Cưng Vợ Đến Tận Cùng - Chương 1342

Tác giả: Huyền Cầm

“Người trả giá cao nhất thì được, vả lại, có một số người, sau khi biết được đối thủ cạnh tranh, cũng sẽ tự cân nhắc năng lực của mình, bên cạnh đó, bất bình thì sao, đâu có làm gì được người ta, người yếu đuối, đúng là có thể tâm sinh oán niệm, nhưng chỉ có thể thấy bất bình vậy thôi, người mạnh mẽ, họ sẽ biết phải làm gì để bản thân mạnh mẽ hơn; những người dùng suy nghĩ của riêng mình đi trách móc người khác thì mãi sẽ không thể cải thiện, yếu đuối vẫn hoàn yếu đuối, sợ gì chứ.” Hạng Thịnh Duật ngạo nghễ nói.
Bằng một cách nào đó, Mục Uyển luôn cảm thấy những lời anh nói luôn đi vào lòng người, có phải vì trái tim cô thiên vị anh không?
“Chà, vậy em đi làm việc trước, trưa nay em sẽ ăn cơm ở công ty, buổi chiều nay thì có một cuộc họp, ngoài ra, còn có rất nhiều việc nữa, vì vậy gần đây em sẽ rất bận rộn.” Mục Uyển chào anh.
Sợ đôi khi quá bận rộn, cô sẽ quên mất Hạng Thịnh Duật.
Lúc đó Hạng Thịnh Duật sẽ lại tức giận.
“Ừa, chỉ cần hỏi anh nếu em không làm được gì đó.” Hạng Thịnh Duật nói, không cúp máy ngay.
Anh chờ Mục Uyển quyền cúp máy.
Mục Uyển cúp điện thoại.
Cô còn rất nhiều việc cần phải làm, mặc dù rất bận rộn nhưng cô cảm thấy… vô cùng mãn nguyện, nhờ có Hạng Thịnh Duật, dường như cô không còn buồn như trước nữa.
Cô thường nghe nói một câu rằng, nếu bạn cảm thấy buồn, khó chịu, không thoải mái hay không cảm thấy được chèo chống thì qua một năm, nhìn lại, mọi thứ sẽ chẳng là gì nữa cả.
Câu này có vẻ có ý nghĩa, chỉ có một cuộc sống nghiêm túc.
Sau này, dù có chuyện gì xảy ra, bạn có thể bi quan, buồn, thất vọng, lo lắng và sợ hãi, nhưng bạn buộc phải thích nghi, kiên trì, cố gắng, đấu tranh, thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời, vấn đề là, chấp nhận, điều chỉnh cảm xúc, tâm lý của bạn, sau đó đi từng bước một.
Thật sự không dễ để mọi người có thể đến với thế giới này một lần, bạn phải trải qua hàng triệu thử thách mới giành được một tia hy vọng trong hàng trăm triệu đó.
“Tính cách của phu nhân đã trưởng thành và bình tĩnh hơn trước rất nhiều.” Lã Bá Vĩ nói thật lòng.
“Nếu không thì sao, tôi không muốn trưởng thành theo năm tháng, nếu như vậy thì chỉ có tuổi của tôi là lớn lên thôi, Chúa luôn công bằng với mọi người mà, phải không?” Mục Uyển bình tĩnh nói.
“Vâng, hiện tại phu nhân luôn trong tình trạng tốt như vậy, cũng là lúc phu nhân đã tìm thấy chính mình, một người không còn là của riêng ai nữa, nhưng cũng có thể trở thành cái tên độc đáo và to lớn đối với riêng mình.” Lã Bá Vĩ cũng nhẹ nhõm nói.
Điện thoại di động của Mục Uyển reo lên, cô thấy tên Hoa Cẩm Vinh.
Trả lời.
“Cuộc họp kết thúc rồi đúng không, cha đã theo dõi, con làm rất tốt.” Hoa Cẩm Vinh khen ngợi.
Ông tự nghĩ là, Mục Uyển quả xứng đáng là con gái của ông và bà Lan Ninh, huyết thống xuất sắc.
Cuộc họp đầu tiên ở nội các rất tốt, rất thanh lịch.
“Cảm ơn cha.” Mục Uyển thờ ơ nói.
“Trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, cha con chúng ta vẫn chưa có buổi ăn riêng với nhau.” Hoa Cẩm Vinh mời.
Mục Uyển nghĩ đôi chút: “Vâng, con sẽ đến chỗ cha.”
Cô cúp điện thoại, nói với Lã Bá Vĩ: “Tới hoàng cung đi, Hoa Cẩm Vinh mời tôi đến ăn cơm.”
“Cô có muốn nói chuyện với Hạng tiên sinh không, nếu cô không nói với anh ấy, anh ấy sẽ nghĩ cô không quan tâm đến anh ấy, anh ấy sẽ lại tức giận.” Lã Bá Vĩ nhắc nhở.
Mục Uyển khẽ nhếch miệng: “Anh biết anh ấy khá rõ đấy.”
“Trải qua một lần nên tôi tự nhiên cũng sẽ nhớ, đây có thể là cách đàn ông quan tâm đến phụ nữ, ngay cả khi anh ấy biết cô thích anh ấy, anh ấy vẫn sẽ lo lắng về việc cô bị ςướק mất.” Lã Bá Vĩ mỉm cười nói: “Đặc biệt là phu nhân còn hấp dẫn như vậy, sẽ có một số người đàn ông có ý đồ với phu nhân, Hạng tiên sinh tự nhiên cũng sẽ lo lắng hơn, thực ra đôi khi, không phải bản thân anh ấy không tự tin hay không xuất sắc, mà là anh ấy quá yêu nên càng sợ mất đi.”
“Ừm.” Mục Uyển nói: “Trước đây một người dẫn chương trình đã nói, một người phụ nữ nên tìm người cô ấy yêu hay người yêu cô ấy? Chúng tôi luôn muốn bạn tìm một người yêu bạn và bạn cũng yêu người đó, tuy nhiên mọi thứ đều có trước có sau, nếu bạn thích phải một người không thích bạn, tự nhiên sẽ hèn mọn, sau khi hèn mọn trở thành một thói quen, thậm chí sẽ còn bị coi thường hơn.”
“Đấy cũng phụ thuộc vào kiểu người mà người đàn ông đấy thích nữa, có thể sẽ không cảm động, nhưng một khi đã cảm động thì người đàn ông đó sẽ đối với người phụ nữ ấy rất tốt.” Lã Bá Vĩ nói.
“Có phải tình yêu đều bắt nguồn từ cảm động không? Vẫn là nên để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi, có lẽ người phụ nữ lý tưởng không xuất hiện trong cuộc đời anh ấy, anh ấy sẽ vẫn sống một cuộc đời của mình như vậy, dẫu sao, người phụ nữ lý tưởng đôi khi chỉ xuất hiện trong giấc mơ của anh ấy.” Mục Uyển nói.
“Đây là cuộc sống, đừng quá ảo tưởng hay quá ngông cuồng là được, phải suy nghĩ thấu đáo hơn, mọi người đều giống nhau, tất cả đều có IQ hợp lý và cơ bản. Không ai là kẻ ngốc cả.” Lã Bá Vĩ nói.
“Ừm.” Mục Uyển dừng chủ đề, nhìn ra cửa sổ.
Trong tình yêu, thực ra đàn ông sẽ lý trí hơn phụ nữ, suy nghĩ cũng thực tế hơn.
Tuy nhiên, phụ nữ lại giàu trí tưởng tượng, thường mơ mộng và thăm dò, một số người còn thích chiếm hữu, chiếm hữu, chiếm hữu, để xác định tình yêu của người đàn ông dành cho mình, nhưng thông thường, chiếm hữu, chiếm hữu mãi rồi sẽ khiến người đàn ông cao chạy xa bay.
Phụ nữ cũng rất đau khổ, vì họ biết rõ rằng người đàn ông không yêu họ, vì họ không muốn kết thúc, vì họ muốn tình yêu và sự nuông chiều từ người đàn ông, nhưng người đàn ông lại tránh né, làm gián đoạn nhưng mơ tưởng của họ, thế là lại kết thúc mối tình từng có.
Do đó, cô cảm thấy nếu phụ nữ muốn tình yêu tồn tại lâu dài, cần lý trí hơn, hiểu bản chất con người hơn, không nhất thiết phải nói toạc ra, chỉ cần nhìn thấu là được.
Không phải không yêu, không phải loại trừ, không phải trốn chạy, mà là để tình yêu có thể đi đến cùng, có thể cùng nhau già đi và mãi mãi đồng tâm.
Hy vọng thì luôn tốt, chỉ là không dễ để thực hiện.
Ngoài việc học hỏi không ngừng, sự kiên nhẫn cũng rất cần thiết, nhưng cũng cần phải phỏng đoán, suy ngẫm và trưởng thành.
Khi cô còn đang mải suy nghĩ lung tung, chiếc xe đã lái tới cổng hoàng cung.
Các vệ sĩ đi tới kiểm tra cẩn thận.
Rất có thể là đã được Hoa Cẩm Vinh phân phó, vì vậy không cần thông báo, họ đã nhanh chóng vào và để xe trong hoàng cung.
Các vệ sĩ đưa họ đến chỗ Hoa Cẩm Vinh.
Lã Bá Vĩ đi ra ngoài đợi.
Mục Uyển liếc nhìn bóng lưng của Lã Bá Vĩ, nói với Hoa Cẩm Vinh: “Sắp xếp cho Lã Bá Vĩ ăn cơm chung chứ, anh ấy vẫn chưa ăn cơm.”
“Được thôi, được thôi.” Hoa Cẩm Vinh nói, liếc nhìn trợ lý bên cạnh.
Người trợ lý gật đầu, ngay lập tức đi ra ngoài.
Mục Uyển phát hiện chỉ có Hoa Cẩm Vinh, Hoa Nhiên không có ở đây.
“Chỉ hai chúng ta thôi sao, cha có muốn gọi em gái không.” Mục Uyển hỏi, chắc Hoa Cẩm Vinh có gì đó muốn nói với cô.
“Hôm nay Nhiên đi chơi với bạn rồi, hôm nay chỉ có cha và con thôi, ngồi xuống đi.” Hoa Cẩm Vinh ra hiệu Mục Uyển ngồi xuống.
Mục Uyển ngồi xuống, rất đãi định.
Đầu bếp đến, mang kèm theo hai phần ăn giống hệt nhau, đặt trước mặt Mục Uyển và Hoa Cẩm Vinh.
“Con nghĩ sao?” Hoa Cẩm Vinh bất ngờ hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc