Cuộc so tài học đường - Chương 37

Tác giả: tomoyoloving

sẽxảy ra.
Mưa rơi rơi trên mặt, lạnh toát người…sao vô duyên vô cớ tự nhiên trời lại đổ mưa to thế nhỉ ???

Đám ‘fan’ của tụi nó giờ thi nhau chạy tán loạn, mạnh ai về nhà nấy…chỉ còn lại sáu người đứng chôn chân trên sân khấu. Nhưng người tội nghiệp nhất vẫn là Kim Huyền Ảnh, hắn ko biết mình đã nói lời gì làm phật ý thần linh, khiến cho họ phải hô gào sấm chớp dữ dội đến thế nhỉ?….chỉ là một món quà ‘nhỏ’ thôi mà…

Trên tay hắn lúc này vẫn còn cầm chặt chiếc hộp màu đỏ, vẻ mặt buồn thấy rõ…Hai bà bạn cùng hai bồ của nhỏ cùng nhau dìu nó và Kim Huyền Ảnh vào trong trú mưa.

Lúc đi ngang qua hắn…bỗng nó cảm thấy một cảm giác kì dị xuyên qua, mắt dán chặt trên chiếc hộp ấy ko rời…Trong khi đó, Kim Huyền Ảnh lại rít lên qua kẽ răng: “Xui xẻo thật!”
Chap 9: Bạn gái một ngày
Nghĩ sao dzậy? Làm bạn gái của hắn ta ư? Thà nó cắn lưỡi tự tử đi cho rồi!
Nhưng …nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một ngày thôi mà…cứ thử xem sao!
“Ê xem này, xem này…ở công viên Blue tối hôm qua xảy ra một sự kiện đặc biệt”
“Vụ gì dzậy?”
“Thì là…Dương Mỹ Lan với Kim HuyềnẢnh xuất hiện ở đó chứ vụ gì…”
“Có phải họ oánh nhau hok?”

“Trời! Họ ko những ko oánh nhau mà còn thân thiết nữa kìa…”

“Hôm qua tôi cũng ở đó…tôi thấy Kim Huyền Ảnh tặng cho Mỹ Lan một hộp quà, nhưng chưa gì trời đã mưa rồi! Ghét thật!”
“Đúng rồi! Hình như là quà sinh nhật thì phải”
…………………………….
Tèng teng teng…
Ngồi ở dưới căn-tin trường, Mỹ Lan nghe thấy tụi học sinh các lớp thi nhau bàn tán về nó và Kim Huyền Ảnh… nhưng càng lúc càng quá đáng thì phải…Ai là bạn trai của ai, ai là bạn gái của ai chứ?

Nực cười thật! Chắc bọn này bị mù hết rồi, dù có ૮ɦếƭ nó cũng ko chọn cái tên ôn thần đó làm bạn trai đâu…
Mà nhắc đến hộp quà, giờ chắc nó vẫn còn nằm ở nhà của Kim Huyền Ảnhđấy chứ! Từ tối hôm qua đến giờ, Mỹ Lan vẫn trằn trọc suy nghĩ mãi, chả biết trong đó là viên kim cương hay là sợi dây chuyền đây…

Thấy cái hộp cũng nhỏ, nếu để sợi dây chuyền chắc ko vừa….còn viên kim cương…nó vừa nhưng với khả năng của Kim Huyền Ảnh, hắn đào đâu ra chứ…ha ha ha…
Mỹ Lan mơ mơ màng màng, đắm đuối tưởng tượng xem món quà của Kim Huyền Ảnh ấy là gì? Xong, mặt mày trở nên bí xị, miệng chu ra bực dọc.
Hừm…đáng nhẽ hôm qua hắn phải tặng mình luôn chứ, ai dè hắn lại đem về nhà…tên này bệnh quá đi mất!

Trước mặt nó, Tử Ân và Tố Tố ăn uống khí thế…làm như họ đã bị bỏ đói cả tháng trời ko bằng…thật là, chả bù với nó…

Giờ nó chả còn tâm trạng nào mà ăn với uống, mà sao hôm nay cái căn-tin này ồn ào như cái chợ thế nhỉ? Ko lẽ bọn họ đã bị khuấy động bởi mộtvụ việc nào khác còn ‘hấp dẫn’ hơn vụ của nó sao???
Nhìn qua nhìn lại, Mỹ Lan phát hiện ra một dáng người quen thuộc với chiếc áo thun đen đang chen lẫn giữa đám đông đang nhốn nháo…có phải là Kim Huyền Ảnh ko dzậy cà???O__O
“Ê, Tử Ân…bà nhìn xem tên đó là ai dzậy? Mắt tui dạo này hơi bị yếu-.-…”
“Hửm??? Bà nói tên nào…”

“Thì cái tên cao chọc trời đó”
Hai bà bạn của nó cùng nhìn, một lúc lâu sau…cả hai cùng phán một câu y chang:
“À…đó là…ủa? Là ai dzậy?”

T___T
Trời!
“Thôi thôi…hết chuyện, ăn tiếp đi!”

Tụi nó cũng ko biết sao? Dzậy là ko phải trường mình rồi!
Dù gì đây cũng chẳng phải là người nó quen, cứ mặc hắn…bây giờ nó cần phải ăn hết dĩa cơm gà thôi, nãy giờ nguội hết trơn rồicòn đâu!
Nhưng…muốn ăn nó cũng ăn ko xong.

Vừa nuốt được một muỗng cơm thì đã bị một bàn tay to tướng đập mạnh lên bàn, khiến sáu con mắt phải trợn ngược.
Nhìn lên, là một khuôn mặt đầy sát khí: “Kim Huyền Ảnh”

Gừh!!! Cái tên này muốn phá hoại bữa ăn của ta sao? Lần nào gặp hắn cũng xui xẻo…ko kể buổi đi chơi đầu tiên cũng gặp phải trời mưa.
“Cậu làm gì thế? Ko thấy tụi này đang ăn cơm hả? Còn đập bàn nữa?” Nó đứng bật dậy, mặt đối mặt với hắn…hai con mắt nổi lửa.
Vô duyên vô cớ, hắn cũng làm dữ…hét vô mặt nó:
“Chuyện này là sao? Cô đã nhận lời rồi phải ko?”

“Nhận…nhận cái gì? Cậu nói cái quái gì thế?” Đột nhiên, nhìn thái độ của hắn như vậy nó bắt đầu thấy lúng túng.
“…Cô định giả vờ lẩm cẩm hả?” Lần này, hắn lại quátto hơn.
“Này, đủ rồi nghe…tôi chả biết cậu nói chuyện gì hết?”

Chưa bao giờ nó thấy hắn nổi giận ghê gớm như thế, khiến mắt nó dường như cay cay…khó chịu quá! Sao tự dưng hắn lại kiếm chuyện với nó thế này? Chả phải hôm qua còn cười sao?

“…Tôi biết rồi…” Bỗng hắn cuối mặt xuống, xong quay đi, chỉ nói lại vỏn vẹn ba từ.
Nó ko thể nhìn xem vẻ mặt của hắn lúc này như thế nào.
Tất cả mọi người trong căn-tin vừa mới đây vẫn còn ồn ào như cái chợ giờ tự nhiên cũng yên ắng dần, mặt người nào người nấy cũng chứa đầy căng thẳng. Thật ra đã xảy ra chuyện gì?

“Bà làm gì đắt tội với Kim Huyền Ảnh phải ko?” Tố Tố lo lắng nhìn nó vẫn còn đang đứng im nhìn bóng của Kim Huyền Ảnh.
“…”
“Sao tự nhiên hắn nổi cơn khùng thế này? Tội nghiệp bà quá! Sáng sớm đã phải gặp hắn”

“…”
“Thôi…cứ mặc hắn, ăn tiếp đi…”

“…”
Để ngoài tai lời ‘an ủi’ của hai bà bạn, xác nó vẫn ngồi đó nhưng hồn thì đã bay đuổi theo Kim Huyền Ảnh hỏi cho ra lẽ rồi.
Khi tan học, ở bãi đậu xe, ba đứa tụi nó bắt gặp Lâm Dĩ Kì và Hứa Gia Lạc nhưng Kim Huyền Ảnh lại ko đi chung với họ…Bỗng nó thấy tim mình hơi nhói. Ko biết hắn có xảy ra chuyện gì ko? Trông hắn lúc ởcăn-tin ko được ổn cho lắm!

“Chào các cậu”
“Ưk…” Lâm Dĩ Kì nhẹ nhàng đáp.
Riêng Hứa Gia Lạc thì: “Kì à, thôi mình đi trước đây…ở đây khó chịu thật”
Nói xong, hắn vác ba-lô lên vai rồi đi một mạch ra cổng.
Nó kinh ngạc nhìn hắn ta, sao ngay cả hắn cũng thay đổi y chang Kim Huyền Ảnh dzậy?

Tố Tố nhìn Hứa Gia Lạc xong lại nhìn Mỹ Lan, cũng có một câu hỏi tương tự.
Lâm Dĩ Kì liền hiểu ngay, mỉmcười nói: “Thật khó trách cậu ta, vì họ là anh em tốt của nhau mà”

Nó ngẩn người ra nhìn luôn Lâm Dĩ Kì, rốt cuộc là bọn họ có vấn đề gì về thần kinh dzậy?

“Ko phải. Ý tôi muốn hỏi là tại sao họ lại có thái độ như dzậy?”
Lâm Dĩ Kì nhìn nó ko khỏi ngạc nhiên: “Ủa? Tôi tưởng Mỹ Lan là người biết rõ nhất chứ!”

“Nhưng thật ra tôi có biết cái gì đâu?” Mỹ Lan lắc đầu vô tội. “Cậu nói cho tôi biết đi!”
Tử Ân đứng bên cạnh nó, thấy bạn mình đang bế tắc liền nhảy vào: “Kì à, anh mau nói đi!”

Lâm Dĩ Kì nhìn Tử Ân xong động lòng, môi hơi mấp máy: “Chuyện này cũng ko phải lớn lao gì…chỉ tại Ảnh ghen thôi”
Nó đứng đó ko biết nói gì…nhìn chăm chăm Lâm Dĩ Kì… ‘ghen’ ư? Tại sao phải ‘ghen’?

Lâm Dĩ Kì tiếp:” Mới sáng nay, có một cậu bạn tự xưng là bạn trai của Mỹ Lan, đã vào trường và ‘tuyên chiến với Ảnh’….”

Cái gì??? ‘Bạn trai’ ư ???O__O Nó bắt đầu hiểu ra vấn đề.
Gừm!!! Tên nào??? Tên nào dám cả gan mạo nhận ‘bạn trai’ của ta? Ta mà biết được, ko chém tên đó ra làm trăm mảnh thì ta đây ko phải là ‘công chúa Noble’ nữa!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc