Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 244

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Quà sinh nhật

Vì uống rượu nên tinh thần Chu Tiểu Vân rất thoải mái, số câu nói với Lý Thiên Vũ hôm nay còn nhiều hơn ba tháng trước cộng lại.
Lý Thiên Vũ đương nhiên vô cùng nguyện ý tán gẫu với Chu Tiểu Vân như vậy, nói cả đêm cũng không sao. Nhưng thời gian không còn sớm nữa, quy định trong ký túc xá nữ tương đối nghiêm ngặt, sau mười rưỡi sẽ khóa cửa không cho vào.
Lý Thiên Vũ dịu dàng nói: “Tiểu Vân, trời không còn sớm, để tớ đưa cậu về, mai tớ sẽ đến sớm chờ dưới lầu nhé!”
Chu Tiểu Vân hơi bất ngờ, vì Lý Thiên Vũ quan tâm chăm sóc mà cảm động. Chắc sợ mình về muộn sẽ gặp phiền toái nên anh mới đề nghị đưa mình về! Nếu như mong ước của anh thì dù có trễ hơn nữa cũng không muốn mình về đâu…
Đưa Chu Tiểu Vân đến dưới lầu ký túc xá, Lý Thiên Vũ chợt nhớ ra, cho tay vào túi quần, lấy ra một chiếc hộp nhỏ nhét vào tay cô: “Tiểu Vân, hai ngày nữa là sinh nhật cậu, đây là món quà nho nhỏ tớ mua bằng tiền thưởng học bổng, cậu đừng chê nhé!”
Chu Tiểu Vân ngạc nhiên, sao anh lại biết sinh nhật của mình?
Lý Thiên Vũ tỏ vẻ hối lỗi: “Là tớ mất rất nhiều công sức mới hỏi được từ chỗ Lưu Lộ đó, cậu đừng trách em ấy. Tớ không biết cậu thích thứ gì nên tới cửa hàng lưu niệm chọn đại một món, cậu cứ nhận đi, đừng trả lại.”
Nghe một tràng như vậy, cô không đành lòng lên tiếng, nếu bây giờ cự tuyệt thì không nể mặt quá rồi, thôi thì cứ nhận lấy vậy.
Lý Thiên Vũ nhìn Chu Tiểu Vân đi lên ký túc xá, lưu luyến hồi lâu mới quay người bước đi.
Thấy Lý Thiên Vũ trở về, Dương Phàm hứng thú gặng hỏi: “Sao rồi? Sao rồi? Cậu nói ra chưa? Cậu ấy phản ứng thế nào?” Dương Phàm hưng phấn, bắn liên thanh như ký giả phỏng vấn.
Lý Thiên Vũ lắc lắc đầu: “Tớ chưa nói, chỉ tặng cô ấy quà sinh nhật thôi.”
Dương Phàm đấm иgự¢ giậm chân: “Aiz, sao lại thế, cậu có còn là đàn ông không? Chỉ có bày tỏ mấy chữ thôi mà, khó khăn như vậy sao?”
Lý Thiên Vũ thản nhiên thở dài: “Dương Phàm, cậu không hiểu đâu. Bởi cậu chưa thực sự thích một người. Tớ không phải không muốn mãnh liệt theo đuổi cô ấy, nhưng tớ sợ cô ấy sẽ vì vậy mà tránh tớ thật xa. Vất vả lắm mới được gần cô ấy một chút, tớ không muốn đem công sức từ trước tới giờ đổ xuống sông xuống bể, tớ không muốn bày tỏ khi cô ấy không có dấu hiệu gì tỏ ra thích tớ, tớ không muốn nghe thấy lời cô ấy lạnh lùng từ chối. Cậu có biết không? Tớ thà rằng cứ mãi duy trì tình trạng như thế này, nếu vậy tớ có thể thường xuyên đến tìm cô ấy, tự nhiên trò chuyện cùng cô ấy.”
Dương Phàm thấy Lý Thiên Vũ đã hết thuốc chữa rồi, chán nản nói: “Quên đi, coi như tớ chưa nói gì cả. cậu cứ ở đây mà tự kỷ. Tớ nói cho mà biết, người theo đuổi Chu Tiểu Vân không ít đâu! Theo tin tức tớ thu thập được, một người là Giang Học Lỗi cùng lớp với cậu ấy, một người là Tần Hãn thành viên của Hội văn học Trăng lưỡi liềm, hai người đó luận tướng mạo luận tài năng đều không hề thua kém cậu. Chớ để đến lúc Chu Tiểu Vân bị người ta ςướק đi, cậu cứ ngồi đó mà khóc!”
Lý Thiên Vũ rất tự tin nói: “Không đâu, tớ rất hiểu Tiểu Vân, cô ấy không phải loại con gái dễ dàng trao tâm cho người khác, muốn theo đuổi cô ấy phải dùng biện pháp nước chảy đá mòn mới thành công.”
Dương Phàm trợn trắng mắt, không muốn tiếp tục tranh cãi với cái tên đã tẩu hỏa nhập ma kia nữa. Anh thật sự không hiểu Lý Thiên Vũ còn chần chờ do dự cái quái gì, theo anh nghĩ chuyện này quả thực vô cùng đơn giản, gặp mặt hỏi một câu, thích thì thành người yêu, không thích thì bye bye mỗi người tự đi tìm mùa xuân của mình. Rất đơn giản mà!
Cái người chưa từng yêu này bây giờ nói rất đơn giản, nhưng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, anh ta sẽ được nếm trải cảm giác của Lý Thiên Vũ lúc này —— Việc này nói sau, bây giờ trước tiên nói về tình hình xảy ra sau khi Chu Tiểu Vân trở lại ký túc xá đã.
Vừa mở cửa phòng, Chu Tiểu Vân đã ngửi thấy một mùi gì đó là lạ tựa như mùi thức ăn ôi thiu.
Tưởng Tiểu Đan liên tục vẫy cô: “Tiểu Vân, mau đến xem đi, Lộ Lệ Nhã cậy mạnh uống thêm mấy chén rượu, vừa mới nôn đấy!” Tiền Đóa Đóa và Doãn Dao đều nằm trên giường ngáy khò khò, phỏng chừng say đến bất tỉnh.
Hoa Nhược Vũ cũng ngồi yên một chỗ, nhíu mày khó chịu.
Liêu Thanh Thanh và Vu Giai đã dìu Lộ Lệ Nhã tới ao tắm rửa rồi.
Tưởng Tiêu Đan khổ mệnh ở lại thu dọn tàn cục, thấy Chu Tiểu Vân trở về vội vàng kéo cô lại cùng nhau dọn.
Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan lấy cây lau nhà lau qua một lần, trong phòng vẫn thoang thoảng một mùi khác thường, cô dứt khoát mở tung cửa sổ, một lúc sau mùi kia mới tiêu tán.
Hai người Vu Giai và Liêu Thanh Thanh thật vất vả mới đỡ được Lộ Lệ Nhã về phòng, vác cậu ta lên giường xong thở phào nhẹ nhõm. Một tiếng hô ‘tắt đèn’ vang lên, đèn điện trong ký túc xá tắt phụt, mọi người đành thu dọn qua loa rồi leo lên giường ngủ.
Vu Giai thì thào oán giận: “Tắt đèn thế này sớm quá, bình thường mười giờ tắt đèn tuần này ít nhất cũng phải để muộn thêm hai tiếng chứ, mười rưỡi đã tắt sớm quá đi!”
Tưởng Tiêu Đan nói: “Cậu phải biết đủ chứ, thêm được nửa tiếng đã tốt lắm rồi!”
Chu Tiểu Vân nằm trên giường, không để ý đến cuộc nói chuyện của những người khác, mạch suy nghĩ sớm bay xa.
Chiếc hộp nhỏ Lý Thiên Vũ đưa cho cô được gói ghém rất tinh xảo, cô mới vội vã liếc qua rồi đút vội vào túi.
Cô vẫn nghĩ, Lý Thiên Vũ sẽ tặng mình thứ gì nhỉ?
Thôi, không đoán nữa, mở ra xem không phải sẽ biết à?
Chu Tiểu Vân lặng lẽ mò dậy, móc từ túi áo ra chiếc hộp nhỏ kia, lại lấy đèn pin đặt ở đầu giường, trốn vào trong chăn xem.
Đèn pin là vật thiết yếu trong ký túc xá, ai ai cũng chuẩn bị một chiếc, nếu sau khi tắt đèn còn muốn xem tiểu thuyết, nó sẽ rất hữu dụng.
Đèn pin chiếu sáng trong chăn rõ vô cùng. Mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay thủy tinh màu lam nhạt.
Trong lòng Chu Tiểu Vân khẽ động, chợt nhớ tới kiếp trước, món quà mà Lý Thiên Vũ tặng cô vào lễ tình nhân đầu tiên sau khi kết hôn cũng là một chiếc vòng như vậy.
Chiếc vòng thủy sinh trong sáng lại lịch sự tao nhã, đó là món quà mà cô yêu thích nhất.
Không ngờ vô tình Lý Thiên Vũ lại mua món quà mà cô thích nhất.
Món quà này sao có thể là ‘chọn đại’ mà mua?
Trước mắt Chu Tiểu Vân xuất hiện một hình ảnh: Trong cửa hàng lưu niệm người đến người đi, Lý Thiên Vũ đứng trước quầy vòng qua vòng lại, đổi tới đổi lui, sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng mới chọn được một chiếc vòng thủy tinh lam nhạt.
Viền mắt cô hơi ướt. Bàn tay cô nhẹ nhàng мơи тяớи chiếc vòng, thủy tinh lạnh lẽo tạo ra một loại xúc cảm khó có thể hình dung, tay Chu Tiểu Vân có chút run rẩy, nước mắt rốt cuộc tràn khỏi khóe mi.
Mình nên làm gì bây giờ?
Mình nên buông tất cả mà tiếp nhận Lý Thiên Vũ sao?
Mình nên buông bỏ mọi thành kiến mà tiếp nhận anh sao?
Kiếp này anh ấy rất tốt, thực sự rất tốt.
Anh ấy chăm chỉ học tập, tích cách kiên quyết, làm việc kiên định, cẩn thận săn sóc hiểu ý, tôn trọng nữ sinh, hơn hết, anh ấy còn thích mình như vậy…
Đương nhiên mình biết anh ấy thích mình, đương nhiên biết anh ấy đã tốn bao công sức để tiếp cận mình, biết anh ấy đã cố gắng lấy lòng mình cỡ nào…
Thế nhưng…
Mình có thể yêu anh ấy thêm một lần nữa sao?
Mình có thể giẫm vào vết xe đổ kiếp trước sao?
Mình có thể bỏ qua mọi oán hận trong tim ư?
Mình nên làm gì bây giờ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc