Cuộc Sống 12 Chòm Sao - Chương 26

Tác giả: Bút Chì

Ánh mắt Ma Kết đảo lia lịa quanh khung rừng tăm tối. Giọng nói anh gầm gừ trong cổ không nói nên lời:
- Bạch Dương… làm ơn…
Rồi cuối cùng thì anh cũng thấy cái bóng dáng đang một liêu xiêu vật vã nép gọn vào một góc. Ánh mắt mở to trong đêm nhìn vô hồn khiến Ma Kết cau mày khó hiểu. Chính cái động tác thu mình ấy lại khiến anh không muốn tiến dần đến cô. Anh đứng chân người nhìn cô, nhìn một cách chăm chú như muốn hiểu cô đang nghĩ gì.
Bạch Dương gục mặt xuống, thở dài. Ma Kết lúc này mới tiến đến, chạm nhẹ vào mái tóc màu hạt dẻ của cô. Anh và cô cùng nín lặng trong một phút giây.
Cuối cùng anh lại để Bạch Dương mở lời trước:
- Có lẽ tớ yêu cậu thật rồi Ma Kết rồi. Cái lúc mà Sư Tử ôm lấy cậu,hôn lên môi cậu, tớ nghe thấy trái tim tớ nó đập loạn xạ vì sao không đủ mạnh dạn như cô ấy…
- Ngốc! – Ma Kết chặn họng cô lại – Cậu từng nói với tớ nếu có người yêu cậu sẽ không ích kỉ mà… Cậu còn định san sẻ người yêu cơ mà!
- Nhưng đó là lúc tớ chưa yêu! – Bạch Dương ngước nhìn đôi mắt đỏ au của mình về phía Ma Kết – Có lẽ Sư Tử yêu cậu nhiều hơn tớ yêu…
Chả để cho Bạch Dương nói hết câu thì Ma Kết đã hôn lên môi của cô. Cái nụ hôn ngọt ngào này có thể khiến Bạch Dương quên đi hết mọi chuyện xung quanh. Chưa bao giờ cô thấy trái tim mình loạn nhịp như thế này.
Ma Kết rời khỏi cô:
- Dù Sư Tử có yêu tớ như thế nào thì trái tim tớ vốn chỉ ung dung một hình bóng của cậu thôi. Còn Sư Tử… trái tim Sư Tử vốn dĩ không phải cho tớ chiếm hữu. Chỉ là… nó chưa tỉnh để biết nó cần ai hơn thôi!
Bạch Dương chỉ biết ôm chặt lấy anh thôi mà mỉm cười nhẹ khi nghe từng lời dỗ dành của Ma Kết:
- Cảm ơn cậu… vì đã không nổi khùng lên với tớ!
- Dù tớ có nổi khùng lên đi nữa… thì chắc hẳn cậu cũng có cách để khiến tớ bình tĩnh lại! Cậu là vậy. Luôn có cách khống chế tớ!
Ma Kết cốc đầu Bạch Dương:
- Cô ngốc! Lên lưng tôi cõng về…
Bạch Dương ngoan ngoãn như một chú mèo trèo lên lưng của Ma Kết. Cái hơi ấm của Ma Kết dần khiến cô chìm vào giấc ngủ!
- Cũng đã muộn rồi! Chúng mình về trại đi!
Sư Tử cầm nhẹ lấy từng ngón tay của Cự Giải. Ánh mắt cô dò xét thái độ của Cự Giải. Nhưng Cự Giải lại chả nói gì cả, anh khẽ gật đầu, ngón tay của anh lách ra khỏi bàn tay của cô.
Sư Tử vội gọi:
- Cự Giải…
- Cậu đừng đi quá giới hạn… - Giọng Cự Giải nhỏ dần để Sư Tử không nghe thấy những gì cậu nói – Có lẽ cậu cũng giống cô ấy… phải mất đi mới biết giá trị của nó!
- Thật sự lúc đó tớ đã rất mộng mị. Thật sự thì tớ cũng chả hiểu sao lúc đó tớ lại làm như thế! Thật sự thì…
- Thôi cái thật sự của cậu đi! – Cự Giải gắt lên, có lẽ anh đã không thể bình tĩnh được rồi.
Cự Giải quay lại, lao đến chỗ Sư Tử như một con sói “đớp” lấy bờ môi cô. Sư Tử vô thức đẩy anh ra khỏi mình. Không chỉ là cái đẩy mà còn là một cái tát, một gáo nước lạnh dội vào anh!
Cự Giải vuốt mái tóc của mình rồi nhếch mép cười:
- Tớ biết mà… Nếu người đó là Ma Kết chắc hẳn cậu không đẩy anh ta ra…
- Tớ…
Sư Tử che miệng, ánh mắt cô nhìn anh có chút hoảng loạn và chút sợ hãi. Cự Giải tiến gần đến cô thì Sư Tử càng lùi về sau khiến chính anh và cô đều khó xử. Cự Giải khựng bước:
- Cậu đi theo tớ nhé! Tớ sẽ dẫn cậu về… Và đến khi về trại, tớ với cậu coi như chưa có chuyện gì sảy ra. Ý tớ là… quay về lúc chúng mình vẫn ghét nhau!
Sư Tử trợn tròn hai mắt nhìn tấm lưng của Cự Giải đang quay về hướng mình. Cô không hiểu chuyện gì cả. Cô thật sự muốn giữ anh lại nhưng không thể.
Cô chỉ còn cách câm lặng và bước theo từng bước chân của anh.
Bất chợt trong cô nảy ra ý nghĩ: “Ai cũng có thể có hạnh phúc… riêng mình thì sao nó xa vời và khó khăn như vậy?”
Chợt một cái nhếch mép cười chua xót nở ra trên khóe môi cô.
Bạch Vũ nhìn Bảo Bình, rồi lên tiếng:
- Em còn định để Xử Nữ đau khổ đến như nào nữa!
- Anh nói nhỏ thôi! Cậu ấy vừa ngủ! – Bảo Bình nháy mắt với Bạch Vũ.
Quay sang kéo chiếc chăn cho Xử Nữ. Cô thở dài nhìn khuôn mặt lo lắng đến tái mét của Xử Nữ, rồi lại quay sang nhìn Bạch Vũ:
- Sao anh biết em còn sống?
- Anh có ngốc đâu mà không biết! Có lẽ Xử Nữ do quá hoảng loạn nên quên mất không kiểm tra nhịp đập của em!
Bảo Bình mỉm cười:
- Giờ em biết Xử Nữ yêu em đến chừng nào rồi! Mà mọi người đâu hết rồi?
- Lởn vởn trong rừng hết rồi. Tiết mục học sinh thanh lịch gì gì đó của lớp mình đã bị rút. 2 tiếng nữa chúng ta bắt đầu lên xe về nước!
Đúng lúc ấy, Song Tử và Thiên Bình tiến vào. Thiên Bình thở nặng nhọc ngồi xuống:
- Đêm nay quả là một đêm dài thật dài!
Song Tử mỉm cười:
- Sao mặt Xử Nữ lại xanh mét như thế kia?
Bỗng Kim Ngưu ôm trong tay là Song Ngư từ đâu tiến vào:
- Bị Bảo Bình dọa cho tím tái đấy!
Nhân Mã cũng bay từ đâu vào:
- Bảo Bình lại có khả năng dọa người đến như vậy á?
- Có nhiều cậu còn chưa biết lắm tên ngốc Mã Mã ạ! – Thiên Yết cốc đầu Nhân Mã rồi mỉm cười!
Bạch Vũ bắt đầu mặt hình sự:
- Cái lúc cần thì chả có ai. Giờ muốn mọi người không xuất hiện thì lại xuất hiện ầm ầm!
Song Ngư lè lưỡi:
- Còn thiếu Ma Kết, Bạch Dương, Cự Giải và Sư Tử thôi đúng không?
Bạch Vũ lúc này mới điên lên:
- Trời ơi! Sao mình có thể quên mất Bạch Dương cơ chứ! Mẫu hậu sẽ không tha thứ cho hành động này của mình… Huhu…
Bạch Vũ lục tung balo của mình để tìm chiếc điện thoại. Nhìn dáng vẻ của anh mà Bảo Bình phì cười:
- Bạch Dương phải thấy thật hạnh phúc khi có một người anh trai như anh đấy Bạch Vũ ạ!
Đột nhiên Bạch Vũ đứng hình. Anh chợt thấy có gì rất lạ đang diễn ra trong người mình. Anh quay lại nhìn Bảo Bình với một ánh mắt lạnh lùng:
- Anh trai à…? Hạnh phúc à…?
Mọi người nhạc nhiên khi thấy thái độ vậy của Bạch Vũ. Họ cau mày lại nhìn anh nhưng lại chả ai nói một câu gì.
Bạch Vũ chợt nhếch mép cười:
- Tưởng rằng ai đó có thể thay thế vị trí của em trong lòng anh nhưng có lẽ anh đã nhầm. Vốn dĩ anh chỉ có yêu mình em… Quan hệ của chúng ta không như những gì người khác thấy nhỉ? Cô gái ngốc… lúc nào em mới hiểu.
- Anh đang nói ai vậy? – Bảo Bình túm lấy cổ tay Bạch Vũ, nhìn anh với ánh mắt to tròn.
Bạch Vũ lắc đầu rồi lững thững bước ra khỏi túp lều. Để lại trong kia bao ánh mắt khó hiểu.
Sư Tử chạy lại thật gần Cự Giải, cô ôm anh từ đằng sau. Chợt nhật ra hành động của mình là rất ngốc nhưng cô vẫn không muốn buông ra. Cứ ôm chặt như vậy cho đến khi Cự Giải lên tiếng:
- Cậu làm gì vậy? Sắp về đến nơi cậu muốn có không gian riêng à?
- Xin cậu… đừng có lạnh lùng với tớ như vậy!
Cự Giải im lặng nhìn bàn tay cô. Cái ôm này có đủ để giữ anh lại không? Trái tim anh đã quá đủ tổn thương rồi… Và trái tim của cô cũng vậy. Liệu cô có thể giữ anh lại?
Cự Giải tỏ ra khó xử trong tình huống này. Anh không biết phải làm thế nào… Đành đứng im để cô ôm lấy anh.
Sư Tử đành nói:
- Có lẽ… tớ đã nhầm! Tớ và cậu đều cần một không gian riêng… Chúng ta cần phải suy nghĩ xem chúng ta thật sự cần ai!
- Tình yêu vốn không phải thứ dễ dàng – Cự Giải nắm chặt lấy bàn tay của Sư Tử… anh gỡ ra – Một là để thời gian trả lời, hai là để thời gian giúp ta quên!
Sư Tử cũng chợt hiểu câu nói của Cự Giải. Cô bỗng ước mình không hiểu câu nói ấy. Cô khẽ nói:
- Ừ…! Tớ sẽ qua bên Mỹ một thời gian… Đến khi trở về, tớ sẽ cho cậu biết tớ chọn phương án một hay hai!
Cự Giải chợt cười, anh đang hy vọng thì phải…? Mặc dù điều đó là điều quá mong manh. Anh quay lại ôm siết lấy Sư Tử rồi lại buông ra:
- Cái ôm đó là cái ôm kết thúc! Chúng ta tạm dừng lại ở đây! Tớ chỉ mong là tạm dừng… Nhưng tớ vẫn cần câu trả lời của cậu!
Nói rồi cả hai đều im lặng cất bước ra về. Họ không nói gì cả, chỉ cùng bước đi, cùng một đích đến nhưng hai trái tim của họ lại xa nhau quá.
Giọng Bạch Vũ vang lên nặng nề:
- Cậu mang con bé đi đâu?
Ma Kết ngạc nhiên nhìn Bạch Vũ. Thật sự thì anh chả biết nói gì cả, cuối cùng thì đành mở lời:
- Bạch Dương đang ngủ… Anh với em để lúc khác nói chuyện riêng được không?
- Có điều anh phải nói luôn bây giờ… với em! Và anh mong Bạch Dương không biết điều đó!
- Chuyện đó là chuyện gì?
Bạch Vũ ngồi xuống bờ cát lạnh lẽo thiếu hơi mặt trời. Và giờ trái tim của anh cũng vậy… cũng thiếu ánh mặt trời sưởi ấm!
Bạch Vũ nhếch mép cười nhẹ, chỉ là một cái cười khi nhớ lại:
- Anh… yêu cô ấy! Ý anh là… - Bạch Vũ ngập ngừng – Anh yêu Bạch Dương!
Ma Kết giật mình suýt hụt bước. Anh cố gắng định hình lại xem chuyện gì đang diễn ra. Chuyện này mơ hồ quá. Ma Kết khéo léo ngồi xuống mặt cát sao cho Bạch Dương không tỉnh giấc. Ổn định xong, anh quay lại nhìn Bạch Vũ:
- Ý anh muốn nói là…? Nhưng tại sao chuyện này lại có thể…?
- Nghe khó tin nhỉ? Nhưng đó là sự thật! Nhiều lúc anh cũng cố định hình xem rốt cuộc tình cảm của anh với Bạch Dương là gì? Là em gái hay là người anh yêu?
- Anh và cô ấy là hai anh em cơ mà?
Bạch Vũ lắc đầu, anh ngước đầu lên nhìn bầu trời sao. Ma Kết lúc này thấy đôi mắt Bạch Vũ lấp lánh những vì sao và cùng lúc ấy lấp lánh những giọt lệ không thể rơi. Bạch Vũ vuốt mái tóc của mình:
- Anh vốn chỉ là con nuôi. Trước khi có Bạch Dương thì anh luôn bị ghét… Mọi người trong nhà chả ai quan tâm anh cả. Cho đến khi cô ấy ra đời thì Bạch Dương lúc nào cũng đứng ra bảo vệ anh… - Bạch Vũ chợt chạm vào mắt mình – Và anh cũng chả hiểu cô ấy làm cách nào khiến mọi người trong nhà tự nhiên yêu quý anh!
- Và từ đó anh có tình cảm với cô ấy? – Ma Kết cau mày hỏi
- Không… anh có tình cảm với cô ấy khi Bạch Dương 5 tuổi. Cô ấy bị đánh, đánh đau lắm!
Bạch Vũ gục mặt xuống, cố nín lại dòng cảm xúc:
- Trên vai cô ấy, vẫn còn cái sẹo nhỏ đấy. Chỉ vì bảo vệ anh mà cô ấy phải nằm viện… Và cũng sau đợt đó! Cô chủ động đi học võ, giờ mới điêu luyện được vậy!
Ma Kết dần hiểu ra… Anh cảm nhận được trái tim của Bạch Vũ lúc này, cảm nhận được từng mảnh kí ức đang đan xen lại trong đầu Bạch Vũ.
Rồi Bạch Vũ lại tiếp tục câu chuyện của mình:
- Anh đã cầu xin mọi người phải đánh anh để anh cũng phải chịu nỗi đau giống của Bạch Dương. Anh không muốn để một mình cô ấy chịu đau.
Ma Kết nín thở nghe câu chuyện của Bạch Vũ. Chưa kịp để Ma Kết nói Bạch Vũ đã tiếp lời:
- Cũng chỉ là chuyện ngày xưa. Chưa bao giờ anh thấy yêu cô ấy như bây giờ và lúc ấy. Nhưng giờ thì Bạch Dương là của em – Bạch Vũ ngửng mặt lên – Anh đã từng thề với bản thân chỉ cần thêm một ai, dù là ai, kể cả người Bạch Dương yêu thương nhất làm tổn thương hay làm đau cô ấy. Anh cũng không tha thứ cho kẻ đó – Bạch Vũ quay lại cười với Ma Kết – Giờ Bạch Dương là của em đó Ma Kết. Đối xử với cô ấy thật tốt. Chỉ cần em làm tổn thương cô ấy, em sẽ chịu một cái kết cục không vui đâu!
Ma Kết chợt cười, quay lại nhìn Bạch Dương rồi nói:
- Cảm ơn anh! Em sẽ yêu cô ấy thay phần của em. Đã, sẽ và mãi mãi yêu cô ấy!
- Cứ để anh yêu cô ấy một cách thầm lặng là được rồi!
… Không gian dần yên tĩnh lại. Bạch Dương đưa đôi mắt ướt nhìn về phía Bạch Vũ. Cô gắng để nước mắt không rơi. Rồi lại nhắm mắt lại… Chuyện ngày xưa cô đã quên hết… Mớ bong bóng trong cô giờ đã được giải thoát. Cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc