Cưng Vợ Đến Tận Cùng - Chương 38

Tác giả: Huyền Cầm

Bạch Nguyệt do dự, nhìn về hướng chiếc camera giám sát của đoạn đường.
Giờ cô đi cùng Cố Lăng Kiệt có nghĩa là sao.
Nói không chừng camera giám sát lúc này sẽ trở thành chứng cứ làm hại Cố Lăng Kiệt cũng nên.
Cô không muốn như vậy.
“Em có việc rồi.” Bạch Nguyệt từ chối một cách khéo léo.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt lạnh lùng híp lại, cười khẩy.
Dám từ chối anh, cô đúng là người đầu tiên đấy.
Anh mạnh mẽ bế cô lên.
“Cố Lăng Kiệt, anh làm gì vậy, thả tôi xuống, anh như vậy người khác đều nhìn thấy hết rồi.” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
“Nhìn thấy cái gì, em lo lắng cái gì, nói, nói ra hết đi, giữ trong lòng làm gì.” Anh lạnh mặt như đang trong cơn thịnh nộ.
“Tôi là gái đã có chồng.” Bạch Nguyệt nói một cách tàn nhẫn.
“Im miệng.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh.
“Tôi là vợ của người khác, tôi và Tô Khánh Nam không thể ly hôn, cho dù tôi có im miệng cũng không thể thay đổi được sự thật này, lẽ nào anh không cảm thấy uất ức sao? Anh cao cao tại thượng, quyền thế ngút trời, lại có thể cam tâm làm một thị lang sao?” Bạch Nguyệt cuống cuồng lên.
Cố Lăng Kiệt ném cô vào ghế sau, “Nói, nói tiếp đi, nói cho sảng khoái đi, sau này đừng nhắc lại với anh nữa.”
“Không phải tôi không nhắc thì những chuyện này sẽ không tồn tại, bịt tai trộm chuông cũng chỉ là tự lừa mình dối người thôi, tôi thấy thủ trưởng có lẽ cũng là người thông minh, người nào không nên động vào, người nào không nên chọc giận, có lẽ ngài còn rõ hơn tôi.” Bạch Nguyệt nói không chút khách khí.
Câu nói gọi anh là thủ trưởng, câu nói không nên động vào đó khiến mắt anh ᴆục ngàu, sự phẫn nộ không ngừng dâng lên.
“Cũng đã động vào rồi, em nói xem nên làm gì đây?” Ánh mắt sắc bén của Cố Lăng Kiệt nhìn cô, khuôn mặt căng cứng, anh nhảy lên ghế sau.
Anh vừa lên xe, khí áp bỗng hạ thấp hẳn, không khí cũng trở nên ngột ngạt hơn.
“Vậy thì nên biết dừng lại đúng lúc chứ không phải là làm sai rồi thì nên sai tiếp mãi, không phải nên sửa lại cho đúng hay sao?” Bạch Nguyệt định xuống xe, cô không muốn ở cùng xe với anh nữa nên liền mở cánh cửa xe bên cạnh ra.
Cố Lăng Kiệt híp chặt mắt lại, nắm chặt lấy cánh tay cô, lạnh lùng đáp: “Thật ngại quá, anh không có ý định sửa sai đâu, cho dù là sai thì anh cũng sẽ cho là đúng và làm tiếp, em vốn dĩ là của anh mà.”
Anh đang tỏ tình sao?
Bạch Nguyệt giật nảy mình, còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã đặt nụ hôn lên môi cô.
Cô biết như vậy là sai trái, cố gắng lùi lại, còn anh thì đè chặt lên sau gáy cô, nụ hôn càng nóng bỏng hơn.
Bạch Nguyệt không thể lùi lại được nữa, cô cố dùng sức đẩy bả vai anh ra.
Không đẩy ra được, cô đánh.
Anh vẫn không nhúc nhích.
Trung tá Thượng nhìn thôi cũng thấy lo lắng, “Cô Bạch, cô cứ nghe theo thủ trưởng của chúng tôi đi, thủ trưởng nhà chúng tôi sẽ không bạc đãi cô đâu, vốn dĩ còn đang trong cuộc họp có chuyện quan trọng, nhưng biết cô xảy ra chuyện nên thủ trưởng liền lập tức chạy tới đây đó.”
Bạch Nguyệt biết là Cố Lăng Kiệt đối xử với cô rất tốt, nhưng càng đối xử tốt, cô lại càng không thể làm hại anh.
Hai người họ mới quen biết chưa đến một tháng, anh có thể thoát ra được, cô cũng không cần lấn sâu vào nữa.
Chẳng qua là tình duyên mong manh ngắn ngủi thôi.
Cô cắn lên đầu lưỡi thô lỗ trong miệng cô của anh.
Cố Lăng Kiệt vẫn không chịu lùi bước, anh nhìn chòng chọc vào cô.
Khi Bạch Nguyệt nếm được mùi máu tanh nồng của anh thì cô liền mềm lòng, không nhẫn tâm tiếp tục cắn nữa mà buông lỏng ra.
Anh lại càng hôn sâu thêm, không để cô tiếp tục lùi lại nữa, không cả để cho cô chút chỗ trống để thở, khiến cô nuốt máu của anh vào trong bụng, hòa nhập vào trong máu mình.
Anh hôn quá mãnh liệt, quá bá đạo, cô thật sự không thể thở nổi nữa, chân tay cũng mềm nhũn ra, cô không phản kháng nổi nữa.
Lúc này anh mới từ từ dịu dàng trở lại.
Trung tá Thượng biết điều liền giúp bọn họ đóng cửa lại, bảo quân sĩ xuống xe, hạ cửa sổ xe xuống, đóng cửa xe lại.
Lấy xe của Cố Lăng Kiệt làm tâm, tản ra xung quanh ít nhất 100 mét.
Bạch Nguyệt cũng đã có ý muốn tự tử.
Bọn họ như vậy, cho dù có không làm gì thì người khác cũng sẽ tự suy diễn ra thôi.
Anh và trung tá Thượng cũng rất ăn ý.
Trung tá Thượng bảo mọi người đi chỗ khác rồi đóng cửa sổ xe và cửa xe lại, lúc đó động tác của anh cũng điên cuồng hơn rất nhiều, anh ép Bạch Nguyệt lên ghế xe.
Trong không gian nhỏ hẹp này, hai người dựa vào nhau rất sát.
Trong lúc anh hôn cô, anh cũng đã kéo quần trong của cô xuống.
Bạch Nguyệt vừa có thể nói chuyện một cái là liền mở miệng nói luôn: “Cố Lăng Kiệt, chúng ta không thể như thế này được.”
Anh đã hoàn toàn mất đi lí trí rồi, con ngươi của anh ᴆục ngàu như máu.
Kí ức ba năm trước bỗng ngược trào trong đầu anh.
Nếu lúc đó anh đến thẳng hôn lễ của cô đưa cô đi thì cô căn bản không thể kết hôn với Tô Khánh Nam được, thế thì cô đã sớm là của anh rồi.
“Có thể hay không, nghĩ kĩ đi rồi hẵng trả lời.” Cố Lăng Kiệt giận dữ đáp.
“Không thể.” Bạch Nguyệt trả lời rất kiên quyết.
Nhưng cô kiên quyết với chuyện này căn bản cũng chẳng có tác dụng với anh.
Bạch Nguyệt kinh ngạc thốt lên, cô cảm nhận được sự giận dữ như cuồng phong vũ bão của anh.
Cô không thích Cố Lăng Kiệt của hiện tại.
Cô muốn thoát ra, nhưng lại càng lún sâu vào trong vòng xoáy.
“Anh không thể như thế này được.” Bạch Nguyệt cau chặt mày, đỏ ửng mắt.
“Không thể như nào?” Anh giữ chặt eo cô, thái dương nhảy lên thình thịch từng hồi, “Chúng ta không hợp sao? Em xem, chúng ta rất hợp nhau mà, không phải sao?”
Bạch Nguyệt ngoảnh mặt đi.
Nếu là ba năm trước, lúc cô vẫn chưa kết hôn, cô sẽ dũng cảm quên mình, cho dù người nhà của Cố Lăng Kiệt không đồng ý thì cô cũng sẽ đi cùng anh.
Nhưng giờ không phải ba năm trước, cô còn chẳng có tư cách đi cùng anh nữa.
Cố Lăng Kiệt kìm chặt cằm cô để cô nhìn thẳng vào anh.
Ánh mắt anh trào lên sự đau xót ảm đạm, “Bạch Nguyệt, anh thích em, em không cảm nhận được sao?”
Trong lòng Bạch Nguyệt trào lên từng hồi xúc động.
Màn tỏ tình này của anh tình cờ lại trở thành thuốc độc, nó có thể ăn mòn tất cả lí trí và sự chống cự của cô.
“Hu hu hu.” Bạch Nguyệt bật khóc, không biết là đau lòng, hay là cảm động, hay là tuyệt vọng nữa.
“Lưu San đã nói với anh rồi, chuyện này cứ giao cho anh, anh sẽ giải quyết, em đừng đẩy anh đi nữa, anh không quan tâm thân phận của em, không quan tâm quá khứ của em, càng không quan tâm địa vị của em, anh chỉ quan tâm tâm ý của em thôi.” Anh cúi đầu nói.
Truyện được cập nhập trên !
Giữa hai người họ vô cùng thân mật.
Anh lại đặt nụ hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô.
Bạch Nguyệt khẽ hít thở, cô nhắm mắt lại.
Anh hôn từ mắt cô, xuống sống mũi, rồi đến đôi môi cô.
“Nghĩ cách xóa đoạn ghi hình của camera giám sát đoạn đường này đi.” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
“Đã xử lí xong rồi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng đáp, đỡ gáy cô, có lẽ là do thoải mái nên đôi mắt anh cũng từ từ dịu dàng trở lại, “Lưu San nói rằng em chia tay với anh là vì không muốn liên lụy đến anh, phải không?”
Bạch Nguyệt không lên tiếng, cô đã cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của anh rồi.
Cô sợ có phản ứng, mà lại phản ứng rất mãnh liệt.
“Nếu là như vậy thì em không cần lo, địa vị của anh không phải là thứ mà một tên bộ trưởng bộ y tế như Tô Khánh Nam có thể làm lung lay được đâu.” Cố Lăng Kiệt nói một cách rất chắc chắn.
Bạch Nguyệt không nghe rõ anh đang nói gì nữa, cô ôm chặt cánh tay anh, không biết từ lúc nào mà mặt cô đã đỏ cả lên.
Lúc này cô không nghĩ kĩ được, cũng chẳng muốn nghĩ cho rõ nữa.
Cố Lăng Kiệt cúi người, tiếp tục hôn lên môi cô.
Trong lúc mơ hồ, cô bỗng nghĩ đến một chuyện, hình như cô vẫn chưa uống thuốc.
Giờ cô cũng đã 24 tuổi, lại còn là một bác sĩ, tuyệt đối không thể quên uống thuốc giống như ba năm trước được.
Cố Lăng Kiệt đưa Bạch Nguyệt về chỗ Lưu San.
Lưu San thấy Bạch Nguyệt về liền vội vàng ra đón, chỉ ngón tay lên trán, lên иgự¢ và hai bên bả vai, rồi vui mừng nói: “Cảm tạ trời đất, Cố Lăng Kiệt cứu được cậu về rồi, tớ thật sự rất lo cậu sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào Lưu San.
Cô biết Lưu San cũng là có ý tốt, nhưng cô không hề muốn Cố Lăng Kiệt dính dáng đến chuyện này chút nào.
“Cô nàng San à, Tô Khánh Nam bị người của cục cảnh sát đưa đi, anh ta cũng đâu phải cả đời này không ra được đâu, Cố Lăng Kiệt có thể cứu được tớ một lần, nhưng đâu thể cứu được tớ cả đời.” Bạch Nguyệt nói một cách rất lí trí.
“Tớ mặc kệ, so với việc nơm nớp lo sợ thì chi bằng làm lớn một lần luôn đi, khiến Tô Khánh Nam tức giận, anh ta cũng chẳng có tác dụng gì, đắc tội với Thẩm Diên Dũng rồi những ngày tháng sau này của anh ta cũng không dễ sống đâu, ngọc nát đá tan cả thôi.” Lưu San nói như bị kích động.
“Đừng thiếu lí trí như thế, mất đi lí trí thì kẻ đen đủi sẽ chỉ có thể là chính bản thân mình thôi.” Bạch Nguyệt thở dài.
“Vậy thì có thể làm gì đây? Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn cậu bị tên cặn bã Tô Khánh Nam đó chà đạp hay sao?” Lưu San tức giận đáp lại.
Bạch Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời vẫn mưa như trút nước, những hạt mưa rơi trên đất tạo thành bọt nước, cả thành phố A bị bao phủ trong mưa bụi mịt mù và mơ hồ.
“Tớ nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra được một cách.” Bạch Nguyệt nhìn vào bầu trời đêm, trầm giọng nói.
“Cách gì, cậu mau nói đi, để mình đi làm.” Lưu San lay người Bạch Nguyệt, sốt ruột nói.
“Tô Khánh Nam có đoạn ghi hình của cậu làm thóp, vậy nếu tớ nắm được thóp của anh ta thì sao nhỉ?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
“Con người anh ta vô cùng xảo quyệt, anh ta lại không thích cậu, chẳng bao giờ nói chuyện gì cho cậu! Bố mẹ anh ta là ai đến hôm nay cậu mới được gặp, qua những điều này có thể tưởng tượng được ra tính phòng bị của Tô Khánh Nam này mạnh đến cỡ nào, anh ta sẽ không đem bí mật của mình nói cho cậu đâu.” Lưu San nói một cách rất chắc chắn.
“Không phải chuyện này, mình đang nói đến quan hệ của anh ta và Hình Cẩm Nhi cơ.”
“Bọn họ chính là quan hệ giữa kim chủ và nô lệ, nhắc đến tớ lại thấy tức, cậu không nhìn thấy Hình Cẩm Nhi đó hèn hạ đến mức nào đâu, lúc đi dã ngoại còn làm chuyện ấy với Tô Khánh Nam nữa, nghĩ lại thôi tớ cũng thấy ghê tởm.” Lưu San giận dữ nói.
“Vậy nên Tô Khánh Nam không biết điều như thế, ngược lại đối với chúng ta lại là chuyện tốt, anh ta là quan chức cấp cao, những tin tức tiêu cực như này cũng không tốt cho anh ta, nói không chừng lại có thể kéo anh ta khỏi quyền vị cũng nên.” Bạch Nguyệt suy tư.
“Cậu cũng đã nói anh ta quyền cao chức trọng, cô gái Nguyệt gì gì trước đây ấy cũng mất tích rồi, bọn họ không dám chọc giận Tô Khánh Nam đâu.” Lưu San thở dài.
“Nhưng Hình Cẩm Nhi lại dám chọc giận anh ta đấy, bố của Hình Cẩm Nhi là thống đốc, xét theo chức vụ thì cao hơn Tô Khánh Nam hai bậc, giờ Hình Cẩm Nhi ở với Tô Khánh Nam thì cũng không danh chính ngôn thuận, cô ta có lẽ càng hi vọng tớ ly hôn với Tô Khánh Nam hơn ấy, vậy nên cô ta sẽ phối hợp với chúng ta để lấy được chứng cứ.” Bạch Nguyệt đưa ra phỏng đoán.
“Hình Cẩm Nhi là mỹ nữ nổi tiếng, bố lại là thống đốc, cô ta sẽ bằng lòng để lộ ra mình là tiểu tam sao, có lẽ không khả thi lắm đâu, những người như bọn họ đều là những kẻ ích kỷ cả thôi.” Lưu San lo lắng đáp lại.
“Không thử thì sao biết được? Tớ vẫn có thể thương lượng với cô ta được.” Bạch Nguyệt đã hạ quyết tâm, cô không muốn tiếp tục khoanh tay chờ ૮ɦếƭ nữa, nói rồi cô liền gọi điện thoại cho Hình Cẩm Nhi.
Đầu dây bên Hình Cẩm Nhi đã nghe máy.
“Cô lại có thể gọi điện thoại cho tôi sao?” Hình Cẩm Nhi nói với giọng điệu kỳ quái.
“Tô Khánh Nam nói sẽ không ly hôn. Anh ta còn lấy điểm yếu của bạn tôi ra uy Hi*p tôi nữa, điểm yếu là gì chắc trong lòng cô cũng rõ nhỉ.” Bạch Nguyệt nói thẳng vào vấn đề.
Ánh mắt của Hình Cẩm Nhi bỗng trở nên nham hiểm hơn, “Cô có ý gì? Là cố tình gọi đến để khoe khoang hả?”
“Tôi cần gì phải làm thế, mục đích tôi gọi cuộc điện thoại này chỉ là để nói cho cô rằng giờ chúng ta đang ngồi cùng một thuyền, có cùng một mục đích, đó chính là khiến cho Tô Khánh Nam ly hôn với tôi.” Bạch Nguyệt đáp lại một cách bình tĩnh.
“Thật ngại quá, người đàn ông mà Bạch Nguyệt cô không cần, tôi đây cũng không cần, tôi cũng đâu cần thiết phải ăn lại đồ thừa của cô chứ.” Hình Cẩm Nhi giận dữ đáp lại.
“Cô chắc chắn là mình không cần chứ? Biết Tô Sỹ Hào chứ?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Thủ trưởng bộ không quân, sao vậy? Đừng nói với tôi là cô quyến rũ được anh ta rồi nhé?” Hình Cẩm Nhi nói một cách chế nhạo.
“Anh ta là anh họ của Tô Khánh Nam, có lẽ cô cũng biết bối cảnh thân phận của Tô Khánh Nam rồi chứ. Giờ anh ta là phó bộ trưởng bộ y tế, có khả năng năm sau sẽ trở thành bộ trưởng, làm thêm hai năm nữa sẽ thành thị trưởng. Theo bối cảnh thân phận của anh ta thì không đến chục năm nữa sẽ thành cấp trên của bố cô, cô thật sự muốn từ bỏ sao?” Bạch Nguyệt nở nụ cười rồi nói tiếp.
“Tốt như thế vậy tại sao cô lại không cần?” Hình Cẩm Nhi cau mày.
“Bởi vì người anh ta thích là cô chứ không phải tôi, tại sao tôi lại phải cần một người đàn ông không yêu mình chứ? Mười năm sau, tôi cũng đã 34 tuổi rồi, lúc đó mà còn bị anh ta đá thì không phải là uổng phí hết mười năm thanh xuân hay sao?”
“Ha ha, vậy tôi đợi mười năm sau sau khi anh ấy ly hôn là được rồi.” Hình Cẩm Nhi dương dương tự đắc.
“Đừng quên là mười năm sau tôi 34 tuổi, mười năm sau cô cũng 34 tuổi rồi, cô có thể đảm bảo là Tô Khánh Nam vẫn yêu cô chứ? Cô có thể chắc chắn sẽ không có người phụ nữ nào trẻ trung hơn cô, xinh đẹp hơn cô, lợi hại hơn cô xuất hiện chứ?” Bạch Nguyệt dồn hết tâm trí để kích động Hình Cẩm Nhi.
Hình Cẩm Nhi híp mắt lại, cô ta do dự một hồi, hạ thấp giọng hỏi lại: “Rốt cuộc cô muốn gì?”
“Cô giúp tôi lấy đoạn ghi hình của Lưu San, tôi sẽ mời luật sư xử lí chuyện ly hôn, chắc chắn có thể ly hôn được.” Bạch Nguyệt thương lượng.
“Tô Khánh Nam đã copy đoạn ghi hình đó ra thành mấy bản rồi.” Hình Cẩm Nhi vừa mở miệng nói thì cô ta đã liền cảm thấy hối hận.
Truyện được cập nhập trên !
Cô ta có lẽ chỉ đem một bản ra đưa cho Bạch Nguyệt, sau đó lừa Bạch Nguyệt ly hôn.
Bạch Nguyệt đề nghị ly hôn, Tô Khánh Nam sẽ tung đoạn ghi hình ra, có nhiều hơn cũng chẳng có tác dụng gì nữa.
Bạch Nguyệt chắc chắn càng cương quyết ly hôn hơn.
Cô ta đã lỡ lời, cô ta hận không thể cắn đứt lưỡi mình đi nữa.
Bạch Nguyệt cũng đoán được là Tô Khánh Nam sẽ chuẩn bị thêm vài bản sao nữa, thế là cô liền nói: “Vẫn còn một cách nữa, đó là tôi có chứng cứ cô và Tô Khánh Nam đi quá giới hạn.”
“Cô muốn hại tôi sao? Giờ Tô Khánh Nam chưa ly hôn, tôi danh bất chính, ngôn bất thuận, như vậy thì sẽ hỏng hết thanh danh.” Hình Cẩm Nhi giận dữ đáp.
“Lúc đi dã ngoại ở bờ biển, cô và Tô Khánh Nam lộ liễu như vậy, cô cho rằng giờ thanh danh của cô còn sạch lắm hay sao? Chỉ là những người đó không muốn bóc trần cô thôi.” Bạch Nguyệt lạnh lùng trả lời.
“Vậy nên tôi càng không thể giao chứng cứ cho cô được, sao tôi biết được cô là muốn ly hôn hay là muốn hãm hại tôi chứ.” Hình Cẩm Nhi nói như thể đang phòng bị.
“Cái đó thì cô cứ yên tâm, tôi lấy chứng cứ của cô và Tô Khánh Nam chẳng qua là để uy Hi*p Tô Khánh Nam thôi, để anh ta đừng phát tán đoạn ghi hình của Lưu San ra ngoài. Tôi sẽ giấu kỹ đoạn ghi hình của cô và Tô Khánh Nam. Còn cô, cô có thể đem copy đoạn ghi hình của Lưu San mà. Nếu tôi đem đoạn ghi hình của cô và Tô Khánh Nam công bố ra ngoài, cô cũng có thể đem công bố đoạn ghi hình của Lưu San với công chúng mà. Tôi không ly hôn chính là vì đoạn ghi hình của Lưu San, cô nghĩ tôi sẽ làm như vậy sao?” Bạch Nguyệt phân tích một cách lý trí.
Phía bên Hình Cẩm Nhi trầm lặng một lúc.
15 giây sau.
Cô ta trầm giọng hỏi: “Cô thật sự đồng ý ly hôn sao?”
“Có lý do để lừa cô hay sao?” Bạch Nguyệt hỏi vặn lại.
“Được, tôi đồng ý. Tôi sẽ mau chóng giao đoạn ghi hình cho cô, nhưng mong cô hãy nhanh chóng ly hôn đi.” Hình Cẩm Nhi đã quyết định rồi.
Muốn đạt được mục đích thì phải chịu trả một cái giá tương đương.
Bạch Nguyệt cũng khẽ nhếch miệng cười.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy một tia hy vọng rực rỡ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc