Cuộc Sống 12 Chòm Sao - Chương 24

Tác giả: Bút Chì

Đồng hồ điểm hết giờ cuối cùng cũng reo lên. Mọi học sinh bước ra lều đều lo lắng chỉ có mình Bảo Bình và Xử Nữ là tự tin bước ra.
Ban giám khảo quan sát lần lượt rồi mời từng học sinh lên phát biểu. Đa số là có kết quả chỉ biết câm lặng nhìn ban giám khảo lắc đầu đánh vào sổ ghi điểm là không đạt. Đến Bảo Bình xà Xử Nữ. Bảo Bình mỉm cười:
- Thưa thầy… kết quả của chúng con có phần khác ạ.
- Khác?
- Chúng con cũng không đưa ra kết quả. Việc các dụng cụ trong các phòng đa số là trống trơn. Với một hội thi khoa học mà lại không hề có các dụng cụ thì khác nào bảo đi thả diều không có diều.
Bảo Bình ngừng lại đôi chút nhìn đôi mắt cả ba vị giám khảo đang tròn cả ra. Cô mỉm cười đắc thắc:
- Còn nữa… Các thầy cô phát cho mỗi phòng một cây bút và một cái kéo nhằm đánh lạc hướng chứ không phải đó là một dụng cụ của cuộc thi giống như bên đội A9 vừa nói. Không thể KHÔNG VIẾT mà người đọc VẪN NHÌN THẤY CHỮ ĐƯỢC!!
Ba vị giám khảo mỉm cười. Trưởng ban giám khảo mỉm cười:
- Các em đã đúng đề thi rồi đó!
Cả trường dường như ngạc nhiên toàn tập.
Vậy là phần thi sau không phải thi nữa vì có đúng một đội chiến thắng…
- Song Tử cậu đứng lại đó cho tớ!
Thiên Bình hét to gọi tên Song Tử. Nhưng những cái cây, bụi cây ở đó hoàn toàn im lặng trước anh. Thiên Bình ngồi thụp xuống, thở gấp:
- Cậu đi đâu thế Song Tử.
Nhân Mã chạy rất nhanh vào rừng… Anh chạy, cảm nhận được hương của Song Tử đang bay bổng nơi đây. Và anh đã tìm thấy cô.
Song Tử đang thẫn thờ với đôi mắt còn ngấn lệ nhìn mặt biển. Nhân Mã lúc này mới nhận ra rằng, anh chạy từ trong ra đây… Hóa ra nơi đây có biển sau lớp rừng kia. Nhân Mã chạy lại gần Song Tử định cất tiếng gọi thì giọng Song Tử vang lên:
- Nhân Mã… tớ xin lỗi cậu… Thật lòng xin lỗi cậu! Tớ đã quên mất tình cảm cậu dành cho tớ… Tớ đã quên mất tớ đã từng yêu cậu! Kỉ niệm…. Tớ đánh mất cậu rồi Nhân Mã…
Nhân Mã ôm chầm lấy Song Tử, giọng anh như nghẹn lại:
- Chưa bao giờ cậu mất tớ cả. Chưa bao giờ! Trái tim tớ chỉ dành… - Nhân Mã nghẹn lòng, trái tim anh nghẹn lại. Anh không thể nói là của Song Tử hay là của Thiên Yết.
Anh buông Song Tử ra:
- Về thôi! Thiên Bình đang lo lắng cho cậu lắm.
- Thiên Bình… tớ… yêu anh ấy! Yêu rất nhiều… Yêu nhiều hơn tớ yêu cậu nhiều. Tớ phải làm sao đây??
Song Tử ngồi thụp xuống, khóc nức nở. Nhân Mã ôm lấy cô an ủi vỗ về:
- Thiên Bình ốm lắm cậu biết không? Về đi đừng để cậu ấy lo! Cậu sẽ phải hối hận đấy!
Song Tử lắc đầu như trẻ con:
- Tớ không về đâu! Tớ thấy giận tớ lắm… Tớ không dám đối mặt với Thiên Bình.
Nhân Mã ngồi xuống cạnh Song Tử không nói một lời nào nữa cả. Anh biết dù có nói thế nào thì Song Tử cũng không về.
Song Tử chợt nhếch mép cười:
- Mã Mã à… Thiên Bình không hề quan tâm tớ…
- Không có chuyện đó đâu! – Nhân Mã
- Thế thì cậu ấy phải đi tìm tớ chứ?
- Tỉnh lại đi! – Nhân Mã hét lên – Cậu ấy đang tìm cậu đó! Cậu ấy chỉ mong cậu được an toàn thôi!
- Nhưng tại sao cậu ấy lại không tìm thấy tớ như cậu?
Song Tử khóc nức lên còn Nhân Mã chỉ biết nín chặt đôi môi. Anh không biết nói gì nữa cả.
Ánh mắt lạnh lùng của Thiên Yết nheo lại, cô nhận ra người đang nằm kia là Thiên Bình. Cô ngạc nhiên, chạy lại:
- Cậu sao thế Thiên Bình…. Sao lại nằm đây?
- Tớ không sao… Chỉ hơi chóng mặt một chút! – Thiên Bình mỉm cười ngồi dạy – Cậu có thấy Song Tử đâu không?
- Cậu thôi đi! Trở về trại ngay! Tớ sẽ đi tìm cô ấy giúp cậu.
- Không được! Tớ phải đi tìm cô ấy! – Thiên Bình đứng dậy, đôi chân của anh có phần run lên.
Thiên Yết cắn chặt môi:
- Về ngay!! Chính cậu còn không khỏe thì đừng đi tìm cô ấy! Điều đó chỉ làm cô ấy thêm mệt mỏi hơn thôi?
- … Tại sao? – Thiên Bình lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Phản ứng này khiến Thiên Yết giật mình, cô ngẫm nghĩ một chút:
- Cậu về đi… Song Tử đang ở trại!
Nghe thấy vậy, Thiên Bình mỉm cười rồi anh khuỵu xuống, ngất lịm trước con mắt trợn tròn của Thiên Yết.
Đúng lấy ấy, Thiên Yết nghe thấy giọng nói của Bạch Dương:
- Thiên Yết ơi! Cậu thấy các bạn đấy chưa?
- Cậu đến một mình à…?
- Ừ!! – Bạch Dương mỉm cười rồi lúc này mới nhìn tình hình ở đây – Sao Thiên Bình lại ngất ở đây thế này?
- Cậu trông Thiên Bình được không? – Thiên Yết gặp hỏi nhìn khuôn mặt có phần ái ngại của Bạch Dương.
Bạch Dương lắc đầu:
- Ở đây lạnh lắm. Tớ sẽ cõng Thiên Bình về!
- Cậu làm được không đấy? – Thiên Yết ngạc nhiên
- Tên này yếu xìu ý mà… Tớ cõng tốt. Cậu đi tìm mấy bạn kia đi.
Nói rồi Bạch Dương kéo hai tay của Thiên Bình rồi vòng qua cổ mình. Thiên Yết giúp sức lôi Thiên Bình lên lưng của Bạch Dương. Bạch Dương hơi nhăn mặt… Thiên Yết gặp hỏi:
- Cậu không sao chứ?
- Không sao! Tại tên này người dài quá ý mà.
Nói rồi Bạch Dương lết từng bước có vẻ khó khăn của mình. Thiên Yết câm lặng chả biết nói lời nào cả. Bạch Dương quay lại mỉm cười:
- Cậu yên tâm! Chắc chắn là Bạch Vũ sẽ đi tìm tớ nên cậu không phải lo đâu.
Thiên Yết thấy vậy cười nhạt rồi chạy mất hút sau rặng cây.
Càng lúc trời càng tối, càng lạnh dần, bước chân Bạch Dương càng thêm nặng. Cô thầm trách:
- Thiên Bình đáng ghét… Dậy đi! Lạc rồi!
- Tớ không muốn dậy! – Giọng Thiên Bình uể oải vang lên.
Giọng nói ấy khiến Bạch Dương giật mình hất tung Thiên Bình xuống đất. Cô ngồi thụp xuống thở gấp:
- Cậu tỉnh từ lúc nào đó!
- Tớ có bất tỉnh đâu mà tỉnh? – Mặt Thiên Bình lạnh lẽo vô cùng.
Bạch Dương vuốt mái tóc của mình… cô ngước lên nhìn bầu trời đêm rồi lúc quay xuống thì cô giật mình vì khuôn mặt Thiên Bình ở ngay trước mặt cô. Bạch Dương né sang một bên:
- Cậu làm cái trò gì thế? Cậu biết tớ mù phương hướng mà sao…
- Suỵt! – Thiên Bình ra dấu im lặng cho Bạch Dương – Có phải cậu thích tớ đúng không Bạch Dương? Nếu không thì sao cậu cõng tớ!
Câu nói vừa kết thúc thì Bạch Dương trợn tròn hai mắt lên nhìn Thiên Bình… Cô á khẩu trực tiếp. Thiên Bình cười xòa:
- Tớ ước gì cậu là Song Tử!
- Tớ ước gì cậu là Ma Kết! – Bạch Dương quay mặt đi, cô thu mình lại, ánh mắt hờ hững hướng ra.
Thiên Bình ngạc nhiên nhìn Bạch Dương:
- Rõ ràng là Ma Kết thích cậu mà!
- Còn tớ thì yêu Ma Kết! – Bạch Dương càng ngày càng thu mình dần lại – Cậu về trại đi! Còn sắp sửa thi rồi đó!
- Tớ không về đâu! – Thiên Bình ngả mình xuống nền đất lạnh lẽo – Tớ không muốn bị chỉ trích là kẻ ích kỉ… Mà cậu lại còn là bạn tớ nữa!
Bạch Dương không nói gì cả… cô hít một hơi dài rồi đứng dậy… bước đi mà trong đầu cô không hề có một địa điểm rõ ràng.
Thiên Bình ngạc nhiên:
- Cậu đi đâu đấy?
- Một là cậu về trại… Hai là cậu đi tìm Song Tử! Cậu chọn đi! – Giọng Bạch Dương lạnh lẽo cực kì. Chưa bao giờ… Thiên Bình thấy cô lạnh đến như thế
- Tớ sẽ về trại! – Thiên Bình đứng dậy và quay lưng đi nhưng thi thoảng anh vẫn nhìn về phía Bạch Dương đang lẽo đẽo đi sâu vào trong rừng.
Bỗng Thiên Bình giật mình, anh thẫn ra gọi tên:
- Song Tử…
- Sao cậu không đi tìm tớ? – Song Tử nói với giọng lạc đi.
Sau lưng Song Tử là Nhân Mã đang đứng đó, chỉ có Nhân Mã hiểu cho Thiên Bình nhưng hiện tại thì không thể giải thích cho Song Tử hiểu.
Song Tử hét lên một lần nữa:
- SAO CẬU LẠI KHÔNG CHỌN CÁCH ĐI TÌM TỚ??
- Cậu theo dõi tớ à? – Thiên Bình lạnh lùng đáp! – Hay đây là một vở kịch của cậu và mọi người?
- Cậu thôi đi! – Nhân Mã hét vào mặt Thiên Bình.
- Nhân Mã à… cậu vẫn còn yêu Song Tử ư?
Thiên Yết từ đâu xuất hiện, chân tay cô run lên, khuôn mặt nhợt nhạt và mướt mải mồ hôi khiến Nhân Mã khẽ đau lòng. Mọi chuyện hình như rắc rối hơn rồi thì phải… Thiên Bình gục đầu vào vai Song Tử:
- Song Tử à… Tớ mệt mỏi quá! Mình chia tay nhé!
Cả thế giới của Song Tử cứ như sụp đổ vậy. Song Tử đứng im, đôi mắt của Song Tử cứ hờ hững nhìn bóng tối đang dần bao trùm nơi này.
Nhân Mã giật mình lùi bước về phía sau, anh chạy đến chỗ của Thiên Yết kéo tay cô và đi.
Song Tử nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Thiên Bình. Cô bỗng thấy lòng mình đau thắt lại:
- Tại sao cậu lại…? Tớ với cậu đã từng rất hạnh phúc mà… Mà chúng ta vẫn đang rất hạnh phúc mà?
- Tớ yêu cậu Song Tử à… Yêu cậu đến chết đi được? Cậu có biết không hả?
Hình như Thiên Bình đang khóc… Vì gì? Vì yêu hay vì đau… Sao cậu ấy lại khóc? Lạnh quá! – Dòng suy nghĩ vớ vẩn lại chạy qua đầu Song Tử. Cô ấy vẫn không nói gì. Vẫn hoàn toàn im lặng nghe từng giọt nước mắt của Thiên Bình.
Cố lấy hết sức lực của mình, Song Tử mở lời:
- Thiên Bình à… tớ xin lỗi. Cậu quay lại với tớ đi!
Thiên Bình ôm chầm lấy Song Tử… anh khẽ gật đầu. Vì sâu trong tâm trí của anh cũng rất sợ mất cô. Nhưng:
- Chúng mình tạm thời không yêu nhau nữa nhé!
- Cậu nói cái gì đó? – Song Tử cau mày, giọng cô lạc đi
- Tớ biết cậu cần thời gian suy nghĩ xem cậu yêu ai? Thương ai hơn tớ… Làm ơn hãy nghĩ lại.
- Tớ đã suy nghĩ rất nhiều. Người đó chỉ là trong quá khứ. Còn với tớ cậu chính là hiện tại và tương lai. Tớ chỉ sống cho một mình hiện tại và tương…
Chưa kịp nói hết câu thì bờ môi của Song Tử đã bị bịt bởi đôi môi của Thiên Bình. Một nụ hôn đầy nước mắt. Chưa bao giờ Song Tử thấy Thiên Bình khóc… cô cảm thấy trái tim mình như run lên vì Thiên Bình đang khóc vì mình.
Thiên Bình à… xin cậu đừng yếu đuối! Tớ sẽ ở bên cậu… cậu còn phải bảo vệ tớ cơ mà… Đừng yếu đuối!
Họ không thể xa nhau… vì sinh ra họ đã là của nhau!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc