Cuộc Sống Đơn Giản - Chương 66

Tác giả: Không Gian Pháp Sư

Lúc Tôn Đông Mặc đến cửa phòng cứu cấp mới phát hiện, ra là mấy người ba Trương, mẹ Trương đã đến, lúc này đang ở ngoài phòng bệnh, lo lắng hỏi thăm mọi người, biểu tình ảm đạm, bộ dáng vô cùng lo lắng. Mấy cậu nhóc cũng không làm ầm ĩ, chỉ sợ hãi đứng một bên, không dám tiến lên quấy rầy.
Trong mắt con trẻ, sinh mệnh là cái gì đó kéo dài, rất dài, bọn chúng chưa từng trực tiếp trải qua cảm giác như thế, cảm giác khi mà bờ vực của cái ૮ɦếƭ không còn xa.
Tôn Đông Mặc có chút thương cảm, nhưng vừa nghiêng đầu, nhìn thấy chị gái Trương Thiến – Trương Tú, Tôn Đông Mặc đột nhiên nhớ tới một chuyện, lúc anh ngồi đằng trước lái xe, câu sau không nghe rõ, nhưng nhớ mang máng, chủ ý đi dạo trung tâm mua sắm là do cô nói ra, nguyên nhân cụ thể Tôn Đông Mặc không biết, nhưng nhất định đây là một đầu mối quan trọng.
Tôn Đông Mặc tìm được Trương Tú, nói chuyện nghiêm túc với cô một phen, thế mới biết, thì ra mấy ngày trước, Trương Tú quen biết với một người phụ nữ trẻ, trên mặt có vết bỏng, ăn mặc kín mít, nghe nói còn bị chồng ruồng bỏ. Vì vậy Trương Tú có phần đồng tình với cô ta, có con cái làm nền, hai người phụ nữ trò chuyện với nhau, lâu thành quen thuộc, cuối cùng còn trao đổi số điện thoại.
“Cô ta có biết hôm qua chúng ta tới khu du lịch suối nước nóng không?”
“Biết chứ, cô ấy là người bạn chị tin tưởng, chị có nói về chuyện này qua tin nhắn.”
“…” Bây giờ khoa học kỹ thuật thật phát triển.
Trên đường Tôn Đông Mặc đưa bọn họ rời khu du lịch suối nước nóng, tính về nhà, Trương Tú nhận được tin nhắn của cô ta, nói là cô ta có bạn bè làm việc ở trung tâm mua sắm, hôm nay là ngày khai trương, còn là mẫu hàng độc quyền, quy mô lớn, bởi vì là bạn bè, nên nếu Trương Tú tới mua hàng, tuyệt đối cô có thể dùng giá tiền thấp nhất mua được sản phẩm xa xỉ nhất.
Trương Tú vừa nghe đã động lòng, đầu năm nay nuôi trẻ con không dễ dàng gì, cái gì cũng cần tiền, phải tiền, mua sữa bột cho con chọn tới chọn lui đều không yên tâm, quá tam ba bận, quả thực khiếp người, vẫn chuyên chọn hàng ngoại, đáng quý, Nhưng vì con cái, còn có thể làm gì, cho dù đắt hơn nữa cũng phải mua. Vừa nghe có giảm giá, còn là sản phẩm độc quyền, có lợi mà không chiếm là rùa rụt đầu!
Dù sao đã có sẵn xe, vừa nói như thế, hơn nữa mấy ngày nữa Thiến Thiến có tuần trăng mật, trong lòng mẹ Trương lo lắng, cũng không biết bọn trẻ nghĩ như thế nào, thứ gì cũng không mua, nên cuối cùng mọi người cùng nhau liên tục chiến đấu ở chiến trường mua sắm.
Nhận được tin tức về người phụ nữ kia từ Trương Tú, Tôn Đông Mặc hơi cau mày, vết bỏng ư?
“Cậu hỏi cô ấy làm gì, chuyện Thiến Thiến có liên quan tới cô ấy sao?” Trương Tú có chút kích động nắm lấy tay áo Tôn Đông Mặc, hi vọng anh có thể cho mình một câu trả lời phủ định, đầu óc cô rất thông minh, Tôn Đông Mặc hỏi cặn kẽ như vậy, trực giác mách bảo cô có chuyện không bình thường.
Tôn Đông Mặc đang không biết phải trả lời làm sao, cũng may thời điểm đó, Lâm Dương mang theo đám chuyên gia, bác sĩ đến.
Nhìn theo mấy bác sĩ già nối đuôi nhau tiến vào phòng cấp cứu, Tôn Đông Mặc đứng ngoài cửa phòng thở phào nhẹ nhõm, né tránh câu hỏi của Trương Tú, bước qua một bên nói chuyện với Lâm Dương.
“Bên biệt thự…”
“Tôi đã cho người thăm dò, dây điện thoại ở biệt thự bị cắt, mấy người chúng ta sắp xếp trong tối đều ૮ɦếƭ hết.” Tôn Đông Mặc cắt đứt lời nói của Lâm Dương, nắm chặt nắm đấm trầm giọng nói, dám đánh chủ ý vào vợ anh ngay dưới mắt anh, lá gan thật loén, hành động như vậy giống như đang khiêu khích.
“Rõ ràng y có năng lực bắt Trương Thiến, nhưng lại để cô đi ra, trước mắt bao người ***ng xe vào cô ấy, tựa như trò chơi mèo vờn chuột, đối phương không chỉ đang trả thù, giống đang đùa giỡn tôi hơn.” Tôn Đông Mặc nói xong dường như đã nghĩ tới điều gì , anh dừng lại, trầm mặc.
“Cậu đã đoán được là thế lực kia ra tay rồi sao?” Lâm Dương đấm vào bả vai Tôn Đông Mặc an ủi.
“Ừ.” Tôn Đông Mặc nhìn Lâm Dương một chút, chậm rãi nhả từng chữ: “Đây là chuyện của tôi.”
“…”
***
Năm tháng sau, Tôn Đông Mặc cầm hoa đi tới trước giường bệnh Trương Thiến, anh đặt hoa lên bàn nhỏ cạnh giường, mình ngồi bên giường nắm lấy tay cô, đặt lên trán mình, nhắm mắt lại không nói.
Trương Thiến lẳng lặng nằm trên giường, tựa như thụy mỹ nhân (*người đẹp ngủ say), vết thương trên người dưới tốc độ nhanh chóng lành lại, biến mất, chút vết sẹo cũng không có.
Bởi vì Tôn Đông Mặc phát hiện thân thể Trương Thiến hồi phục với tốc độ đáng kinh ngạc, nên Tôn Đông Mặc không làm kinh động bất luận kẻ nào mang Trương Thiến về đảo, anh hoàn toàn đóng cửa khu du lịch suối nước nóng, không để bất cứ ai lui tới, sau khi chặn cầu, ngoài đường không và đường thủy, không còn cách nào vào được đảo.
Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, mà bây giờ ngoại trừ mấy người anh tin tưởng trên đảo, không còn ai khác.
Cô gái trên giường *** trắng như tuyết, tóc đen bóng, lông mi thật dài đánh một tầng bóng mờ nhàn nhạt, khuôn mặt hồng nhuận sáng bóng, giống như tùy thời đều có thể tỉnh lại .
Nhưng thật đáng tiếc, từ khi cô gặp chuyện không may, chưa bao giờ tỉnh lại.
Ca phẫu thuật của Trương Thiến thành công, nhưng người lại bất tỉnh, các bác sĩ nhìn thấy tình huống như thế cũng trăm mối không có cách giải, chỉ nói, có thể Trương Thiến bị thương tổn tới đầu, bọn họ không dám bảo đảm lúc nào cô mới tỉnh lại.
Trong năm tháng Trương Thiến hôn mê, Tôn Đông Mặc hào quang lên sân khấu, dứt khoát bắt đầu hợp nhất lực lượng trong tay mình, dẫn dắt bọn họ hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ khó khăn, chấn động đến nhiều nhân vật lớn trên trung ương, khoảng thời gian này, cái tên Tôn Đông Mặc thực sự mười phần nhiệt huyết.
Hành động lớn như vậy đương nhiên là chỉ vì muốn thu hút kẻ địch nhanh chóng ra tay.
Hai năm Tôn Đông Mặc biến mất trước Trương Thiến, nguyên nhân chính là nhận nhiệm vụ trung ương: nằm vùng trong một băng đảng xã hội đen ở phía Nam. Băng đảng này chủ yếu kinh doanh MT, trung ương rất coi trọng. Trước kia không phải không đưa nằm vùng qua, nhưng nếu không phải đã ૮ɦếƭ, chính là bị MT ђàภђ ђạ đến ý chí giày vò, cuối cùng biến mất không còn tin tức.
Tôn Đông Mặc có thể hoàn thành nhiệm vụ này, chủ yếu là dựa vào “sắc đẹp” của anh. Nói tới điều này, còn có một chuyện xưa.
Tôn Đông Mặc thông minh sắp xếp sinh sống ở địa phương đó, anh không gấp gáp gia nhập băng đảng xã hội đen, anh an ổn làm giáo viên thể dục ở phương Nam mấy năm, cho đến năm cuối, anh mới “một lần ngoài ý muốn” vô tình cứu con gái lớn của Đại ca băng đảng.
Anh hùng cứu mỹ nhân chính là đây, người đàn ông không để ý nguy hiểm bảo vệ mình, đương nhiên sẽ khiến phụ nữ động lòng. Nhất là người đàn ông này hết sức anh tuấn.
Mặc dù có vẻ cẩu huyết, nhưng một cô gái xinh đẹp từ nhỏ đã lăn lộn trong băng đảng xã hội đen, lần đầu tiên gặp người có kiểu cách bất đồng, phong cách bất đồng, hơn nữa phụ nữ đều hứng thú với đàn ông anh tuấn lại có sức quyến rũ, mà Tôn Đông Mặc, lúc lơ đãng anh lại dịu dàng phóng đại sự hứng thú này lên.
Sau đó, đóa hoa hồng xinh đẹp của xã hội đen càng không thể vãn hồi tình yêu dành cho chàng trai anh tuấn.
Đóa hoa hồng này tên Bạch Tuyết, mặc dù cái tên rất thuần khiết và trong sạch, nhưng cô gái này lại lửa nóng lớn mật, cộng thêm ngoại hình lẳng lơ quyến rũ, trong băng đảng coi như nổi tiếng.
Khi bông hồng quyến rũ không có ý tốt, người trong băng đảng làm sao chịu phục, nhưng có Bạch Tuyết trợ giúp, lực uy hiếp của bọn họ đương nhiên không còn đáng kể.
Cho dù quá trình nhất định có nguy hiểm, nhưng Tôn Đông Mặc vẫn hoàn thành nhiệm vụ.
Trận hỏa hoạn lan tràn, bao phủ toàn bộ ngọn núi MT, đại ca băng đảng tự sát, từng nhóm từng nhóm lâu la bị cảnh sát mang về đồn, là lúc âm thanh khàn khàn của cô gái vọng về, từ ngọn lửa lớn lọt vào bên tai Tôn Đông Mặc.
“Tôn Đông Mặc, tao sẽ không tha cho mày.”
“Cho dù xuống đất ngục, tao nhất định cũng bò lên từ địa ngục, tao muốn mày nếm thử tư vị mất đi người mình yêu thương.”
“Tao sẽ quay về…”
Tiếng oán thán đầy máu!
Nhớ tới trong khoảng thời gian này người nhà mình gặp không ít nguy hiểm, Tôn Đông Mặc không nhịn được cau mày, ba mẹ và ông nội, Tôn Đông Mặc có thể không lo, hộ vệ bên cạnh họ không ít. Con muỗi tuy nhỏ, nhưng rất phiền, vậy chuyện này phải nhanh lên kết thúc mới được, chắc hẳn cô ta cũng không nhịn được nữa rồi.
Nghĩ như vậy, Tôn Đông Mặc mở mắt nhìn người trên giường, vẻ mặt nhu hòa rất nhiều, ánh mắt thâm thúy, giống như xuyên qua không gian, thời gian.
Thiến Thiến, nhanh tỉnh lại đi.
“Anh Mặc.”
Một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng Tôn Đông Mặc, Tôn Đông Mặc cứng đờ, sau đó từ từ xoay người, một người đẹp mặc dạ phục màu đỏ xuất hiện trước cửa phòng.
Không thể không nói, người đẹp có một vết phỏng đáng sợ, trải rộng gần nửa khuôn mặt cô, từ trang phục đến thân hình, xem ra là một phụ nữ có vóc người quyến rũ, vốn trước kia cũng là một phụ nữ đầy sức quyến rũ. Đáng tiếc, không chỉ trên mặt, từ vết bỏng trên cánh tay và bắp đù* cho thấy, hẳn là người này từng gặp hỏa hoạn.
“Anh Mặc, không phải anh đã nói, em mặc chiếc váy này rất đẹp sao? Tựa như đóa hồng nở rộ, khiến người ta thương xót?”
“Anh Mặc, tại sao anh không nói lời nào? Tại sao không nhìn em, xem xem bộ dáng hiện tại của em này.”
“Anh Mặc, không phải anh ghét bỏ em, đúng không.”
Tất cả chung quanh đều rất yên tĩnh, chỉ để lại âm thanh khàn khàn vang vọng, bởi vì hút vào quá nhiều khói độc, giọng nói Bạch Tuyết bị hỏng, bác sĩ từng căn dặn cô, khuyên cô sau này bớt nói chuyện.
Bớt nói? Nhìn thấy người đàn ông này sao cô có thể bớt nói, cô có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh.
Thật ra, câu đầu tiên cô muốn nói nhất phải là:
“Anh Mặc, địa ngục lạnh quá, tại sao anh không xuống theo em?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc