Đã Lâu Không Gặp - Chương 36

Tác giả: Tang Giới

Ngoại Truyện: Chỉ Em Nghe Được. (1)
UCLA. Đại học California. Phân viện Los Angeles.
Mùa đông ở Los Angeles không quá lạnh.
Kết thúc lịch học, Tư Không Cảnh khoác một chiếc áo jacket ngoài áo sơ mi, từ từ đi ra từ phòng học.
Dọc đường yên lặng, tất cả hoa cỏ ở đây um tùm đầy sức sống, vì vậy đại học kinh tế, điện ảnh nghệ thuật đặt xung quanh đây, môi trường học vô cùng thanh nhã.
“Tư Không.” Có người nhẹ vỗ lên vai anh từ phía sau, anh quay đầu lại, liền thấy bạn học Trung Quốc duy nhất trong lớp, quan hệ với anh cũng không tệ, tên là Niếp Lâm.
Niếp Lâm biết anh nói ít, đi bên cạnh anh luyên thuyên nói chuyện, thỉnh thoảng anh cũng gật đầu phụ họa, đối phương càng nói càng hưng phấn.
“Đúng rồi, tối qua mình có xem bộ phim trước kia cậu đóng, quá tuyệt vời.” Lúc này Niếp Lâm huơ tay múa chân một hồi, đột nhiên lấy hết dũng khí nói. “Tư Không, mình muốn hỏi cậu một chuyện.”
“Mình vẫn luôn biết, cậu là một ngôi sao nổi tiếng nhất trong nước, hơn nữa tới Mĩ, cũng đóng vài bộ phim của Hollywood, phát triển tốt như vậy, tại sao cậu không tiếp tục đóng phim nữa?”
Ánh mắt anh thả nhiên. “Bởi phải tới đây học.”
Niếp Lâm giật mình. “Ý của mình là… Thật ra thì mình cảm thấy, cậu không nhất thiết phải học ngành đạo diễn, cậu đi lên từ con đường này, đã đi tới nơi cao nhất rồi, trở thành một người nổi tiếng như vậy, tại sao lại muốn đổi nghề làm đạo diễn?”
Ánh mắt anh bình thản, nhưng không trả lời.
“Đúng rồi.” Niếp Lâm cũng không hỏi tiếp, lúc này đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cười giống như một tên trộm. “Vừa này, một cô gái người Mĩ lớp bên vừa hỏi cậu, buổi tối cậu có nguyện ý đi uống một chén với người ta không, phải biết rằng, những cô gái nhờ mình nói với cậu không ít, cậu là người may mắn nhất của đại học UCLA chúng ta, nếu không phải vóc người cô nàng quá đẹp… mình mới không thèm nhắm mắt đi hỏi cậu.”
Sau khi Tư Không Cảnh nghe xong, gần như không thèm suy nghĩ, lập tức lắc đầu.
Hai người nói chuyện, đi tới cửa trường học, Niếp Lâm giống như biết anh sẽ không đồng ý, cũng không tức giận. “Tối nay ba mình mở tiệc rượu, mấy người chú lần trước cậu gặp cũng sẽ tới, bọn họ có ấn tượng rất tốt với cậu, nói rằng lần này muốn hợp tá một mối làm ăn, muốn hỏi ý kiến cậu, tối nay cậu đến không?"
Tư Không Cảnh trầm ngâm trong chốc lát. “Được, để mình về cất sách.”
Niếp Lâm cực kỳ ngưỡng mộ anh, lúc này hết sức vui mình. “Bọn mình sẽ lái xe tới đón cậu.”

Tiệc rượu cũng không có nhiều người, Tư Không Cảnh cầm ly rượu, nói chuyện với cha Niếp Lâm và vài người đàn ông trung niên.
“Hạng mục này rất khả thi.” Sau một thời gian thảo luận, anh thả lỏng cà vạt một chút. “Tôi chấp nhận bỏ ra 20%, theo dự án này, cuối năm có thể thu hồi vốn.”
Thấy anh nói như vậy, mấy người đàn ông trung niên cũng gật đầu.
“Tiểu Cảnh à,” Cha Niếp Lâm luôn rất thưởng thức anh, qua ba lần rượu, cũng mở miệng cười lớn. “Cháu chuẩn bị làm đạo diễn, lại là một thương nhân, một người đàn ông xuất sắc kiếm đươc nhiều tiền ở nước Mĩ như vậy, lại không thấy con quan hệ với cô gái nào, là đang chuẩn bị về chăm sóc vợ sao?”
Anh uống một hớp rượu, chỉ cong cong môi.
“Tiểu Cảnh, bà xã cháu phải rất đẹp, tiểu thư khuê các, dịu dàng khéo léo, bác cảm thấy rất xứng đôi với cháu.” Một người đàn ông trung niên cũng cười nói. “Nếu cháu không ngại, có thể đi xem mắt.”
“Không làm phiền.” Lúc này anh gật đầu với bọn họ, nhàn nhạt nói. “Hội trường có chút ngột ngạt, cháu ra ngoài hóng mát.”

Ra khỏi hội trường, đứng trong hoa viên một hồi, cảm giác hơi say đã khá hơn, anh đứng yên lặng ở đó, ánh mắt rời rạc.
“Tư Không.” Lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nói tức giận, Niếp Lâm chạy chậm tới, đặt hai chai rượu lên đất. “Bạn gái mình cãi nhau với mình, tiếp tục như vậy mình sẽ bị cô ấy làm cho phát điện mà phải vào viện tâm thần… Cậu uống cùng mình đi, minh thấy con mẹ nó phiền.”
Liên tục mắng một hồi, Niếp Lâm trực tiếp cầm chai rượu, ngửa đầu đổ vào miệng.
Đổ hơn phân nửa, mặt Niếp Lâm có chút đỏ, cau mày nhìn anh. “Sao cậu không uống?”
Lúc này Tư Không Cảnh nghiêng đầu. “Mình không thể uống nhiều rượu.”
“”Hả? Tại sao?” Niếp Lâm nói. “Cậu cũng không phải sẽ không uống.”
Anh trầm ngâm một lát. “Trước kia, mình uống rượu, uống đến mức phải đến bệnh viện rửa dạ dày, nằm chừng mấy ngày.
Lời này vừa ra, Niếp Lâm ngây ngẩn cả người, đột nhiên để chai rượu xuống. “Cậu? Rửa ruột?”
Anh khẽ gật đầu. “Trước khi tới Mĩ hai tuần, mỗi ngày đều uống.”
“Hư, Tư Không, cậu lại gạt mình rồi!” Lúc này Niếp Lâm lắc đầu, phá lên cười. “Trong đời mình, chưa bào giờ nhìn thấy một người đàn ông còn có tự chủ hay lực khống chế như cậu, sao cậu có thể không khống chế uống rượu tới mức phải rửa ruột?”
“Cậu có biết không? Có lúc thậm chí mình cũng cảm thấy, cậu giống như một kẻ dối trá, cậu nói xem, trong cuộc sống sao có thể có chuyện yên tĩnh như vậy được, vĩnh viễn để người khác tồn tại như vậy?”
“Cậu xem, cậu không có hứng thú với phụ nữ, hình như cũng không có hứng thú với danh lợi, cậu làm cái gì cũng làm đến tốt nhất, mình cảm thấy cậu gần như là một người không có khuyết điểm.” Niếp Lâm uống hết một chai, trực tiếp ngồi xuống. “Mình rất ngưỡng mộ cậu, nhưng mình lại cảm thấy, nếu như một người vẫn luôn có thể khống chế được mọi chuyện như vậy, thật ra đó cũng là một chuyện rất đáng sợ.”
Lúc này thân thể Tư Không Cảnh hơi giật giật.
“Mặc dù cậu chưa bão giờ nói, nhưng mình cảm thấy cậu trước kia, nhất định cũng có chút chuyện.” Lúc này Niếp Lâm ngẩng đầu lên. “Nếu không, ai lại rời khỏi nơi mình quen thuộc, đến một môi trường xa lạ, chịu sự cô đơn.”
Có lẽ tối nay ánh trăng quá mức cô đơn.
Hoặc là nghe được lời nói của Niếp Lâm, từng cậu từng chữ phân tích anh.
Đem điều này kể từ sau khi anh rời khỏi thành phố S tới đây, vẫn luôn duy trì một loại cân bằng tuyệt đối, ngăn cách tất cả hồi ức trước đây, anh căn bản cũng không thèm quan tâm tới thực tế, mở hộp thuốc ra.
“Cậu và bạn gái cậu, lần này tại sao lại cãi nhau?” Anh im lặng chốc lát, ngồi xuống bên cạnh Niếp Lâm.
Niếp Lâm nhìn anh ngồi xuống, vẻ mặt sững sờ, hồi lâu, có chút ngượng ngừng. “Hả?... À, cái đó, thật ra là hai ngày trước, cô ấy nói mình có quan hệ thân mật với một cô gái, tức giận, hôm nay mình thấy cô ấy và một cậu nhóc ở cùng nhau, mình cũng cảm thấy không thoải mái, lý do này thật ra thì rất ngây thơ đó.”
“Không ngây thơ.” Anh cầm bình rượu lên, khẽ giương môi. “Trước kia mình cũng như vậy.”
“Hả? Không thể nào!” Hai mắt Niếp Lâm trợn to.
“Ừ.” Anh lạnh nhạt nói. “Lúc đối mặt với mình, biểu hiện của cô ấy cứng ngắc, lo lắng, nhưng ngược lại khi thấy cô ấy ở chung với bạn tốt, phối hợp với nhau quay phim rất ăn ý, người đó lại đối với cô ấy rất tốt, phải nói là bạn bè cực thân, thậm chí còn có thể vì cô ấy mà hi sinh sự nghiệp của mình.”
Niếp Lâm chưa từng nghe anh nói nhiều như vậy, ngừng thở nghe xong. “Là Lam nhan tri kỷ(*)? Nhưng Tư Không, người kia sao xuất sắc bằng cậu, cậu không nên không tự tin vào chính mình, làm nhan thì chỉ là lam nhan thôi.”
(*)Lam nhan tri kỷ: Chỉ tình cảm không phải là yêu, lại vượt quá tình bạn, nhưng chỉ có thể dừng lại ở đó.
Anh uống xong một ngụm rượu, lắc đầu. “Hoặc là… nhiều lần thấy cô ấy ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, vì chuyện khác mà thất hẹn với mình.”
“Mình lớn hơn cô ấy bốn tuổi, mình nhìn cô ấy từng ngày, từng này dần xuất sắc hơn, có thể tự mình tiến lên phía trước, trở thành người dù không có mình ở bên cạnh, cô ấy cũng có thể đối mặt với sóng gió, rất nhiều chuyện, cô ấy dần dần chọn không nói cho mình, không để mình hiểu rõ. Thật ra mình hiểu cô ấy chỉ không muốn làm mình lo lắng, hoặc có thể nói là, cô ấy quá để ý mình, trước mặt mình lại không tự tin.” Trong đáy mắt anh, có lẽ có rất nhiều rất nhiều cảm xúc lắng đọng.
Thật ra thì cô không biết, anh trước mặt cô, sao có thể tràn ngập tự tin?
Cho nên anh lựa chọn cách cầu hôn, chỉ muốn tạo nhiều cảm giác an toàn trong đối phương nhiều hơn một chút.
“Nhưng chính mình đối mặt với tình cảm của cô ấy như vậy thì ngược lại lựa chọn không nhìn thấy, hay nói là không biết nên đối mặt với cô ấy thế nào. Càng ngày càng lạnh nhạt với cô ấy, thậm chí xa cách cô ấy.” Lúc này anh nhìn về phía Niếp Lâm. “Rất cẩn thận, có đúng không?”
Thật ra thì Tư Không Cảnh chân chính, không được tất cả ánh hào quang rọi vào, Tư Không Cảnh thật sự không tốt như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc