Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 88

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Cuộc thi hùng biện

Phương Văn Siêu dạy xong một tiết liền tuyên bố một chuyện: “Các em học sinh, trường chúng ta chuẩn bị tổ chức một hoạt động rất có ý nghĩa. Tuần sau cuộc thi hùng biện sẽ diễn ra. Tuần này, để các lớp chọn ra hai người là đại diện của lớp mình. Hoạt động này rất có ý nghĩa trong việc thúc đẩy niềm yêu thích của học sinh đối với môn ngữ văn, hi vọng các em dũng cảm báo danh tham gia. Chủ đề là tôi thích…, nội dung tuỳ chọn. Thế này đi, bạn nào muốn tham gia thì đến chỗ Chu Tiểu Vân đăng ký.”
Phương Văn Siêu vừa ra khỏi, cả lớp bùng nổ. Mọi người túm năm tụm ba châu đầu thảo luận, nước miếng tung bay.
Bạn A nói: “Tớ rất muốn tham gia, nhưng không biết viết gì làm sao bây giờ?”
Bạn B nói: “Tớ nghĩ đi tìm một bài văn mẫu, chép một bài là được.”
Còn có người nói: “Tôi không tham gia, lớp ta có Chu Tiểu Vân và Trịnh Hạo Nhiên rồi, đâu đến phiên chúng ta nữa?”
Trịnh Hạo Nhiên là người đầu tiên ghi danh, trong lúc Chu Tiểu Vân viết xuống tên cậu, vô cùng khiêu khích nhìn Lý Thiên Vũ một cái.
Lý Thiên Vũ không chịu nổi, lập tức la lớn: “Chu Tiểu Vân, tớ cũng muốn ghi danh tham gia cuộc thi hùng biện.”
Chu Tiểu Vân nhắc nhở Lý Thiên Vũ một câu: “Cậu chắc chắn chứ? Phải chuẩn bị trước bản thảo đó.”
Vốn đã có điểm hối hận Lý Thiên Vũ thầm nghĩ không thể để Chu Tiểu Vân xem thường được, kiên quyết không cho mình cơ hội nuốt lời và do dự: “Chắc chắn.”
Nói xong, cười lạnh nhìn Trịnh Hạo Nhiên.
Hai nam sinh mắt đối mắt, lửa bắn ra bốn phía, ánh mắt đấu đá nhau vô cùng đặc sắc!
Chu Tiểu Vân không thèm để ý hai kẻ phiền hà này nữa, đúng lúc có người đến báo tên, vội vàng ghi lại.
Vương Tinh Tinh do dự một lúc, cuối cùng cũng tham gia. Cô thấp giọng nói với Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, chắc chắn cậu sẽ được cử đi thi ở trường, tớ muốn đi để gièn giũa thêm thôi.”
A, từ lúc nào Vương Tinh Tinh cũng học được quanh co lòng vòng thế: “Vương Tinh Tinh, nếu cậu muốn hỏi tớ có báo danh không thì cứ nói thẳng.”
Bị nhìn thấy, Vương Tinh Tinh cười hì hì, không xấu hổ nói: “Vậy cậu có tham gia không?”
Chu Tiểu Vân nhún nhún vai: “Đến lúc đó rồi tính!”
Tám chín phần mười là không! Cô đã thấy rõ tác hại của việc quá nổi bật rồi. Có đánh ૮ɦếƭ cô cũng không muốn tham gia cuộc thi hùng biện, nếu như không cẩn thận lại được giải nhất gì gì đó, sau này chẳng phải hoạt động nào cũng bắt cô tham gia à!
Nhìn đi, lòng tự tin của Chu Tiểu Vân nở to ra rồi!
Chu Tiểu Vân không muốn tham gia thi đấu nhưng về nhà lý lại nhiệt tình giựt giây anh trai Đại Bảo tham gia. Tiểu Bảo mới học lớp hai. Hoạt động lần này chủ yếu nhằm vào học sinh từ lớp ba đến lớp năm, học sinh lớp một, lớp hai chỉ có thể ngồi xem.
Đại Bảo học lớp năm, từ trước đến nay viết văn không ra gì, nghe em gái cổ vũ mình dự thi, đầu cậu lắc như trống bỏi.
Chu Tiểu Vân chuẩn bị sẵn cho anh một khoá tư tưởng chính trị : “Anh ơi, anh đàn ông con trai sao tí can đảm đó cũng không có ? Lên sân khấu hùng biện là một cơ hội để anh biết nói có tốt không, vừa rèn luyện khả năng sáng tác, còn có thể luyện tập tiếng phổ thông. Nghe nói nếu biểu hiện tốt trong trận thi đấu của trường sẽ nhận được giấy khen và phần thưởng đấy!”
Đại Bảo vừa nghe đến giấy khen, phần thưởng liền động tâm, do dự nói: “Nhưng anh viết không hay…”
Chu Tiểu Vân vỗ *** ủng hộ: “Sợ cái gì, không phải có em sao. Anh viết xong em sửa cho anh.”
Đại Bảo xúc động, cắn răng gật đầu, thử thì thử, cùng lắm mất mặt trong lớp một lần.
Tiểu Bảo thấy Đại Bảo nghiến răng nghiến lợi hệt như muốn lên núi đao xuống chảo lửa, dáng vẻ quyết tâm hi sinh thì len lén cười trộm, bị ánh mắt của chị cảnh cáo thức thời ngậm miệng.
Quên đi, không cần đả kích tính tích cực của anh ấy! Chờ xem náo nhiệt là được!
Đại Bảo bắt đầu sáng tác. Vắt hết óc nghẹn ra được mười mấy chữ rồi ngồi đó ngẩn người.
Thực ra lúc này cuộc thi hùng biện tương đương cuộc thi viết văn kết hợp với thi kể chuyện, chứ chưa đến mức diễn thuyết không cần giấy!
Tiểu Bảo đã làm xong bài, ló đầu nhìn lén anh trai nửa ngày viết được cái gì. Vừa mới nhìn tiêu đề đã bị Đại Bảo trừng mắt đuổi ra ngoài .
Chu Tiểu Vân kéo Tiểu Bảo và Nhị Nha ra xem ti vi.
Trên ti vi đang chiếu phim Tiểu Long, đúng đoạn cao trào. Thực ra, nó đã được chiếu ba, bốn lần, nhưng mỗi lần chiếu lại trẻ con đều thích xem.
(Tiểu Long : một bộ truyền hình của thiếu nhi dài 52 tập do Đài truyền hình CCTV và Trung tâm phim truyền hình Bắc Kinh dành cho trẻ em hợp tác sản xuất, bắt đầu phát sóng từ quốc tế thiếu nhi 1/6/1992)
Tiểu Bảo rất thích nhạc phim: “Trên đầu tôi có sừng, sừng, đằng sau tôi có đuôi, đuôi, không ai biết, biết, tôi có bao nhiêu bí mật. Không thèm nói cho bạn, không thèm nói cho bạn, là không thèm nói cho bạn.”
Nhị Nha H**g phấn gọi Đại Bảo: “Anh ơi, có phim rồi, mau ra đây!”
Chu Tiểu Vân muốn cản mà không kịp, đã thấy Đại Bảo chạy vội ra, vừa chạy vừa nói: “Anh xem ti vi đã, khó viết quá, anh không nghĩ ra gì cả.”
Không để cho Đại Bảo xem ti vi? Đúng là chuyện cười. Đừng ai nghĩ cản được anh ấy.
Được rồi, xem thì xem đi! Mấy anh em xem cùng nhau cũng vui vẻ.
Chu Tiểu Vân cũng xem say sưa, quay đầu nhìn Đại Bảo Tiểu Bảo, hai anh em hoa chân múa tay vui vẻ.
Nhị Nha đã sáu tuổi nhưng vẫn có thói quen ngồi trên đù* người khác. Cô bé không thể ngồi với Đại Bảo, Tiểu Bảo nên đứng ì cạnh chị không chịu đi. Chu Tiểu Vân sao không biết em gái nghĩ gì chứ? Khẽ thở dài, cô khép chân lại, kính mời bà cô nhỏ ngồi lên.
Hôm nay Đại Bảo xem xong, ý do vị tẫn* chìm đắm trong tình tiết phim, còn phát hiện ra một điểm quan trọng: “Đại Nha, anh nghĩ ra rồi! Anh sẽ không viết tôi yêu thầy, yêu trường… mấy đề tài cũ rích đó nữa, anh mà viết sớm ngủ gật mất. Anh quyết định, tiêu đề là Tôi yêu ti vi, sao hả, có hay không ?”
(ý do vị tẫn: ý chưa thoả mãn hẳn)
Cái gì mà cũ rích, rõ ràng là mình không viết được nên chê. Chẳng qua, muốn viết văn hay phải xuất phát từ cảm xúc thực. Đại Bảo này chọn đề tài này, vừa lạ lại độc đáo. Chưa biết chừng còn khiến người nghe thấy hứng thú.
Tiểu Bảo thấy thú vị nói: “Anh à, em thấy đề này rất tốt. Không phải trẻ con như chúng ta thích nhất xem ti vi sao? Ngày nào đó em không xem ti vi thì cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa nữa rồi. Em ủng hộ anh!”
Đại Bảo vui mừng khôn xiết, ôm Tiểu Bảo gọi “Bá Nhạc”. Dáng vẻ anh em hoà thuận thật hiếm thấy.
(Bá Nhạc sống vào thời nhà Chu, vốn nổi tiếng xem tướng ngựa, biết rõ khả năng, sở trường sở đoản của mỗi giống ngựa, rất sành việc giám định ngựa để phát hiện ngựa nào đích thị là thiên lý mã. Đời vốn không thiếu thiên lý mã, song nếu không có Bá Nhạc, thử hỏi mấy ai phân biệt được ngựa nào là ngựa thường, ngựa nào là tuấn mã có thể chạy suốt nghìn dặm đường? Ở đây ý chỉ người có con mắt tinh tường, hiểu biết, nhìn ra được người tài như Bá Nhạc nhận ra thiên lý mã.)
Linh cảm đến viết rất nhanh, Đại Bảo viết suốt nửa tiếng đồng hồ ra một bài văn năm trăm chữ. Cậu đắc ý cầm đại tác phẩm đưa cho em gái thưởng thức, mặt hếch lên trời.
Sao không kiêu ngạo cho được, bình thường cố gắng lắm mới nghẹn ra được hai, ba trăm chữ. Muốn Đại Bảo viết ra năm trăm như vậy là chuyện vô cùng khó.
Ban đầu Chu Tiểu Vân còn có thể nhịn cười, càng về sau càng đọc càng buồn cười rốt cuộc cười ra tiếng.
Nhìn thử đại tác phẩm của Đại Bảo xem nào:
… Tôi thích nhất xem phim hoạt hình và kịch võ hiệp, nếu như một ngày không có ti vi tôi không có động lực sống tiếp nữa.
A! Ti vi, tôi yêu bạn! Tôi muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với bạn!
Biến ti vi thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh, yêu ti vi đến cực điểm.
Đúng là những lời phát từ tận đáy lòng.
Đại Bảo bị em gái cười, thấp thỏm bất an: “Đại Nha, anh viết không tốt sao, anh đã cố gắng hết sức rồi mà!”
Chu Tiểu Vân ra lệnh cho mình phải ngừng cười: “Anh đừng hiểu lầm, em đọc xong bài của anh, vui vẻ nên mới cười, anh phải vui lên chứ. Thế này đi, em sửa lại bài của anh sửa một chút. Đừng để lúc đọc lên khiến mọi người cười nghiêng ngả.”
Đại Bảo không có ý kiến gì với việc em gái muốn sửa bài viết cho mình, cậu đã quen Chu Tiểu Vân giống như chị tự quyết định thay mình.
Chu Tiểu Vân chủ yếu trau chuốt lại câu chữ cho Đại Bảo, ý nghĩa giống nhau thì đổi từ, đổi cách nói để hay hơn, chứ không thay đổi nội dung.
Sau khi sửa xong, Đại Bảo kích động cầm đi học thuộc. Đừng đùa, ai không biết xấu hổ mà cầm bản thảo đọc chứ, nói không cần giấy mới oai.
Chu Tiểu Vân trên đường đi học vô tình gặp Hứa Mỹ Lệ, từ xa đã thấy thân ảnh quen thuộc đằng trước, vốn định đi chậm lại để tránh đi, không ngờ Hứa Mỹ Lệ đột nhiên quay đầu, thấy Chu Tiểu Vân, cô bé lập tức dừng lại, giơ tay vẫy vẫy.
Vương Tinh Tinh không thích Hứa Mỹ Lệ, nói thầm: “Đừng để ý đến bạn ấy, ghét nhất là nói chuyện với đằng đó.”
Cô cũng ghét có mà, nhưng không thể tránh được. Nếu hai người đi trước còn có thể giả vờ như không nghe thấy, giờ người ta dừng lại chờ họ. Lại chỉ có duy nhất một con đường này, Hứa Mỹ Lệ đang chắn giữa đường đó!
Hứa Mỹ Lệ cười rất tươi, mặc kệ Vương Tinh Tinh không thích mình, nói với Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, cậu tham gia cuộc thi hùng biện không ? Tớ có báo danh tham gia vòng đấu loại ở lớp.”
Chu Tiểu Vân trả lời đơn giản: “Tớ không tham gia.”
Hứa Mỹ Lệ tiếc hận nói: “Sao cậu lại không tham gia chứ? Tớ vẫn đợi so tài cùng cậu trong vòng thi ở trường!”
Lúc nói lời này khóe miệng càng cong lên, lộ rõ ý cười .
Vương Tinh Tinh thấy Hứa Mỹ Lệ giả vờ giả vịt thì ghét lắm: “Đừng ở đây giả mù sa mưa, có bản lĩnh cậu vượt qua vòng thi ở lớp đã rồi nói.”
Hứa Mỹ Lệ kiêu ngạo nhìn Vương Tinh Tinh nói: “Lớp tớ hôm qua chọn xong rồi, tớ đã được chọn.” Trên mặt rõ ràng viết “Hâm mộ tôi chưa ?”.
Vương Tinh Tinh vừa mở miệng như con dao sắc bén không khiến người khác dễ chịu được : “Hả, có phải lớp các cậu hết người rồi không ? Người như cậu có thể đại diện cho lớp tham gia thi cấp trường, không sợ mất hết thể diện chắc.”
Những lời độc mồm khiến Hứa Mỹ Lệ nghiến răng nghiến lợi: “Vương Tinh Tinh, cậu đừng quá đáng quá.”
Kệ ai đó bực mực, Vương Tinh Tinh vẫn ung dung ngẩng cao đầu, không để ý tới Hứa Mỹ Lệ khiến cô càng tức giận!
Nếu hỏi lớp bốn phải chia lại lớp, ai vui vui vẻ nhất, chắc chắn là Hứa Mỹ Lệ. Đối thủ lớn nhất Chu Tiểu Vân và Vương Tinh Tinh đáng ghét đều chuyển sang lớp khác. Hứa Mỹ Lệ được bầu làm lớp trưởng lớp 4-3. Lén nói cho bạn tin này, chủ nhiệm lớp của Hứa Mỹ Lệ khá thân thiết với ba cô Hứa Đại Sơn đó.
Vì thế Hứa Mỹ Lệ ở lớp mới như cá gặp nước, hơn nữa thành tích của cô không tệ, đứng trong tốp đầu của lớp nên làm lớp trưởng rất thoải mái. Nhân duyên không tốt sợ cái gì, dù sao ai chẳng nghe lời cô? Hứa Mỹ Lệ đắc ý nghĩ.
Vốn cô đứng lại chờ Chu Tiểu Vân là muốn khoe khoang trước mặt nhỏ. Ai ngờ bị Vương Tinh Tinh chế nhạo, Hứa Mỹ Lệ rất tức.
Tôn Mẫn học cùng lớp với Hứa Mỹ Lệ, hay chơi chung với Vương Tinh Tinh và Chu Tiểu Vân, không ít lần kể lại những thành tích vĩ đại của Hứa Mỹ Lệ “. Vì thế dù không cùng lớp, hai người cũng biết không ít chuyện của cô bạn này.
Hứa Mỹ Lệ nhãn châu xoay tròn quyết định biết mình biết ta đáp trả lại Vương Tinh Tinh: “Vương Tinh Tinh, hình như tớ nghe nói cậu cũng báo danh tham gia thi đấu đúng không ? Aiya, người như cậu chắc chắn không qua được vòng thi ở lớp đâu. Tớ muốn tranh tài với cậu ở vòng thi cấp trường đúng là hi vọng xa vời !”
Lần này đổi lại khiến Tinh Tinh tức giận ngứa răng, muốn tát cho cái mặt đáng ghét kia của Hứa Mỹ Lệ mấy cái. Chu Tiểu Vân nhanh tay kéo lại, ý bảo cô đừng xúc động.
Vương Tinh Tinh miễn cưỡng kiềm chế, lạnh mặt một đường không buồn hé răng đến trường, bước vào lớp thở dài nói với Chu Tiểu Vân: “Tớ không chịu nổi nữa, Tiểu Vân. Cậu nhất định phải giúp tớ, tớ muốn được cử đi thi đấu cấp trường, để cho con nhỏ Mỹ Lệ đó một bài học, để nó biết tớ – Vương Tinh Tinh giỏi hơn nhiều!”
Hay cho một lời nói hùng hồn! Chu Tiểu Vân bị chọc cười, từ trước đến nay chỉ có Vương Tinh Tinh bắt nạt người khác, chưa từng thấy qua bạn ấy bị chọc tức như thế này bao giờ!
“Này, đừng cười không, cậu nói xem có giúp hay không?” Vương Tinh Tinh nói.
Chu Tiểu Vân vội vã tỏ thái độ: “Giúp, giúp chứ. Cậu là bạn thân nhất của tớ, tớ không giúp cậu thì giúp ai. Chiều nay sau tiết một bắt đầu tổ chức thi ở lớp, trong danh sách đăng ký chỗ tớ khoảng mười người. Cậu chuẩn bị xong chưa?”
Nói đến đây Vương Tinh Tinh hiếm khi hơi xấu hổ: “Hai ngày trước tớ viết xong rồi, chỉ là nói chưa trôi chảy, còn lắp bắp. Tớ định trưa hôm nay sẽ đến nhà cậu nói thử cho cậu nghe.”
“Không thành vấn đề!” Chu Tiểu Vân đáp ứng luôn, Vương Tinh Tinh cười hài lòng.
Lý Thiên Vũ gần đây lén la lén lút, cứ lẩm bẩm một mình không biết nói gì nữa. Chu Tiểu Vân nghiêng tai nghe hoá ra cũng đang tập nói!
Ngoài Trịnh Hạo Nhiên vẻ mặt tự tin, những người ghi danh khác cũng im lặng hẳn, xem ra mọi người rất coi trọng lần thi này!
Vương Tinh Tinh, cậu phải cố lên!
Ăn trưa xong Vương Tinh Tinh đến nhà Chu Tiểu Vân. Cô thành khách quen rồi, một ngày ít nhất đến hai lần, buổi sáng, buổi trưa qua rủ Chu Tiểu Vân đi học không bao giờ chậm trễ, nên khá quen với mấy anh em nhà họ.
Vào phòng Chu Tiểu Vân, hihi, Đại Bảo đang hăng say luyện tập kìa!
Nghe thử nào: “… Ti vi mang đến nhiều màu sắc cho cuộc sống này, khiến cuộc sống đơn điệu của chúng ta thêm mấy phần ánh sáng…”
A, chủ đề này mới mẻ, dùng từ cũng hay.
Vương Tinh Tinh cảm thấy hứng thú ngồi trên ghế nghe.
Đại Bảo nói to rõ ràng, cộng thêm động tác hoa tay múa chân sinh động, nói xong khiến Chu Tiểu Vân, Tinh Tinh và Tiểu Bảo ra sức vỗ tay.
Tiểu Bảo nịnh hết lời: “Anh nói rất hay, em sùng bái anh!”
Tiểu Bảo vỗ ௱ô** ngựa khiến Đại Bảo mở cờ trong bụng, nhìn em trai cũng thuận mắt đáng yêu hơn thường ngày.
Vương Tinh Tinh hâm mộ nói: “Anh Đại Bảo, anh nói tốt quá. Em không bằng anh được!”
Đại Bảo trâng tráo khoác lác: “Còn phải nói, anh đã thuộc hết bài rồi.”
Chu Tiểu Vân không đi vạch trần Đại Bảo, mấy ngày đầu còn lắp ba lắp bắp, cho anh ấy đắc ý một lần.
Luyện một buổi trưa, Vương Tinh Tinh tự tin hơn, từ trong phòng Chu Tiểu Vân ra ngoài, bước đi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang giống như sắp ra chiến trường.
Bước vào lớp học, hai thầy Phương Văn Siêu và Trịnh Băng đã tới, hai thầy là ban giáo khảo, các bạn trong lớp là khán giả.
Phương Văn Siêu không nhìn thấy tên Chu Tiểu Vân trong danh sách, ngạc nhiên lắm: “Chu Tiểu Vân, hoạt động có ý nghĩa như vậy sao em không tham gia?”
Chu Tiểu Vân dõng dạc nói: “Em thấy nếu em và Trịnh Hạo Nhiên đồng thời báo danh sẽ làm giảm nhiệt tình tham gia của các bạn.” Cô không dám nói thẳng, có Trịnh Hạo Nhiên tương đương với mất đi một suất, nếu cô tham gia chẳng phải là không cho các bạn khác trong lớp một cơ hội sao?
Trong lòng Phương Văn Siêu luôn hi vọng vào Chu Tiểu Vân. Phóng mắt nhìn cả lớp không ai nói tiếng phổ thông tốt hơn cô. Giọng nói của Chu Tiểu Vân ngọt ngào, không vội vàng hấp tấp, tính tình trầm ổn, nếu chuẩn bị tốt có thể nắm được giải nhất chưa biết chừng?
Dưới sự chủ trì của Chu Tiểu Vân, vòng thi đấu ở lớp chính thức bắt đầu.
Đúng là rất buồn cười. Có người đang nói một nửa thì quên mất, phải đi tìm bản nháp. Có người nói lắp bắp, run rẩy từ đầu đến cuối như trúng gió. Có người thì khẩn trương, một câu nói đi nói lại bốn, năm lần, rất đặc sắc.
Chu Tiểu Vân cười đau cả bụng, các bạn đáng yêu quá.
Trịnh Hạo Nhiên xuất thủ bất phàm, giọng trầm bồng du dương rất tình cảm nói “Tôi yêu thầy cô”. Cả bài đều là lời khen ngợi, nịnh hót, được các bạn vỗ tay rào rào.
Nụ cười trên mặt Trịnh Băng càng sâu, sâu trong nội tâm cảm thấy kiêu ngạo vì con trai mình. Từ nhỏ đến lớn, tính Trịnh Hạo Nhiên tranh cường hiếu thắng, có liên quan đến cách giáo dục của Trịnh Băng. Ông tự tin cho rằng, mình là giáo viên, con trai mình há chịu thua kém đứa trẻ khác?
Vì thế khi trẻ con còn tỉnh tỉnh mê mê, không biết học tập là việc gì, cả ngày chơi đùa ngoạn nháo, Trịnh Hạo Nhiên đã bắt đầu tập nói aoe, tập tính nhẩm.
Khi mới chuyển trường, Trịnh Băng cố ý xin đến lớp 4-2 dạy toán, nhân tiện chuyển cả Trịnh Hạo Nhiên đến đây. Không phải vì ông nghe tin giáo viên dạy ngữ văn lớp 4-2 Phương Văn Siêu là tài tử nổi danh, một tay chữ tốt, nói tiếng phổ thông đúng chuẩn sao?
Tất nhiên, ông phải chọn cho con mình giáo viên ngữ văn giỏi nhất. Đến lơp mới, tiếp xúc với Phương Văn Siêu một học kỳ, Trịnh Băng có ấn tượng rất tốt với anh.
Đương nhiên, đối với người trong lớp học đứng hạng nhất, danh tiếng vượt qua Trịnh Hạo Nhiên – Chu Tiểu Vân, Trịnh Băng cũng thích, có cô học trò như thế, không có thầy giáo nào ghét cả. Nói thật lòng thì, nếu con mình có thể cao điểm hơn Chu Tiểu Vân, có lẽ Trịnh Băng càng vui mừng hơn.
Lúc Tinh Tinh bước lên bục rất khẩn trương, đến khi nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Chu Tiểu Vân mới bình tĩnh lại.
Thanh âm trong trẻo, đứng thẳng lưng, cộng thêm các động tác đưa tya thích hợp, khiến ai đó được đánh giá rất cao.
Chu Tiểu Vân vỗ tay đầu tiên, cả lớp hùa theo vỗ tay ầm ĩ.
Trong tiếng vỗ tay ầm trời, Vương Tinh Tinh mặt đỏ bừng, kích động về vị trí.
Tiếp theo: “Sau đây, mời bạn Lý Thiên Vũ.”
Lời còn chưa dứt, đã thấy cậu bước lên bục. Chưa nói gì, Cố Xuân Lai đã khuấy động không khí, cùng những người hay chơi với Lý Thiên Vũ reo hò cổ vũ.
Chu Tiểu Vân nhíu hàng mi thanh tú: “Yên lặng!”
Mọi người mới nhỏ tiếng đi.
Lý Thiên Vũ lớn tiếng nói ra tiêu đề: “Hôm nay tôi xin diễn thuyết với đề tài là “Tôi yêu lớp mình”…”
Chu Tiểu Vân đứng cạnh chủ trì liếc mắt nhìn chân Lý Thiên Vũ khuất sau bàn giáo viên hơi run, không ngờ tên nhóc này cũng biết khẩn trương cơ đấy.
Chu Tiểu Vân vui sướng khi người gặp họa cười.
Lý Thiên Vũ nhìn thấy nụ cười của Chu Tiểu Vân, trái lại bình tĩnh hơn. Nghĩ thầm không được đi tiếp, cũng không thể để bạn ấy xem thường .
Sau khi kết thúc Lý Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cúi thấp người: “Đã nói hết, cảm ơn mọi người đã lắng nghe!”
Chu Tiểu Vân không thể không thừa nhận Lý Thiên Vũ nói khá tốt, còn làm gì nữa? Vỗ tay đi!
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân vỗ tay đầu tiên, vui sướng trở về vị trí, Cố Xuân Lai giơ Ng'n t cái lên khen cậu: “Người anh em giỏi lắm, còn hay hơn Trịnh Hạo Nhiên kia!”
Lời này Lý Thiên Vũ thích nghe, cười toe toét nhìn đối thủ của mình. Vừa vặn, Trịnh Hạo Nhiên cũng nhìn qua đây rồi quay mặt đi .
Thuần túy đố kị mình nói tốt hơn hắn, Lý Thiên Vũ nghĩ thầm.
Hai vị giám khảo từ đầu không công bố điểm, hai người đang bàn xem nên chọn ai để đi thi cấp trường.
Phải chọn hai trong ba người tương đối xuất sắc: Trịnh Hạo Nhiên, Vương Tinh Tinh, còn có Lý Thiên Vũ.
Nhìn một cách khách quan, Vương Tinh Tinh đã được chọn.
Mấu chốt là trong Trịnh Hạo Nhiên và Lý Thiên Vũ, hai người sàn sàn như nhau nên chọn ai, vấn đề này làm khó Phương Văn Siêu.
Chọn Lý Thiên Vũ? Trịnh Băng chẳng phải không thoải mái?
Chọn Trịnh Hạo Nhiên? Nhưng bài viết của em ấy không tốt bằng Lý Thiên Vũ.
Làm sao bây giờ?
Trịnh Băng cũng biết Trịnh Hạo Nhiên diễn thuyết không phải tốt nhất, dù ông rất hi vọng con trai được chọn để rèn giũa thêm nhưng không tốt nói cái gì. Cười đem vấn đề khó khăn này ném cho Phương Văn Siêu.
Phương Văn Siêu đứng trên bục giảng đầu tiên là biểu dương mười bạn hôm nay đã dự thi, cổ vũ mọi người sau này siêng tham gia các hoạt động như thế này vân vân.
Sau một loạt lời vô ích, cuối cùng đi vào chính đề: “Mặc dù các bạn học sinh đều thể hiện rất ưu tú, nhưng danh ngạch hữu hạn chỉ có thể cử hai người đi. Hai người đó là…”
Cả lớp lập tức yên tĩnh không tiếng động, mọi người vểnh tai lên lắng nghe.
Vương Tinh Tinh khẩn trương nắm chặt tay Chu Tiểu Vân tay, tim đập thình thịch.
“… Vương Tinh Tinh, Trịnh Hạo Nhiên, chúng ta vỗ tay chúc mừng hai bạn ấy nào.”
Vương Tinh Tinh sung sướng cười ra tiếng, không nhìn thấy mắt đâu nữa.
Trịnh Hạo Nhiên cực kì kích động, khóe mắt lén quan sát Lý Thiên Vũ, nghĩ thầm: hừ! đấu với tôi à? Cậu chỉ giỏi nghịch ngợm gây sự hơn tôi thôi.
Bất ngờ nhất là Lý Thiên Vũ , tự cho là đã nắm chắc một suất, không ngờ bị kéo xuống không tức mới lạ.
Đáng giận nhất là nụ cười của Trịnh Hạo Nhiên cực kì chói mắt.
Sau khi Thầy Phương dặn dò Vương Tinh Tinh và Trịnh Hạo Nhiên chuẩn bị tốt liền tuyên bố tan học .
Lý Thiên Vũ xúc động muốn chạy đi xoá sạch nụ cười trên mặt Trịnh Hạo Nhiên, bị Cố Xuân Lai kéo lại: “Đừng, Tiểu Vũ, ông đừng xúc động. Bình thường đấu võ mồm với tên đó thì không sao, đừng động tay động chân! Hắn là con thầy Trịnh, dù không muốn Thầy Phương nể mặt thầy Trịnh mới đem danh ngạch cho hắn. Bỏ đi!”
Lý Thiên Vũ bất bình lắm, nhưng lời Cố Xuân Lai là sự thật. Cậu chẳng làm gì được tên đó cả?
Hừ! Tức ૮ɦếƭ cậu!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc