Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi - Chương 342

Tác giả: Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

Chương 342: Điền thị dưỡng lão (hai)
"Không thể, ta nghĩ, nếu mẹ ruột ta biết được, chỉ sợ cũng sẽ không thể đáp ứng. Nếu có thể để mẹ ruột ta sống lại, cái gì ta cũng đều theo các ngươi." Tăng Thụy Tường ngẩng đầu nói.
"Nhưng là, Nhị cháu ngoại trai, ngươi là người đọc sách, ngươi từ trước đến giờ luôn hiểu lý lẽ, việc này, cũng không phải là lỗi của một mình nương ngươi, nếu không phải là đại cô ngươi, làm sao có thể xảy ra việc này? Ai ở dưới loại tình huống này, đều có thể làm ra việc hồ đồ, vả lại, nương ngươi cũng chỉ là một nữ nhân ở nông thôn, trong chốc lát đâu thể tiếp nhận nổi cái này? Lòng đố kỵ của nữ nhân cũng lớn, nàng cũng là nhất thời sơ xuất, quên mất mẹ ruột ngươi là một bà bầu, mới có thể xảy ra loại chuyện này." Đại Điền thị khuyên nhủ.
"Ta thừa nhận lời nói của di nương có đạo lý nhất định, nhưng ta bây giờ làm không được làm như không có chuyện gì, còn giống như trước kia, sai lầm coi kẻ thù là mẹ ruột mấy thập niên, đã di nương nói có lý, vậy ân oán hai bên tiêu trừ đi, về sau, hai bên không liên quan. Mấy năm nay, ta nuôi cả đại gia đình này, cũng đủ trả sạch rồi." Tăng Thụy Tường nói.
"Còn cái gì mà còn? Mặc dù mẹ ruột ngươi còn sống, ngươi cũng không thể gọi nàng là nương, ta cũng là nương chính đáng của ngươi, ngươi nuôi ta cũng là thiên kinh địa nghĩa, mơ tưởng nghe cha ngươi nói hồ đồ, từ đó đã muốn dứt bỏ ta. Ngươi không ngẫm lại, người ngoài mà biết, mấy đứa Tử Phúc còn làm quan như thế nào?" Điền thị nói.
"Nương, ngươi lấy cái này gây khó dễ ta hơn bốn mươi năm, ta còn có thể nghe ngươi sắp đặt sao? Ngươi nếu không sợ đại ca bọn họ khó khăn, chúng ta liền xé rách mặt, ta dời phần mộ của mẹ ruột ta về, nhìn đến cuối cùng là ai khó coi?" Tăng Thụy Tường nhìn Điền thị nói.
"Dời cái gì mà dời, ai nói có thể dời? Nàng ta còn chưa có vào cửa Tăng gia đâu?" Điền thị gào lên.
"Chính là đó, nếu vào cửa, nương sẽ không thể hại mất đi tính mạng người ta lại vờ như không có chuyện gì. Nếu muốn chúng ta nuôi ngươi cũng được. Trước tìm một chỗ nói một chút đạo lý. Nương cần phải nghĩ cho rõ ràng, tốt xấu gì nhà ta còn có hai tấm môn biển Hoàng thượng ngự ban, ta còn là Ngũ phẩm Cáo mệnh phu nhân được Hoàng thượng tự mình tứ phong, đến lúc đó nhìn xem là ai dễ nói chuyện hơn?" Thẩm thị đứng ở bên cạnh Tăng Thụy Tường nói.
"Nương. Ngươi cũng đừng làm cho Nhị ca khó xử nữa, ta đáp ứng cha rồi, cũng sẽ trông nom ngươi." Thu Ngọc thấy vậy vội khuyên nhủ.
"Lời này của Thu Ngọc nói rất đúng. Nương, việc của Nhị đệ, để tự Nhị đệ cẩn thận suy nghĩ, ai cũng không thể buông bỏ ân oán nhanh như vậy. Ngươi yên tâm, ta đã đáp ứng cha rồi, luôn có cho ngươi một miếng cơm ăn, ngày mai đồ đạc đều chuyển đến đi." Tăng Thụy Khánh cân nhắc một chút. Nắm tay tính một cái, ra quyết định, chủ yếu là không muốn đắc tội Tăng Thụy Tường.
"Nương, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi qua giúp ngươi thu thập đồ, ngươi yên tâm đi. Chúng ta sẽ hiếu thuận ngươi thật tốt." Chu thị cúi đầu suy nghĩ một lát, mặt mang vẻ mặt vui mừng nói. Chu thị là đột nhiên nghĩ tới lão gia tử nói, vài năm nay trong tay Điền thị gom được chút ngân lượng, đủ cho nàng ăn uống. Đã đẩy không được, còn không bằng thái độ tốt một chút, có lẽ, lão thái bà một khi cao hứng, còn có thể chừa chút cho Tử Toàn.
Điền thị thấy Tăng Thụy Khánh và Thu Ngọc đều khuyên, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị có thái độ cứng rắn như thế. Chỉ đành phải thở dài. Chẳng qua là thế nào cũng phải kiên trì trở về học đường ở lại một đêm, mang theo ba nữ nhi con rể trở về, Chu thị mặc dù rất không tình nguyện, nhưng cũng không ngăn cản.
"Ta liền cảm thấy đại nương ngươi muốn tính toán chút đồ kia của bà ngươi, vẫn là thiếu một chút hỏa hầu, ta đánh cuộc đêm nay bà ngươi sẽ đưa bột mì lương thực dầu cho nhà đại cô ngươi. Tin không? Về phần ngân lượng này, chỉ sợ muốn giao cho tiểu cô ngươi bảo quản." Lâm Khang Bình cười nói.
"Ta tin, hơn nữa, ta cảm thấy sáng sớm ngày mai qua học đường bên kia khẳng định còn có thể nhìn đến một trận náo nhiệt, ta muốn ngủ, sáng sớm ngày mai đưa Tử Vũ đi, thuận tiện đi ngang qua học đường một chút, ngươi cũng đi, còn có vài thứ vẫn là cha ta đặt mua đó." Tử Tình ngáp mơ mơ màng màng nói.
Ngày hôm sau ăn xong điểm tâm, Tử Tình vội vội vàng vàng trở về nhà mẹ đẻ, đưa hai người Tử Vũ ra cửa, Tăng Thụy Tường nói muốn qua học đường nhìn một chút, Tử Tình vội hỏi: "Cha, ta cũng đi, ta đi cùng ngươi, hôm nay mừng năm mới, nương tương đối nhiều việc, ta và Khang Bình đi cùng ngươi."
"Ngươi tới gần náo nhiệt này làm cái gì? Lộn xộn, vạn nhất ***ng ngã cũng không phải là đùa, để Khang Bình đi cùng là được, chúng ta nơi đó cũng không có bao nhiêu đồ." Thẩm thị nói.
"Tình nhi chẳng qua là muốn cùng ta, có Khang Bình ở đó, ngươi còn lo lắng cái gì? Cũng không phải đi đánh nhau." Tăng Thụy Tường nói.
Tử Tình nghịch ngợm cười cười với Thẩm thị, Tử Phúc dẫn theo Lưu thị cũng đi ra, Tử Lộc dẫn theo Trần thị, hai người Tử Thọ Tử Hỉ, bởi vì Dương thị và Phó thị còn phải cho đứa nhỏ Pu' sữa, nên không đi theo, phỏng chừng mọi người đều là muốn đi xem náo nhiệt.
Mọi người vào học đường, Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị đã đến rồi, Chu thị đang ở nhà chính hùng hùng hổ hổ, tức giận đầy mặt, mà Điền thị ngồi ở trên giường vỗ ván giường khóc kêu, "Ta đây nào có thừa lương thực gì, ngươi một năm cho ta bao nhiêu trong lòng ngươi không rõ? Lão nhân, ngươi có thấy hay không, đây là ngươi tạo nghiệt, ngươi vừa đi, lão bà tử ta đã bị khinh bỉ rồi. . ."
Tử Tình không thấy được Đại Mao và Ngũ Mao cùng với Yến Nhân Đạt nhà Xuân Ngọc, Hạ Ngọc và Thu Ngọc bồi ở bên cạnh Điền thị, cũng là một mặt bất bình.
"Nhị đệ, các ngươi đến vừa đúng lúc, chúng ta bình luận cái lý này một chút, lúc thu hoạch vụ hè, chúng ta liền đem khẩu phần lương thực một năm cho cha mẹ, lúc này mới qua nửa năm, nương lúc này mới thừa năm ba cân gạo, lúa một hạt cũng không thừa, dầu là thừa không đến nửa cân, lúa mạch một hạt cũng không có, bột mì còn lại nửa gáo, ta không phải chỉ hỏi một câu, những thứ này có phải lại cho Xuân Ngọc đưa đi không, nương liền bắt đầu gào khóc, nói ta bắt nạt nàng, ta đến lấy đồ, không thấy, ta hỏi một chút có sai sao? Nương cũng không cần che dấu, trong lòng mọi người đều như gương sáng, nhiều năm như vậy, nương cũng đưa đồ ăn cho Xuân Ngọc không ít, ngay cả rau trong vườn cũng đưa không ít, giấu giếm cũng không giấu giếm được." Chu thị thấy Tăng Thụy Tường tiến vào nói.
Đáng tiếc, Tăng Thụy Tường đối với những cái này đã không còn hứng thú, một lần lại một lần, đã sớm phiền chán, hôm nay nếu không phải vì dọn dẹp đồ trong học đường, cũng sẽ không tới đây.
"Thụy Khánh, đó là muội tử ruột của ngươi, nhà nàng bây giờ gặp khó khăn, còn có thể trông vào ai? Ta chẳng qua là thương lão bà đứa nhỏ còn lại của Nhị Mao Tam Mao, thu dọn một chút gạo lương thực trong nhà, có thể đáng mấy đồng?" Điền thị thấy Tăng Thụy Tường đến, đại khái không muốn để Tăng Thụy Tường chế giễu, liền nói với Tăng Thụy Khánh.
Tăng Thụy Khánh nghe xong đen mặt, quay về phía Chu thị mắng to một trận: "Ngươi phụ nhân này, ta nói định chủ ý gì, sáng tinh mơ nhất định muốn tìm đến không thoải mái, đồ của nương, thích cho ai thì cho người đó, liên quan tới ngươi cái rắm. Hôm nay chính là ba mươi Tết rồi, ngươi còn có thời gian quản việc không đâu này, trong nhà phòng ở còn chưa có quét dọn đâu, đồ mừng năm mới còn chưa có chuẩn bị đâu. Mau mau dọn nhà, có cái gì thì chuyển cái đó, về nhà làm việc cho xong."
Chu thị nghe xong lèm bèm vài câu, bảo mấy người Chú Vân Giang cùng Chu Thiên Thanh gỡ giường chuyển đi, lại nhìn nhìn mấy cái xoong chảo chum vại, bàn ghế, còn có nồi bát gáo chậu.. ở nhà bếp, lại lèm bèm vài câu như nồi bát gáo chậu cũng ít.
Ai ngờ quần áo của Điền thị đã sớm thu thập xong, mấy người Xuân Ngọc hỗ trợ mang theo, Chu thị thấy không chiếm được chút tiện nghi gì, vẫy vẫy tay đi mất, lôi kéo Tăng Thụy Khánh về nhà quét dọn nhà cửa, để lại Tử Toàn trông coi.
Tử Phúc bọn họ giúp đỡ gỡ bỏ cái giưỡng cũ ở phía tây phòng khách, giường mấy người Điền thị ở là làm mới tinh lúc xây phòng, Tăng Thụy Tường thấy nhíu mày, nói với mấy người Tử Phúc: "Giường này cũng gỡ chuyển đi. Những thứ trong phòng đều không cần." Hắn thật sự không muốn nhìn thấy những dấu vết Điền thị lưu lại.
Điền thị nghe xong vội nói: "Nếu như thế, để cho một nhà Xuân Ngọc kéo đi."
Xuân Ngọc nghe xong tất nhiên không có ý kiến, lôi kéo Tứ Mao không tình nguyện tiến lên, chuyển giường đi ra ngoài, thuận tiện còn mang đi mấy cái bình cùng bàn ăn cơm, vừa đúng lúc, Yến Nhân Đạt chạy xe trâu tới đón mấy người bọn họ, Tử Toàn thấy bọn họ muốn đưa mấy thứ này đi, vội nhanh như chớp chạy về nhà, nói cho Chu thị.
Chu thị bỏ lại việc trong tay chạy tới, thấy một nhà Xuân Ngọc chuyển đồ lên xe trâu, hùng hùng hổ hổ, liền đòi gỡ đồ trên xe trâu xuống, Hạ Ngọc và Thu Ngọc cũng lười đi khuyên, gọi Tứ Mao cõng Điền thị, mấy người vây quanh về nhà Tăng Thụy Khánh bên kia, Điền thị quay đầu liếc mắt nhìn học đường một cái thật sâu, cũng nhân tiện liếc mắt nhìn Tăng Thụy Tường một cái.
Tăng Thụy Tường lúc này đang ngơ ngác nhìn phòng ở chuyển trống không, nhớ tới lúc lão gia tử ở đó, mình mỗi ngày tan học, đều tới đây quanh một vòng, nụ cười giọng nói dáng điệu của lão gia tử dường như còn ở trong phòng này, lúc này mới có vài ngày, cũng đã người đi phòng trống rồi.
Nước mắt Tăng Thụy Tường rơi xuống, thực ra, hắn đối với lão gia tử cũng là có hận, hận lão gia tử không có gánh vác, nếu không phải là hắn yếu đuối như thế, đâu thể làm hại mẹ ruột của Tăng Thụy Tường sớm buông tay nhân thế?
Nói đến cùng, lão gia tử cũng là đáng thương, cả đời này, bị đại tỷ mình tính kế, bị Điền thị bắt chẹt, khiến cho mẹ ruột thất vọng, còn gánh vác tội nghiệt lớn như vậy, cũng không biết sống thư thái được mấy ngày?
Mấy người Tử Phúc thấy Tăng Thụy Tường thương tâm, lại thấy phòng ở cũng chuyển trống không rồi, liền khuyên Tăng Thụy Tường về nhà, trước cổng, Chu thị còn đang giằng co cùng Xuân Ngọc, Tử Phúc khóa cửa lớn cửa nhỏ của học đường, đoàn người đi thẳng về nhà.
Lâm Khang Bình và Tử Tình đi theo về nhà mẹ đẻ trước, Tử Hỉ nói: "Chuyện của A công, chúng ta phải ở nhà giữ đạo hiếu ba tháng, thời kỳ giữ đạo hiếu, không nên động thổ, chuyện xưởng thủy tinh, vẫn là chờ sau này lại nói. Ta định vẫn là ở kinh thành làm giai đoạn ba, cứ như vậy sẽ không dùng tới nhiều bạc như vậy, ý của ta là mỗi cổ phần lại chia năm trăm lượng bạc, tự đi mua chút đất hoặc cửa hàng gì đó."
"Được, các ngươi thương lượng tốt là được rồi." Tử Tình nói.
"Nói đến giữ đạo hiếu, năm nay Tử Toàn thi học trò nhỏ là bị lỡ rồi, chỉ có thể sang năm lại đi. Cũng may Tam đệ thi hương là vào mùa thu. Tình Nhi lúc này cũng không có ảnh hưởng gì, các ngươi dù sao cũng là Lâm gia, tương đối là được, chẳng qua, nương dặn một câu, pháo hoa gì đó vẫn là không nên phóng, pháo cũng phóng ít một chút." Tử Phúc nói.
Tử Tình đáp ứng, sau khi từ nhà mẹ đẻ trở về, Tử Tình yên tâm chuẩn bị việc nhà, người Tăng gia năm nay không thể tới nhà khác chúc tết, Tử Tình bên này cũng bớt việc, không cần mời khách. Tử Tình cầm danh sách, chuẩn bị xong hồng bao cùng tiền tiêu vặt hàng tháng của hạ nhân.
"Không biết đại nương và đại cô ta hai người còn đang giằng co không? Cũng không biết là ai lợi hại hơn?" Tử Tình đột nhiên hỏi.
"Quan tâm cái này làm gì? Thích đánh thế nào thì đánh thế đó đi, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, nói đến cái này, ta còn thấy may mắn vì cha là không phải là trưởng tử, bằng không, bà kia thật đúng là không dễ bỏ qua."
"Vì sao? Bà dù sao cũng phải ở cùng nhi tử ruột mình chứ. Chẳng qua, đại nương ta có thể không muốn, ngươi không thấy nàng đẩy thẳng ra ngoài."
"Nhà ai không phải đều giống nhau? Thông thường là theo đích tôn ở, giữ lại một chút sản nghiệp, lúc trước khi a công ngươi ở riêng không phải là thiên vị nhà Đại cha ngươi. Nhưng là cha ta hiếu thuận, không so đo, cho nên mới làm ra những chuyện này. Nếu cha ta là trưởng tử, thật sự muốn đẩy bà ra ngoài, người ngoài vẫn là sẽ suy đoán lung tung, đối với cha ta nhiều ít có chút ảnh hưởng, nói như vậy, liền không xong." Lâm Khang Bình nói.
Tử Tình thế mới biết, khó trách lúc đó khi mình khuyên Thẩm thị để cho Tam đệ muội Dương thị đương gia, Thẩm thị không đồng ý, thì ra là bởi vì cái này đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc