Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày - Chương 70

Tác giả: Ẩn

Gia đình chính là như vậy. Cho dù một ngày thế giới này có sụp xuống dưới chân bạn, mọi người có đồng loạt quay lưng lại với bạn, xã hội nhẫn tâm xô bạn ngã, thì gia đình vẫn luôn ở cạnh đây, ngay đằng sau lưng bạn, dịu dàng ôm bạn vào lòng, nhẹ nhàng nói từng lời an ủi bạn, vững chãi làm chỗ dựa cả đời cho bạn.
Lúc Tô Trạm Hiên đến bệnh viện, Lập An Hạ đang nằm cuộn người trên giường đọc truyện tranh và ăn bánh ngọt. Dáng vẻ cuộn tròn người của An Hạ khiến Tô Trạm Hiên không nhịn được phải phì cười. Anh đặt hai túi đồ lỉnh kỉnh trên tay lên bàn, cô cũng dời mắt khỏi quyển sách.
- "Lại có chuyện gì nữa thế?" - Anh nhíu mày - "Người gọi điện cho anh là ai vậy? Sao chỉ ra lệnh rồi cúp máy thôi thế?"
- "Biết vậy rồi mà còn vác xác đến đây?" - Lập An Hạ lè lưỡi.
Tô Trạm Hiên khẽ khựng bàn tay đang cầm hộp cháo lại. Nếu không phải vì nghe An Hạ ở bệnh viện, anh còn tới đây làm gì chứ? Nghĩ thế, trên khóe môi Tô Trạm Hiện lại nở một nụ cười chấm biếm. Nực cười, thế mà anh lại nảy sinh cảm giác với một người phụ nữ đã có chồng! Anh phất phất tay, giọng đùa cợt:
- "Dù sao cũng đang tiện đường, ghé qua một chút, cũng không mất gì." - Anh vươn tay đưa muỗng cho An Hạ - "Ăn đi này."
- "Anh nấu cháo lúc nào vậy?"
- "À..." - Tô Trạm Hiên bối rối cào cào tóc - "Ban nãy nấu cho thằng bạn, nó bị bệnh..."
Lí do còn có thể vụng về hơn nữa không?
- "Thật vậy sao?" - Lập An Hạ bán tín bán nghi - "Điệu bộ anh thật đáng nghi!"
- "Được rồi được rồi, sao cứ bắt bẻ anh mãi thế? Ăn đi này!" - Anh không hài lòng nhíu mày - "Dùng nước hầm xương nấu đấy, còn có đủ loại đậu, táo đỏ, thịt thăn, đặc biệt ngon đó!"
- "Em dĩ nhiên biết rồi, anh nấu thì còn ai hơn chứ?"
Nhìn mi mắt rũ xuống của Lập An Hạ, còn có khóe mắt hơi ửng đỏ của cô, Tô Trạm Hiên đánh một tiếng thở dài. Anh nắm chặt tay để một bên đù*, ngập ngừng rất lâu cuối cùng cũng cất tiếng:
- "An Hạ này..."
- "Vâng?"
- "Anh biết chuyện này riêng tư nhưng... Có phải em và chồng em..."
- "Anh ấy muốn cùng em ly hôn." - Giọng Lập An Hạ nhẹ bẫng.
- "Ly... Ly hôn?" - Anh trợn tròn mắt - "Đến mức như vậy rồi sao? Em... định thế nào?"
- "Em sẽ không kí tên. Em sẽ không!" - Ánh mắt An Hạ đầy kiên định - "Em yêu anh ấy, em cần anh ấy, em nhất định không kí."
Những lời này, giống như một nhát dao đâm vào tim Tô Trạm Hiên.
- "Nhưng người ta đã muốn rời đi, em níu giữ lại thì được gì chứ? Có hạnh phúc như lúc đầu nữa không? Gương vỡ rồi thì sẽ lành được?"
Phải. Mục Tống Thần không còn như trước nữa. Nếu là lúc trước, hắn nhất định sẽ tìm cặn kẽ nguyên nhân làm cô bệnh, vừa quát tháo vừa quan tâm, nếu vậy... có lẽ hắn sẽ nhìn những vết rạch chằng chịt trên cánh tay của Lập An Hạ. Hắn sẽ biết cô đã phải đổ bao nhiêu máu, khóc bao nhiêu nước mắt. Và quan trọng nhất, hắn sẽ không để những chuyện khủng khiếp như thế xảy ra.
Chỉ tiếc rằng, Mục Tống Thần đã không còn đặt cô trong tim nữa.
Lập An Hạ im lặng vài giây, sau đó cô ngẩng đầu, nụ cười vô cùng hiền lành, đến mức Tô Trạm Hiên không biết cô có đau lòng chút nào hay không.
- "Cứ để em níu giữ một lần nữa, được không?"
Một lần nữa...
Một lần cuối...
Có phải... đã đến lúc buông tay rồi không?
- "Được rồi, em muốn làm gì thì cứ làm, anh sẽ vẫn ủng hộ em. À, tuần sau anh được mời làm bếp trưởng của một buổi tiệc lớn do ông trùm kinh doanh tổ chức đó, tiệc khiêu vũ, đại loại thế, và anh được phép dẫn người đi cùng. Nếu không bận gì, em muốn đi không?"
- "Tiệc khiêu vũ à? Khách mời là ai thế?"
- "Anh không rõ lắm, nhưng đoán được có lẽ quy mô rất lớn."
Rất lớn... Mà, Burnice chẳng phải là tập đoàn kinh doanh trong top đầu châu Á sao? Lập An Hạ có chút suy nghĩ, sau đó nhìn Tô Trạm Hiên, ngập ngừng lên tiếng.
- "Cái này... Anh có thể giúp em điều tra được xem trong danh sách có anh ấy hay không? Em xin lỗi, em biết là..."
- "Tên anh ta?"
- "Mục Tống Thần."
- "Được, em chờ một lát."
Tô Trạm Hiên đứng dậy đi ra khỏi phòng. Lập An Hạ cúi đầu nhìn những đốt tay của mình, mãi cũng chẳng hiểu nổi bản thân đang làm trò gì. Cô màu mè như vậy, khiến không chỉ mình mà bản thân người khác cũng phải phiền hà, rốt cuộc là để đánh đổi được thứ gì kia chứ?
- "Có, An Hạ, tên anh ta có trong danh sách khách mời. Hơn nữa, là đặc biệt mời, nhân tố đặc biệt quý hiếm của giới kinh doanh, chắc chắn hôm đó anh ta sẽ có mặt."
Đáy mắt Lập An Hạ vụt qua một tia sáng.
- "Trạm Hiên, anh giúp em thêm một cái này nữa nhé?"
...
____
Từ sau lần nhập viện đó cho đến khi xuất viện, Tô Trạm Hiên rất hay tìm Lập An Hạ. Cô biết anh lo cho mình, nhưng lúc nào cũng chỉ cười nói không sao, em rất ổn.
Đồng hồ vừa vặn chỉ chín giờ sáng có hơn.
Đang vẩn vơ suy nghĩ, đột nhiên tiếng chuông điện thoại réo rắt vang lên, thức tỉnh An Hạ từng trong cơn mơ mộng. Cô lướt nhìn màn hình, bấm phím ngoài nghe máy. Tô Trạm Hiên dặn dò cô chuẩn bị đầy đủ rồi tắt máy, lái xe thẳng đến địa điểm kia.
Lập An Hạ xoay người đi đến trước gương. Không phải đã tự nhủ rằng sẽ cho cả hai thêm một cơ hội cuối sao? Cô nâng mí mắt, cố nặn ra một nụ cười. Dù sao cũng là lần cuối rồi, tối nay xinh đẹp một chút vậy. Trước đây An Hạ từng được dạy nhảy Slow Waltz ở trường, tính ra cũng đã rất lâu rồi, cô cũng không còn nhớ rõ lắm, nhưng những động tác cơ bản thì có lẽ vẫn còn làm được. Lập An Hạ cúi người lục lọi trong tủ, sau đó lấy ra cả một album nhạc. Cô cẩn thận xem xét, cuối cùng rút ra một cái đĩa màu trắng tinh, trên mặt đĩa được ghi một dòng chữ đen: "Slow Waltz, tình yêu của tôi." Vốn dĩ là Bạc Nhiên tặng cho An Hạ cái đĩa này. Gia đình anh ta vào hàng khá giả, khiêu vũ là sở trường, đặc biệt thích Slow Waltz nên đã chuẩn bị cho An Hạ.
Cô vươn tay nhét đĩa vào máy cát-xét. Rè rè trong giây lát, nhạc vang lên. Thanh âm chảy tràn khắp căn phòng, da diết mà buồn đến nao lòng, đẹp đẽ mà ngân dài đầy tiếc nuối. An Hạ nhắm chặt mắt, im lặng đứng, để người mình ngập trong làn giai điệu. Phải rồi, đây là A thousand years. Vào cái ngày bố cô mất, An Hạ đã điên cuồng nghe nó. Vào cái ngày sau khi chia tay Bạc Nhiên, An Hạ đã điên cuồng nghe nó. Vào cái ngày chấp nhận kết hôn cùng Mục Tống Thần, An Hạ đã điên cuồng nghe nói. Và nhảy. Một mình. Lồng *** cô đầy thổn thức, cảm giác bức bối ngột ngạt dâng tràn trong lòng.
"... Time stands still
beauty in all she is
I will be brave
I will not let anything
Take away
What\'s standing in front of me
Every breath
Every hour has come to this
One step closer..."
Và rồi An Hạ tung người lên, rất nhanh sau đó thực hiện một tràng những động tác mềm mại mà dịu dàng như nước, nồng nhiệt mà chậm rãi vô cùng. Ánh nắng ban mai buổi sáng len qua khung cửa sổ, đậu trên vành máy cát-xét. Khung cảnh xung quanh yên tĩnh đến khó chịu, nhưng tất cả đều hòa quyện với âm nhạc và điệu nhảy, trở nên sinh động mà đẹp đẽ, có chút bi ai, có chút hạnh phúc, có chút hư hao, có chút hoài niệm,...
Bài nhạc này dài đúng 4:47 phút. Nhảy xong, người An Hạ vật vã mồ hôi. Cô chống một bên hông thở hồng hộc, nhưng môi lại tươi một nụ cười rạng rỡ. Có lẽ cứ ngày ngày nhốt mình trong nhà như vậy đúng là không hay. Lập An Hạ để mồ hôi ráo bớt rồi đi vào nhà tắm, ngay sau đó tiếng xả nước rào rào vang lên. Đợi nước ngấp đầy bồn, thả vào một ít tinh dầu mùi hương thảo, cô nhắm mắt ngả người ra, bên tai vẫn đang chạy một bài nhạc có lời từ đĩa An Hạ vừa đổi xong.
Tắm rửa xong xuôi, Lập An Hạ quấn khăn tắm đứng trước cửa tử đồ rộng lớn. Cô đăm chiêu một hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy xuống một bộ quần áo. Một chiếc T-shirt trơn màu trắng, quần jeans ngắn đen mài rách và chiếc áo khoác dạ màu cam đất sậm.
Phụ nữ ấy mà, cho dù có bận rộn thế nào, mệt mỏi đến bao nhiêu, thì cũng đừng quên phải chăm sóc cho bản thân. Quan trọng nhất là ở cách chúng ta đối xử với chính mình, đừng đi đòi hỏi người đàn ông phải luôn tận tâm và hết lòng hết dạ với người yêu. Đến chính mình còn chưa yêu thương được mình, thì lấy tư cách gì đòi anh ta phải đối xử thật tốt với bạn?
Lập An Hạ bắt xe ra ngoại thành, về thăm Tạ Kim Dật. Khu chung cư vẫn yên ắng như thường lệ, ngôi nhà độc lập của mẹ An Hạ vừa được sơn lại, một màu xám nhạt không chói mắt. Cửa nhà vẫn để mở như thường, bên ngoài sân có một chiếc Kia Optima trắng chễm chệ, là chiếc xe thường thấy của Lập An Vy.
An Hạ chậm rãi thay dép, bước vào nhà. Tạ Kim Dật đang ngồi trên sofa xem hài, cười lớn vô cùng sảng khoái, thỉnh thoảng còn găm một ít trái cây bên cạnh cho vào miệng. Từ trong bếp vang lên những tạp âm chướng tai, khỏi nói cũng biết, chắc chắn An Vy đang vật vã chiến đấu với cái bếp kia khổ cực thế nào. Khóe môi cô không kìm được cong lên một đường rất cao, nhanh đi tới ngồi xuống bên Tạ Kim Dật.
- "Xem mẹ kìa!"
- "Ố, An Hạ? Con đến sao?" - Mẹ cô chống tay ngồi dậy, không quên ngoái cổ nhìn ra - "Tiểu Tống có đi cùng con không?"
- "Anh ấy vừa thăng chức mẹ ạ, bận rộn lắm!"
- "Không sao, nếu rảnh thì con nhớ dắt nó về chơi với mẹ."
- "Mẹ đó, đã lành vết thương chưa mà nhìn khỏe mạnh thế này?" - Cô chọc chọc tay mẹ.
- "Yên tâm, An Vy cùng Kiên Phàm sắp bồi bổ ૮ɦếƭ mẹ rồi! Haizz, mẹ ngày nào cũng ăn toàn nhân sâm, thăn bò, đậu nành,... Ngán khô cả cổ!"
- "An Hạ, em về đấy à? Mau vào đây phụ chị một tay xem! Á... An Hạ!!!" - Tiếng thét của Lập An Vy tựa hồ như muốn xé nát luôn cả màng nhĩ An Hạ, cô le lưỡi.
- "Sao mẹ có thể để chị ấy vào bếp chứ? Thật hết nói nổi! Đã gần ba mươi mà đến bữa cơm cũng nấu không nổi!"
Nói rồi Lập An Hạ khẩn trương phi vào phụ giúp An Vy một tay, tiếng cười vụn vặt và những mẩu hội thoại nhanh chóng truyền đến tai Tạ Kim Dật. Bà yên tâm ngả người ra sofa xem nốt bộ hài, thỉnh thoảng không kìm được lại bật cười lớn. Buổi trưa, cơm canh đã nấu xong, được dọn phong phú ra trên chiếc bàn gỗ. Một nhà ba người ngồi quây quần.
- "Kiên Phàm hôm nay không đến à?" - Mẹ Tạ nhìn An Vy.
- "Không mẹ, mặc xác anh ấy, để núi công việc kia đè ૮ɦếƭ anh ấy đi." - Lập An Vy lấp lánh ý cười - "Chúng ta cùng nhau ăn thôi!"
- "Nè, chị còn chưa kể cho em nghe chuyện của chị đó nha? Tên khốn khiếp kia đâu rồi, sao bây giờ lại lòi ra anh rể của em thế?"
- "Hôm khác nói đi, bây giờ chị đói muốn xỉu luôn!"
- "Được rồi, ăn thôi!"
Một dĩa gan heo xào mướp, canh măng hầm xương gà, súp đậu lăng,... Tạ Kim Dật nhìn đến hoa cả mắt. Lập An Hạ không ngừng gắp vào trong chén, thỉnh thoảng múc đồ ăn vào trong bát mẹ và chị, ba người cười cười nói nói. Kim Dật liếc nhìn An Hạ, sau đó tặc lưỡi:
- "Con bé An Hạ này, đã hai mươi bốn tuổi đầu rồi mà nhìn vẫn còn nhỏ quá! Con xem, An Vy, dáng dấp chẳng khác gì nữ sinh cấp ba!"
- "Phải rồi, dáng dấp như nữ sinh cấp ba!" - An Vy bĩu môi - "Người nhỏ gầy này, vòng một căng tròn này, da mịn này, tóc đen dài này, đúng là nữ sinh cấp ba đó! Tại sao chị lại già hơn em nhiều thế chứ nhỉ, chúng ta chẳng phải chỉ lệch nhau hai tuổi thôi sao?"
- "Haha, hai người đừng làm em ngại nha..." - Tay đang cầm đũa của An Hạ khẽ buông xuống, cô đưa tay che mặt - "Đây là chuyện dĩ nhiên rồi, nhiều người thích em lắm đó! Không ai nghĩ em đã có gia đình rồi đâu..."
Tức thì, không khí tràn ngập mùi vị quái dị. Tạ Kim Dật cùng Lập An Vy nhìn chằm chằm An Hạ, sau đó quay qua nhìn nhau, rồi cuối cùng lơ cô luôn mà tiếp tục câu chuyện.
- "Con cùng Kiên Phàm đến đâu rồi? Nếu thấy đồng ý thì cứ thế đi..."
- "Vâng, tụi con sẽ cân nhắc thật kĩ mẹ ạ..."
Gia đình chính là như vậy. Cho dù một ngày thế giới này có sụp xuống dưới chân bạn, mọi người có đồng loạt quay lưng lại với bạn, xã hội nhẫn tâm xô bạn ngã, thì gia đình vẫn luôn ở cạnh đây, ngay đằng sau lưng bạn, dịu dàng ôm bạn vào lòng, nhẹ nhàng nói từng lời an ủi bạn, vững chãi làm chỗ dựa cả đời cho bạn. Con người ta, đừng vì chỉ một phút nông nổi nào đó mà quên đi bến đỗ mái ấm của chính mình, nhẫn tâm phá hủy, chôn vùi nó. Mọi thứ đều có thể mất đi, đều có tan thành cát bụi, đều có thể sáng nắng chiều mưa, đều có thể nay mờ mai tỏ, đều có thể là một đóa phù du, chỉ có mỗi cha mẹ, anh chị em, chỉ có mỗi gia đình là thứ thiêng liêng duy nhất sẽ không bao giờ thay đổi. Cho dù mai sau có ra sao đi chăng nữa.
Dọn dẹp xong tất cả, Lập An Hạ kéo tay An Vy, muốn hỏi cô vài tụ điểm mua sắm trong thành phố. Gì chứ, đã nói đến shopping, makeup, thời trang, dĩ nhiên phải đến tìm chị gái của cô mà xin chỉ dẫn.
- "Sao? Em cuối cùng cũng phát hiện ra xinh đẹp thời thượng mới là chân lý của phụ nữ à?" - An Vy nheo mắt - "Rất tốt, bây giờ ngộ ra cũng không trễ đâu."
- "Chị cứ xem như vậy đi ha, vậy bây giờ sao đây? Cho em địa chỉ đi chứ?" - An Hạ nằm ườn trên giường, tiện tay lật thêm một trang sách.
- "Không cần, chị dắt em đi."
- "Hả? Vậy còn mẹ?"
- "Chiều nay mẹ đi chùa, em yên tâm đi! Chị đã nhờ Kiên Phàm đón mẹ đúng giờ rồi!" - An vy vỗ vỗ mu bàn tay cô - "Sao? Chị biết bình thường mày không thích đi shopping đâu, thành thật khai đi, có chuyện gì? Tiểu tam đòi đến cửa à?"
Sặc... Cô thả sách xuống, trừng mắt nhìn gương mặt đắc thắng của Lập An Vy.
- "Haha, không cần khen chị, chị biết! Một đứa bê bối như mày mà đói làm ba cái chuyện dành cho đàn bà con gái thì chỉ có thể là vì bị tiểu tam làm cho tức điên lên thôi! Sao? Tiểu tam lộng lẫy quá phải không? Ghen rồi chứ gì? Biết sợ rồi chứ gì?"
- "An Vy, chuyện này không đơn giản như vậy..." - Cô thở dài - "Em... Anh ấy, muốn li hôn..."
- "Cái gì???!!" - Lập An Vy trừng lớn, giống như nhìn thấy quỷ!
Lập An Hạ đem mọi chuyện kể hết cho chị mình nghe. Bần thần một lát, Lập An Vy khẽ lắc đầu.
- "Không thể nào, thật sự không thể! Con bé Diệu Chi, haiz, thật không thể mà..."
Cũng phải. Hòa Diệu Chi trước nay vốn là tiểu thư lá ngọc cành vàng, nhân cách, ngoại hình lẫn học thức của cô ấy đều khiến ai gặp cũng phải nể phục và quý mến. Thật sự là rất tốt đó! Nhưng mà... Diệu Chi lại yêu ông xã của em gái mình đến mức từ hôn với Vũ Gia Khiêm, thiếu gia duy nhất của nhà họ Vũ vang danh một vùng, thật sự... Đầu An Vy có chút nhức mỏi, nghi hoặc tự vấn chính mình, sau đó quay sang vỗ bốp lên vai An Hạ.
- "Rốt cuộc mày có xem chị là chị mày không thế? Chuyện động trời động đất như thế mà giấu nhẹm đi trong lòng thế hả?"
- "Nói chị thì được gì? Chị giúp em giải quyết được chắc?" - An Hạ giương mắt.
- "Mày! Thì thôi, bây giờ nói với chị làm gì?"
- "Ý em là... Chị cứ xem như đây là lần cuối cùng em vì anh ấy... Có thể, sau đêm nay, em thật sự sẽ phải kí tên lên đơn ly hôn kia rồi..." - Giọng An Hạ không run rẩy, không nghẹn ngào, tựa hồ như chỉ đang kể một câu chuyện không hề liên quan đến mình.
Cô quay mặt, nhìn ra ngoài khung cửa sổ rộng lớn.
- "Em thật sự có thể sao? An Hạ, em thật sự có thể sao?" - An Vy đau xót cho em gái - "Chị không phải là người trong cuộc, chị không thể khẳng định bất cứ điều gì. Nhưng từ ánh mắt của Mục Tống Thần, chị có thể thấy tình cảm cậu ấy dành cho em là thật. Không phải em cũng rất nguyện ý sao?"
- "Chị, em đã suy nghĩ rất lâu. Chị có biết khoảng thời gian hơn ba tháng qua với em chẳng khác nào năm trên bàn chông mà ngủ. Mỗi ngày đối diện với bốn bức tường im lặng, em đều tự hỏi mình đang cố gắng vì cái gì. Em đã phấn đấu, em đã quyết tâm không ly hôn, em đã thực sự quyết tâm... Nhưng rồi... nhưng rồi..." - An Hạ dừng lại, đầu gục xuống gối, rồi lại ngẩng lên, tròng mắt trong veo nhìn vào mắt An Vy - "Chị biết gì không? Diệu Chi... mang thai rồi."
- "Cái gì?" - Sắc mặt Lập An Vy nhanh chóng xám ngắt lại - "Em... Em nói gì?"
- "Chị không tin được phải không? Ừ, em cũng không tin được. Em đã nhất quyết không chịu tin, cho đến khi cô ấy tận tường đưa giấy xác nhận cái thai cho em xem."
- "Em... Tên Mục Tống Thần đó, hắn dám?! An Hạ, hắn dám làm như vậy sao?" - An Vy tức giận, bàn tay nắm chặt lại.
- "An Vy, đừng tức giận, trước giờ chị luôn là người hạ hỏa cho em cơ mà, sao lại tức giận rồi chứ?" - Khóe môi cô nhẹ nâng - "Em mất ba, chị cũng vậy. An Vy, chị cũng hiểu được cái cảm giác đó nó thế nào đúng không? Làm sao em có thể để một đứa trẻ sau này ra đời có cha mà không dám nhận, trong khi rõ ràng em biết không có ba thì cuộc đời của một đứa con sẽ khủng khiếp thế nào chứ? An Vy, em thật sự không thể làm được chuyện tàn nhẫn như vậy..."
Lập An Vy ôm choàng lấy đứa em nhỏ của mình, trong lòng đau như cắt. Cô hiểu rõ tình cách của em gái mình. Con bé tuy miệng mồm có chút thô lỗ, tính tình ương bướng khó bảo, nhìn thì có vẻ vô ta vô tư, nhưng thực sự nó sống thiên về tình cảm, lại hay nghĩ ngợi vu vơ.
- "Chị biết rồi... Mày đừng nghĩ nữa, cứ thử xem sao, không được thì ly hôn, chẳng phải chỉ là một tờ giấy chứng nhận thôi sao?"
- "Tạm thời chị đừng nói gì với mẹ nhé, em sẽ thu xếp ổn thỏa, chờ đến lúc thích hợp sẽ nói cho mẹ nghe."
- "Được rồi, mau, tao dắt mày đi đến cửa hàng tuyệt vời nhất quả đất..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc