Cưng Vợ Đến Tận Cùng - Chương 31

Tác giả: Huyền Cầm

Bạch Nguyệt lấy hết dũng khí để gọi điện cho Cố Lăng Kiệt.
“Cố Lăng Kiệt, em Bạch Nguyệt đây, tối nay em muốn mời anh ăn cơm, anh có rảnh không?” Bạch Nguyệt hỏi, đôi mắt cô ửng đỏ.
“Ừm, anh sẽ đến.” Cố Lăng Kiệt trả lời.
Bạch Nguyệt nhíu mày, quay mặt qua một bên, trước khi cảm xúc bị lộ cô đã vội tắt điện thoại.
Lần trước cô mời anh ăn cơm là để nói rõ mọi chuyện.
Lần này, bọn họ vẫn thế, chẳng thể tiếp tục nữa.
Trong lòng cô vô cùng buồn bã, có một điều gì đó đè nén trong lòng, tìm không thấy lối ra, như thể sắp thiêu rụi bản thân cô.
Cô vung tay đập điện thoại xuống.
Lưu San nghe tiếng vang bên ngoài liền đi từ trong phòng ra.
Cô nhận ra Bạch Nguyệt là lạ liền lo lắng hỏi: “Nguyệt, cậu làm sao vậy, Cố Lăng Kiệt không chịu đến à?”
Bạch Nguyệt lắc đầu, vươn tay ôm lấy Lưu San, rồi nức nở nói: “Hứa với tớ, cậu sau này nhất định phải hạnh phúc.”
“Ừ ừ, Nguyệt à, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy, cậu đừng làm tớ sợ chứ.” Lưu San hỏi, cô đẩy Bạch Nguyệt ra rồi quan sát đôi mắt của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mỉm cười.
Cô chỉ muốn tự mình gách vác hết mọi thứ không tốt.
Nếu nói cho Lưu San chỉ khiến cô ấy buồn và càng thêm kích động thôi.
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là nghĩ gì nói đấy thôi, tí nữa tớ ra ngoài mua thức ăn, không ở đây với cậu nữa.” Bạch Nguyệt nhặt điện thoại dưới đất lên.
Lưu San nhìn Bạch Nguyệt ra ngoài, bóng dáng cô hiện lên vẻ cô đơn, chẳng biết tại sao mà cứ có dự cảm sẽ xảy ra chuyện gì rất lớn.
Bạch Nguyệt đi siêu thị.
Cô nhớ Cố Lăng Kiệt không thể ăn được tôm, thế nên liền chọn một con cá trích, xương sườn sụn, tiêu xanh, trứng gà, thịt, cà rốt, đậu phụ, còn chọn thêm 2 bình rượu, đến lúc tính tiền còn lấy thêm 2 hộp durex.
Trả tiền xong liền nhanh chóng bỏ durex vào trong túi.
Cô về nhà làm món canh cá trích đậu phụ, một đĩa sườn kho tàu, một phần sườn sụn xào tiêu xanh, một phần cà rốt xào thịt, còn lại thì làm thịt băm để hấp cùng trứng gà.
Sau khi làm xong thì cô đi tắm rửa rồi ngồi ngẩn ra trước bàn ăn.
Cố Lăng Kiệt dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết các việc trong quân khu để đi đến chỗ Bạch Nguyệt.
Anh vừa gõ cửa thì Bạch Nguyệt đã ra mở cửa ngay.
Mùi thơm nồng của các món ăn sộc vào mũi anh, khiến anh cảm thấy như hương vị ấm áp của gia đình.
Anh đi vào nhà, Bạch Nguyệt đóng cửa lại.
Anh nắm chặt tay cô rồi kéo cô lại gần, cúi đầu hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt nhắm hai mắt lại, không hề đẩy anh ra.
Qua hôm nay, họ sẽ thật sự trở thành người xa lạ.
Về sau sẽ không bao giờ qua lại nữa.
Cô muốn dùng hết sức mạnh để đốt cháy bản thân mình.
Tối nay, cô không muốn đi suy xét đúng sai gì cả.
Cố Lăng Kiệt cảm giác được khóe miệng có dòng nước mắt nóng ướt chảy qua, liền kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt, “Sao em lại khóc, anh làm em đau à?”
Trước khi gặp gỡ anh, cô gần như không khóc.
Đối với cô thì nước mắt chính là dấu hiệu của sự yếu đuối.
Khóc, khiến kẻ thù sung sướng, khiến người thân đau lòng.
Thế nhưng chỉ nghĩ đến việc phải rời xa anh thì nước mắt cô cứ bất giác tuôn rơi.
Bạch Nguyệt lắc đầu, cô mỉm cười bảo, “Anh tới sớm thật.”
“Chẳng phải em đã làm xong đồ ăn rồi sao?” Cố Lăng Kiệt khẽ lau nước mắt cô, khẽ hôn lên má rồi kéo cô đi đến bàn ăn.
Bạch Nguyệt ngồi vào ghế, rồi rót 1 ly rượu cho cả hai.
Cố Lăng Kiệt nếm một miếng sườn kho tàu.
“Thế nào?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Rất ngon.” Cố Lăng Kiệt khen, rồi lại ăn thêm một miếng.
Bạch Nguyệt chống cằm nhìn anh, cô nhấp một ngụm rượu rồi nhìn anh say đắm.
Lần đầu gặp anh, anh là cao xa đến vậy, vô cùng khí phách, xa cách mà kiêu ngạo.
Cô thật không ngờ cô và anh sẽ có ngày như thế này.
Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau uống rượu, giống như là người yêu vậy.
Trước đây anh luôn áp sát khiến cô chẳng chịu nổi, nhưng chờ đến lúc sắp mất đi thì cô mới nhận ra rằng thật ra cô rất muốn ở bên anh.
Người mà, cứ mãi đến lúc mất đi rồi mới biết quý trọng, những điều mà mình để ý đã vĩnh viễn mất đi và có tìm cũng chẳng thấy.
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt, “Nhìn anh vậy làm gì. Em không ăn sao.”
“Anh thật đẹp trai, lông mày cũng đẹp, mắt cũng đẹp, mũi cũng đẹp, cả môi cũng rất đẹp.” Bạch Nguyệt khẽ nói.
Cố Lăng Kiệt nghe cô khen cũng thấy rất thích thú, “Mê anh rồi hả?”
Bạch Nguyệt nhấp một ngụm rượu vang rồi ngậm trong miệng.
Rượu vừa đắng vừa chát, cũng như tâm trạng bây giờ của cô vậy.
Cô đứng dậy, đưa khuôn mặt lại gần Cố Lăng Kiệt rồi khẽ hôn lên môi anh.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô.
Lúc này Bạch Nguyệt có chút đặc biệt, cô nhiệt tình hơn so bình thường rất nhiều.
“Muốn sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi, trong mắt hiện lên chút dụ hoặc rồi nhìn cô.
“Ừm.” Bạch Nguyệt cất lời, không hề phủ nhận.
Cố Lăng Kiệt cảm thấy có một dòng máu nóng từ đầu anh xông thẳng xuống phía bụng.
Câu ừm này của cô đã dẹp tan mọi lý trí, chịu đựng và cẩn thận của anh.
Cố Lăng Kiệt đè lấy gáy cô rồi khiến nụ hôn trở nên sâu sắc hơn, lưỡi anh xâm chiếm khoang miệng cô, rồi anh kéo cô vào lòng mình.
Bạch Nguyệt ôm cổ anh, rồi đáp trả nụ hôn của anh.
Những luồng hô hấp quẩn quanh trong không khí rồi lại thổi lên mặt nhau.
Đối với cô thì Cố Lăng Kiệt tựa như mặt trời, nguồn nhiệt mà anh tỏa ra lan tỏa trên từng tấc da thịt lạnh băng trên người cô.
Cô khát khao ánh nắng đuổi đi sự lạnh lẽo trong lòng.
Nhưng lại lo lắng tới gần sẽ khiến bản thân bị bỏng.
Bạch Nguyệt hôn dọc từ bờ môi rồi xuống đến yết hầu, khẽ Lเế๓ láק nơi yết hầu đang rung động đó của anh, rồi run rẩy cởi bỏ từng cúc áo tây trang của anh.
Cố Lăng Kiệt bế cô lên, “Phòng nào là của em?”
“Phòng bên trái, anh không tắm sao?” Bạch Nguyệt hỏi, khuôn mặt cô ửng hồng.
“Cùng nhau?” Cố Lăng Kiệt hỏi, giọng nói trở nên khàn khàn.
“Em vừa tắm rồi, anh tắm đi, trong đó có khăn tắm, em dùng rồi nhưng đã giặt nên sạch đó.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt mỉm cười, rồi đặt cô lên giường, “Anh không chê em đâu.”
Anh đi vào phòng tắm.
Bạch Nguyệt nghe được tiếng nước, trái tim cô đập rất nhanh, hít thở, hít thở, rồi lại hít thở.
Cô kéo rèm xuống, rồi đặt bao cao su lên bàn, nghĩ một lúc liền ૮ởเ φµầɳ áo bỏ vào tủ quần áo ở đầu giường rồi chui vào chăn.
Cô vẫn cảm thấy rất căng thẳng.
Cô cũng đã 24 tuổi, cũng đã đến tuổi có con, nhưng lại phòng không gối chiếc ba năm rồi, sừng mà chồng cô cắm cho cô có thể vòng được mấy vòng trái đất.
Cô không nên cảm thấy áy náy.
Cũng không nên cảm thấy băn khoăn.
Bạch Nguyệt không ngừng thuyết phục mình, không ngừng làm tê liệt bản thân.
Truyện được cập nhập trên!
Không lâu sau, có lẽ cô sẽ không chịu nổi tra tấn mà ૮ɦếƭ.
Nếu trước khi ૮ɦếƭ mà không xảy ra chút gì với Cố Lăng Kiệt thì cô ૮ɦếƭ cũng chẳng thể nhắm mắt.
Nghĩ thế thì cô cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Cố Lăng Kiệt từ phòng tắm đi ra, khăn tắm quấn quanh hông anh, lộ ra cơ bụng cường tráng màu đồng.
Anh đi về phía Bạch Nguyệt.
Dáng người của anh quá mức lực lưỡng, khiến Bạch Nguyệt không dám nhìn mà chỉ dám chôn mặt trong chăn.
Cố Lăng Kiệt ngồi xuống bên giường, anh xốc lên chăn để lộ mặt cô ra.
“Bạch Nguyệt, anh hỏi em, em thật sự nghĩ kĩ rồi sao? Lần này em đồng ý rồi thì anh sẽ không để cho em có đường hối hận đâu? “ Cố Lăng Kiệt hỏi, ánh mắt anh nhìn cô sáng rực.
Bạch Nguyệt gật đầu.
Cô đã nghĩ rất kĩ.
Cô cúi thấp đầu.
Hàng lông mi dài in một bóng mờ dưới khóe mắt.
Dáng vẻ đẹp đẽ tĩnh lặng.
Có thứ tình cảm len lỏi nổi lên trong anh, rồi ăn sâu vào máu.
Anh xoay người, hất chăn cô ra.
Cô tựa như bạch ngọc thánh khiết, da thịt nõn nà, trơn mịn trắng ngần, đường cong rõ ràng, vùng bụng bằng phẳng, đẹp đẽ tựa tinh linh nơi rừng rậm.
Anh nhìn cô từ trên cao, rồi hôn lên môi cô, lên cổ cô, lên xương quai xanh, rồi dọc theo từng đường nét của cô mà đi xuống.
Bạch Nguyệt khẽ thốt lên những tiếng than nhẹ.
Cô không hiểu cảm giác này lắm, cô chỉ cảm thấy mỗi tấc da thịt mà Cố Lăng Kiệt chạm qua đều để lại một cảm giác gì đó mà cô chẳng thể nói thành lời.
Anh còn cẩn thận hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Anh bình thường luôn bá đạo, mạnh mẽ, luôn áp sát khiến cô không thở nổi.
Thế nhưng lần này anh lại rất dịu dàng, khắc chế mà không hề vội vã.
Anh cũng sợ làm cô đau, sợ khiến cô sợ hãi và chống cự.
Tay Cố Lăng Kiệt đặt lên đầu gối cô rồi kéo ra hai bên, anh cúi đầu…
Từng tấc da tấc thịt trên người cô đều căng cứng, cô nắm chặt tay.
Cô không biết còn có thể làm như vậy, thế nên không kìm được mà thét lên.
“Không được, Cố Lăng Kiệt, khôg được làm như thế.” Với sự…của anh, cô ngày càng kích động, mãi đến khi…
Cố Lăng Kiệt nghe giọng điệu nức nở của cô, thì cảm thấy cô có vẻ đã chuẩn bị xong rồi.
Bạch Nguyệt cảm thấy rất mất mặt liền quay đi mà không dám nhìn anh.
Cố Lăng Kiệt mỉm cười rồi nắm lấy cằm cô, khiến cô quay lại đối diện với anh.
“Rất tốt.” Anh nói.
Bạch Nguyệt chớp chớp đôi mắt rồi nói, “Ừm.”
Cố Lăng Kiệt vui sướng mà cười thành tiếng.
Sự tán thành của cô còn khiến anh vui hơn cả đánh thắng trận.
Anh làm rất chậm để cô có thể thích ứng được.
Ba năm trước, anh vì bị chuốc thuốc mà mất lý trí, thế nên vô cùng тһô Ьạᴏ, dã man, chắc là đã khiến lần đầu tiên của cô chịu nhiều đau khổ, với tâm lý áy náy và muốn bồi thường nên lần này anh rất thong thả, anh hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt cảm thấy rất đau nên sắc mặt cũng tái đi hẳn.
Lần đầu tiên trong trí nhớ của cô chỉ có đau khổ.
Thật ra cô không hiểu tại sao những người phụ nữ đó lại thích làm chuyện đó với Tô Khánh Nam vậy, cảm giác rõ không tốt, lẽ nào là vì yêu?
Bạch Nguyệt hít sâu.
Cô không kêu đau, mà cả tiếng bật thốt lên cũng vô cùng nhỏ bé.
Thế nhưng Cố Lăng Kiệt biết cô đau.
“Nguyệt, thả lỏng chút, anh sẽ không làm đau em đâu, anh hứa đấy, anh cũng sẽ chịu trách nhiệm với em.” Cố Lăng Kiệt kìm chế rồi dỗ cô.
Bạch Nguyệt nhìn anh.
Bởi vì là anh nên cô dần dần thả lỏng ra.
Cô còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh đã nói với cô rằng, chỉ cần anh còn sống thì anh sẽ không để cô xảy ra chuyện gì.
Lần thứ 2, bởi vì anh nên dù cô uống say thì vẫn bình yên vô sự, anh còn tặng cô một bộ đồ trang điểm.
Lần thứ 3, cô giả làm bạn gái anh, anh vì bảo vệ cô mà bị thương, lúc ấy cô cảm thấy anh thật nam tính.
Còn có lần gặp mặt thứ 4, thứ 5, và cả thứ 6 sau đó.
Anh đều bảo vệ cô.
Sau này, có lẽ sẽ chẳng còn có thể gặp mặt rồi, dù cho có gặp thì cũng chỉ có thể xem nhau như người xa lạ.
Bạch Nguyệt quấn lấy eo anh rồi kéo lại gần mình.
Dù là đau thì cô cũng nguyện chịu.
Cô chủ động hôn Cố Lăng Kiệt, cô nhắm mắt lại, cảm nhận được anh đang chiếm cứ trong thế giới của cô, cô nhận lấy mọi thứ của anh.
Dần dần, không có sự đau đớn như cô nghĩ, mà ngược lại rất thoải mái.
Cô buông lỏng tay ra, nhìn anh chăm chú, cô thở dốc, rồi đắm chìm rồi lại thở dốc rồi lại chìm đắm trong đó…
Nửa tiếng sau, Cố Lăng Kiệt ôm cô vào lòng.
Cô mới nhớ ra họ không sử dụng đến cái kia.
Xem ra, cô phải đi mua thuốc mới đúng.
Bạch Nguyệt nằm im trong lòng anh, im lặng hưởng thụ ấm áp cuối cùng.
Anh hôn lên trán cô một cái.
“Cảm ơn em, Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt nói với tâm trạng rất tốt.
“Hở?” Bạch Nguyệt nhìn anh.
“Cảm ơn em đã trao mình cho anh.” Cố Lăng Kiệt cười.
Khi anh cười nhìn vô cùng quyến rũ.
Những lời nói tàn nhẫn, cô thật sự không muốn nói ra khỏi miệng lúc này.
Cô rất muốn và cũng rất luyến tiếc hạnh phúc lúc này.
Bạch Nguyệt ôm Cố Lăng Kiệt, vùi mặt trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh, cô khẽ hít sâu, trong không khí ấy tất cả đều là hương vị mát lạnh như thể cỏ cây được chiếu rọi dưới ánh mặt trời của anh vậy.
Cô muốn nhớ kĩ nó mãi mãi.
Có lẽ vì lúc này quá ấm áp, cũng có lẽ là vì vận động xong mà cô quá mệt mỏi, thế là cô đã thi*p đi.
Lúc tỉnh lại thì trời đã tối, Cố Lăng Kiệt không có ở bên cạnh.
Cô khá kích động mà kêu: “Cố Lăng Kiệt.”
“Sao vậy?” Cố Lăng Kiệt đẩy cửa ra, anh bật đèn rồi lo lắng đi đến trước mặt cô, “Em mơ thấy ác mộng à?”
“Em tưởng anh đi rồi.” Bạch Nguyệt khẽ nói, rồi giở chăn ngồi dậy.
“Anh đi xử lý một số việc, sợ làm ồn đến em thế nên mới ra ngoài làm.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
“Chắc anh đói bụng rồi, để em đi hâm nóng thức ăn cho anh” Bạch Nguyệt lấy quần áo của mình.
Anh tiện tay giúp cô cài nút, “Cùng đi đi, để mình em bận rộn trong nhà bếp, anh không nỡ đâu.”
Đáy lòng Bạch Nguyệt run lên.
Truyện đươc cập nhập trên!
Cô cảm nhận được sự quý trọng từ trên người Cố Lăng Kiệt.
Thật ra, đây mới đúng là chồng, không phải sao?
Cùng nhau nấu cơm, cùng làm việc nhà, cùng nhau nói chuyện, cùng đi ngủ, chuyện gì cũng làm cùng nhau.
Đôi mắt Bạch Nguyệt ửng đỏ. Cô sợ Cố Lăng Kiệt nhận ra liền vội cúi đầu, giả bộ tìm dép.
Cố Lăng Kiệt cúi người, tìm lấy dép lê của cô rồi đeo vào cho cô.
Bạch Nguyệt mặc quần dài vào rồi cùng anh ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt bưng đồ ăn vào, cô thì hâm nóng nó lên.
“Nếu mà ngày nào cũng được ăn đồ ăn em làm thì tốt quá.” Cố Lăng Kiệt cảm thán, “Đồ ăn trong quân khu chuẩn bị cho anh, anh không thích lắm.”
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt, cô mím môi không nói gì.
Cố Lăng Kiệt khẽ xoa mũi cô, “Không chịu hả? Vậy để anh học rồi làm cho em ăn.”
“Hì.” Bạch Nguyệt khẽ cười rồi không nói chuyện này nữa.
Chỉ một lúc thì họ đã hâm nóng thức ăn xong, cả hai cùng nhau ăn cơm.
“Anh đã tìm được luật sư tốt rồi, bắt đầu từ ngày mai luật sư sẽ gửi thư cho Tô Khánh Nam, trong vòng 1 tuần thì cả hai hãy ly hôn đi.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt cúi đầu, không nói lời nào.
“Đợi em ly hôn xong, anh sẽ đưa em về nhà gặp bố mẹ anh, em yên tâm, dù họ có không đồng ý thì anh vẫn sẽ lấy em, họ cũng không ra lệnh được cho anh đâu.” Cố Lăng Kiệt hứa hẹn.
Trong lòng Bạch Nguyệt chua xót, nước mắt rơi vào trong bát, cô cố ăn hết cơm.
“Anh chuẩn bị tháng sau sẽ tìm ngày lành để kết hôn, dù sao cũng đã chắc chắn rồi, cũng tránh cho đêm dài lắm mộng.” Tâm trạng hôm nay của Cố Lăng Kiệt rất tốt, cũng hiếm thấy nói nhiều như vậy.
Bạch Nguyệt nhắm hai mắt lại, tay cô nắm chặt chiếc đũa, cứ như thể sắp bẻ gãy nó vậy.
“Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ ửng mà đong đầy nước mắt.
Cố Lăng Kiệt thấy cô như thế thì sự yêu thương đau lòng hiện lên trong mắt anh, anh khẽ lau nước mắt trên mặt cô, “Anh nói sai gì à?”
Bạch Nguyệt cắn răng, trong lòng cô rất khổ sở, cứ như có hàng nghìn áp lực đè nặng lên trên nó.
Cô đã không còn sức lực để chịu đựng, gánh nặng ngàn cân đã đập vụn trái tim cô.
“Tôi thật ra chỉ luôn chơi đùa với anh thôi.” Bạch Nguyệt nói dứt khoát, nước mắt lại không kìm được mà rơi.
Cố Lăng Kiệt hơi ngừng lại, sắc mặt anh trở nên nặng nề, “Em nói thế là sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc