Cuộc so tài học đường - Chương 23

Tác giả: tomoyoloving

Đang ngồi ăn kem…đột nhiên cả hai nhảy cẩng lên,tay hươ hươ…chỉ chỉ…hình như tụi nó có hẹn ai đó…Thì ra là hai ông cạ cứng của Kim Huyền Ảnh…

“Tố Tố…sao em giỏi dữ dzậy…vượt qua cả con vịt bầu này sao…he he”

Vừa đến nơi…tên Hứa Gia Lạc đã tạt cho nó cả thau nước lạnh…bộ hắn chán sống ‘rùi’ chắc…

“Ak….hok phải…tại có cao nhân giúp sức mới thắng cuội…chứ làm seo địch nổi Mỹ Lan…hi hi” Tố Tố ra vẻ ngượng ngịu…nhỏ cứ cắm cúi ăn phần kem củamình….

“Em yên tâm…có bùa hộ mệnh này bên cạnh đảm bảo vòng 2 em đoạt cúp ‘lun’…”

Oẹ…ai là bùa hộ mệnh của ai chứ?…tên này ák…hắn là sao chổi thì có…Tố Tố…bà mà còn bám bíu tên này sẽ ko yên nổi đâu…>”<
Trong khi đó…dãy ghế bên cạnh…

“Vòng 2, Tử Ân thi nữa phải hem?…Có cần hỏi gì trước khi thi hem?…”
“Hok cần gì hết…có bùa hộ mệnh là cậu…mình cảm thấy tự tin vào bài thi lắm…^.^”

“Dzậy sao?…”
—————-

T.T Trời ơi!!! Tự nhiên lòng cảm thấy tui tủi thế nào ấy….Cảm giác này là sao??? Sao ko một ai hỏi han đến nó dzậy?…Đáng ghét! Đáng ghét!….Nó cố dét hết mớ kem sô cô la còn lại trong sự khó chịu khó tả…tả thế nào được…chỉ biết trong khi hai đứa bạn nó đang tỏn tè với hai ‘bùa hộ mệnh’ mà nó lại chả có ai bên cạnh…thiên thần cũng ko có huống chi ác ma…

Sau thời gian ‘giải lao’…..hai bà bạn của nó lại vào đấu trường thi vòng thi thứ 2…bên ngoài chỉ còn lại nó và ‘hai bùa hộ mệnh’ của họ…

“Này, đoán đi…Tử Ân hay Tố Tố thắng nào” Tên Hứa Gia Lạc xoay xoay cái ống hút…mắt sáng rỡ với cái câu hỏi trong đầu./>

“Ko biết…dù là ai thắng thì cũng là trường mình thắng ‘thui’…”

Hửm….đang uống ly trân châu bạc hà thì nó khựng lại…sao câu nói nghe quen quen dzậy cà…

Nó ngẩng đầu lên…quá ra là tên Kim Huyền Ảnh…ủa..ko phải hắn đi chung với ‘bạn mới’ sao???
“Kỳ Thiên Văn đâu?”

Nó trố mắt nhìn xung quanh nhưng chả thấy liền hỏi. Nhưng đáp lời nó chỉ là một nụ cười nửa miệng…tên này đang bày trò gì thế nhỉ?

“Ủa? Kỳ Thiên Văn là tên nào?” Hứa Gia Lạc bộp chộp.
Nó định ko trả lời hắn ta nhưng…đã bị Lâm Dĩ Kì phát hiện…

“Có phải là anh chàng gặp ở bệnh viện ko?”
“Sao cậu biết?” Lại là một dấu chấm hỏi lớn.

Nhưng lần này cũng ko khó để biết…bởi Lâm Dĩ Kì đã chỉ tay ra ngay bãi đậu xe…nó chợt thấy chiếc xe côngmàu đen sì đậu sát bên xe trường nó…cả đoàn học sinh trường Kang Hoo đang nhốn nháo chuẩn bị lên đường ra về…và dẫn đầu đoàn là một ông thầy cao to, râu ria lỏm chỏm…còn kế bên ông là Kỳ Thiên Văn…dường như cậu ấy đã nhìn thấy tụi nó…cậu dơ tay chào tạm biệt…ko quên một nụ cười tuyệt đẹp…

“Gì kì dzậy?” Đột nhiên tay nó đập mạnh xuống bàn cái ‘rầm’…
“Kì gì mà kì?” Kim Huyền Ảnh thì trợn mắt nhìn nó….

“Vòng thi thứ 2 vẫn còn một học sinh trường đó mà…sao họ lại về được???”

Trước thái độ của nó, hắn chỉ lắc đầu giải thích…

“Sao mà ko nắm bắt thông tin gì hết…bộ cô ko biết bây giờ trong đó chỉ còn lại 9 người ‘thui’ sao…???”
“…”
“Anh bạn Tống Diễn cáo bệnh đột xuất…ko thi nữa…thế đó…hiểu’rùi’ thì…Này..cô đi đâu dzậy?”
Trong lúc hắn đang nhắm mắt nhắm mũi giảng thuyết cái thông tin mới ấy thì nó đã lao xuống phía dưới cầu thang…chạy một mạch theo chiếc xe ấy…
Hộc…hộc…

Trời ơi!!! Đừng có đi như dzậy? Ôi..thiên thần trong tim…
Thiên…bum…bum…bum…

Má ơi!!! Đang chạy thì nó va phải cục đá ven đường…quái ác thiệt…thế là một cú ngã đầy ngoạn mục…Hu hu hu…

Bỗng một bóng người vội lao đến đỡ nó dậy…ôi…thiên thần đã quay lại…
“Sao lại đuổi theo tôi?”

“…Ko biết…”
“Ngốc quá…”

“Đúng!!! Bởi ngốc nên cậu lại ‘mún’ bỏ đi ‘lần nữa’…”
“…”
“Ko phải đâu…”
“…”
“Sẽ gặp lại nhau sớm ‘thui’…có điều…”/>

“Sao???” Nó cảm thấy đầu gối đau ê ẩm, có khi đã rỉ ít máu nhưng vẫn cố hỏi.

“Chỉ là…ko biết đến lúc đó, lựa chọn của cậu sẽ như thế nào?”
Lựa chọn??? Nó ko hiểu…nó ‘mún’ hỏi tiếp nhưng cậu ấy đã đỡ nó dậy và…dìu nó đến một ghế đá gần đó…sát trùng…và dán băng cá nhân…nó la lên một tiếng đau thấu xương…làm sao một người như cậu ấy đôi lúc lại chu đáo đến dzậy?….đem theo cả những thứ nhỏ nhặt như thế cơ đấy…

“Xong ‘rùi’…để tôi đưa cậu vào.”

“Này, tôi đưa cô vào.”
Hửm???…Tự nhiên có hai lời đề nghị vang lên cùng một lúc…khiến nó ko khỏi tò mò ngẩng đầu lên xem…cả hai bàn tay cùng chìa ra trước mặt nó…ặc…gì đây??? Cả Kim Huyền Ảnh và Kỳ Thiên Văn…Kim Huyền Ảnh…hắn xuốngđây khi nào dzậy…

“…”
Trời ơi!!! Nắm lấy bàn tay ai bây giờ…tay này…hay tay này…bàn tay nào cũng đepO.O…ý ko phải, bây giờ đâu phải lúc ngắm bàn tay nào đẹp…mà là lựa chọn ai đây??? Ai…
Trong lúc nó đang loay hoay chọn lựa…thì đã có một bàn tay rút trở lại…người đó lại là Kỳ Thiên Văn…
“Kim Huyền Ảnh…nhờ cậu…”
“…”
Cậu ấy đặt tay nó quàng qua vai Kim Huyền Ảnh, cậu ấy dìu nó đứng lên…thế này là sao? Nó chưa chọn lựa màO.O

Xong cậu ấy nói nhẹ bên tai nó…

“Cậu nhớ đấy…Điều tôi ‘mún’ biết là lựa chọn của cậu lúc đó sẽ như thế nào?”

……Sao???……..Nhưng chẳng phải hành động của cậu đã quá rõ sao? Ko phải cậu đã bỏ cuộc đấy sao???…Sao bây giờ lại ‘mún’ nó chọn lựa???….Lúc đó là lúc nào???….

Tên Kim Huyền Ảnh dường như hiểu ra gì đó, hắn cười hì ‘rùi’ hỏi Văn…
“Này, cậu đi về sao? Bao giờ gặp lại?”

Văn quay đi và buông ra một câu lạnh băng với Kim Huyền Ảnh…

“Đừng hỏi tôi bao giờ gặp lại…bởi khi đó chúng ta ko còn là bạn nữa đâu…”
Ôi!!!!T_T Sao nghe mơ hồ quá…nó ko hiểu…nhưng tên bên cạnh nó lại hiểu bởi nó thấy hắn cười đáp lại…rất vui…Đúng là…ko hiểu tại nó ngốc hay tại lời lẽ bọn con trai phức tạp…hay là tại nó chưa hiểu thực sự cảm giác ấy là gì???
Theo dõi page để cập nhật truyện hay