Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi - Chương 116

Tác giả: Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

Chương 116: Mạt chược
Xuân Ngọc không có tiếp lời Tăng Thụy Tường và Thu Ngọc, Điền thị nghe xong vỗ tay nói: "Cũng không phải là lời này, Đại Mao năm nay đã mười bảy, muội tử ngươi sao có thể lấy ra dạng sính lễ nào, ngươi làm cậu cũng không thể không mặc kệ chứ, ngươi xem cae nhà ngươi đi, ăn mặc không nói, Tử Tình là một tiểu nha đầu đều mắc quần áo lụa, liền ngay cả trên cửa sổ cũng là sa là mành, còn ba ngày đổi khác nữa, ngươi dự bị ra bao nhiêu?"
"Cái gì sa cái gì mành?" Tăng Thụy Tường không hiểu được.
"Đừng giả vờ nữa, Thu Ngọc nói cửa sổ nhà ngươi treo rèm bằng sa, tuyệt không rẻ, sợ còn đắt hơn vải trên người ta."
"Nương, nhà của ta thế nào là chuyện của nhà ta, bạc của nhà ta là do nương bọn nhỏ dẫn đám con vất vả kiếm được, khổ nhiều năm như vậy, tự nhiên muốn sống thoải mái một ít. Cùng chuyện Đại Mao làm mai có quan hệ gì? Chẳng lẽ ta thay muội muội nuôi con nhiều năm như vậy còn muốn thay hắn đón dâu, thay hắn nuôi con luôn? Đạo lý này ở đâu ra, muội muội muội phu còn khoẻ mạnh, bọn họ làm gì? Đại ca ra bao nhiêu chúng ta ra bấy nhiêu." Tăng Thụy Tường có chút đau đầu, nói xong liền kéo Thẩm thị ra cửa, cũng không quản Điền thị ở phía sau kêu gào.
Tử Tình cho rằng tranh cãi ầm ĩ một trận như vậy, một nhà đại cô sẽ ngượng ngùng không ở lại ăn cơm chiều, không ngờ người ta lại coi như không có việc gì, vừa ăn vừa uống, đại dượng còn coi chính mình là một nửa chủ nhân, không riêng gì uống, còn ra vẻ khuyên người khác uống, lớn tiếng to mồm. Nhưng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cũng không quan tâm hắn, những người khác biết chuyện hôm nay cũng không tốt để nói giỡn, chỉ Yến Nhân Đạt nói chuyện. Lão gia tử thấy hắn như vậy, lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ mình hối hận vì năm đó chọn sai người.
Chạng vạng, Tử Phúc dẫn đệ đệ muội muội vào cửa, thấy không khí trong nhà không đúng, vụng trộm hỏi Tử Tình, Tử Tình cũng là không giấu giếm hắn. Một năm một mười đem sự thật nói ra, Tử Phúc nghe xong, nói bốn chữ: "Người si nói mộng." (ý là nằm mơ, mộng tưởng)
"Ta luôn cho rằng bà chỉ cưng vài cô cô, không ngờ lại như thế với ta. Cho dù không đối đã ta như cháu gái, thì cũng không thể đẩy ra vào trong hố lửa chứ, bà đâu phải không biết gia đình kia thế nào? Nếu cha mẹ không phản đối lợi hại. Ta còn không biết chịu bao khổ nữa."
"Tình nhi yên tâm, đại ca cũng không thể đồng ý việc này. Đại ca dù có liều mạng mang tội danh bất hiếu, đại ca cũng muốn đem việc này làm thất bại. Ngươi yên tâm đi, tuy rằng cá tính cha yếu đuối chút, nhưng nếu bị ép quá mức chịu đựng, cha không nhường nhịn đâu. Ta đã thấy một lần cha tức giận là khi ngươi bị nhốt vào chuồng heo. Nương tức giận sinh non, chúng ta muốn ở riêng, ông bà không đồng ý, cha cùng ồng nội, còn có đại cha nữa, nói vô luận thế nào cũng phải ở riêng, hắn không thường xuyên ở nhà, không có cách nào bảo vệ chúng ta, ai biết về sau còn xảy ra chuyện gì, cho nên ông bà ra điều kiện gì, cha cũng đồng ý. Ta cũng nghĩ như vậy, ít nhất không bị khinh bỉ, không bị ở chung, sự thật chứng minh chúng ta lựa chọn rất đúng. Cho nên ta chắc chắn cha sẽ không đem ngươi gã cho Đại Mao. Cha không ngốc như vậy, bằng không, chúng ta sẽ không thể ở riêng được."
"Cũng đúng, theo ý của bà thì ước gì ở chung cơ, có nàng dâu hầu hạ, cái gì bà cùng không làm, còn có thể chi phối tiền bạc của một đại gia đinhg, muốn cho ai thì cho, chúng ta còn phải xem sắc mặt của bà mà ăn cơm, đó mới là bi kịch."
Tử Phúc thấy tâm tình Tử Tình tốt hơn, mới yên lòng, xoay người đi tìm Tăng Thụy Tường và Thẩm thị .
Buổi tối vô sựkhông có việc gì làm, Tử Tình nghĩ nếu có mạt chược hoặc phốc khắc (??? Huhu, ta ko biết) chơi đùa thật tốt, phốc khắc thì bản thân vạn vạn không dám phát minh, lần sau cùng Lâm Khang Bình nói, nhìn xem chỗn người tây có thì mua trở về. Mạt chược tự mình có thể làm.
Nghĩ tới cái này, Tử Tình lập tức ngồi không yên, nhìn ngọc đá của mình, muốn tìm người khắc thành một bộ mạt chược phỉ thúy, nhưng đã lấy hai tảng đá làm vòng tay, nhẫn, trâm cài. Bây giờ Tăng Thụy Tường và Tử Phúc bọn họ đều dùng trâm cài xanh biếc. Tử Tình tính toán tốt, tổng cộng mười hai vòng tay phỉ thúy, Thẩm thị nói nàng dùng cái vòng ngọc xanh này rất tốt, nên muốn huynh đệ tỷ muội mỗi người một cặp.
Con lại hai khối ngọc thạch Tử Tình còn chưa có nghĩ ra làm cái gì, phỉ thúy cao cấp mà lấy làm mạt chược thật phí phạm, lỡ không cẩn thận làm rớt một cái, mình không đau lòng mới lạ. Tử Tình tính vẫn nhờ Lâm Khang Bình lại mua mấy khối ngọc thạch, để người trong nhà ít nhất mỗi người một cái, thừa dịp giá bây giờ còn rẻ, làm chút đồ trang trí bằng ngọc.
Ngọc thạch không dùng được, Tử Tình bỗng nhiên nghĩ đến có thể dùng gỗ, lúc nhà mình làm nội thất bằng gỗ thì mấy mảnh vụn gỗ lim mình có lấy, lúc đó còn nói có thể dùng để luyện tập điêu khắc, Tử Tình vội vàng chạy đến kho, tìm ra hai gỗ nhỏ, kêu Tử Phúc đi lại giúp nàng chuyển đến nhà giữa, sau đó lục lọi, Tử Phúc hỏi nàng định làm gì, Tử Tình cười mà không nói.
Ngày kế, nguyên bản là đi Kiều Thôn chúc tết, bởi vì Hạ Ngọc ở đây, cho nên cả nhà đều ở nhà, Tử Tình tìm đem số gỗ lim đã phân loại, muốn đem gỗ cắt thành từng mảnh có độ dày giống nhau, Tử Phúc liền nhận lấy rồi đi.
Thẩm thị biết hôm nay trong nhà có khách đến, bảo Tử Tình hỗ trợ nhặt rửa rau, Tử Tình để Tử Lộc giúp mãi gỗ, sau đó Tử Thọ sẽ khắc chữ, Tử Thọ có chút hứng thú đối với điêu khắc, luôn luôn muốn lấy phỉ thúy của Tử Tình luyện tập, Tử Tình không đồng ý. Lần này vừa vặn để cho hắn đã nghiền, gỗ lim rất cứng.
Khách vào cửa, Tử Tình nhìn đồng hồ, đã mười giờ, vội vàng pha trà bày chút điểm tâm, hôm nay người đến là biểu ca và đứa nhỏ nhà đại cữu, tam biểu ca Thẩm Vạn Phúc thấy Tử Phúc làm việc, vội tiếp giành làm, làm tốt hơn Tử Phúc nhiều, Tử Tình yêu cầu làm 144 cái, mấy người giúp đỡ mài, chỉ có Tử Thọ một mình điêu khắc.
"Đại ca, tìm chút sơn bôi lên một ít mới tốt nhỉ?" Tử Lộc hỏi.
Tử Phúc nói: "Việc này chỉ có thể đi tìm thợ sơn Lí sư phụ, mà đang tết ai lại đi nhờ như thế được?"
"Ta mua một ít, tự mình quét là được, chắc không khó." Tử Tình đáp.
Tử Phúc nghĩ cũng đúng, dẫn theo Tử Hỉ đi ra cửa mua ít sơn, mấy người hết ba ngày mới làm xong một bộ mạt chược, Tử Phúc, Tử Lộc cùng Tử Thọ thay phiên nhau điêu khắc, Tử Tình kiềm chế không được hưng phấn, Tăng Thụy Tường cũng có chút tò mò, nói hắn từng đã thấy người khác chơi quân bài, nhưng không thấy nhiều quân cờ như vậy, không biết chơi thế nào.
Tử Tình đem quy tắc nói rõ, Tử Lộc nói: "Ta phải ôn bài, mấy ngày nay bận quá chưa ᴆụng đến rồi."
Tăng Thụy Tường nói: "Đừng lo đọc sách mãi, nên có thời gian nghỉ ngơi."
"Đúng vậy, chơi là một phương pháp nghỉ ngơi rất tốt, nghỉ ngơi tốt học tập tốt hơn." Tử Phúc nói. Thật ra năm nay là năm thi hương, tháng tám Tử Phúc cũng đi rồi.
Tóm lại, mấy người đang dụ dỗ Tử Lộc, Tăng Thụy Tường thấy hắn gần đây quá khẩn trương, muốn cho hắn thả lỏng chút. Tử Lộc đến cùng vẫn không chịu nỗi cả nhà, mà chính hắn cũng có vài phần tò mò .
Bốn người ngồi trên bàn, lúc mới bắt đầu, bởi vì Tử Tình quen thuộc quy tắc, một vòng xong, trước mặt Tử Tình chất một đống tiền đồng, Tử Lộc vừa thấy được nhiều vậy, liền hỏi: "Mất tiền thật sao?"
Tử Phúc cười nói: "Chứ giả à, thua không được khóc đó. Ngươi mà hết tiền thì ra sau xếp hàng ."
Tử Lộc cười phản bác: "Ta lớn tuổi rồi, với lại không biết ai hạ bàn trước đâu."
Vòng thứ hai, tiền đồng đều chạy đến chỗ Tử Phúc, 4 vòng, tiền mừng tuổi của Tử Lộc đều thua hết, Tử Thọ thấy vậy, ồn ào: "Không có tiền thì đi xuống, ta chờ nửa ngày rồi."
Tử Hỉ cũng giơ cái hầu bao, lắc tiền đồng bên trong, cười nói: "Nhanh chút đi, ta chờ không kịp ."
Tử Phúc đẩy hắn ra: "Dưới mười tuổi cấm chơi."
Người một nhà vô cùng náo nhiệt, cơm cũng quên làm. Chờ phát hiện trời tối, bụng đói, Thẩm thị cười nói: "Còn tưởng rằng các ngươi chơi rồi no luôn, không cần ăn cơm nữa chứ."
Tử Tình có thế này mới cảm thấy tết vui hơn, bằng không, cả nhà cứ ngồi như vậy, làm gì có nhiều chuyện mà nói riết.
Lúc này, một câu của Tăng Thụy Tường nói khiến Tử Tình chú ý: "Trò này dễ hơn quân bài, quân bài chỉ có 32 quân, trò này nhiều hơn, nhưng rất vui. Tử Tình học được từ nơi nào?"
"À, con đọc trên sách giải trí, cũng không biết nhìn được ở nơi nào, chắc là nghe người khác nói, ta không nhớ rõ."
Tử Tình nghĩ thì ra chỉ có quân bài chứ không có mạt chược, có muốn mở rộng nó hay không? Nhà mình chơi mạt chược sớm muộn gì cũng có người biết, học xong thì tự bọn họ về nhà làm, không bằng tự mình tìm người mở rộng nó cho rồi, tốt xấu gì cũng có thể kiếm được mớ tiền, hiện tại Tử Tình thiếu nhất là bạc, hai năm này cùng Lâm Khang Bình làm buôn bán, lợi nhuận không kém, đáng tiếc là nguồn vốn ít, hơn nữa, phát sinh sự kiện Đại Mao cầu thân, trong lòng Tử Tình càng không an toàn. Tử Tình nghĩ tới chuyện này, người hợp tác trừ bỏ Văn gia thì không còn ai khác. Nhưng phải bán bao nhiêu bạc mới thích hợp? Tử Tình có chút phát sầu, nếu Lâm Khang Bình ở đây thì tốt rồi.
Mùng 8, vừa vặn Chu chưởng quầy đến mua cải dầu, nhà Tử Tình hàng năm trồng mười lăm mẫu cải dầu, cũng có thể bán được ba bốn chục lượng bạc, ảnh đất hoang này được khai thác vài năm, phì nhiêu hơn, sản lượng dưa hấu nhiều hơn so với lúc ban đầu một ít.
Tử Tình hỏi Chu chưởng quầy rằng Đông gia ở đây không? Chu chưởng quầy nói là qua nguyên tiêu thì mới từ kinh thành trở về, về nhà cũng phải tầm ngày 24.
"Vậy làm phiền ngài nói với Đông gia một tiếng, ta có chuyện muốn bàn với hắn, hắn nhất định sẽ thấy hứng thú." Nói xong, Tử Tình bước đi .
Chu chưởng quầy cùng Tăng Thụy Tường nói chuyện phiếm, trong đó có nói: "Lão phu nhân nhà ta đính hôn cho tam thiếu gia, là khuê tú trong kinh danh, nghe nói là thiên kim của quan nhất phẩm, nhưng tam thiếu gia không chịu, nói muốn tìm người mình thích, làm ầm ĩ, lão thái thái đành phải đáp ứng, nói:‘ trước cưới chính thê, thích nữ nhân nào thì có thể làm thi*p’ lại hỏi tam thiếu gia thích dạng nữ tử gì, tam thiếu gia không chịu nói."
Tăng Thụy Tường nghe xong liền hiểu, nói: "Cám ơn Chu chưởng quầy, cũng vừa khéo, tiểu nữ cũng sẽ đính thân vào mấy ngày sắp tới, đến lúc đó nhất định sẽ mời Chu chưởng quầy uống ly rượu mừng."
Chu chưởng quầy nghe xong, vừa lòng ra về.
Bên này Tử Tình còn buồn rầu vì chuyện nên bán bao nhiêu bạc mà, đây biết chuyện sắp xảy ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc