Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng - Chương 77

Tác giả: Nam Quan Yêu Yêu

Không Cách Nào Xóa Sạch Tình Mẹ Con

“Lucus, sao lại là con? A, Thư tiên sinh, chào ngài.”
“Dì Phi Phi, con cũng muốn ăn trái cây.” Giọng nói mềm mại của Lucus vang lên.
Hoắc Nhĩ Phi vội vàng dùng tăm xiên một miếng dưa hấu, *** trong miệng Lucus, động tác tự nhiên đến mức khiến Thư Phiến Hữu nhìn tặc lưỡi.
Anh vẫn nhìn “Dì Phi Phi” trước mắt này, cảm giác mình sắp nhớ ra.
Một giọng nói đáng yêu vang lên bên tai anh, “Thư tiên sinh, xin chào, tôi tên là Chử Tuyết Nghê, rất hân hạnh được biết anh.” Chử Tuyết Nghê khôi phục phong cách tao nhã của tiểu thư quý tộc, tự nhiên thoải mái đưa tay ra.
Thư Phiến Hữu ngẩn người, cũng đưa tay mình ra, cầm lại.
Cô gái này có vẻ đẹp kiều diễm sáng rỡ, hoàn toàn khác vừa rồi thấy mình lộ vẻ hoa si, thật là...
Hoắc Nhĩ Phi ở đó tự nhiên đút Lucus ăn trái cây, cô hoàn toàn ủng hộ bạn tốt chủ động ra trận, ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình.
Không biết lúc cô đút Lucus ăn gì đó ánh mắt quá hiền dịu hay do hình ảnh này quá ấm áp, cảnh này bị phóng viên thực tập cách đó không xa nhìn thấy chụp lại, anh chi tùy tiện đi dạo trong sân, cảm thấy hình ảnh nào không tệ thì tiện tay chụp lại, có lẽ nói không chừng ngày sau dùng tới.
“Phi Phi, Tuyết Nghê, Thư đại ca, mọi người biết nhau?” Âu Dã Sâm bưng ly R*ợ*u đỏ tới.
Hoắc Nhĩ Phi và Thư Phiến Hữu đồng thời nhìn đối phương, ánh mắt ngạc nhiên.
“Cô chính là Hoắc Nhĩ Phi.”
“Anh là Thư tổng Á Ninh, vậy Lucus...”
“Không trách được tôi cảm thấy Hoắc tiểu thư đặc biệt quen mắt, thì ra đã thấy qua hình, chỉ có điều trước kia chúng ta thật sự chưa từng gặp?” Thư Phiến Hữu nhếch miệng lên nở nụ cười mê người.
“Thư đại ca, anh cũng không thể đến gần Phi Phi như vậy, nếu như bị tiểu Luân nhìn thấy, sẽ cho rằng anh có ý gì khác...” Âu Dã Sâm cười ha hả trêu ghẹo.
“Thư tổng thật hài hước, sao chúng ta đã từng gặp được.” Thật ra Hoắc Nhĩ Phi cũng cảm thấy người đàn ông này rất quen mắt, nhưng trong miệng lại kiên định phủ nhận.
“Bác, bác và dì Phi Phi biết nhau sao?” Giọng con nít mềm mại của Lucus truyền đến.
“Đúng vậy, đã biết từ trước, chỉ có điều vẫn vô duyên không gặp được.” Thư Phiến Hữu cười đến mê người.
“Này, tất cả mọi người khó có được tụ tập một chỗ, tối nay chúng ta không say không về!” Hôm nay Âu Dã Sâm đặc biệt vui mừng.
“Mấy người chỉ lo vui vẻ trò chuyện, đều không để ý đến người ta.” Chử Tuyết Nghê nũng nịu bất mãn.
“Thư đại ca, quên không giới thiệu một người đẹp cho anh, cô ấy là Tuyết Nghê em gái tiểu Luân.” Âu Dã Sâm lôi kéo Tuyết Nghê giới thiệu.
“Thì ra là em gái tiểu Luân, không trách được phong cách xuất chúng như vậy.”
Chử Tuyết Nghê chỉ cảm thấy trong lòng đặc biệt ngọt ngào, được người đàn ông này khen, tâm tình thật sự cực kỳ thoải mái! Đều không giống những người đàn ông đã từng lui tới với cô trước kia, trong lòng cô đột nhiên nảy sinh một ý tưởng, cô phải theo đuổi được anh!
Nghĩ tới đây, ánh mắt cô nhìn Thư Phiến Hữu đã có nhiều hơn sáng rỡ khác, ánh sáng chợt lóe lên sau đó bình thường lại, cô cũng không thể hù dọa anh, hơn nữa còn không biết anh có bạn gái không! Phải để Âu đại ca thăm dò giúp một tay mới được.
Mấy người lớn trò chuyện vui vẻ, còn Lucus quấn lấy Hoắc Nhĩ Phi khi thì muốn ăn trái cây, lúc lại muốn ăn đồ ngọt, khi lại muốn ăn salad, lúc thì muốn uống nước trái cây.
Hoắc Nhĩ Phi không hề ngại phiền toái với đủ loại yêu cầu của Lucus, vừa đúng lúc cô không muốn tham dự cuộc trò chuyện của ba người bọn họ.
Cô hoàn toàn vô thức làm chút chuyện tỉ mỉ dịu dàng, ví dụ như: Khóe miệng Lucus luôn dính chút mảnh vụn bánh ngọt, cô sẽ tỉ mỉ lấy khăn giấy ra lau giúp bé, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
“Dì Phi Phi, con muốn đi tiểu.” Cánh môi nõn nà hồng hào của Lucus hơi vểnh lên, dáng vẻ đáng yêu như vậy cho dù là ai cũng không thể từ chối.
“Được, dì dẫn con đi.” Hoắc Nhĩ Phi vừa dứt lời lập tức định dắt tay Lucus đến phòng rửa tay.
“Bác dẫn con đi, sao có thể làm phiền dì Phi Phi.” Thư Phiến Hữu vội vàng nói.
Lucus chu miệng nhỏ nhắn, không muốn.
Hoắc Nhĩ Phi vội vàng nói: “Không có việc gì, tôi tương đối quen thuộc nơi này, tôi dẫn bé đi được.”
Nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ rời đi, trong mắt Thư Phiến Hữu thoáng qua vẻ kỳ dị, trừ Nhiễm Nhiễm ra, cho tới giờ Lucus chưa từng dính một người phụ nữ nào như vậy, thật là chuyện lạ!
Khi màn đêm buông xuống, người trên hội trường đã bắt đầu lục tục, còn lưu lại rất ít.
Show ngày hôm nay, cho dù ở trên phương diện nào, cũng coi như hoàn mỹ, các phóng viên coi như hài lòng với tin tức nội bộ lấy được hôm nay, đều tự vội vàng trở về sửa lại bản thảo, trang đầu các báo ngày mai khẳng định chính là hình ảnh show Tân Lục Viên.
Buổi tối, Âu Dã Sâm muốn mở tiệc mời tất cả nhân viên nội bộ công ty đã cực khổ trong ngày hôm nay, tất cả mọi người đều hoan hô, boss thật rất nhân đạo!
Ban ngày Chử Tuyết Luân không thể đến, buổi tối dĩ nhiên không thể vắng mặt.
Như vậy, trong phòng bao vip xa hoa chính là bảy người Âu Dã Sâm, Carol, Thư Phiến Hữu, Chử Tuyết Nghê, Lucus, Hoắc Nhĩ Phi, Chử Tuyết Luân.
Lucus nhất định ngồi chung bên cạnh Hoắc Nhĩ Phi, ngay cả bác cũng bỏ rơi, khiến cho Thư Phiến Hữu không ngừng cảm khái trong lòng, thằng nhóc này!
Trong bữa tiệc, Hoắc Nhĩ Phi tự nhiên gánh vác trách nhiệm nặng nề bón Lucus ăn cơm, giúp bé gắp thức ăn, gỡ xương cá, bóc vỏ tôm, bận rộn kinh khủng, nhìn thấy mà Chử Tuyết Luân cau mày, trong lòng thầm nghĩ: Thì ra Phi Phi thích đứa bé như vậy!
Mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí vô cùng hòa hợp, trừ một lớn một nhỏ hai người tập chung bón cơm, ăn cơm.
Sau khi ăn xong, mấy người lại đi KTV ca hát, mọi người thay phiên nhau hát, sao mọi người có thể bỏ qua cho một đôi tình nhân Chử Tuyết Luân và Hoắc Nhĩ Phi duy nhất trong nhóm, cũng hết sức yêu cầu bọn họ song ca bài tình ca, ‘Người yêu tri tâm’ dĩ nhiên là tình ca để chọn hát đầu.
Bản thân Carol làm ca sĩ, cô thích hát bài của Trương Huệ Muội, ‘Cắt tình’, ‘Nghe biển’, ‘Tôi muốn vui vẻ’... Mỗi một bài đều hát đến thuận buồm xuôi gió.
Lucus không thuận theo, la hét bé cũng muốn ca hát, còn nói muốn hát với chị Carol, làm chọc cho mọi người cười ha ha, thật sự là một quỷ nhỏ đáng yêu.
Mọi người vừa uống bia, vừa ca hát, mặc dù số người không nhiều, nhưng chơi được tận hứng, càng chơi về sau, Lucus không duy trì nổi, ngã trong *** Hoắc Nhĩ Phi ngọt ngào ngủ thiếp đi.
Vốn Thư Phiến Hữu định ôm Lucus, nhưng tay Lucus bám chặt vạt áo Hoắc Nhĩ Phi, vừa chạm vào bé, bé sẽ bất mãn bĩu môi, giống như vô cùng không tình nguyện.
Hoắc Nhĩ Phi tỏ ý không sao, chính cô cũng có cảm xúc không thể nói rõ ràng với Lucus, luôn không tự chủ muốn đối xử tốt với bé, có thể do cảm giác mình từng thiếu nợ một đứa bé.
Thư Phiến Hữu chỉ có thể xin lỗi cười cười, thằng bé này...
Những người khác đều không cảm thấy gì, đứa bé mà! Đều như vậy.
Lúc trở về, Thư Phiến Hữu ép buộc ôm Lucus tới, lập tức, thằng nhóc bất mãn, “Oa” một tiếng khóc lên, âm thanh vang dội, đủ để chấn động lòng người.
Hoắc Nhĩ Phi hơi ngượng ngùng, Thư Phiến Hữu nhìn ra tâm tư của cô, vội vàng nói: “Không có việc gì, sau khi Lucus ngủ thì tính khí lớn nhất, bé đang trách tôi đánh thức nó, dỗ dành là được.”
Lucus ở đó khóc đến đau lòng, Chử Tuyết Nghê vội vàng đưa khăn giấy, Thư Phiến Hữu vừa lau nước mắt giúp bé vừa dụ dỗ, “Lucus ngoan, vẫn là bác không tốt, chúng ta đi ngủ lại được không, lập tức tới rồi.”
“Tuyết Nghê, xe của em đã chạy tới chưa, nếu không, em đưa Thư đại ca và Lucus đến khách sạn đi.” Âu Dã Sâm nói.
“Được, Thư đại ca, em đưa hai người về.” Chử Tuyết Nghê chỉ về chiếc Porsche thể thao màu đỏ như lửa.
Thư Phiến Hữu nói tạm biệt mọi người, ôm Lucus vẫn đang nức nở đi về xe, Chử Tuyết Nghê rất lịch sự đã mở cửa xe rồi.
Cho đến khi Porsche màu đỏ chạy đi, Hoắc Nhĩ Phi vẫn còn ngơ ngác, cảm giác nơi nào đó trong lòng ê ẩm đau.
“Phi Phi, anh đưa em về thôi, khuya lắm rồi, bác trai bác gái chắc đang nhắc.”
“Vâng.”
“A Sâm, chúng ta đi.”
“Âu đại ca, bye bye.”
Chử Tuyết Luân đương nhiên nhìn thấu nhiệt tình của em gái Tuyết Nghê với Thư đại ca, một đêm, hình như con bé cực kỳ H**g phấn, mặc dù Thư đại ca là người tốt, nhưng mà với Lucus, anh cảm giác trong lòng hơi mơ hồ không thoải mái, có lẽ vì bé vô cùng dính Phi Phi, khiến anh ghen.
Lúc nào thì anh biến thành để ý như vậy, xem ra bản thân phải nắm chặt bước chân, sớm ngày định ra với Phi Phi, nếu không trong lòng anh không yên.
Dọc theo đường đi Hoắc Nhĩ Phi đều nghĩ có phải Lucus còn khóc không, hay đã ngủ, cô cũng không biết mình làm sao...
Suốt đường đi, hai người đều theo đuổi tâm sự của mình.
Đến cửa nhà Hoắc Nhĩ Phi, Chử Tuyết Luân xuống xe trước, sau đó lịch sự mở cửa xe giúp Phi Phi.
Hoắc Nhĩ Phi đang chuẩn bị đi vào, giọng nói trầm thấp của Chử Tuyết Luân vang lên sau lưng cô.
“Phi Phi.”
Khi cô xoay người, bị Chử Tuyết Luân dùng sức ôm lấy, cô cảm thấy anh ôm rất chặt, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
“Không có việc gì, anh chỉ muốn ôm em một cái.”

Hai người cứ yên tĩnh ôm nhau năm phút, Chử Tuyết Luân mới lưu luyến không rời buông người trong *** ra, hơi cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, “Phi Phi, ngủ ngon.”
Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi xẹt qua chút ngọt ngào, anh Tuyết Luân vẫn luôn là người dịu dàng, từ trước đến nay luôn che chở săn sóc cô đủ điều.
“Vâng, anh cũng thế, lái xe cẩn thận.” Giọng dịu dàng.
Chử Tuyết Luân nhìn hai gò má đỏ bừng của Phi Phi, chỉ cảm thấy yết hầu xiết chặt, rất muốn hôn lên, nhưng anh cố kiềm chế, “Em đi vào trước, anh nhìn em vào xong rồi đi.”
Hoắc Nhĩ Phi ngọt ngào xoay người đi vào trong hành lang.
Đợi sau khi bóng dáng của cô biến mất không thấy, Chử Tuyết Luân cho xe chạy rời đi.
Bên phía khách sạn, Thư Phiến Hữu dỗ Lucus một lúc lâu, cuối cùng đồng ý yêu cầu hơi rắc rối của bé, mới có thể dỗ bé ngủ thiếp đi.
Nhìn Lucus cuối cùng yên tĩnh ngủ say, Thư Phiến Hữu cũng cảm thấy kiệt sức, thể lực tiêu hao, quả nhiên vẫn không cầm cự được bao lâu...
Lục một bình nhỏ màu trắng ở trong va li hành lý, vặn mở nắp, đổ ba viên vào trong lòng bàn tay, rồi lấy ly nước đầu giường, uống vào.
Sau đó, ngã xuống giường, ngủ say sưa, chỉ có điều không biết đồng ý yêu cầu kia của Lucus có tính làm cho người khác khó chịu không, cứ để mai rồi nói sau!
Quả nhiên, chuyện đồng ý với đứa bé chính là không có cách nào đổi ý, mới sáng sớm, Lucus đã lay tỉnh Thư Phiến Hữu còn đang trong giấc mộng rồi.
“Bác, tối hôm qua bác đã đồng ý với con.” Lucus dẩu môi nhỏ nhắn.
“Ừ, bác vẫn nhớ.” Thư Phiến Hữu còn buồn ngủ, giọng yếu ớt.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Cặp mắt Lucus sáng lấp lánh.
Thư Phiến Hữu chống người ngồi dậy, dắt Lucus đi phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Suốt dọc đường đến phòng làm việc, Hoắc Nhĩ Phi phát hiện những người ở phòng kế hoạch đều đang bàn tán xôn xao, cô đầy mặt nghi ngờ đẩy cửa phòng làm việc, phát hiện hai người đàn ông một lớn một nhỏ đang ngồi trên ghế sa lon ở khu vực nghỉ ngơi trong phòng làm việc của cô.
“Thư tổng, Lucus, hai người tìm tôi có việc?” Trong mắt Hoắc Nhĩ Phi viết đầy kinh ngạc.
“Dì Phi Phi, hôm nay dì có thể chơi với con một ngày không?” Lucus từ từ chạy đến bên cạnh Hoắc Nhĩ Phi, tay nhỏ bé kéo vạt áo cô, ngước đầu nhỏ tội nghiệp nói.
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy hơi khó xử, nhưng cô không cách nào mở miệng từ chối ánh mắt khẩn cầu của Lucus.
“Dì Phi Phi, hôm nay bác không thoải mái, hơn nữa bác còn phải bàn công việc với chú Âu, Lucus không có chỗ nào để đi.” Lucus cắn môi dưới nõn nà, trong ánh mắt cực kỳ uất ức.
“Khụ khụ...” Thư Phiến Hữu phối hợp ho khan hai tiếng, anh không hề dạy Lucus điểm không thoải mái này, đứa nhỏ này đúng là quan sát tỉ mỉ.
Hoắc Nhĩ Phi nhìn sắc mặt Thư Phiến Hữu không giống giả vờ, “Nhưng mà...”
Lucus thấy cô không đồng ý, không khỏi cúi thấp đầu nhỏ xuống, tay nhỏ bé nắm thật chặt vạt áo Hoắc Nhĩ Phi cũng thả lỏng.
“Con biết ngay dì Phi Phi không thật sự thích Lucus mà, Lucus chính là một đứa bé không ai thương, bác, bác đưa con về khách sạn đi, một mình con ở trong phòng xem ti vi, sẽ không chạy loạn.” Lucus cúi đầu, giọng nói uất ức tới cực điểm.
Nghe thấy khiến lòng Hoắc Nhĩ Phi nhói đau.
“Hoắc tiểu thư, là như vậy, bởi vì ngài mai chúng tôi bay về Hương Cảng, Lucus thật sự thích cô, hy vọng cô có thể theo thằng bé một ngày, dù sao sau này có thể sẽ không gặp nữa rồi.” Thư Phiến Hữu ở bên cạnh giải thích.
Lucus vẫn cúi đầu, đứng bên cạnh bác mình, dáng vẻ lã chã chực khóc thật đáng thương.
“Được rồi, nhưng tôi phải đi xin phép Âu tổng nghỉ.”
Hoắc Nhĩ Phi cười cười, Thư tổng đã nói rõ ràng như thế rồi, mình nhăn nhăn nhó nhó nữa hình như quá không hợp tình người rồi, hơn nữa Á Ninh và công ty cô còn quan hệ hợp tác lâu dài, thật sự là...
Chủ yếu nhất là chính mình cũng thích Lucus, bằng không ai nói cũng vô dụng.
“A! Dì Phi Phi đồng ý rồi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lucus lập tức chuyển từ u ám sang sáng trong.
Hoắc Nhĩ Phi thấy vẻ mặt Lucus vừa rồi còn đáng thương đã lập tức vui vẻ, chỉ cảm thấy cảm xúc của đứa bé đúng là trời tháng sáu!
Âu Dã Sâm dĩ nhiên đồng ý với xin nghỉ phép của cô, sau khi case show Tân Lục Viên xong, nghỉ ngơi vài ngày cũng hợp lý.
Hoắc Nhĩ Phi ra khỏi cửa chính công ty lập tức gọi bạn tốt Tuyết Nghê cùng đi, mang theo Lucus đến khu vui chơi.
Hai người lớn một đứa bé gần như chơi tất cả các trò chơi ở khu vui chơi, tàu lượn siêu tốc, vòng đu quay đứng, đu quay dây văng, thám hiểm nhà ma, đu quay lộn đầu, giải trí trên nước, v.v...
Lucus vẫn luôn thể hiện đặc biệt H**g phấn, tròng mắt cong cong, khóe miệng toét ra.
Ba người thỉnh thoảng cười ha ha, khi lại thét chói tai, vẻ mặt có thể nói muôn màu muôn vẻ.
Chử Tuyết Nghê cầm máy chụp hình, chụp không ít hình cho Phi Phi và Lucus, trong đó có một hình ảnh đặc biệt ấm áp được Tuyết Nghê chụp lấy, trong hình Hoắc Nhĩ Phi và Lucus ngồi trên vòng đu quay đứng, đầu chạm đầu, mắt cười cong cong, Chử Tuyết Nghê ngồi ở đối diện “Tách” một tiếng, “Perfect!”
Đôi mắt của Lucus nhất định là phiên bản thu nhỏ của Phi Phi! Quả nhiên hết sức có duyên! Chử Tuyết Nghê thầm nghĩ trong lòng.
Nhờ người đi đường chụp cho ba người vài tấm, chơi đến hai giờ chiều mới đi Pizza Hut ăn cơm trưa.
“Lucus, chơi vui vẻ không?” Hoắc Nhĩ Phi cười híp mắt hỏi.
“Vâng, rất vui vẻ, dì Tuyết Nghê, dì có thể đưa hình cho con làm kỷ niệm không?”
“Dĩ nhiên có thể, nhưng mà ngày mai con đã về rồi, có thể không kịp, Lucus có hộp thư không? Dì gửi cho con.”
“Hộp thư? Có ạ, con còn có MSN.” Tròng mắt đen của Lucus sáng ngời.
Chử Tuyết Nghê vội vàng lấy giấy ghi chú và Pu't ở trong giỏ xách ra, trao đổi hộp thư và MSN với Lucus.
Sau khi viết xong, hai mắt Lucus nhìn thẳng về phía Hoắc Nhĩ Phi, ý tứ không cần nói cũng biết.
Hoắc Nhĩ Phi cầm lấy tờ giấy trong tay Lucus, cũng viết MSN và hộp thư của mình lên, dịu dàng cười một tiếng.
Lúc này Lucus mới toét miệng nhỏ nhắn, cười đến vui vẻ.
Sau khi ăn chiều xong, hình như Lucus còn chưa đã ngứa, không chịu trở về.
Chử Tuyết Nghê thấy vậy, vội vàng nói: “Phi Phi, đã lâu chúng ta chưa đi trượt patin, không bằng mang theo Lucus đi.”
Không đợi Hoắc Nhĩ Phi trả lời, Lucus đã hoan hô, “Được.”
Bé rất hâm mộ các bạn nhỏ trượt patin, nhưng cha không cho bé học, nói chỗ trượt patin nhiều người quá nguy hiểm, luôn không cho phép bé đi.
Hoắc Nhĩ Phi dĩ nhiên không có đường từ chối, vì vậy, Chử Tuyết Nghê lái xe đến sân trượt patin.
Mặc dù Lucus không biết trượt, nhưng học cũng có da có thịt, té ngã là khó tránh khỏi, nhưng cũng may bên cạnh bé có hai cao thủ, lấy trí thông minh của bé, học tự nhiên thuận buồm xuôi gió, sau một tiếng có thể trượt tự nhiên rồi.
“Dì Phi Phi, có phải con học rất nhanh không?”
“Ừ, Lucus giỏi nhất.”
“Ha ha ha...”
...
Lúc đưa Lucus về, đã là bảy giờ tối rồi, trước khi lên lầu, Lucus quỷ sứ thông minh ghé bên tai Chử Tuyết Nghê thầm nói, nói xong gò má của Tuyết Nghê cũng ửng hồng.
Hoắc Nhĩ Phi vẫn còn thấy kỳ quái, đứa nhỏ này, nói gì vậy?
Thư Phiến Hữu mặc áo ngủ ngồi trong phòng xem ti vi, nhìn thời gian đã bảy giờ rồi, sao còn chưa về, đúng lúc chuông cửa “Reng reng”.
Nhìn qua mắt mèo, sau khi thấy là bọn họ, mới mở cửa phòng, “Phi Phi, Tuyết Nghê, cám ơn hai người, Lucus có thêm phiền cho hai người không.”
Lucus chu miệng nhỏ nhắn, “Bác, con rất ngoan.”
Ba người lớn đều cười, cười đến cưng chiều.
Trên đường về, Hoắc Nhĩ Phi phát hiện trên mặt Tuyết Nghê vẫn đỏ ửng, không khỏi trêu chọc cô ấy, “Lucus nói gì với cậu vậy, không phải là...”
“Phi Phi, cậu đúng là xấu ૮ɦếƭ rồi, biết rõ còn hỏi.”
“A... Thật sự là vậy sao!”
“Thằng nhóc như quỷ sứ linh tinh, thật sự không biết mẹ nhóc là ai, sinh ra một quỷ nhỏ đáng yêu như vậy, có bé giúp một tay quyết tâm của tớ lại tăng thêm một bước dài.” Chử Tuyết Nghê nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt kiên định.
“Bé nói giúp cậu theo đuổi bác của bé?” Hoắc Nhĩ Phi coi như moi ra rồi.
“Cậu được đấy Phi Phi, moi hồi lâu, cậu bẫy tớ nói ra!” Chử Tuyết Nghê hiểu ra ngay sau đó, cắn răng nghiến lợi nói.
“Tớ không nghĩ như vậy, là cậu tự nói.” Hoắc Nhĩ Phi nhún nhún vai.
Chử Tuyết Nghê không thuận theo, đưa tay định đánh bạn.
“Nghiêm túc lái xe! Đây không phải trò chơi, nghe lời!”
“Nhóc thúi, trước bỏ qua cho cậu, chờ xem tớ thu thập cậu thế nào.”
Hai người cười đùa lái xe suốt dọc đường về, tối nay tâm tình của Chử Tuyết Nghê cực kỳ tốt!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc