Cuộc so tài học đường - Chương 27

Tác giả: tomoyoloving

“Này heo, tới nơi ‘rùi’…”.
Hả? Sao? Nó đã đến thiên đàng ‘rùi’ sao? Ủa mà sao thiênđàng hôm nay tối thui dzậy???@.@

“Ê…cô ko định thừa cơ hội ‘làm bậy’ với tôi đó chứ?”
Ặc…cái gì???
Nó như bị dội cả thau nước lạnh, mặt tỉnh ngay tức khắc…

“Kim Huyền Ảnh…cậu nói ai ‘làm bậy làm bạ’ hả?”
“Tôi nói cô chứ nói ai…tay tôi bị cô ghì chặt nãy giờ ko nhúc nhích nỗi nữa đây này”

“Cái gì?…” Mặt nó bỗng đỏ như gấc, nhìn lại đúng là nó đã có làm ‘chuyện đó’.

“Hơ hơ…coi này, tay cậu coi bộ bị bấu đau lắm hả? In rõ cả mười ngón tay đây này…hô hô…” Tên Dương Minh Phương vừa quay lại săm soi cái bằng chứng hùng hồn về tội trạng của nó vừa cười lăn ra đất.

Hừm…Ko cần ai phải nói nó cũng tự biết mình phải làm gì? Nhưng đáng tiếc là ở đây ko có cái hố nẻ nào để nhảy xuống…thật là mất mặt…
Nhưng rất may là một phút sau đó, nó đã được gỡ khỏi thế ‘nhục’ nhờ bà bạn Tố Tố ngốc giải quyết bằng một câu hỏi rất ư ‘chí lí’: “Đây là đâu? O.O”

“Ưk đúng ‘rùi’, đây là đâu dzậy?” Tử Ân cũng tỏ ra thắc mắc.

“Nơi đây…được xem là…thánh địa của quỷ…” Từng lời từng chữ phát ra từ miệng tên Dương Minh Phương làm cho ba đứa tụi nó gợn sống lưng.

Ba đứa đều đứng ૮ɦếƭ chân, tay run lập cập…Mặc dù nó là người rất thông minh, rất mạnh mẽ nhưng ko có nghĩa là nó ko biết sợ một thứ gì trên đời…đó là ma…
“Haha…bình tĩnh lại nào các ‘bé’, anh chỉ tính nghỉ lại đây một đêm ‘thui’ màk..”

“Cái gì? Anh bị chạm dây hả?”
“Mau đưa tụi này về nhà mau!”

Vừa nghe tên anh họ của nó ‘giải thích’ cái lí do vớ vẩn, tụi nó đã nhảy cẩng lên, có đứa còn làm vàiđộng tác như ‘mún’ nhào vô oánh cho tên này bầm mặt và ‘ςướק’ lại cái chìa khóa xe.
“Ấy ấy…từ từ đã, tôi thấy nơi này cũng hay đấy chứ!”
Đang trong lúc ‘dầu sôi lửa bỏng’ thế này, tên Kim Huyền Ảnh lại còn ‘đổ thêm dầu vào lửa’, nhìn tướng hắn là nó biết chắc hắn ta chưa từng bị đấm bao giờ…
“Cậu ‘mún’ ở thì ở một mình đi!” Nó hầm mặt.

“Hơ…cũng ‘mún’ lắm nhưng nếu ko có Mỹ Lan thì đêm nay cũng chẳng có ‘ý nghĩa’ gì…” Giọng nói gian đểu.

“Ặc…Kim Huyền Ảnh…ý cậu là gì đây?”
Bỗng khuôn mặt nó chuyển biến một cách đột ngột từ màu trắng bạch sang xanh lét

‘rùi’ đến đỏ au…Cả đám con trai cùng phát ra cười hô hố….
“Được ‘rùi’, bây giờ mọi người đi theo tôi…” Tên đầu đản có vẻ thấyhài lòng liền phẩy tay ra hiệu.
Nhanh như chớp, hai cánh tay lực lưỡng của hai con người khác nhau cùng chụp lấy hai tay nó, nó như một tội phạm bị người ta lôi đi đến ‘pháp trường’ hành quyết, nhìn lại té ra hai thân chủ của hai cánh tay đó chính là Kim Huyền Ảnh và Kì Thiên Văn, một chiều cao ở mức ‘khủng’, chẳng trách nó có cảm giác như chân nó đang lơ lửng ở ko trung,…dzậy là tụi nó bắt buộc phải tham gia cái trò ‘rùng rợn’ của mấy tên anh họ.
************
Bộp bộp…

Tiếng bước chân vang lên rõ lớn trong ko gian yên ắng của khu rừng rậm. Nhìn theo ánh sáng le lói phát ra từ chiếc đèn pin của tên anh họ, hóa ra hắn đã chuẩn bị từ trước ‘rùi’…ko biết rằng con đường nhỏ hẹp đầy cây với cây này sẽ dẫn tụi nó đến nơi ‘khỉ ho cò gáy’ nào đây…dù gì nó cũng đã đặt chân theo bọn họ, nếu lỡ bị heo rừng hay con thú hoang nào ‘tóm’được thì đó chắc cũng là ý trời và ngày mai nó có thể được lên trang nhất với chủ đề ‘hồng nhan bạc mệnh’…T.T

“૮ɦếƭ cha! Sao năm nay cây cối mọc quá xá dzậy trời?” Đột nhiên tên đầu đản dừng lại, nhìn một lượt xung quanh ‘rùi’ phán một câu lãng xẹt.
Ôi thôi thôi! Chưa gì linh cảm của nó lại càng tăng cao rõ rệt, tên Dương Minh Phương này ko biếthắn có biết đường đi ko mà cứ dẫn cả bọn lòng vòng luẩn quẩn ở một chỗ miết nửa tiếng đồng hồ.

“Rốt cuộc là anh định dẫn bọn này đi đâu dzậy?” Lâm Dĩ Kì nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.

“Ờ…đã bảo là ‘thánh địa của quỷ’ tức là một nơi rất huyền bí, mấy đứa đừng hồi hộp quá, từ từ sẽ đến thui…” Tên anh họ sượng đứng cười hơ hơ.
“=.=….Bà nội nó, giờ mà anh còn nói đùa được hả?” Tênkhỉ Hứa Gia Lạc múa máy tay chân bực dọc…khiến cho tên anh họ đang cười phải bụm miệng lại ngay tức khắc.

“…” Cả đám nhìn nhau lắc đầu, thật là mệt với cha nội này.
Ực…ực…


“Thấy chưa, giờ bị lạc đường ‘rùi’…nếu anh ko đưa bọn này ra ngoài thì…”
Rầm!!!
Chưa kịp nói hết câu, phía sau lưng tụi nó vang lên một tiếng động lớn…chuyện quái quỷ gì đây…tất cả mọi ánh nhìn đều tập trung về một địa điểm, đó là một cái hố đen ngòm giữa đám rừng cây chằng chịt. Âm thanh vừa phát ra có lẽ là một khối vật thể nặng nề được quăng xuống dưới, nhưng dấu chấm hỏi ở đây đó là gì và ai đã làm chuyện đó trong khi ở đây ko có một bóng người nào khác ngoài tụi nó???

Tất cả chỉ là suy luận của riêng nó, nếu mún bít chính xác sự việc ra sao, có lẽ tụi nó nên trực tiếp xem xétthực chất đó là gì?

Một hồi lâu, tụi nó nhìn nhau dò ý qua ánh mắt, ko một ai dám lên tiếng trong ko gian bỗng chốc trở nên đáng sợ này, cúi cùng với một sự can đảm ‘miễn cưỡng’, tụi nó quyết định sẽ tiến thẳng về phía cái hố đen ngòm đó…

Ko run rẩy như vừa hồi mới đặt chân đến đây, đột nhiên nó trở nên mạnh mẽ một cách lạ thường, chính nó là người tiên phong đầu tiên trong đám bởi cái thói tò mò trong nó đang trỗi dậy…

Bằng ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại của anh họ, nó rọi xuống phía dưới đó và cả đám cùng quan sát,…Cái hố thật sâu nhưng tầm nhìn ko mấy bị che khuất, qua con mắt tinh tế của nó, nó dám chắc đó là một chiếc bao bố…còn trong đó là gì thì vẫn còn là một ẩn số…
“Suy nghĩ làm gì cho nó sâu xa, nhìn là biết đó là một bao đầy rác…người ta vứt rác ở đây là chuyện thường thui…” Tên anh họ thứ hai nhận xét.
“Nhỡ đó là bao đựng đầy vàng thì sao?” Đến tên anh họ thứ ba.
“…” Nghĩ đến đây, đám anh họ lại lố nhố bàn tán háo hức.

Nhưng nó ko hề quan tâm đến những phán xét vớ vẩn của họ bởi điều nó đang thắc mắc là AI đã làm nên ‘âm thanh’ đó…và cho đến khi tên đứng bên cạnh nó đưa lên ý kiến của mình thì nó như ૮ɦếƭ lặng:
“Có thể đó là một cái xác….” Một suy đoán vô cùng trùng khớp với nó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay