Copy mối tình đầu - Chương 22

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Sau một hồi đấu khẩu nảy lửa, cuối cùng chiếc đồng hồ hàng hiệu đã xuất hiện. Em trai của Trần Mạnh Lợi là Trần Mạnh Lễ - Giám đốc phòng Tài vụ của công ty EC - cầm theo một chiếc đồng hồ nữ tới và nói: "Đồng hồ của chị sáng nay vứt trên xe của em rồi quên không lấy này."
Mọi chuyện được hạ màn một cách lãng xẹt như vậy, nhưng người của bộ phận khách hàng lúc quay về công ty liền nói, sau này, họ từ chối làm công tác vệ sinh, dọn dẹp cho công ty EC. Trần Mạnh Lợi coi thường người lao động, những lời nói ghê gớm của cô ta như cứa vào tim của những nhân viên có mặt hôm đó. Sau khi chuyện của thím Cao truyền khắp công ty, công việc vệ sinh cho EC bị tất cả mọi người tẩy chay.
Công ty của Hàn Tú đã kí hợp đồng dài hạn với EC, nếu đơn phương phá bỏ hợp đồng, chắc chắn cô sẽ phải bồi thường tiền vi phạm.
Tháng trước, chuyện này đã khiến Hàn Tú vô cùng đau đầu nhức óc. Không ngờ là đã một tháng trôi qua mà mọi người vẫn chưa nguôi được cơn giận.
Hàn Tú liền bảo: "Tháng trước, không phải tôi đã nói là sẽ thưởng thêm cho những người đi làm việc tại EC sao? Bọn họ vẫn không chịu đồng ý à?"
"Hàn tổng à, tiền đâu phải vạn năng. Lòng tự trọng của con người không thể dùng tiền mua được". Trưởng phòng Vương nói.
"Cái đó đương nhiên là đúng". Hàn Tú mím chặt môi, gật đầu tán thành, trên thế gian này, có thể khom lưng, cúi đầu vì đấu gạo chắc chỉ còn những người mặt dày như cô thôi.
Làm nghề dọn dẹp vệ sinh này thì phải biết đặt mình vào địa vị người khác mà suy ngẫm. Các dì, các thím đều ở tuổi trung niên, đáng lẽ phải được ở nhà hưởng phúc dưỡng già, âu cũng vì kế sinh nhai nên mới bất đắc dĩ phải tiếp tục lao động. Nhưng đến mức độ này, đã bỏ công bỏ sức ra làm việc mà còn bị người ta sỉ nhục, thử hỏi làm sao tâm trạng mọi người có thể dễ chịu được chứ?
Đâu phải người nào cũng có đức "nhẫn" vô bờ bến như Hàn Tú, càng bị đả kích, sỉ nhục, cô lại càng muốn moi thật nhiều tiền của những kẻ đó!
Bởi vậy, cô không thể ép nhân viên quá đáng được, trong ngành này, chính những nhân viên có năng lực là thứ quan trọng chứ không phải là khách hàng.
Hàn Tú nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi: "Hôm nay còn phải làm những việc gì nữa?"
"Công việc hôm nay không nhiều lắm, chỉ là làm sạch thảm trải sàn ở một vài công ty, văn phòng..."
"Anh đã hỏi qua các bộ phận khác chưa? Trong công ty thực sự không có ai đồng ý đi làm cho EC sao?"
"Hàn tổng à, thực lòng mà nói, đã sống gần bốn mươi năm nay rồi, lão Vương tôi chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào xấu tính đến vậy, Thảo nào, tuổi cô ta cũng không còn nhỏ nhít gì mà chẳng tìm nổi người yêu, vừa nhìn mặt thôi đã thấy đại tiểu tiện khó phân luồng rồi!"
"Khụ, khụ...". Hàn Tú cố ý ho mấy tiếng.
"Ây da, Hàn tổng à, tôi không có ý nói cô đâu. Cô khác hoàn toàn với người phụ nữ xấu tính đó, cô dễ thương hơn cô ta nhiều lần."
"Thôi được rồi, được rồi, tôi không trách anh mà. Anh mau đi sắp xếp họ làm công việc khác đi! Hôm nay, tôi sẽ tới chỗ EC. Bảo Tiểu Lưu mới về làm đi cùng với tôi!"
"Chỉ có hai người thì tôi sợ sẽ làm không xuể đâu."
Cũng đúng! Ánh mắt cô vô tình nhìn lướt qua Tiểu Thất, Hàn Tú liền nói: "À, anh không cần phải lo lắng đâu! Đường Trạch Tề sẽ đi với chúng tôi."
(3)
Sau khi Trưởng phòng Vương đi khỏi, Hàn Tú mím chặt môi rồi thở dài, CEO – ba chữ này thật vô cùng tinh tế, đúng là cô tránh không khỏi số mệnh của một "Clean Environment Obasan" - ĐẠI THẨM VỆ SINH MÔI TRƯỜNG!!!
Quay người lại, Hàn Tú lập tức mặt đối mặt, mắt gặp mắt với Tiểu Thất đang đứng phía sau lưng. Cô ho nhẹ một tiếng, vừa mỉa mai chính mình vừa than thở với anh: "Anh biết không, chỉ có thể dùng một câu như sau để hình dung về nghệ dọn dẹp vệ sinh của chúng ta, đó là "Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ăn uống kém hơn lợn, làm khổ cực hơn lừa". Vẫn biết "Lao động là vinh quang", nhưng tại sao lại có một số kẻ thích phân chia con người ra thành mấy chục loại đẳng cấp chứ? Làm nghề này thì có gì hạ tiện? Tất cả mọi người đều kiếm sống bằng đôi tay của mình mà. Trần Mạnh Lợi từ lúc sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, chẳng qua là số mệnh tốt, đầu thai đúng gia đình quyền quý thôi, chứ nếu không có bố mẹ bao bọc, lo liệu cho, chắc chắn cô ta cũng chả ra cái quái gì hết!
Bắt gặp đôi mắt mơ hồ của Tiểu Thất, Hàn Tú không khỏi cảm thấy chán nản, ảo não, lẩm bẩm: "Sao tự dưng tôi lại nói những lời này với anh nhỉ? Nói ra anh cũng đâu có hiểu."
Khoé miệng khẽ giật giật, Tiểu Thất hoàn toàn không đồng tình với câu nói vừa rồi của Hàn Tú. Tại sao lúc nào cô cũng coi thường trí tuệ của anh như thế chứ?
Nhìn thấy anh nhướng mày, Hàn Tú chợt thấy chột dạ, nhanh chóng lấp ***: "Tôi bảo này, anh cứ an tâm đi! Đưa anh tới công ty tôi làm công, tôi nhất định sẽ không để anh phải chịu thiệt đâu, đảm bảo anh sẽ kiếm được tiền. Hiện nay, nghề dọn dẹp vệ sinh đang rất "hot" đấy! Chưa kể đến những khách hàng lớn như các công ty, bệnh viên Trung ương, chỉ tính riêng các hộ gia đình thôi, chúng ta cũng có rất nhiều việc để làm. Giới trẻ bây giờ lười tới mức chẳng muốn giặt quần áo cho mình, đừng nói là lau chùi, dọn dẹp nhà cửa. Nhờ vậy mà những người như chúng ta mới tồn tại được. Anh đừng coi thường nghề dọn dẹp vệ sinh này nhé, nếu làm tốt thì sống không thua kém những công nhân viên chức ngồi trong các toà nhà to lớn kia đâu. Anh nghĩ mà xem, nếu gặp phải khách hàng không được như ý, chúng ta có thể từ chối, còn từ chối một cách thẳng thừng nữa, trong khi đó, những công nhân viên chức kia, nếu tức giận với ông chủ, họ cũng không thể nào giống như chúng ta - đập bàn rồi hét vào mặt ông chủ rằng: "Tôi không làm nữa!" đâu, bọn họ tuyệt đối không có sự khẳng khái như chúng ta được."
Tiểu Thất vẫn im lặng, mãi cho tới khi Hàn Tú nói xong một tràng, anh mới lên tiếng: "Muốn tôi làm gì, phiền cô cứ nói!"
Cô đã nói nhiều như vậy mà anh chẳng biểu lộ vẻ tán thành, dù chỉ một chút ra mặt, điều này khiến Hàn Tú vô cùng đau khổ. Có điều, tuy giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng vào giây phút này, nó lại làm Hàn Tú cảm thấy rất an tâm. Bây giờ, anh chính là nhân viên mà cô cầu được ước thấy, một người sẽ mang lại cho cô rất nhiều tiền bạc, bởi vậy, cô sẽ tạm thời bỏ qua những ân oán cá nhân để bồi dưỡng và phát triển tài năng của anh thật tử tế.
Cô cắn môi, cố tỏ ra vẻ lãnh đạm, dẫn anh tới kho chứa đồ. Tới nơi, cô đưa cho anh một bộ quần áo lao động rồi bảo rằng cho dù đi bất cứ đâu làm việc, anh cũng phải mặc bộ đồng phục này và đeo thẻ nhân viên vì đây chính là hình tượng của công ty.
Bộ quần áo lao động vốn rộng thùng thình là thế nhưng khi mặc lên người Tiểu Thất lại rất vừa vặn. Màu xanh da trời càng khiến làn da anh trông trắng hơn.
Da Hàn Tú vẫn được xem là khá trắng, vậy mà khi so sánh với Tiểu Thất, nó lại chẳng thấm tháp vào đâu. Cô chán nản than thở: "Ây da, tại sao anh còn trắng hơn cả tôi thế?"
Tiểu Thất chẳng hiểu cô muốn nói đến cái gì bèn hỏi: "Cái gì trắng hơn cô?"
Cô kinh ngạc nhìn anh, tiện miệng mỉa: "Là đầu óc anh đấy!"
Tiểu Thất lại nhếch mày, ánh mắt lộ rõ sự nghi hoặc. Anh im lặng một hồi rồi nói: "Có cách nào khiến cho làn da tôi nhanh chóng đen đi không?"
Hừ!!! Rõ ràng là tên đàn ông đáng ghét này hiểu hết những gì cô nói, vậy mà còn giả ngây giả ngô hỏi lại. Nhưng lạ thật, anh ta muốn da mình đen hơn ư? Sam Sam - người có làn da tam thất – mà nghe thấy câu này, nhất định cô ấy sẽ đánh cho anh ta một trận tơi bời.
Cô uể oải đáp: "Có đấy, bôi bột đen lên người cách nhanh nhất."
Tiểu Thất tất nhiên nhận ra Hàn Tú đang nói đùa nên lập tức phản đối: "Cách này chỉ trị được ngọn mà không trị được gốc. Sau này, từ 12 giờ trưa đến 1 giờ chiều, cô đừng sắp xếp việc cho tôi, để tôi phơi nắng một tiếng đồng hồ. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm lỡ việc của công ty đâu, cô chỉ cần cho tôi một tuần thôi."
Vốn dĩ Hàn Tú cho rằng gã "đầu trắng" này sẽ hỏi cô những câu như "mua bột đen ở đâu?"..., ai ngờ những lời nghiêm túc vừa rồi của Tiểu Thất đã làm cô phải thay đổi cách đánh giá về anh. Các cơ trên người cô bỗng giật giật, cô run run nói: "Phê chuẩn!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc