Cục Cưng Có Chiêu - Chương 67

Tác giả: Vi Lan Tử Mặc

Chương 67: Chắc có lẽ là em sắp ૮ɦếƭ rồi
Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại có chút hoài niệm bộ dạng cô gái nhỏ của cô.
Anh nhìn Thẩm Hạ Lan một chút, thế nhưng mà phát hiện trên mặt của cô ửng hồng, tất cả phiền muộn và khó chịu trong đáy lòng đột nhiên bị quét sạch sành sanh, dường như thời gian lại trở về năm năm trước, về đến cái năm mà Thẩm Hạ Lan luôn nghĩ về anh, yêu anh.
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn dịu dàng, thậm chí là khóe môi cũng hơi cong lên, hình như là tâm trạng rất không tệ.
Quản lý sảnh nhìn thấy Diệp Ân Tuấn có sự thay đổi rất nhỏ, rất biết điều mà nói: “Còn có một phòng tổng thống đang trống không, tôi sẽ cho người dẫn tổng giám đốc Diệp đến đó.”
“Thuận tiện chuẩn bị chút đồ ăn, phải tốt cho tiêu hóa, mùi vị cũng phải ngon.”
Diệp Ân Tuấn nhớ tới Thẩm Hạ Lan với Tống Dật Hiên đi ra ngoài là muốn dùng cơm, xem ra cũng chưa ăn được bao nhiêu, cho nên thuận miệng dặn dò một câu.
Không nói tới việc cho đến bây giờ quản lý sảnh vẫn chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn dẫn theo phụ nữ đến khách sạn, dựa vào thái độ hiện tại của Diệp Ân Tuấn, ánh mắt dịu dàng đó liền biết được người phụ nữ này đối với Diệp Ân Tuấn mà nói vô cùng quan trọng.
Mặc dù là không nhìn thấy rõ gương mặt của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà quản lý sảnh rất hiểu quy củ cho người dẫn đường cho Diệp Ân Tuấn trực tiếp đi đến thang máy.
Thẳng cho đến khi đi vào thang máy rồi, Thẩm Hạ Lan mới không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm, nhưng mà tay đang nắm lấy vạt áo ở trước иgự¢ của Diệp Ân Tuấn lại ướt đẫm.
Nhận ra cô khẩn trương, trong lòng của Diệp Ân Tuấn đột nhiên vui vẻ.
Xem ra đây là lần đầu tiên cô đến khách sạn làm loại chuyện này.
Nhận thức này làm cho anh cảm thấy mình đã tốt hơn.
Trên đường đi, hai người đều không nói chuyện.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Diệp Ân Tuấn cao đến dọa người, nóng đến nỗi phát nhiệt, cô muốn rút tay về nhưng mà sợ lại rơi xuống, cũng chỉ có thể dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, nghe thấy tiếng tim đập đanh thép mạnh mẽ của anh, bản thân lại bất giác khẩn trương.
Sau khi bước vào phòng, Diệp Ân Tuấn đặt cô lên trên giường, tiện tay ai cởi nút áo ở trên cổ áo sơ mi của mình ra, lộ ra xương quai xanh cường tráng.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy không khí ở trong phòng hơi nóng, cô muốn đi tìm điều khiển của điều hòa, Diệp Ân Tuấn lại chỉnh cho máy điều hòa thấp hơn một chút trước cô.
“Có muốn đi tắm trước không? Một lát nữa đồ ăn sẽ được mang đến, ăn một ít đồ trước, tránh cho một lát nữa không có thể lực.”
Diệp Ân Tuấn nói vô cùng bình thường, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại hết sức khẩn trương.
Bây giờ đừng có nói là ăn cái gì, có làm cái gì cô cũng không có sức lực.
Nhắc tới cũng thật là kỳ lạ, trước kia không phải là cũng đã từng làm với Diệp Ân Tuấn rồi à, sao bây giờ lại căng thẳng như vậy chứ?
Âm thanh nhịp tim đang đập thình thịch là cái gì đây?
Cô cảm giác trái tim của mình gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Thẩm Hạ Lan không dám nhìn thẳng vào mắt của Diệp Ân Tuấn, tay chân lại càng không biết phải đặt ở chỗ nào.
Cô nói với mình là phải thả lỏng, cũng không phải là chưa từng làm, cũng chỉ là đổi một địa điểm mà thôi, chỉ là năm năm rồi chưa từng làm mà thôi, nhưng mà những cảnh tượng đã trải qua với Diệp Ân Tuấn lại đột nhiên xuất hiện ở trong đầu của cô, hình ảnh vô cùng sắc nét, vô cùng chân thực cách nhau năm năm đột nhiên lại xuất hiện làm cho cô không thể chịu nổi.
“Tôi vẫn nên đi tắm trước thôi.”
Thẩm Hạ Lan đứng dậy muốn tự mình đi lại, một giây sau liền được Diệp Ân Tuấn bế lên.
“Đi đứng khó khăn, để tôi ôm em vào trong đó, hơn nữa chân của em không thể dính nước được, em xác định không cần sự giúp đỡ của tôi à?”
“Không cần.”
Thẩm Hạ Lan từ chối rất nhanh, làm lộ ra cô đang vô cùng căng thẳng.
Diệp Ân Tuấn yêu vô cùng bộ dạng như hiện tại của Thẩm Hạ Lan, cũng không làm khó cô nữa, buông ra để cho cô ngồi ở bên trên đổ đầy nước trong bồn tắm, chỉnh tốt nhiệt độ, lúc này mới cười nhẹ nói: “Bây giờ em không thể ngâm bồn tắm được, không thể tắm gội, cứ tắm một cái như vậy đi. Một lát xong rồi thì gọi tôi tôi, sẽ ôm em đi ra ngoài, ở trên mặt đất trơn trượt, tự em cẩn thận một chút.”
“Biết rồi, anh đi ra ngoài nhanh đi.”
Từ xưa đến nay Thẩm Hạ Lan không biết là Diệp Ân Tuấn còn có thể dịu dàng quan tâm như thế, trước kia có lần nào anh xả nước tắm ra cho cô như vậy đâu.
Nhưng mà bây giờ anh lại đột nhiên cẩn thận quan tâm như vậy, cô cảm thấy khó chịu và không quen, hận không thể để anh biến mất ngay lập tức.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị hun đỏ của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cười nhẹ một tiếng rồi rời khỏi phòng vệ sinh, đồng thời thuận tay đóng cửa đại.
Ở bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là nhân viên phục vụ đưa thức ăn đến.
Diệp Ân Tuấn kêu người ta bỏ đồ vật xuống rồi sau đó liền đi ngay.
Ở bên ngoài hơi yên tĩnh.
Thẩm Hạ Lan lắng tai nghe một hồi, cô muốn khóa cửa phòng vệ sinh lại, sau đó suy nghĩ lại một lát còn phải đi mở cửa nữa, huống hồ gì Diệp Ân Tuấn là một người nói như thế nào thì sẽ làm như thế đó. Hôm nay sợ là sẽ không tránh thoát khỏi, cho dù cô có dành cả đời ở trong phòng tắm thì cũng không phải là phải ra ngoài à?
Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Hạ Lan cố gắng hít sâu vài hơi, có làm như thế nào cũng không thể làm ổn định được tâm trạng khẩn trương của mình.
Trong đầu của cô đều là thân thể không có một chút thịt thừa nào của Diệp Ân Tuấn, cơ bắp mạnh mẽ, còn có loại cuồng dã toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cơ thể của Thẩm Hạ Lan có chút khô nóng, mặt cũng nóng đến lợi hại.
Cô vội vàng hớp một tay nước lạnh hất vào mặt của mình.
Mặc dù là năm năm không có đàn ông, nhưng mà cũng không cần phải nhớ kỹ rõ ràng như vậy chứ.
Với lại cô suy nghĩ đến chuyện này để làm gì vậy?
Chẳng lẽ là cô muốn nối lại duyên phận lúc trước với anh à?
Mặc dù là sức chiến đấu của người đàn ông này rất mạnh, cũng để cho phụ nữ phải mê luyến, nhưng mà anh cũng rất lạnh lùng vô tình không phải ư.
Thẩm Hạ Lan không ngừng xây dựng tinh thần cho bản thân, nhưng mà cô vẫn không có cách nào làm cho mình bình tĩnh lại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ở trong phòng vệ sinh vẫn không có động tĩnh gì.
Diệp Ân Tuấn hơi lo lắng.
Thẩm Hạ Lan đi đứng không tiện, sẽ không phải là xảy ra chuyện gì đó chứ.
Anh đứng dậy đi đến cửa phòng vệ sinh gõ cửa một cái rồi hỏi: “Hạ Lan, em không có chuyện gì đó chứ?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên run lên một cái, trả lời theo bản năng: “Không có gì hết.”
Cô biết là mình không thể tránh thoát, bất đắc dĩ ૮ởเ φµầɳ áo ra tắm rửa, cẩn thận dùng khăn tắm bao bọc mình lại cho thật chắc, sau đó mới thấp giọng nói: “Tôi xong rồi, anh ôm tôi ra ngoài đi.”
Lúc này ở trong lòng của cô vẫn rất căng thẳng.
Diệp Ân Tuấn mở rộng cửa phòng vệ sinh ra, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang phát sáng giống như là hoa sen vừa mới nở, thời gian năm năm cũng không để lại dấu vết trên người của cô, ngược lại còn tăng thêm một loại quyến rũ của người phụ nữ đã trưởng thành.
Cổ họng của anh xiết chặt lại, bộ phận nào đó ở trên thân thể cảm thấy đau nhức.
Đây là người phụ nữ của anh!
Diệp Ân Tuấn bước nhanh đi về phía trước, hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông trực tiếp tràn vào khoang mũi của Thẩm Hạ Lan, làm cho từng tế bào trong cơ thể của cô đều đang kêu gào, những cảm giác quen thuộc khi cách ra năm năm dường như không có bất cứ ngăn cản nào, toàn bộ đều cháy bừng lên theo bản năng.
Thẩm Hạ Lan nhắm mắt lại, lông mi đang run rẩy làm cho người khác càng thương yêu hơn.
Diệp Ân Tuấn thực sự không muốn quan tâm hiện tại mà muốn cô, nhưng mà anh vẫn nhịn được.
“Đi ra ngoài ăn cái gì trước đi, tôi tắm một cái.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn khàn khàn, hiển nhiên là đang đè nén cái gì đó.
Đương nhiên Thẩm Hạ Lan hiểu được, lần đầu tiên không đấu võ mồm với anh, nhẹ nhàng gật đầu tùy ý để cho Diệp Ân Tuấn ôm cô đi ra ngoài.
Không khí ở bên ngoài thông thoáng hơn ở bên trong phòng vệ sinh rất nhiều.
Diệp Ân Tuấn đặt cô lên trên giường, đẩy bàn ăn tới, thấp giọng nói: “Đồ ăn vẫn còn đang nóng, em ăn trước đi, em cũng đừng có uống rượu đỏ, đối với thân thể không tốt lắm, nếu như em thích thì chờ đến lúc chân của em khỏe rồi tôi sẽ uống với em.”
“Ừm.”
Lúc này Thẩm Hạ Lan đã thu lại tất cả gai góc trên người, trở nên hơi im lặng và dịu dàng ngoan ngoãn giống như là năm năm trước.
Diệp Ân Tuấn xoa lên đầu của cô theo bản năng, hành động quen thuộc này làm cho hai người đều ngây người.
Thẩm Hạ Lan kịp phản ứng đầu tiên, cho dù là trong lòng đang rung động rất lớn, nhưng mà lại cười nói.: “Tổng giám đốc Diệp đây là coi tôi thành cô gái nhỏ hả? Đừng có quên tôi đã làm mẹ của đứa bé rồi, anh không cần phải để ý đến tôi đâu, tôi có thể chăm sóc tốt cho mình, anh đi tắm nhanh đi.”
Cô làm như là mình rất bình tĩnh, nhưng mà âm thanh lại hơi run rẩy.
Diệp Ân Tuấn cũng không vạch trần cô, mỉm cười quay người ϲởí áօ khoác ra, tháo đồng hồ đeo tay, điện thoại đặt lên trên bàn, lúc này mới nhấc chân đi vào trong phòng vệ sinh.
Sau khi anh đi khỏi, hình như là hô hấp cũng đã thông thoáng hơn rất nhiều.
Thẩm Hạ Lan cố há miệng hít mấy hơi, lúc này mới cảm thấy mình như được sống lại.
Cô nhìn món ăn ở bên trên bàn ăn, đúng là coi như cũng hợp khẩu vị, mới sáng sớm đã bị mẹ trương với Tống Dật Hiên ồn ào, đúng là cô không ăn được cái gì, bây giờ bụng cũng đã reo có chút khó chịu.
Thẩm Hạ Lan cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào, Thẩm Hạ Lan cố gắng xem nhẹ, nhưng mà mắt của cô vẫn thỉnh thoảng nhìn vào bên trong một chút.
Vừa nhìn đã nhịn không được, thiếu chút nữa cô đã phun đồ ăn ở trong miệng ra ngoài.
Rốt cuộc là ai đã thiết kế phòng vệ sinh này vậy?
Mẹ nó chứ, lại là pha lê trong suốt!
Mặc dù là đã có sương mờ, nhưng mà cảm giác ௱ôЛƓ lung đó quả thật làm cho người ta quá kích thích.
Khó trách cô lại cảm thấy biểu cảm lúc nãy của Diệp Ân Tuấn không đúng, hóa ra là toàn bộ quá trình mình tắm rửa đều đã bị anh nhìn một lần.
Gương mặt của Thẩm Hạ Lan liền nóng lên.
Trời ơi!
Đầu óc của cô làm từ xi măng hả?
Sao lúc nãy cô lại không phát hiện ra vấn đề này?
Bây giờ nhìn thấy thân thể cường tráng của Diệp Ân Tuấn ở trong kính thủy tinh, cô chỉ cảm thấy nhiệt khí ở trong người dâng lên, đừng nói là đồ ăn ở trong miệng có vị gì, bây giờ cô hận không thể để cho mắt của mình bị mù.
Thẩm Hạ Lan vội vàng cúi đầu xuống nhắm mắt làm ngơ, nhưng mà trong đầu của cô vẫn phản chiếu một màn lúc nãy.
A a a a!
Cô muốn điên rồi.
Thẩm Hạ Lan nắm lấy bình rượu đỏ ở bên cạnh uống ừng ực hết nửa bình, lúc này mới cảm thấy dễ chịu được một chút.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Diệp Ân Tuấn lại vang lên.
Thẩm Hạ Lan không hề suy nghĩ mà gọi một tiếng.
“Diệp Ân Tuấn, điện thoại của anh đang reo.”
“Nghe giúp tôi đi, nếu như là của công ty thì cứ nói là ngày hôm nay tôi không rảnh đến đó.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn truyền ra từ bên trong.
Thẩm Hạ Lan lại nhìn lướt qua, quả thật là có chút đẹp mắt.
Xem ra là năm năm nay người đàn ông cũng không phung phí những bài luyện tập tốt cho cơ thể.
Cô nhìn thoáng qua dãy số ở trên màn hình di động, ba chữ Sở Anh Lạc hiển thị rất rõ ràng.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghĩ đến một biện pháp.
Sở Anh Lạc này không phải vẫn luôn sợ hãi mình và Diệp Ân Tuấn có gì đó à?
Nếu như bây giờ để cho Sở Anh Lạc biết được mình và Diệp Ân Tuấn đang ở trong khách sạn, có phải là cô ta sẽ tức giận đến nỗi đứng dậy từ trên giường bệnh, vội vàng chạy đến đây để ngăn cản tất cả?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan đột nhiên liền vui vẻ.
Đúng vậy.
Cứ làm như thế đi.
Thẩm Hạ Lan vội vàng cầm điện thoại di động lên, cô cứ vẽ mật khẩu dựa theo thói quen của lúc trước, không nghĩ đến điện thoại của Diệp Ân Tuấn lại thật sự mở được.
Trong lúc nhất thời cô có hơi kinh ngạc.
Năm năm nay thế mà anh lại không thay đổi mật khẩu điện thoại, là bởi vì quen thuộc hay là bởi vì lười biếng?
Mật khẩu mở điện thoại lúc trước vẫn là do cô đã cài đặt cho Diệp Ân Tuấn.
Trong lòng không khỏi lướt qua một tia khó chịu.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng kiềm chế lại, cô quẹt nút trả lời.
“Ân Tuấn, anh đang ở đâu vậy, em thật là khó chịu, anh đến đây thăm em đi có được không, chắc có lẽ là em sắp ૮ɦếƭ rồi.”
Giọng nói yếu đuối không xương của Sở Anh Lạc truyền tới.
Thẩm Hạ Lan gian xảo cười một tiếng, thấp giọng nói: “Xin lỗi cô nha, Ân Tuấn đang tắm, chúng tôi vừa mới mướn phòng ở Hilton, cô có chuyện gì thì chờ để sau rồi nói, chúng tôi đang bận lắm.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan trực tiếp cúp điện thoại, trong lòng lại đang nở hoa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc