Cuộc so tài học đường - Chương 26

Tác giả: tomoyoloving

Hai conquỷ sứ, mấy bà hại tui ‘rùi’….như thế này càng phải đi nhanh hơn nữa…ko được, phải chạy ‘lun’ quá…Hu hu hu…
/> PHập….một bàn tay tóm chặt lấy nó…ko xong ‘rùi’…đời nó đi buôn muối ‘rùi’…

Hu hu hu…Nó nói như ko nói, người vẫn nhìn về phía trước:

“Hix…em đã xin lỗi ‘rùi’ màk…nếu như anh ‘mún’ em đền cho anh cái áo khác cũng được…”
Mồ hôi mồ kê bắt đầu đẫm trán…nó lấy tay quệt ngang, hơi thở gấp hơn…đời nó thật là xui xẻo, toàn gặp phải mấy tên ác ma…thích những trò ***…như thế có gì hay ho đâu chứ…tại sao lại cứ thích ăn *** người khác…

“Cô nói nhảm gì dzậy? Ai cần thay áo???”
Hả??? Nó có nghe lầm ko dzậy…hình như là ko…nghe rất rõ nữa là đằng khác…Nó cố gắng xoay người lại nhìn cái tên đang đứng trước mặt mình…thì ra ko phải là tên anh họ của nó mà là Kim Huyền Ảnh…bàn tay khổng lồ củahắn vẫn còn đặt lên vai nó… hắn cũng xuất hiện ở đây sao???..T.T Lại một lần nữa nó như ૮ɦếƭ đứng…một lúc gặp nhiều cú sốc như thế này, chắc có ngày nó bị bệnh tim mất…

Nhìn qua vai của Kim Huyền Ảnh…nó nhận thấy một đôi mắt đen tuyền đang nhìn mình chăm chăm…Cuối cùng thì người đó cũng lên tiếng:
“Qúa ra là em họ, sao lúc nãy giả vờ ko quen biết hả? Anh đi tìm em nãy giờ thật vất vả…”

“Ơ…ăm…em…aaaaa….ba đây ‘rùi’…”

Thật may làm sao…trong lúc đi vào ngõ cụt bỗng tìm được ánh sáng…ba của nó xuất hiện thật đúng lúc…ba đang cùng với mẹ đi tiếp khách vòng quanh đây, trông họ thật lộng lẫy dưới ánh đèn nến trong khuôn viên…Nó liền chạy đến bên họ và tránh cái nhìn ‘đáng ghét’ của cả hai tên…Nó quấn lấy tay ba nó đưa qua đưa lại=.=….

” Chà…cô công chúa nhỏ, sao đột nhiên trở nên nhõng nhẽo thế…”
“Lâu lâu ba mới về, nhõng nhẽo một chút có sao…”

“Thôi nào, bây giờ ba mẹ phải tiếp khách…con ở lại đi cùng mấy bạn đi…”
“Con ko chịu đâu”
Ặc…૮ɦếƭ cha!!! Nó thật sự hối tiếc khi vừa nói ra câu đó…hai ánh mắt nãy lửa của hai bà bạn đang nhìn xuyên thấu tận tâm gan của nó…hix …ngàn lần tôi xin lỗi mấy bà …
“E hèm…”
“Chú yên tâm, có cháu ở đây em nó ko sợ ‘bùn’ đâu…^.^”

Hửm…ai vô duyên thế nhở??? Gừmmm….tên Dương Minh Phương kia…
Tung tăng tung tăng…Một, hai, một…la la la…

Tố Tố hí hửng bên Hứa Gia Lạc làm ‘tiên phong’. Tiếp theo đó là hai tên đáng ghét Dương Minh Phương và Kim Huyền Ảnh, nó vàTử Ân, Lâm Dĩ Kì theo sau. Bọn nó vừa đi vừa ‘tâm sự’ những chuyện ‘trời ơi đất hỡi’ ko đâu vào đâu. Có lúc nó lén nhìn trộm vẻ mặt hai tên đang đi phía trước mình, bọn họ coi bộ hợp gơ ghê, nói chuyện mãi ko ngớt, ác ma gặp ác ma thật là đúng chất.
“Này, dừng lại, dừng lại…” Đột nhiên phía sau lưng bọn nó vang lên một giọng nói gấp gáp.

Hả??? Có nhầm ko dzậy…nguyên một bầy ác ma xuất hiện…mồm nó há to hết cỡ đầy kinh ngạc.
“Các anh…sao lại…cũng…” Nó cà lăm.

“Hì…đuổi theo mấy người mệt ૮ɦếƭ đi được” Tên anh họ thứ hai.
“Đi đâu sao ko rủ bọn này đi chung cho dzui” Tên anh họ thứ ba
“Lâu lâu mới về nước, hay lát nữa mình kéo đi chơi đêm đi” Tên anh họ thứ tư.

“Ý kiến hay đó, mọi người thấy sao?” Tên anh họ thứ năm.

“Được, được…dzậyai đi mướn xe đây?” Tên anh họ thứ sáu.
“Mướn cái gì mà mướn, ko phải nhà của Mỹ Lan có cả tá xe riêng sao?” Và giờ thì đến tên đầu đản nãy giờ vẫn câm như hến.

Nó nhìn lần lượt từng người một nói và cả đám bọn họ cùng giương mắt nhìn lại nó như đợi chờ sự đồng ý, nó tiếp tục nhìn sang đám bạn của mình, mặt họ tràn đầy vẻ háo hức thấy rõ. Nó như cứng họng ko biết nói cái gì, nhưng thật sự là nó rất ‘mún’ nói: ” Dạ, ba em ko cho phép” bởi nó biết quá rõ những trò đi chơi đêm của mấy tên này, một phút sau khi lái xe ko vào bệnh viện mới là lạ.

Có điều do nó im lặng hơi lâu nên tên anh họ đầu đản Dương Minh Phương lấy cớ cho rằng ” Im lặng có nghĩ là đồng ý rồi nhé! Nào, đi thôi tụi bây”
Sặc…giờ thì hồn nó đã trở về nhưng tình thế đã quá muộn. Nhanh như chớp, họ đến nói với anh Khanh lấychìa khóa xe Autobild của nó, và rồi cả đám leo lên xe.
“Tất cả đã ngồi yên vào vị trí, có thể bắt đầu được rồi…” Bộ ba của lớp R.M sốt sắng, đặc biệt là tên Hứa Gia Lạc.
“Ê, khoan đã…hình như còn thiếu một người…”

Nó ngồi ở ghế giữa của dãy ghế sau lưng tài xế, mệt mỏi, lo sợ điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra…Binh…binh…binh…
“AAAA…là Kì Thiên Văn…”

What??? Who???
Nó có nghe lầm ko ta? Hình như là ko…bởi ngay phút sau đó, một dáng người quen thuộc đã ngồi cạnh ngay chỗ của nó, thế là nó bị kẹp giữa cả hai tên ‘ko đội trời chung’ Kim Huyền Ảnh và Kì Thiên Văn, nó ko ‘mún’ là lá chắn cho hai tia lửa điện của họ đâu…thế giới này sao lại có chuyện trùng hợp dữ dzậy nèk…
“Yes, lâu quá ko gặp em” Tên tài xế ‘cùi mía’ Dương Minh Phương quay xuống chào.

“Dạ,anh khỏe chứ, cám ơn anh đã mời em đến” Kì Thiên Văn mỉm cười đáp.
“Có gì đâu, ha ha…có em thì Mỹ Lan nhà ta mới dzui được chứ”

“Hả? Cái gì?” Tự nhiên nó la toáng lên phản bác.
Nhưng trong lúc đó tên tài xế đã cho xe nổ máy xuất phát, nó đành im lặng trong nỗi phẩn uất tột độ, vẻ mặt hơi hơi ngường ngượng. Ai mượn hắn làm mấy chuyện này chứ? Rõ ràng là hắn đang âm mưu chuyện động trời nào đây…con người hắn có tốt lành gì so với vẻ bề ngoài thân thiện là bao…
*****************
Brừm…brừm….
Chiếc xe hơi lăn bánh ra tận ngoại thành, nơi gì mà tối đen như mực thếnày, ko một bóng dáng chiếc xe nào khác…

“Thế nào? Có cảm giác mạnh chưa?”
“Cảnh vật có chút nổi gai ốc rồi đó”

“Chậc…chậc…như thế mới có tí cảm giác phiêu lưu mạo hiểm chứ…” Cả đámtên anh họ của nó bàn tán hí hửng.
Ặc…gì mà phiêu lưu với chả mạo hiểm…nó chẳng thích tẹo nào, biết tỏng ngay là họ chả đi đến nơi nào tốt lành gì, nó đã có hàng tá kinh nghiệm với những chuyến đi vô bổ này và đã để lại nỗi ám ảnh vô cùng ‘khủng khiếp’.

“Này, anh định đưa bọn này đi đâu dzậy?” Tử Ân run rẩy ngồi sau nó ôm cứng cả băng ghế ngồi.
“Lát nữa em sẽ biết, bây giờ mọi người ngồi chắc vào, chuẩn bị tăng tốc đây…hô hô”
Trời!!! Có nhầm ko dzậy…tên này hắn điên ‘rùi’ chắc, ‘mún’ tự đào mồ chôn cả lũ sao???

“Ôi koo…oo…o…….”
Brừm…bừm…

Nó mắt nhắm mắt mở, mặc dù trên xe có mở máy lạnh nhưng nó vẫn sợ toát mồ hôi. Cả ba đứa con gái trên xe đứa nào đứa nấy mặt mày tái mét, gào thét như điên, còn đám con trai kia thì lại hí ha hí hửngcười khoái trá. Nếu sớm biết thế này nó đã ko đi theo bọn họ để bây giờ nó đâu có khổ sở thế này…

Tên Dương Minh Phương kia đúng là ‘tay lái lụa’ có đẳng cấp quốc gia, ko biết hắn nghĩ sao mà ko mở đèn pha lên trong khi vẫn ‘hiên ngang’ lao đi vun ✓út trong đêm tối dày đặc, đến cả đôi mắt sáng như mắt mèo của nó cũng ko thể nào nhìn thấy rõ nữa là. Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho tim nó thấp tha thấp thỏm, nó vẫn còn trẻ và vẫn chưa ‘mún’ lìa đời sớm thế này đâu???…Đúng là gặp phải cái đám anh họ này là y như rằng ngày tử thần sắp đến với nó dzậy, rõ xui xẻo..
Và tiếp theo đây ko biết chuyện gì sẽ xảy ra đây, ko biết nó còn sống nỗi để quay về ko…Á…Á..á….á.á…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc