Cục Cưng Có Chiêu - Chương 73

Tác giả: Vi Lan Tử Mặc

Chương 73: Cậu tống, xin tự trọng
Vốn Thẩm Hạ Lan định nhân nhượng cho xong, cũng không có ý định vừa quay lại đã đối chọi gay gắt với người lớn, huống hồ cô cũng không muốn gây thù hằn, nhưng rõ ràng má Trương lại không nghĩ như vậy.
Đổi một gương mặt khác trở về, giống như thay đổi một thân phận khác, má Trương đối với cô không có thể giống như đối với mợ chủ trước đó, ngược lại là vẻ mặt chán ghét như đối với mấy hồ ly tinh bên ngoài.
Tiểu Tử còn muốn nói gì nữa, lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn cản.
"Má Trương, tôi quên nói cho má biết, vừa rồi tôi gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, vẫn chưa cúp điện thoại đâu."
Nói xong, Thẩm Hạ Lan thả điện thoại vào trong túi áo, đẩy xe lăn trở về phòng mình.
Má Trương trợn tròn mắt.
Cái gì?
Cậu chủ nghe thấy được những gì bà nói?
Má Trương lập tức căng thảng.
Bà vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, nhưng điện thoại của Diệp Ân Tuấn vẫn luôn trong trạng thái bận.
Má Trương hoàn toàn sợ hãi.
Xong rồi xong rồi!
Diẹp Ân Tuấn nhất định sẽ trách bà.
Cái con Lisa đáng giận này, quả thật không phải là thứ gì cả!
Má Trương hận hận trừng mắt nhìn bóng lưng Thẩm Hạ Lạn, ánh mắt oán độc không chút che dấu.
Thẩm Hạ Lan lại không thèm để ý, chỉ cần có thể làm mình tạm thời yên tĩnh là được rồi.
Tiểu Tử dưới ý của Thẩm Hạ Lan đi nấu cơm.
Diệp Ân Tuấn từ hôm đó bắt đầu không quay lại nhà cũ họ Diệp nữa, hình như vẫn ngủ ở công ty.
Tập đoàn Hoàn Trí trải qua mười ngày cứu vãn, những tổn thất kia cũng hạ xuống thấp nhất. mà Diệp Ân Tuấn vừa mới đàm phán một cuộc làm ăn lớn, trực tiếp kéo lại những tài nguyên bị tổn thất chảy ra ngoài kia, làm cho những cổ đông của hội đồng quản trị không lời nào để nói.
Qua mười này điều dưỡng, chân của Thẩm Hạ Lan đã khỏe hơn, sau khi bác sĩ kiểm tra nói không vấn đề gì..
Trong mười ngày này, nhà họ Diệp mặc dù thể hiện ra ngoài gió êm sóng lặng, Tiểu Tử và má Trương trong sáng ngoài tối so chiêu, đáng tiếc là thực lực hai người ngang nhau, không ai áp chế ai.
Đối Thẩm Hạ Lan mà nói, cái này cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Thẩm Minh Triết vẫn mỗi tối gọi video với cô.
Tên nhóc này rám đen, nhưng tính cách sáng sủa hơn nhiều, nhìn ra được cậu bé rất thích đặc huấn bên kia, mà mấy hôm nay Diệp Tranh cũng gọi video với Thẩm Minh Triết, lại là một đứa bé hoạt bát đáng yêu..
Hôm nay cuối cùng có thể rời khỏi xe lăn, Thẩm Hạ Lan vô cùng vui vẻ. Cô không thể chờ đợi được muốn ra ngoài hít thở không khí.
Còn tiếp tục ở nhà cũ họ Diệp, có thể cô sẽ bị ngộp ૮ɦếƭ mất.
Thẩm Hạ Lan thay xong một bộ quần áo thoải mái, vừa ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy Tiểu Tử từ bên ngoài đi vào.
"Cô Thẩm muốn đi ra ngoài?"
"Ừ, đi ra ngoài dạo, làm sao vậy?"
Mười ngày này Thẩm Hạ Lan thái độ ôn hòa với Tiểu Tử, Tiểu Tử cũng không để ý, cô ta cung kính nói: "Không có gì, Cô Thẩm muốn đi đâu? Tôi đi lái xe."
"Tôi muốn đi dạo một mình."
Thẩm Hạ Lan không quen có người đi theo.
Nhưng mà Tiểu Tử rất kiên trì.
"Cô Thẩm, cảm giác tồn tại của tôi rất thấp. Diệp tổng bảo tôi đến bên cạnh cô, là vì để bảo vệ cô. Xin cho phép tôi đi theo."
Tiểu Tử nói vô cùng thành khẩn.
Thẩm Hạ Lan cũng không muốn làm cô ấy khó xử, chỉ gật nhẹ đầu, tùy ý Tiểu Tử đi lấy xe.
Má Trưởng vẫn giông như là con chuột trong ngách, tùy thời nhảy ra từ một nơi bí mật nào đó..
Thẩm Hạ Lan xem như không thấy bà ta, gọi Tiểu Tử đi ra ngoài.
Không khí bên ngoài rất tốt, cảm giác có thể giẫm hai chân trên đất càng tốt hơn.
Thẩm Hạ Lan và Tiểu Tử lại xe đến bờ biển, không ngờ lại gặp Tống Dật Hiên ở đây..
Từ sau lần chia tay trước, Tống Dật Hiên cũng không đến tìm Thẩm Hạ Lan, hôm nay có thể chạm mặt, Thẩm Hạ Lan đang do dự có nên chào hỏi hay không, Tống Dật Hiên đột nhiên phát hiện ra Thẩm Hạ Lan.
"A, người đẹp! Nhớ cô ૮ɦếƭ mất thôi!"
Tống Dật Hiên giơ hai tay chạy về phía Thẩm Hạ Lan.
Tiểu Tử khẽ nhíu mày, theo bản năng bước lên, ngăn Tống Dật Hiên lại.
Tống Dật Hiên vội vàng không kịp chuẩn bị, không phanh lại kịp, cả người nhào vào trong иgự¢ Tiểu Tử, lập tức bị Tiểu Tử ném qua vai vứt ra ngoài.
"Mẹ nó! Người phụ nữ dã man này ở đâu đến vậy!"
Tống Dật Hiên ngã chỏng vó, lập tức nóng nảy.
Thẩm Hạ Lan vốn còn có chút áy náy, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ buồn cười bây giờ của Tống Dật Hiên, cô nở nụ cười.
Tống Dật Hiên uất ức sắp khóc rồi
"Lisa, tôi bị đối xử thế này em còn cười được, em không sợ làm tổn thương trái tim yếu đuối của tôi sao?"
Tống Dật Hiên khoa trương làm vẻ ôm иgự¢, lại lần nữa chọc cười Thẩm Hạ Lan.
"Được rồi, được rồi, anh đừng đùa nữa, nhiều người nhìn như vậy, anh là cậu lớn nhà họ Tống còn cần mặt mũi không chứ?"
Thẩm Hạ Lan bước lên kéo Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên mượn lực dựa vào bả vai Thẩm Hạ Lan,
"Đâu còn mặt mũi gì? Vừa rồi bị người phụ nữ kia ném xuống đất đã mất hết mặt mũi rồi, bây giờ còn cần mặt mũi gì nữa chứ."
"Anh đây là trách tôi?"
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dáng vẻ uất ức của anh ta, không hiểu sao nhớ đến Thẩm Minh Triết.
Ừ, tên nhóc thối kia có chút nhớ nó rồi.
Tống Dật Hiên thấy tâm trạng Thẩm Hạ Lan có chút hốt hoảng, không khỏi hỏi một câu, "Nhìn người đẹp trai như tôi đây em nghĩ gì thế? Ngạn vạn đừng nói với tôi em nhớ tên khốn Diệp Ân Tuấn kia, nếu không tôi sẽ tổn thương ૮ɦếƭ."
Thẩm Hạ Lan lần nữa cười cười nói: "Anh ở đây làm gì?"
"Còn có thể làm gì? Tên khốn Diệp Ân Tuấn kia, lòng dạ hẹp hòi, người đàn ông xấu xa tính toán chi li đó, bởi vì lần trước tôi hẹn cô ra ngoài ăn bữa sáng, anh ta gần đây giống như điên chống đối lại sản nghiệp nhà họ Tống chúng tôi. Tôi cũng sắp sứt đầu mẻ trán. Anh ta không ngủ sao? Một ngày 24 tiếng đều nhìn chằm chằm vào nhà họ Tống chúng tôi phải không? Cái tên điên này!"
Tống Dật Hiên nhắc đến Diệp Ân Tuấn đã hận dến nghiến răng kèn kẹt..
Mấy hôm nay Diệp Ân Tuấn chỗ nào cũng nhắm vào anh ta không còn, còn liên hợp với một số công ty nước ngoài chèn ép hạng mục gần đây của anh ta, còn sắp xếp ban thanh tra đến kiểm tra chuyện anh ta trốn thuế.
Mẹ nó, anh ta trốn thuế lúc nào chứ?
Mấy hôm nay Tống Dật Hiên không có một giấc ngủ ngon.
Anh ta biết đây là trừng phạt Diệp Ân Tuấn cho anh ta vì mang Thẩm Hạ Lan từ nhà họ Diệp đi, nhưng mà muốn làm anh ta dừng tay, đừng có mơ.
Nhớ đến những giọt nước mắt chua xót mấy ngày qua, Tống Dật Hiên hận không thể nước mắt nước mũi nói rõ với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cứ dùng dằng với một người đàn ông như vậy bên bờ biển quả thật rất kỳ cục, vội vàng đẩy anh ra nói: "Tổng giám đốc Tống, anh vẫn là nghĩ xem nên đối phó với Diệp Ân Tuấn thế nào đi."
"Tôi mới không sợ anh ta, tôi gặp chiêu phá chiêu, anh ta có thể làm gì tôi? Tôi tuân thủ pháp luật, anh ta muốn đổ oan cho tôi cũng không được."
"Nhưng mà anh ta làm anh không thể làm việc nghỉ ngơi bình thường đây không phải là muốn mạng sao?"
Thẩm Hạ Lan nói trúng tim đen.
Tống Dật Hiên lập tức như bóng cao su xì hơi, cả người suy sụp
"Lisa, cô cũng đả kích tôi! Có phải là cô cũng không yêu tôi rồi không?"
"Tình yêu giữa chúng ta rất sâu nặng! Ngoan! Đừng ồn ào. Chị muốn ngắm cảnh, ngoan một chút!"
Thẩm Hạ Lan vỗ đầu Tống Dật Hiên, giống như anh là một đứa bé.
Tống Dật Hiên cũng không ghét, mà lại ngồi chổm hổm dưới tay Thẩm Hạ Lan.
"Lisa, tôi có một cách có thể đả kích Diệp Ân Tuấn, cô có muốn nghe không?"
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tống Dật Hiên rất kỳ quái.
Anh ta không che dấu sự chán ghét và đối địch của bản thân với Diệp Ân Tuấn, nhưng anh ta cũng biết quan hệ bây giờ giữa mình và Diệp Ân Tuấn, cũng không giấu diếm hành tung và kế hoạch của mình, người đàn ông này rốt cuộc có ý gì?
"Tôi không muốn nghe, tôi không hứng thú với chiến tranh giữa hai người."
Thẩm Hạ Lan trực tiếp đẩy đầu anh ta ra.
Tống Dật Hiên không đứng vững, đặt ௱ôЛƓ ngồi lên cát, anh ta cũng không đứng dậy, ngồi ở chỗ kia cười nói: "Tôi nghe nói Diệp Ân Tuấn có một trụ sở huấn luyện bí mật, vẫn luôn dùng để huấn luyện bảo an của nhà họ Diệp. Bên ngoài đồn đãi những bảo an của nhà họ Diệp là binh xuất ngũ, kỳ thật không phải, đều là Diệp Ân Tuấn tự mình lựa chọn huấn luyện ra. Trước kia tôi không biết chỗ, gần đây biết được vị trí chính xác, là một hòn đảo cô đơn. Tình yêu à, em nói tôi dẫn em đi du lịch một vòng thì sao a?"
Con mắt Thẩm Hạ Lan lập tức híp lại
"Căn cứ huấn luyện, anh lấy thông tin này từ đâu?"
"Em đừng có để ý, em nói có muốn đi cùng với tôi?"
Đề nghị của Tống Dật Hiên đúng là làm người ta động tâm.
Thẩm Hạ Lan rất nhớ Thẩm Minh Triết, cho dù mỗi ngày đều gọi video, cũng không thể bằng được nhìn thấy người thật. Nhưng mà, nếu đi cùng với Tống Dật Hiên, anh ta chỉ ngoan ngoãn đến chơi sao?
Nếu như động vào đứa bé thì làm sao?
Trên đảo còn có Minh Triết và Lam Tử Thất nữa.
Thẩm Hạ Lan do dự, Tống Dật Hiên lại kéo cô một cái, cười nói: "Ai ya, đừng suy nghĩ, đợi em suy nghĩ xong, hoa cúc cũng lạnh rồi. Hôm nay đúng lúc tôi chuẩn bị máy bay, nếu như không phải gặp em. Tôi có thể tự mình bỏ đi rồi, bây giờ có em làm bạn, tôi phát hiện ông trời quá tốt với tôi."
Nói xong thì xô Thẩm Hạ Lan lên xe, đi.
Đúng lúc này, Tiểu Tử đột nhiên đi đến, trực tiếp tách Thẩm Hạ Lan và Tống Dật Hiên ra, hơn nữa theo bản năng kéo Thẩm Hạ Lan ra sau.
"Cậu Tống, xin tự trọng!"
Tống Dật Hiên lần thứ hai bị Tiểu Tử ngăn lại, sắc mặt lâp tức trầm xuống..
"Tôi nói cho cô biết, ông đây không có quy tắc không đánh phụ nữ, cô còn cản tôi nữa, cô có tin tôi đánh cô không!"
Tống Dật Hiên đưa nắm đấm, dáng vẻ vô cùng hung dữ.
Tiểu Tử không thèm để ý đến anh ta, định quay lại mang Thẩm Hạ Lan đi, chợt nghe thấy tiếng gió từ phía sau vang lên, công kích của Tống Dật Hiên đã đến trước mặt.
Thẩm Hạ Lan không ngờ hai người kia nói động thủ là động thủ, vội vàng lùi sang một bên, muốn khuyên can, lại nghĩ thân thể mình yếu đuối, cô quyết định vẫn là thôi đi.
Tiểu Tử và Tống Dật Hiên nhanh chóng lao vào đánh nhau.
Thẩm Hạ Lan dù sao nào cũng không ngờ một công tử ăn chơi như Tống Dật Hiên, thân thủ thế mà có thể đánh ngang tay với Tiểu Tử.
Trong lòng cô rối rắm.
Cô rất nhớ Thẩm Minh Triết, cũng muốn đi cùng với Tống Dật Hiên đến trụ sở huấn luyện xem con bây giờ thế nào, nhưng nhớ đến an toàn của Thẩm Minh Triết, Thẩm Hạ Lan vẫn có chút không quá yên tâm.
Sau khi lấy điện thoại di động ra, Thẩm Hạ Lan chọn số điện thoại của Diệp Ân Tuấn.
Cô do dự một chút, vẫn nhắn cho Diệp Ân Tuấn một cái tin.
"Tống Dật Hiên tra ra được vị trí của trụ sở huấn luyện, bây giờ chúng tôi cùng nhau đến đó."
Nhắn những lời này xong Thẩm Hạ Lan tắt điện thoại.
Cô biết mình làm thế Diệp Ân Tuấn có thể giận điên lên, nhưng mà vậy thì sao? Có thể làm Diệp Ân Tuấn khó chịu, cô rất thoải mái.
Huống chi cô đã nói với Diệp Ân Tuấn là Tống Dật Hiên muốn đi, với tâm tư như Diệp Ân Tuấn, nhất định sẽ cử người ở căn cứ huấn luyện làm tốt biện pháp phòng ngự.
Cô không quan tâm đến sự tranh đấu giữa Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn, cô chỉ muốn gặp con mình mà thôi. Nhưng mà vào lúc này, một tiếng thét kinh hãi truyền đến, sợ đến mức Thẩm Hạ Lan vội vàng quay đầu lại, hình ảnh đó làm cô trực tiếp ngây người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc