Đã Nhiều Năm Như Thế - Chương 08

Tác giả: Bát Nguyệt Trường An

Cậu có làm nũng cũng vô ích
Giữa lúc Trần Kiến Hạ đang ngồi xổm trong góc tường khóc không ra nước mắt, Vu Ti Ti vừa hay cầm cốc nước đi ra khỏi lớp qua cửa sau, theo sau cô ấy là bạn cùng bàn mới, hai người nói nói cười cười, thậm chí còn nắm tay.
Bạn cùng bàn mới của Vu Ti Ti nhìn thấy Kiến Hạ và Lý Nhiên ở góc tường, "ồ" lên một tiếng không lớn không nhỏ.
Vu Ti Ti khựng lại, ánh mắt quét qua Kiến Hạ, Lý Nhiên, thấy Lý Nhiên đang cố gắng nhét chiếc máy CD vào lòng Kiến Hạ, sắc mặt liền trở nên kì lạ đến cực điểm.
Đại não Kiến Hạ nổ ầm một cái. Vừa mới khai giảng đã dây dưa cùng một tiểu tử bất hảo đầu quấn đầy băng trắng, lại còn trực tiếp bị Bí thư Đoàn bắt ngay tại trận, chính bản thân cô cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Khoảnh khắc Lý Nhiên nhìn thấy Vu Ti Ti, khoé môi lại khinh thường nhếch lên.
"Lâu rồi không gặp."
Giữa thời khắc rối bời này, ngữ khí của Lý Nhiên vẫn khiến Kiến Hạ thất thần. Giọng điệu thèm đòn kia khiến cô bất giác nhớ lại màn cãi nhau kéo dài hai phút ban nãy của hai người bọn họ trong phòng y tế.
Vu Ti Ti rõ ràng không thèm để ý tới Lý Nhiên, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào Kiến Hạ.
"Trần Kiến Hạ, cậu đang làm gì thế?"
Kiến Hạ có chút sợ hãi đứng lên, "Mình..."
Lý Nhiên lại trực tiếp kéo lấy tay Kiến Hạ, nhét máy CD vào tay cô: "Cậu cầm lấy, đây là mình đền cho cậu. Dây sạc gì gì đó ngày mai sẽ lại đem đến, rốt cuộc là cậu có chịu tha thứ cho mình không thế? Nếu không tha thứ thì mỗi giờ ra chơi mình đều sẽ qua đây xin lỗi một lần, đảm bảo tới lúc tan học toàn bộ các bạn của lớp cậu đều sẽ biết đến hai chúng ta."
Kiến Hạ nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Lý Nhiên cậu có biết xấu hổ không thế?"
Lý Nhiên: "Mình ngũ hành khuyết đức, chính miệng cậu nói còn gì."
Kiến Hạ và Lý Nhiên giằng co chán chê mới ý thức được Vu Ti Ti và bạn cùng bàn mới của cô ấy vẫn đang đứng ở bên cạnh. Cục diện này rối rắm tới mức cô không biết phải bắt đầu thu dọn từ phương diện nào, cũng không biết nên giải thích với Vu Ti Ti ra sao: điều quan trọng là, thực ra cô không cần thiết phải giải thích, song đối phương đã đủ rảnh rỗi để suy đoán linh tinh rồi.
Cô hoang mang xoay đầu nhìn Vu Ti Ti, vẻ mặt Vu Ti Ti vẫn không biểu cảm, trong khi khuôn mặt bạn cùng bàn của Vu Ti Ti lại tràn đầy háo hức xem kịch hay, hưng phấn nhìn chằm chằm hai bọn họ.
"Các cậu có quan hệ gì thế? Bạn nam kia ơi, đầu cậu bị vỡ rồi à?" Bạn cùng bàn của Vu Ti Ti nhẹ giọng hỏi.
Lý Nhiên cụp mắt: "Liên quan gì đến cậu, cậu là ai?"
Trong lòng Kiến Hạ như bị lửa đốt. Hay lắm, giờ thì không chỉ Vu Ti Ti ghét mình dễ dãi, mà cả người bạn cùng bàn của cô ấy mà bản thân không quen cũng oán trách mình.
"Cậu đừng ăn nói kiểu đấy!" Cô ấy tức giận bừng bừng hét lên với Lý Nhiên.
"Được được được, mình sai rồi mình sai rồi." Không ngờ Lý Nhiên lại nhận sai rất nhanh chóng.
Khuôn mặt bạn cùng bàn của Vu Ti Ti đỏ rực lên như gan lợn, khoác lấy cánh tay Vu Ti Ti kéo cô ấy rời đi.
"Ồ, nghe lời bạn gái thật đấy. Đi thôi Ti Ti, đừng làm phiền hai người bọn họ nữa. Người ta dẫn cả bạn trai đến trường cơ mà, không dại mà dây vào làm gì."
Kiến Hạ há hốc miệng, tội danh này đột ngột rơi từ trên trời xuống, cô á khẩu không biết đối đáp lại thế nào. Góc mà cô và Lý Nhiên đang đứng là nơi rực rỡ ánh nắng mặt trời, tựa như đài thẩm phán của Thượng đế.
"Ai là bạn trai, ai là bạn gái? Ám chỉ như thế thú vị lắm đấy à?"
Lý Nhiên không thèm để ý tới lời khuyên can của Kiến Hạ, bước lên phía trước vài bước chặn đường Vu Ti Ti và cô bạn cùng bàn.
"Lý Nhiên cậu có thôi đi không! Sắp vào giờ rồi cậu về lớp đi, được chứ?" Kiến Hạ kéo khuỷu tay cậu gắng sức kéo về phía sau, "Máy CD mình nhận rồi, mình tha thứ cho cậu, được không?"
Lý Nhiên hoàn toàn không bận tâm tới sự van nài của Kiến Hạ, cao cao tại thượng nhìn xuống bạn cùng bàn của Vu Ti Ti.
"Có kiểu mắng người như cậu à? Tôi tìm bạn gái mà lại đi tìm thể loại giống cậu ta sao?"
Kiến Hạ bị đả kích tới mức hoá đá.
"Mẹ nó chứ, nữ sinh các cậu sao toàn giống gà con theo đuôi gà mẹ vậy, chi*p chi*p chi*p chi*p, chỗ nào có chuyện là lập tức xúm xít ngay vào, đầu tôi bị vỡ thì liên quan gì đến cậu?"
Cô bạn cùng bàn của Vu Ti Ti bị khí thế của Lý Nhiên làm cho khi*p sợ, nước mắt nhanh chóng lưng tròng trốn sau lưng Vu Ti Ti, không thốt lên lời nào.
Thế nhưng điều khiến Kiến Hạ bất ngờ là, cô vốn dĩ cho rằng Vu Ti Ti sẽ đứng lên lấy lại công bằng cho bạn bè, cãi cọ một trận lớn với Lý Nhiên. Song thực tế Vu Ti Ti không hề nói thay cho bạn mình, thậm chí còn quay đầu đi không đếm xỉa tới Lý Nhiên, giống như đang sợ chuốc hoạ vào thân.
"Mau đi thôi." Vu Ti Ti kéo tay bạn cùng bàn nhanh chóng rời đi, được vài bước lại chuyển thành chạy.
Mặc dù đã đạt được mục đích đuổi hai người kia đi song Lý Nhiên vẫn tiếp tục bày ra dáng vẻ "có tin ông đây cắn ૮ɦếƭ cả gà mẹ gà con nhà các cậu hay không", chẳng khác nào một chú chó điên.
Sau khi đã trải qua một màn náo loạn, Trần Kiến Hạ cảm thấy chiếc máy CD trong tay mình như đang nóng rẫy.
Nếu còn tiếp tục từ chối Lý Nhiên thì cô đúng là một con lợn không biết thời thế.
Bởi vậy khi ánh mắt Gi*t người của Lý Nhiên quét qua, Trần Kiến Hạ lập tức giống một chú gà mẹ mổ thóc liên tục gật đầu, "Mình mình mình mình mình nhận rồi cảm cảm cảm ơn cậu."
Lý Nhiên thoáng ngây ra, khuôn mặt đột nhiên giãn ra thành một nụ cười, dưới ánh mặt trời sáng lạn như một con Labrador.
(* Labrador: Hay còn gọi là Labrador Retriever, tên một giống chó săn thuần chủng được nuôi phổ biến nhất ở Canada, Anh và Mỹ.)
"Vậy chuyện này xem như kết thúc rồi đúng không?"
"Đúng đúng đúng."
"Cậu run cái gì thế?"
Lúc này chuông báo giờ vào lớp reo vang. Trần Kiến Hạ như nghe thấy tiếng gọi của Thượng đế, chân nam đá chân chiêu vội vã quay về lớp học, bỏ lại Lý Nhiên ngơ ngác như một chư chó lạc phía sau.
Trong thời gian một tuần học quân sự, các tân học sinh có tiết mà hàng ngày tự học hơn hai tiếng từ 3 giờ chiều, cho tới tận 5 rưỡi tan học. Kiến Hạ vô cùng mãn nguyện với sự sắp xếp này.
Đây mới là Chấn Hoa.
Nếu là ngôi trường cấp Hai trước đây của mình, chắc hẳn giờ tự học sẽ hỗn loạn như một nồi cháo nhỉ? "Học bình thường còn chưa xong, nói gì đến tự học cơ chứ?"
Kiến Hạ lặng lẽ quay đầu lại quan sát xung quanh một vòng: Du Đan không hề có ở trong lớp, thế nhưng phòng học yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của nhau. Ai ai cũng đang cúi đầu, không hiết đang làm gì, nhưng đều toả ra một cảm giác nghiêm túc và căng thẳng, khiến trái tim cô cũng bình ổn lại.
Thật tốt.
Tâm trạng bị kì thi khảo sát đả kích tới mức nặng nề vì loại cảm khái này mà nhẹ nhõm hơn một ít. Kiến Hạ không phải người không tự tin, chỉ là lòng tự tin của cô ẩn giấu trong góc sâu nhất của trái tim, không dễ dàng trào dâng lên.
Đầu gà và đuôi phượng, Kiến Hạ thà làm đuôi phượng, cũng bằng lòng bay cao hơn một chút.
Máy CD bị cô nhét vào chỗ sâu nhất của ngăn bàn. Cô không dám nghĩ tới việc rốt cuộc Vu Ti Ti và bạn cùng bàn của cô - bây giờ thì Kiến Hạ đã biết tên cô ấy là Lý Chân Bình rồi - sẽ nhìn nhận và đối xử với mình như thế nào nữa.
Nghĩ ngợi tới lui, Kiến Hạ cuối cùng vẫn giở vở nháp, nhẹ nhàng xé ra một trang, viết lên trên một câu, ngẫm nghĩ, lại vo thành một cục, không biết phải vứt đi đâu, chỉ có thể nhét tạm vào ngăn bàn.
Lúc này Dư Châu Châu ngồi bên đột nhiên không ngẩng đầu lên mà cất tiếng, "Cậu có thể đi mua một cái móc treo, dán bên cạnh ngăn bàn, treo một cái túi đựng rác vào."
Kiến Hạ lập tức như nghênh tiếp quân địch, mình bị chê là ở bẩn ư?
Dư Châu Châu tiếp lời, "Như thế cậu có thể vứt rác vào bên trong."
Khoé môi Kiến Hạ giật giật.
Cô lại xé ra một trang nữa, đắn đo một hồi mới hạ 乃út: "Xin lỗi, nam sinh đó hôm nay mình vừa mới quen, mình cũng không ngờ cậu ta lại hung dữ đến thế, nhưng mình cũng không thể xin lỗi thay cho cậu ta được, chỉ có thể biểu thị ý xin lỗi với những điều không vui mà mình đã gây ra. Thật ngại quá."
Thế này chắc là không vấn đề nữa rồi nhỉ?
Kiến Hạ lại đọc lại vài lần nữa, bất ngờ thông minh đột xuất, bổ sung thêm một câu vào cuối: "Hôm nay cậu ta cũng mắng mình vài câu, mình thực sự không quen biết cậu ta."
Sau đó mới nhận ra đoạn sau bị mâu thuẫn với đoạn trước.
Trần Kiến Hạ mím môi, trong đầu loé lên một ý nghĩ, cầm tờ giấy lên xé nửa dưới đi, sau đó viết lên "Làm ơn giúp mình chuyển cho Lý Chân Bình", rồi xoay người cười cười với nam sinh ngồi phía sau.
Kiến Hạ lặng lẽ ngoái đầu nhìn theo đường chuyền của tờ giấy, chỉ nhìn thấy tờ giấy đã thuận lợi tới được tay Lý Chân Bình. Lý Chân Bình mở ra xem, ngây người, rồi đưa sang cho Vu Ti Ti.
Vu Ti Ti liếc qua một cái liền bắt đầu cùng Lý Chân Bình thì thầm to nhỏ, không biết là đang nói những gì.
Kiến Hạ từ đầu chí cuối vẫn đang quay đầu xuống nhìn, cổ đã có chút mỏi. Cô đang chuẩn bị, chuẩn bị cho lúc mà đối phương đã bỏ qua cho mình rồi, sẽ lập tức nở nụ cười đáp lại ánh mắt của đối phương.
Thế nhưng hai người kia sau khi thì thầm lại giống như đã bàn luận xong, không có ai ngẩng đầu lên nhìn Trần Kiến Hạ một cái.
Trái tim Kiến Hạ lập tức trĩu nặng.
Từ nhỏ tới lớn, chỉ cần không phải là vấn đề nguyên tắc quan trọng thì khi cãi nhau với bạn học, Kiến Hạ luôn là người xin lỗi trước: đặt trong tương quan với chút thể diện đó, Kiến Hạ cảm thấy không bị người khác ghi thù mới là chuyện quan trọng hơn. Kiến Hạ không cầu mong ai ai cũng yêu quý mình, nhưng hy vọng sẽ không có ai căm ghét mình.
Kiến Hạ xoay đầu về, toàn bộ các kí hiệu Toán học trên quyển vở trước mặt đều xoắn thành một vòng đống.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, 5 giờ 15 phút.
Vừa hết giờ, Sở Thiên Khoát liền bước lên bục giảng, đơn giản phân phó mấy bạn học của tổ mình ở lại quét dọn, về sau sẽ luân phiên thay đổi giữa các tổ theo tuần, nhắc lại một lần nữa vài khoản phí phải đóng mà Du Đan đã dặn dò sau khi xếp xong chỗ ngồi, nhắc nhở mọi người không được quên.
Khi Sở Thiên Khoát đứng trên bục giảng cất lời, Kiến Hạ luôn dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn cậu. Ánh mắt Sở Thiên Khoát quét qua bàn của Kiến Hạ, khựng lại một lát, sau đó tiếp tục bình thản dặn dò.
"Được rồi, các bạn có nhiệm vụ quét dọn ở lại, còn cả Trần Kiến Hạ nữa, tờ thông tin cá nhân mà cậu giúp điền giờ giao lại cho mình đi, các bạn khác có thể về được rồi."
Kiến Hạ vạn phần cảm kích. Cô căn bản không hề cầm tờ thông tin nào, cô rút bừa mấy tờ giấy bỏ đi trong ngăn bàn ra đi tới bên cửa sổ tìm Sở Thiên Khoát.
"Lớp trưởng..."
Trong lớp (1), Sở Thiên Khoát quả thực quá nổi bật, rất nhiều bạn nữ khi ra về đi ngang qua chỗ hai người bọn họ đều chậm lại vài bước âm thầm đánh giá.
Có lẽ là vì nguyên nhân này, lúc nói chuyện cùng Kiến Hạ Sở Thiên Khoát không hề nhìn cô, mà chỉ nhận lấy mấy tờ giấy nháp, dáng vẻ hoàn toàn nghiêm túc xử lí việc công, khiến áp lực dồn lên cô giảm đi không ít.
"Cậu sao vậy?"
"Mình gây ra phiền phức rồi." Kiến Hạ cố gắng khống chế, thế nhưng giọng nói vẫn hơi nghẹn ngào. Cô cảm thấy bản thân thật vô dụng, rõ ràng hai tiếng trước Sở Thiên Khoát vừa mới tiến hành giảng giải một bài cho cô, nói với cô rằng "đừng nghĩ ngợi quá nhiều". Với tư cách một người bạn cùng lớp mới quen, sự quan tâm này đã là quá nghĩa khí rồi, song cô lại giống một kẻ phiền toái, vẫn dính lấy người ta.
Nhưng cô chẳng còn cách nào khác. Mọi người đều không dám tiếp cận lớp trưởng đại nhân, thế nhưng đây lại là người duy nhất trong thành phố xa lạ này mang đến cho cô cảm giác của một người thân.
Kiến Hạ lí nhí kể lại một lượt đầu đuôi sự việc, càng kể càng cảm thấy tủi thân.
Đôi chân mày dễ nhìn của Sở Thiên Khoát chau lại.
"Mình biết rồi."
"Hở?"
Dáng vẻ mờ mịt của Kiến Hạ khiến Sở Thiên Khoát bật cười.
"Sẽ không có chuyện gì đâu." Sở Thiên Khoát trấn an.
Kiến Hạ cuống lên. Cô vốn tưởng Sở Thiên Khoát sẽ hiểu, thế nhưng đã quên bẵng mất rằng đối phương là con trai, con trai, con trai!
Con trai làm sao có thể hiểu được những sự hẹp hòi và thủ đoạn giữa con gái với nhau cơ chứ!
"Cậu không hiểu rồi!" Kiến Hạ cuống quít, giọng nói hơi lớn, khoé mắt cảm nhận thấy ở khu vực phía trước của lớp học đã có người nhìn thấy.
Là Vu Ti Ti, Vu Ti Ti đang lau bảng.
Thế nhưng Sở Thiên Khoát lại hoàn toàn không có vẻ gì chú ý tới Vu Ti Ti, cuộn mấy tờ giấy nháp trong tay lại đánh nhẹ vào đầu Kiến Hạ. Kiến Hạ ngây ra.
"Mình hiểu mà. Nếu như bọn họ thực sự ghi thù, xuất hiện lời đồn đại thất thiệt nào, mình sẽ giúp đỡ cậu. Có điều hiện tại, cậu đừng nên nghĩ ngợi về mấy thứ này nhiều nữa. Tự làm khổ mình."
Những lời của Sở Thiên Khoát giống như một viên thuốc an thần. Không rõ vì sao, Kiến Hạ tin tưởng chúng 100%.
Cô mỉm cười như trút được gánh nặng.
"Cảm ơn lớp trưởng!"
Kiến Hạ xách ba lô lên chạy về phía cửa, không chú ý nên vừa bên ngoài đã ᴆụng phải Lý Chân Bình.
"Xin lỗi."
"Có thành phần bất hảo chống lưng cho đúng là có khác."
Lý Chân Bình không hề dừng bước, cũng không hề nhìn Kiến Hạ, thản nhiên bỏ lại một câu rồi đi vào trong lớp.
Kiến Hạ như bị trúng bùa đứng đờ ra, lúc quay đầu lại đã không biết Lý Chân Bình đi đâu rồi, trong tầm mắt chỉ còn lại Sở Thiên Khoát ở phía xa xa, đang bị vài bạn học vây quanh không biết đang nói những gì, trên khuôn mặt là nụ cười và sự ôn hoà.
Tâm trạng của cô giống như một chiếc xe leo núi, nảy lên nảy xuống, thế nhưng lại không còn mặt mũi nào chạy tới cầu cứu vì câu nói kia nữa.
Lớp (1) có hai học sinh nam, hai học sinh nữ ngoại thành, cộng thêm với năm người của lớp (2), tổng là chín người, sáu nam ba nữ. Sau khi tan học Kiến Hạ là người đầu tiên tới tìm giáo viên quản lí kí túc xá, giáo viên cho cô chọn đầu tiên, cô liếc một cái đã chọn ngay căn phòng ở cuối hành lang tầng 4, thiết kế không giống với các phòng khác, nhỏ hơn ⅓ diện tích, chỉ đủ cho một người ở. Hai nữ sinh khác sau đó mới tới, liền được sắp xếp ở trong một căn phòng bình thường khác ở bên kia cầu thang.
Kiến Hạ đến tiệm tạp hoá gần đó mua một cây chổi lau nhà và một cái xô, lấy miếng giẻ khô mà mẹ đã chuẩn bị cho trong ba lô vải dù du lịch ra, dọn dẹp phòng kí túc xá một lượt. Cuối tháng Tám, phương Bắc vốn dĩ đã bắt đầu vào Thu, tiết trời chuyển lạnh, thế nhưng có lẽ thời tiết đã sơ ý quên mất chuyển mùa, đêm đã lạnh nhưng các thời gian khác trong ngày vẫn nóng nực hệt như cũ. Cuối cùng thì Kiến Hạ cũng quét dọn xong, sau lưng chiếc áo phông trắng ướt đẫm mồ hôi, chiếc quần bò hơi chật cũng ẩm ướt, dính chặt vào đùi, cử động mạnh một chút sẽ cảm thấy khó chịu. Cô cố gắng chịu đựng mở bao hành lí ra sắp xếp, cho tới tận khi cả căn phòng trông khá khẩm hơn chút mới thở phào một hơi chạy đi tắm.
Sau đó bực bội đối diện với dòng chữ "9:00 - 10:30" trên tấm bảng đen treo ngoài cửa phòng tắm dưới tầng 1 rất lâu.
Cô lết toàn thân đầy mồ hôi, ôm cái chậu đựng đồ vệ sinh cá nhân trèo lên tầng 4, lúc rút chìa khoá ra không cẩn thận đánh rơi xuống đất, muốn cúi xuống nhặt thế nhưng vì quần bò chật mà không khom nổi eo, loạng choạng một cái, các thứ đồ trong chậu liền đổ hết xuống đất.
Kiến Hạ ngây ra, đờ đẫn cúi người nhặt chìa khoá lên, coi như không nhìn thấy chai lọ sữa tắm dầu gội mà đẩy cửa đi vào trong phòng, hung hăng lột chiếc quần bò ra, sau đó đến áo phông, chỉ mặc nội y, ngồi phịch xuống giường, bắt đầu khóc.
Ngày đầu tiên đi học, căn phòng nhỏ bức bối, cuộc sống mới của Kiến Hạ khởi đầu có chút chật vật. Cô mím mím môi, vừa hoang mang vừa chạnh lòng.
Khúc dạo đầu thật quá đỗi hỗn loạn.
Lúc soạn nhạc, dường như vận mệnh đã thêm vào ca khúc chủ đề này cho Kiến Hạ quá nhiều tiết tấu và nhịp phách không ăn nhập, bình bịch bình bịch, khiến Kiến Hạ vĩnh viễn giống như một chú thỏ kinh hãi.
Trần Kiến Hạ đang khóc tới mức quên trời quên đất thì đột nhiên nghe thấy tiếng cánh cửa két một cái.
"Bạn ơi cho mình hỏi chút..."
Lý Nhiên thò cổ vào bên trong, chỉ lộ ra một khuôn mặt và một bộ tóc màu đỏ, giống như mỹ nhân rắn quấn riết lấy người không tha.
Kiến Hạ, Kiến Hạ chỉ mặc nội y, đến hét cũng không ra tiếng, hoảng hồn nhảy xuống khỏi giường chưa kịp suy nghĩ đã vươn tay ra sập cửa phòng, kẹp thẳng vào cổ Lý Nhiên.
Cửa mở ra lần nữa, Lý Nhiên ôm cổ ngồi xổm xuống đất, không rên nổi tiếng nào, chỉ có thể cúi đầu ho khan.
Kiến Hạ hoảng hốt đi lại vòng quanh hai vòng, không biết nên hỏi thăm xem đối phương đã ૮ɦếƭ chưa hay nên mặc quần áo vào trước, cuối cùng vẫn lôi chiếc váy ngủ màu xanh trong ba lô ra trùm lên người.
"Cậu ૮ɦếƭ chưa?"
"Con mẹ nó cậu..." Lý Nhiên hắng giọng ngẩng đầu lên mở miệng mắng một câu, nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng vì khóc lóc của Kiến Hạ, lại nuốt ngược những lời thô tục chuẩn bị phun ra vào.
"Cậu mới ૮ɦếƭ rồi ấy!" Cậu thấp giọng nói, lại ho rũ rượi.
"Cậu có biết xấu hổ không hả? Vì sao lại xuất hiện ở đây!"
"Cậu mới không biết xấu hổ ấy, để cửa mở ăn mặc cái kiểu này!"
"Cậu cãi cùn thế! Tầng này toàn là nữ sinh và các cô giáo, cậu dựa vào cái gì mà lên đây!"
"Trèo tường vào chứ sao!"
Lý Nhiên trả lời vô cùng tự nhiên, khiến trong một khoảnh khắc Kiến Hạ thậm chí còn có cảm giác đáp án này hết sức bình thường.
"Mình không hỏi cậu trèo lên kiểu gì! Mình hỏi cậu trèo lên làm cái gì?!"
Đúng lúc này Kiến Hạ nghe thấy trên hành lang cách đó không xa truyền tới tiếng người nói chuyện. Cô vội vã mặc kệ Lý Nhiên, đóng sập cửa phòng khoá lại.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau liền có người gõ cửa.
"Kiến Hạ, có trong đó không? Dầu gội đầu của cậu sao lại lăn lóc đầy đất thế này?"
Kiến Hạ nghe ra đây là tiếng một nữ sinh ngoại thành khác lớp mình, Trịnh Gia Thù.
"Trần Kiến Hạ phải không? Có muốn cùng bọn mình xuống nhà ăn ăn cơm không?" Đây chắc là giọng một nữ sinh ngoại thành lớp (2).
Nhà ăn của trường buổi tối chỉ phục vụ một bộ phận giáo viên trẻ và học sinh ngoại thành sống trong kí túc xá, buổi sáng ngày hôm nay Kiến Hạ đã hẹn Trịnh Gia Thù buổi tối cũng đi ăn cơm.
Kiến Hạ cắn chặt môi không lên tiếng, may mà Lý Nhiên khôn ngoan cũng không mở miệng.
"Lạ thật."
"Chúng ta cứ giúp bạn ấy thu dọn trước, không chốc nữa lại mất mất."
Tiếng bước chân dần dần rời xa. Kiến Hạ thở dài, đột nhiên nhớ lại câu nói kia của Lý Chân Bình: "Có thành phần bất hảo chống lưng cho đúng là có khác."
Cậu ta trèo tường để vào đấy.
"Cậu là thành phần bất hảo à?" Kiến Hạ nhẹ giọng hỏi.
Lý Nhiên tức sôi máu não, "Bất hảo cái đầu nhà cậu!"
Mặc dù Lý Nhiên luôn dùng những lời lẽ thô thiển trả lời câu hỏi, thế nhưng Kiến Hạ nhận được đáp án phủ định này, vẫn cảm thấy tâm tình được an ủi không ít.
Rất tốt, vậy là có thể nói lí, đúng không?
"Chốc nữa mọi người đều sẽ đi ăn cơm hết, cậu mau chóng đi đi, dù có bị tóm thì cũng đừng khai ra là mình che giấu cho cậu, cậu không quen biết mình, căn bản không hề quen biết mình, mau đi đi."
Trong lúc Kiến Hạ nói, Lý Nhiên soi cổ mình bằng phản quang trên màn hình điện thoại, cơ hồ không hề quan tâm tới việc Kiến Hạ đang nói những gì, biểu cảm càng lúc càng đáng ghét.
"Trần Kiến Hạ cậu nhìn đi cậu nhìn đi, cậu khiến mình trông cứ giống như vừa mới bị treo cổ ấy, cậu nhìn vết hằn trên cổ này đây!"
Lý Nhiên dí sát mặt lại gần, không ngừng chỉ chỉ vào cổ mình hò hét, Kiến Hạ lo lắng bị người khác nghe thấy, cuống quít cả lên.
"Cậu có làm nũng cũng vô ích, mau đi ngay!" Cô thấp giọng đe doạ.
"Mình... làm... nũng?!"
Lý Nhiên dựng ngược lông mày, khiến tim Kiến Hạ đột nhiên đập thình thịch.
Xong rồi. Thành phần bất hảo chuẩn bị Gi*t người rồi.
Lúc Trần Kiến Hạ mặt mũi méo xệch cùng Lý Nhiên ngồi xuống bên trong quán ăn nhỏ, dáng vẻ vẫn giống hệt một chú thỏ kinh khi*p sợ.
"Cậu có bị dị ứng với món gì không?" Lý Nhiên ngược lại rất hưng phấn, vừa ngồi xuống đã bắt đầu hào hứng giở thực đơn.
"Cậu ăn gì thì mình không ăn cái ấy." Trần Kiến Hạ rầu rĩ nói.
"Ồ, không có phải không." Lý Nhiên cúi đầu lật thực đơn, không hề nghe thấy Kiến Hạ nói gì, "Ông chủ ông chủ, quán bác món gì bán chạy nhất ạ?"
Giọng ông chủ đặc sệt khẩu âm Tứ Xuyên, "Óc lợn!"
"Cậu có ăn không?" Lý Nhiên quan tâm hỏi.
"Cậu ăn một mình đi, thiếu gì bổ sung nấy." Trần Kiến Hạ tiếp tục hậm hực đáp.
"Ông chủ! Hai phần óc lợn!"
Đối với sự làm ngơ của Lý Nhiên, Trần Kiến Hạ sớm đã triệt để mất đi sự tức giận.
Cô vừa mới giúp Lý Nhiên làm chuyện phạm pháp, hay nói cách khác, là bị uy Hi*p phải giúp cậu ta phạm pháp, trơ mắt nhìn cậu dùng dây thép mở khoá, mở toang cánh cửa phòng kí túc của giáo viên, ăn trộm một chiếc đĩa CD "Fantasy" bên trong.
Đĩa CD "Fantasy", phải. Thời khắc ấy, Trần Kiến Hạ không nhịn nổi, âm thầm chửi bậy trong lòng.
Mẹ nó chứ Châu Kiệt Luân cậu
kết thúc chưa vậy?
Lúc nơm nớp lo sợ đứng bên ngoài cửa phòng đợi Lý Nhiên, sự sợ hãi thậm chí còn khiến cô xuất hiện ảo giác, rồi lại từ bên trong ảo giác ngộ ra được rất nhiều triết lí nhân sinh.
Nếu như buổi sáng cô ăn nhiều một chút thì sẽ không bị ngất, cũng sẽ không vào phòng y tế, càng sẽ không gặp phải cậu ta.
Bởi thế ăn sáng là một việc rất quan trọng.
"Cậu có nhớ nhà không?" Lý Nhiên vẫn còn đang chìm đắm trong sự vui vẻ.
"Mình sắp bị trường đuổi về nhà rồi." Trần Kiến Hạ không biểu cảm gì nói.
"Yên tâm đi! Trong kí túc xá không có giám thị, không sao đâu."
"Cậu thì biết gì chứ!" Kiến Hạ kích động lên, "Toà nhà kí túc xá đó chỉ có mấy đứa học sinh bọn mình thôi, nếu xảy ra chuyện gì giáo viên chắc chắn sẽ điều tra, mà hễ điều tra sẽ lập tức dính dáng tới bọn mình. Trịnh Gia Thù và một nữ sinh khác đã cùng nhau đi ăn cơm rồi, chỉ có mình là không có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường, lúc bọn họ tới tìm mình còn biểu hiện kì lạ như vậy, có giám thị hay không thì mình cũng ૮ɦếƭ chắc rồi cậu có hiểu không hả!"
Trước mặt Lý Nhiên Kiến Hạ lúc nào cũng đỏ mặt hẹp hòi nhỏ nhen, lời mới nói ra được một nửa đều nuốt ngược vào trong, lần này cuối cùng cũng phẫn nộ tới mức hét thẳng vào mặt Lý Nhiên.
Lý Nhiên hơi há miệng, Kiến Hạ vừa thở hồng hộc vừa phun hết một tràng, khiến cậu không kịp phản ứng.
Sau đó liền đập bàn cười phá lên.
"Ha ha ha Trần Kiến Hạ mình bội phục rồi đấy cậu thật xuất sắc, đến cả mấy loại câu như chứng cứ vắng mặt tại hiện trường mà cũng nói ra được ha ha ha ha..."
Lý Nhiên cười tới mức gân xanh bên thái dương Trần Kiến Hạ bất đầu giật giật, nhìn thấy cô đã tức giận đỏ cả mặt, Lý Nhiên vội vàng thu lại vẻ cười cợt, ngồi thẳng người biểu cảm nghiêm túc xoa dịu, "Cậu yên tâm, nếu như sự tình thực sự phát triển đến bước đó thì mình sẽ đi tự thú, cùng lắm thì bị trường đuổi học chứ gì, đằng nào mình cũng không thích đi học. Tóm lại là mình tuyệt đối sẽ không lôi cậu vào. Huống hồ chiếc đĩa CD đó vốn là của mình, ông ấy dựa vào cái gì mà tịch thu cơ chứ, có mà tịch thu để bản thân nghe thì có!"
Nhận được sự bảo đảm của Lý Nhiên, sắc mặt Kiến Hạ giãn ra rất nhiều, ngẫm nghĩ rồi vẫn chuyển chủ đề, "Thầy là vì muốn tốt cho cậu thôi, chắc cậu lại nghe nhạc trong giờ tự học chứ gì."
"Cậu có biết là từ nhỏ tới lớn những thứ bị tịch thu và những khoản tiền người ta nhặt được nộp lên để trả cho người mất đều bị giáo viên đem về nhà chiếm dụng không hả?! Đây chính là biểu hiện của việc không tôn trọng tài sản của người khác!"
Trần Kiến Hạ lười chẳng buồn tranh luận với cậu ta. Một ngày hôm nay cô đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, não đã không thể tiếp nhận thêm thông tin gì nữa, có lẽ nên ăn một chút để bồi bổ. "Ăn gì bổ nấy".
Ông chủ bưng lên hai bát óc lợn rất đúng lúc, lớp mỡ đỏ sóng sánh, rau thơm và tỏi khiến món ăn dậy mùi thơm phức, bụng Kiến Hạ cũng sôi lên ùng ục.
"Ăn đi ăn đi ăn đi, tớ mời, để \'ngài\' vơi bớt nỗi sợ hãi." Lý Nhiên tách một đôi đũa dùng một lần ra đưa cho Kiến Hạ, lại kêu ông chủ mang lên hai chiếc thìa inox."
"Không cần đâu, mình sẽ đưa cậu tiền phần của mình." Kiến Hạ lại khôi phục trạng thái lí nha lí nhí.
"Vì sao?" Lý Nhiên không tức giận, chỉ tràn đầy hứng thú nhìn cô.
"Vì không muốn dây dưa với cậu."
"Vì sao?"
"Vì cậu rất phiền phức." Giọng Kiến Hạ càng lúc càng yếu ớt.
"Vì sao?" Lý Nhiên rốt cuộc đã bắt đầu cười.
"Vì sao cái gì chứ, cậu toàn gây phiền phức cho mình thôi."
"Mình đã gây ra chuyện gì phiền phức cho cậu?"
"Chỉ vì một cái máy CD, cậu đã gây phiền phức cho mình cả ngày trời."
"Được, thế thì cậu trả lại cho mình đi."
"Trả thì trả." Kiến Hạ cúi đầu nói, dùng thìa xúc một miếng óc lợn nhỏ cho vào miệng, bị cay tới mức mặt mũi đỏ phừng phừng, ho sặc sụa, miếng óc lợn bị khạc ra, không lệch một phân rơi đúng lên giày của Lý Nhiên.
Giày thể thao mà Lý Nhiên đi luôn là những hãng mà Kiến Hạ chưa từng nghe qua, rất bóng bẩy, từng miếng da lộn đều là màu đen, óc lợn bắn vào, lau kiểu gì cũng không sạch nổi.
Lý Nhiên lặng lẽ rút mấy tờ giấy ăn trên mặt bàn, cúi người gạt miếng óc lợn ra.
Trái tim Kiến Hạ run rẩy.
Đôi giày đó nhìn có vẻ rất đắt tiền.
Lý Nhiên ngẩng đầu lên, híp mắt cười nhìn Trần Kiến Hạ.
"Đôi giày này một nghìn rưỡi đó."
"Mình giúp cậu lau sạch."
"Một nghìn rưỡi đấy."
Không biết là vì sợ, vì cay hay vì bị nghẹn mà nước mắt của Trần Kiến Hạ cứ thế ầng ậc trong hốc mắt.
Sao lại xui xẻo thế này cơ chứ.
Cô cúi đầu nghĩ ngợi rất lâu, nghiến răng.
"Mình đền cho cậu."
Lý Nhiên cười như thể lên cơn.
Trần Kiến Hạ cúi mặt ăn từng miếng óc lợn nhỏ, bên tai toàn là tiếng cười điên dại của Lý Nhiên.
"Mình đền cho cậu!" Cậu giả vờ nhại theo ngữ khí của Trần Kiến Hạ, "Không phải chỉ là một nghìn rưỡi thôi hay sao, mình đền cho cậu!"
Kiến Hạ tức giận tới mức ngón cái hơi dùng lực, suýt chút nữa thì biểu diễn năng lúc bẻ cong cán thìa trước mặt cậu.
"Mình hỏi cậu, lúc nào cũng nơm nớp căng thẳng thế này, không mệt sao?" Lý Nhiên ngả người về phía Kiến Hạ, bộ dạng nghiêm túc học hỏi, khiến Kiến Hạ càng khó xử. Khuôn mặt của cô đã sắp vùi vào trong bát óc lợn đến nơi, nóng ruột muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại, bởi thế bèn gượng gạo chuyển chủ đề: "Chiếc máy CD đó, vì sao cậu lại nói dối là của chị cậu?"
Lý Nhiên quả nhiên không còn cười nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc