Cuộc Hôn Nhân Không Tình Yêu - Chương 15

Tác giả: Mỹ Linh

\'\'Xin giới thiệu, đây chính là tình địch bé nhỏ của anh.\'\'
Thằng chồng tôi chắc xấu hổ muốn độn thổ luôn rồi, hắn quay phắt đi sang chỗ khác không dám đối mặt với tôi. Cho chết, ai bảo không chịu tìm hiểu đã tự biên tự diễn một mình cơ.
Tiểu quỷ ngơ ngác, quay sang nhìn thằng chồng tôi, nó trợn mắt lên, rồi lại làm ra vẻ khinh thường:
\'\'Chú này cũng xứng làm tình địch của tui á. Lướt qua đã thấy không chấm được điểm nào.\'\'
Tôi lại được đà cũng hùa vào luôn:
\'\'Cũng không trẻ bằng, tính khí lại nóng nảy, lại còn tự cao tự đại, thích xem mình như cái rốn của vũ trụ.\'\'
Hắn cũng tức nhưng vẫn phải cố nhịn lại, bây giờ hắn mà nhe nanh, giơ vuốt ra mà đe dọa thì khác gì không bằng đứa trẻ con. Hắn dĩ nhiên hiểu điều đó, nên hắn cúi xuống, cố rặn ra cái vẻ mặt hiền từ, bao dung nhưng tôi nhìn mà không ngấm nổi:
\'\'Nhóc con này thật dẻo miệng, tuy chú nóng nảy, lại còn tự cao tự đại, cũng không trẻ bằng con, nhưng chú vẫn lấy được vợ đấy thôi. Chú đang lo đến thời của con không biết có lấy nổi vợ không đấy.\'\'
Tôi ở bên cạnh nghe mà ngứa hết cả tai, tôi liền vùng vằng chạy đến bênh \'\'tình yêu bé nhỏ\'\':
\'\'Em đừng nghe ông chú kia nói, em đáng yêu như vậy, dễ thương thế này thì khối cô chết đấy chứ. Chị 28 tuổi rồi cũng phải đổ gục trước sự cute không lối thoát của em.\'\'
Thằng bé cũng được đà, vênh mặt lên hướng phía chồng tôi:
\'\'Đấy, tui còn khiến vợ chú đổ cơ mà.\'\'
\'\'Hôm nay chị bất đắc dĩ lắm mới phải đem theo ông chú này làm tài xế, giờ chị dẫn em đi chơi nhé.\'\'
Nói rồi tôi dẫn \'\'tình yêu bé nhỏ\'\' rời đi, mặc kệ sắc mặt của hắn đen hay là trắng. Là hắn đòi đi bằng được chứ tôi có ép buộc gì đâu, mà đã đi rồi thì phải chịu phận làm tài xế thôi, cái này là do hắn tự chuốc lấy.
Tôi kéo nhóc con lên xe, thắt dây an toàn xong xuôi một lượt, thì thằng nhóc bỗng kéo tôi lại, thì thầm vào tai:
\'\'Chiếc xe này thật phô trương quá, y hệt như chủ nhân của nó vậy.\'\'
Dừng một lúc, nó lại chần chứ nói tiếp:
\'\'Chị nên quản chặt kinh tế vào, chứ để như này chú ta trèo lên đầu chị mất.\'\'
\'\'Em nói đúng, giờ anh ta đè suýt gãy cổ chị rồi, cứ động một tí là sưng sỉa cả lên, rất khinh khủng.\'\'
Hai con người ngồi đằng sau xe cứ không ngừng thì thầm to nhỏ, nói xấu hắn. Tôi để ý cũng thấy hắn đôi lúc liếc qua gương nhìn về phía chúng tôi vẻ mặt khó chịu. Chắc hắn đang tò mò gần chết đây mà, cứ mỗi lần như thế là tôi và tiểu quỷ kia lại giả bộ như không có chuyện gì, cứ đợi hắn rời ánh mắt đi thì mới tiếp tục câu chuyện.
Theo lịch thì đầu tiên là đi mua sắm, lâu lắm rồi tôi không mua đồ cho thằng nhóc, nên hôm nay phải tiêu kha khá mới được. Xe dừng trước một trung tâm thương mại lớn, tôi và tiểu quỷ tuy xuống xe trước nhưng vẫn đợi hắn đỗ xe xong thì mới cùng đi vào, tất nhiên là có âm mưa cả rồi.
Tôi lượn lờ hết gian hàng quần áo lại đến gian hàng giày dép. Khổ nỗi là nhóc con mặc cái gì cũng đẹp nên cái gì tôi cũng nhặt, thành ra có cả đống đồ, và người phải ôm hết đống đồ đấy chính là thằng chồng \'\'yêu quý\'\' của tôi, đúng là mang theo hắn đi cũng tiện đấy, hắn lại còn là nhà tài trợ chính của cuộc mua sắm này, đống đồ tôi chọn đối với hắn cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, tôi cứ việc mạnh tay mà sử dụng đặc quyền của mình.
Dạo quanh cũng sương sương tầm 3 - 4 tiếng gì đấy thì tôi mới phát mệt, dẫn tiểu quỷ đi về. Chưa bao giờ tôi lại mua sắm đã tay như vậy. Cuối cùng bao nhiêu đồ tôi chọn đều được nhân viên thu xếp gửi đến tận nhà, và có một điều bất ngờ hơn, nhân viên làm trong cái trung tâm thương mại to đùng đấy đều gọi chồng tôi là ông chủ. Uây tôi không ngờ chông tôi lại sở hữa cả một cái trung tâm lớn như vậy. Thế là trên đường đi tôi cứ tủm tỉm cười suốt, trong đầu không ngừng nghĩ:
\'\'Cái trung tâm kia đã rơi vào tầm ngắm của tôi, sau này phải lượn lờ ở đấy nhiều rồi.\'\'
Sau đó, theo nguyện vọng của tiểu quỷ là đi chơi, tôi cũng chiều chuộng đồng ý, rồi quay sang thằng chồng bắt hắn đưa chúng tôi đến công viên. Hôm nay tôi đã nhận định là phải chơi cho đã đời, khi đến nơi tôi còn cao hứng hơn cả thằng nhóc con nữa, tôi phải chơi hết các trò trong đây mới chịu về. Thằng nhóc con tuy nhỏ nhưng tàn đòi chơi mấy trò mạo hiểm, nhưng khổ nỗi nhóc chưa đủ tuổi nên tôi đành cho nó chơi mấy trò trẻ con, nhìn cái mặt bí xị của nó ngồi trên con ngựa diêm dúa tôi không nhịn được cười.
Tôi với nó quậy một trận tơi bời, còn thằng chồng tôi thì lại chẳng cái hứng thú với dăm ba cái trò mèo này, tôi cũng có lòng tốt rủ hắn đi chơi đu quay, nhưng hắn chỉ nhìn một cách chán ghét:
\'\'Trò trẻ con, tôi không chơi.\'\'
Tôi liền liếc liếc, nháy mắt với tiểu quỷ, thằng bé hiểu được ý liền nói chen vào:
\'\'Chắc chú già rồi nên sợ không dám chơi chứ gì, tui thách đấu với chú chơi trò đu quay kia như hai người đàn ông, chú dám chơi không?\'\' 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc