Cường Lỗ Khanh Tâm - Chương 06

Tác giả: Thích Thích

Ban đêm, ở “Võ Uy mục trường”, thiết yến mừng Miễn Tử tuấn trở về, Cừu Y Nùng cuối cùng gặp được song thân hắn cùng Cửu Lý Hương biểu muội.
Nhìn thấy song thân của Miễn Tử Tuấn, vợ chồng Miễn Vĩnh Thanh cùng Nhậm Hồng Mai, Cừu Y Nùng mới hiểu vì sao bộ dạng của Tuấn ca ca lại khôi ngô cường tráng như vậy. Nguyên lai không chỉ có phụ thân hắn bộ dạng cao tráng, ngay cả mẫu thân hắn dáng người cũng không kiều nhỏ; So sánh một lượt, dường như chỉ có nàng là ‘thấp bé” nhất trong bàn tiệc, có chút lạc loài.
May mắn người nhà Miễn gia tính tình phóng khoáng, niềm nở hiếu khách, nhất là Nhậm Hồng Mai, nàng luôn muốn có một nữ nhi để tâm sự, chỉ tiếc nàng chỉ có bốn đứa con trai, không có một mụn nữ nhi nào, nên nàng đối với Y Nùng vô cùng yêu thích. Huống chi, Cừu Y Nùng không chỉ có bộ dạng xuất sắc, cá tính lại thiên chân vô tà, người gặp người thích. Trọng yếu nhất là, Cừu Y Nùng là nữ nhân đầu tiên mà đứa con trai thứ hai của nàng, đứa con từ trước đến nay luôn lạnh lùng với nữ nhân, đích thân mang về mục trường.
Nhậm Hồng Mai mặt mày hớn hở, vui vẻ ra mặt, nhìn thế này, chắc không bao lâu nữa, “Võ Uy mục trường” sắp có chuyện vui rồi! Nhậm Hồng Mai vui vẻ, nói nói cười cười với Cừu Y Nùng, đã vô tình không chú ý đến sắc mắt u sầu của Cửu Lý Hương ngồi bên cạnh.
「 Tiểu Nùng, thật là một đứa nhỏ đáng thương, hoàn cảnh của con cùng Cửu Lý Hương cũng gần như nhau, song thân đều qua đời, cô đơn lẻ loi! Con cứ an tâm ở lại mục trường, bá mẫu sẽ hảo hảo chăm sóc cho con.」 Nhậm Hồng Mai lòng tràn đầy đồng tình, thẳng thắn trấn an .
Cừu Y Nùng nghe xong không khỏi sửng sốt, ánh mắt thoáng lên vẻ u thương, còn chưa đáp lại, Miễn Tử Tuấn đã mày rậm nhất túc, giành mở miệng trước, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.
「 Nương, tất cả đều đã trôi qua, nương làm sao lại nhắc tới đến làm cho Nùng nhi cùng Cửu Lý Hương biểu muội khổ sở, nhớ đến chuyện đau lòng.」
Trước đó hắn đã nói với song thân sơ qua về thân thế của Nùng nhi, chính là hy vong cả nhà có thể hiểu cho nàng, đồng thời cũng không lõ lời, truy vấn về bối cảnh mà nhắc lại chuyện cũ làm Nùng nhi đau lòng; Kết quả, mẫu thân chỉ nhớ được một nửa, haiz, dùng thiện xong lại quên mất nửa vế sau.
Sau khi dùng cơm tối, mọi người chuyển đến đình viện trong hoa viên, tính phẩm trà, uống rượu, ngắm trăng. Kết quả, mọi người vừa mới ngồi xuống, mẫu thân liền nhịn không được, nói đén chuyện vừa rồi.
Nhậm Hồng Mai thấy Miễn Tử Tuấn nhíu mày, mới nhớ tới trước đó hắn đã có dặn dò, trong lòng không khỏi hoảng hốt, ánh mắt cầu cứu lập tức hướng tướng công, Miễn Vĩnh Thanh, đang ngồi bên cạnh.
Miễn Vĩnh Thanh cười nhu hòa, nói:
「 Được rồi! Sự tình đều đã qua đi, nói thêm vô ích. Trước mắt, việc Cửu Lý Hương cùng Y Nùng cần làm nhất là theo đuổi hiện tại, nắm bắt hạnh phúc ở tương lai, mà không phải đau khổ nghĩ về chuyện cũ, đắm chìm trong bi thương, có đúng không!」lời nói nhẹ nhàng cũng là trấn an, cũng là khuyên bảo. Miễn Vĩnh Thanh lặng lẽ quan sát hai người trước mặt, Cừu Y Nùng ánh mắt chăm chú, Cửu Lý Hương đạm mặt không nói, im lặng cúi đầu, ánh mắt tản mác một chút u thương.
「Bá bá yên tâm đi! Miễn bá phụ, Y Nùng tuy rằng hay khóc……」 Cừu Y Nùng có chút ngại ngùng cười,「 Nhưng lúc song thân qua đời, Y Nùng đã khóc, khóc rất nhiều rồi. Tiểu Nhi nói, ta chỉ khóc một lần cũng đủ rồi, sau này phải kiên cường, cố gắng phấn đầu, không được khóc nữa.」
「 Có thể nghĩ như vậy là tốt nhất .」 Miễn Vĩnh Thanh vui mừng tán dương, sau đó ánh mắt không tự chủ, dừng ở trên người Cửu Lý Hương.
「 Dượng, Cửu Lý Hương sẽ đem bi thương hóa thành lực lượng, cố gắng phấn đầu cho tương lai.」 Cửu Lý Hương vội vàng thu hạ tầm mắt, trong mắt lóe lên một tia quỷ dị mà không có người nào phát hiện.
Nhậm Hồng Mai nhanh mồm nhanh miệng mà nói lỡ lời, tạm thời trầm mặc một lát, nhưng là tâm tư cũng không tự chủ, toàn bộ đặt trên người Cửu Lý Hương cả đêm trầm mặc không nói.
Suốt bốn tháng nay, từ khi Cửu Lý Hương đến mục trường, nàng liền đem nàng ấy trở thành nữ nhi thân sinh của mình mà quan tâm, thậm chí tư tâm còn hy vọng, một trong bốn đứa con trai của mình sẽ có một đứa quan tâm, yêu thương nàng, đến lúc đó, Cửu Lý hương có thể danh chính ngôn thuận vĩnh viễn ở lại mục trường.
Đáng tiếc, trừ bỏ con trai thứ hai, Miễn Tử Tuấn không ở mục trường, ba đứa còn lại, sống cùng Cửu Lý Hương một đoạn thời gian dài như vậy, nhưng lại đối với nàng một chút ý tứ cũng không có, làm hại mẫu thân như nàng, trong lòng ảo não tiếc hận không thôi; theo nàng nhận biết, thì Cửu Lý Hương lại là người ít nói, nhút nhát, rụt rè, miễn cho lộng xảo thành chuyên (hóa hay thành dở).
Sau nàng lại nghĩ rằng, chờ con thứ hai trở lại mục trường, có lẽ hắn sẽ có “con mắt tinh đời”, biết coi trọng Cửu Lý Hương, một nữ nhân mà nàng rất vừa lòng, vừa xinh đẹp lại nhu mỳ khả ái; làm cho nàng trở thành nhị thiếu phu nhân của Miễn gia, hoàn thành hi vọng của mình.
Ai ngờ, Tử Tuấn rốt cục cũng trở về mục trường, nhưng lại mang theo Cừu Y Nùng cùng trở về, hơn nữa nhìn thái độ của Tuấn nhi đối với nàng, từ ánh mắt, hành động, cử chỉ đều tỏ rõ sự quan tâm cùng chiều chuộng. Nàng liền hiểu được, Tử Tuấn sẽ không có khả năng hội vừa ý Cửu Lý Hương .
Ai! Quên đi, con cháu đều có phúc của con cháu. Nàng có tính toán như thế nào, tư tâm hy vọng ra sao, cũng tuyệt không bắt buộc con làm những chuyện mà chúng không muốn, huống chi là thành thân cưới vợ là chuyện đại sự, chung thân cả đời.
Tâm tư thông suốt, Nhậm Hồng Mai nhìn Y Nùng mỉm cười, rồi lại di dời ánh mắt lên người Cửu Lý Hương vẫn bảo trì trầm mặt, cúi đầu, lặng yên không nói.
Nàng vươn tay, theo thói quen, tính vỗ vỗ bàn tay Cửu Lý Hương vén thủ, trấn an nàng, gương mặt vẫn tươi cười nhìn Y Nùng.
Đêm, trăng treo trên cao, gió lạnh nhẹ phẩy, thấm vào ruột gan.
Tuy rằng tam thiếu gia, tứ thiếu gia của Miễn gia, đúng như Miễn Tử Hào đã nói, không kịp trở về mục trường trong tối nay, cho nên không khí đoàn viên có chút không được trọn vẹn, nhưng cũng không vì thế mà mất đi sự ấm cúng, không khí vẫn vui vẻ náo nhiệt vô cùng.
***
Dãy hành lang dài, cách khoảng vài thước lại có một cái đèn Ⱡồ₦g soi sáng, ánh nến sáng rực soi sáng khuôn viên đình viện. Cửu Lý Hương lặng lẽ bước đi, cước bộ điềm tĩnh, nhưng dưới ánh sáng soi rọi, khuôn mặt lại âm trầm, thần sắc khó chịu không vui.
Đó là thần sắc mà kể từ khi đến Miễn gia, nàng chưa từng biểu lộ ra bên ngoài.
Sau một lúc, nàng bước vào đình viện mà mình được an bài o lại trong những ngày qua – Phượng Hoa lâu, cũng vừa nhìn thấy Tiểu Hồng, nha hoàn hầu hạ bên cạnh đi ra tiếp đón.
「 Tiểu thư.」
Tiểu Hồng mới chào hỏi một tiếng, lập tức phát hiện thần sắc trên mặt của Cửu Lý Hương sau khi đến hoa viên ngắm trăng trở về so với đêm qua càng thêm âm trầm khó coi.
「 Tiểu thư, bữa tối khi đã xảy ra chuyện gì sao?」
Nguyên bản, Miễn gia không có quy định, vào bữa tối, cả nhà sẽ cùng nhau dùng bữa,chẳng qua đêm qua, nhị thiếu gia trở về mục trường, cho nên cả nhà mới tụ họp lại cùng một chỗ, thay nhị thiếu gia tẩy trần. Nhưng mà đêm qua, tam thiếu gia cùng tứ thiếu gia vắng mặt, vì thế tối nay mọi người lại đang tụ họp, cùng nhau dùng bữa. Kết quả, tiểu thư lại mang vẻ mặt hờn giận trở về phòng……
「 Không có việc gì. Chỉ là trải qua hai buổi tối này, ta rốt cục hiểu được, Nhậm Hồng Mai cũng không phải là đối xử “đặc biệt” với mỗi mình ta, bà ta căn bản chính là bởi vì tiếc nuối mình không sinh được nữ nhi, nên sẽ đều chiếu cố đến tất cả những nữ tử đến mục trường.」 Cửu Lý Hương nghiến răng nghiến lợi nói, đôi thủy mâu nhìn như vô hại dần dần lóe ra thần sắc tà ác, làm cho Tiểu Hồng đứng ở một bên chấn kinh.
「 Tiểu thư nói như vậy là sao?」 nàng nha nha hỏi. Miễn phu nhân không phải coi tiểu thư như báu vật, nâng trong lòng bàn tay, yêu thương hết lòng sao?
「 Còn không phải do con tiện nhân mà Miễn Tử Tuấn dẫn về mục trường sao! Ả cố ý giả bộ làm như mình rất ngây thơ, bộ dáng thiên chân vô tà, làm cho tâm của mọi người đều hướng về ả, còn chú ý đến ta, Cữu Lý Hương, thân nhân “ngang hông” này, biểu muội “không danh không phận” này nữa!」Cửu Lý Hương tiếp tục cắn răng nói, trong ánh mắt ác độc lại thêm vào tia không cam lòng mãnh liệt.
「 Tiểu thư.」 Tiểu Hồng lộ ra lo lắng, tiếng nói cũng đè ép xuống âm lượng thấp nhất, cúi đầu rỉ tai Cửu Lý Hương,「 Người đã quên, chúng ta tiến vào “Võ Uy mục trường” là có mục đích, tiểu thư đừng hồ đồ, làm hư đại sự.”
Cửu Lý Hương nghe vậy, nhất thời cứng người, trầm hạ mắt. Sau một lúc, trong ánh mắt, tia không cam lòng vẫn chưa biến mất, lãnh giọng:
「 Ta đương nhiên nhớ rõ mục đích chúng ta tới đây, nhưng ta cũng không thể chịu được việc bị người khác xem nhẹ như vẫy, ta nhất định phải giáo huấn cho ả Cừu Y Nùng ૮ɦếƭ tiệt kia biết, ai mới là nữ chủ nhân của nơi này, “ai cao tay hơn ai”, mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng ta!」 nàng căm hận mắng.
Nàng vẫn đối với nhan sắc của mình rất tự tin, nhưng mấy tháng đến đây, không chỉ có tam huynh đệ Miễn gia đối với nàng bộ dáng vô tình, ngay cả lão Nhị của Miễn gia, ngày hôm qua mới trở về, vẫn y như huynh đệ của hắn, đối với nàng “nhìn như không thấy”, chỉ suốt ngày ríu rít với ả nữ nhân mà hắn mang về, Cừu Y Nùng. Hơn nữa, hôm nay, tam thiếu gia cùng tứ thiếu gia Miễn gia vừa mới làm xong công vụ, trở về mục trường, cũng lại bị bộ dáng “đáng yêu,thiên chân” giả dối của ả kia làm cho hứng thú, nói nói cười cười không thôi… Thử hỏi, một nữ nhân như cô ta, làm sao có thể so sánh với nàng, vậy mà, nàng tốn bao tâm tư, mấy huynh đệ này vẫn cứ như gỗ đá, lạnh lùng như băng, nói chuyện còn ít chứ đừng nói vừa nói vừa cười thế này, oán giận này, vũ nhục này nàng làm sao nuốt trôi đây! (>.< rõ vớ vẩn, còn thêm tự tin :]] )
「 Tiểu thư!」
Tiểu Hồng hoảng sợ hô nhỏ. Nàng từ nhỏ đã đi theo hầu hạ bên người tiểu thư, phi thường rõ ràng, tiểu thư luôn luôn tự cao về mỹ mạo của bản thân, đã quen hưởng thụ cảm giác mình trở thành tiêu điểm quan tâm của mọi người, cho nên nàng đương nhiên không thể chịu được có người khác, ở bên cạnh nàng, đoạt lấy phong thái mà nàng cho rằng chỉ thuộc về mình. Hơn nữa, nghe nói Miễn nhị thiếu gia mang về một nữ nhân bộ dáng đúng là quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn, cũng khó trách tiểu tức giận như thế.
Nhưng mà, nàng cùng tiểu thư tới đây cũng không phải vì tranh thủ tình cảm của Miễn gia, lại càng không phải để so sánh mỹ mạo với người khác, các nàng có mục đích, tiểu thư không thể một phút nóng nảy mà hành động thiếu suy nghĩ, khiến cho người khác nghi ngờ, làm hư đại sự.
Vì thế, Tiểu Hồng khẩn trương nói: 「 Tiểu thư, người cũng đừng cùng cái loại dong chi tục phấn ( hoa cỏ tầm thường, thường dùng cụm từ này để nói về nữ tử sống trong thanh lâu ^^) này mà tức giận, vẫn là chuyên tâm làm chuyện của chúng ta đi! Ta đã vì tiểu thư chuẩn bị nước ấm, tiểu thư đi tắm gội một chút, tâm tình sẽ thư thái, bình tĩnh hơn.」
「 Không cần!」 Cửu Lý Hương cự tuyệt,「 Ngươi đi xuống đi! Đêm nay ta không cần ngươi , ta muốn hảo hảo ngẫm lại sự tình.」 giọng nói của nàng âm lãnh, tuyệt tình hạ lệnh.
「 Tiểu thư, có tâm sự gì cứ nói ra, Tiểu Hồng sẽ giúp đỡ người, cùng nhau cân nhắc thiệt hơn, có được không?」
「 Nhiều chuyện, ta mới không cần ý kiến của ngươi!」 Cửu Lý Hương điên tiết, giọng nói cộc cằn chua ngoa.「 Còn không mau cút xuống cho ta! Chẳng lẽ ngươi thật muốn chọc ta tức giận phải không?」
「 Ân, tiểu thư.」 Tiểu Hồng bất đắc dĩ nhìn Cửu Lý Hương ánh mắt âm lãnh, phúc thân hành lễ rồi lập tức xoay người, chuẩn bị rời đi.
「 Chờ một chút!」 Cửu Lý Hương gọi với lại,「 Nhớ kỹ, ba ngày sau, khi chúng ta gặp “hắn”, cái gì cũng không cho ngươi nói, hết thảy cứ dựa theo chỉ thị của ta mà làm, đã hiểu chưa?」
「 Đã hiểu. Tiểu thư, ta sẽ không nói lung tung .」
Nói đùa sao, nàng cũng không phải không muốn sống nữa, làm sao dám đối với tên “hung thần ác sát” kia nói thêm cái gì!
「 Tiểu thư, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi!」 nghĩ nghĩ, Tiểu Hồng vẫn là lo lắng, lại dặn dò hai câu, mới ra cửa phòng.
Tiểu Hồng vẫn chưa hiểu hết Cửu Lý Hương!
Cho dù nàng từ nhỏ đạ ở bên cạnh hầu hạ Cữu Lý Hương, nhưng nàng cũng không có khả năng biết được, từ một nữ nhân kiêu kì, kim chi ngọc diệp, trải qua một trận bão giông, từ thiên đàng rớt thẳng xuống địa ngục tâm tối, chịu đủ mọi khuất nhục, phải dựa vào thể xác và thủ đoạn để sinh tồn, Cửu Lý Hương đã chui rèn thành một nữ nhân tâm địa ngoan độc, tàn ác nhẫn tâm; tâm tính lại tự cao, cuồng ngạo, nàng luôn cho rằng mọi thứ đều có thể nắm bắt trong lòng bàn tay, mặc mình điều khiển. Thế nhưng, lần này đến mục trường, mục đích chưa đạt, lại bị bỏ qua một bên, Cửu Lý Hương thực sự đã bị đã kích nghiêm trọng đến tự tôn của bản thân, nên vô cùng cay cú, quyết tâm rửa nhục.
Bốn năm trước, năm đó Cửu Lý Hương vừa mới mười lăm, tâm cao khí ngạo, lại được nuông chiều nên đâm ra ương bướng, cứng đầu, muốn gì được nấy. Do buồn chán, không muốn suốt ngày ở trong sương phòng, quanh quẩn trong hoa viên, nên nàng nhất quyết muốn xuất môn ra ngoài du ngoạn, ép buộc song thân bồi nàng ra ngoài dạo chơi.
Rốt cục, một phần vì không chịu nỗi nàng ầm ỹ, một phần vì quá cưng chiều nữ nhi bảo bối, phụ thân nàng đã đồng ý dẩn nàng, cùng thê tử và một gia nhân ra ngoài du ngoạn, đạt thành tâm nguyện của nàng.
Ngờ đâu trời sinh giông bão, tai ương giáng xuống gia trang. Trên đường xuất môn, cả nhà gặp phải bọn sọn tặc, chúng Gi*t ૮ɦếƭ song thân nàng cùng toàn bộ gia đinh, chỉ lưu lại mạng nhỏ của nàng cùng tiểu tỳ hầu hạ bên cạnh, Tiểu Hồng. Cũng kể từ đó, nàng mất đi trong sạch, bắt đầu kiếp sống đọa đày.
Từ một thiên kim tiểu thư, kim chi ngọc diệp, ngọc quý trong tay song thân biến thành “đồ chơi tiết dục” cho bọn thổ phỉ.
May mà, mỹ mạo của nàng lọt vào tầm mắt của tên đầu lĩnh, Tần Kính Phan, nàng không phải trở thành “đồ chơi” của mọi người, mà trở thành “sủng vật” của riêng mình hắn. Tiểu nha hoàn bị bắt cùng nàng, Tiểu Hồng cũng không tránh không khỏi số mệnh, trải qua vùi dập, nàng cũng chẳng còn lại thân nhân nào trên cõi đời, nên nguyện ở lại bên cạnh nàng.
Nàng mất bốn năm thời gian, dùng thân xác mỹ miều, cùng thủ đọan hầu hạ “điêu luyện”, nàng trở thành ái thi*p được sủng ái nhất của Tần Kính Phan. Sau lại dùng tâm kế, dần dần chiếm được tín nhiệm của hắn, âm thầm vạch ra kế hoạch, giúp hắn báo thù, hay nói cách khác là kế hoạch của nàng.
Khi biết được kẻ thù không đội trời chung của Tần Kính Phan là “Võ Uy mục trường”, mà nữ chủ nhân của nó là Nhậm Hồng Mai, người mà mẫu thân có lần đề cập với nàng, thì nàng biết cơ hội thoát khỏi hắn đã tới, đồng thời cũng muốn tranh thủ chút tài phú cho bản thân để cao bay xa chạy.
Hắn vạch ra một kế hoạch cho Tần Kính Phan, nói nàng cùng Tiểu Hồng sẽ đi trước, làm nội ứng trong “Võ Uy mục trường”, sau lại thông báo tin tức, chỉ đường dẫn lối cho hắn tấn công, chiếm lấy mục trường, trả mối thâm thù huyết hận, cho đại ca hắn, người đã bị Miễn Tử Tuấn sát hại.
Nàng vạch ra một kế hoạch có vẻ hoàn mỹ, hoàn toàn thuyết phục được Tần Kính Phan. Nhưng hắn không ngờ, khi nàng đến mục trường, nhìn thấy sự giàu có của mục trường thì kế hoạch ban đầu mà nàng vạch ra cho bản thân mình bước đầu thay đổi. Lý ra, nàng chỉ định nhân cơ hội này chạy trốn khỏi bàn tay của Tần kính Phan, lợi dụng chút quan hệ của mẫu thân quá cố với Nhậm Hồng Mai để kiếm chút lợi ích, bảo đảm cho cuộc sống an nhàn sau này rồi cao bay xa chạy. Nhưng sự nhiệt tình của Nhậm Hồng Mai làm cho nàng sanh tâm lang sói, kế hoạch tiến hành quá dễ dàng, nàng quyết định đi thêm một bước, diệt trừ luôn mối họa Tần Kính Phan, muốn mượn tay “Võ Uy mục trường” loại đi cái gai trong mắt này, trả đi mối nhục mà nàng đã cắn răng chịu đựng suốt mấy năm qua.
Kế hoạch ở của nàng cẩn thận, thuận lợi tiến hành , mà hai ngày gần đây, sau khi Miễn Tử Tuấn trở về, làm cho quyết tâm diệt trừ Tần Kính Phan của nàng càng lúc cáng lớn, càng lúc càng kiên định. Đồng thời cũng làm cho kế hoạch tâm cơ của nàng đi đến bước thứ hai, thay đổi một lần nữa.
Bốn tháng trôi qua, nàng phát hiện,”Võ Uy mục trường” giàu có, sung túc, cần gì phải gạt lấy một chút tài phú nhỏ nhoi, không đáng kể đó, nàng muốn có tất cả, tất cả những thứ này. Mà phương pháp tốt nhất để đạt được mục đích chính là gả cho Miễn gia huynh đệ. Đáng tiếc, Miễn gia lão đại cùng lão Tam, lão Tứ, tựa hồ đều đối với nàng vô tình; điểm này mặc dù làm cho trong lòng nàng cảm thấy phẫn nộ nhưng nàng cũng không dễ dàng để lộ thái độ ra ngoài, tránh để cho người khác nghi ngờ, chỉ có thể âm thầm phẫn hận trong lòng.
Nhưng vào lúc này, Sau khi Miễn tử Tuấn trờ lại.
Lần đầu tiên nhìn thấy Miễn Tử Tuấn, nàng đã khẳng định , trong bốn huynh đệ của Miễn gia, chỉ có hắn mới có đủ “tư cách” xứng đôi với nàng. (trời ạ >.<) Tuy nói Miễn gia, tứ huynh đệ đều là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn hơn người, nhưng nàng thấy Miễn Tử Tuấn lại có gì đó rất đặc biệt, thu hút ánh mắt của nàng.
Đáng giận là, Miễn Tử Tuấn thế nhưng lại dẫn theo một nữ nhân trở về, lại không chút e dẻ mà “khanh khanh ta ta” trước mặt mọi người, cử chỉ thân mật thật chướng mắt. Mặt khác, chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, nữ nhân gọi Cừu Y Nùng kia tựa hồ đã chiếm được sự yêu thích của mọi người, đặc biệt là Nhậm Hồng Mai……
Nàng tuyệt không cho phép! Nàng tuyệt không làm cho một nữ nhân vô duyên vô cớ ςướק đi địa vị của nàng ở mục trường, lại còn có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Miễn tử Tuấn, được hắn coi trọng!
Không!
Nàng nhất định phải loại trừ đi tảng đá ngán đường này, sau đó dùng mỹ mạo, tâm kế chiếm lấy tâm của Miễn tử Tuấn, bồi ở bên cạnh hắn, danh chính ngôn thuận trở thành nhị thiếu phu nhân của Miễn gia, rồi mượn tay hắn diệt từ Tần Kính Phan!
***
Ngay tại thời điểm Cửu Lỳ Hương còn đang nghiến răng nghiến lợi, rắp tâm tính kế loại trừ “người nào đó”, thì “người ấy” đã tung tăng trên hành lang hậu viện, bị Miễn Tử Tuấn nắm tay kéo đi trở về sương phòng.
Cừu Y Nùng vừa đi vừa trộm dò xét, dọc theo đường đi đều gian không hé răng, cả người ẩn ẩn tản mát ra ủ dột…… Ách, hoặc là phẫn nộ hơi thở “nguy hiểm” của Miễn Tử Tuấn.
Kỳ quái,sau bữa tối, mọi người cùng nhau đến tiểu đình trong hoa viên nói chuyện phiếm, hắn còn cùng ba vị huynh đệ nói chuyện trời đất đến thực khoái trá, thậm chí trêu ghẹo vui đùa, nhưng mới được một lát, hắn vì sao lại đột nhiên trở nên tức giận như vậy? Hơn nữa, lúc nãy nàng đang nói chuyện rất vui vẻ với lão tam cùng lão tứ nha, lại bị hắn lôi đi thế này rồi.
Nàng thật sự là không hiểu!
Cừu Y Nùng một mặt cố gắng đuổi kịp cước bộ của hắn, một mặt thỉnh thoảng trộm dò xét thái độ của Miễn Tử Tuấn, trong lòng nghĩ kĩ : Có lẽ nàng vẫn là trực tiếp hỏi hắn rốt cuộc bị làm sao vậy, sao lại kéo nàng đi nhanh như vậy……
Miễn Tử Tuấn trong lòng cảm thấy thực bực mình! Đôi mày rậm nhíu lại, hai mắt thẳng trừng nhìn xuyên qua bóng đêm, đôi chân dài liên tục sải bước, nhanh tiến đến hạ viện của riêng mình.
Chỉ cần nhất nhớ đến buổi trò chuyện trong thư phòng với phụ thân cùng huynh trưởng chiều nay, thì trong lòng lại đầy một bụng hỏa.
Chẳng qua là hắn kiên trì, muốn Nùng nhi cùng hắn ở cùng một hạ viện thôi, một chuyện nhỏ như vậy có nhất thiết phải gọi riêng hắn đến thư phòng , giáo huấn một tràng, rồi đem một cái tội danh “phá hư trinh tiết con gái nhà lành” treo lên người hắn không?
Càng đáng giận là, dù hắn đã nói rõ, chuyện này là chuyện hắn cùng Nùng nhi cam tâm tình nguyện, cùng nhau nhận thức, thế nhưng phụ thân cứ khăng khăng một mực bắt hắn phải “có trách nhiệm’, nhanh một chút, danh chính ngôn thuận thú Nùng nhi vào Miễn gia!
Là hắn hồ đồ, hai là phụ thân đã già đến lú lẫn rồi? Từ khi nào, qui định, giáo qui trong mục trường lại tuân theo lễ tiết, đạo lý của Trung thổ rồi? Trong lòng Miễn Tử Tuấn ảo não không thôi, âm thầm mắng.
Muốn hắn từ bỏ cuộc sống tự do tự tại, chui đầu vào “nấm mồ hôn nhân”, chịu bó buộc kìm hãm, lôi thôi đủ thứ… không bằng dạy hắn đi tìm ૮ɦếƭ còn có vẻ mau một chút.
Nếu Miễn gia của họ là gia trang lễ tiết nho giáo, tuân theo “lễ, nghĩa, liêm, sỹ” gì gì đó của trung thổ, kia đại ca của hắn, trưởng tử của Miễn gia, Miễn Tử Hào vì sao lại không đi cưới vợ sinh con, hảo nối dõi tông đường đi? Thối! Rõ ràng bản tính cũng tôn trọng tự do, không muốn chịu quản thúc, vì sao lại cố tình đem mục tiêu, “trọng trách” này đổ lên đầu hắn?
Sau khi hắn tốn một đống nước miếng, vừa hò hét, gào rống, cuối cùng mới đem chuện Phong Dục Vũ nhờ vả, kêu hắn đến Hàn Châu giải cứu cho Nùng Nhi, vân vân và vân vân…rồi chuyện hắn cùng Nùng nhi đồng giường cộng chẩm là do cả hai cam tâm tình nuyện, nhưng tuyệt không nói ra chuyện Nùng nhi kiên quyết nói không cần hắn phụ trách, quanh co một buổi…cuối cùng, phụ thân cũng tạm ngã ngũ chuyện này, nói hắn cùng Nùng nhi nếu đã quyết định như vậy, trưởng bối tạm thời cũng không nhúng tay vào nửa.
Kết quả, trong lòng hắn vừa cảm thấy hơi chút thoải mái, không nghĩ tới tam đệ cùng tứ đệ lại trước mắt hắn tỏ ra “hứng thú” với Nùng nhi của hắn!
Mụ nội nó! Bọn họ rốt cuộc có biết Nùng nhi đã là nữ nhân của hắn hay không? Thế nhưng còn ở trước mặt hắn, biểu hiện với Nùng nhi thân thiết, thái độ lại “nhiệt tình” như vậy!
Nhất là đôi mắt tràn đầy ý cười của đại ca, làm hắn không thể không hoài nghi, đại ca có phải đã lén nói cho Tử Văn, Tử An ( lão tam, lão tứ đó ^^) biết hắn ‘có khả năng’ sẽ không thú Nùng nhi, đồng thời ám chỉ cho Tử Văn, Tử An “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu “, tùy thời mà hành động hay không!
Cùng lắm hắn cũng chỉ mới nói không chịu đáp ứng ở lại mục trường hỗ trợ, cùng liên hợp với Tử Văn, Tử An thì sẽ hùa nhau cố ý nháo hắn mà thôi, cũng đâu cần nghiêm trọng đến mức làm cho đại ca lén sai hai đệ đệ ra tay, đến thưởng nữ nhân của hắn đi?!
Cho dù không phải ‘chủ ý” của đại ca, kia hai thằng nhãi con cũng thật là gan cùng minh đi! Hắn không tin, hai đứa này không biết Nùng nhi đang ở trong hạ viện của hắn–
Một trận kéo lại làm cho Miễn Tử Tuấn bừng tỉnh, kéo hồi lý trí đang suy nghĩ miên man của hắn trở về, quay đầu nhìn về Nùng nhi phía sau…
Nhất thời, một hình ảnh buồn cười hiện ra trước mắt hắn–
Chỉ thấy Y Nùng đáng thương hề hề, một bàn tay nhỏ bé bị bàn tay to lốn của hắn bắt lấy, kéo đi, một tay còn lại cố nắm lấy lang can hành lang, người giăng ra như phơi đồ, chỉ có điều sức lực của nàng quá nhỏ bé so với Tử Tuấn, trụ được chưa tới nửa khắc, đã bay vèo vào trong lòng lòng hắn.
「 Nàng đang làm cái gì?」
Miễn Tử Tuấn khó hiểu dừng lại cước bộ, cúi đầu, tà nghễ nhìn bàn tay nhỏ bé vẫn còn duy trì tư thế cao thấp buồn cười.
Cừu Y Nùng thở ra một hơi thật to, nhanh chóng ổn định tư thế kì dị, vừa rồi vì hắn dừng lại đột ngột mà suýt té chổng ௱ôЛƓ. (__ __!)
「 Ngươi rốt cục cũng dừng lại, Tuấn ca ca. Ngươi vừa rồi thật giống như trúng tà nha! Ta gọi huynh như thế nào, huynh cũng không phản ứng lại một tiếng.」
Trúng tà? Miễn Tử Tuấn không biết nên khóc hay cười, nhìn nàng. Cô gái nhỏ này có những ý tưởng thật kỳ quái, nhưng lại đáng yêu đến thế, làm người ta ngạc nhiên nha!
「 Vì sao lại muốn ta dừng lại?」
「 Tuấn ca ca, ngươi vừa rồi có phải đang tức giận hay không?」 giương một đôi mắt to, Cừu Y Nùng hỏi. Vừa rồi nàng cảm giác được hắn có chút là lạ , như là đang tức giận, lại như là có tâm sự, nhưng là hiện tại, thoạt nhìn, giống như cũng không phải có chuện gì.
Chậc, nàng sắp bị hắn làm cho hồ đồ .
「 tức giận?」 Miễn Tử Tuấn tà nghễ nhìn nàng, liếc mắt một cái, lửa giận đang “phân tán” lập tức tụ lại trên người nàng,
「 Nàng chỉ nhìn vào ánh mắt là biết ta đang tức giận ?」 hắn tức giận hỏi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh nàng cùng hai tên tiểu tử kia cưới nói vui vẻ, tâm trạng nhìn rất hoan hỷ nha.
「 Oa! Tuấn ca ca, ta đoán đúng rồi, ngươi thật sự đang tức giận nha!」 Cừu Y Nùng tò mò chớp mắt, dùng ánh mắt “ngạc nhiên, quan sát động vật quý hiếm” nhìn Miễn Tử Tuấn thoáng nổi giận đến mặt đen sì, đầu đầy hắc tuyến.
「 Anh mắt của nàng như vậy là sao?」 Miễn Tử Tuấn mất hứng trách mắng, trong lòng tự hiểu được nàng nhất định cũng sẽ không biết hắn vì cái gì tức giận mà càng thêm bực mình.
「 Cìn nữa, ta nói cho nàng biết, ta không hề tức giận.」 hắn thanh minh nói.
「 Nha!」 nàng mở lời, lập tức ngoan ngoãn gật đầu, biểu đạt đồng ý, bởi vì nàng phát hiện, biểu tình của hắn lúc này, giống y như biểu tình của Tiểu Nhi trước kia, lúc nàng ấy đang muốn mắng nàng một trận. Xem ra, nàng vẫn là cẩn thận một chút thì hơn.
Biểu tình đó của nàng là sao?!
Miễn Tử Tuấn buồn bực trừng mắt nhìn nàng, nhẫn rùi lại nhịn, rốt cuộc vẫn kìm lòng không được, bật ra câu hỏi đang làm hắn phát hỏa trong người.
「 Ta hỏi nàng, vừa rồi Tử An lôi kéo nàng qua một bên, khe khẽ nói nhỏ cái gì?」 Hắn không phải là đối với nàng có ý đồ gì chứ? Miễn Tử Tuấn lầm bầm, nuốt xuống câu trách mắng của mình.
「 Ai là Tử An?」 Y Nùng mạc danh kỳ diệu nhìn hắn, liếc mắt một cái, nói ra nghi hoặc. Tiếp theo, nàng dường như có chút ‘tỉnh ngộ’, lại mở miệng hỏi:
「 Huynh đang nói Miễn tứ ca?」
「 Chính hắn! Các người vừa rồi nói cái gì?」 miễn Tử Tuấn phẫn nộ, khẩu khí có phần cộc cằn. Nàng đang giả ngu sao?
Rốt cuộc thông suôt, Cừu Y Nùng khờ khạo, ngây thơ của chúng ta, giờ đã hiểu, xác định được người đang làm hắn tức giận đến mặt đen như đít nồi kia là mình, aiz, vì thế nàng thật cẩn thận hỏi:
「 Tuấn ca ca, ngươi không phải bởi vì ta cùng Miễn tứ ca nói chuyện mà tức giận? Ta không thể nói chuyện với Miễn tứ ca sao?」
Miễn Tử Tuấn bị nàng hỏi vặn lại thì tức càng thêm nóng, hắn tức giận gầm nhẹ
「 Nàng đừng nói qua nói lại nữa, cứ trực tiêp trả lời câu hỏi của ta là được, rốt cuộc nàng cùng tên nhóc đó nói những gì?!」
Cừu Y Nùng đang sợ sệt, đột nhiên lại mỉm cười, nụ cười thiên chân thuần phát, tươi tắn như một đóa hoa mai thánh khiết; từng bước nhích lại gần hắn
「 Miễn tứ ca kể cho ta nghe chuyện trước đây của Tuấn ca ca nha! Sau, ta đang muốn hỏi hắn, vì sao cứ thích viết lung tung, gửi thư tín cấp lừa huynh trở về, nhưng còn chưa kịp hỏi, liền bị huynh lôi đến đây……」
「 Nàng làm sao mà biết Tử An thích gửi thư tín đến dụ dỗ ta?」 Miễn Tử Tuấn ngắt lời nàng, cố ý xem nhẹ nàng, không đặt quan tâm quá nhiều lên cánh môi yêu kiều, nụ cười như hoa thắm của nàng.
「 Là do Ô nhị ca khi cùng ta nói chuyện phiếm đã nói cho ta biết.」 Cừu Y Nùng thành thật trả lời, nụ cười trên môi vẫn rạng rở chưa tắt.
Miễn Tử Tuấn nhìn nàng thẳng thắn, ánh mắt chân thật, không hề giả dối, lửa giận cứ như thế, rất nhanh mất đi. Mà sau khi lửa giận bị đánh tan, hắn đột nhiên phát hiện, hắn dường như càng lúc càng thêm để ý nàng, thậm chí, nàng chỉ là cùng đệ đệ của hắn nói mấy câu, hắn cũng sắp chịu không nổi, trong lòng nổi lên ghen tuông mà thiếu chút nữa giận dữ với nàng, cuồng thanh nạt nộ! Chẳng lẽ hắn đối với nàng……
Nhất thời, Miễn Tử Tuấn cứng cả người, bô dáng cư như “ôn thần át sát”, mắt trừng to, mặt đen thui, cơ mặt căng cứng,… cứ chăm chú nhìn thẳng nàng, trong đầu lại rối rắm thành một đoàn
Bị ánh mắt khắc nghiệt, kiêm hung của Miễn Tử Tuấn nhìn chằm chằm như vậy, nước mắt từ rất lâu rồi chưa từng rơi xuống, lần nữa ngập đầy khóe mi.
Cho dù nàng ngu ngốc, cũng có thể nhìn ra được, ánh mắt của hắn lúc này tràn ngập địch ý nồng hậu cỡ nào, mà Tuấn ca ca của nàng từ trước đến nay cũng chưa từng dùng ánh mắt hung ác vậy nhìn nàng nha. Trong khoảng thời gian ngắn, khi*p sợ cùng với cảm xúc “không thể tin vào mắt mình” làm cho nàng suy nghĩ như thế nào cũng vô pháp lý giải.
Nàng…… Làm sai cái gì sao?
Vừa mới ngẩn ra đã thấy đôi mắt to tròn của Nùng nhi chứa đầy nước mắt, bộ dáng thương tâm đau lòng thì trong lòng Miễn Tử Tuấn thấy thật căng thẳng, cảm xúc bối rối lập tức từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ dâng lên.
Nhớ đến lần đầu tương ngộ, nàng cũng là thế này, nước mắt một khi rơi xuống sẽ như “hoàng hà vỡ đê”, tuôn rơi không ngừng, aiz, nghĩ đến thui cũng làm hắn chân tay luốn cuốn. Từ ngày đó, hắn cũng chưa từng thấy nàng khóc lần nào nữa, trong lòng cũng tự khẳng định, sẽ mãi mãi bảo hộ nàng, đễ nàng mãi mão vui vẻ như thế này, không phải rơi một giọt nước mắt nào nữa.
Hắn mãi không quên, bộ dáng nước mắt doanh tròng, ánh mắt bi thương đó làm người khác nhìn mà đau lòng, trong lòng vô cùng xót xa.
「 Nàng…… Nùng nhi……」 nhìn thấy nàng bộ dáng khổ sở cùng đau lòng, thì mọi thứ trong đầu hắn đều bay biến, chỉ còn mỗi cảm giác bối rối, xót xa, mong hong khô những giọt lệ của nàng, mà càng quýnh quáng, thanh lượng của hắn càng lớn thêm…
Mà âm lượng của hắn rốt cuộc lại làm cho hốc mắt ngập nước của nàng lập tức bùng nỗ như vỡ đê……
Ông trời! Hắn là không phải muốn đánh nàng nha? Cừu Y Nùng mím môi, trong lòng vô cùng bối rối.
Thấy nàng bị bộ dáng của mình dọa cho sợ hãi, Miễn Tử Tuấn nhất thời “gọi trời không thấu, gọi đất không nghe”, trong lòng ngạnh càng thêm khó chịu cùng đau lòng.
「 Đừng…… Đừng khóc a, Nùng nhi.」 bàn tay to duỗi ra, hắn đem thân hình kiều nhỏ của nàng ôm vào trong lòng, một tay vụng về, vỗ vỗ lưng của nàng.
「 Ta…… Ta cũng không muốn…… là do…do…… Ta nhịn không được……」 nàng nghẹn ngào giải thích, tâm trạng rối bời, vẫn còn kinh hách không thôi.
Hai mắt đẫm lệ, nàng nhìn hắn, bộ dáng “hung thần ác sát” đã không cònhăn lại “biến hình”, trở thành Tuấn ca ca của nàng nha. Tâm tình kích động, sợ hãi cũng dần bỉnh ổn lại
「 Ta vẫn chưa làm gì, nàn làm sao lại khóc thành như vậy nha!」 hắn, thiếu chút nữa đã bị nước mắt của nàng làm cho sợ hãi; lại phát hiện, cho dù hắn có nghĩ cái gì, tức giận ra sao, chỉ cần thấy nàng rơi lệ, tất cả đều bay biến, không còn gì qun trọng nữa.
「 Ngươi không phải đang giận ta sao, Tuấn ca ca?」 nước mắt vẫn còn lăn dài trên gò mắt trắng mịn, hai mắt ngập sương mờ, nàng thành thật hỏi.
「 Nào có!」 hắn lập tức phủ nhận, đánh ૮ɦếƭ cũng không thừa nhận, mất mặt ૮ɦếƭ được. Không muốn nói thêm gì nữa, hắn lập tức ôm nàng, mại khai cước bộ, lại hướng hạ viện phương hướng mà đi.
「 khả…… lúc nãy rõ ràng……」 nàng hút hít cái mũi, muốn nói lại thôi.
「 Lúc nãy ta như thế nào?」 hắn biết rõ còn cố hỏi, khẩu khí có chút không được tự nhiên lắm, Chỉ nhìn vào ánh mắt thì nàng đã biết ta tức giận? Không bằng không chứng, đừng cài tội danh lung tung lên đầu ta nha!」
「 Ư?!」cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, nhìn bộ dáng “૮ɦếƭ cũng không chịu thưa nhận” của Miễn Tử Tuấn
Kỳ quái, Tuấn ca ca bây giờ lại giống như chưa từng tức giận nha!
「 Cẩn thận một chút, miệng mở to như vậy, sẽ có cái gì nhảy vào nha.」 nhìn đến bộ dáng ngây ngốc của nàng, hai mắt tròn xoe lung liếng xoay tròn, tâm tình của hắn bỗng nhiên trở nên tốt.
「Miệng của ta không trương lớn như vậy đâu!」 khóe mắt vừa mới ngừng rơi lệ, nàng đã bị câu nói “mỉa mai”, lời nói cười nhạo của hắn chọc giận, thật mất hứng nha, lời nói phản bác lập tức từ trong miệng toát ra.
Nhuyễn ngọc ôn hương trong иgự¢ Miễn Tử Tuấn, chóp mũi thỉnh thoảng truyền đến mùi thơm tự nhiên tỏa ra từ cơ thể của nàng, hơn nữa, hắn di chuyển nhanh như vậy, làm cho hai người mạnh mẽ tiếp xúc, nhanh chóng khơi mào dục hỏa trong người hắn, đầu óc bắt đầu “mơ hồ”.
Huống chi, đêm qua vì bận tâm nàng đi đường mệt mỏi, hắn mặc dù khát vọng nàng, vẫn là nhịn xuống, cái gì cũng không làm, chỉ ôm nàng ngủ mà thôi. Cho nên, một cử động nhỏ thôi cũng làm cho toàn thân hắn càng thêm xôn xao khó nhịn.
Cảm giác được hắn càng đi càng nhanh, nàng khó hiểu ngẩn đầu, nhìn hắn chằm chằm.
「 Tuấn ca ca, ngươi vì sao không trả lời câu hỏi của ta?」 đôi mắt to tròn vẫn còn long lanh, lóng lánh lệ quang, nhìn thần sắc “biến đỗi 180 độ” của hắn, bất an trong lòng vẫn còn chưa thể tháo xuống.
「 Trả lời cái gì?」 Miễn Tử Tuấn không yên lòng hỏi lại, trong đầu của hắn lúc này còn có tâm tình gì để cùng nàng nói chuyện nữa. (>.< chứ muốn làm zề )
「 Tuấn ca ca……」 nàng biết rõ hắn hiểu mà còn cố hỏi mà trợn to mắt, lòng tràn đầy khó hiểu. Vì sao cảm xúc của hắn có thể chuyển biến nhanh như vậy, hại nàng không thể nào biết được, rốt cuộc hắn có còn tức giận hay không.
「 Tuấn ca ca không tức giận sao?」 nàng lo lắng, lại một lần nữa
Lúc này, Miễn Tử Tuấn thật ra đã hiểu được nàng đang lo lắng cái gì, nhưng lại cố tình không nói, muốn trêu đùa nàng. Vì thế, hắn đột nhiên ngừng bộ pháp, ôm nàng đứng trước cửa phòng, cúi đầu, liền hàm trụ đôi môi anh đào chum chím, hơi thở nóng rực truyền tiến vào trong miệng của nàng.
Nụ hôn đủ nóng bỏng, đủ cuồng nhiệt. Hắn ngẩn đầu, mỉm cười nhìn nàng.
「 Nùng nhi, nàng xem, ta như vậy, có giống như là đang giận nàng sao?」 hắn không trược tiếp trả lời vấn đề của nàng, trong nháy mắt, hắn đã nhanh đem nàng trực tiếp ôm vào trong phòng, cũng cho lui hết tất cả hạ nhân đang chờ để hầu hạ chủ tữ.
Hắn đem thiên hạ trong lòng đặt trên bàn tròn đặt ở giữa phòng, hai chân cúi hạ, còn mình thì ngồi trên ghế đối diện với nàng.
Cừu Y Nùng chớp mắt khó hiểu, nhìn hành vi “kỳ lạ” của hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc