Cuộc so tài học đường - Chương 07

Tác giả: tomoyoloving

“Cậu thấy Dương Mỹ Lan thế nào?” Đang đi dọc dãy hành lang trên lầu ba chợt Lâm Dĩ Kì lên tiếng làm Kim Huyền Ảnh giật cả mình (nãy giờ ko ai nói với ai điều gì), cậu nhìn lại cậubạn ngờ vực.

” Bình thường. Cô ta ko phải là đối thủ của mình.” Kim Huyền Ảnh nói lạnh băng.

“Cậu đã từng nói chuyện với cô ta chưa?”
“Chưa hề”

“Cậu…”
“Thôi, đến lớp rồi.”

Kim Huyền Ảnh vội đi vào lớp ko để cậu bạn Lâm Dĩ Kì kịp hó hé câu gì nữa…cậu cũng ko hiểu tại sao mình lại ko kể cho cậu bạn thân này biết thực chất chuyện gì đã xảy ra trên xe buýt…chỉlà để bảo vệ danh tiếng của cô nàng đó hay sao? KHÔNG!!!!

‘ Mắc mớ gì mình phải làm cái chuyện ngu ngốc đó. Chỉ là sẽ thấy thú vị hơn nếu như đây là tin độc quyền sở hữu của mình thôi..và cũng là thứ duy nhất để đối phó với cô ta’ Cậu nghĩ thế rồi nhoẻn miệng cười..Trong lớp 11C-R.M, ko một ai hiểu tại sao cậu lại cười nhưng nụ cười rất đẹpO.O

————–
Buổi học thứ ba trong tuần đầu tiên của năm học đã diễn ra hết sức bình yên, suông sẻ, Mỹ Lan thầm cảm ơn ‘tổ tiên’ phù hộ, ít ra nó đã lựa chọn đúng ko kiếm chuyện với tên Kim Huyền Ảnh..cứ như thế có phải tốt hơn ko, nó vẫn cứ giữ phong độ của nó như bây giờ, “cứ lo học đi và đừng để tâm đến bọn họ nữa…cuối cùng sẽ biết ai là người thắng cuộc thôi, hô hô.”
—————
Mới nhắm mắt một cái đã gần một tháng, mọi chuyện trong trường vẫn ‘ rất yên ổn’ và…/>

Lại một lần nữa nó phải lôi cái thân xác của nó vô một cái ‘động’ luyện ‘cửu âm trân kinh’ thực chất là làm một đống bài tập cộng với một mớ sách nâng cao đang chất cao như núi mà nó đã mượn ở thư viện trường Noble.

Trong khi mọi người trong trường đang nhìn nó ngưỡng mộ và khâm phục ‘bản lĩnh anh hùng’ của nó thì hai bà bạn của nó lại nói một giọng nghe như ‘mún’ cho xơi mấy củ đậu bay vào mặt:

” Bà học gì mà ‘kinh’ thế, đây chỉ là kiểm tra chất lượng đầu năm thui ‘mưz”!! Học nhiều quá mau già lắm đó..bà có cần tui cho bà mượn gương hok??” Tử Ân nhón gót chạy lại ngồi ngay trước mặt nó khi nó vừa bước vào lớp, vẻ mặt hết sức ‘khủng’.

” Mấy năm trước tui nhớ bà chỉ ‘phát cơn’ khi thi học kì hay đại khái mấy cuộc thi quan trọng thui..năm nay bà ‘bị’gì thế, nghiêm trọng hóa vấn đề đó…” Một đứa từ đâu chạy lại ngồi gần nó, đó là Tố Tố, vẻ mặt nhỏ cũng ko sắc hơn gì Tử Ân.

Thấy thế nó liền trấn áp hai đứa bạn thân.

“Tui ko điên hay ‘bị’ gì hết, thay đổi tí chút điều lệ có sao đâu…với lại năm nay cũng có quá nhiều thay đổi rồi, mấy bà vẫn thường nhắc tui ko nên chủ quan khinh địch sao? …”

Thấy tụi nó im re Mỹ Lan nói tiếp.

“Vì thế dù là đợt kiểm tra nhỏ nào tui cũng phải dốc hết sức mà làm, tui phải đánh cho tên Kim Huyền Ảnh kia tâm phục khẩu phục lun, hô hô.”

“Àk, thì ra là chuyện này” Cả hai đứa cùng nói y như rằng tụi nó đã dàn dựng sẵn rùi hay sao ấy.

“Làm gì thế? Mấy bà phải đặt niềm tin tưởng vào tui chứ, đừng lo lắng quá!” Nó nói rùi lấy bài tập tiếng anh ra làm típ.

Tan trường, ba đứanó ra bãi đậu xe chợt nó gặp người mà nó ko ‘mún’ gặp chút nào, Kim Huyền Ảnh đứng nói chuyện với một nhóm con gái, vẻ mặt tươi rói..đi chung với hắn là hai tên Hứa Gia Lạc và Lâm Dĩ Kì…Thay vì tụi nó phớt lờ họ như mọi khi nhưng hôm nay lại khác…Nó hồ hởi tiến về phía họ, hộ tống phía sau là hai ‘cạ cứng’ của nó.

“Xin chào mọi người.” Nó cười nhẹ lướt dọc đám đông rùi dừng lại ngay Kim Huyền Ảnh, nụ cười tắt ngúm.
“Chào, lâu quá ko gặp nhỉ, nghe nói cô đang ‘tu hành khổ hạnh’ ở một nơi xó xỉnh nào đó…giờ cô đứng đây làm tôi thấy bất ngờ quá.”

Kim Huyền Ảnh mở mắt to hết cỡ nhìn nó, mồm thì há hốc rùi lấy tay che lại (y chang cái lúc hắn ở trên xe buýt), làm ra vẻ như đã ‘mí trăm năm’ rùi nó mới ‘tái xuất giang hồ’ vậy.

Chưa kịp nóitrả lại thì tên Hứa Gia Lạc nhảy lên chen họng:
“Tội nghiệp cô ấy làm sao!!! Nhưng dù cô có luyện đến ‘ tẩu hỏa nhập ma’ cũng ko thắng nổi Kim Huyền Ảnh của tụi này đâu.”

“Này cậu kia, câu này để tụi này nói mới đúng, Dương Mỹ Lan mới là đệ nhất, Kim Huyền Ảnh lớp cậu chả là cái gì cả.”

Ôi, nó thầm cảm ơn Tử Ân, con bạn đúng là có nghĩa khí, ra tay cứu bạn chiến đấu với kẻ thù.
“Sợ quá sợ quá đi, ba ngày sau có kết quả đợt kiểm tra, xem coi ai thắng ai bại nào.” Tên khỉ Hứa Gia Lạc cười nhe răng, đưa bộ mặt đắc thắng về phía Tử Ân, cả hai nhìn nhau hồi lâu.

Nó đứng ngoài tức ‘mún’ xì khói.

“Thôi đủ rồi, Tử Ân, cần gì bà phải cãi nhau với tên khỉ trụi lông này chỉ tổ làm mất mặt bà thui.” Nó kéo con bạn về đẩy ra phía sau.
” ƯK Chính xác đó…ủacái gì, cô vừa mới nói cái gì hả?” Tên khỉ định nhảy lên lần nữa ‘tung cước’ thẳng tiến về phía nó thì một bàn tay trắng nõn kéo hắn lại.

“Này, buông ra”

“Cậu làm ồn nãy giờ nhiều rồi đấy, đi về thôi, cậu ko thấy là Dương Mỹ Lan ‘mún’ nói chuyện riêng với Ảnh sao!” Đó là Lâm Dĩ Kì

“Tại sao phải về, ‘mún’ nói gì thì nói đi, ai cấm cô ta đâu”

Cả hai người đang giằn co ác liệt, ‘đi hay ko đi’…Nó cảm thấy mệt ૮ɦếƭ được. Và lần này là nó lên tiếng.
“Này, các cậu đang làm gì thế, định oánh lộn trong trường sao?”

“Ai oánh ai???o.O” Hai tên liền dừng lại rùi buông tay ra. Nó nhận thấy mặt Lâm Dĩ Kì hơi ửng đỏ, cậu ta liền đứng sau lưng Kim Huyền Ảnh ngại ngùng.

Còn tên khỉ kia cũng chạy lại, hắn nói nhỏ gì đó với Kim HuyềnẢnh, hai người cùng gật đầu ‘cười gian’. Nó cảm thấy *** trong cơ thể đang lộn tùng phèo lên..

“Dương Mỹ Lan, ở đây có một lời đề nghị rất thú vị, ko biết côcó đồng ý ko.” Kim Huyền Ảnh tiến lại gần tụi nó, khoanh tay trước *** dò xét.
“Nếu tôi ko thấy nó thú vị với tôi…” Nó ngước cái cổ nhí lên vênh mặt nói. (chiều cao khiêm tốn)
Dường như cả cái bãi đậu xe im phăng phắc, ko ai làm gì, nói gì, tiếng xe nổ chạy cũng dừng lại. Mọi người đang chăm chú nhìn tụi nó mà quên cả ‘thở’.

“Cô có nghĩ đợt này cô lại sẽ đứng đầu bảng ko?”
“Điều đó là đương nhiên” Nó nói chắc như đinh đóng cột.
“Nếu tôi nói lần này là tôi”

“Cậu hoang tưởng quá đấy, ko thể có chuyện đó được”
“Vậy nếu thật thì sao, có ‘mún’ cáko?”

Nó im lặng gần như một phút rùi nói thách thức: ” Cá cái gì?”

“Nếu ai thua sẽ phải làm ‘nô lệ’ cho người kia trong vòng một tuần” Nó nhận thấy nụ cười ‘ác ma’ của hắn chợt nở rộng đến tận mang tai…khiếp thật.
“Cái gì?” Nó la lên nhưng tiếng la của nó ngay tức khắc bị áp chế bởi một lực lượng hùng hậu hơn…hầu như cả bãi đậu xe cùng ‘rống lên’

“Nô lệ???”

“Này này, bà khoan đồng ý, chuyện này hơi quá đấy,…tụi mình đánh bài chuồn đi chắc còn kịp.” Tố Tố hốt hoảng kéo nó về phía tụi nó cách xa Kim Huyền Ảnh.

“KHÔNG ĐƯỢC…Mỹ Lan nhất định sẽ thắng, ko phải lúc nãy bà nói hãy đặt niềm tin ở bà sao??” Tử Ân có vẻ thích thú cái lời thách đấu ‘vớ vẩn’ này..nhìn mặt nhỏ là biết.

” Nhưng ai biết trướcđược, lỡ bà ấy thua rùi sao? Tất cả sẽ biến mất hết, tôi dám cá là bà ấy sẽ bỏ học ngay tức khắc khi biết tin ‘trời đánh’ đó” Tố Tố liền buông tay nó ra ‘rùi’ kéo Tử Ân lại nói vào tai nhỏ ta.

“Sao bà ko đảo ngược lại thử xem, Mỹ Lan có thể trả được mối nhục thù một tháng trước và chúng ta sẽ có một tên đầy tớ ‘cao cấp’ để mà sai khiến” Tử Ân nhắm tít mắt lại, mơ mơ màng màng tưởng tượng ra cái điều mà nó mới nói.

Ở đằng kia, Mỹ Lan phân vân ‘chuyện này hên xui quá, mình cũng ko chắc nữa, làm sao đây?’
” Sao??? Sợ rồi àk?” Giọng nói đáng ghét lại vang lên.
“Ai sợ ai, tôi đồng ý, thế nào??” Nó nhìn cái bộ mặt ૮ɦếƭ tiệt đó đã ‘mún’ cho mấy đấm vào mặt..người gì mà tự cao tự đại thế.?

Lại một lần nữa bãi đậu xe im lặng đáng sợ,hai bà bạn của nó dường như trong phút chốc nhém xíu đã ‘té ngửa’..Hai đứa lồm cồm ‘bò’ lại nó.

“Mỹ Lan, thế mới đúng là bà chứ, tụi mình nhất định thắng là cái chắc.” Tử Ân vỗ tay khích lệ nó mà miệng nhỏ méo mó ‘kinh tởm’, nhỏ ko tin vào lỗ tai mình nữa.

“ÔI Mỹ Lan, bà đã đồng ý rồi sao? Thật tệ hại” Trái hẳn hoàn toàn với Tử Ân, Tố Tố chỉ cắn mấy móng tay của mình rùi nói mơ màng.
“Ưk ưk, mà mấy bà…”

Nó chưa kịp nói hết câu thì giọng nói của tên Kim Huyền Ảnh la to:
“Được rồi, ở đây cũng có khá nhiều người làm chứng, cô ko được nuốt lời đâu đó.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc