Cục Cưng Có Chiêu - Chương 72

Tác giả: Vi Lan Tử Mặc

Chương 72: Không có ảnh hưởng gì đến tôi
“Má Trương!”
Thẩm Hạ Lan muốn giải thích điều gì đó với má Trương, nhưng má Trương chỉ để lại cho cô một bóng lưng thờ ơ.
Xem ra má Trương thật sự bị xúc phạm rồi.
Thẩm Hạ Lan thở dài, không biết nên có thái độ gì với việc Diệp Ân Tuấn tự mình làm chủ.
Một mình cô đi đến phòng bếp, định làm cái gì đó để ăn, nhưng trong phòng bếp lại không có cái gì, trong tủ lạnh cũng trống rỗng.
Nhà họ Diệp lớn như vậy sao có thể không có nguyên liệu chuẩn bị sẵn chứ?
Lý do duy nhất giải thích cho chuyện này chính là má Trương đã bắt đầu nhắm vào cô, thật sự không để cô có được chỗ đứng trong gia đình này.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút không nói lên lời.
Cô lấy điện thoại ra, đặt một chút đồ ăn ở trên Mỹ Đoàn.
Trong thời gian đợi đồ ăn đến, Thẩm Hạ Lan tiếp tục ngồi trong phòng khách suy nghĩ về bản thiết kế.
Ý tưởng của Diệp Ân Tuấn thật sự rất gần với suy nghĩ của cô, tối thiểu phải dựa vào tính năng an toàn, thiết kế bên ngoài đẹp là chủ yếu. Bây giờ thị trường xe thể thao cạnh trang vô cùng kịch kiệt, hơn nữa mặt bằng chung của mọi người ngày càng cao, yêu cầu của mọi người với chiếc xe của mình cũng được tăng lên, không chỉ là một phương tiện đi lại như trước đây, còn phải thoải mái, tiện nghi.
Thẩm Hạ Lan biết ngành công nghiệp ô tô của nhà họ Diệp nhắm đến đối tượng là những người trẻ tuổi, đương nhiên thiết kế bên ngoài phải hoa lệ và thời thượng hơn một chút, nhưng bây giờ nguyên tố của ô tô nhiều như vậy, muốn đổi mới không phải là chuyện dễ dàng.
Cô đang trầm ngâm suy nghĩ, tiện tay vẽ vài bản thảo để sang bên cạnh, đến lúc định cầm lên xem, những bản thảo kia lại không thấy.
Không thấy nữa?
Thẩm Hạ Lan hơi cau mày.
Đây là nhà cũ của nhà họ Diệp, không thể có kẻ xấu đi vào lấy trộm bản thảo thiết kế của cô.
Thẩm Hạ Lan nhìn xung quanh, phát hiện mà Trương đang tưới hoa ở cách đó không xa, cô hơi cau mày.
“Má Trương, má có nhìn thấy bản thảo thiết kế của tôi không?”
Thẩm Hạ Lan đẩy xe lăn đi qua, hỏi một cách vô cùng ôn hòa.
Nhưng má Trương lại giống như không nghe thấy lời Thẩm Hạ Lan nói, nên tưới hoa như thế nào thì tưới hoa như thế, không hề để ý đến Thẩm Hạ Lan.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan bị má Trương đối xử lạnh lùng như vậy khi ở nhà họ Diệp.
Thử nghĩ xem má Trương lúc trước tốt bụng và hiền lành như thế nào, bây giờ cô đã thay đổi? Hay là má Trương đã thay đổi? Hay là ngay từ đầu lập trường của hai người đã khác nhau.
Thẩm Hạ Lan nhìn má Trương nói: “Có thể má nhìn tôi không thuận mắt, cũng có thể ngáng chân tôi, nhưng những bản thiết kế kia là thứ mà Diệp Ân Tuấn cần, nếu như má cảm thấy làm như vậy có thể khiến tôi mất mặt ở trước mặt Diệp Ân Tuấn, tôi nghĩ có thể má đã nhầm. Rời khỏi Diệp Ân Tuấn, mất đi tập đoàn Hoàn Trí, tôi có thể quay về Mỹ làm thiết kế ở tập đoàn HJ của tôi, đối với tôi mà nói không có ảnh hưởng gì, nhưng nếu như đơn hàng này của Diệp Ân Tuấn bị tổn thất, tập đoàn Hoàn Trí bị tổn thất bao nhiêu tiền má có thể tự mình tính toán.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan cũng không quan tâm má Trương có phản ứng như thế nào, đẩy xe lăn đi về phòng.
Sắc mặt của má Trương rất khó coi, nhưng cũng đang trầm tư suy nghĩ.
Người đưa đồ ăn đến, Thẩm Hạ Lan đẩy xe lăn ra lấy đồ ăn, nhìn thấy mấy bức bản thảo thiết kế của mình đã được đặt trở lại vị trí cũ.
Cô liếc nhìn má Trương, má Trương vẫn đang bận rộn như cũ, dường như không biết gì về chuyện này, nhưng Thẩm Hạ Lan biết, sự bảo vệ của má Trương với Diệp Ân Tuấn vẫn không hề thay đổi.
Thẩm Hạ Lan thu dọn mấy bức bản thảo thiết kế, cũng vứt ra đầu một tình tiết nhỏ như vậy.
Má Trương nhìn Thẩm Hạ Lan thu lại mấy bản thảo thiết kế, cầm về phòng, đôi mắt hơi lóe lên, cũng không biết cô có nói chuyện này với Diệp Ân Tuấn không.
Nếu như Thẩm Hạ Lan nói chuyện này cho Diệp Ân Tuấn biết, vậy thì không biết Diệp Ân Tuấn có trách bà ấy không?
Lông mày của má Trương nhíu chặt lại.
Bà ấy vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn.
“Diệp tổng, cô Lisa ngồi trong phòng khách để thiết kế, có thể bị gió thổi vào gầm ghế, nhân viên quét dọn của chúng ta không biết, nên đã vứt vào thùng rác. Lúc nãy thấy cô Lisa đi tìm, tôi mới biết chuyện này, vội vàng gọi người đến giúp đỡ để đi tìm lại, nhưng không biết cô Lisa có tức giận không. Cậu nói không cho tôi nhúng tay vào chuyện của cô ấy, nên tôi chỉ có thể nói với Diệp tổng.”
Má Trương nói một cách rất cẩn thận.
Diệp Ân Tuấn là một người thông minh, lập tức biết được đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng thấy mà Trương vất vả nhiều năm như vậy, anh cũng không vạch trần.
“Biết rồi, lúc tan làm tôi sẽ mua một chút quà để xin lỗi cô ấy là được.”
Diệp Ân Tuấn khẽ nói.
Má Trương ngại ngùng nói: “Cậu chủ, có phải tôi lại gây rắc rối cho cậu?”
“Không, má Trương, đừng dùng ánh mắt mang theo sự định kiến để nhìn cô ấy, con người của cô ấy rất tốt.”
“Vâng.”
Má Trương đồng ý sau đó lập tức cúp máy.
Diệp Ân Tuấn không nói gì bà ấy, có lẽ vẫn quan tâm đến người nhũ mẫu này, trong lòng lập tức cảm thấy có chút an ủi.
Chỉ cần Diệp Ân Tuấn không vì chuyện này mà trách bà ấy, vậy thì bà ấy an tâm rồi, còn về Lisa, bà ấy cũng không thèm quan tâm đến cô.
Thẩm Hạ Lan vốn định ra ngoài lấy ít đồ, không ngờ không cẩn thận nghe thấy âm thanh đang nói chuyện điện thoại của má Trương.
Cô cảm thấy có chút buồn cười.
Vội vàng báo cáo với Diệp Ân Tuấn như vậy chỉ muốn sớm thanh minh cho mình, cũng không có ai như vậy.
Trước đây sao lại không phát hiện ra má Trương là người hai mặt như vậy chứ?
Có lẽ trên phương diện bảo vệ Diệp Ân Tuấn, má Trương làm không sai, nhưng thái độ với người khác, Thẩm Hạ Lan có chút không dám gật bừa.
Cô cảm thấy mình trong khoảng thời gian 3 năm mình sống ở nhà họ Diệp
Có lẽ là vì trong mắt, trong lòng của cô đều là Diệp Ân Tuấn, nên mới bỏ qua thói quen và tính cách của những người xung quanh.
Thẩm Hạ Lan có chút thất vọng, cũng không muốn ra ngoài gặp má Trương, quay lại trước bàn nhập tâm vào công việc.
Thời gian từng giây từng phút trôi, bất giác đã đến tối.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy cửa phòng có người gõ cửa, cô sững sờ một lúc, mới phát hiện đã chạng vạng tối, ánh chiều tà chiếu vào trong lòng, lại có một vẻ đẹp khác.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn vang lên.
Thẩm Hạ Lan thở dài, đẩy xe lăn đi qua mở cửa, không ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đứng ngoài cửa, mà má Trương đang đứng cách đó không xa để quan sát.
Cô cười nói: “Diệp tổng, có chuyện gì?”
“Nghe nói một ngày hôm nay em đều ở trong phòng, cũng không cần phải liều mạng như vậy, thời gian thiết kế vẫn còn kịp.”
Diệp Ân Tuấn có chút đau lòng.
Thẩm Hạ Lan tự động bỏ qua sự đau lòng trong mắt anh, cười nói: “Không sao, dù sao đây cũng là công việc của tôi. Hoàn thành sớm một chút tôi cũng có thể sớm được nghỉ ngơi.”
“Em ra đây, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Diệp Ân Tuấn đẩy Thẩm Hạ Lan ra khỏi phòng.
Má Trương vẫn đang đứng cách đó không xa để quan sát, thấy Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài, vội vàng quay đầu đi, dáng vẻ chột dạ, dáng vẻ chột dạ kia không cần quá rõ ràng.
Thẩm Hạ Lan cũng không để ý, chỉ là lúc nhìn thấy có một cố gái trông rất thanh tú đứng trong phòng khách có chút ngạc nhiên.
“Đây là ai?”
“Đây là vệ sĩ và bảo mẫu mà tôi tìm cho em, thân thủ rất tốt, từ hôm nay sẽ đi bên cạnh để bảo vệ em. Em có chuyện gì cần thì cứ tìm cô ấy, cô ấy tên Tiểu Tử.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có chút sững sờ.
Buổi trưa má Trương mới nói là Diệp Ân Tuấn muốn tìm bảo mẫu đi theo cô, không ngờ nhanh như vậy đã tìm được.
“Tôi có thể từ chối không?”
Thẩm Hạ Lan hỏi một câu.
“Không thể!”
Câu trả lời của Diệp Ân Tuấn nằm trong dự đoán của Thẩm Hạ Lan.
Cô nhún nhún vai, nói với Tiểu Tử: “Xin chào, tôi tên là Lisa, sau này mong cô quan tâm nhiều hơn.”
“Chào mợ chủ.”
Cách xưng hô của Tiểu Tử khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.
“Tôi nghĩ có thể cô hiểm nhầm rồi, tôi không phải là vợ của Diệp Ân Tuấn, nên cô không cần gọi tôi là mợ chủ, gọi tôi là cô Thẩm là được rồi.”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan vội vàng giải thích mối quan hệ với mình, đôi mắt của Diệp Ân Tuấn trở nên sâu hơn.
Tiểu Tử nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn hờ hững nói: “Cứ làm theo những lời cô Thẩm nói.”
“Vâng, Diệp tổng, chào cô Thẩm.”
Tiểu Tử rất nghe lời, nhưng Thẩm Hạ Lan cũng nhìn ra, Tiểu Tử là người của Diệp Ân Tuấn.
Đây là muốn cài cắm một gián điệp bên cạnh cô sao? Hơn nữa còn là 24 giờ?
Thẩm Hạ Lan cười mỉa mai, sau đó thấp giọng nói: “Bây giờ tôi có thể đi chưa?”
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng mang theo sự xa lạ.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô, thấp giọng nói: “Tối nay tôi còn có một buổi tiệc, không ăn cơm ở nhà, em không cần phải trốn tránh tôi. Tiểu Tử sẽ chuẩn bị bữa tối cho em, cô ấy là chuyên gia dinh dưỡng, cô ấy biết cách phối hợp đồ ăn dinh dưỡng. Em cứ yên tâm giao tất cả cho cô ấy.”
“Yên tâm sao? Cô ấy thật sự là người của tôi? Diệp tổng đừng nói đùa.”
Lần này Thẩm Hạ Lan còn không nở một nụ cười lấy lệ.
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.
“Tiểu Tử, từ ngày hôm nay cô chỉ được nghe theo lời của cô Thẩm. Không cần chuyện gì cũng phải báo cáo với tôi, cô là người của cô ấy, cô ấy bảo cô làm cái gì thì cô hãy làm cái đó.”
“Vâng, Diệp tổng.”
Tiểu Tử gật đầu đồng ý.
Diệp Ân Tuấn hi vọng Thẩm Hạ Lan có thể ở lại bên cạnh mình, nhưng dường như Thẩm Hạ Lan lại không nhìn thấy ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, nói với Tiểu Tử: “Đi chuẩn bị bữa tối đi, tôi có chút đói rồi.”
“Vâng, cô Thẩm.”
Tiểu Tử *** khoác ra, quay người đi vào phòng bếp.
Thẩm Hạ Lan tự mình đẩy xe lăn đi đến trước máy lọc nước, lấy một cốc nước lọc, vừa quay đầu đã thấy Diệp Ân Tuấn vẫn chưa đi, không nhịn được hỏi một câu.
“Diệp tổng vẫn chưa đi sao? Không phải nói là tối nay còn có một bữa tiệc sao?”
Trái tim của Diệp Ân Tuấn lại bị đâm một cái
Cô muốn anh rời đi như vậy sao?
Nhưng anh chỉ thở dài một tiếng, sau đó quay người rời đi.
Má Trương nhìn dáng vẻ cô đơn của Diệp Ân Tuấn, cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Cậu chủ, cậu đợi đã, tôi làm cho cậu một chút đồ ăn để ăn lót dạ. Dạ dày của cậu không được tốt, ở bữa tiệc toàn uống R*ợ*u, cậu sẽ không chịu được.”
Má Trương đuổi theo, Diệp Ân Tuấn lại vẫy tay.
“Không cần đâu, tôi không đói.”
Nói xong liền lên xe.
Tiếng động cơ xe ô tô xa đần, má Trương vẫn đứng ở cửa nhìn theo, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Đến tận khi không còn nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, má Trương mới quay người đi vào, lúc ánh mắt chạm phải Thẩm Hạ Lan, má Trương hung hăng nói: “Cô rất muốn cậu chủ đi ra ngoài đúng không? Người phụ nữ như cô quả thật có trái tim độc ác.”
Thẩm Hạ Lan không biết bản thân mình đã làm cái gì, nhưng lại nhận được danh hiệu người có trái tim độc ác từ chỗ má Trương, cô cũng cảm thấy nực cười.
Vốn dĩ cô không có ý định tính toán với má Trương, ai biết được Tiểu Tử từ trong phòng bếp đi ra, sau khi nghe thấy những lời má Trương nói: “Bà là má Trương đúng không? Diệp tổng đã nói với tôi, bà chính là quản gia của cái nhà này, nhưng quản gia lại lớn như vậy, còn lớn hơn cả chủ nhân sao? Cô Thẩm nhà chúng tôi là khách quý Diệp tổng đích thân mời về, mong sau này má Trương nói chuyện khách khí một chút.”
Má Trương lập tức nổi giận.
“Cô là cái thá gì? Tôi đã ở nhà họ Diệp hai ba mươi năm, còn đến lượt một cô bảo mẫu nhỏ mới vào nói với tôi về trách nhiệm? Tôi nói cho cô biết, ở nhà họ Diệp, ngoài bà chủ và cậu chủ, những người khác đều phải nghe lời tôi. Nếu như các người cảm thấy không hài lòng thì đưa cô Thẩm nhà các người cút khỏi nhà họ Diệp đi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay