Cưng Vợ Đến Tận Cùng - Chương 05

Tác giả: Huyền Cầm

"Cô cũng không nói gì." Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
Bạch Nguyệt nghe vậy thì yên tâm hơn, cô thấy không nên ở đây thêm nữa, bèn đứng lên rồi cung kính gật đầu với Cố Lăng Kiệt, "Cảm ơn anh đã giúp tôi hôm qua, tôi xin phép về trước."
"Mang đồ trang điểm về đi." Cố Lăng Kiệt nói bằng giọng ra lệnh.
"Thôi không cần đâu."
"Mua cho cô đấy, cô nghĩ cô không cần thì ai cần?" Giọng Cố Lăng Kiệt càng lạnh hơn.
Bạch Nguyệt hơi sợ anh như vậy, bèn cầm túi đồ lên, "Tôi về nhà sẽ gửi tiền lại anh, anh đưa số tài khoản cho tôi đi."
"Cứ mang đến quân khu trả tôi là được." Anh viết số điện thoại của mình lên giấy rồi đưa cho Bạch Nguyệt, "Đến thì gọi cho tôi."
"Được." Bạch Nguyệt nhận lấy tờ giấy.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa rồi gọi điện thoại, "Tiễn cô Bạch ra ngoài."
Hôm nay là ngày nghỉ của Bạch Nguyệt. Về nhà xong cô đặt túi đồ lên bàn trà, thay quần áo rồi đến bệnh viện tâm thần thăm mẹ.
Sau khi Bạch Bích ly hôn thì mắc bệnh về tinh thần, năm năm trước nhờ Tô Khánh Nam giúp đỡ nên được chữa trị, tình trạng bệnh cũng nhờ vậy mà tốt hơn. Ba năm trước cô bị bắt cóc rồi bị cưỡng Hi*p khiến bệnh của Bạch Bích chuyển biến xấu, bà bắt đầu có biểu hiện bạo lực. Bạch Bích bị cưỡng chế nhập viện, đến nay vẫn chưa thể ra ngoài.
Bạch Nguyệt áy náy bước vào phòng bệnh. Mẹ cô ngẩn người ngồi bên cửa sổ, ánh mắt trống rỗng mờ mịt nhìn thế giới bên ngoài. Bạch Nguyệt cầm lược đi tới chải đầu cho bà. Bạch Bích quay đầu lại nhìn cô, "Bao giờ con gái tôi đến thăm tôi?"
Bạch Nguyệt buộc tóc cho mẹ mình xong bèn ngồi xuống đối diện bà, "Mẹ, con là Bạch Nguyệt đây."
Bạch Bích sững lại nhìn cô rồi nhìn về phía sau cô và hỏi bằng giọng hoảng sợ, "Khánh Nam đâu rồi? Sao nó không đến, hai đứa không sao chứ?"
Bạch Nguyệt mỉm cười chua xót, đáy mắt càng mờ mịt hơn. Trước khi mẹ cô phát điên đã đòi sống đòi ૮ɦếƭ ép cô phải kết hôn với Tô Khánh Nam, lúc đó cô cũng không rõ tình cảm của mình thế nào nên đã đồng ý lấy hắn.
Nếu lúc ấy mẹ cô vẫn còn tỉnh táo minh mẫn và không bị giày vò bởi ký ức của bản thân thì hẳn bà sẽ không ép cô làm vậy đâu nhỉ?
"Bọn con không sao hết, anh ấy tốt với con lắm. Phải rồi mẹ à, con sắp được thăng chức đấy." Bạch Nguyệt cười khẽ.
"Thế sao nó không đến đây thăm tôi, cô bảo thằng bé mai đến đây ngay đi." Bạch Bích nhất quyết Bạch Nguyệt phải dẫn Tô Khánh Nam đến mới tin.
"Mai anh ấy phải đi làm mà mẹ." Bạch Nguyệt giải thích.
Bạch Bích giáng một cái tát như trời đánh lên mặt cô rồi quát lớn, "Lần sau đến phải dẫn theo Khánh Nam, nếu không thì đừng đến, tôi coi như không có đứa con gái như cô."
Má Bạch Nguyệt bỏng rát, đôi mắt cô hồng rực nhìn chăm chăm mẹ mình. Nếu mẹ không bị bệnh tâm thần có khuynh hướng bạo lực thì không đời nào bà đối xử với cô như vậy, phải không?
"Con biết rồi." Bạch Nguyệt hạ mắt, hàng mi dài che đi hơi nước đang dâng lên trong mắt mình.
"Cút, cút ngay cho tôi, nếu không tôi Gi*t ૮ɦếƭ cô!" Bạch Bích hung dữ nói.
Bạch Nguyệt đứng lên nhẹ nhàng nói với mẹ mình, "Mẹ nghỉ ngơi đi, hôm khác con lại đến thăm mẹ."
"Cút!"
Bạch Nguyệt quay người ra ngoài. Khi ra tới cổng, cô quay đầu nhìn thoáng qua phòng của Bạch Bích.
Cô nhớ lúc mình còn học cấp ba, tuy thành tích học tập cao nhưng trong nhà thiếu thốn đủ đường. Bạch Bích quỳ giữa khu phố đông đúc làm ăn mày. Bất kể là ngày hè nắng chói chang hay mùa đông gió lạnh cắt da cắt thịt, bà quỳ đó một năm để dành dụm tiền cho cô học đại học.
Cô biết mẹ yêu mình đến nhường nào.
Nhưng ở đời có ai muốn mình bị bệnh đâu. Khi đổ bệnh, tinh thần hỗn loạn không phân biệt được gì.
Cô hít sâu một hơi, không muốn mẹ mình lo lắng mà ảnh hưởng đến bệnh tình.
Bạch Nguyệt ra chợ mua đồ ăn rồi tới chỗ Tô Khánh Nam.
Mật mã cửa biệt thự vẫn là ngày sinh của cô 19920316. Tô Khánh Nam vẫn chưa sửa mật mã khiến cô được an ủi phần nào. Bạch Nguyệt cầm đồ ăn vào nhà, trong nhà lạnh lẽo, thùng rác trống không, rõ ràng hắn ta không hay về nhà ăn cơm.
Cô mở tủ lạnh ra, bên trong chất đầy rượu và bao cao su.
Tim cô chợt nặng trĩu, lạnh lẽo như chìm dưới đáy hồ, cái lạnh len lỏi toàn thân. Cô đã quá quen với điều đó rồi cơ mà? Hôm nay cô tới đây không phải để xét nhà, cũng không phải để ôn lại chuyện cũ mà để xin hắn giúp đỡ.
Bạch Nguyệt bỏ nguyên liệu còn thừa vào tủ lạnh rồi vào bếp lấy tạp dề trong tủ ra mặc và bắt đầu nấu ăn.
Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, cô định quét dọn nhà một lượt thì phát hiện trừ phòng khách, phòng bếp và toilet ra, các phòng khác đều bị khóa, kể cả phòng của hai người họ. Mà cô thì không có chìa khóa.
Bạch Nguyệt khẽ nhếch môi cười, cầm lấy điện thoại gọi cho Tô Khánh Nam.
Vài giây sau Tô Khánh Nam nghe máy.
"Alo, tôi là Bạch Nguyệt."
Tô Khánh Nam mỉa mai, "Cô ở nhà tôi định bắt quả tang tôi ngoại tình hả?"
Cô biết hắn đang mỉa mai mình nhưng cũng quen rồi, cô bình tĩnh đáp, "Không phải, nay tôi được nghỉ phép nên tới nấu cơm tối cho anh."
"Ai cho phép cô làm vậy hả?" Tô Khánh Nam đột nhiên đanh giọng.
"Ha, tự tôi cho phép đấy." Bạch Nguyệt khẽ cười rồi cúp điện thoại, cô nhíu mày buồn bực, vì có việc cần nhờ vả nên đành chịu đựng hắn thêm vậy.
Cửa điện tử vang lên tiếng cạch, Bạch Nguyệt hướng mắt về phía cửa, Tô Khánh Nam nhíu mày nhìn cô, "Chắc cô không tới đây để xin lỗi đâu nhỉ? Không muốn ly hôn nữa à?"
Cô không cảm thấy mình đã làm sai điều gì, cũng không muốn tiếp tục kiên trì nữa, "Tôi đồng ý ly hôn, nhưng với một điều kiện."
Chỉ cần hắn tới thăm Bạch Bích một tháng một lần, cô chấp nhận buông tha cho hắn, buông tha cho bản thân mình.
Tô Khánh Nam quắc mắt nhìn cô, "Cô có biết tôi ghét nhất loại đàn bà thế nào không?"
Bạch Nguyệt im lặng, cô biết lời hắn sắp nói chắc chắn chẳng hay ho gì.
Tô Khánh Nam chỉ vào cô, "Bà cô mặc tạp dề đi dép lê lôi tha lôi thôi. Cô thấy cô có xứng với tôi không? Ly hôn với tôi còn ra điều kiện, ai cho cô cái tự tin ấy vậy hả?"
Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, "Nếu tôi nói với tất cả mọi người ngoài kia rằng anh có con riêng thì hẳn sự nghiệp của anh sẽ sụp đổ."
"Đứa bé kia không phải của tôi, đời nào tôi cho đám đàn bà ấy mang thai con mình, cô nghĩ nhiều rồi." Tô Khánh Nam hợm hĩnh đáp.
"Hai chúng ta ly hôn, sau này anh muốn chơi thế nào thì chơi, tôi chỉ cần anh đến thăm mẹ tôi một tháng một lần là được." Bạch Nguyệt thương lượng.
Tô Khánh Nam cười giễu, "Một tháng gặp một lần, vậy mà cô cũng nghĩ ra được, đúng là bất chấp thủ đoạn nào nhỉ, vô ích thôi."
"Tôi chỉ có điều kiện ấy thôi, nghĩ thông rồi thì gọi cho tôi." Bạch Nguyệt lười tranh cãi với hắn, bèn cầm túi xách đi về phía cửa.
Tô Khánh Nam chặn cô lại, hắn nhíu mày ngửi ngửi, có mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi của những nơi xa hoa. Đôi mắt hắn chợt ánh lên những cái nhìn hung ác, "Hôm qua cô đã đi đâu?"
"Tôi tới câu lạc bộ General cùng Lưu San." Bạch Nguyệt không nói dối, cô không làm điều gì đáng hổ thẹn với lương tâm mình cả.
Tô Khánh Nam khinh thường nhìn cô, "Cô làm tôi phát tởm."
"Như nhau cả thôi." Bạch Nguyệt cười mỉa rồi đi tiếp.
Tô Khánh Nam lạnh lùng nhìn bàn thức ăn trong phòng bếp, "Dọn hết mấy thứ đồ bẩn thỉu của cô đi."
Bạch Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn, tim cô đau thắt lại. Dù cô có bẩn thỉu đến mức nào thì cũng chỉ có một người đàn ông, còn là bị cưỡng Hi*p. Hắn sạch sẽ nhưng có hàng tá tình nhân ngoài kia.
"Đúng là anh không xứng để ăn cơm tôi làm." Cơn giận bao phủ lấy tâm trí cô, Bạch Nguyệt lạnh lùng bước tới bàn ăn rồi gạt hết đồ trên bàn xuống. Mảnh vỡ bát đĩa văng đầy đất, đồ ăn đổ lung tung trên nền nhà.
Tô Khánh Nam hùng hổ tóm lấy tay Bạch Nguyệt, hắn siết như muốn bẻ gãy tay cô, "Dọn dẹp sạch sẽ ngay cho tao."
"Mơ đi." Bạch Nguyệt đáp thẳng.
Mắt Tô Khánh Nam tràn đầy sát khí, hắn siết cổ Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nghẹt thở nhưng vẫn lạnh lùng nhìn hắn. Cuộc hôn nhân của cô và hắn chẳng khác nào địa ngục, chấm dứt sớm cũng tốt cho cả hai. Nếu cô ૮ɦếƭ thì hắn cũng phải ngồi tù, cả hai cùng xuống địa ngục.
Một mình cô sống trên đời này quá đau khổ tủi nhục, lại không tìm được ai để giãi bày. Bạch Nguyệt mỉm cười, một nụ cười quyến rũ đủ để mê hoặc chúng sinh, như độc dược, như đao như kiếm.
Tô Khánh Nam hốt hoảng thả tay ra. Bạch Nguyệt không đứng vững nên ngã xuống, chống hai tay lên đất. Mảnh vỡ đâm vào tay cô chảy máu.
Tô Khánh Nam hếch mặt lên nhìn cô, "Cút đi và đừng tới đây một lần nào nữa."
Bạch Nguyệt đứng lên, nắm chặt tay mình, máu đỏ nhỏ xuống nền đất. Cô không nhìn Tô Khánh Nam mà đi thẳng về phía cửa.
Khi bạn đau khổ, nếu người thân của bạn nhìn thấy họ sẽ đau lòng, nếu bị kẻ địch nhìn thấy chúng sẽ hả hê, nếu là chẳng phải thân cũng chẳng phải địch, họ sẽ chỉ coi đó như câu chuyện Gi*t thời gian mà thôi.
Cô không việc gì phải buồn, cũng không việc gì phải khóc.
Tại hiệu thuốc, Bạch Nguyệt sát trùng tay rồi mua băng cá nhân dán lên và về nhà.
Lưu San gọi tới hỏi cô, "Bạch Nguyệt, tớ đang đứng trước cửa nhà cậu này, bao giờ cậu về đấy?"
Bạch Nguyệt cũng đang muốn hỏi Lưu San xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sao cô lại ở nhà quân nhân ấy, "Về ngay đây."
Lát sau Bạch Nguyệt bước ra từ thang máy, Lưu San xem xét sắc mặt của cô, thấy cô có vẻ không ổn lắm.
"Hôm qua có chuyện gì xảy ra vậy?" Bạch Nguyệt hỏi thẳng.
"À ừ, hôm qua tớ cũng say bí tỉ có biết gì đâu, còn đang định hỏi cậu đây." Lưu San chột dạ đáp.
"Tớ cũng không nhớ gì hết, vào nhà trước đã." Bạch Nguyệt mở cửa, Lưu San thấy Bạch Nguyệt không truy hỏi thì vui hẳn lên. Cô nàng bước vào nhà đã thấy ngay túi đồ trang điểm trên bàn.
"Trời ơi, Guerlain này, cậu trúng số độc đắc hả, sao tự dưng mua mỹ phẩm đắt vậy?" Lưu San mở hộp đồ ra thì càng kinh ngạc hơn, "Bộ này cũng gần tỷ đấy."
"Hả?" Bạch Nguyệt cũng hoảng cả người. Cô còn nghĩ cùng lắm là hơn trăm triệu thôi thì vẫn đủ tiền trả, nhưng gần tỷ ư? Cô không có nhiều tiền đến vậy.
Lưu San lục được hóa đơn bèn cầm lên vẫy vẫy, "Đấy, gần tám trăm triệu này, phất hồi nào vậy hả?"
"Không phải của tớ, cậu bán hộ tớ bộ mỹ phẩm này được không?" Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói.
"Bán làm gì, Tô Khánh Nam giàu lắm cơ mà?" Lưu San bỏ hóa đơn vào túi đồ.
Ánh mắt Bạch Nguyệt chợt tối lại, "Tớ sẽ không dùng tiền của hắn."
"Phụ nữ tự chủ về kinh tế là tốt, tớ ủng hộ. Nhưng mà..." Lưu San nheo mắt nhìn cô, "Bộ mỹ phẩm này là người đàn ông khác tặng cậu phải không?"
"Hôm qua được một quân nhân tặng. Cũng không giúp được gì cho người ta, sau này chắc cũng không qua lại với nhau nữa, nhận đồ này nọ thì không ổn lắm." Bạch Nguyệt giải thích.
Lưu San nghe vậy thì mắt sáng bừng lên. Anh chàng hôm qua giàu thế cơ à? Xem ra cô nhìn người vẫn chuẩn lắm. Nhưng mà không qua lại với nhau nữa thì thành đôi thế nào được.
"Rồi, nhất định phải trả lại. Vậy bán cho tớ luôn đi, chút nữa tớ chuyển khoản cho. Lúc trả tiền cho anh ta thì tiện mời bữa cơm đi. À đấy, đêm qua hai người có ấy ấy không?" Lưu San nháy mắt.
Bạch Nguyệt đỏ ửng mặt ngượng ngùng đáp, "Đương nhiên là không rồi, cậu nghĩ đi đâu đấy hả?"
"Đàn ông tốt như thế cơ mà, cậu phải vồ lấy anh ta mới phải!" Lưu San đề nghị.
Trong đầu Bạch Nguyệt hiện lên dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Cố Lăng Kiệt, cô nói chắc nịch, "Anh ta không phải loại người mà cậu có thể vồ lên được đâu."
"Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền, cậu phải cố gắng hơn mới được." Lưu San nói.
"Cố gắng chưa chắc sẽ thành công, nhưng không cố gắng nhất định sẽ thoải mái hơn nhiều. Tớ với anh ta không đến với nhau được đâu." Bạch Nguyệt vừa nói vừa nhét túi đồ mỹ phẩm vào lòng Lưu San, "Cầm đi."
Lưu San bất đắc dĩ ngồi lên ghế sô pha, chuyển tiền cho Bạch Nguyệt rồi hỏi, "Tớ đưa cậu tiền xong cậu trả anh ta thế nào?"
Bạch Nguyệt mở tủ lấy hai chai nước ra đưa cho Lưu San một chai rồi ngồi xuống cạnh bạn mình, "Tớ có số điện thoại của anh ta, anh ta bảo đến cổng quân khu thì gọi điện."
Chuông tin nhắn điện thoại của cô vang lên, thông báo Lưu San chuyển tiền thành công vào tài khoản.
"Giờ gọi luôn đi, vẫn còn thời gian, vừa kịp mời anh ta ăn tối." Lưu San cười hì hì đề nghị.
Bạch Nguyệt cũng không muốn nợ tiền người khác lâu, bèn lấy tờ giấy Cố Lăng Kiệt đưa cho ra, trên giấy viết tên và số điện thoại của anh.
Lưu San ngó qua nhìn "Cố Lăng Kiệt à. Nét chữ cứng cáp, có vẻ là người có học thức, tu dưỡng đạo đức tốt, từng trải nữa, nói chung là một nhân tài hiếm có đấy."
Bạch Nguyệt liếc nhìn Lưu San bằng ánh mắt kỳ dị, "Cậu không đi làm thầy bói đúng là uổng phí tài năng."
"Há há, tớ cũng thấy thế đấy, gọi đi nhanh lên." Lưu San thúc giục.
Bạch Nguyệt bấm số gọi đi, ba giây sau đầu dây bên kia nhận cuộc gọi.
"Chào anh, tôi là Bạch Nguyệt." Bạch Nguyệt căng thẳng nói.
"Ừ." Giọng nói trầm thấp của Cố Lăng Kiệt vang lên trong ống nghe.
"Anh có tiện không, khoảng một tiếng nữa tôi mang tiền đến trả anh." Bạch Nguyệt nói thẳng.
"Qua đi." Cố Lăng Kiệt nói xong thì cúp điện thoại.
"Anh ta ít nói vậy hả?" Lưu San kinh ngạc.
"Thế là nhiều rồi đấy." Bạch Nguyệt cười.
Lưu San: "..."
"Tớ có đôi giày này tặng cậu, tớ đi rộng quá, hàng hiệu đấy, vứt đi thì phí." Lưu San nói, trong mắt cô ấy ánh lên sự ranh ma.
Bạch Nguyệt không để ý nhiều bèn đáp, "Cảm ơn cậu nhé."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc