Cuộc so tài học đường - Chương 14

Tác giả: tomoyoloving

Sặc, giọng tên nào cười nghe nổi cả da gà thế này? Thì ra là tên trọc đầu, hắn đang vênh mặt lên trời cườikhoái chí…tên này bệnh hoạn quá!!

“Một mình mày mà ‘mún’ cứu nó hả? Đ Đúng là tự tìm đường ૮ɦếƭ, hahaha”

“Được, để ‘rùi’ xem đứa nào ૮ɦếƭ trước nhá!”

Kim Huyền Ảnh nói ‘rùi’ ngay tức khắc hắn tung cước đá bay con dao trên tay tên kia, vì bị tấn công bất ngờ nên tên kia chưa kịp đỡ đã bị Kim Huyền Ảnh tung cho thêm mấy cú đấm vào mặt…một cú móc ngược tuyệt đẹp, cảnh tượng cứ y như trong phim ấy…

Ko ngờ tên Kim Huyền Ảnh lại giỏi võ đến thế, hắn đánh với tốcđộ chóng mặt…tên kia ko thể đỡ được dù là một chiêu…thật lợi hại…cuối cùng hắn kết thúc bằng một cú bay ngoạn mục vào đầu, khiến tên kia nằm đo đường, ôm người đau một cách quằn quại…
Hay quá!!

“ƯM…ưm..au ại ứu ôi ik” (Mau lại cứu tôi đi)

Chưa được một phút sau đó, mấytên đàn em đã bị tên Kim Huyền Ảnh cho đi buôn ‘lun’…bọn chúng đứa nào cũng nằm lê la ra đường…hô hô, tuyệt vời!!

“WOW, cậu đúng là no.1″
“Chuyện cỏn con thế nói làm gì?”

“Cám ơn!”
“Mà sao cô bị chúng bắt thế? Tôi tưởng cô đang ở trong trường ăn mừng chiến thắng chứ.” Kim Huyền Ảnh cởi trói cho nó, dường như hắn tức giận lắm.

“Tôi…cậu định mỉa mai tôi àk…thật ra thì cậu mới…”
“NÀY…COI CHỪNG!!”
“HẢ”
Đột nhiên Kim Huyền Ảnh đẩy nó ra sau hắn, xoay người ôm nó vào vòng tay ấm áp…chuyện gì thế này…Nó nghe mang máng tiếng của bọn chúng sau lưng Kim Huyền Ảnh: ” Bọn bây, chạy thôi!”

… Cái gì, các người định trốn thoát dễ dàng như thế sao…đứng lại đó…Nó vùng vẫy khỏi tay Kim Huyền Ảnh nhưng hắn càngsiết chặt hơn…Sao lại…???
“Cậu…ko được làm thế…tôi…buông tôi ra đi”

Mặt nó đột nhiên nóng lên hừng hực, vị trí sát như thế này…có thể nghe rõ cả tiếng tim đập loạn xạ…thình thịch…thình thịch…ôi trời ơi!! Tên này ko định thừa nước ***c thả câu đấy chứ!
“Cậu…cậu còn ko mau buông ra thì đừng trách tôi đó…tôi…tôi cũng biết võ đó nhak”
“…”
“Này, tôi đếm đến ba mà cậu còn như thế tôi sẽ oánh cậu thật đó”
“…”
“Một…”
“…”
“Hai…”
Hừm, tên này gan lì thật! Ban ngày ban mặt dám sàm sỡ con gái nhà lành hửm?
“HAI…Hai rưỡi…”
“…”
“Hai rưỡi…”
Lần này mi ૮ɦếƭ chắc ‘rùi’…
“BAAAA”

OÁI….Vừadứt câu, hắn đã té xuống, người đè lên người nó..do mất thăng bằng nên nó cũng té lăn ù ra đất…
Tên này bị gì thế nhỉ? Hắn đang định đóng phim sao? Bực bội thật..Nó dùng hết sức lực đẩy cái tên này ra…đồ heo, sao mi nặng dữ dzậy?
Hu hu hu hu…tưởng mọi chuyện đã yên thân ai dè gặp phải cảnh tượng này, số nó rõ đen.

Gần 5 phút sau đó, nó gắng cự lết ra khỏi người tên Kim Huyền Ảnh hết sức khó khăn…đúng là đồ heo!
Ko hiểu sao nhìn hắn vẫn nằm sóng soài ra đất, ko nói ko rằng…đột nhiên nó cảm thấy lo lo…

“Tôi ko thích đùa đâu, mau tỉnh dậy đi!”

Vừa nói nó vừa lấy chân đá đá vào người hắn…sao hắn vẫn bất động thế nhỉ?
Đang hoang mang ko biết chuyện gì đang xảy ra thì Kim Huyền Ảnh lên tiếng làm nó giật cả mình…
“Cô…ko sao đấychứ?”

“Tôi ko sao…mà tôi thấy cậu có sao đấy”
Nhìn mặt hắn lúc này tái mét ko còn hột máu…người đổ mồ hôi đầm đìa…Nó liền ngồi xuống đỡ hắn dậy:
“Cậu đau chỗ nào hả?”
“Tôi…ưkm…mau gọi người đến đây”

“ỐI…máu…con dao này…”
“Nhanh lên đi! Tôi sắp ko chịu nổi ‘rùi’!”

“HU hu hu hu….sao lại thế này? Tôi sẽ gọi ngay…cậu phải sống đấy…hu hu hu hu…”

Má ơi!! Có lộn ko dzậy??? Điện thoại của nó đã bị bọn chúng lấy đi ‘rùi’..Hu hu hu…quân ăn ςướק! Quân ***! Ta nguyền rủa tất cả bọn bây!
Kim Huyền Ảnh…số tôi đen lắm ‘rùi’ ko ngờ cậu lại đen đúa hơn cả tôi! Tại sao ngay cả điện thoại của cậu lại hết pin ‘lun’ chứ hả?…Bây giờ tính làm sao đây???

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
“Hãy mau đưa cậu ta lên xe!”
“Sao?”
Một anh chàng từ đâu xuất hiện làm ngưng bặt tiếng khóc như mưa của nó…cậu ta là ai thế? Sao lại xuất hiện ở đây? Thật trùng hợp là cậu ta lại là ân nhân cứu mạng của tụi nó! Thượng đế đúng là có mắt mà! Cám ơn người nhìu lắm!
…(Bạn đang đọc truyện tại Chick chúc các bạn vui vẻ)

Bệnh viện thành phố SUSAN…

Hộc..hộc…hộc…
“Nhanh lên! Cậu ta mất máu khá nhìu đấy! Chuẩn bị ca mổ phòng 12″
Soạt…soạt….

RẦM!!!
Làm ơn đi! Làm ơn đi! Cậu nhất định ko sao đâu, cậu mạnh mẽ lắm cơ mà…cậu sẽ ko sao cả, cậu sẽ khỏe lại ngay thôi! Xin cậu đấy!!!

Hu hu hu hu…
Chưa bao giờ nó thấy Kim Huyền Ảnh quan trọng đối với nó như vậy? Chỉ khi đánh mất ‘rùi’ nó mới nhận ra sự tồn tại của cậuấy…KO Phải thế! Nó vẫn chưa mất cậu ấy mà, cậu ấy vẫn còn ở trong kia…phòng số 12…
1 tiếng đồng hồ trôi qua tựa như hàng ngàn thế kỉ…thời gian sao lại dài dăng dẳng như vậy…nó còn phải chờ đến bao giờ??? Có ai nói cho nó biết khi nào cậu ấy mới tỉnh dậy ko???
….
“Mỹ Lan”
“Mỹ Lan àk!”
Hả? Ai vừa mới gọi tên nó dzậy? Giọng nói nghe mơ hồ quá…như từ cõi bên kia vọng về…Trời ơi! Ko lẽ nó nằm mơ chăng? Ko lẽ nó cũng đã đi theo Kim Huyền Ảnh ‘lun’ ‘rùi’ sao???
Mau tỉnh dậy ngay!!!

Bốp… bốp…
Oái!!!


“Là hai bà sao?”
Thì ra là Tử Ân và Tố Tố…nãy giờ nó đã ngủ gật trên ghế lúc nào cũng ko hay…ý mà ko phải chỉ có hai bà bạn của nó mà còn có cả Lâm Dĩ Kì và Hứa Gia Lạc nữa…họ đến đây khi nào dzậy???

“Bà làm bọn này sợ hết hồn!”
“Sao hai bà biết mà tới đây dzậy?” Nó ngơ ngác hỏi…
“Chính anh chàng kia báo cho bọn này đó!”

“Đó là…”
Tử Ân đang chỉ tay về phía anh chàng đeo kính, cậu ta mặc bộ đồng phục của trường Kang Hoo…1 trong những ngôi trường trọng điểm toàn quốc, ko thua kém gì trường nó đâu…nhìn cậu ta quen quá!! Chính là người đã đưa Kim Huyền Ảnh đến bệnh viện sao? Đúng ‘rùi’!!!

Cậu ta đã nhìn thấy nó…cậu ta đang tiến lại đây,…nở một nụ cười tuyệt đẹp trên môi…trông cậu ta thật quyến rũ với mái tóc xoăn dài…

“Chào Mỹ Lan, lâu ‘rùi’ ko gặp…”
Cậu ta biết nó sao? Tại sao nó ko nhớ ra? Cậu làai?…
Đùng…đùng…đùng…
Haizz…Đầu óc sắp nổ tung đến nơi ‘rùi’ mà nó vẫn chưa nhớ ra được cái’ấn tượng’ gì với cậu ta cả… bực mình thật…chắc cậu ta nhận nhầm người ‘thui’ ???
………………
“Nhìn mặt cậu ‘ngố rừng’ thế chắc ko nhận ra tôi ‘rùi’…”

Đến lúc nó chợt tỉnh trong một mớ hồi ức đã quên thì cậu ta đã lù lù ngay trước mặt nó.

“Cái gì?” Dám nói ta ‘ngố rừng’ àk…mi chán sống phải hok?

“Chậc…cậu làm tôi thất vọng quá…” Nói đoạn, chợt cậu ta cúi người thấp xuống, ngang tầm nhìn với nó…nó cảm giác đôi mắt ấy sao mà đẹp hút hồn đến thế?…lại suy nghĩ đi đâu nữa ‘rùi’…nó lắc lắc cái đầu…
“Xin lỗi, nhưng tôi thật sự ko…”
Bính boong…bính boong…
Cạch…

Nó chưa kịp nói hết câu ‘ ko nhớ’ thì đèn báo hiệu ca mổ đã xong hiện lên và bất thìnhlình một chiếc xe màu trắng được đẩy ra, một tấm vải màu trắng phủ lên một thân xác màu trắng…thình thịch…thình thịch…sao đột nhiên tim nó lại đập mạnh đến như vậy? Nó có dự cảm chẳng lành tí nào…
“Ai là người nhà của bệnh nhân” Ông bác sĩ lên tiếng.

“Chúng tôi là bạn cậu ta”

Lâm Dĩ Kì và Hứa Gia Lạc cùng chạy đến, mặt mày họ tái mét…Tử Ân và Tố Tố lấy tay bịt miệng còn đang há hốc lại…
Còn nó thì đứng yên bất động tại chỗ, ko nói ko rằng…mà chỉ cảm thấy hai khóe mắt cay cay làm sao ấy…nó cũng ko biết nữa…

“Thật sự xin lỗi mọi người, chúng tôi đã cố hết sức…tôi nghĩ mọi người nên chuẩn bị tâm lý về chuyện này…”
RẦM!!! RẦM!!!
Ko biết hành động ấy có nghĩa là gì? Nhưng đột nhiên nó lại chạy đến bêncái xác ấy…

“Mỹ Lan ? Bà làm sao thế ?”
“Buông tôi ra! Tui ko tin cậu ấy đã ૮ɦếƭ đâu…tui ko tin…các người nói dối…hu hu hu hu”

“Mỹ Lan…”

Hu hu hu hu hu…
Mặc kệ…nó mặc kệ bọn họ nói gì…tất cả đều ko phải là sự thật…nó chạy đến bên cái xác, nó ôm chầm cậu ấy, nó ‘mún’ nhìn thấy khuôn mặt đó lần nữa..nhưng nó lại ko có can đảm…bởi nó là nguyên nhân dẫn đến bi kịch này…chính nó là kẻ giết cậu ấy đấy…

“Kim Huyền Ảnh…tôi ghét cậu lắm, sao lại như thế hả? Tôi tưởng cậu mạnh mẽ lắm cơ mà… hay cậu chỉ giả vờ…cậu đóng phim hay lắm sao…”
“…”
“…cậu tài thật đấy…cậu có thể lừa tất cả mọi người nhưng đừng hòng qua mặt được tôi…tôi biết cậu chỉ giả ૮ɦếƭ ‘thui’…đúng ko? SAO KO TRẢ LỜI HẢ?”
“…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay