Cưng Vợ Đến Tận Cùng - Chương 158

Tác giả: Huyền Cầm

“Được.” Cố Lăng Kiệt đáp một tiếng.
Chỉ đơn giản một chữ thôi, mà cô cảm thấy như cơn sóng cuồn cuộn vỗ vào mặt đá, dù khối băng to chừng nào thì cũng sẽ bị đập vỡ.
Đó là một sự tin tưởng sau khi trải qua trăm cay vạn đắng, cuối cùng, trong trái tim cô cũng có chút hơi ấm.
Vẻ mặt lạnh lẽo của Bạch Nguyệt có dấu hiệu mềm đi, con ngươi rũ xuống, từ tự tựa vào thành đầu giường.
“Muốn nằm xuống sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi, lập tức giúp lấy đi cái gối đầu.
Bạch Nguyệt nắm lấy tay anh, ngăn cản động tác của anh, giọng nói dịu dàng, hỏi: “Anh ăn tối chưa? Chút nữa em đi nấu cho anh.”
“Em là bệnh nhân rồi, anh còn có thể để em đi nấu cơm sao, rất không thích hợp, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn đi, em có đồ gì thèm ăn không?” Cố Lăng Kiệt yêu chiều hỏi.
Bạch Nguyệt suy nghĩ một lúc.
“Hồi em đi học bên Mỹ, thứ muốn ăn nhất là gà hầm bình, thịt vịt nướng và đầu cá uyên ương, em nhớ gần trường có một chỗ ăn rất nổi tiếng, có muốn đi ăn cùng không?” Bạch Nguyệt mời.
Cố Lăng Kiệt kéo lên một nụ cươi: “Được, mấy món em nói anh đều khá có hứng thú, ngoài ra, em có biết món anh thích ăn nhất không?”
Bạch Nguyệt thẳng thắn lắc đầu.
Lúc Cố Lăng Kiệt và cô ở bên nhau, cũng chẳng kén ăn gì, cô nấu gì, anh ăn đấy, lần nào cũng rất nể tình.
“Em chỉ biết anh không thích ăn tôm con, anh bị dị ứng với tôm.” Bạch Nguyệt nhớ lại nói.
“Món anh thích ăn nhất là khâu nhục kho dưa, ăn với cơm, nhưng vì để người khác không phát hiện ra anh thích món này, ở quân khu cơ bản là anh sẽ không ăn. Em biết làm khâu nhục kho dưa không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt thật không ngờ anh lại bình dân đến thế, thích ăn nhất không phải là món sơn hào hải vị mà là khâu nhục kho dưa, gật đầu.
“Biết làm, khâu nhục kho dưa của em khá ngọt, có thể không?” Bạch Nguyệt tham dò khẩu vị của anh.
“Ừm, sau này, chúng ta ăn cơm ở nhà, anh cũng biết làm vài món, có thể làm cùng nhau.” Cố Lăng Kiệt mỉm cười.
Nụ cười của anh rất nhạt, tính cách cũng như vậy, nhưng lúc cười rộ lên vô cùng đẹp.
“Vậy em làm bếp trưởng, thủ trưởng đành chịu khó làm trợ thủ.” Bạch Nguyệt được đà lấn tới.
“Được thôi.” Cố Lăng Kiệt ngồi xuống cạnh cô, dựa vào thành giường, ánh mắt sắng quắc nhìn cô: “Em chắc chắn sẽ là một người mẹ xuất sắc.”
Trong lòng Bạch Nguyệt trầm xuống: “Tìm thấy con của chúng ta chưa?”
Cố Lăng Kiệt lắc đầu: “Một chút tin tức cũng không có, tựa như mò kim đáy bể.”
“Em có lần cảm thấy nó đã ૮ɦếƭ, nhưng không thấy được thi thể, lại vẫn luôn mang một chút hy vọng và may mắn.” Vẻ mặt Bạch Nguyệt ảm đạm đi.
“Chúng ta lại sinh thêm vài đứa đi. Anh sẽ bảo vệ tốt con của chúng ta, con trai con gái anh đều thích, nghe em kể chuyện đứa trẻ ăn kem, anh liền có khát khao mãnh liệt.” Trong mắt Cố Lăng Kiệt mang theo ánh sáng nói.
Cô năm nay 28 tuổi rồi, cũng nên có con rồi, chỉ là, cô phải dừng uống thuốc, cô lo lắng ngừng thuốc cô sẽ phát bệnh.
Điện thoại reo lên.
Cô đi tìm túi xách của mình.
Cố Lăng Kiệt lật ra túi của cô từ trong tủ đầu giường, lấy điện thoại bên trong ra, đưa cho cô.
Bạch Nguyệt thấy là một dãy số, nhưng cô biết đây là số của Trình Cẩm Vinh, đoán là Lã Mạnh Châu bảo anh ta gọi đến.
Cô chờ cú điện thoại này lâu rồi, nhận nghe.
“Tiểu Nguyệt, tôi là Trịnh Cẩm Vinh, ăn cơm chưa?” Trình Cẩm Vinh nhiệt tình hỏi.
Bạch Nguyệt muốn ra ngoài ăn cơm với Cố Lăng Kiệt: “Sắp ra ngoài ăn rồi, có hẹn với người ta, có chuyện gì?”
“Sặc...” Trình Cẩm Vinh không ngờ Bạch Nguyệt khéo léo từ chối anh ta: “Vậy mai cô có rảnh không? Buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm đi, thư ký Lã có vài chi tiết muốn nói chuyện với cô.”
“11 giờ ngày mai đi, tại tầng trà Thiên Ngữ của quốc tế Thủy Nguyệt gặp.” Bạch Nguyệt nghe xong điện thoại.
“Mai 11 giờ em hẹn ai?” Cố Lăng Kiệt cố gắng làm cho ngữ điệu của mình bình thản, nhưng vẫn là không giấu được ý ghen.
“Nói với anh rồi, một vị khách hàng, vị khách hàng này anh cũng không xa lạ gì, Lã Mạnh Châu.” Bạch Nguyệt không có giấu giếm.
“Sao em lại quen được anh ta?” Cố Lăng Kiệt rất ngạc nhiên.
“May gặp cơ duyên, con trai anh ta có bệnh tật về tinh thần, vừa hay tìm được đến em, anh nhân tiện điều tra Lã Minh Thanh như thế nào?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Lã Minh Thanh là một tay Lã Mạnh Châu đề bạt, thành phố Kim Dương là cố đô, có nhiều nơi là công trình lớn từng tầng lớp một chồng lên nhau.
Sau khi Lã Minh Thanh đi làm chủ tịch thành phố, liền ngấm ngầm lập ra một công ty hành chính xây dựng, bên ngoài là xây phòng ở ở những khu có thể khai phá, nhưng thực chất là tiến hành mua đi bán lại nhưng đồ cổ khai quật.
Chứng cứ phạm tội của Lã Minh Thanh có lâu rồi, những đồ cổ mà anh ta đào được cũng đều là giao dịch ở thị trường đen, cũng có dùng thủ đoạn phi thường làm xáo trộn toàn bộ, để Lã Minh Thanh rơi đài thì là chuyện có vài phút, nhưng, có điều không tra được người có liên hệ với anh ta.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Đã ba năm trôi qua, em cảm thấy, hẳn là nên kiểm soát Lã Minh Thanh lại, anh ta mà bỏ trốn, thì chính là lãng phí toàn bộ sức người sức của, với lại, rất rõ ràng, những người khác khó đối phó hơn so với Lã Minh Thanh, nói không chừng, Lã Minh Châu sẽ là một điểm đột phát.” Bạch Nguyệt phân tích.
“Lã Minh Châu đích xác khó đối phó hơn nhiều so với Lã Minh Thanh, anh ta suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ, làm việc không rỉ ra giọt nước, đột phá từ chỗ anh ta, phỏng chừng không dễ dàng gì, quan trọng hơn là một mình em đi, quá nguy hiểm.” Cố Lăng Kiệt lo lắng.
“Em từng hứa với Đường Tiến Công sẽ giúp anh ấy tìm ra hung thủ, bằng không, sẽ không ở bên anh, giờ đã trôi qua ba năm rưỡi rồi, em vẫn không có bất kỳ hành động nào, em nhất định phải đi.” Bạch Nguyệt kiên định nói.
Cố Lăng Kiệt chau mày.
Anh không có trí nhớ trước đấy, cho nên những chi tiết ở bên Bạch Nguyệt anh không nhớ.
Anh điều tra ra Lã Minh Thanh có liên quan với vụ án diệt thôn Đường Tiền, nhưng không biết lời hứa hẹn của Bạch Nguyệt với Đường Tiến Công.
Ba năm này, anh có quá nhiều chuyện, dẫn đến không để tâm đến chuyện của thôn Đường Tiền.
“Anh hiểu rồi, anh sẽ sai một người cận vệ bảo vệ em.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt nhớ lại mấy ngày trước cô một mình đến thành phố Kim Dương, anh cũng len lút sai một người đi bảo vệ cô, lúc đó cô hết sức cảm động.
“Anh cử một người đến, ngược lại sẽ khiến Lã Minh Châu nghi ngờ, thì em lại càng nguy hiểm, yên tâm, em sẽ bảo vệ tốt bản thân.” Bạch Nguyệt thề thốt.
“Nếu có nguy hiểm thì lại không kịp rồi, anh chấp nhận cho em đi, nhưng phải để anh cử một người bảo vệ em, như thế anh mới có thể yên tâm.”
Bạch Nguyệt không muốn tranh chấp với anh vì vấn đề này: “Anh cử đi, nhưng đừng để em biết là ai. Em đói rồi, đi ăn đi.”
“Thuốc em còn chưa truyền xong.” Cố Lăng Kiệt liếc qua bình truyền nước.
Bạch Nguyệt nhanh nhẹn giật kim tiêm ra: “Em là bác sĩ, em biết cái gì vừa là đủ, đi thôi.”
Cố Lăng Kiệt đau lòng nắm lấy tay cô, nhìn mu bàn tay cô có lỗ kim, đau lòng nói: “Bạch Nguyệt, em giật ra như thế sẽ làm thương bản thân, anh cũng sẽ rút.”
Bạch Nguyệt cười khẽ.
Một mình cô, đã quen rồi, sợ nếu có chỗ dựa dẫm, lúc không còn thì cô sẽ sống không bằng ૮ɦếƭ.
“Biết rồi, đi thôi, anh có tiền, anh mời.” Bạch Nguyệt dẫn đầu đi trước.
Cố Lăng Kiệt cũng không thả lỏng tay, đi theo phía sau cô...
Nơi Bạch Nguyệt đến là cạnh trường đại học.
Quán ăn ấy ở trong ngõ, xe không thể đi vào.
Bọn họ đi bộ vào, phải đi qua trường học.
Cổng trường cơ sở chính của Bạch Nguyệt, sinh viên ra vào nườm nượp.
Cô tốt nghiệp đã sắp được 7 năm rồi, lại về trường cũ, có một loại cảm giác thân thiết lạ lùng.
“Anh biết, lúc em học đại học, việc em muốn nhất là gì không?” Bạch Nguyệt hỏi Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn Bạch Nguyệt, đoán đoán: “Tốt nghiệp?”
Bạch Nguyệt cười rộ lên, ánh mắt cong cong: “Đáp đúng rồi, đó chính là rời khỏi trường này.”
“Tại sao?” Cố Lăng Kiệt không hiểu: “Thành tích học tập của em hẳn là rất tốt.”
“Thực ra, em cảm thấy đại học rất dễ làm thay đổi nhân sinh quan và giá trị quan của một người.
Bởi cách biệt giàu nghèo, bởi sự chênh lệch trong lòng, bởi yêu đương chịu tổn thương, bởi không thể sống sót, bởi tiếp xúc với đời nhiều, bởi kết bạn, bởi những mê hoặc.
Ra trường rồi, sự thay đổi nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan đa số là những biến cố lớn gặp phải trong đời.” Bạch Nguyệt thở dài.
“Anh nhớ trong mỗi trường học đều có phòng hỗ trợ tâm lý, đều là những bác sĩ tâm lý làm thêm.” Cố Lăng Kiệt thuận theo chủ đề của Bạch Nguyệt nói.
“Người trong viện nghiên cứu của Mộc Hiểu Sinh quả thực là những hỗ trợ tâm lý từ các trường danh giá, nhưng, thực ra, rất nhiều người đối với mảng này vẫn chưa thực sự ý thức rõ, càng nhiều người bởi vì sĩ diện, còn có vài người không cho là bản thân mắc bệnh tâm lý, anh biết năm nay người tự sát vì mắc chứng trầm cảm gấp mấy lần 10 năm trước không?” Bạch Nguyệt cứ tự nhiên nói chuyện với Cố Lăng Kiệt.
“Anh không hiểu rõ về phương diện này, nhưng anh cảm thấy người xuất hiện vấn đề tâm lý ngày càng nhiều, lần trước nghe một bài khóa, ý đại khái là mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có vấn đề về tâm lý, trong 10 người thì có 2 người sẽ mắc bệnh trầm cảm, anh rất tò mò, tại sao em từ một bác sĩ phụ sản chuyển sang làm bác sĩ tâm lý?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Một sinh viên đi xe đạp xông từ trong trường ra.
Cố Lăng Kiệt thuận tay ôm lấy eo của Bạch Nguyệt, kéo lại bên cạnh.
Bạch Nguyệt cũng không từ chối, tay anh cũng không buông lỏng.
Ánh đèn đường chiếu lên người họ, ánh sáng màu ấm.
Bạch Nguyệt nhìn về hướng Cố Lăng Kiệt.
Hồi ấy cô chọn đi học tâm lý có vài nguyên nhân.
Một là vừa hay có cơ duyên gặp gỡ Mộc Hiểu Sinh, hai là mẹ cô là một người bệnh tâm thần, ba là cô cảm thấy bản thân xuất hiện vấn đề về tâm lý rất lớn, không chỉ là trầm cảm, và cô muốn tự cứu mình.
Nhưng, cô không muốn nói chuyện mình là một người bệnh tâm thần: “Nhiều loại nguyên nhân, chờ mẹ em khỏi bệnh, em dẫn anh đi gặp bà.”
“Ừm, được.” Cố Lăng Kiệt đáp một tiếng, không lại nói chuyện nữa.
Bạch Nguyệt không nói gì, lặng lẽ cảm thụ sự tốt đẹp ở bên nhau khi chỉ có hai người, gió thổi qua mặt, cũng không lạnh như trong tưởng tượng.
Cố Lăng Kiệt ϲởí áօ vest ra khoác lên người cô.
Bạch Nguyệt kéo lấy áo, dịu giọng nói: “Cảm ơn.”
Anh nắm lấy tay cô: “Chỗ đó cách đây còn xa bao nhiêu?”
“Không xa, hẳn là ở đây.” Bạch Nguyệt nhìn chung quanh, mày hơi cau lại.
Quanh trường học thay đổi khá nhiều, xây rất nhiều nhà cao tầng, những quán nhỏ ngày xưa không còn nữa.
“Em nhớ ở đây có một quán ăn nhỏ, là một cặp vợ chồng mở, có một đứa con gái, cực kỳ hài hước, mập mạp, con bé không phân biệt xưng hô anh và em.
Anh nói với nó, con thật hư, nó sẽ tức giận mà trả lời con thật hư.
Món đậu phụ cá diếc nhà họ ăn rất ngon, cá diếc mổ tại chỗ, canh nấu trắng trong, cực kỳ tươi ngon, mà chỉ có 35 nghìn, cơm 3 nghìn rưỡi, 39 nghìn là ăn no rồi.
Nhất là canh sườn bí đao, sườn ninh xong từ trước, mùi vị thơm, cũng chỉ có 52 nghìn một bát.” Bạch Nguyệt nhớ lại.
“Mấy món em nói anh đều muốn ăn.” Cố Lăng Kiệt đứng đắn trả lời.
“Ở đây không phải là có rất nhiều quán cơm sao, chọn bừa một quán cũng được.” Cố Lăng Kiệt kéo cô vào một quán ăn 180 m2.
Người ăn cơm tối khá đông, tivi treo trong quán đang chiếu trực tiếp trận bóng rổ NBA, xung quanh là các nam sinh viên nhiệt huyết.
Bạch Nguyệt trong khoảnh khắc có cảm giác như trở về thời đại học.
Cô chọn một chỗ ở sau ngồi xuống, lấy giấy ăn lau bàn.
Nhân viên phục vụ của quán đến: “Bạn đẹp gái, bạn đẹp trai, các bạn muốn ăn gì?”
Bạch Nguyệt nhìn thấy nhân viên phục vụ, trong mắt lóe lên sự vui mừng: “Bà chủ, là cô, quán của cô mở lớn như vậy rồi sao.”
“Ha ha, cái quán cũ kia bị phá bỏ rồi, quán này là bọn cô tự mua.” Bà chủ thật thà kể.
“Nhà bà chủ nấu ăn ngon, sớm nên mua mặt bằng lớn rồi, còn món đậu phụ cá diếc, canh sườn bí đao không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Có, có, đó là món đặc sản, còn muốn gì nữa không?” Bà chủ đưa menu.
“Có món khâu nhục kho dưa với gà hầm bình không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Có, có hết.”
“Vậy cháu muốn đậu phụ cá diếc, sườn bí đao, gà hầm bình và khâu nhục kho dưa, thêm một chai Sprite to, cá phải là sống đấy nhé.”Bạch Nguyệt dặn.
“Oke.” Bà chủ vào phòng bếp.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt mỉm cười, ngũ quan dịu dàng.
“Anh cười cái gì?” Bạch Nguyệt không hiểu.
“Lúc lần đầu tiên gặp em thì cảm thấy em là người cực kỳ lạnh lùng, đối với người, với mọi việc thì trên mặt cũng không có ý cười, dù là cười, cũng mang theo đề phòng xa cách, anh rất muốn hiểu rõ em, càng tiếp xúc, càng phát hiện em có một trái tim nóng cháy, lúc nhiệt tình, có thể hòa tan cả băng tuyết.” Cố Lăng Kiệt dáng vẻ đứng đắn nói.
“Em phổ cập kiến thức cho anh, là thế này, thực ra, trong mỗi một người đều ẩn giấu nhiều loại tính cách, có lương thiện, u ám, lạnh lùng, nhiệt tình, bởi tâm trạng, con người, mục đích, và cả môi trường sống khác nhau, mà biểu hiện ra tính cách ngoài khác nhau.
Em lấy một ví dụ:
Từng có một vụ án chặt xác chấn động ở nước B, hung thủ là một giáo sư, vị giáo sư này tao nhã lịch sự, học thức rộng rãi, giảng bài sinh động hay ho, thích làm việc thiện, vẻ ngoài tuấn tú, đối xử với vợ cực kỳ tốt, rất yêu thương con trai, đối xử với người khác chân thành chất phác, mọi người đều thấy ông ta là một người dường như hoàn mỹ.
Vụ án xảy ra hôm trời mưa, ông ta phải trực ban, vợ và con trai đi du lịch nước ngoài, ông ta ở ký túc xá lên trang web người lớn, vừa lúc gặp sự dụ dỗ của hoa hậu giảng đường, ông ta liền ngủ với cô bé này, sau khi ngủ xong, cô bé kia quay lại hết, ép ông giáo sư phải cưới nó.
Giáo sư trong lúc phẫn nộ, Gi*t ૮ɦếƭ cô bé, cái cách gây án của ông ta tàn nhẫn mà hoàn mỹ, không ai điều tra ra được ông ta.
20 năm sau, là ông ta tự đầu thú.
Cố Lăng Kiệt kiên nhẫn nghe cô kể xong, hôn một cái lên trán cô.
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm Cố Lăng Kiệt.
“Giờ này cảnh này, người đối diện là anh, anh hôn em một cái, phản ứng của em chỉ thế thôi sao?” Cố Lăng Kiệt hơi mất mát.
Bạch Nguyệt một tay chống đầu, chỉ chỉ chỗ góc bàn khuất.
Cố Lăng Kiệt nhìn về hướng Bạch Nguyệt chỉ.
Một nam sinh và một nữ sinh, đang ôm ấp, không coi ai ra gì mà hôn đến cuồng nhiệt...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc