Cuộc so tài học đường - Chương 04

Tác giả: tomoyoloving

Sao quả tạ

Thật quá lắm rồi, hắn đúng là sao quả tạ mà, tốt nhất là không nên ***ng vào hắn..đúng đúng, tránh càng xa càng tốt…cuộc đời nó sẽ không đến nỗi đi xuống vực thẳm.

Tối hôm đó, tại ngôi biệt thự của gia đình họ Dương
“Tiểu thư, cô không vui ak? ”

“Sao anh Khanh lại nói thế? Em bình thường mà.”

Anh không nói gì mà chỉ cười rồi đưa cho nó một tờ táp chí ‘nóng hổi’. Nó đón lấy, hàng chữ to tổ chảng ở trang bìa vội vào mắt nó ngay: “Ba chàng hoàng tử Anh Quốc vừa chính thức nhập học tại Noble”
“Sặc” Ngụm cà phê nó vừa uống trong chốc lát đã chạy lên đến đỉnh đầu, nó ho ra vài tiếng ‘hụa hụa’

“Cô không sao đấy chứ?”
“E hèm, không sao”

‘mí’ gánhbáo chí này cập nhật thông tin nhanh gớm. Ngồi trên bộ ghế sa-lông, nó vội để tách cà phê trên bàn, hai tay cầm chắc tờ tạp chí, nó nhếch miệng cười-không phải ‘nụ cười thiên thần’, nó giống ác ma hơn- nó ‘mún’ đọc xem trong đó nói cái quái gì. Mắt nó lướt dọc cái ‘tiểu sử’ của 3 tên đó…

‘Hứa Gia Lạc, tên khỉ này mà là người thừa kế của viện bảo tàng Tate Modern sao, một trong những viện bảo tàng lớn nhất thế giới, ngự tại Anh quốc…giỡn hoài’

‘Gì nữa đây, Lâm Dĩ Kỳ, cậu chủ của tập đoàn Lâm Khang- một tập đoàn khá lớn,mở nhiều chi nhánh về nhiều lĩnh vực, đã có hơn 10 thẩm mĩ viện phân bố khắp á-âu, chuẩn bị tấn công thị trường mĩ, phục vụ riêng cho giới quý tộc, chậc …hèn gì ..trông hắn khá đẹp ‘giai’ đấy chứ=.=’
Xong hai tên đã quá hai trang để giới thiệu,nó liếc sang trang kế
“À à tên ‘cúi’ cùng đây này” Mắt nó mở hết cỡ “Ủa sao tên này…”

Kim Huyền Ảnh- ngôi sao màn bạc, một nam diễn viên trẻ tuổi nhất, nhờ bộ phim thần tượng đầu tay của cậu ‘Miss you’ cậu đã chiếm được rất nhiều tình ‘củm’ của các bạn trẻ đặc biệt là các cô gái ở lứa tuối teen chúng ta, cậu đang có số lượng fan ở mức khủng nhất từ trước tới nay..và mặc dù cậu vẫn còn đang đi học”

“Hừm, lại tin vịt, nổi tiếng như thế tại sao mình lại không biết, ngay cả cái bộ phim vớ vẩn đó cũng có nghe bao giờ đâu, xì…”

Kèm theo đó là một bảng báo cáo thành tích lừng lẫy của họ tại Anh Quốc.

Nó vụt mạnh tờ tạp chí xuống đất không thương tiếc, miệng vẫn cười nói như không: ” Nếu thật thế thì họ cũng đỉnh đấy nhưng… ta-Dương Mỹ Lan đây mới là đỉnh của đỉnh, hứ”

Nónhìn lên trần nhà cười khoái trá rồi bước lên lầu, để lại anh quản gia đứng đó, đôi mắt anh sáng lên đầy thích thú.
Sáng hôm sau,… nó đã tự mình thức dậy rất sớm ( chuyện lạ nữa)

“Oh, chuyện gì đang xảy ra thế này?” Mẹ nó đang ngồi ăn sáng, thấy nó xuống đột nhiên cây nỉa trên tay bà liền rớt xuống kêu ‘ leng keng leng keng’ còn miệng thì há hốc ngạc nhiên.
“Bộ mẹ chưa từng thấy con gái đi học sớm sao? Làm gì mà ngạc nhiên thế?”

“ƯK thì có bao giờ chuyện đó xảy ra đâuO.o”
“Thôi ko nói chuyện với mẹ nữa, con đi học đây.” Nó đi ra bãi đậu xe, nó đã dặn anh Khanh chuẩn bị ở đó rồi.
“Nek, ko ăn sáng ak?” Mẹ nó nói với theo trông khi chiếc xe hiệu Autobild sang trọng đã lăn bánh ra khỏi cánh cổng cao to đùng của ngôi biệt thự.

Trên đường đi, nó và anh ko ai nóigì…cho đến khi gặp đèn đỏ ở ngã tư đường.

“Ủa, đó chẳng phải là cậu Kim Huyền Ảnh sao?” Anh Khanh nói ngạc nhiên. Nó nhìn theo hướng tay anh chỉ, một cậu con trai đang ngồi trên chiếc xe buýt số 5, mái tóc bù xù, đang nằm ngủ gật…(xung quanh mấy đứa con gái ai cũng ngó lên ngó xuống dãy ghế rồi miệng người nào người nấy cũng lép nhép ko ngớt, mặt ai cũng tươi như hoa)

“Ưk, đúng rồi, mà sao anh biết hắn?” Nó nói với anh mà vẫn ko rời mắt khỏi Kim Huyền Ảnh.
“Hôm qua tôi nhìn thấy trên tờ tạp chí.”

“Ồ..à thú vị thật..có chuyện vui rồi.” Nó lại nở ‘nụ cười ác ma’ khi đèn chuyển màu xanh, xe tiếp tục lăn bánh.
Tại trường học Noble….
“Chào Mỹ Lan”

“Mỹ Lan”
“Chào”

Nó vừa đi ngang qua dãy hành lang trên lầu 3, tất cả học sinh đứa nào cũng nhìn nó chằm chằm, mắtsáng như sao, hàng loạt cánh tay dơ cao chào nó, tiếng chụp hình lại nhá lên điên cuồng, có đứa còn chạy lại tặng hoa cho nó…nó hơi phát hoảng vì sự đón tiếp nồng hậu này thì…từ xa, hai dáng người thon thả, mái tóc óng ánh vàng, nâu cực xinh đang tiến lại…

“Chào” Đó là Ái Tử Ân và La Tố Tố, hai đứa hôm nay trang điểm có phần xinh hơn. Tử Ân cột cao bộ tóc vàng dài mượt của nó còn Tố Tố thì thắt hai bím tóc nâu dưới hai cái nơ hồng cực cute… Mỹ Lan, nó không ‘rườm rà’ như hai bà bạn, nó chỉ xỏa bộ tóc dài đen huyền được uốn lọn bởi những bàn tay chuyên nghiệp của những bậc thầy tầm cỡ quốc gia thôi, hoho.

“Hey chào, đến đúng lúc lắm, tụi mình vào lớp thôi.”

Nó chạy lại, hai tay kéo hai đứa đi nhanh khuất khỏi đám fan đang hò hét phía sau..đột nhiên bà bạn Tử Ân la lênbức xúc:

“Ê ê khoan đã, đó là fan hâm mộ chúng ta mà, tại sao bà lại né tránh như kẻ thù vậy? Phải biết tiếp cận lấy lòng họ chứ.”

” Trùi ui, Mỹ Lan ak, sao bà ko hiểu tình thế gì hết vậy? Bộ bà tưởng chúng ta còn như lúc xưa sao? ” Tố Tố cũng la ăn theo.
“Là sao?” Nó ngờ vực hỏi.

“Thì…”
“Ê đó là bộ ba mới chuyển trường”

Tố Tố chưa kịp nói gì thì một đứa trong đám đông phía sau hét lên vui sướng khiến cho ba cái đầu của tụi nó quay phắc lại ngay.

Ba dáng người cao to đang từ đầu dãy hành lang đi lại, tên chính giữa cao hơn cả hai tên kia cỡ nửa cái đầu quá ( nhìn xa ko rõ lắm). Đám đông vừa lúc nãy còn được gọi là fan của tụi nó giờ mạnh ai nấy chạy ùa lại ba tên con trai kia một cách điên cuồng.

“AAAAAAAA”
“Bạn cho mình xinchữ ký nha, Gia Lạc?”

“Bạn có thể làm bạn với mình được ko, Dĩ Kỳ?”

“Làm bạn với mình nha, Kim Huyền Ảnh”
“Ra về đi ăn kem với tụi này đi”

“Huyền Ảnh, bạn hát hay lắm, mình có mua 2 single mới của bạn nek”

“Cám ơn.”
Quay ngược lại hướng đám đông, đằng này có ba đứa con gái, cả ba đều khoanh tay trước *** nhìn ba đứa con trai lẫn trong đám đông với ba cặp mắt khác nhau.

“Bà thấy ‘rùi’ đó, bây giờ tụi mình bị họ cho ra rìa ‘rùi’” Tử Ân thở dài rồi đi về lớp F.M
“…”
“Thật là, lúc nãy tôi ‘mún’ nói là chuyện này đây này. Số fan của tụi mình giảm đáng kể ấy. Vậy mà bà còn xua đuổi thêm, đẩy họ về phía kẻ thù..chán chưa” Tố Tố nối bước theo Tử Ân.

“…” Nó một mình đứng đó, dường như cũng đã hiểu phần nào ‘tình hình’. Nó thầm nghĩ sao lúc nãy nó ko nán lại ít phút trò chuyện với đám fan nhỉ, nó nôn nóng kể cho hai bà bạn nghe chuyện ‘bùn’ cười trên đường đi học nó đã gặp….giờ nhìn ba tên đó mà thấy ‘ứa gan’ ” sao mình ko nghĩ đến chuyện nì vậy trùi?”

‘ý quên, nó vẫn chưa kể cho hai đứa đó nghe’..Nó chạy theo hai đứa vô lớp. ” Này, chờ tui với, có tin này hay lắmnek”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc