Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 05

Tác giả: Nguyệt Ảnh Đăng

"Con của chị tôi." Cô chỉ có thể nói dối.
Hiển nhiên, việc bịa đặt này của cô thật không có trình độ, Mục Tư Viễn ánh mắt sắc bén liếc qua cô, "Tôi biết em hơn mười năm, em có chị khi nào vậy?"
Cố Bảo Bảo hít sâu một hơi.
Đúng rồi, bọn họ đã quen biết hơn mười năm, sao không thừa cơ hội này hủy diệt hết thảy?
"Là con của tôi!" Cô quay sang, ánh mắt không còn sự sợ sệt nữa, "Tôi đã kết hôn, Nhạc Nhạc là đứa bé tôi sinh ra sau khi kết hôn!"
"Két..."
Tiếng thắng xe sắc nhọn vang lên, bánh xe lệch khỏi quỹ đạo dẫn tới thân xe chấn động mạnh, xe Mục Tư Viễn bất thình lình đỗ lại ven đường.
"Em nói cái gì?" Hắn vừa sợ vừa giận.
"Tôi nói tôi đã kết hôn, Nhạc Nhạc là đứa bé tôi sinh sau khi cưới." Sắc mặt cô tái nhợt lặp lại, may là ánh sáng mơ hồ đã che giấu mọi thứ.
Trong xe tức thì yên tĩnh, cô có thể cảm giác được Mục Tư Viễn bên cạnh rất căng thẳng, dường như cơn giận đã tới đỉnh điểm.
Nhưng cô lại tựa như không còn sợ hãi nữa.
Cởi dây an toàn ra, cô đẩy cửa chuẩn bị xuống xe.
"Khi nào?" Bất chợt hắn lên tiếng.
Cô dừng lại, "Ba năm trước."
Ba năm trước đây!
Năm thứ hai sau khi cô lén lút bỏ đi, cô ấy lại có thể... Lại có thể gả cho người khác!
"Cố Bảo Bảo cô..." Cánh tay hắn duỗi ra, thô lỗ kéo cô lại gần, "Năm đó cô lén lút bỏ đi, chính là gả cho người chồng bây giờ sao?"
"Đúng vậy!" Cô nhìn đôi mắt kinh sợ của hắn, không chút nghĩ ngợi gật đầu.
"Cút!" Hắn hung hăng hất cô ra, "Cút, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Cố Bảo Bảo kìm nén nước mắt, vội vã xuống xe, trong lòng xúc động kịch liệt khiến cô mất phương hướng, cô chỉ bước đi nhanh, chỉ muốn biến mất trước tầm mắt hắn.
Bỗng, cánh tay cô bị một lực nắm chặt, mạnh mẽ xoay cô lại, đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Mục Tư Viễn.
"Trước khi cô cút, cô phải trả lời tôi một vấn đề đã!"
Vấn đề... Cô nghĩ lại, là muốn hỏi cô vì sao lại trà trộn vào công ty ư?
"Bởi vì..." Cô thú thực, "Tôi muốn thấy Hoan Hoan, tôi rất muốn gặp nó, dù sao nó cũng là..."
"Cô câm miệng!" Hắn hét lên: "Cố Bảo Bảo, lẽ nào cô đã quên, chính cô đã bán Hoan Hoan cho tôi sao? Cô không phải mẹ Hoan Hoan, điểm ấy cũng cần tôi nhắc cô ư?"
"Tôi..." Cả người cô run lên, ánh mắt đau lòng nhìn sang phía khác, "Tôi cần công việc, cần tiền!"
Lý do này dù sao hắn có thể tin, "Không phải người đàn ông nào cũng có tiền như anh, tôi cần kiếm tiền lo cho cuộc sống nữa."
Vì sao, vì sao lý do nhìn như bất đắc dĩ này vào tai hắn, lại trở thành --- mặc dù người đàn ông cô cần rất bình thường, nhưng tình cảm giữa bọn họ rất tốt, cho nên bọn họ có thể cùng chèo chống ngôi nhà, cùng nuôi con dưỡng cái!
Hắn không rõ tâm tình trong lòng thế nào, vì sao lại khó chịu đến thế.
Hắn chỉ biết là thấy cô sống hạnh phúc, cảm giác này trong lòng vĩnh viễn, vĩnh viễn không cách nào phóng ra!
"Cô cần công việc?"
Bỗng dưng, trên gương mặt hắn hiện lên tia tiếu ý lạnh lùng: "Tôi có thể cho cô. Ngày mai cô tới công ty làm, chức vị là thư kí tổng giám đốc!"
Hắn cố tình xít lại gần, ánh mắt âm ngoan nhìn thẳng vào sâu trong con ngươi cô: "Giống như năm năm trước vậy!" Nói rồi hắn xoay người đi.
Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ.
"Không," Cô đuổi theo, nhìn bóng lưng hắn lớn tiếng: "Tôi sẽ không đi, sẽ không bao giờ tới công ty anh."
"Cô có thể thử xem," Hắn thậm chí cũng không quay đầu lại, uy Hi*p cô, "Nếu cô không đi, chồng cô, con cô..."
Hắn sẽ tìm bọn họ ư?
Cố Bảo Bảo vô lực ngồi xuống ven đường hắn sẽ tìm ra Nhạc Nhạc, hắn sẽ phát hiện tất cả, sau đó... Ngay cả Nhạc Nhạc cô cũng mất...?!
Không, không, "Mục Tư Viễn, anh không thể..." Cô đứng dậy đuổi theo hắn, kéo cánh tay hắn lại, "Tôi đi, lập tức đi..."
Hoan Hoan cô có thể không cần, chỉ cần cô giữ dược duy nhất Nhạc Nhạc mà thôi!
Nhưng mà, hắn lại nói, "Muộn rồi, Cố Bảo Bảo, muộn rồi!"
"Muộn rồi?"
Mục Tư Viễn tàn khốc gật đầu, "Cô không nên quay về, cô không nên để tôi gặp được cô, cô không nên..." Kết hôn với người đàn ông khác, lại còn khoe khoang trước mặt hắn?!
Hắn lạnh lùng đẩy cô ra: "Chín giờ sáng ngày mai, xin cô đi làm đúng giờ."
Nói rồi hắn lên xe, bánh xe ngoặt thật nhanh, bụi nước bắn tung tóe lên mặt cô, nhưng cô đã không phân biệt rõ, trên mặt là nước trên đường bắn vào hay là nước mắt nữa.
Mục Tư Viễn rẽ qua mấy ngã tư liền thấy Trịnh Tâm Du còn đứng ở đường gần bệnh viện chờ hắn.
"Lên xe đi." Hắn dừng xe, mở cửa ra.
Trịnh Tâm Du ngồi vào, nịt chặt dây ăn toàn: "Không còn sớm nữa, đưa em về nhà trước đi."
"Đi uống rượu." Hắn lời ít mà ý nhiều ra lệnh, lái xe đến quán bar.
Cô không đoán được hắn và Cố Bảo Bảo đã nói gì, nhưng từ nét mặt với tốc độ uống rượu của hắn mà xem hẳn là không có chuyện gì tốt.
"Tư Viễn," Cô suy nghĩ, "Kỳ thực anh vẫn yêu Cố Bảo Bảo, mặc dù anh lúc nào cũng không thừa nhận."
Mục Tư Viễn tự tiếu phi tiếu, quay lại nhìn cô chăm chú, "Du Nhi, người anh yêu, lẽ nào em không biết?"
"Đừng, đừng, "Trịnh Tâm Du vội vã nhìn sang chỗ khác, "Em nhớ là đã sớm cự tuyệt anh rồi."
"Nếu bị cự tuyệt mà không yêu, vậy có thể coi là yêu ư?"
Hắn nói, bỗng nhiên sửng sốt, những lời quen thuộc này đã có người nào đó nói với hắn, nói rất nhiều, cho nên hắn có thể quen thuộc đến mức bật thốt ra như vậy?
"Tư Viễn à," Trịnh Tâm Du không có chú ý tới ánh mắt hắn, tiếp tục nói: "Bây giờ Cố Bảo Bảo cũng đã về rồi, Hoan Hoan cần có mẹ, anh vì sao không cân nhắc..."
"Cô ấy đã kết hôn rồi." Hắn cắt đứt lời cô, ngửa đầu uống rượu.
"Cái gì?" Trịnh Tâm Du tưởng mình nghe lầm.
"Cô ấy đã kết hôn rồi," Mục Tư Viễn nhắc lại, "Bọn họ đã có một đứa con!"
Dù là vậy, Trịnh Tâm Du vẫn không tin, "Không thể nào, Tư Viễn điều đó là không thể, cô ấy là ai chứ, cô ấy chính là Cố Bảo Bảo đó! Làm sao có thể lấy người khác được?"
Mục Tư Viễn đặt chai rượu xuống, miệng nhếch lên ý cười: "Du Nhi, em giật mình như vậy làm gì? Cô ấy kết hôn đúng là chuyện tốt với anh, nói thật, anh bị cô ấy cuốn lấy cũng rất phiền."
Thực sự như thế sao? Trịnh Tâm Du nhìn hắn một cái, không nói gì thêm.
Sau khi đưa cô ấy về nhà, Mục Tư Viễn một mình lái xe quay về nhà, có lẽ do rượu, trong đầu cứ quấn quýt mãi những chuyện đã qua.
-- Anh Tư Viễn, sau này anh mua sản phẩm của Cartier cầu hôn em nhé, có được không? Em muốn kiểu dáng như của Edward công tước tặng cho phu nhân ấy ---
-- Anh Tư Viễn, bây giờ anh không yêu em cũng không sao, em chờ, em tin một ngày nào đó anh sẽ thích em, em tin như vậy ---
-- Tôi kết hôn rồi, Nhạc Nhạc là con của chúng tôi --
--- Tư Viễn điều đó là không thể nào, Cố Bảo Bảo không thể nào kết hôn với người đàn ông khác được ---
"Shit!"
Mục Tư Viễn nặng nề đập vào vô lăng, xe quay đầu lại đi tới đường Lê Hoa chỗ đã bỏ lại Cố Bảo Bảo.
*****
Từ đường Lê Hoa tới nhà chỉ có hai con đường, Cố Bảo Bảo cũng không biết mình đi bao lâu về nhà.
Đến gần liền thấy Công Tôn Diệp đứng tựa ở cửa, từ tàn thuốc dưới đất có thể thấy là hắn đã đợi cô rất lâu.
"Ngại quá." Cố Bảo Bảo lộ ra nụ cười mệt mỏi, mở cửa xe ôm Nhạc Nhạc ra ngoài.
"Để anh đi!" Công Tôn Diệp ôm Nhạc Nhạc ra, bé đã ngủ thi*p đi rồi.
"Hôm nay anh rất vui, "Hắn hạ thấp giọng, "Nhạc Nhạc có thể tới tìm anh, không ngờ nó có thể nhớ tới anh!"
"Em cũng rất vui." Cố Bảo Bảo cười, nước mắt không ức chế được tuôn ra làm ướt đẫm hai gò má.
"Em sao vậy?" Công Tôn Diệp nóng nảy đặt Nhạc Nhạc lại vào xe, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô.
"Em về trễ như vậy, có phải xảy ra chuyện gì không?" Hắn ôn nhu khiến Cố Bảo Bảo mềm nhũn.
Năm năm qua, hắn trước sau như vậy, lúc nào cũng vào lúc cô yếu ớt nhất làm bạn bên cạnh cô.
Cho nên, cô không đành lòng để hắn lo lắng.
"Không có gì," Cô lùi lại, lắc đầu, "Em chỉ không yên tâm về Nhạc Nhạc thôi." Cô nhanh chóng lau đi nước mắt, cúi đầu ôm Nhạc Nhạc ra.
"A Diệp, hôm nay cám ơn anh." Nói rồi cô chuẩn bị lên lầu.
"Bảo Bảo!" Hắn kéo cô lại, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em mau nói cho anh biết đi!"
"Thật không có, em... Ưm..." Cả người cô cứng đờ, môi đã bị hắn bịt kín.
Môi hắn vừa mềm mại vừa ấm áp, nụ hôn của hắn vừa dịu dàng vừa cẩn thận, không mang theo bất kỳ sắc thái tình dục gì, hắn chỉ là cho cô một sự ấm áp mà thôi.
Nhưng cô sao có thể yên tam thoải mái tiếp nhận được đây?
Cô vội vàng đẩy ra, xấu hổ không biết nói gì, bỗng nhiên một ánh sáng mạnh mẽ chợt lóe.
Cô theo bản năng nhắm mắt lại, nghe được tiếng xe rít gào trên phố cách đó không xa, mang theo từng cơn gió lạnh làm bay tóc cô.
"Tên say rượu!" Công Tôn Diệp nhanh chóng dùng cơ thể chặn lại cho cô và Nhạc Nhạc, không cho Nhạc Nhạc trong lòng cô bị lạnh.
"Xin chào, tôi là... Cố Bảo Bảo, hôm nay tới báo danh." Đứng trước cửa phòng làm việc thư kí, Cố Bảo Bảo cẩn thận chào hỏi.
Cô không biết là Mục Tư Viễn đã giao phó gì cho chủ nhiệm thư kí chưa.
Nghe tiếng, chủ nhiệm thư ký ngẩng đầu lên, quan sát cô một lượt, trong mắt toát ra sự nghi hoặc và coi thường với dáng vẻ quê mùa của cô: "Cố Bảo Bảo?"
Trong lòng cô trầm xuống, lẽ nào Mục Tư Viễn còn chưa có giao phó cho phòng thư ký?
Quả nhiên, chủ nhiệm thư ký lắc đầu: "Tôi không có nhận được chỉ thị gì của tổng giám đốc cả."
Có lẽ là tối hôm qua hắn đã quyết định quá vội vã nên còn chưa kịp chỉ thị đi.
"Không sao, vậy tôi chờ tổng giám đốc cũng được." Cô lui ra ngoài, đi tới chờ ở cửa thang máy.
Thang máy đóng lại mấy lần, năm thư kí của hắn đều đến đông đủ, hắn lại chậm chạp chưa có xuất hiện.
"Cái cô kia là ai vậy?" Chợt, bên trong phòng thư ký truyền đến tiếng nghị luận, âm lượng không nhỏ, dường như cố ý để cô nghe thấy.
"Không biết. Nói là tới báo danh."
"Báo danh?" Từng tiếng cười kinh ngạc vang lên, "Cô xem quần áo cô ta kìa, có phải là của bà ngoại cô ta không vậy? Lẽ nào khẩu vị của tổng giám đốc lại thay đổi?"
Tiếng cười không chút kiêng kị như đâm vào lòng cô, Cố Bảo Bảo cảm thấy vừa không chịu nổi lại vừa quen thuộc.
Năm năm trước, cô không phải cũng ngồi trong phòng thư kí, mặc ý chế giễu từng thư kí mới tới hay sao?
Cô cho rằng những người bị cô chế giễu kia sẽ không còn tự tin, sẽ không còn vọng tưởng nhúng chàm anh Tư Viễn của cô nữa.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó thật sự rất ấu trĩ!
"Đinh..."
Thang máy lại mở ra, cô ngẩng lên, rốt cuộc thấy được bóng dáng quen thuộc, nhưng hắn chỉ cúi đầu thảo luận công việc, hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của cô.
"Mục... Tổng giám đốc..."
Cô muốn đuổi theo, lại bị chủ nhiệm thư ký ngăn lại, "Không thấy tổng giám đốc đang bàn công việc hay sao?" Lúc nói thì Mục Tư Viễn đã vào phòng làm việc rồi.
"Tổng giám đốc với quản lí bộ môn họp, cô chờ đi." Chủ nhiệm thư ký nói bổ sung.
Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Xin hỏi, tổng giám đốc thật sự không có sắp xếp công việc của tôi sao?"
"Ai biết được?" Chủ nhiệm thư ký khoanh tay, "Có lẽ là vậy, nhưng tổng giám đốc có thể quên."
"Vậy tôi... Có thể gặp tổng giám đốc được không?"
Chủ nhiệm thư ký liếc cái ghế trong góc, "Chờ đi!"
Chờ?!
Cô yên lặng ngồi trên ghế, khó lắm mới thấy mấy vị quản lí kia đi ra, cô còn chưa kịp đứng dậy lại thấy có người vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy cũng tới 4h30 chiều.
Cố Bảo Bảo vừa khát vừa đói, mỗi người ra vào thang máy đều nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, nhưng không ai để ý tới cô, cô giống như là một chú cún bị lưu lạc.
Gần tới năm giờ, cô không thể chờ thêm nữa, vịn ghế đứng lên chuẩn bị đi tới trường đón Nhạc Nhạc.
"Cố tiểu thư!" Song, lúc này chủ nhiệm thư ký bỗng nhiên đi tới trước mặt cô: "Tổng giám đốc giờ có thời gian gặp cô."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc