Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính! - Chương 41

Tác giả: Lục Bì

Từ chối lời đề nghị đưa về nhà của ba người Trác Nhĩ Phàm, Văn Khanh tạm biệt bọn họ rồi rời đi.
Vốn dĩ ba người Trác Nhĩ Phàm muốn truy đuổi gián điệp của Trùng tộc, nhưng nó đã bị Văn Khanh ăn mất nên nhiệm vụ của bọn họ cũng không cần giải quyết nữa.
Sau đó, bọn họ theo lời Văn Khanh tu luyện thuật rèn luyện cơ thể. Không biết phải thể hiện sự cảm kích của mình như thế nào, ba người định mời Văn Khanh đến tham quan trụ sở quân viễn chinh. Nhưng thấy cô không hào hứng cho lắm, bọn họ đành phải từ bỏ, hứa hẹn mai sau nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp ân tình lớn lao này.
Ba người còn chưa trở lại, trụ sở quân viễn chinh đã bị người ta oanh tạc.
"Trác ca! Anh ở chung với nữ vương hả? Mau giúp em xin chữ kí!"
"Trác ca! Anh có ở tiền tuyến không? Giúp em bắt một côn trùng cấp hai gửi qua đây đi!"
"Yến ca! Gửi giúp em một ít côn trùng về đây! Trong nhà không cho em đi bắt!"
"Yến tử! Giúp cái coi! Mau gửi ít côn trùng về đây! Về rồi anh sẽ tặng chú cái mô hình robot mà chú thích!"
"Thanh Phong! Xin cậu gửi ít côn trùng tới đây đi! Gửi chuyển phát nhanh khẩn cấp ấy!"
"Thanh Phong! Giúp anh em một chuyện, mau gửi một ít côn trùng tới!"
...
Không chỉ có bọn họ, hầu như quân đội đang đóng giữ ở tiền tuyến đều nhận được lời bạn bè nhờ vả ___ gửi một ít côn trùng về!
Vì năng lực sinh sản của Trùng tộc rất lớn, nếu không ngăn cản từ bên ngoài, một con côn trùng không tới mấy năm đã có thể sản sinh lên đến hàng ngàn hàng vạn con. Lúc trước đã từng xảy ra chuyện một con côn trùng chiếm luôn cả một tinh cầu, bởi vậy từ đó về sau, liên minh quản lý côn trùng rất nghiêm ngặt. Ngoại trừ sở nghiên cứu, trên thị trường không cho phép lưu thông bất kỳ loại côn trùng nào, dù nó chỉ là cấp một hay thậm chí đã ૮ɦếƭ!
Ngay cả những con côn trùng được gửi đến sở nghiên cứu cũng phải được đậy kín hoàn toàn trong rương, chỉ sợ nó mang theo trứng côn trùng mà mắt thường không thể nhìn thấy được, rơi xuống đâu đó ở dọc đường.
Vì thế, nếu muốn ăn côn trùng tu luyện cũng chỉ có thể nhờ bạn bè ở tiền tuyến giúp đỡ. Có điều, mang côn trùng nhập cảnh là trọng tội. Nhóm quân viễn chinh mặc dù được nhờ vả nhưng cũng không dám nhận lời, chỉ nói: Chờ một chút, nếu côn trùng thật sự có thể giúp đỡ tu luyện, bên trên chắc chắn sẽ không bỏ mặc kệ, chắc chắn sẽ mở đường cho côn trùng nhập cảnh.
Bọn họ nói vô cùng đúng lý hợp tình, quần chúng Liên Minh chỉ hận không thể lập tức mạnh lên. Cái gì cũng có quy định của nó, bọn họ đành phải kiên nhẫn chờ đợi thôi. Không, một bên tu luyện, một bên chờ đợi, nữ vương đã nói rằng không cần ăn côn trùng cũng có thể tu luyện mà, cho dù không nhanh bằng ăn côn trùng nhưng có còn hơn không. Có khi bọn họ tu luyện trước, đến khi ăn côn trùng có thể đột phá một lần luôn cũng không chừng.
Ba người Trác Nhĩ Phàm vừa mới bước vào trụ sở, cơ giáp còn chưa đem trả đã thấy mười bảy quân đoàn của quân viễn chinh hấp tấp chạy tới, vừa thấy đã hỏi: "Người đâu?"
"?"
"Nữ vương đâu? Cô ấy không về cùng với mấy cậu hả?"
"Lúc nãy còn ở chung, vừa mới rời đi rồi."
Hầu Lượng trừng lớn hai mắt: "Không phải chứ, mấy cậu tách khỏi cô ấy? Cơ hội tốt như thế mà mấy cậu lại không lừa gạt người ta đến đây! Mấy lão cáo già ở chính phủ đều đang nhìn chằm chằm nữ cường kia kìa! Thế mà mấy cậu lại để người ta đi mất?!"
Trác Nhĩ Phàm cười nói: "Quân trưởng, không phải em không muốn mời cô ấy về đây, nhưng người ta không muốn tụi em cũng đâu thể dùng vũ lực được? Tụi em cũng sợ bị bôi đen mà! Có điều, anh yên tâm, em cam đoan chính phủ bên kia cũng không bắt được cô ấy đâu. Người ta vì trốn mấy người nên mới chạy tới tinh cầu Arthur đó. Nếu chính phủ bên kia mà tới cửa quấy rầy, chắc chắn sẽ không thể chiếm được lợi ích gì!"
Hầu Lượng nghi ngờ nhìn hắn: "Cậu chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn, anh cứ yên tâm đi, quân trưởng! Người ta bây giờ chỉ muốn đứng giữa, không hề muốn dính dáng đến một phe nào cả!" Trác Nhĩ Phàm cười hì hì nói: "Có như thế chúng ta mới chiếm được chỗ tốt, anh nhìn xem, cho dù là cải thiện thể lực hay rèn luyện thân thể đều có lợi cho quân đội chúng ta. Phía chính phủ thì làm được cái gì chứ? Bọn họ sẽ không ra tiền tuyến đánh trận! Nữ vương lại không giấu của riêng, trực tiếp công bố mấy thứ này ra ngoài, chính phủ bên kia muốn nắm thóp chúng ta cũng không được, thế này thì còn phải kiêng dè gì nữa chứ?"
"Đúng! Cái này có lý!" Mặt mũi Hầu Lượng lập tức tràn đầy vui mừng, vỗ vai Trác Nhĩ Phàm nói: "Vẫn là đầu óc thằng nhóc này nhanh nhạy!"
Sau khi livestream thuật rèn luyện cơ thể của Văn Khanh kết thúc, Liên Minh liền tổ chức hội nghị khẩn cấp, thảo luận những chuyện động trời đã xảy ra trong một tháng qua. Các nguyên soái cấp cao nhất của liên minh và những người đứng đầu chính phủ cũng tham gia hội nghị lần này.
Cuộc thảo luận đầu tiên chính là về cái cô dược tề sư thiên tài đột nhiên xuất hiện kia.
"Chế ra được dược tề có thể nói là tài năng thiên phú, nhưng thuật rèn luyện cơ thể kia lại khó có thể giải thích được!"
"Bây giờ cô ấy không chịu ra mặt có lẽ cũng là vì không biết phải giải thích thế nào. Nhưng mấy thứ này cũng không tự nhiên xuất hiện, quan trọng là cô ấy đã tìm ra nó, cái này cũng không phải không có khả năng!"
"Không giải thích được thì cũng đừng có ép cô ấy, nếu mà có ác ý thì cô ấy đã không lấy ra rồi. Cô ấy không lấy ra thì đâu ai biết cô ấy có cái này? Tôi thấy cô bé này không tệ, biết rõ lấy ra sẽ khiến mọi người nghi ngờ nhưng vẫn không chút chần chừ công bố ra ngoài, đây là một đứa bé biết đền ơn đáp nghĩa đấy!"
"Tôi đồng ý với quan điểm của Kỳ nguyên soái! Đứa trẻ mười chín tuổi còn chưa rời khỏi ghế nhà trường, suy nghĩ còn rất đơn giản. Nếu như hiện tại cô ấy bốn mươi tuổi thì sẽ không đưa ra quyết định này đâu! Chúng ta không thể để cho một đứa trẻ yêu mến và trung thành với Liên Minh trái tim nguộc lạnh được. Cô ấy không muốn nói tất nhiên là có lý do, dù gì cũng có lợi cho chính Liên minh, chuyện này không cần truy xét, không thể được tiện nghi còn khoe mẽ!"
...
"Như vậy, sau khi biểu quyết, không cần điều tra lai lịch của mấy thứ này nữa! Còn về việc khen ngợi và hỏi thăm Văn Khanh, về sau sẽ quyết định lại. Bây giờ phải thảo luận việc triển khai mở đường cho Trùng tộc nhập cảnh..."
Văn Khanh đã biết kết quả của cuộc hội nghị cùng ngày hôm đó, là Nhĩ Trác Phàm nói cho cô nghe. Quả thật, Văn Khanh cũng không thèm để ý rằng bọn họ sẽ đưa ra quyết định gì. Nếu như bọn họ muốn chặt cô ra để nghiên cứu, cùng lắm thì cô rời khỏi thế giới này, dù sao cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của người ủy thác rồi. Đương nhiên, nếu như bọn họ thức thời không tra hỏi, cô cũng có thể báo đáp càng nhiều.
Nhưng Trác Nhĩ Phàm cũng tốt bụng, còn nhắn riêng cho cô một tin. Có thể là nhớ kỹ lời nói kia của cô: "Chỉ là vì không muốn tiếp xúc với bọn họ nên mới lẩn ra ngoài cho yên tĩnh."
Văn Khanh nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Tôi chuẩn bị chỉnh thuật rèn luyện cơ thể thành chế độ chiếu 3D, anh có muốn tới làm người mẫu không?"
Nói là làm người mẫu nhưng thực ra cũng chỉ là quét số liệu cơ thể. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bộ hình chiếu này nhất định sẽ trở thành một bộ sách giáo khoa lưu truyền trong sử sách của Liên Minh, dùng hình ảnh của Trác Nhĩ Phàm cũng coi như giúp hắn lưu danh thiên cổ. Suy nghĩ một chút, cho dù trải qua bao nhiêu năm, chỉ cần học thuật rèn luyện cơ thể thì tất nhiên phải nhìn hình ảnh, cái mặt đẹp trai kia của Trác Nhĩ Phàm sẽ được bao nhiêu người nhắc đến đó!
Chậc!
Văn Khanh độc chiếm hành tinh Arthur đủ rồi, phải lập tức trở về thôi.
Liên Minh cấp cao đã quyết định không tra hỏi cô, cũng không có người mắt mù tới quấy rầy cô, mà cô lại nói không thể lén lút tới tìm nếu không sẽ bị cho vào danh sách đen vĩnh viễn - vì thế, Văn Khanh dễ dàng trở lại trường học, trên đường có người nhận ra cô cũng chỉ cười chào hỏi, cũng có người kích động không kìm chế được nhưng lại không có ai dám tiến đến bắt chuyện.
Trong lòng Văn Khanh có chút vui vẻ. Lời cô nói có người sẵn lòng nghe, xem như đã nể mặt cô rồi, nếu không thì cái danh nữ hoàng này của cô còn có cái gì mà nói nữa? Nhưng sự vui vẻ này đã lập tức biến mất khi nhìn thấy người đứng chờ ở kí túc xá.
Người nọ thân thể như ngọc, tướng mạo khôi ngô, nụ cười ôn tồn lễ độ. Thấy cô trở về thì đôi mắt sáng lên, cất bước đi tới: "Xin chào bạn học Văn Khanh, tôi là Tô Hoài."
Văn Khanh nheo mắt lại, Tô Hoài? Thật khéo, trong nguyên tác thì đây là mỹ nam đứng đầu Liên Minh đó! Có điều Văn Khanh lại không ưa, cô chán ghét mấy thứ đặc quyền giai cấp không tuân thủ quy tắc của cô, càng chán ghét hành động tự cho mình là đúng của mấy người tự cao tự đại. Lớn lên đẹp trai thì có thể không tuân thủ quy tắc của cô? Ha ha.
Huống chi tên này còn là anh trai của Tô Nguyễn.
Tô Nguyễn là nữ chính nên tác giả buff cho cô ta không ít. Sau khi trùng sinh chỉ cần nhìn lướt qua là nhớ, sức mạnh tinh thần cực kỳ cao, sau đó cô ta hòa loại năng lực này vào trong tiếng hát sáng tạo ra nghề chữa bệnh, dùng tiếng hát có sức mạnh tinh thần chữa trị cho người bị thương, cũng dùng cái này để hấp dẫn nam chính___ thiếu tướng đại nhân Hạ Hầu Yến, người mà tất cả thiếu nữ ở liên minh đều muốn gả cho hắn. Sự nghiệp và tình yêu đều bội thu, trở thành kẻ chiến thắng nhân sinh, rồi cha mẹ giàu có tìm được cô ta. Thì ra cô ta không phải trẻ mồ côi mà là công chúa nhà giàu, là viên ngọc cả nhà thương yêu nhất, bởi vì nguyên nhân cẩu huyết nên mới lạc đến cô nhi viện...
Sau này nữ chính khát khao thân tình liền nhận tổ quy tông, không còn gì tiếc nuối, sống một cuộc sống mà mọi người đều ngưỡng mộ.
Văn Khanh không có gì đánh giá về cuộc đời của nữ chính, nhiệm vụ lần này của cô không liên quan đến nữ chính cho nên không định dính dáng gì tới cô ta. Cô ta cứ sống cuộc sống của cô ta, còn cô chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là được. Nhưng không thể chịu nổi mấy kẻ cứ phải thể hiện sự tồn tại của bản thân mà.
Văn Khanh cười tủm tỉm nhìn Tô Hoài: "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
Tô Hoài nhận được thông báo từ bên trên mau sử dụng mỹ nam kế, có điều nhiệm vụ này sáng nay đã bị hủy bỏ, nhưng hắn cũng không rời đi. Nếu như mỹ nam kế thành công, hắn đương nhiên không có gì miễn cưỡng, cô gái này có thể lấy ra Tẩy Tủy dịch và thuật rèn luyện cơ thể, cũng đáng giá để hắn ta hy sinh tất cả mang cô vào gia tộc của mình. Huống chi đối phương vẻ ngoài cũng không tệ, cưới về cũng có thể chấp nhận.
Hắn rất tự tin đối với dung mạo của mình, là người đẹp trai nhất liên minh không phải chỉ có hư danh. Thấy Văn Khanh ý cười đầy mặt, cảm giác ấn tượng đầu tiên của cô đối với mình sẽ không kém, vì vậy ôn hòa cười nói: "Hai lần livestream của bạn học Văn Khanh tôi đều xem, lần nào cũng rung động đến cực điểm. Sự chí công vô tư của bạn khiến tôi rất kính trọng, đúng lúc đi ngang qua Học viện Quân Sự nên muốn tới bày tỏ một chút lòng cảm kích, muốn mời bạn cùng ăn một bữa cơm, không biết tôi có vinh hạnh này hay không?"
Liên Minh cũng có nhà ăn, có điều đồ ăn vừa đắt vừa khó ăn, Văn Khanh đã đi ăn một lần nên không muốn đi lần thứ hai. Huống chi Tô Hoài lại mời cô, cô càng không muốn đi!
"Thế thì không tiện lắm đâu!" Văn Khanh cười híp mắt. Tô Hoài cho rằng cô muốn từ chối, vội vàng nói: "Nếu hôm nay bạn Văn Khanh không có thời gian thì để hôm khác cũng được." Trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn tồn lễ độ.
"...Cậu không có cái vinh hạnh này!"
Văn Khanh nói xong, quét mắt lướt qua hắn, tiến vào kí túc xá, sau đó "Bành" một tiếng đóng cửa lại.
Tô Hoài có chút mơ màng, xong rồi hả? Đã nói mỹ nam kế có tác dụng mà?
Văn Khanh trở về phòng, thuận tay vào Weibo đăng một câu: "Cho Tô Hoài vào danh sách đen vĩnh viễn!" Cô không giết gà dọa khỉ nên cho rằng cô chỉ nói đùa thôi hả! Đúng lúc Tô Hoài tự chạy tới cửa làm con gà này, coi như bớt đi một chuyện phiền phức vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc