Cửu Gia, Đừng Làm Vậy - Chương 42

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Nhẫm Cửu nói: “Anh không thích em đến thế sao…”.
Cô nương vừa nói… muốn học cái gì?”.
“Mị thuật”.
Cô gái mặc áo sa màu vàng nghe thấy hai từ rất nghiêm túc này liền sửng sốt rồi bụm miệng cười: “Cô nương đừng lừa nô gia. Cô nương và vị này là khách quý của tế ti đại nhân mời tới, chắc hẳn phải là người địa vị cao quý, lại đi học cái đó làm chi?”.
Nhẫm Cửu không có vẻ gì là nói đùa: “Ta cần quyến rũ một người đàn ông”.
Cô gái áo sa đảo đôi mắt đẹp: “Như vậy nô gia cũng không dám dạy, nếu sau này tế ti đại nhận trách nô gia làm hư cô nương thì nô gia làm sao gánh được tội danh đó”.
Nhẫm Cửu thoáng nhìn Phó Thanh Mộ bên cạnh. Phó Thanh Mộ khẽ nhấp một ngụm R*ợ*u, nói: “Chuyện này cô nương hoàn toàn yên tâm, cô nương cứ việc làm hư cô ấy, tế ti đại nhân nhất định sẽ không trách cô nương. Nếu cô nương không tiện dạy thì có thể chỉ bảo phương pháp, Cửu cô nương là người thông tuệ, có thể chỉ nhìn qua là sẽ hiểu được”.
Cô gái áo sa suy nghĩ một lát: “Nếu chỉ nhìn không thì lại dễ”. Nói rồi đứng dậy, dẫn Nhẫm Cửu ra phía sau bình phong, nhẹ nhàng kéo một miếng gỗ trên tường ra để lộ một lỗ hổng bằng bàn tay. Nhẫm Cửu ghé mắt lại gần, qua một lớp sa mỏng màu đen, có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bên cạnh
“Lát nữa chị em của nô gia sẽ vào phòng này tiếp đãi khách quan, cô nương cứ ở đây quan sát cho kĩ là được”.
Phó Thanh Mộ sau lưng hai người khẽ cười: “Cô nương sắp xếp cho Cửu cô nương thỏa đáng rồi, nhưng còn đạo sĩ nghèo ta nên đi đâu?”.
Cô gái áo sa đứng dậy, ngón tay vạch mấy vòng trước *** Phó Thanh Mộ: “Để nô gia giúp đạo trưởng bớt phần cô quạnh”.
Phó Thanh mộ mỉm cười, gương mặt còn đẹp hơn phụ nữ khiến cô gái áo sa từng quyến rũ vô số người cũng không thể không đỏ mặt. Phó Thanh Mộ cầm tay cô gái: “Vậy chúng ta sang một phòng khác cho tiện. Hương thơm trên mái tóc cô nương đã làm tại hạ nhiễu loạn từ lâu…”.
“Cứ như người bình thường là được”. Mắt Nhẫm Cửu nhìn chằm chằm căn phòng bên kia qua tấm sa mỏng: “Giống như người bình thường”.
Nụ cười trên mặt Phó Thanh Mộ cứng đờ.
Cô gái áo sa cười khẽ: “Đạo trưởng còn có chỗ nào không bình thường sao?”.
Phó Thanh Mộ vòng tay ôm cô gái đi ra ngoài: “Chuyện này thì phải nhờ cô nương đánh giá. Ha ha ha”.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Nhẫm Cửu đợi một hồi lâu, cuối cùng căn phòng bên cạnh cũng có người đi vào. Một cô gái dẫn một người đàn ông trung niên đã uống kha khá R*ợ*u vào phòng, trên tay cô gái còn cầm ly R*ợ*u, không ngừng khuyên người đàn ông trung niên: “Lão gia, ở đây vẫn còn một chén nữa”. Giọng nói du dương, cơ thể vô cùng mềm mại, bàn tay ôm người đàn ông vừa đỡ thân thể ngả nghiêng của hắn, lại vừa làm cho mình lúc nào cũng áp sát vào *** hắn”.
Nhẫm Cửu đã nhớ, Chiêu thứ nhất là chuốc R*ợ*u.
Người đàn ông trung niên khẽ cười: “Ta không uống, trừ khi… nàng mớm cho ta”. Hắn cười lớn đưa tay P0'p cằm cô gái.
"Vâng”. Cô gái cười quyến rũ, uống hết ly R*ợ*u, sau đó cái mặt râu ria xồm xàm của người đàn ông đó ghé sát vào miệng cô gái.
Nhẫm Cửu nhớ lại cảm giác bị cha cọ râu vào má khi còn bé, không cần nghĩ cũng biết rát da thế nào. Nhẫm Cửu không nỡ nhìn, nhưng cô gái đó lại cười vui vẻ, còn hạ giọng nũng nịu: “Đáng ghét”.
Nhẫm Cửu đã nhớ. Chiêu thứ hai là miễn cưỡng cười vui.
Người đàn ông đẩy cô gái xuống giường, bắt đầu cởi váy áo cô ta, cô gái cười khanh khách. Nhẫm Cửu phát hiện tình hình không đúng, cô gái này không hề dụ dỗ gì, người đàn ông đã vội vã lao vào rồi, chuyện này hoàn toàn không giống tình hình của Nhẫm Cửu và Sở Cuồng.
Nhẫm Cửu cảm thấy không thể xem tiếp được nữa, đóng ô theo dõi bí mật lại, buồn bực về chỗ cũ ngồi. Phó Thanh Mộ và cô gái áo sa đó không biết đi đâu rồi, đồ ăn nhẹ và R*ợ*u còn để trên bàn. Nhẫm Cửu nghĩ đến chuyện chiều nay, càng nghĩ càng bực bội, cầm đũa lên bắt đầu ăn điên cuồng. Ăn hết đồ ăn, nhìn nậm R*ợ*u bên cạnh, Nhẫm Cửu lại chậm rãi uống hết chén này đến chén khác.
Trong lúc Nhẫm Cửu uống R*ợ*u một mình, tại hậu viện hoa lâu, một cô gái áo đỏ diễm lệ đi vào căn phòng Tiêu Phi đang ngồi, các loại đá quý khảm nạm vào trang sức trên đầu rung lên theo những bước chân, tỏa sáng lấp lánh trong ánh nến.
Cô gái chậm rãi quỳ lạy trước mặt Tiêu Phi, giọng nói mang vẻ kích động khó có thể phát hiện: “Ngọc Nhi bái kiến tế ti đại nhân. Được biết tế ti vô sự, Ngọc Nhi…”.
Tiêu Phi chỉ lạnh nhạt phất tay cho Ngọc Nhi đứng lên: “Tình hình Kì Linh giáo thế nào?”.
Ngọc Nhi điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, nói khẽ: “Chiều nay mới nhận được tin tức, trong giáo có một tram ba mươi người bị thương, tám mươi hai người ૮ɦếƭ, còn có mười người mất tích, nhà cửa bị phá hủy nghiêm trọng. Nhưng các bộ đều đã điều người giúp đỡ, mọi việc vẫn trong trật tự”.

“Ngoài giáo vốn có quân đội triều đình đóng quân, giờ đây kì Linh giáo gặp kiếp nạn này, bọn chúng có động tĩnh gì không?”.
Ngọc Nhi đáp: “Bẩm tế ti đại nhân, đêm đó quân đội triều đình cũng bị những yêu vật đó tâm công, quân lính tan tác, tướng lĩnh đã bỏ trốn”.
Nghe Ngọc Nhi nói vậy, Tiêu Phi hơi kinh ngạc. Hắn cho rằng những yêu quái đó là quân tiên phong của triều đình, tại sao lại tấn công cả người của triều đình?
“Ngoài ra trong đêm Kì Linh giáo bị tấn công, các môn phái võ lâm cũng đều bị tấn công, tứ đại thế gia đều có người mất tích thương vong, nhà họ Lâm ở Giang Châu thì ngay cả gia chủ cũng đã mất tích, hiện ở trong thành đã hoàn toàn rối loạn. Hôm nay những quan lại này đến đây đều là tự ý ra khỏi thành để tránh họa”.
Tiêu Phi gõ ngón tay lên bàn, đang trầm tư chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào.
“Vị công tử này, không được…”. Gã nô bộc còn chưa nói xong, cửa phòng đã bị một cước đá tung ra.
Ngọc Nhi thất kinh, thanh kiếm trong tay áo vừa trượt xuống lòng bàn tay thì Tiêu Phi đã cản lại: “Không sao”.
Ánh mắt Sở Cuồng quét qua phòng, người đứng giữa cửa, toàn thân tỏa ra khí lạnh: “Nhẫm Cửu ở đâu?”.
“Phó Thanh Mộ nói là cần dạy cô ấy vài thứ”. Tiêu Phi lạnh nhạt mở miệng: “Tôi đã cho người dẫn bọn họ tới căn phòng được sắp xếp từ trước rồi”.
Sở Cuồng nghe vậy, sắc mặt khó coi y như sắc trời tối đen bên ngoài. Hắn xoay người định đi, Tiêu Phi lại lên tiếng gọi: “Ở đây có tin tức liên quan đến việc những nơi gần đây cũng bị tấn công giống như Kì Linh giáo, không biết Sở Cuồng công tử có hứng thú cũng nghe một chút không?”.
“Bây giờ không rảnh”. Còn chưa nói xong, người đã biến mất.
Tiêu Phi cũng không để ý, chỉ có Ngọc Nhi là kinh ngạc trước sự khoan dung của Tiêu Phi đối với người này: “Tế ti đại nhân, người này là ai?”.
“Là người đã cứu kì Linh giáo”. Tiêu Phi trầm ngâm: “Có lẽ sau này còn phải nhờ hắn cứu tiếp…”.
Sở Cuồng về đến quán trọ, không thấy Nhẫm Cửu, cũng không thấy Phó Thanh Mộ, ngay cả Tiêu Phi cũng không thấy đâu. Vốn hắn còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, nhưng qua tiểu nhị được biết ba người đó đến hoa lâu trong trấn, Sở Cuồng không biết mình nên nghĩ gì.
Lần theo dấu vết của Nhẫm Cửu chạy tới hậu hoa viên hoa lâu, nhưng khi vào cửa lại không cảm thấy gì nữa, không khóa được vị trí của thiết bị nhận biết, không dò xét được hơi thở của người đồng hóa. Nhẫm Cửu tựa như đã biến mất. Giống như lúc Nhẫm Cửu bị bắt đi hôm đó, hắn không khỏi hoảng hốt, tuy nhiên sau khi hỏi thăm lại nhận được đáp án là… phó Thanh Mộ đang dạy Nhẫm Cửu một vài thứ? Gã đạo sĩ khốn nạn đó có thể dạy Nhẫm Cửu cái quái gì chứ?
Sở Cuồng vào hoa lâu, không hỏi một ai, hễ thấy phòng đóng cửa đều một cước đá tung, bất kể người trong phòng kinh ngạc hay là giận dữ, hắn lập tức đi sang phòng tiếp theo. Gã nô bộc đi theo sau lưng hắn không ngừng khuyên bảo, cuối cùng không nhịn được nữa kêu lên: “Trên tầng hai! Công tử! Phòng của người công tử cần tìm ở trên tầng hai!”.
Sở Cuồng không thèm đi cầu thang, tiện tay chộp rèm sa bên cạnh, dễ dàng nhảy lên lan can tầng hai như một cánh én. “Phòng nào?”. Lúc này hắn mới quay lại hỏi gã nô bộc đang trợn mắt dưới lầu.
Gã nô bộc sững ra, nói: “Phòng… phòng trong cùng”.
Bước chân vững vàng của Sở Cuồng đi tới, tiếng giầy nện xuống đất làm người ta sợ hãi vô cớ. Đi đến trước cửa phòng cuối cùng, hành lang khá kín làm nơi này bớt ồn ào hơn mấy phòng bên ngoài, tiếng động trong phòng liền len qua khe cửa, truyền vào tai Sở Cuồng rất rõ ràng.
“A…”. Tiếng thở dốc của Phó Thanh Mộ nghe rất hung phấn. *** rỉ của cô gái thì như thể nức nở, dường như vừa sung sướng vừa cố nén đau đớn.
Sở Cuồng liền ૮ɦếƭ sững người ngoài cửa. Hắn biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, hắn cũng biết bây giờ mở cửa đi vào sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì. Ngay hôm nay, không lâu trước, cô gái trong phòng này còn *** lao vào lòng hắn. Hắn đã ôm eo cô ta, biết cảm giác chạm vào da dẻ cô ta là như thế nào. Chính cảm giác này khiến lòng bàn tay hắn vẫn còn nóng rực đến tận bây giờ. Nhưng hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được cô ta lại đang nằm Dưới *** một kẻ khác, phát ra âm thanh mềm mại như vậy, mềm mại như một thanh kiếm cắt xé người hắn không còn một mảnh da lành lặn.
Sở Cuồng không thể bào đá tung cửa ra, chỉ nghe tiếng động trong phòng, trong lòng không kìm được hoảng hốt như một đứa bé bị đuổi ra khỏi nhà. Từ hôm nay trở đi, Nhẫm Cửu… sẽ không còn cần hắn giống như lúc trước nữa! Lúc gặp nguy hiểm, Nhẫm Cửu sẽ cầm tay một kẻ khác, lúc sợ hãi sẽ tìm kiếm sự che chở của kẻ khác, lúc vui sẽ ôm lấy kẻ khác khoa chân múa tay. Nhẫm Cửu sẽ cười cho kẻ đó nhìn, khóc cho kẻ đó nghe, nói với kẻ đó về sự cô đơn không nơi nương tựa của mình để kẻ đó an ủi và dỗ dành.
Sở Cuồng nắm chặt năm đấm. Nhưng… chẳng phải lúc đầu hắn vẫn muốn Nhẫm Cửu tìm được một người như vậy sao? Tại sao hắn lại không nỡ xoay người bỏ đi khi tìm được người đó, khi hắn nên rút lui?
Tiếng động trong phòng ngày càng dữ dội, Sở Cuồng nghiến chặt răng, hắn đang ra sức kiềm chế sự giận dữ trong lòng, ra sức ngăn chặn lòng kích động muốn xông vào xé xác Phó Thanh Mộ, hắn…
Rầm! Một cánh cửa sau lưng Sở Cuồng đột nhiên mở ra, đẩy thẳng Sở Cuồng đang đắm chìm trong thế giới của mình ra sau cánh cửa.
“Tiểu nhị đâu!”, Nhẫm Cửu hô to: “Mang cho ta một vò R*ợ*u nữa lên đây!”. Nói xong Nhẫm Cửu vừa cầm nậm R*ợ*u lên đổ vào miệng vừa đi vào phòng, cũng không thèm đóng cửa lại. Sở Cuồng bị cánh cửa đập vào người từ sau cửa ngẩn ngơ đi ra, nhìn trong phòng vọng ra âm thanh đó một lát, lại nhìn gian phòng đối diện đang mở rộng cửa một lát. Thì ra… có hai gian phòng trong cùng.
Tiểu nhị bị Nhẫm Cửu gọi lên, từ xa ôm một vò R*ợ*u chạy tới, liếc mắt nhìn Sở Cuồng đang sững sờ trước cửa: “Công tử không đi vào sao?”. Sở Cuồng nghe lời cất bước vào phòng. Tiểu nhị lặng lẽ đặt vò R*ợ*u xuống rồi chạy ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa phòng lại.
Tiểu nhị ở ngoài cửa gãi đầu: “R*ợ*u ở hoa lâu chúng ta đều có pha thêm chút Xuân dc, uống nhiều như vậy không có vấn đề gì sao?”. Thôi kệ, dù sao tế ti đại nhân đã nói rồi, yêu cầu gì cũng phải thỏa mãn mà.
Trong phòng, Nhẫm Cửu nằm bò trên bàn nghịch nghịch ly R*ợ*u của mình: “Tiểu nhị, rót đầy R*ợ*u cho ta”.
Tâm tình Sở Cuồng thay đổi quá nhanh, nhất thời không biết nên nói gì. Hắn từ phía sau đi tới, thấy Nhẫm Cửu cầm nậm R*ợ*u lên lắc lắc rồi uống sạch những giọt còn sót lại. Sở Cuồng không nhìn được nữa, giật lấy ly R*ợ*u trong tay nàng rồi để sang một bên: “Em uống nhiều rồi”.
Nhẫm Cửu chống cằm lên nhìn hắn một cái, vỗ *** nói: “Ngươi uống nhiều thì có. Cửu gia ta đây chính là thần R*ợ*u trên núi Chi Lương, tửu lượng ngàn chén không say, đám đàn ông như trâu bò đó cũng không phải là đối thủ của Cửu gia này!”. Sauk hi tự khen mình xong, Nhẫm Cửu với tay ςướק nậm R*ợ*u nhưng làm sao ςướק được từ tau Sở Cuồng. Thế là Nhẫm Cửu chỉ Sở Cuồng, đe dọa: “Ngươi nhớ đấy nhé!”.
Nói xong Nhẫm Cửu xoay người đi lấy vò R*ợ*u tiểu nhị đặt ở góc phòng. Sở Cuồng ngăn nàng lại: Em không được uống nữa. Lượng cồn hấp thu vào người đã vượt quá tiêu chuẩn ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của thiết bị nhận biết, thậm chí cũng sinh ra ảnh hưởng nhất định với máu em sau khi đồng hóa. Nếu còn uống thêm nữa không biết sẽ sinh ra hậu quả thế nào”.
Nhẫm Cửu muốn đẩy Sở Cuồng ra, nhưng làm thế nào cũng không đẩy được tay hắn. Nhẫm Cửu nổi giận: “Ngươi là Sở Cuồng hay sao mà ăn nói giống hệt hắn thế?”.
"Anh chính là Sở Cuồng”. Sở Cuồng bất lực nói: “Xác định thần trí em đã hỗn loạn, anh sẽ cưỡng chế đưa em về”. Trước khi hắn động thủ, Nhẫm Cửu lại đưa tay nâng đầu hắn lên, ghé sát vào mặt hắn quan sát kĩ càng. Khoảng cách rất gần, Sở Cuồng có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Nhẫm Cửu và cả mùi R*ợ*u nồng nặc trong miệng. Hắn chợt thấy không thể khống chế nhịp tim của mình, buộc phải nhìn đi chỗ khác. Nhẫm Cửu nhìn hắn rất lâu rồi gật đầu: “Anh đúng là Sở Cuồng”. Nhẫm Cửu dụi trán vào cổ Sở Cuồng làm hắn khó thở. Hắn nuốt nước bọt, nghe Nhẫm Cửu lầm bầm nói: “Cả buổi chiều anh đi đâu? Em đợi anh rất lâu mà anh không về. Anh không thích em đến thế sao…”.
“Bây giờ chúng ta có thể về rồi”.
“Em không về, em còn phải uống R*ợ*u”. Nhẫm Cửu ôm hắn, dán chặt vào người hắn.
Sở Cuồng lại nuốt nước bọt, bàn tay nhớ đến hơi ấm khi chạm vào làn da mịn màng của Nhẫm Cửu. Hắn đang định lùi lại, đúng lúc này Nhẫm Cửu giật lấy nậm R*ợ*u trong tay hắn, xoay người lao đến chỗ vò R*ợ*u rót vào đầy nậm rồi giơ lên cao: “Hôm nay em phải uống hết chỗ R*ợ*u này!”. Nói xong liền ngẩng đầu đổ R*ợ*u vào trong miệng.
“Nhẫm Cửu!”, Sở Cuồng thật sự vô cùng bất lực. Cả đời này hắn chưa từng cảm thấy bất lực trước bất cứ một ai. Nếu là trước kia, đám lính dưới tay hắn dám làm càn như vậy thì đã bị lôi ra ngoài đánh từ lâu rồi. Nhưng đối với Nhẫm Cửu, hắn lại… Không thể hạ thủ được.
Nhẫm Cửu nuốt rượt trong miệng, cười nhìn Sở Cuồng: “Anh không muốn em uống thì anh uống đi, uống hết thì chúng ta về”.
Sở Cuồng chỉ muốn đập vò R*ợ*u đó xuống đất, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì Nhẫm Cửu đã lao tới, ngậm một ngụm R*ợ*u áp sát bên môi hắn: “Có điều… phải để em mớm cho anh…”. Không cho Sở Cuồng thời gian phản ứng, Nhẫm Cửu đã hôn lên môi hắn. Sở Cuồng không há miệng ra, thế là R*ợ*u liền chảy từ khóe môi Nhẫm Cửu ra, thấm ướt cằm và vạt áo hai người.
“Phí quá…”. Nhẫm Cửu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi, cằm, cổ Sở Cuồng theo vết R*ợ*u chảy xuống, vừa *** vừa *** làm cổ Sở Cuồng lập tức đỏ ửng. Trái tim đã hoàn toàn loạn nhịp, lí trí cũng hoàn toàn rối loạn, rõ ràng hắn không uống ngụm R*ợ*u đó nhưng lúc này môi và cổ của hắn đều cay sè, nóng rát, dường như sắp bốc cháy đến nơi.
“Nhẫm Cửu…”. Hắn vừa mở miệng định đẩy Nhẫm Cửu ra, không ngờ Nhẫm Cửu đã ngậm một ngụm R*ợ*u khác hôn lên môi hắn. Lần này cả ngụm R*ợ*u đều chảy vào miệng hắn. Cổ họng hắn chuyển động, hắn đã nuốt một ngụm R*ợ*u này rồi.
“Em thích anh, Sở Cuồng”. Môi Nhẫm Cửu nhẹ nhàng cọ lên môi hắn. “Em thích anh”. Nhẫm Cửu nói như sắp khóc “Em thích anh, em thật sự thích anh, rất thích…”.
Một ngọn lửa từ dạ dày đốt thẳng lên trái tim, sau đó đun sôi toàn bộ máu trong người hắn. Sở Cuồng cảm thấy chắc mình cũng hấp thu lượng cồn quá lớn, hắn không khống chế được tay chân mình, không thể đẩy Nhẫm Cửu ra, không thể rời xa Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu nói thích hắn, mấy tiếng đó giống như một mệnh lệnh không thể chối từ, chui vào trong đầu hắn, bắt cóc tất cả lí trí và tư duy của hắn.
Hai tay Nhẫm Cửu ôm lấy cổ Sở Cuồng, Nhẫm Cửu ném nậm R*ợ*u đi, đẩy Sở Cuồng từ từ lùi lại, đến tận lúc lưng hắn chạm vào tường, không thể lùi lại được nữa.
“Em cần biết bây giờ em đang làm gì?”. Sở Cuồng vùng vẫy lần cuối.
Nhẫm Cửu cắn môi hắn, cắn khá mạnh làm Sở Cuồng đau, nhưng cũng làm cho một cảm giác tê dại lập tức chạy khắp toàn thân hắn, giống như bị tiêm loại thuốc K**h th**h thần kinh nào đó, khiến cả người hắn đều trở nên khác thường.
Sở Cuồng không phải một thiếu niên không biết gì. Bất cứ tri thức nào, hắn cũng từng được dạy dỗ một cách chuyên nghiệp. Hắn hiểu rõ cảm giác bây giờ của mình là gì, nhưng cảm giác này khiến hắn không biết phải làm thế nào. Trước khi tới tinh cầu này, hoặc có thể nói trước ngày hôm nay, hắn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tiếp tiếp xúc thân mật với người của tinh cầu này, nhưng Nhẫm Cửu…
Nhẫm Cửu đã bắt đầu tự giác vòng tay qua eo hắn, dán sát cơ thể vào người hắn giống như chiều nay… Máu trong người hắn lập tức sôi trào. Một tay hắn đỡ gáy Nhẫm Cửu, tay kia ôm chặt Nhẫm Cửu vào lòng, hai người dán sát vào nhau hơn, hôn cũng sâu hơn.
Thực ra hắn vẫn luôn muốn nói với Nhẫm Cửu, hôn không chỉ đơn giản là môi chạm môi, lưỡi không nên chỉ yên phận nằm ở trong miệng. Phải xâm lược, phải khiêu khích, phải đọ sức với đối phương… giống như thế này…
Tay cũng không nên ngoan ngoãn sờ soạng bên ngoài quần áo mà nên xé rách, nên vuốt ve, nên ngăn chặn sự phản kháng vô thức của đối phương… giống như thế này…
Em không thể chỉ đứng mà làm xong chuyện được, em còn phải đẩy ngã, áp chế, trước tiên dùng tay *** đối phương, sau khi làm quen mới để hai bên áp sát vào nhau, không thể gần hơn được nữa… giống như…
Sở Cuồng đột nhiên dừng lại. Không biết từ bao giờ, hắn đã ôm Nhẫm Cửu đá đổ chiếc ghế trong phòng, đẩy Nhẫm Cửu ngã xuống giường, xé quần áo Nhẫm Cửu rơi khắp nơi trên nền nhà, làm cho Nhẫm Cửu đỏ mặt, thở dốc, ngay cả miệng cũng sưng lên. Tất cả mọi thứ trên người Nhẫm Cửu đều nói rõ hắn đã làm gì nàng. Hắn cũng thở hổn hển, vẻ mặt hắn không tirng táo hơn nàng bao nhiêu.
“Sở Cuồng?”. Giọng Nhẫm Cửu chưa bao giờ dịu dàng đến thế. Là sự dịu dàng hắn muốn nghe thấy. Thực ra hắn còn muốn nghe thấy âm thanh mềm mại hơn nữa, hắn muốn bắt nạt nàng. Nhưng…
Mồ hôi lạnh chảy ra trên chán Sở Cuồng. Sắc mặt hắn trở nên trắng xanh. Hắn đã nhẫn nhịn rất lâu, trong bụng lại phát ra tiếng ùng ục càng ngày càng to. Cuối cùng Sở Cuồng đấm xuống giường, kéo chăn lên đắp cho Nhẫm Cửu, sau đó mở cửa lao ra ngoài.
Nhẫm Cửu mơ mơ màng màng nghĩ, hoa lâu, hoa tửu, trong R*ợ*u đương nhiên phải có chút gì đó tang hứng thú. Lúc này đầu óc hỗn loạn đến gần như mụ mẫm, nhưng Nhẫm Cửu lại nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên Nhẫm Cửu bỏ thuốc Sở Cuồng, hắn đau bụng cả đêm. Thì ra không phải thuốc có vấn đề , là người có vấn đề. Nhẫm Cửu lặng lẽ cuộn người lại trong chăn. Mặc dù biết không nên trách ai, nhưng… Nhẫm Cửu muốn khóc quá. Nhẫm Cửu vừa khóc vừa ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau thức dậy, phòng đã được dọn dẹp gọn gang, bàn ghế bày biện chỉnh tề, nền nhà sạch sẽ. Nếu bây giờ không phải Nhẫm Cửu đang nằm trần chuồng trong chăn thì có lẽ sẽ cho rằng hết thảy những chuyện xảy ra tối qua đều là một giấc mộng xuân của mình khi say R*ợ*u.
Một bộ váy áo đẹp đẽ đặt trên đầu giường, Nhẫm Cửu tự mình mặc vào, vừa kéo vạt áo rườm rà vừa cân nhắc hôm nay mình phải đối diện Sở Cuồng với vẻ mặt như thế nào. Bây giờ hai người họ không hợp chơi bài tình yêu đau khổ vật vã, có thể Sở Cuồng cũng sẽ không hiểu được vì sao Nhẫm Cửu cảm thấy đau buồn, cho nên tốt nhất tỏ ra không quan tâm. Cứ như bình thường, coi như chỉ là tỏ tình bị từ chối mà thôi. Hoặc dứt khoát giả ngu, chỉ cần không ai hỏi thì đánh ૮ɦếƭ cũng không nhắc tới chuyện này nữa. Dù sao thì… Sở Cuồng cũng sẽ không muốn nhắc tới nữa.
Chẳng bao lâu sau khi Nhẫm Cửu mặc xong váy áo, bên ngoài có người gõ cửa. Nhẫm Cửu do dự một hồi lâu, cuối cùng lấy dung khí ra mở cửa. Phó Thanh Mộ thở dài một tiếng, kéo Nhẫm Cửu đi: “Cuối cùng cô nương cũng ngủ dậy rồi. Tối qua không biết Sở huynh uống phải thuốc gì mà đau bụng cả đêm, mà sống ૮ɦếƭ không chịu đi khám bệnh, bây giờ vẫn còn nằm ngay đơ trong phòng bên cạnh. Cô nương mau khuyên Sở huynh đi khám”.
Nhẫm Cửu ngơ ngẩn để mặc Phó Thanh Mộ kéo mình sang phòng bên cạnh. Đi tới bên giường, Nhẫm Cửu thấy Sở Cuồng nhắm chặt mắt, sắc mặt còn trắng hơn giấy, không biết tâm tình trong lòng mình lúc này là gì.
“Sở huynh, huynh vẫn không chịu đi khám bệnh à?”. Phó Thanh Mộ sau lưng Nhẫm Cửu nói: “Ta thấy sắc mặt huynh còn kém hơn lúc trước một chút”.
Sở Cuồng cắn răng nói: “Đây là phản ứng kháng thuống mang tính kết cấu sinh lí, thuộc dạng bài xích sinh lí… Không khám bệnh…”.
“Trong áo anh có thuốc gì có thể làm cho anh đỡ hơn một chút không? Để em lấy cho anh”. Nhẫm Cửu vừa mở miệng, Sở Cuồng cũng mở mắt ra. Bốn mắt gặp nhau, trong mắt Nhẫm Cửu không có bất cứ tâm tình gì, vẫn giống như bình thường.
Ngón tay Sở Cuồng trong chăn co lại, hắn thở gấp mấy hơi, nhìn đi nơi khác: “Không cần, nghỉ ngơi một ngày là khỏi”.
Ánh mắt Phó Thanh Mộ không ngừng nhìn hai người, đột nhiên hắn đưa tay đặt lên vai Nhẫm Cửu, nói bâng quơ: “Đã vậy thì ta và Cửu cô nương vào thị trấn đi dạo một vòng, đã nói mua kẹo hồ lô mà Cửu cô nương còn chưa được ăn”.
“Ờ được”.
Ánh mắt sắc như kiếm, lạnh như băng đâm vào tay Phó Thanh Mộ, xuyên qua thịt, thấu qua xương, dường như muốn chém rụng cổ tay hắn. Phó Thanh Mộ cười lớn, buông tay ra: “Ha ha, hôm nay chúng ta mỗi người mua hai xâu. Đi nào”.
Cửa phòng đóng lại, Sở Cuồng thở dài. Hắn đưa tay day ấn đường, những hình ảnh tối qua giống như yêu ma quỷ quái ẩn nấp trong xó tối, thừa dịp xung quanh không có người lại lao tới cắn xé hắn.
Hôm qua Nhẫm Cửu say, nhưng hắn luôn rất tỉnh táo. Hắn luôn biết mình đang làm gì. Tuy nhiên càng biết rõ, lúc này hắn càng cảm thấy không thể tha tứ cho bản thân. Không thể khống chế được *** sơ cấp của mình, hắn cảm thấy chuyện này quả thực chính là… sự thoái hóa của sinh mạng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc