Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 31

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Kế sách làm giàu của nhà họ Chu

Trong lòng Chu Quốc Cường đang nghĩ gì Triệu Ngọc Trân biết rõ, thấy chồng buồn rầu, bà hơi hối hận khi nói những lời này:
“Ba nó à, mình đừng nghĩ nhiều. Em chỉ nói thế thôi, em không oán trách ba nó đâu. Mình đông con, cuộc sống không tránh được vất vả hơn, chờ mấy năm nữa con cái lớn hết thì tốt rồi. Trong thôn, nhà không lợp mái ngói rất nhiều, không riêng gì nhà chúng ta.”
Chu Quốc Cường biết vợ đang lựa lời an ủi mình, vẻ mặt dễ nhìn hơn:
“Mẹ nó à, năm nay thôn chúng ta có mấy nhà sửa lại nhà. Mẹ nó nói đúng, nhà chúng ta đông con, chính vì vậy càng phải tìm cách kiếm tiền, đợi các con lớn biết đến khi nào. Nếu không, hai năm nữa, Nhị Nha lớn rồi, nó ngủ ở đâu? Đại Nha là con gái, không thể ở mãi chung một phòng với Đại Bảo và Tiểu Bảo được. Nếu xây nhà ngói mấy gian, để một phòng cho hai anh em nó, hai chị em một phòng, một phòng của vợ chồng mình thì tốt biết mấy!”
Triệu Ngọc Trân sao không muốn điều đó. Xây nhà là chuyện quan trọng đầu tiên dân quê muốn làm. Nhà ai sống thế nào, chỉ cần nhìn qua căn nhà họ ở là biết ngay. Trong thôn nhà nào có tiền đều lợp mái ngói. Bà hay buôn chuyện với mấy người hàng xóm, nghe thấy không ít nhà đều mua ngói trước, tích trữ để sau này cần dùng.
Càng hâm mộ người ta, Triệu Ngọc Trân càng sốt ruột vì gia cảnh nhà mình. Cứ thế này, chờ đến khi tất cả các nhà trong thôn là nhà mái ngói, có khi nhà mình vẫn là nhà đất. Đi đến đâu, không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Chuyện xây nhà bà nghĩ trong lòng đã lâu, chỉ là không nói với chồng thôi. Hôm nay, nếu đã nói đến chuyện này, bà phải nói ra suy nghĩ của mình:
“Ba nó à, vợ chồng mình không lười biếng, lại không thiếu sức khoẻ. Hằng ngày bận việc không ngừng. Mấy mẫu ruộng đủ khiến chúng ta bận suốt một năm nhưng lúa gạo thu được chừa lại phần trong nhà, bán không được bao nhiêu. Trứng gà, trứng vịt bán đi may ra vừa đủ tiền mua dầu muối lặt vặt. Lợn cuối năm bán được giá nhưng cả năm chỉ có một lần. Ba nó vất vả ở ngoài cả ngày, kiếm cũng không nhiều. Em thấy, chúng ta nên nghĩ cách khác kiếm tiền.”
Chu Quốc Cường rất tán thành: “Những lời của mẹ nó là tiếng lòng của tôi. Trong thôn chúng ta có không ít thợ giỏi hay là tôi đi làm thuê, học một nghề?”
Triệu Ngọc Trân nghĩ nghĩ: “Thợ giỏi không phải một ngày là thành. Nhà mình đông người, ba nó không ở nhà thì không được. Hay là chúng ta đi buôn đi?”
Buôn bán ư?
Chu Quốc Cường nghe thấy lời đề nghị của vợ thì chần chừ: “Bán gì đây?”
Triệu Ngọc Trân sớm trù tính rồi. Không thể không thừa nhận, bà là một người phụ nữ nông thôn thông minh, nhạy bén hơn chồng: “Em nghĩ kĩ rồi. Chúng ta bán đồ ở chợ phiên. Ba ngày nhập hàng một lần, chỉ mất một buổi sáng, cũng không làm lỡ việc trong nhà, lại kiếm được thêm tiền.”
Chu Quốc Cường cảm thấy đề nghị này rất được, gật đầu: “Được được, anh xem có thể thực hiện. Đại Bảo, Đại Nha đều đi học, mẹ nó có thể mang theo Tiểu Bảo với Nhị Nha, chúng ta ra chợ bán, thay phiên trông con. Có nửa ngày, không lỡ việc trong nhà. Nhưng mà, chúng ta bán gì đây?”
“Việc này thì em chưa nghĩ đến, ” Triệu Ngọc Trân nói: “Vợ chồng mình thương lượng thử xem.”
Hai người thảo luận việc này rất lâu. Bán đồ ăn thì không được, thời đó mọi người ăn sáng ở nhà, phần lớn là tự cung tự cấp, ăn không hết mới mang ra chợ bán. Nếu bán vải, tốt nhất ban đầu phải có tiền vốn lớn một chút. Nếu bán đồ tạp hoá, lợi nhuận không cao, quay vòng vốn chậm. Nếu bán đậu phụ, phải đi sớm về muộn làm đậu, quá vất vả, nếu mang theo con sợ rằng không có thời gian để ý.
Bên này hai người đang nói chuyện, Chu Tiểu Vân nghe lén hồi lâu thực sự không nhịn được: “Ba ơi, ba thường xuyên đi giết lợn thuê cho người ta, tiền công quá ít, hay là đến nhà muốn giết lợn mua cả con. Bán thịt lợn lợi nhuận cao hơn các mặt hàng khác nhiều.”
Thật ra không tính là nghe trộm, Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân nói chuyện trong phòng. Từ phòng Chu Tiểu Vân, qua phòng khách nhỏ là phòng cha mẹ, cách nhau có mấy bước chân.
Chu Tiểu Vân định nói chuyện với mẹ về chuyện của Đại Bảo, thấy hai người nói chuyện, trong lòng cô biết rõ. Kiếp trước, nhà mình khá nghèo, gần như là nhà cuối cùng trong thôn lợp mái ngói. Cô cũng từng trách thầm cha mẹ không có bản lĩnh, liên luỵ con cái sống cuộc sống nghèo khó.
Nhưng giờ vô tình nghe được cuộc nói chuyện này, cô biết thêm một mặt khác của cha mẹ mình. Có thể họ không phải là người đặc biệt thông minh tháo vát, có bản lĩnh nhưng tấm lòng yêu thương con cái thì không thua kém ai.
Kiếp trước, cô xa lánh cha mẹ, không thân thiết với họ, chẳng lẽ hoàn toàn là lỗi của cha mẹ sao? Không nói chuyện với cha mẹ, phản đối ý tốt của cha mẹ, chỉ nhìn mọi chuyện bằng góc độ của mình, làm theo suy nghĩ của bản thân. Chẳng lẽ cô không có lỗi sao?
Nếu cha mẹ muốn kiếm tiền sửa nhỏ, để con cái được sống tốt hơn, tất nhiên cô không thể khoanh tay đứng nhìn. Không có tiền không có năng lực, ít nhất cô có thể bày mưu tính kế cho họ!
Chu Quốc Cường nghe thấy lời con nói, rơi vào trạng thái tự hỏi, không kịp chất vấn sao con nói xen vào.
Chu Quốc Cường giết lợn thuê cho người ta ăn bữa nay bỏ bữa mai (ý là được buổi đực buổi cái, ít có việc để làm), được trả tiền công rất thấp. Nếu có thể đi thu mua lợn về giết rồi mang ra chợ bán quả là ý kiến hay. Không cần tiền vốn lớn, tiền mua lợn ông vẫn có, bán xong thu hồi vốn luôn. Nhà nào nuôi lợn tốt, nhà nào muốn bán ông đều biết, không sợ không có nguồn hàng.
Bình thường, người mua lợn đều xuống nông thôn thu mua rồi bán cho lò mổ trong thị trấn. Ở nông thôn chủ yếu bán thịt lợn trong nhà còn thừa, ở chợ người chuyên bán thịt rất ít. Hơn nữa, giá thịt lợn mặc dù cao nhưng ngày lễ, ngày tết hay có khách đến cũng phải đi mua. Nếu có quầy hàng bán thịt lợn cố định không sợ không có khách.
Chu Quốc Cường càng nghĩ càng cảm thấy ý kiến này rất hay, lại nhìn sang vợ.
Triệu Ngọc Trân suy nghĩ không khác chồng lắm. Bà còn nghĩ xa hơn, thậm chí nghĩ đến việc nhà mình bán thịt, có thể thường xuyên nấu cho các con ăn đỡ thèm, kiếm không được bao nhiêu thì ít nhất cũng để cho các con được ăn ngon hơn.
Hai vợ chồng nhìn nhau, biết ngay cả hai người đều đồng ý với ý kiến này.
Lúc này mới nhớ ra Chu Tiểu Vân đang cười tít mắt đứng đó, Chu Quốc Cường hỏi: “Đại Nha, sao con lại muốn cha đi bán thịt lợn?”
Chu Tiểu Vân đương nhiên sẽ không nói hễ nhà nào bán thịt lợn đều khá giả. Cô cười ngây thơ vô tội: “Con thấy ba đi làm thuê cho người ta, người ta có thịt lợn sẽ mang đi bán kiếm tiền nhưng tiền công trả cho ba quá ít. Không bằng ba tự đi bán, bọn con sẽ được ăn thịt nhiều hơn.”
Nói xong, còn cố ý tỏ vẻ tham ăn. Chu Quốc Cường nghĩ thầm cuối cùng vẫn là trẻ con chỉ biết ăn, bảo cô đi ngủ.
Chu Tiểu Vân biết cha mẹ muốn lên kế hoạch, ngoan ngoãn quay về phòng. Bên này, hai vợ chồng đang thảo luận chi tiết việc bán thịt lợn. Cụ thể phải làm những gì, phải bàn bạc thật kĩ.
Không nói đâu xa, chuyện mua lợn cũng phải có tiền vốn, có thể lấy tiền trong nhà nhưng ít nhất phải có cái xe ba bánh để kéo lợn về và mang đi bán. Không có tiền mua xe to như em rể Ngỗ Hữu Đức thì ít ra phải mua một cái xe ba bánh đạp bằng sức người. Tiền mua xe không phải là ít, lấy đâu ra?
Cuối cùng, Chu Quốc Cường quyết định: Đi mượn!
Nhưng, vấn đề là mượn ai đây?
Vốn dĩ, mượn anh cả là chuyện thuận lí thành chương (thuận theo lý thuyết mọi chuyện luôn hoàn thành suôn sẻ), có lẽ Chu Quốc Phú sẽ không từ chối. Nhưng Triệu Ngọc Trân vừa nghĩ tới Thẩm Hoa Phượng ngay cả ti vi còn tiếc không cho Đại Bảo xem thì trong lòng tức giận, bà không bao giờ muốn đến nhà đó vay tiền nữa.
Chu Quốc Dân ở thị trấn chắc chắn có tiền tiết kiệm, với chú ấy mà nói chỉ là một tháng tiền lương, không đến mức không cho mượn. nhưng đến thị trấn hơi xa, đi mượn không dễ. Hơn nữa, người dân quê lên thành phố có chút không tự nhiên.
Gia cảnh nhà mẹ để Triệu Ngọc Trân không kém, nhưng còn một cậu em chưa lấy vợ, đợi đến lúc kết hôn còn phải mua sắm đồ, không thể xấu hổ mượn vào lúc này được. Hai chị gái của bà đều gả xa nhà, đến đó cũng không dễ.
Tính ra, chỉ có đi mượn của cô Út Chu Phương. Ngô Hữu Đức chở khách mấy năm, tiếng lành gần xa, trong tay sẵn có tiền mặt.Quan hệ giữa Chu Quốc Cường và em gái khá thân, đi vay tiền cũng dễ nói chuyện.
Quyết là làm, Chu Quốc Cường hạ quyết tâm ngày mai đến nhà em gái.
Thấy Chu Phương, đầu tiên là khách sáo hỏi han mấy câu, hỏi xem trong nhà gần đây thế nào. Chu Phương cười đón anh trai vào nhà, rót chén trà, hai người ngồi xuống nói chuyện.
Nói mấy câu, Chu Phương mẫn cảm nhận ra thần sắc anh trai bồn chồn, tựa như có gì muốn nói: “Anh Hai, có phải anh có chuyện gì không, chúng ta là anh em ruột, có gì mà khó nói.”
Chu Quốc Cường đang nghĩ làm cách nào mở miệng hỏi vay tiền, thấy em gái nói thế thì quyết định nói luôn: “Em gái, làm anh trai đáng lẽ không nên nói những lời này. Nhưng chúng ta là anh em ruột, anh trai có việc, không đến tìm em thì không biết đi tìm ai, hôm nay đành mặt dày đến đây.”
Chu Phương nghe xong lời này hơi lăn tăn. Có chuyện gì mà khó nói đến vậy?
Quả nhiên, sau đó Chu Quốc Cường nhắc tới chuyện vay tiền: “… Anh và chị dâu em ở nhà bàn kĩ, muốn buôn bán nhỏ, đến chợ phiên bán ít đồ. Thứ nhất, không làm lỡ việc trồng trọt trong nhà, thứ hai có thể kiếm thếm ít tiền sửa lại nhà. Nhưng mà, muốn buôn bán được, phải mua một chiếc xe đạp ba bánh để đi lại, tiền của vợ chồng anh không đủ, định đến hỏi em có dư tiền không…”
Chu Quốc Cường nói đến đây liền bị Chu Phương cắt ngang : “Anh Hai, giữa anh với em không cần nói mấy lời khách sáo như thế. Anh nói đi, anh còn thiếu bao nhiêu, em nghĩ cách kiếm cho.”
Thấy em gái hào phóng như thế, trái tim Chu Quốc Cường đang treo lơ lửng được hạ xuống, nói chuyện kĩ càng hơn: “Anh chưa từng đi mua xe này, đoán chắc hơn một trăm nguyên, em có thể cho anh mượn một trăm nguyên không?”
Chu Phương tính toán trong nhà còn bao nhiêu tiền mặt, suy nghĩ một hồi nói với anh: “Anh nghĩ ra bán gì chưa?”
Chu Quốc Cường nói cho em biết: “Anh định đi mua lợn về bán thịt.”
“Bán thịt lợn à? Cũng được, nhà ai có việc tiếp khách, ăn tết đều cần mua. Nhưng mua lợn cũng là một khoản tiền vốn. Anh mượn của em một trăm, tiền mua lợn có đủ không?” Chu Phương quan tâm hỏi.
Anh Hai nhà mình muốn buôn bán kiếm tiền bà mừng thay. Dân quê suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời bao giờ mới giàu lên được, bây giờ người khôn khéo đều định buôn bán. Nhà bà dựa vào chồng lái xe ba bánh coi như khá giả, trong mấy anh em, chỉ có anh Hai khó khăn nhất, bà rất muốn giúp đỡ. Giờ anh có ý tưởng, bà tự nguyện giúp một tay.
“Nhà anh còn dư ít tiền, chắc là đủ.”
“Đủ là tốt nhất, bây giờ người đến thu mua lợn phải đưa tiền mặt. Nếu anh không mang đủ tiền, người ta sao có thể bán lợn cho anh? Như thế này đi, ở đây em không có nhiều, hai trăm nguyên. Anh đi mua xe còn dư tiền, để lại cho anh làm vốn.” Chu Phương vào trong phòng lấy một xấp tiền mười nguyên đi ra, có hai mươi tờ, tổng cộng là hai trăm nguyên.
Chu Quốc Cường nhận lấy tiền, cảm động nói không nên lời. Một lúc lâu sau, mới nói: “Em gái, đợi anh có tiền nhất định sẽ trả lại em.”
Chu Phương sảng khoái nói: “Không vội, đợi anh buôn bán tốt có tiền quay vòng vốn trả lại cho em cũng không muộn.” Bà không nói ra số tiền kia vốn để xây chuồng lợn, chuyện này có thể để sau, cái cũ trong nhà còn dùng được. Việc của Chu Quốc Cường quan trọng hơn, lợn nhà mình đợi sau đi!
Mượn được tiền Chu Quốc Cường đạp xe về nhà, cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực, đạp xe nhanh hơn nhiều.
Triệu Ngọc Trân thấy Chu Quốc Cường mượn được tiền mừng lắm, nhỏ giọng hỏi: “Ba nó à, cô Út cho chúng ta mượn bao nhiêu? Một trăm phải không?”
Chu Quốc Cường đắc ý lấy tiền trong túi quần ra để vợ đếm: “Mẹ nó tự đếm đi.”
Triệu Ngọc Trân xoè ra đếm, sau khi đếm xong không thể tin nổi, lại đếm lại lần nữa, vẫn là hai mươi tờ. Bà ngạc nhiên hỏi: “Ba nó à, tròn hai trăm đấy. Anh không phải bảo chỉ mượn một trăm thôi sao? Lúc nãy em còn lo nhà cô Út không có nhiều tiền mặt như vậy thì làm thế nào bây giờ!”
Chu Quốc Cường kể lại chuyện đến nhà em gái cho Triệu Ngọc Trân nghe, cuối cùng nhấn mạnh lại: “… Anh cũng không muốn mượn nhiều như vậy. Anh nói mượn một trăm là được. Em út nhỏ sợ chúng ta không đủ tiền mua lợn nên cho mượn thêm. Ân huệ này chúng ta nên khắc sâu trong lòng.”
“Ba nó nói phải, đầu năm nay không dễ tìm được người cho vay tiền. Em đoán, nếu khoảng mười, hai mươi nguyên đại ca có thể cho chúng ta mượn, nhiều tiền như vậy sợ không qua nổi cửa của chị dâu.”
Triệu Ngọc Trân rất cảm kích cô Út nhỏ, đi vay tiền rất khó, không phải ai cũng hào phóng như thế. Cũng may, người nhà cô Út hiền lành, mọi chuyện do cô ấy làm chủ, bằng không hai vợ chồng bọn nó cũng ngại, không dám đến nhà họ vay.
Chu Quốc Cường cũng đồng ý với vợ. Đại ca và ông ở gần nhau, không đến mức khoanh tay đứng nhìn, nhưng chỗ chị dâu thì hơi khó nói. Chị ấy luôn tươi cười, thoạt nhìn dễ nói chuyện, trong lòng tuy khôn khéo nhưng keo kiệt, mượn ít thì không nói làm gì, nếu nhiều quá sẽ nói những lời khó nghe khiến người khác bẽ mặt.
Tiền đã có, vấn đề lớn nhất được giải quyết dễ dàng , hai người bàn xem vào thị trấn mua xe ba bánh.
Triệu Ngọc Trân sang nhờ chị dâu trông hộ Tiểu Bảo và Nhị Nha một buổi, cùng Chu Quốc Cường đạp xe lên thị trấn.
Đến chỗ chuyên bán xe ba bánh vòng đi vòng lại nửa ngày, đi xem mấy nhà, cuối cùng chung kết là một chiếc xe ba bánh hơi lớn. Giá một trăm mười nguyên, hơi đắt, đắt hơn loại một hai mươi nguyên, nhưng chở thêm được nhiều đồ hơn. Hai vợ chồng do dự rất lâu cuối cùng quyết mua. Sau này muốn mua hai con lợn vẫn chở tốt, về lâu về dài số tiền này không tiếc.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà chú Ba, chú Ba ngạc nhiên khi thấy Chu Quốc Cường đạp xe đạp ba bánh mới tinh đợi đến khi nghe giải thích thì cũng vui thay. Chu Quốc Dân đặc biệt đến cửa hàng đông lạnh mua ít thức ăn mặn về, cùng Chu Quốc Cường uống hai chén.
Khi Chu Quốc Cường đạp xe về, sau xe có một xấp báo chí là Tống Minh Lệ đưa cho Chu Tiểu Vân , Triệu Ngọc Trân vội vàng cảm ơn. Dù sao thím ấy luôn nhớ đến con gái mình, điều này khiến người làm mẹ như bà thấy ấm áp.
Bà nội của Tiểu Vân nhân lúc Triệu Ngọc Trân đang nói chuyện với chú Ba, lén lút kéo con thứ hai qua một bên, móc trong người ra mười mấy nguyên nhét vào túi nó: “Tiểu Cường, trong tay mẹ có bằng này thôi, con cầm đi, đừng ngại ít.”
Chu Quốc Cường vội vã xua tay không cần: “Mẹ, mẹ làm gì vậy. Tiền này mẹ cứ giữ lại mà tiêu. Làm con con chưa hiếu kính được cho mẹ, sao có thể nhận tiền của mẹ được.”
Bà nội ý đã quyết, bảo Chu Quốc Cường nhỏ giọng thôi, đừng để Chu Quốc Dân nghe thấy: “Con à, con đông con nhất cũng nghèo nhất. Mẹ không giúp được con, suốt ngày suy nghĩ buồn bã. Con cầm số tiền này tu chí làm ăn, không cần kiếm nhiều, tối thiểu nuôi được con cái, sửa lại nhà cửa. Tấm thân già của mẹ mới yên lòng.”
Con lớn mấy trong mắt mẹ mãi là đứa trẻ. Bà nội không ít lần thở dài lo lắng cho con thứ hai. Nhà con lớn và con thứ ba không cần nói, con gái út chồng chịu khó, kiếm không ít tiền. Chỉ là con thứ hai đông con, khó khăn nhất, bây giờ còn ở nhà đất, sao không khiến bà nội sốt ruột đây?
Cảm động nói không nên lời Chu Quốc Cường không từ chối ý tốt của mẹ nữa, tạm biệt em ba, đạp xe đạp mới mua cùng vợ về nhà.
Triệu Ngọc Trân đạp xe đạp cũ đi bên cạnh, hỏi chồng: “Ba nó à, lúc nãy mẹ kéo mình ra một góc làm gì thế?”
Chu Quốc Cường thở dài thật dài: “Mẹ kiên quyết đưa cho anh mười mấy nguyên, anh không đồng ý, mẹ vẫn nhét vào túi. Người làm con như anh thật xấu hổ. Bao năm qua, sau khi cha qua đời, mẹ vẫn ở nhà em Ba, chúng ta chưa biếu mẹ cái gì. Bây giờ còn nhận tiền tiết kiệm của mẹ, anh tự thấy hổ thẹn mà.”
Triệu Ngọc Trân nghe xong cũng ngẩn người, thảo nào mẹ chồng vẫn muốn ở cùng chú Ba. Nghĩ lại cũng đúng, ở nhà chú ấy ăn ở chú ấy nuôi. Mười mấy nguyên này không biết mẹ chồng tích cóp bao lâu mới có, giờ lại đưa hết cho chồng mình. Bà xúc động nói: “Ba nó à, mẹ thật tốt. Nhà chúng ta như thế này, mẹ cũng sốt ruột thay. Chúng ta phải cố gắng, người không thể nghèo mãi cả đời.”
Chu Quốc Cường gật đầu, hạ quyết tâm để cả nhà được sống tốt.
Về đến thôn, xe ba bánh mới tinh khiến rất nhiều người chú ý.
Có người trực tiếp chạy đến nhà Chu Quốc Cường xem, lúc này rất ít nhà có xe ba bánh. Hơn nữa, dân quê không có nhiều trò chơi, chuyện nhà người khác cũng là chuyện của mọi người, ai nấy đều đến góp vui.
Nhất thời, nhà Chu Quốc Cường náo nhiệt như chợ vỡ. Không ít người kéo đến, trong đó có cả Chu Quốc Phú và Thẩm Hoa Phượng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc