Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 267

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Cha mẹ có nên can thiệp vào chuyện yêu đương của con gái không?

Quả nhiên, đêm đó Thẩm Hoa Phượng cãi nhau ầm ĩ với Chu Tiểu Hà.
Chu Tiểu Hà vốn bị kích động mua bộ quần áo mới cho Thẩm Hoa Phượng muốn lấy lòng mẹ, không ngờ vừa về đến nhà đã bị mắng xối đầu. Cô vừa nghe đã biết chuyện mình không đi gặp người kia bị lộ.
Ban đầu cô còn nhường nhịn mấy câu, có thể thấy được Thẩm Hoa Phượng càng mắng quá đáng, trong cơn tức giận cô đáp lại.
Nguy to rồi, từ trước đến nay vốn thương yêu Chu Tiểu Hà Thẩm Hoa Phượng lần này mắng con gái cả đêm, bắt Chu Tiểu Hà lập tức đoạn tuyệt lui tới với anh chàng kia.
Chu Tiểu Hà tức giận đẩy cửa đi.
Trời đã tối, muốn trở về thành cũng có không xe.
Chu Tiểu Hà đến nhà chú Hai.
Triệu Ngọc Trân sớm nghe thấy tiếng chị dâu cả trách mắng bọn nhỏ, vốn định đi khuyên can, về sau nghĩ lại vừa nghĩ: Tính cách Thẩm Hoa Phượng không giống người khác, có người khuyên chưa biết chừng càng ầm ĩ hơn. Hay là thôi đi, nhà mình quản chuyện nhà mình.
Chờ đến khi nhìn thấy Chu Tiểu Hà khóc sướt mướt ra khỏi nhà, Triệu Ngọc Trân rốt cuộc không nhịn được đi sát vách, trước khi đi dặn Chu Tiểu Hà nói: “Tiểu Hà, đêm nay cháu ngủ cùng Đại Nha nhà cô. Cô đi khuyên mẹ cháu.” Chu Quốc Cường đi cùng Triệu Ngọc Trân.
Chu Tiểu Hà vừa lau nước mắt vừa gật đầu.
Chu Tiểu Vân nhìn Chu Tiểu Hà khóc không thành tiếng lòng nảy sinh sự đồng cảm, dùng mắt ám chỉ Tiểu Bảo và Nhị Nha tránh đi. Sau đó cô khuyên Chu Tiểu Hà: “Chị Tiểu Hà, đừng khóc, có chuyện lớn hơn nữa cũng cần từ từ giải quyết!”
Chu Tiểu Hà vất vả mới ngừng tiếng khóc, kể hết mọi chuyện cho Chu Tiểu Vân: ‘Tiểu Vân, chị có bạn trai. Anh ấy tên là Phan Phong, dạy cùng trường với chị. Chị ở nhà trẻ, anh ấy ở tiểu học, nhưng mẹ chị không để chị ở cùng với anh ấy, bà ngại mẹ anh ấy bị bệnh, chê anh ấy nghèo, muốn tìm cho chị một nhà giàu có một chút. Lần trước bà còn nhờ thím Ba giới thiệu đối tượng cho chị, nghe nhà người ta có tiền, anh ta có việc tốt, bắt chị đi xem mắt. Chị nói với thím Ba chị đã có bạn trai. Khi mẹ gọi điện thoại hỏi, chị nói dối người ta không ưng. Hôm nay thím Ba không biết thế nào lại nói việc này cho mẹ chị, bà mắng chị.”
Chu Tiểu Vân nhìn mắt Chu Tiểu Hà hồng hồng, cầm khăn lông ướt để chị ấy lau mắt.
Chu Tiểu Vân dịu dàng khuyên nhủ: “Chị Tiểu Hà, em cảm thấy chuyện này chị cũng có chỗ không đúng. Nếu chị không muốn đi xem mặt cứ trực tiếp nói với mẹ chị một tiếng, sao lại nói dối bác ấy? Thảo nào bác gái tức giận như vậy.”
Chu Tiểu Hà thở dài: “Tính tình mẹ chị em còn không biết à? Chị không muốn nói dối bà vẫn bắt chị đi xem mắt. Chị cũng hết cách rồi!”
Nghĩ đến dáng vẻ người mẹ luôn luôn thương yêu mình giận dữ, trong lòng Chu Tiểu Hà vô cùng mất mát khổ sở, nước mắt không ngừng rơi.
Chu Tiểu Vân khuyên nửa ngày, thấy Chu Tiểu Hà vẫn chìm trong tâm sự nặng nề, cô thở dài theo.
Một bên là bạn trai mình thích, một bên là mẹ của mình, đổi lại là ai khác, đây cũng là một nan đề khó lựa chọn!
Chu Tiểu Vân bỗng nhiên nhớ Lý Thiên Vũ ở phương xa vô cùng.
Triệu Ngọc Trân và Chu Quốc Cường tới sát vách.
Triệu Ngọc Trân vừa thấy Thẩm Hoa Phượng đang tức giận lau nước mắt tiến lên khuyên nhủ: “Chị dâu, chị đừng tức giận. Hà tất bực bội với đứa nhỏ!”
Thẩm Hoa Phượng nghẹn ngào nói: “Đứa nhỏ lớn, cánh cứng cáp. Chị nói nó không nghe. Em nói xem, chị làm vậy vì cái gì? Chị cũng vì nó sau này được sống tốt thôi. Giờ nó nhất thời nóng đầu muốn đi theo tiểu tử nghèo kia. Tuy nhà chị không phải đại phú nhiều tiền nhưng chưa từng để Tiểu Hà chịu nửa điểm thiệt thòi. Sao con bé có thể sống khổ sống sở đây!”
Triệu Ngọc Trân cũng thở dài: “Ai nói không phải chứ! Tiểu Hà được anh chị nâng niu trong lòng bàn tay nuôi lớn. Chắc chắn chị không nỡ con bé gả không tốt.”
Người mẹ nào không hi vọng con gái mình tìm nhà chồng tốt, cả đời không lo cơm áo?
Nhưng Chu Tiểu Hà không hiểu nỗi khổ tâm của Thẩm Hoa Phượng.
Có thể, đây là mâu thuẫn mà tất cả cha mẹ và con cái đều có!
Chu Quốc Phú không nói tiếng nào, Chu Quốc Cường đưa cho anh mấy ***, hai anh em nói chuyện trong khói thuốc mờ ảo.
Thái độ của Chu Quốc Phú tốt hơn Thẩm Hoa Phượng. Ông cảm thấy chỉ cần Chu Tiểu Hà thích cứ tùy ý con. Hơn nữa, thằng bé tên Phan Phong kia từng tới nhà hai lần, tướng mạo đường đường chịu khó thành thật, là một chàng trai tốt. Lại có việc làm ổn định, chỉ có gia cảnh kém một chút, đâu phải bệnh gì to tát.
Thế nhưng Thẩm Hoa Phượng vẫn không chịu, khăng khăng muốn chia rẽ hai người, hi vọng con gái tìm nhà khác tốt hơn.
Aizz, nhà nào cũng có bản kinh khó niệm a!
Chu Tiểu Vân và Chu Tiểu Hà tâm sự nửa ngày, sau đó rửa ráy đi ngủ.
Trong lòng Chu Tiểu Vân thở dài.
Hi vọng sau này cha mẹ mình không kịch liệt can thiệp chuyện yêu đương của con cái như thế. Dù là con cái mình, cha mẹ có không thích cũng không thể như vậy a!
Chu Tiểu Hà được Chu Tiểu Vân khuyên bảo hôm sau trở về nhà thẳng thắn nói chuyện với Thẩm Hoa Phượng một lần.
Hai mẹ con qua thời gian dài câu thông cuối cùng đạt thành nhận thức chung.
Sau khi Chu Tiểu Vân gặp lại Chu Tiểu Hà phát hiện ánh mắt chị ấy trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Chu Tiểu Vân hỏi: “Chị Tiểu Hà, thế nào? Bác gái đồng ý chuyện của chị và anh Phan Phong chưa?”
Chu Tiểu Hà nói: “Không tính là đồng ý, chỉ tạm thời không ép chị đi xem mắt. Nói để chị và anh ấy vậy một thời gian, nếu chị vẫn kiên trì muốn ở cùng một chỗ với anh ấy sẽ cho phép. Thế nhưng, sau này sống không tốt không được trách cha mẹ.”
Chu Tiểu Vân nghe nói như thế cười rộ lên.
Đây là biến tướng thỏa hiệp đi!
Nói không để ý đến con gái nhưng mấy cha mẹ có thể làm vậy? Chỉ là lúc này tức nên nói thế thôi.
Mấy ngày sau, Chu Tiểu Vân gặp được nhân vật thần bí Phan Phong.
Chu Tiểu Hà và Phan Phong cùng đến nhà Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân quan sát Phan Phong, phát hiện anh ta diện mạo ổn trọng đứng cùng một chỗ với Chu Tiểu Hà hoạt bát xinh đẹp rất xứng đôi.
Nói chuyện chu đáo có lễ Phan Phong giành được hảo cảm của Triệu Ngọc Trân và Chu Quốc Cường.
Triệu Ngọc Trân sau lưng lén trao đổi với chồng: “Ba bọn nhỏ à, em cảm thấy Phan Phong rất tốt, không biết tại sao chị dâu cả vẫn không đồng ý.”
Chu Quốc Cường cười nói: “Chị ấy, cái gì cũng muốn phần hơn, chỉ sợ hi vọng Tiểu Hà tìm một nhà khá giả để được rạng rỡ mặt mày!”
Triệu Ngọc Trân nói thầm: “Dù sao, sau này con cái mình yêu đương em sẽ không can thiệp, chỉ cần là đứa nhỏ thích em đều đồng ý.”
Chu Quốc Cường nhìn Triệu Ngọc Trân cười, giơ ngón tay cái lên: “Lời này anh thích nghe.”
Triệu Ngọc Trân và Chu Quốc Cường nói đùa một lúc, lại nhớ đến Đại Bảo. Đại Bảo bằng tuổi Chu Tiểu Hà. Chu Tiểu Hà đã tìm được đối tượng, Đại Bảo nhà mình không biết khi nào mới dẫn một cô về ra mắt!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc