Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày - Chương 83

Tác giả: Ẩn

Lập An Hạ từ từ mở mắt, đập vào tiềm thức cô là tràn nhà trắng toát. Cô hơi xoay người, đột nhiên cơn đau tê tái từ *** đánh ập đến, làm An Hạ không chịu được kêu lên.
- "Ai, đau quá..."
Cô chống tay một bên hông, nửa người trên cố gắng nhích lên dựa vào đầu giường. Thật sự là đau ૮ɦếƭ người ta rồi! An Hạ dụi dụi mắt, liếc nhìn bên cạnh. Sau đó...
____ Cô hoàn toàn sững sờ!
Những mảng kí ức đêm quay quay mòng mòng trong đầu Lập An Hạ, cô run rẩy cả người, bàn tay nâng lên ôm chặt miệng. Đầu Ng'n t cô cấu vào da mặt, muốn trấn tĩnh mình lại một chút. Rồi cô mở chăn, nhìn vào bên trong. Cánh tay tràn ngập những dấu vết đỏ sậm, bầm tím, chân, vùng eo, bụng đều tồn tại những dấu vết chằng chịt tương tự.
- "A..."
Lập An Hạ kêu lên một tiếng đầy đau đớn, nước mắt cô rơi xuống từ trong hốc mắt thâm.
- "Không..."
Một màn kia, cô không quên được. Không.
Hoàng Phủ Ngạn Bách đang ngủ ngon lành bị tiếng kêu của người phụ nữ đánh thức. Hắn ngái ngủ ngáp dài, sau đó cơ thể trần trụi khẽ xoay, cười cười:
- "Ối, Lập An Hạ, dậy rồi sao? Sớm như thế? Có phải chê tôi tối qua tinh lực còn quá non kém không?"
Lập An Hạ ngồi ૮ɦếƭ lặng trên đầu giường.
- "Tôi cũng không ngờ lại lỡ tay cho nhiều thuốc như vậy a, vửa thuốc *** và thuốc ngủ trộn chung nha. Sau đó tôi hối hận quá nên uống bớt giúp chị một ít, cuối cùng cũng dính phải chưởng rồi. Loại này thực không tệ. Khả năng cao mà lại nhanh tan, qua một đêm liền không còn cảm giác nhức đầu nữa..."
Cô ngây người ra, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào không trung. Sau khi tiếp thu được hết mọi điều Hoàng Phủ Ngạn Bách vừa nói, cô quay sang nhìn hắn. Ngạn Bách hơi giật mình. Ánh mắt của cô trống rỗng, hoàn toàn không có chút sức sống nào. Gương mặt tái nhợt, trên cần cổ trắng còn vương lại những dấu hôn tản mạn, chứng minh cho cuộc Hoan ** đêm qua là có thật. Tay hắn hơi vuốt môi, một nụ cười tự mãn. Xem ra cũng không tệ!
Cô đứng dậy, động tác chậm rãi không sức sống mặc áo choàng dài vào. Liền tay, Lập An Hạ cầm bức tượng bằng đồng trên kệ, hoàn toàn không suy nghĩ ném thẳng vào đầu Hoàng Phủ Ngạn Bách! Hắn ta nhanh mắt tránh được nhưng là, góc trán vẫn bị một mảng tướm máu, trong phát sợ!
- "Á! Cô bị điên à?" - Hắn ta ôm lấy vết thương, trừng lớn mắt thét.
Lập An Hạ từng bước đi về phía gần Hoàng Phủ Ngạn Bách, như một con zombie đã bị rút cạn sinh lực. Đứng trước mặt hắn ta, cô dừng lại và nhìn chằm chằm. Ngạn Bách bị cô nhìn đến mức phát sợ, vừa lùi lại mấy bước thì một bạt tai như trời giáng phủ xuống mặt hắn ta. Nặng đến tứa cả máu, năm Ng'n t in đỏ rần trên làn da màu đồng. Lập An Hạ gần như là xông tới, sau đó húc mạnh người vào ***g *** hắn ta, bàn tay cô điên cuồng cào lên người Hoàng Phủ Ngạn Bách, giống như một người phụ nữ điên loạn, hoàn toàn mất kiểm soát.
- "Đau... Đau! ૮ɦếƭ tôi mất! Lập An Hạ, cô buông tay!" - Hoàng Phủ Ngạn Bách rống to, cố gắng kiềm giữ Lập An Hạ lại - "Cô mất trí rồi! Đau, buông tay! Tôi giết cô bây giờ!"
Dùng hết sức lực, An Hạ thu tay về, hơi thở hồng hộc đầy phẫn nộ. Cô chỉ lặng lẽ nhìn Hoàng Phủ Ngạn Bách bằng đôi mắt đầy vẻ ai oán, sau đó đi thẳng vào phòng tắm đóng sầm cửa.
Hắn ta bị bạo hành đến mức đỏ rần cả người, đau đớn không thôi, buông một tiếng chửi thề.
- "Mẹ kiếp!"
Hắn nghe tiếng chuông điện thoại, thư kí gọi đến.
- "Bách tổng, vé máy bay đến Chicago đã sẵn sàng, hiện giờ mời ngài mau chóng đến sân bay."
- "Tôi biết rồi!"
Hoàng Phủ Ngạn Bách hằn học cúp máy, sau đó quơ tay hất đổ cả một chồng thư văn và chậu xương rồng xuống đất, phát ra âm thanh vỡ tan hãi hùng. Tắm rửa xong xuôi, hắn ta vội nhanh lấy xe, còn dặn dò Thịnh Kiều một câu:
- "Tôi phải đi Chicago một tuần, ở nhà chăm sóc cô ta cho tốt!"
Trên giường, một vệt máu đỏ thẫm. Nở rộ như bông hải đường nở giữa mùa xuân rực rỡ.
_________
Điếu thuốc thứ ba vừa được châm lửa, tỏa từng vòng khói trắng xám bay lơ lửng giữa không trung. Gió lạnh bên ngoài lùa vào, nhưng vẫn không xua tan đi hết được sự ngột ngạt trong căn phòng rộng rãi. Nắng chưa lên, thay vào đó là mây đen vần vũ đầy trời, chắc là sắp có mưa.
- "Rốt cuộc thì bây giờ anh định làm thế nào?"
Cô gái ngồi trên giường mất kiên nhẫn kêu lên. Cô ả có làn da trắng muốt như hoa, mái tóc đen dài như thác đổ xuống hai vai, thân hình đầy mê hoặc với đường cong rõ ràng, chân mày thanh tú nhíu lại. Cái chăn đắp không che kín hết được cả cơ thể, lộ ra bờ vai gầy và vùng xương gò má tuyệt đẹp.
- "Anh đã ngồi đó gần một giờ đồng hồ, tôi không còn đủ kiên nhẫn đâu."
Người đàn ông bừng tỉnh khỏi luồng suy nghĩ hỗn độn, dụi tàn thuốc đi rồi chậm rãi đứng lên. Vóc người vốn đã rắn rỏi, nay vừa trải qua một đợt phong tình, vẻ mị hoặc vẫn chưa tan đi hết, thập phần quyến rũ.
Mục Tống Thần chống tay lên cạnh bàn, híp mắt nhìn người phụ nữ trên giường.
- "Nói đi, cô làm cách nào bò lên giường tôi?"
- "Chính anh hôm qua là người bắt đầu, còn vờ như mình trong sạch?" - Lâm Thi Anh nhếch môi - "Anh phải chịu trách nhiệm với tôi."
- "Buồn cười!" - Hắn ngạo nghễ - "Tôi bắt đầu? Hôm qua tôi bị người ta bỏ thuốc, lại là do tôi bắt đầu? Cô gái, cô nói dối con mẹ nó cũng phải có logic người ta mới tin! Cô có biết thuốc *** vào rồi là tê liệt thần kinh không? Tôi nằm cũng chỉ có thể nằm, trừ khi chính cô bò lên giường chủ động dùng chân tay K**h th**h tôi!"
Lâm Thi Anh mím môi, thần sắc ảm đạm đôi chút. Người này không dễ lừa gạt. Biết vậy ả đã không nghe theo lời Hoàng Phủ Ngạn Bách, tự chuốc rắc rối vào người.
- "Dù gì đi nữa thì chúng ta cũng đã quan hệ, anh không thể phủi bỏ trách nhiệm!"
- "Tôi phủi bỏ lúc nào? Cô muốn bao nhiêu, ra giá đi?"
- "Tôi không bán rẻ thân thể mình!"
- "Hoặc là cô lấy tiền và cút đi ngay, hai là rời khỏi khách sạn với không một xu dính túi! Tôi không rảnh chơi trò mèo vờn chuột với cô!" - Mục Tống Thần cầm lấy áo khoác, có ý định rời khỏi.
- "Dừng lại! Anh không được đi!"
Mục Tống Thần ném xấp tiền lên giường, những tờ tiền đỏ xanh lẫn lộn bay tán loạn, rơi xuống ga giường trắng tinh. Rồi sầm cửa rời đi. Lâm Thi Anh mất hồn nhìn chúng trong giây lát, sau đó vội vã xếp gọn lại.
____________
- "Lâm Thi Anh, cô làm rất tốt. Dựa theo phản ứng sinh lí bình thường chắc hắn cũng biết được hắn đã lên giường với cô..."
- "Mau chuyển tiền vào tài khoản cho tôi!" - Lâm Thi Anh tức giận - "Anh còn nói nữa??! Xém chút nữa tôi chẳng giấu được! Con người hắn ta sắc bén đến mức khiến người khác phải lúng túng!"
- "Từ từ, việc của cô đã xong đâu. Cứ tiếp tục quấy rối cho tôi, đến công ty anh ta, làm náo loạn lên, thế nào rồi cũng có trò hay!"
- "Lại còn thế nữa?! Hoàng Phủ Ngạn Bách, anh con mẹ nó cũng thủ đoạn vừa thôi chứ, rõ ràng anh ta lên giường với phụ nữ khác, tự dưng nửa đêm nửa hôm người ta mê man thì lại mang đến khách sạn chỗ tôi! Sau đó sai tôi trở thành kẻ gạ tình!"
- "Được rồi, mức giá trả cho cô cũng đâu có nhỏ?"
- "... Tên chó ૮ɦếƭ!"
- "Thế rốt cuộc là có chịu hay không?"
- "... Lần cuối cùng đó!"
Hoàng Phủ Ngạn Bách cúp máy, dựa hẳn người ra chiếc ghế bành chất liệu Bắc Âu phía sau, môi nở một nụ cười đắc thắng. Đêm qua Mục Tống Thần cùng Lập An Hạ cuồng nhiệt bấy nhiêu, đổi lại hôm nay đau đớn gấp đôi thế. Cô sẽ nghĩ người lên giường cùng mình là Ngạn Bách hắn, tên kia lại ngỡ rằng mình cùng với Lâm Thi Anh dây dưa. Chỉ nghĩ thôi cũng đã đủ K**h th**h! Hai người bọn họ sau bao nhiêu năm vẫn giữ riêng lần đầu cho nhau, chờ đến thời khắc đẹp đẽ nhất, cư nhiên bây giờ mỗi người một đối tương mới như vậy, tình cảm không rạn nứt mới là điều lạ!
Cái gì càng trong suốt, càng được giữ gìn, một khi đã vỡ tan vĩnh viễn sẽ không thể hàn gắn.
Nhìn người khác đau đớn, đó chính là thú vui của Hoàng Phủ Ngạn Bách! Hơn nữa, lại còn là người \'anh em\' của hắn.
Ng'n t thon dài của hắn khẽ vuốt gương mặt đẹp như tạc, bị tát một cái xém sái quai hàm, đổi lại một kết cục đúng như ý hắn, quả thực chỉ có thể nói, đáng!
Còn điều gì thống khổ hơn khi hai người họ vốn là lần đầu tiên của nhau, sau đó lại bị làm cho thành hiểu lầm như bây giờ?
Mà sự thật này, hắn không nói, Lâm Thi Anh không nói, thì ai phát giác được chứ?
Kế ly gián này Hoàng Phủ Ngạn Bách đưa ra, quả thực đã một nhát chặt đứt đi được tình cảm sâu nặng giữa hai bọn họ. Giữ trong lòng suy nghĩ như thế, hắn ta phá lên cười, trong yên lặng, tiếng cười ấy như tiếng gầm sảng khoái của loài động vật khát máu, cuối cùng cũng chế ngự được con mồi ngon.
Tiếng chuông điện thoại thất thần vang lên, phá hỏng bầu không khí nhàn nhã vốn đang có. Hoàng Phủ Ngạn Bách thản nhiên nhìn tên người gọi, sau đó bắt máy.
- "Con nghe."
- "Ngày mai có lẽ ba sẽ mời anh ba con về nhà một chuyến, con lo thu xếp đi."
- "Ngày mai? Mời về nhà? Ba định làm gì?"
- "Ba con làm sao mẹ biết?" - Phu nhân Đinh Thái tặc lưỡi.
- "Cháu chắt gì chứ?! Tự dưng đâu ra lòi một tên tự xưng con cháu của Hoàng Phủ."
- "Hừ, lão già ấy sợ một tên Hoàng Phủ Ngạn Tường chưa đủ, lại cư nhiên dắt về thêm một đứa nữa! Con lo liệu làm sao mà đối phó với hai anh em hắn ta, tài sản nhà này phải thuộc về mẹ con mình!"
- "Con biết rồi, mẹ yên tâm đi."
Cúp máy, Hoàng Phủ Ngạn Bách day day mi tâm.
Mục Tống Thần đến nhà họ Hoàng Phủ?
Hừ, đúng là nực cười!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc