Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 97

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Xe đạp mới của Đại Bảo

Suốt một mùa hè, Đại Bảo trôi qua trong sự hưng phấn và cảm giác lâng lâng.
Mỗi khi bạn bè đầy hâm mộ nói đến chuyện cậu thi đỗ trung học Sao Mai, mỗi khi người lớn thân thiết hỏi chuyện này, Đại Bảo có cảm giác thoả mãn rất khó nói thành lời. Hoá ra cảm giác có thành tích tốt là như thế, cậu không hề ngại đem đi khoe.
Trước khai giảng một hôm, hai vợ chồng Chu Quốc Dân và Tống Minh Lệ tới đón con. Lúc tới còn mang theo một cái xe đạp Phượng Hoàng mới tinh, nói là tặng cho Đại Bảo để khi khai giảng cậu đạp xe đến trường.
Đại Bảo vui mừng quá đỗi, không đợi Triệu Ngọc Trân nói lời khách sáo đã nhảy lên xe, Tiểu Bảo hô “Anh chờ em một chút” thoáng cái nhảy lên đằng sau ngồi.
Đại Bảo đạp xe mới, chở Tiểu Bảo đi một vòng quanh thôn, sợ người khác không nhìn thấy cố ý vòng qua vòng lại ba vòng ở giữa thôn .
Chu Tiểu Hà với Chu Chí Hải ở sau nhà nhìn thấy gọi Đại Bảo dừng lại, hỏi xe ở đâu ra.
Đại Bảo không hề có hai tính tốt là khiêm tốn và điệu thấp này, lập tức thêm mắm thêm muối kể một lèo xe này là do Tống Minh Lệ tặng cho cậu: “… Thím Ba nói, xe này để mấy ngày nữa khai giảng tôi đạp đến trường.”
Chu Tiểu Hà đố kị, hai mắt đỏ lên: “Thím Ba quá bất công. Tôi cũng lên cấp hai, sao thím ấy không tặng xe mới cho tôi chứ?”
Chu Chí Hải chen miệng nói: “Chị, không phải mấy hôm trước ba vừa mới mua cho chị xe mới à?”
Cái này sao giống nhau được! Chu Tiểu Hà trắng mắt nhìn em trai Chu Chí Hải. Ba mua xe cho mình là đương nhiên, thím Ba mua làm quà ý nghĩa hoàn toàn khác.
Đại Bảo nói chuyện không chút khách khí: “Ai bảo bà không thi đỗ chứ! Nếu như được thêm mấy điểm có phải cũng đỗ vào trường cấp hai Sao Mai không? Thím Ba chắc chắn cũng mua xe cho bà.”
Lời này chọc trúng chỗ đau của Chu Tiểu Hà. Cô cứ nghĩ tới điểm này trong lòng lại không thoải mái, nghe Đại Bảo nói toạc ra như thế càng cảm thấy được mất mặt. Chu Tiểu Hà từ trước đến nay mắt cao hơn đỉnh nhưng yếu ớt, giậm chân một cái, oà khóc chạy vào nhà.
Chu Chí Hải sớm quen tính Chu Tiểu Hà xưa nay vẫn thấy nhún nhún vai cùng chơi đùa với Đại Bảo Tiểu Bảo, còn đạp xe mới đi một vòng.
Bên này, Triệu Ngọc Trân cảm động không biết nói cái gì cho phải, chưa kể đến việc thím ấy có lòng lại còn mua xe đạp cho Đại Bảo, nhân tình này bà không nhận không được.
Tống Minh Lệ cười nói dịu dàng, dù ai khó tính đến mấy không bắt bẻ được một lỗi sai nào từ cô.
Nhân lúc bầu không khí sôi nổi, hài hòa, Tống Minh Lệ nhân cơ hội nhắc lên ý định đón Viễn Viễn và bà nội cùng về.
Cô rất chú ý sử dụng từ: “Anh Hai, chị Hai, lẽ ra những lời này em không nên nói. Nhưng đều là anh em ruột, có chuyện gì em nghĩ vẫn nên nói thẳng, anh chị đừng trách. Viễn Viễn quen sống với bà, một phút cũng không muốn xa bà nội. Thì đó, bà nội mới về quê mười ngày, Viễn Viễn đã không chịu nổi la hét đòi về quê tìm bà nội. Em nghĩ, đến lúc khai giảng vẫn nên đón mẹ lên ở cùng, sau này nếu mẹ muốn về em và Quốc Dân sẽ tự mình đưa mẹ về. Anh chị thấy có được không?”
Triệu Ngọc Trân vừa nghe hai câu đã biết Tống Minh Lệ kế tiếp định nói gì, đợi Tống Minh Lệ nói xong Triệu Ngọc Trân nháy mắt với chồng, ý là em không đoán sai chứ!
Trong lòng Triệu Ngọc Trân không vui nhưng nhà người ta vừa tặng xe mới cho Đại Bảo, lời từ chối không thể nói ra được!
Thẳng thắn đưa vấn đề này cho bà cụ quyết định: “Mẹ, mẹ thấy thế nào?”
Bà nội nhìn căn phòng ở trong hai tháng, lại nhìn Chu Chí Viễn dính bên người, nhất thời trở nên khó xử.
Trở về?
Nhưng mình ở nhà thằng Hai sống rất tốt, thằng Hai và con dâu đối xử với mình không tệ. Triệu Ngọc Trân còn mua cho mình hai bộ quần áo, ngày thường còn mua thêm nhiều thức ăn ngon. Tính mình không ngồi yên được, thường xuyên la cà đi chơi trong thôn vô cùng vui vẻ. Nếu về chẳng phải khiến thằng Hai không thoải mái với mình sao?
Không quay về?
Lại không bỏ được Viễn Viễn, cháu trai cháu gái rất đông, nhưng bà một tay nuôi lớn và thương yêu nhất chính là đứa cháu này. Hơn nữa, thằng Ba, con dâu Tống Minh Lệ đối với với mình càng không phải nói. Bao năm qua, gần như hai người không bao giờ nổi nóng. Lần này ân cần tới đón mình cũng thỏa mãn tính hư vinh của mình. Nếu không về có phải sẽ chọc giận con dâu, sau này muốn về sợ rằng không có cơ hội thì sao?
Bà nội thầm suy nghĩ mãi không đưa ra được quyết định.
Chu Quốc Cường không đành lòng thấy mẹ khó xử như vậy : “Mẹ, mẹ không cần lăn tăn quá. Nhà con cũng là nhà mẹ. Người ta nói trong nhà có người già như có một bảo bối. Con cái tranh nhau hiếu kính mẹ cũng là cái phúc của mẹ, so với người già không ai muốn nuôi hơn hẳn chứ. Mẹ muốn về cũng được, mỗi mùa hè lại trở về một hai tháng, để phận làm con như chúng con tỏ chút hiếu tâm là được!”
Trong lòng Chu Quốc Cường nghĩ nhà mình quá nhỏ, sợ mẹ chịu khổ, căn phòng nhỏ vẻn vẹn mấy mét vuông chỉ đủ kê cái giường và một cái bàn, kém xa căn phòng rộng ở nhà chú Ba.
Tính anh Cả Chu Quốc Phú không tệ, nhưng không biết tại sao nghe Thẩm Hoa Phượng tính toán xong lại không muốn đón mẹ ở cùng.
Ông không thể không thừa nhận, giờ xem ra vẫn là nhà chú Ba thích hợp để mẹ ở hơn. Trong lòng ông thầm hạ quyết tâm: hai năm sau nhất định phải xây nhà lầu, cho mẹ một căn phòng rộng rãi đẹp đẽ, đón mẹ về ở cùng.
Chu Chí Viễn liên thanh làm nũng: “Bà nội, bà về với cháu đi! Bà không ở nhà cháu cũng không muốn về.”
Lời của cháu trai cuối cùng khiến bà cụ hạ quyết tâm theo vợ chồng thằng Ba lên thị trấn.
Thẩm Hoa Phượng nghe Chu Chí Hải về nhà báo tin này, vội cùng chồng sang giúp bà nội thu dọn đồ đạc. Lúc này, bà vô cùng hối hận.
Bà vốn lo lắng mẹ trường kì ở lại, sau này muốn đuổi bà đi cũng khó nên không mở miệng. Nếu biết mẹ chỉ về ở hai tháng rồi đi, vô luận thế nào bà cũng nhận mẹ về sống ở nhà mình. Vừa tỏ vẻ hiếu tâm, vừa không phải lo nghĩ nhiều, lợi đôi đường.
Một đại gia đình ồn ào ăn bữa cơm trưa, sau khi ăn xong vợ chồng Chu Quốc Phú và vợ chồng Chu Quốc Cường tiễn ba người nhà chú Ba và bà nội.
Lúc gần đi, Thẩm Hoa Phượng cố ý liếc mắt nhìn xe mới của Đại Bảo, nói: “Thím Ba của Hải à, thím thật hào phóng, lại còn mua xe mới cho Đại Bảo đi học nữa.”
Ngụ ý ai không nghe ra, không phải Tiểu Hà nhà tôi cũng lên cấp hai sao thím không tặng xe đạp chứ?
Chu Tiểu Hà ở nhà khóc nháo làm Thẩm Hoa Phượng rất ghen tức, Tống Minh Lệ này quá mức thiên vị.
Đến khi Chu Chí Hải nói bà nội về thị trấn, Thẩm Hoa Phượng mới hiểu được, xe này để chặn họng nhà chú Hai đây!
Nhưng mà, dù thế nào bà cũng phải nói dăm ba lời không thì sẽ bốc hoả mất.
Tống Minh Lệ hiểu tính chị dâu cả, mỉm cười xem như cam chịu. dắt Chu Chí Viễn và bà nội đi theo Chu Quốc Dân.
Thẩm Hoa Phượng nói ra được, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái một chút, nói với Triệu Ngọc Trân: “Em Hai à, Đại Bảo nhà em thật có tiền đồ, mấy hôm nữa sẽ học cấp hai trong thị trấn.”
Triệu Ngọc Trân không khách khí nhận lời khen, cười trả lời: “Đúng vậy, em vốn nghĩ Đại Bảo thi không đỗ, không ngờ Tiểu Hà luôn học giỏi sẽ thiếu mấy điểm, đúng là sai sót ngẫu nhiên!”
Thẩm Hoa Phượng bị nghẹn, tùy tiện đáp hai câu rồi về nhà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc