và chị Dương đều đang nhìn mình.
Cậu giật mình: “Sao, sao thế?”
Chị Dương cũng không rõ tại sao đang nói chuyện vui vẻ thì tự nhiên Trình Tư lại quay đầu nhìn Hứa Minh Ưu, cô đoán có lẽ hành động của Hứa Minh Ưu làm phiền đến anh ta, liền cười cười nói đỡ người nhà mình: “Minh Ưu, cậu làm sao đang yên đang lành lại tự nhiên khi thì nhíu mày, khi lại thở dài thế?”
Hứa Minh Ưu lúng túng vô cùng, cậu cứ mải nghĩ về chuyện của Trình Tư, hoàn toàn không nhận ra mình vẫn đang trong buổi phỏng vấn.
Bình thường cậu làm việc đều rất tập trung, không ngờ lần này lại thất thần như thế.
Hứa Minh Ưu vôi vàng xin lỗi: “Thật có lỗi, tôi lại làm phiền hai người rồi.”
Chị Dương còn chưa kịp trả lời, Trình Tư đã lên tiếng: “Có phải cậu có việc gì gấp không?”
Hứa Minh Ưu lập tức lắc đầu: “Không có, không có… Là thế này, tôi… em gái tôi là người hâm mộ của anh, vừa rồi tôi đang nghĩ làm thế nào để mở miệng xin chữ ký của anh.”
Trình Tư hạ mắt xuống, khẽ cười một cái, cũng không nói gì nữa.
Cứ như thế, Hứa Minh Ưu ôm tâm trạng bất an suốt cho đến tận hết buổi phỏng vấn.
Lúc rời đi, Trình Tư gọi Hứa Minh Ưu lại, đưa tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên trên.
Hứa Minh Ưu ngây người nhìn anh ta, rút đồng một tệ từ trong túi ra đặt vào tay Trình Tư.
Trình Tư: “…”
Trình Tư: “… Không phải em gái cậu muốn chữ ký sao?”
Hứa Minh Ưu bừng tỉnh, luống cuống rút ra một quyển sổ ghi chép, vừa đưa qua đã lại thấy hối hận.
Quyển sổ đó là quyển sổ bình thường cậu vẫn dùng để ghi lại lịch trình của các ngôi sao.
Trình Tư cũng chẳng thèm nhìn, trực tiếp giở đến trang sau cùng, ký tên xong thì gập lại, đưa cho Hứa Minh Ưu: “Chỉ cho em gái cậu xem thôi nhé.”
Hứa Minh Ưu chột dạ gật gật đầu.
Không biết có phải cậu cảm nhận sai không, nhưng cậu cứ cảm thấy lúc Trình Tư nói hai chữ “em gái” hình như có hơi nhấn mạnh.
Chị Dương nhìn thấy Trình Tư ký tên, cứ cười trêu Hứa Minh Ưu kiếm được lời rồi.
Hứa Minh Ưu cả đường đi cười khổ, chỉ thấy quyển sổ trong *** nóng đến bỏng cả da.
Mãi cho đến khi về nhà cậu mới lấy sổ ra, cẩn thận lật đến trang cuối, Trên trang giấy trắng là một hàng chữ đen viết rất rõ ràng:
Bánh gato rất ngon. PS: Câu này là thật đấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc