Cưng Vợ Đến Tận Cùng - Chương 09

Tác giả: Huyền Cầm

Viên đạn xẹt qua cánh tay Cố Lăng Kiệt, ghim vào cửa xe.
Trung tá Thượng vội vàng dừng xe, chiếc xe máy kia cứ thế lao đi vun ✓út.
“Sếp, sếp không sao chứ!” Trung tá Thượng lấy khẩu súng ngắn được trang bị trên xe nhắm vào tên đang lái xe máy kia.
“Đừng nổ súng, chỗ này đông người qua lại, cẩn thận ngộ thương người dân.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
Ánh mắt sắc bén của anh liếc về chiếc xe máy đã đi xa, ngay sau đó anh ra lệnh: “Phong tỏa đoạn đường Thanh Sơn, lấy đoạn băng giám sát con đường này, tránh bứt dây động rừng.”
“Rõ, thưa sếp.”
Bạch Nguyệt thấy vết máu trên tay bèn vội vàng nhìn khắp cánh tay Cố Lăng Kiệt. Tay anh đang bị mảnh thủy tinh găm vào. Nếu không có anh thì chắc vết thương kia đã ở trên đầu hoặc trên mặt cô rồi. Cô bỗng có chút xúc động.
“Tay anh bị thương rồi, bệnh viện ở gần đây thôi, anh có muốn đi xử lý vết thương trước không?” Bạch Nguyệt quan tâm hỏi.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, xin lỗi: “Tôi không thể đưa cô về rồi. Tôi phải quay về quân khu một chuyến, sẽ gọi điện thoại cho cô sau.”
“Không sao, tôi tự về được.” Bạch Nguyệt xuống xe.
Anh nhanh hơn một bước, ngăn cản cô và cúi đầu nói với tài xế: “Đưa cô ấy về khu chung cư Lam Thiên.”
Bạch Nguyệt đành quay lại ngồi vào xe, sau đó anh giúp cô đóng cửa lại.
Bạch Nguyệt lần nữa nhìn vào cánh tay anh, nơi ấy còn đang chảy máu khiến cô không khỏi thương xót.
Dường như anh quá ít quan tâm tới bản thân. Lần trước ở chỗ bọn buôn Mα túч, anh còn lấy thân đỡ đạn cho cô, lần này cũng thế. Tính mạng của người khác đối với anh là một sinh mệnh, nhưng bản thân anh thì sao! Chút tình cảm kỳ lạ bỗng lan tràn nơi đáy lòng cô.
Chỉ chốc lát cô đã trở về chỗ ở của mình.
Cô vừa mở cửa vào nhà đã thấy Tô Khánh Nam đã ngồi trên sô pha, hai chân vắt chéo, ngả người biếng nhác trên ghế. Một tay hắn tùy ý gác trên ghế, tay còn lại nghịch con dao gọt hoa quả. Hắn nhếch miệng trông thật đểu giả, như cười như không đầy vẻ thâm hiểm.
“Tôi đi lấy giấy chứng nhận kết hôn và thẻ căn cước xuống, có lẽ còn cần cả sổ hộ khẩu nữa. Chờ tôi xuống đã.” Bạch Nguyệt đi về phía phòng ngủ.
“Thằng kia làm cô thoải mái không?” Tô Khánh Nam châm chọc.
Bạch Nguyệt lườm hắn, cô chán ghét bản mặt xấu xa của hắn, mấp máy miệng một lúc rồi thừa nhận: “Ừ, thoải mái lắm.”
Tô Khánh Nam đứng dậy, vung tay tát cô: “Cô đúng là khốn nạn.”
Hắn ra tay rất mạnh, khiến cô hoa mắt váng đầu, khóe miệng còn rỉ máu.
Bạch Nguyệt lạnh lùng lau khóe miệng. Chuyện khốn nạn nhất mà cô từng làm chính là yêu hắn!
“Nếu làm thế là khốn nạn, vậy anh nhiều lần bắt cá hai tay thì sao?” Bạch Nguyệt châm chọc. Nói ra cô mới cảm thấy so đo nhiều với hắn thật vô nghĩa.
“Thôi, sau hôm nay chúng ta đường ai nấy đi, cũng chẳng có gì hay để mà nói. Buổi chiều tôi sẽ chuyển khỏi nơi này ngay.” Bạch Nguyệt bước đi.
Mắt Tô Khánh Nam đỏ ngầu, hắn giật cánh tay của cô, Ϧóþ chặt mặt cô đến mức cô đau đớn.
“Cũng biết học cách cắm sừng tôi rồi à?” Tô Khánh Nam tức giận đến mức trán hằn gân xanh.
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm hắn, chẳng buồn để ý tới hắn, cô cạy mở tay hắn ra: “Từ giờ ông ăn chả bà ăn nem, không liên quan tới nhau.”
Tim hắn thót lên tận cổ họng. Cô còn định yêu người khác ư?
Hắn lại Ϧóþ cằm cô lần nữa, tức giận thở phì phò lên mặt cô, hơi thở nóng hừng hực như thể muốn nướng chín cô. Hắn không thể hiểu nổi, khi nghe thấy cô đòi ly hôn, cô không còn quan tâm hắn nữa, tại sao hắn lại tức giận đến vậy!
“Bạch Nguyệt, hôm nay tôi sẽ cho cô biết kết quả của việc phản bội tôi sẽ ra sao!” Hắn kéo khóa quần, đôi mắt đầy vẻ nguy hiểm và giễu cợt: “Không phải cô vẫn muốn tôi làm với cô sao? Hôm nay tôi sẽ thỏa mãn cô, sẽ cho cô ăn no thì thôi.”
Bạch Nguyệt nhớ tới cuộc điện thoại hôm qua mà cảm thấy dạ dày cuồn cuộn như dời non lấp bể, trong thoáng chốc không thốt nổi thành lời.
Tô Khánh Nam thấy cô không từ chối thì cười khẩy: “Xem ra thằng kia cũng chưa làm cô thỏa mãn rồi, muốn không?”
Bạch Nguyệt lấy lại tinh thần: “Cút!”
Thế nhưng hắn lại thâm hiểm đi tới, hôn lên đôi môi của cô. Nói chính xác thì đây không phải là hôn mà là cắn xé, cắn xé đôi môi của cô, sau đó ʍúŧ lấy từng giọt máu chảy, từ đầu đến cuối không xâm nhập vào miệng cô.
Bạch Nguyệt liều mạng vùng vẫy, vừa đánh vừa đẩy đầu hắn ra. Có điều hắn quá mạnh nên cô chẳng thể nào tránh thoát.
Tô Khánh Nam nếm được vị ngọt ngào từ máu tươi của cô, hít hà hương thơm từ người cô.
૮ɦếƭ tiệt, sao môi cô lại mềm mại thế, hắn sắp không kiềm chế được rồi.
Trong đầu Tô Khánh Nam bỗng hiện lên cảnh cô ở ngoài cả đêm với Cố Lăng Kiệt, hắn buông cô ra, nguy hiểm hỏi: “Còn chỗ nào từng bị những thằng khác ᴆụng vào nữa?”
Tay hắn lần mò xuống dưới khiến Bạch Nguyệt sợ ૮ɦếƭ khi*p. Cô không muốn bị hắn ᴆụng chạm.
Đột nhiên cô nhìn thấy con dao gọt hoa quả trên bàn, thừa dịp hắn lơ là, cô cầm lấy dao dí vào cổ Tô Khánh Nam.
Hắn khựng lại nhìn cô, ánh mắt chẳng hề sợ hãi. Tô Khánh Nam châm chọc: “Cô có giỏi thì ra tay đi, để tôi xem cô có thể máu lạnh đến mức nào.”
Bàn tay Bạch Nguyệt run rẩy, cô nhìn hắn với vẻ đề phòng.
“Không phải anh từng bảo không thèm động vào tôi sao? Không phải anh bảo hễ nhắc tới tôi là không có hứng sao? Bây giờ anh đang làm gì thế, đừng tự vả mặt mình thế chứ.” Bạch Nguyệt công kích.
“Hà.” Tô Khánh Nam khẽ cười, nói với giọng điệu đểu giả: “Bây giờ tôi hối hận rồi. Tôi muốn nhìn xem thằng khác coi trọng cô ở điểm gì mới muốn ăn nằm với cô.”
Hắn tiếp tục tiến tới gần và vén váy cô lên.
Bạch Nguyệt sợ hết hồn, đâm dao vào cánh tay hắn. Cô còn chưa kịp đâm trúng thì đã bị hắn giữ tay lại. Hắn rất khỏe, tay nắm chặt khiến xương cốt của cô như thể sắp vỡ vụn, con dao cứ thế rơi xuống đất.
Hắn nhếch miệng, đôi mắt tràn ngập sự tức giận: “Đâm vào tim tôi đi, đâm vào cánh tay không đủ để Gi*t ૮ɦếƭ tôi đâu.”
“Tôi sợ Gi*t ૮ɦếƭ anh chỉ làm bẩn tay thôi thôi.” Bạch Nguyệt căm hận nhìn hắn đăm đăm.
Tô Khánh Nam cười khẩy, bàn tay lạnh lẽo lướt qua hai gò má trắng nõn của cô, chẳng hề có chút thương hoa tiếc ngọc: “Hôm qua tên kia làm với cô bằng cách nào, có cho ngón tay hay lưỡi vào không?”
“Anh tưởng ai cũng ghê tởm giống anh ư, anh ấy không hề ᴆụng vào tôi.” Bạch Nguyệt gạt ngón tay của hắn ra.
Tô Khánh Nam hoàn toàn không tin: “Cô đùa à? Trai đơn gái chiếc ở chung một đêm, quần áo đã thay, người cũng tắm rửa. Chẳng lẽ hắn có vấn đề sao? Hay cô đang sỉ nhục trí thông minh của tôi?”
“Có tin hay không tùy anh.” Đôi mắt Bạch Nguyệt lóe sáng, cô không chút lưu tình đá vào bụng hắn.
Tô Khánh Nam giật thót, không ngờ cô lại đá vào chỗ kia. Hắn nhảy ra phía sau theo bản năng, né tránh cú đá của cô.
Bạch Nguyệt ném đĩa hoa quả trên bàn vào người Tô Khánh Nam khiến hắn phải tránh đi. Nhân cơ hội này, cô chạy một mạch ra khỏi nhà.
“Mẹ kiếp!” Tô Khánh Nam nổi giận, đá chân vào bàn làm gãy một chân bàn.
Nữ giúp việc đứng ở cửa phòng bếp sợ sệt nhìn Tô Khánh Nam.
Cơn giận trong lòng Tô Khánh Nam không có nơi để trút, hắn trừng người giúp việc: “Cút cho tôi, cô đã bị đuổi việc rồi.”
Nữ giúp việc thấy hắn biến thái như vậy thì bỏ chạy mất dép.
Buổi chiều, Bạch Nguyệt xử lý xong một ca phẫu thuật thì về phòng làm việc của mình. Lúc này Cố Lăng Kiệt đang lặng lẽ đứng tựa vào bức tường bên ngoài phòng làm việc của cô. Khi nhìn thấy anh, Bạch Nguyệt hơi kinh hãi.
Với thân phận của anh, ngay cả giám đốc bệnh viện cũng phải đích thân đứng ngoài cổng đón, sao anh lại cúi đầu chờ trước cửa phòng cô vậy.
Bạch Nguyệt đi về phía anh, trông thấy băng gạc quấn trên cánh tay anh thì vô cùng ngại ngùng: “Hình như trình độ bác sĩ của quân khu các anh không được tốt lắm thì phải?”
Anh nhìn sang cô. Thật ra mấy cô y tá ở quân khu nhìn thấy anh đều bị mất tập trung, những ánh mắt kia khiến anh quá phiền não, vì vậy anh đành tự tay băng bó tạm.
Anh nhìn chằm chằm đôi môi của cô với ánh mắt sâu xa. Trên môi cô có vết cắn rất rõ ràng. Ngón tay của anh cọ sát môi cô, như đang giúp cô lau sạch thứ gì đó. Nơi anh chạm vào có chút tê dại, Bạch Nguyệt thảng thốt, cô lui lại tránh bàn tay anh.
Đôi mắt Cố Lăng Kiệt trở nên sâu thẳm hơn: “Môi cô làm sao vậy?”
“Sợ ý bị cọ rách thôi.” Bạch Nguyệt đáp qua loa, bước qua anh vào phòng làm việc.
Cô cúi đầu, lấy băng gạc và cồn i ốt trong ngăn kéo ra, chuyển đề tài: “Tôi giúp anh băng bó lại vậy.”
Anh ngồi xuống đối diện bàn làm việc của cô, cánh tay đặt lên mặt bàn. Bạch Nguyệt nhẹ nhàng cởi bỏ lớp băng gạc cũ, chăm chú tỉ mỉ băng bó cho anh, đồng thời dặn dò: “Nên kiêng chạm vào nước, nếu vết thương nhiễm trùng sẽ bị sốt, đợi bao giờ đóng vảy là ổn rồi.”
Anh hoàn toàn không nghe cô nói, chỉ cau mày nhìn vào vết thương trên miệng cô. Nhìn kỹ hơn, anh còn phát hiện một bên mặt cô hơi sưng.
“Cô bị đánh à?” Cố Lăng Kiệt suy đoán.
Bạch Nguyệt khựng lại, đôi mắt chất chứa đau buồn, khẽ nói: “Sau này sẽ không bị thế nữa, những ngày thế này sắp kết thúc rồi.”
“Ý cô là gì?” Cố Lăng Kiệt không hiểu.
Bạch Nguyệt lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Cố Lăng Kiệt quay đi, tự bực bội với bản thân. Anh thấy cô băng bó kỹ rồi bèn đứng lên, hất cằm về phía cửa: “Đi thôi, trung tá Thượng vẫn còn đợi bên ngoài.”
Anh nói một câu trần thuật khiến cô không thể từ chối, cuối cùng đành phải đi theo.
Tới bãi đỗ xe, xe anh đã đổi thành chiếc RolLưu San Royce.
Trung tá Thượng mở cửa giúp họ, sau đó nói với Bạch Nguyệt: “Cô Bạch bận việc lắm à? Sếp chúng tôi chờ cô hai tiếng rồi đấy.”
“À.” Cô bối rối giải thích: “Tôi phải làm phẫu thuật, xin lỗi.”
“Tại tôi không gọi điện thoại đến báo, không liên quan gì đến cô.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói, sau đó ngồi xuống ghế trước. Bạch Nguyệt cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
Dáng người anh rất cao, đôi chân dài thỉnh thoảng va vào đầu gối cô.
Bạch Nguyệt mất tự nhiên, hỏi Cố Lăng Kiệt: “Bây giờ đi đâu đây?”
“Khu quốc tế Thủy Nguyệt, cơm nước xong vừa hay có thể đi mua quần áo.” Cố Lăng Kiệt vừa nói vừa lơ đãng nhìn cô: “Cô muốn ăn gì? Đồ Trung hay Tây?”
“Tôi biết một nhà hàng khá ngon. Tôi mời.” Bạch Nguyệt cười nói.
Cố Lăng Kiệt không tỏ vẻ gì, chỉ chốc lát họ đã đến một nhà hàng Pháp trên tầng 5 của khu quốc tế Thủy Nguyệt.
Trung tá Thượng lấy lý do có việc bận nên xin phép rời đi trước.
Nhân viên phục vụ đi đến đưa cho Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt mỗi người một quyển thực đơn, lịch sự rót cốc trà chanh cho hai người.
Bạch Nguyệt chọn món xong thì đưa trả thực đơn cho nhân viên phục vụ.
“Giống vậy.” Cố Lăng Kiệt thản nhiên nói rồi cũng trả thực đơn.
“Sau khi anh về, có bắt được kẻ nổ súng kia không?” Bạch Nguyệt hỏi. Nhớ tới cảnh ấy, lòng cô vẫn còn sợ hãi không thôi.
“Hiển nhiên hắn đã có tính toán trước. Sau khi xe máy vào hang núi thì không ra ngoài nữa. Đến lúc chúng tôi chạy tới thì xe còn ở đó nhưng người đã biến mất từ bao giờ rồi.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Giọng anh trầm ấm tựa như tiếng đàn violon, rất êm ái dễ nghe.
“Công việc của anh nguy hiểm lắm à? Tôi thấy những người khác ra ngoài sẽ có rất nhiều người bảo vệ. Nhưng mà anh lại thường xuyên đi một mình.” Bạch Nguyệt khó hiểu.
Anh cười mỉm, nụ cười tươi đẹp biết bao, đôi mắt cũng như mặt hồ gợn sóng: “Cô đang quan tâm tôi à?”
“Dù sao cũng cùng nhau trải qua hai bận sống ૮ɦếƭ, muốn không quan tâm cũng khó lắm.” Bạch Nguyệt nói tự nhiên, sau đó nhấp một hớp trà chanh.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt trở nên dịu dàng hơn, anh giải thích: “Mặt mũi của lính đặc chủng đều phải giữ bí mật, trừ những người đặc biệt được biết thì gần như chúng tôi không thể xuất hiện quang minh chính đại. Với lại tôi không thích một đám đông đi theo, gò bó lắm.”
“Không nhìn ra, anh rất...” Bạch Nguyệt không nghĩ ra từ nào hợp để miêu tả, do dự một chút mới nói: “Ừm, không hợp với hình tượng nghiêm khắc của anh.”
“Cô muốn nói tôi bướng bỉnh lỳ lợm hay là nghịch ngợm ngông cuồng đây?”
“Người tôn trọng tự do đều đáng để ca ngợi.” Cô chạm ly với anh: “Lấy trà thay rượu.”
Cố Lăng Kiệt cũng nhấp ngụm trà. Lúc anh nhàn nhã không mang vẻ lạnh lùng thường ngày, thay vào đó là chút ấm áp khiến người ta yên lòng.
Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên, có gan ngỗng, bò bít tết, rượu vang khai vị và salad.
“Bây giờ bên bộ đội đặc chủng của quân khu đang tuyển bác sĩ, cô có hứng thú thử hay không?” Anh nhàn nhã cầm lấy ly, nhẹ nhàng uống rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống.
“Trong bộ đội đặc chủng của các anh có phụ nữ mang thai à? Ngành của tôi hình như không phù hợp lắm.” Cô cười trừ, cũng uống một hớp rượu vang. Bạch Nguyệt liếm môi, tinh tế thưởng thức.
Cố Lăng Kiệt cúi đầu, thong dong cắt bò bít tết trong đĩa: “Cũng bởi vì không có bác sĩ khoa phụ sản nên nhiệm vụ nguy hiểm sẽ rơi vào đầu người dân bình thường.”
“Nếu tôi mà ứng tuyển thật, chắc phải mười năm mới có một nhiệm vụ, chẳng phải tôi rảnh rỗi đến phát chán hay sao. Mười năm sau á, chưa chắc tôi đã nhớ cách phẫu thuật thế nào.” Bạch Nguyệt đùa.
“Bác sĩ khoa phụ sản cũng biết băng bó vết thương và xử lý trong tình huống khẩn cấp như gắp đạn, bôi thuốc. Đây không phải công việc nhàn hạ, có lẽ còn bận rộn hơn cả bác sĩ bình thường.” Thật ra thì anh muốn cô ứng tuyển.
“Nếu bận rộn như vậy thì có lẽ tôi không đi đâu. Nói thật, tôi thích thoải mái hơn.” Bạch Nguyệt cười tươi.
Cố Lăng Kiệt nghẹn lời. Cô không đi làm anh hơi thất vọng.
“Trùng hợp quá.” Giọng Tô Tiểu Linh vang lên.
Cô ta đứng trước bàn họ, liếc nhìn Bạch Nguyệt với ánh mắt chán ghét, sau đó mới nhìn Cố Lăng Kiệt. Mặt anh không chút thay đổi, vẫn cúi đầu ăn bít tết, chẳng thèm để ý đến cô ả đầy khiêu khích này.
Tô Tiểu Linh cắn răng, huênh hoang vênh váo: “Cố Lăng Kiệt, em nói cho anh biết một tin tức tốt, bây giờ em là bác sĩ của bộ đội đặc chủng mới tuyển, sau này hợp tác vui vẻ.”
Cố Lăng Kiệt cau mày, thản nhiên nhìn cô ta: “Cô có được vào hay không còn phải chờ tôi phê duyệt. Tôi không phê thì cô cũng không vào được đâu.”
Tô Tiểu Linh nhếch miệng: “Biết ngay anh sẽ nói vậy mà, bác Cố đã phê rồi, còn trực tiếp ra mệnh lệnh nữa.”
“Thì sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi vặn.
“Cho nên...” Tô Tiểu Linh nhìn Bạch Nguyệt, vênh váo khiêu khích: “Em sẽ bám lấy anh, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, trên thế giới này không có góng tường nào không đào được, chỉ là có nỗ lực hay không thôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc