Cưng Vợ Đến Tận Cùng - Chương 48

Tác giả: Huyền Cầm

“Trong lòng anh, tôi đã hại ૮ɦếƭ Hải Lan rồi, tội ác tày trời, anh sẽ không tha cho tôi, anh chỉ hận không thể Gi*t tôi vài trăm lần, tôi Gi*t thêm một người thì có sao đâu?” Hạ Hà cười.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt tràn ra vẻ ૮ɦếƭ chóc, anh xông về phía Hạ Hà.
Hạ Hà rút súng, nhắm vào đầu Cố Lăng Kiệt: “Mau đi tìm cô gái đó đi, trong vòng nửa tiếng mà không tìm thấy, cô ấy ૮ɦếƭ là cái chắc.”
“Cô dám làm hại cô ấy, bất kể chân trời góc bể, tôi sẽ không tha cho cô đâu.” Cố Lăng Kiệt căm ghét.
“Hờ, Cố Lăng Kiệt, anh sẽ hối hận thôi.” Hạ Hà thoáng có vẻ đau lòng, cô ta đẩy cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt giận sôi gan, giận dữ đập điện thoại.
Anh không nên tách ra khỏi Bạch Nguyệt, để cô rơi vào cảnh nguy hiểm.
“Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt hô lên.
Bạch Nguyệt cụp mắt, dựa người vào cột, gắng sức đạp vào chiếc bàn trong đường hầm.
Món đồ sứ trên bàn rơi xuống đất, “choang” một tiếng.
Cố Lăng Kiệt nghe được âm thanh này, anh quỳ xuống sàn, nghe ngóng động tĩnh bên dưới và hỏi: “Nguyệt, em nghe thấy không?”
Bạch Nguyệt đạp mạnh vào chiếc bàn một lần nữa.
Cố Lăng Kiệt vội vã gõ lên mặt sàn.
Anh phát hiện ra mặt sàn bên dưới gầm giường, lật nó lên rồi nhảy xuống.
Mở đèn pin của điện thoại.
Anh nhìn thấy Bạch Nguyệt, vội vàng cởi dây trói cho cô: “Xin lỗi Nguyệt, anh không nên bỏ em lại một mình.”
“Không sao đâu, em hiểu, lên đó trước rồi nói.” Bạch Nguyệt dịu dàng đáp, cô bình thường hơn thường ngày rất nhiều.
Trước kia cô đối mặt với ba kẻ bắt cóc vô cùng hung ác còn chưa từng sợ hãi, huống hồ bây giờ chỉ mới bị trói.
Vừa lên đến nơi, Bạch Nguyệt đã trầm giọng kể: “Cố Lăng Kiệt, em biết hung thủ là ai rồi.”
“Hạ Hà sao? Không giống lắm.” Cố Lăng Kiệt phán đoán.
“Đường Tiến Công là người duy nhất còn sống sót của thôn Đường Tiền. Thôn của họ đào được vàng thỏi, tổng cộng cả nghìn thỏi, phần mà thống đốc Trình cầm được không phải toàn bộ, còn những người khác nữa. Những người trong thôn này không ૮ɦếƭ vì bệnh tật mà bị tàn sát. Đường Tiến Công là con trai của trưởng thôn, cậu ta muốn báo thù. Em nghi ngờ rằng, Đường Tiến Công chính là người uống rượu cùng ông chủ cửa hàng hoa quả.” Bạch Nguyệt suy đoán.
“Hạ Hà nói với em sao?” Thái độ của Cố Lăng Kiệt rất bình thản.
“Hạ Hà nhờ em nói với anh, cô ấy bị oan, bây giờ đang tìm chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch, để anh không lùng bắt cô ấy nữa.” Bạch Nguyệt kể lại.
“Em tin sao? Nếu như cô ta đang tìm chứng cứ, sao có thể trốn ở nơi này giả thần giả quỷ? Anh không nghĩ oan cho cô ta, kế hoạch khi đó chỉ có anh, cô ta và Hải Lan biết, thế mà hành tung của bọn anh bại lộ, Hạ Hà không rõ tung tích, Hải Lan bị thiêu sống, không phải cô ta nói, chẳng lẽ là anh nói sao?” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng đứng dậy, quay mặt đi chỗ khác.
Bạch Nguyệt nhìn ra được, anh đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.
“Có khi nào bị người khác nghe được khi các anh báo cáo lên cấp trên?” Dựa vào trực giác của phụ nữ, Bạch Nguyệt cảm thấy những lời Hạ Hà nói là thật.
“Không có cấp trên nào cả, chỉ có ba người bọn anh, chuyện này anh không muốn nhắc đến nữa, cứ như vậy đi.” Cố Lăng Kiệt dứt khoát đi ra khỏi phòng.
Trần Trí bước tới báo cáo: “Thủ trưởng, quả nhiên nhìn thấy phần mộ ở phía hồ, theo như phân tích lúc trước, tất cả đều được an tán cùng nhau, nhưng lạ là có người cúng bái cho họ, có táo, chuối, lê, mấy thứ nữa, đều còn tươi, chắc là sáng nay tới cúng bái.”
“Đó là Đường Tiến Công Gi*t ૮ɦếƭ thống đốc Trình, tới đây để bái tế người thân của cậu ấy.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Về thôi.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng.
Bạch Nguyệt nhìn theo bóng lưng lạnh nhạt của anh, lòng dạ nặng nề, không quá thoải mái.
“Anh muốn bắt Đường Tiến Công à?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Gi*t người phải đền mạng, làm sai thì nên chịu hình phạt thích đáng.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nhìn về phía trước.
“Vậy chân tướng thì sao? Công bố với đại chúng hay che giấu?” Bạch Nguyệt truy hỏi.
Cố Lăng Kiệt không đáp lời.
Dựa theo hiểu biết của anh về sự bê tha bết bát của các ban ngành liên quan, chín mươi chín phần trăm chắc chắn rằng họ sẽ ém chuyện này đi.
Thứ nhất, lo rằng sẽ gây nên ảnh hưởng xã hội không tốt.
Thứ hai, tạo thêm áp lực cho ban ngành liên quan.
Thứ ba, quá tanh tưởi, khiến người ta căm phẫn, cũng tạo thành chấn động không nhỏ trên trường quốc tế.
Thứ tư, sợ đánh rắn động cỏ.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt không trả lời mình mà thấy hơi tức giận.
“Em cảm thấy Hạ Hà trong sạch, nếu như Hạ Hà thực sự là người tiết lộ bí mật, cô ấy không cần phải sống thảm hại như vậy, cô ấy có thể ra nước ngoài sống tiêu diêu tự tại. Ngoài ra, Đường Tiến Công chẳng qua chỉ là con trai của một người dân bình thường, không có văn hóa, không có kiến thức, càng không hiểu về thuốc nổ và súng đạn, em có lí do để tin rằng, Hạ Hà đã dạy cậu ta. Từ việc Đường Tiến Công không hại người vô tội, từ việc Hạ Hà không hại người vô tội, cùng với chính nghĩa của Hạ Hà, em cảm thấy, cô ấy không nói dối.” Bạch Nguyệt phân tích.
“Đủ rồi, em không phải quân nhân, em cũng không phải cảnh giác, em càng không đại diện cho chính quyền, anh đã nói rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Cố Lăng Kiệt lớn tiếng.
Bạch Nguyệt không hề bỏ qua vẻ chán ghét và bực bội thoáng lóe lên trong mắt anh.
Cô im lặng, cụp mắt.
Nếu như đối phương không muốn nghe lời cô nói.
Cô có nói đúng đắn lí lẽ tới mức nào, đối phương cũng không tin.
Vậy thì hà tất phải nhiều lời để mình thêm lúng túng.
Bạch Nguyệt không nói gì nữa, một mình trèo lên núi.
Cố Lăng Kiệt nổi giận xong mới thấy hối hận.
Tâm trạng anh không tốt, không nên gắt gỏng với Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt không phải quân nhân của anh, không phải lính tráng của anh, càng không phải đối tượng để anh có thể trút giận.
“Anh xin lỗi.” Cố Lăng Kiệt nhận lỗi.
Bạch Nguyệt nhếch miệng, không để ý tới anh, một mình cô nhanh chóng trèo lên trên, tuyệt đối không trở thành gánh nặng cho người khác.
Lúc họ quay về xe đã là bốn giờ chiều, hôm nay không ai được ăn cơm trưa.
Bạch Nguyệt quay mặt đi chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cô, nhíu mày: “Anh không cố ý nổi nóng với em, anh không ngờ rằng sẽ gặp phải Hạ Hà ở đây nên không khống chế được cảm xúc, sau này anh sẽ chú ý.”
Bạch Nguyệt không nói gì, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Tình yêu là gì?
Truyện được mua bản quyền up trên
Là quan tâm đối phương, tán thưởng đối phương, lắng nghe đối phương, quan tâm đối phương, không muốn xa rời, muốn ngày ngày ở bên nhau?
Hay là, chỉ vì trong cuộc sống thiếu một người vợ hay người chồng, cần nối dõi tông đường?
Nếu là vế trước, bất kể cô nói gì, Cố Lăng Kiệt cũng kiên nhẫn lắng nghe.
Nếu là vế sau, bất kể cô nói gì, đối phương cũng thấy phiền toái, bài xích và chán ghét.
Nếu như cô không muốn tiếp tục, vậy đây có còn là yêu không?
Có lẽ, tình yêu của cô không đủ.
Cũng đúng, thời gian một tháng, cô hoàn toàn không thể toàn tâm toàn ý yêu anh.
Trái tim cô nhạy cảm, tuy mềm yếu vô cùng, cũng kiên cường vô địch.
Cô vẫn luôn là người bị động, không đơn thuần, giữa xã hội sâu mọt này, có mưu tính, có bụng dạ và ích kỷ.
Đối phương đối xử tốt với cô, cô sẽ đối xử tốt với anh gấp đôi, không tính toán đúng sai, không quan tâm đến hi sinh, hồi đáp hết mình.
Đối phương đối xử không tốt với cô, cô cũng sẽ đóng cửa trái tim mình từng chút một.
Cố Lăng Kiệt kéo đầu cô đặt lên vai anh.
Bạch Nguyệt không muốn có hành vi thân mật nào sau khi cãi nhau.
Ít nhất, cô cần thời gian yên tĩnh một mình.
Cô mở mắt ra, tựa vào ghế trước, đặt trán lên cánh tay mình.
Trái tim Cố Lăng Kiệt như bị cái gì đó Ϧóþ chặt, ẩn ẩn đau.
Bạch Nguyệt cứ gục ở đó rồi thực sự ngủ mất.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô ngủ như thế chắc chắn rất khó chịu.
Anh ôm vai cô, để cô ngủ trên đùi mình.
Sợ cô ngã xuống, suốt dọc đường, anh vẫn luôn ôm cô.
Trần Trí lén lút liếc mắt nhìn thủ trưởng.
Lần đầu tiên cậu ấy thấy thủ trưởng dịu dàng như thế với một người, lại còn là phụ nữ.
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt với vẻ thương tiếc.
Hai ngày nay cô theo họ chạy tới chạy lui, đưa ý kiến, nghĩ phương pháp, lên núi mạo hiểm, không nói một câu oán thán than phiền nào, thậm chí còn đi trước dẫn đường, chẳng gây cản trợ cho họ.
Anh nên khống chế cơn giận của mình.
Cơn giận là một con dao sắc, người bị tổn thương chỉ có người bên cạnh mình.
Lính của anh bắt buộc phải gánh chịu cơn giận từ anh, nhưng cô không cần phải vậy.
Chiếc xe dừng lại.
Bạch Nguyệt mở mắt ra, đối diện với đôi mắt của Cố Lăng Kiệt.
Cô bình tĩnh ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đã đến khách sạn rồi à?”
Truyện được mua bản quyền up trên
“Ăn cơm trước đã, anh với Trần Trí sẽ đi tìm người còn sống của thôn Đường Tiền, em ở khách sạn nghỉ ngơi.” Cố Lăng Kiệt cố tình dịu giọng.
“Không cần, cơm ăn lúc nào chẳng được, làm việc trước đi, nếu như Hạ Hà thông báo cho Đường Tiến Công, chưa biết chừng Đường Tiến Công đã trốn rồi, cậu ấy là nhân vật then chốt để phá vụ án này.” Bạch Nguyệt đề nghị.
Cố Lăng Kiệt gật đầu với Trần Trí, đưa địa chỉ của Đường Tiến Công cho Trần Trí.
Mái tóc của Bạch Nguyệt hơi rối.
Cô thả tóc ra, dùng ngón tay chải sơ qua.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cô.
Cô không nhìn Cố Lăng Kiệt, đôi mắt thanh nhã kia cũng mang theo vẻ xa cách.
“Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt gọi.
Bạch Nguyệt nhìn về phía anh.
“Lúc trước anh nổi nóng với em, anh xin lỗi.” Cố Lăng Kiệt nhận sai.
Người kiêu ngạo như anh, lạnh lùng như anh mà lại xin lỗi cô.
Đối với người bình thường, xin lỗi đã là chuyện không dễ dàng, đối với người như anh càng thêm khó khăn.
Cô rất cảm động.
Cãi nhau vì ý kiến và cách nghĩ bất đồng là điều bình thường.
Khi đó cô thấy khó chịu, nhưng bình tĩnh lại mới thấy, thực ra không có gì.
Chỉ cần không phải phản bội hay không đạp lên giới hạn cuối cùng của cô.
Con người mà không có đau buồn hay tức giận thì không phải con người nữa.
Tính tình cô cũng không tốt thì chẳng thể đòi hỏi gì ở người khác.
“Em cũng không đúng, không nên bình luận gì nhiều vào những chuyện em không hiểu.” Bạch Nguyệt cũng nhận lỗi.
“Khi đó anh dẫn theo tám người lính đặc chủng thâm nhập vào ổ địch để cứu một chính khách, nhóm của anh xuất hiện nội gián, từng người một ૮ɦếƭ dưới họng súng của kẻ địch, sau cùng, người sống sót chỉ có anh, còn có... Hạ Hà, mất tích ngay thời khắc quan trọng. Rất nhiều chứng cứ chứng minh rằng cô ta chính là nội gián, mấy năm nay anh vẫn luôn truy lùng cô ta, những anh em đã ૮ɦếƭ ấy là nỗi ám ảnh anh không vượt qua được, cho nên khi nhìn thấy Hạ Hà anh rất kích động, không có lý trí.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
“Ừ.” Bạch Nguyệt gật đầu.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy bàn tay cô: “Nhưng em nói cũng đúng, nếu như cô ta là nội gián, tại sao không trở về đội sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà phải trốn ở thôn Đường Tiền hẻo lánh. Anh sẽ điều tra cẩn thận.”
“Em nói linh tinh thôi, chuyện trong quân của anh, anh phải biết nên làm thế nào chứ.” Bạch Nguyệt dịu giọng.
“Vẫn đang giận anh à?” Cố Lăng Kiệt hỏi, nhìn cô với vẻ lo lắng.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Có chút phản ứng bị cảm xúc đẩy lên thôi, nếu đã là kích động, qua một lúc là hết.”
“Ừ, sau này anh làm gì không tốt em cứ nói thẳng với anh, đừng chiến tranh lạnh với anh nữa, trong lòng không thoải mái.”
Bạch Nguyệt ngả vào người anh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chưa được bao lâu đã đến chỗ ở của Đường Tiến Công.
Cậu ta thuê một căn hộ hai tầng.
Cố Lăng Kiệt đảo mắt nhìn một vòng một nói với Bạch Nguyệt: “Em ở trên xe chi viện.”
“Được.” Bạch Nguyệt nói.
Cô nhìn thấy Trần Trí tông cửa, chĩa súng vào Đường Tiến Công.
Đường Tiến Công nhìn thấy người, đề phòng rồi nhảy thẳng qua bờ tường tháo chạy.
Cố Lăng Kiệt xông qua đó.
Đường Tiến Công thấy mình chạy không thoát, lập tức đè tay lên cổ mình: “Các người đừng qua đây, còn qua nữa tôi sẽ ૮ɦếƭ trước mặt các người.”
“Thống đốc Trình do cậu Gi*t đúng không?” Cố Lăng Kiệt gằn giọng hỏi.
“Tôi không biết các người đang nói gì, tôi không Gi*t người, các người đừng qua đây.” Đường Tiến Công dè chừng.
“Không Gi*t người thì cậu chạy làm gì, nếu cậu không Gi*t người, tất nhiên sẽ tha cho cậu đi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng.
“Tôi sẽ không đi cùng các người. Tôi thà ૮ɦếƭ chứ không đi cùng các người.” Đường Tiến Công ấn mạnh vào cổ mình.
“Nếu như cậu ૮ɦếƭ rồi, ai báo thù cho một trăm lẻ bảy thôn dân.” Bạch Nguyệt nói.
Đường Tiến Công khựng lại, nhìn về phía Bạch Nguyệt, cậu ta nhíu mày.
Bạch Nguyệt đứng bên cạnh Cố Lăng Kiệt, không đến gần, chỉ đứng thẳng tắp nhìn Đường Tiến Công: “Cậu và Hạ Hà chẳng phải từng phân tích rồi sao? Kẻ tàn sát thôn dân không thể chỉ có mình thống đốc Trình, ít nhất phải có năm người, cậu mà ૮ɦếƭ, đi tìm một trăm lẻ bảy thôn dân kia, vậy thì hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cậu bằng lòng với việc đó sao?”
“Tôi đã Gi*t thống đốc Trình, nếu như tôi bị bắt, các người không thể tha cho tôi, tôi vẫn không báo được thù.” Đường Tiến Công kích động lên, hai mắt cũng đỏ lừ.
“Ai nói không báo thù được, với một mình cậu, sức mạnh chỉ như con kiến hôi, giao cho cảnh sát, giao cho quốc gia, sức lượng vững mạnh như đá, không phải sao?” Bạch Nguyệt khuyên.
“Những người đó đều là tai to mặt lớn, thống đốc Trình chỉ hạng tép riu là đủ biết quan chức đằng sau lớn cỡ nào, giao cho cảnh giác có tác dụng không?” Đường Tiến Công không tin.
“Có chứ, tôi là Cố Lăng Kiệt của quân khu đặc chủng, quân hàm của tôi là thiếu tướng, nếu như cảnh sát không điều tra cho cậu, người của tôi sẽ điều tra thay cậu.” Cố Lăng Kiệt hứa hẹn.
Đường Tiến Công nhìn Cố Lăng Kiệt với vẻ không tin, rồi nhìn Bạch Nguyệt với vẻ ngờ vực.
“Hóa ra các người là quân nhân chứ không phải cảnh sát, tại sao các người muốn bắt tôi, tại sao tôi phải tin các người.” Đường Tiến Công càng thêm bất an: “Các người có phải cũng tham gia vào vụ tàn sát không.”
“Nếu như chúng tôi tham gia vào vụ tàn sát thôn dân, bây giờ cậu đã ૮ɦếƭ lâu rồi, không thể đứng đây nói chuyện với chúng tôi được.” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng.
“Vậy tại sao muốn tìm tôi?” Đường Tiến Công hét lên.
“Bởi vì họ nghi ngờ thống đốc Trình do tôi Gi*t, tôi tìm cậu để chứng minh sự trong sạch của mình.” Cố Lăng Kiệt lạnh nhạt nói.
“Sự trong sạch của anh được chứng minh rồi, thế thù hận của tôi thì sao, tôi đi theo anh sẽ không bao giờ còn cơ hội báo thù nữa.” Đường Tiến Công rất mất bình tĩnh.
“Cậu làm sai thì nên chấp nhận sự trừng trị của pháp luật, những kẻ đó làm sai cũng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, tôi hứa với cậu, sẽ không để những kẻ đó ung dung ngoài vòng pháp luật, tôi sẽ mời luật sư, không để cậu chịu án tử hình, để cậu đợi tới ngày chân tướng hé lộ, ngày thôn dân của cậu có thể yên tâm nhắm mắt.” Cố Lăng Kiệt dùng lời lẽ chính trực để thề thốt.
Đường Tiến Công nhìn về phía Bạch Nguyệt.
“Cậu dùng năm năm để điều tra, đã tra ra được cái gì chưa? Nếu như thống đốc Trình không bị bắt và chuyện này bại lộ, cậu còn chẳng biết thống đốc Trình là ai, cậu cảm thấy cậu phải dùng bao nhiêu cái năm năm mới có thể tra ra được người khác?” Bạch Nguyệt hỏi rất lý trí.
“Các người thực sự có thể giúp tôi điều tra những kẻ tàn sát đó sao?” Thái độ của Đường Tiến Công đã hòa hoãn hơn.
“Tôi dùng danh nghĩa của mình để hứa.” Cố Lăng Kiệt nhìn Đường Tiến Công bằng ánh mắt lạnh như băng.
Khí chất này, sự trác việt này khiến người ta tin tưởng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc