Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 171

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Bộc lộ bản lĩnh nhỏ bé

Gần một giờ trưa, Thiệu Sắc Vi và Sở Đình Đình cộng thêm mấy nữ sinh khác xách hết đồ ăn để ở ký túc xá đến.
Các học sinh dần dần có mặt. Bàn học trong lớp được kê gọn lại, chừa ra một khoảng trống ở giữa.
Cao Tòng Soái để ba cậu ta cử chú lái xe và quản gia chở TV, VCD đến. Cậu ta đứng ở đằng kia chọc ngoáy nửa ngày mãi mới cắm đúng hết các jack, âm thanh hai micro vang lên, hiệu quả không tệ.
Ân Vĩnh Kiện mang máy ảnh đến. Nói muốn chụp ảnh cho buổi tiệc hôm nay.
Sở Đình Đình thấy Chu Tiểu Vân đến thì hò hét bảo cô đi chia đồ ăn cho mọi người. Một người Chu Tiểu Vân đương nhiên không làm kịp, vì thế cùng với Thiệu Sắc Vi, hai người bận việc nửa ngày.
Táo à, mỗi người một quả. Chuối tiêu à, mỗi người một quả. Hạt dưa mỗi người một nắm ——
Phát đến người cuối cùng, còn dư lại khá nhiều. Chu Tiểu Vân đề nghị để tất cả trên bục giảng chờ giáo viên đến thì mời thầy cô ăn. Thiệu Sắc Vi gật đầu tán thành. Hai người nói là làm, bê một đống đồ ăn để trên bục giảng. Oa, một đống lớn!
Chu Tiểu Vân một bên bận việc một bên lại thấy lạ. Sao hôm nay Lưu Lộ đến trễ vậy? Đang nghĩ thì Lưu Lộ thở hổn hển bước vào. Cô ấy mặc một bộ trường bào rất đẹp, đội mũ wei wu er zu* nhỏ, còn bện tóc thành mười bím nhỏ xinh xắn. Quả thực khiến cả lớp kinh diễm! (từ này theo nguyên gốc nhé, mình không tra ra được)
Lưu Lộ không để ý đến người khác khoa trương la to, đi thẳng tới Chu Tiểu Vân triển lãm một chút: “Đẹp không?”
Chu Tiểu Vân học theo nam sinh huýt gió: “Đẹp ngây người. Cậu tới trễ như vậy là để ở nhà sửa soạn hả?”
Lưu Lộ vừa cười vừa nói: “Đúng vậy. Quần áo, mũ là tớ đi mượn. Mẹ thắt bím tóc cho tớ mất cả buổi trưa.” Đẹp thì đẹp thật, chỉ là làm hơi mất công một chút.
Nhưng múa Tân Cương sao có thể không phối hợp với trang phục và cách trang điểm chứ? Chỉ nhảy không thì không có ý nghĩa. Đương nhiên phải bộc lộ hết tài năng.
Người có ý nghĩ như Lưu Lộ đúng là không ít. Rất nhiều người cầm CD đưa cho “DJ” Cao Tòng Soái để cậu ta nhớ kỹ bật CD.
Chu Tiểu Vân nhìn thấy sau lưng Lý Thiên Vũ đeo một cái túi rất lớn thì thấy lạ: “Lưu Lộ, anh cậu mang gì thế?” Hình như là một nhạc cụ gì đó!
Lý Thiên Vũ ςướק câu trả lời: “Trực tiếp hỏi tớ là được rồi, tớ mang theo đàn ghi-ta, một lúc nữa chuẩn bị biểu diễn tiết mục đàn hát.”
Ánh mắt nghi hoặc của Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn Lý Thiên Vũ một cái. Cậu ta? Đánh đàn ghi-ta? Cậu ta học cái này từ bao giờ?
Lý Thiên Vũ thích hát thì khỏi nói, nhưng bao năm qua chưa từng nghe nói đến việc anh ta biết đánh đàn ghi-ta.
Lưu Lộ thì thầm giải thích vào tai Chu Tiểu Vân: “Đàn ghi-ta này vốn là của chị mình, sau này chị mình học mấy buổi thì không muốn học nữa nên bị anh Tiểu Vũ chiếm lấy. Mùa hè năm nay anh ấy mới bắt đầu luyện, được nửa năm thôi.”
Chu Tiểu Vân vỡ lẽ, nhìn về phía Lý Thiên Vũ ánh mắt nhiều hơn một tia thâm ý. Lý Thiên Vũ, anh có thể thay đổi nhiều đến mức nào? Tôi mỏi mắt mong chờ.
Lý Thiên Vũ bị ánh mắt Chu Tiểu Vân nhìn có điểm chột dạ, nghĩ thầm lát nữa phải đàn thật hay, chớ phụ sự kỳ vọng của Chu Tiểu Vân đối với mình. Thì ra cậu tự động lý giải ánh mắt của Chu Tiểu Vân là chờ mong!
Lý Thiên Vũ, cậu đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, mau tỉnh lại đi!
Diệp Lan cẩn thận trang điểm rồi bước vào phòng học, học sinh không biết lớn nhỏ hô: “Mỹ nữ tới rồi!”
Diệp Lan cười mắng một câu, trong lòng thực ra vô cùng hưởng thụ. Phụ nữ mà, bất kể là già đến đâu cũng không ngoại lệ, ai không muốn nghe người khác khen dung mạo của mình? Không quan tâm đến khuôn mặt thì đâu phải là phụ nữ!
Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng. Chuẩn bị, bắt đầu!
Đừng chạy ra chứ. Đây là tiệc tối không phải chạy bộ.
Sở Đình Đình và Lôi Hồng Tường đều dụng tâm chọn quần áo đẹp, mỗi người cầm một micro, bắt đầu đọc diễn văn mở màn bữa tiệc.
Hai người không hổ là nữ sinh “bà tám” và nam sinh “ông tám” trong lớp. Một chuỗi một chuỗi từ tuôn ra ngoài. Có thể nói là hợp tác rất tốt.
Sau phần khai mạc, các tiết mục chính thức trình diễn. Ban đầu đều là tiết mục hát. Ca khúc phổ biến nhất đương nhiên là “Lòng yếu mềm”, cơ hồ thành cả lớp hát đồng ca.
Một ca khúc “Lòng yếu mềm” của Lôi Hồng Tường kéo lại bầu không khí của cả lớp, vốn đang mải ăn mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay.
Sở Đình Đình ngọt ngào giới thiệu chương trình: “Sau đây xin mời bạn Lưu Lộ mang đến cho chúng ta một điệu múa Tân Cương vũ “Allah mộc hãn””
Cái khác không nói. Chỉ nhìn một cách đơn thuần Lưu Lộ xinh đẹp xoay người uốn lượn biễu diễn đã là cảnh đẹp ý vui. Các nam sinh vỗ hào hứng đến mức tay đỏ ửng. Bản nhạc nhẹ nhàng vang lên. Lưu Lộ lần đầu tiên biểu diễn trước mặt các bạn học khả năng vũ đạo xuất sắc của mình. Eo thon mềm mại, cánh tay thon dài linh hoạt biểu diễn đầy đủ sức hút quyến rũ của điệu múa dân tộc.
Tiếng vỗ tay không dứt, mặc dù trời hơi lạnh nhưng Lưu Lộ vẫn nhảy toát mồ hôi. Có thể thấy được cô chú tâm cực kỳ nghiêm túc đến mức nào, Diệp Lan không nhịn được nói hay. Lưu Lộ trong tiếng reo hò khen ngợi của cả lớp vui vẻ đi xuống.
Chu Tiểu Vân ôm Lưu Lộ một cái: “Lưu Lộ, cậu giỏi quá!” Chu Tiểu Vân thật lòng khen, cô còn chưa từng nhìn thấy bạn ấy múa đâu.
Khuôn mặt Lưu Lộ đỏ bừng cười còn rạng rỡ hơn hoa đào, hôm nay đúng là đã biểu diễn rất thành công.
Sau đó, mọi người – các cao thủ dồn dập thể hiện tài năng.
Sở Đình Đình kéo đàn violon. Luôn cười hì hì quát to ồn ào ầm ĩ không có hình tượng gì lúc Sở Đình Đình kéo đàn violon không ngờ cũng có vài phần khí chất. Cả lớp vỗ tay như sấm dậy, bắt đầu tiến vào cao trào.
Ân Vĩnh Kiện vẫn bận rộn chụp ảnh, thầm hối hận sao không mang nhiều cuộn phim hơn.
Thiệu Sắc Vi duyên dáng yêu kiều đứng trước lớp. Giọng nói thanh thuý hạ giọng xướng lên một đoạn kinh kịch rất nổi tiếng “Tô Tam khởi giải”. Có người ở phía dưới muốn huýt sáo bị Ân Vĩnh Kiện ngăn lại.
Ân Vĩnh Kiện liên tục chụp ảnh, cảm thấy Thiệu Sắc Vi lúc này thực sự rất đẹp.
Thiệu Sắc Vi mặt mày hớn hở trở về chỗ ngồi, như có như không nhìn về phía Lý Thiên Vũ, phát hiện cậu cũng vỗ tay cho mình, trong lòng cô thoải mái hẳn.
Lôi Hồng Tường và Sở Đình Đình trao đổi ánh mắt, bắt đầu chỉ mục tiêu về phía cô Diệp Lan luôn nở nụ cười.
“Các bạn, sau đây chúng ta hoan nghênh cô Diệp biểu diễn cho chúng ta một tiết mục, được không?” Lôi Hồng Tường lớn tiếng đề nghị, được mọi người nhất trí ủng hộ.
Thấy các học sinh sôi nổi vỗ tay, Lôi Hồng Tường càng lên tinh thần: “Cô Diệp!”
Bên dưới có ăn ý cùng hô to “Tới đây!” mấy lần liền. Diệp Lan vốn lắc đầu không muốn nhưng thấy các học sinh nhiệt tình kêu gào. Nghĩ thầm hôm nay mình cũng lên hát một bài chia vui với các em vậy.
Thấy Diệp Lan đi giữa lớp, các nam sinh nữ sinh đều hoan hô.
Diệp Lan từ trong đống CD của học sinh chọn một bài hát cũ nghe nhiều nên thuộc: “tình khúc 1990” của La Đại Hựu.
Âm nhạc du dương vang lên. Giọng Diệp Lan ngọt ngào, cất tiếng hát êm tai êm tai.
“Đôi mắt đen lúng liếng và khuôn mặt tươi cười của em, thật khó mà quên được dung nhan em đã thay đổi. Ánh sáng nhẹ nhàng trốn đi như thế, quay đầu nhìn lại đã vội vàng qua mấy năm —- “
Học sinh ngồi dưới xúc động cùng nhau hát lên. Từng gương mặt trẻ tuổi, tràn ngập sức sống. Hoảng hốt, Diệp Lan dường như cũng nhìn thấy những năm tháng học trò đã mất đi của mình.
Đúng là trong nháy mắt đã vội vàng qua mấy năm!
Trong tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi của học sinh, Diệp Lan lấy lại tinh thần, cười đưa micro cho người chủ trì.
Cô nhìn các học sinh tràn trề sức sống trong lòng có một niềm vui sướng nói không nên lời. Thời khắc hạnh phúc nhất của giáo viên chắc là được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của các học sinh. Ngày thường các cô cậu học sinh nghịch ngợm ham chơi thích làm mấy chuyện lén lút giờ nhìn lại đều thấy đáng yêu hơn nhiều.
Cao Tòng Soái thấy mọi người đều lên bục biểu diễn cũng sốt ruột, ám chỉ Sở Đình Đình đẩy tiết mục của mình lên sớm hơn. Mọi người đều được lên bộc lộ bản sự, đương nhiên cậu cũng muốn được mát mặt một chút.
Sở Đình Đình cảm thấy nên nể mặt người bỏ tiền, bỏ công lại bận rộn như Cao Tòng Soái một chút, đẩy tiết mục của cậu vốn ở đằng sau lên phía trước.
Cao Tòng Soái dương dương đắc ý đi lên, đầu tiên là nói mấy lời vô ích: “Đã đến Nguyên Đán, mình đứng ở đây chúc mọi người Nguyên Đán vui vẻ, cơ thể khỏe mạnh, học tập tiến bộ…”
Phía dưới sớm có bạn học không khách khí hô lên: “Ít nói lời vô ích thôi, vào chính đề đi!” Chọc cả lớp cười vang.
Cao Tòng Soái bất mãn lườm tên nam sinh lên tiếng kia một cái, thì ra là Duyên Cổ Hạo có nhân duyên kém nhất! Nam sinh này cũng không có tật gì lớn, chỉ là há miệng ra thì chọc người khác ghét, tính tình có điểm kỳ dị, người khác không thích nghe cái gì cậu ta lại nói cái đó.
Cao Tòng Soái thấy Cổ Hạo quấy rối mình thì trong lòng rất khó chịu, thế nhưng, hiện tại biểu diễn tiết mục quan trọng hơn.
Cao Tòng Soái hạ trung bình tấn, ra một chiêu. Hoá ra là biểu diễn võ thuật!
Lý Thiên Vũ dẫn đầu vỗ tay, hô một tiếng “Hay”, mở to mắt nhìn Cao Tòng Soái.
Cao Tòng Soái nghe được tiếng vỗ tay thì càng lên tinh thần, uy vũ sinh phong đánh một bài trường quyền thường gặp. Phối hợp với nhạc càng oai phong hơn.
“Ngạo khí đối mặt vạn trọng, nhiệt huyết như ánh mặt trời đỏ, đảm (can đảm, gan dạ) như sắt khí khái như thép tinh, lòng dạ (rộng) hàng trăm trượng ánh mắt (nhìn) xa vạn dặm, ta nỗ lực làm nước mạnh làm hảo hán, làm hảo hán, mỗi ngày phải tự mình cố gắng, nhiệt huyết nam nhi hán còn sáng chói hơn vầng thái dương…”
Âm nhạc hào hùng làm nền vô cùng phù hợp, bài quyền của Cao Tòng Soái rất phổ biến nhưng cộng thêm âm nhạc nhiều hơn ba phần khí thế.
Chu Tiểu Vân vừa vỗ tay vừa nghĩ: Đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đong bằng đấu. Cao Tòng Soái này lúc mới khai giảng thoạt nhìn là một học sinh đi cửa sau không được mọi người thích, nhưng gần qua một học kỳ lại thấy không tệ.
Làm uỷ viên lao động ngoài ý muốn rất hợp, bộ dáng lôi thôi được sửa lại không ít, hơn nữa lại thích náo nhiệt sốt sắng tham gia các hoạt động của lớp, dần dần không khiến mọi người ghét nữa.
Cao Tòng Soái thấy mình được mặt mày rạng rỡ, vui mừng rạo rực lại làm tiếp công việc “DJ”.
Tiệc tối tiếp tục tiến hành, hai người Lôi Hồng Tường và Sở Đình Đình lấy trò chơi trước đó được chuẩn bị sẵn ra xâu chuỗi chương trình.
Trò chơi cổ nhất đương nhiên là “Đánh trống truyền hoa”, tiếng nhạc dừng lại ai đang cầm bông hoa giấy đỏ thẫm kia thì phải bước ra biểu diễn một tiết mục.
Người đầu tiên bị dính là Cổ Hạo, cậu ta nói rằng không biết hát, không khiêu vũ, không biết kể chuyện xưa túm lại cái gì cũng không biết.
Điều này cũng không làm khó được Lôi Hồng Tường nhanh trí, cậu cười nói: “Nếu cậu không biết làm gì vậy cậu nhảy kiểu con thỏ đi, cũng không thể không biểu diễn gì rồi lại đi xuống. Nếu thế chúng tớ làm sao chơi tiếp được nữa?”
Cổ Hạo dù không vui cũng không thể khiến nhiều người tức giận, đành phải uất ức nhảy kiểu con thỏ.
Một nam sinh cao 1m7 lại giả vờ là tiểu bạch thỏ đáng yêu nhảy nhót, cảnh tượng đó thực sự buồn cười không tả được. Chu Tiểu Vân cười đau cả bụng, Lôi Hồng Tường này lắm chiêu thật, sao có thể nghĩ ra trò này chứ?
Có màn mở đầu này, những trừng phạt tiếp theo có đủ loại thiên kì bách quái (kỳ lạ, quái gở). Học chó sủa, đi như mèo chỉ là chuyện nhỏ, càng khôi hài hơn là bắt nữ sinh nói giọng nam, còn nam sinh lại học kiểu nũng nịu của nữ sinh khiến mọi người cười nghiêng ngả.
Bầu không khí náo nhiệt thu hút cả học sinh các lớp khác sang xem.
Dương Phàm sớm nghe được tiếng cười nói nhao nhao ồn ào của lớp 10-1 ở sát vách. Lớp mình tổ chức tiệc thì không thú vị lắm nên cậu giả vờ đi vệ sinh để ngó sang. Đi đến cạnh cửa sổ lớp 10-1 nghe được bên trong truyền ra tiếng cười ầm ĩ, cậu hiếu kỳ ngó đầu vào, thấy bên trong vui đùa náo nhiệt như thế thì cực kỳ hâm mộ.
Tiêu Quân không đồng ý lắm với việc liên hoan nên chỉ cho các học sinh chơi một tiếng. Bạn nói một tiếng có thể chơi được trò gì chứ, tính tích cực của các bạn trong lớp bị đả kích lớn, dáng vẻ đó càng làm nổi bật bữa tiệc ầm ĩ vô cùng náo nhiệt của lớp 10-1.
Lý Thiên Vũ liếc qua thì nhìn thấy cậu bạn thân sắt thép của mình đứng ngoài cửa sổ nghển cổ vào nhìn. Cậu vội vàng chen ra ngoài gọi Dương Phàm một tiếng: “Dương Phàm, sao cậu lại đứng đây, vào trong chơi một lát.”
Dương Phàm rất muốn nhưng nghĩ kĩ lại lắc đầu: “Quên đi, một lúc nữa thầy Tiêu lớp chúng tớ sẽ đến, có lẽ còn phải học tiếp nữa!”
Lý Thiên Vũ không tin nổi: “Không thể nào, chiều hôm nay các lớp chẳng phải được chơi cả buổi chiều à, sao lại phải học?” Còn gọi gì là tiệc tối Nguyên Đán, nghĩ sau đó còn phải đi học chẳng phải là làm mọi người tụt hứng.
Dương Phàm thở dài: “Ai nói không phải chứ! Lớp chúng tớ kém xa lớp các cậu, thấy các cậu náo nhiệt như thế vui biết bao. Lớp tớ chỉ ăn chút gì đó và hát hò, đâu có TV rồi VCD to như lớp cậu. Cô Diệp đến dự với các cậu, thầy Tiêu lớp tớ còn chẳng đến.”
Lý Thiên Vũ đồng tình nhìn Dương Phàm, nghe Dương Phàm ói ra mật vàng (thổ lộ sự đau khổ).
Hai người đứng cạnh cửa sổ trò chuyện nhưng khi ánh mắt Lý Thiên Vũ thoáng nhìn người tiếp theo lên sân khấu là ai thì lập tức không chịu bồi Dương Phàm nữa: “Đến tiết mục của Chu Tiểu Vân rồi, tớ phải vào xem đây không nói với cậu nữa.”
Không đợi Dương Phàm đáp lời Lý Thiên Vũ chui vào lớp. Dương Phàm tức giận, cái đồ trọng sắc khinh bạn.
Nhưng, thấy Chu Tiểu Vân thổi kèn acmonica, Dương Phàm cũng cảm thấy có chút hứng thú đứng cạnh cửa sổ nghe. Tiếng kèn chất phác du dương, đúng là rất êm tai.
Dương Phàm nghe mà tâm trí bay bổng, thầm nghĩ Chu Tiểu Vân đúng là người đa tài đa nghệ lắm tài, thảo nào thằng nhóc Lý Thiên Vũ kia cả ngày đi theo phía sau như con ruồi vậy.
“Dương Phàm!” Từ đằng sau truyền đến giọng nói quen thuộc.
Dương Phàm nhìn lại, thì ra là Tần Tuyết.
Tần Tuyết tùy tiện tìm cái cớ đi ra thì phát hiện Dương Phàm đang đứng cạnh cửa sổ lớp 10-1, mừng rỡ hô một tiếng.
Nương theo ánh mắt Dương Phàm hướng vào bên trong, cô nhìn thấy Chu Tiểu Vân đang đứng giữa lớp biểu diễn thổi kèn acmonica. Cô không bao giờ quên được tiết mục này, biểu hiện trên mặt có vẻ mất tự nhiên. (ai không nhớ xem lại mấy chương đầu nhé)
Dương Phàm thấy sắc mặt Tần Tuyết không đúng có chút hiếu kỳ: “Tần Tuyết, cậu từng nghe Chu Tiểu Vân thổi kèn acmonica à? Ba năm cấp hai hình như chưa từng nghe nói bạn ấy có tài này mà!”
Tần Tuyết đánh trống lảng cười cười: “Đương nhiên tớ từng nghe, lại nói tiếp đã là chuyện bảy, tám năm trước rồi.”
Vậy mà dường như còn rành rành trước mắt. Con người thực sự là động vật kỳ quái, tựa hồ trong nháy mắt đã lớn bổng như vậy.
Tần Tuyết thổn thức không thôi, đứng cạnh cửa sổ kể cho Dương Phàm nghe chuyện cũ năm xưa của cô và Chu Tiểu Vân. Nói thế này thật kỳ lạ, giống như hai người giờ đã trưởng thành rồi vậy, ha hả!
Dương Phàm chăm chú nghe khiến trong lòng Tần Tuyết cũng vui vẻ. Hình như rất lâu rồi cô chưa nói chuyện nhiều với Dương Phàm như thế này?
Từ sau lần cô lén đưa thư tình cho Dương Phàm…
Bên ngoài phòng học Dương Phàm và Tần Tuyết đang trò chuyện hăng say, bên trong phòng học một khúc kèn acmonica du dương của Chu Tiểu Vân cuối cùng đã kết thúc.
Lý Thiên Vũ kích động đứng lên vỗ tay nói hay, Cao Tòng Soái vừa vỗ tay vừa khen: “Chu Tiểu Vân thổi kèn acmonica thực sự rất êm tai, người lớn lên lại xinh đẹp, tính cách dịu dàng như vậy, tại sao có thể có bạn nữ toàn diện thế nhỉ?”
Phóng mắt nhìn nữ sinh trong lớp, một người so với một người càng hung dữ. Nhìn tới nhìn lui chỉ có Chu Tiểu Vân dịu dàng là đáng yêu nhất, cũng không thích chọn ba nói bốn (buôn chuyện ý), lúc nào cũng văn văn tĩnh tĩnh mỉm cười lúc nào nhìn cũng cảm thấy thoải mái.
Lý Thiên Vũ liếc mắt nhìn Cao Tòng Soái khen không dứt miệng, cảnh cáo: “Nhìn cái gì mà nhìn.” Mau thu lại tâm tư xấu đi.
Cao Tòng Soái không thích nghe Lý Thiên Vũ nói kiểu này nhướn lông mày hỏi lại: “Tôi khen Chu Tiểu Vân người ta thì liên quan gì đến cậu?”
Là không có quan hệ gì, mình đâu phải là gì của bạn ấy! Nghĩ tới đây, Lý Thiên Vũ hơi buồn, cậu có tư cách gì đi cảnh cáo người khác chứ?
Nghĩ thì nghĩ vậy, ngoài miệng Lý Thiên Vũ không chịu yếu thế chút nào: “Cậu còn nói thêm tôi sẽ báo cáo với cô Diệp, tôi sẽ nói cậu thích Chu Tiểu Vân.”
Cao Tòng Soái lẩm bẩm hai câu rốt cuộc không dám lên tiếng nữa, nói đến giáo viên thì vẫn có lực chấn nhiếp lớn. Nếu Lý Thiên Vũ thực sự đi đâm thọc thì sao? Vẫn nên hàm súc hơn.
Thiệu Sắc Vi thấy Chu Tiểu Vân được hoan nghênh như vậy trong lòng có chút cảm giác, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận Chu Tiểu Vân thổi kèn acmonica khá hay. Đúng là một đối thủ thật mạnh! Thiệu Sắc Vi không tự chủ được nghĩ như vậy.
Chu Tiểu Vân âu yếm vuốt ve cây kèn acmonica, tự dưng lại nghĩ tới thầy Phương Văn Siêu kính yêu. Cây kèn này chính tay thầy Phương đưa cho cô. Đã nhiều năm như vậy, cô đã bảo quản rất tốt nhưng không thể tránh khỏi lớp vỏ bên ngoài hơi cũ.
Nhìn Chu Tiểu Vân ngẩn ra, Lưu Lộ cười hì hì vỗ vỗ vai bạn: “Nghĩ gì thế?”
Chu Tiểu Vân giật mình tỉnh lại cười cười, chuyển chủ đề khác nói với Lưu Lộ chứ không nói đến chuyện của Phương Văn Siêu.
Có một số chuyện, có vài người chỉ cần để trong lòng là được rồi, nói ra sợ rằng sẽ ít đi một phần cảm giác. Chu Tiểu Vân chưa bao giờ nhắc tới Phương Văn Siêu trước mặt người khác, có thể ở trong lòng cô, đó là ký ức quý giá và đáng quý trọng nhất.
Tiệc tối dần dần đi về hồi kết, mọi người ăn nửa ngày chơi nửa ngày cũng bắt đầu mệt mỏi, từ ngẩng cao đầu dần dần cúi thấp, tiếng vỗ tay bắt đầu thưa thớt.
Diệp Lan tìm một ghế ngồi xuống, thân thiết trò chuyện với Ân Vĩnh Kiện.
Con trai hiệu trưởng đương nhiên được đối xử khác biệt hơn một ít, hơn nữa, Ân Vĩnh Kiện có thành tích ưu tú và làm việc cẩn thận khiến Diệp Lan tương đối thưởng thức cậu.
Đương nhiên Ân Vĩnh Kiện không thể thao thao bất tuyệt được như Lôi Hồng Tường —— trên thực tế không nam sinh trong lớp có thể nói nhiều như Lôi Hồng Tường. Nhưng, khi Diệp Lan nói chuyện với Ân Vĩnh Kiện vẫn cảm giác được đây là một cậu bé có tâm tư tinh tế, nói chuyện có chừng mực khiến mọi người có hảo cảm.
Tiết mục cuối cùng rốt cuộc ra sân, bầu không khí vắng lặng vì Lý Thiên Vũ cầm đàn ghi-ta lên sân khấu mà một lần nữa náo nhiệt trở lại.
Bởi vì Lý Thiên Vũ là uỷ viên thể dục trong lớp lại là đội trưởng đội bóng rổ nên có quan hệ khá tốt và lực hiệu triệu nhất định trong đám nam sinh, chưa bắt đầu biểu diễn đã có người vỗ tay ủng hộ.
Lôi Hồng Tường và Lý Thiên Vũ có quan hệ không tệ, dùng giọng điệu khôi hài nói: “Xin mời hoàng tử đàn ghi-ta Lý Thiên Vũ trong lớp ta mang đến cho mọi người một bài “Ngồi cùng bàn với cậu”!”
Da mặt Lý Thiên Vũ rất dày, thế nhưng khi nghe thấy Lôi Hồng Tường trêu gọi cậu là “hoàng tử đàn ghi-ta” cái gì đó thì da mặt suýt nữa không đỡ được. May mà làn da ngăm đen nên có đỏ lên một chút cũng không bị mọi người nhìn ra.
Lôi Hồng Tường bê ghế cho Lý Thiên Vũ ngồi, còn chân chó cầm micro đưa tới miệng Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ khụ khụ, ý bảo Lôi Hồng Tường để micro ra xa. Bị cậu ta nháo như vậy, cậu vốn có một chút xíu khẩn trương không cánh mà bay, nghĩ thầm hôm nay mình phải thể hiện trước mặt mọi người và trọng điểm là biểu hiện thật tốt trước mặt Chu Tiểu Vân mới được.
Nhìn người con trai vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ngồi đó gảy đàn ghi-ta, tiếng đàn ghi-ta tinh tinh tang tang làm bạn với giọng nam trung còn có chút non nớt vang lên trong lớp, Chu Tiểu Vân không biết nên diễn tả tâm trạng lúc này của mình thế nào.
Tựa hồ có chút mờ mịt có chút thất lạc.
Chàng trai đó đang từ từ thay đổi, thay đổi càng ngày càng ưu tú, thành tích càng ngày càng tốt, biết vươn lên, không còn thích chơi máy game, thích chơi bóng rổ, lại còn biết đánh đàn ghi-ta, làm việc càng ngày càng thận trọng, dần có lòng kiên nhẫn và nghị lực…
Nhưng, người này còn là Lý Thiên Vũ trước đây cô từng yêu sâu đậm ư?
Hình như đã biến thành một người khác, bóng dáng trước kia của Lý Thiên Vũ rất nhạt rất nhạt, nhạt đến mức Chu Tiểu Vân sắp không tìm được người trong trí nhớ nữa.
Chu Tiểu Vân có cảm giác hoang mang không biết mình đang ở nơi nào.
Em vẫn là em trước đây ư? Anh ấy vẫn là anh trước đây ư? Nếu như những năm tháng kiếp trước và ký ức dần dần xoá nhoà, vậy thì chẳng lẽ kiếp trước của chúng ta cũng sẽ bị vùi trong dòng sông thời gian dài đằng đằng, trở thành ký ức xa xôi trong lòng em sao? Em có thể hoàn toàn quên được hồi ức đó không? Như vậy, cái gì từng có bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất? Yêu cũng được, hận cũng được, tất cả như chưa từng có sao?
Lúc này Chu Tiểu Vân rất muốn tìm một góc không có người để chui vào, im lặng một mình. Mỗi khi cô có tâm sự đều không muốn nói ra mà muốn phát ngốc như vậy, giống như bọc quanh mình một lớp kén, không để bất kỳ ai quấy rầy.
Đây là một ca khúc mọi người yêu thích được Lý Thiên Vũ hát khá êm tai.
“Ngày mai không biết cậu có nhớ tới không, ngày hôm qua cậu đã viết nhật ký.
Ngày mai không biết cậu còn nhớ rằng, cậu từng rất thích khóc không. Khi đó trời luôn rất xanh ngày luôn trôi qua quá chậm, cậu luôn nói tốt nghiệp xong sẽ cách xa chỉ trong chớp mắt mọi người đi về các hướng khác nhau…”
Đúng vậy, con người luôn hy vọng quãng thời gian tốt đẹp nhất sẽ vĩnh viễn dừng lại, nhưng lại không được như mong muốn, cố tình trôi qua rất nhanh rất nhanh.
Ánh mắt Chu Tiểu Vân dừng lại trên người Lý Thiên Vũ, nhưng suy nghĩ đã bay cực xa.
Thẳng đến khi Lý Thiên Vũ đứng dậy khom người chào, thẳng đến khi các học sinh bắt đầu ồn ào vỗ tay, thẳng đến người chủ trì tuyên bố tiệc tối kết thúc các học sinh bắt đầu bắt tay vào quét tước vệ sinh kéo bàn chuyển ghế, Chu Tiểu Vân rốt cuộc chậm rãi trở về hiện tại.
Vẫn chú ý đến Chu Tiểu Vân, Lý Thiên Vũ cảm thấy bạn ấy có gì đó không đúng. Bạn nữ với ánh mắt mơ màng bất định vẻ mặt do dự kia là Chu Tiểu Vân thật ư? Chu Tiểu Vân luôn luôn là cô gái hờ hững kiên định ngoài mềm trong cứng, chưa từng thấy bạn ấy có giây phút thất thố như vậy.
Lý Thiên Vũ biết rõ Chu Tiểu Vân chưa từng cho mình sắc mặt tốt vẫn đến gần: “Chu Tiểu Vân, cậu làm sao vậy?”
Chu Tiểu Vân nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia đột nhiên có cảm giác đau đầu, chưa nói hai lời đã xoay người ra khỏi phòng học. Giây phút này, cô thực sự không muốn nhìn thấy Lý Thiên Vũ, vẫn cố kiềm chế sự thống khổ trào dâng trong lòng.
Đúng là âm hồn bất tán Lý Thiên Vũ, anh có biết mỗi lần tôi nhìn thấy anh sẽ lại nhớ tới những chuyện trước kia một lần không!
Lý Thiên Vũ đáng ghét, anh có biết sự tồn tại của anh với tôi mà nói là một sự giày vò và dằn vặt cỡ nào không?
Lý Thiên Vũ đáng ghét, khi nào anh mới biến mất trong cuộc sống của tôi!
Giọng nói Lý Thiên Vũ rõ ràng vẫn có thể nghe thấy, cậu đuổi theo cô ra khỏi lớp, Chu Tiểu Vân không quay đầu lại mà chạy về nhà.
Lý Thiên Vũ do dự một chút, cuối cùng không đuổi theo nữa.
Sợ rằng dù đuổi theo cậu ấy cũng sẽ không để ý đến mình…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc