Công Chúa Thuần Thú Sư - Chương 05

Tác giả: Mễ Lộ Lộ

“Húc Bang!”
Cô nhanh như chớp mở to hai mắt nhìn trần nhà màu trắng, cái mũi ngửi ngửi được mùi thuốc sát trùng tràn ngập trong không khí.
“Anh ta mới vừa đi.” Đứng ở giường bệnh , y tá vừa điều chỉnh lượng dịch nhỏ xuống, vừa nói.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, Đào Xán Xán quay đầu, thấy cô bạn thân của mình - Viên Vô Song.
“Mình...... Làm sao có thể ở bệnh viện?”
“Trời sinh cậu vốn thiếu máu, lại phơi nắng lâu lắm như vậy, bị cảm nắng.” Viên Vô Song nhìn về phía cô,“Còn nữa, tớ thật sự không thể tin được, dinh dưỡng của cậu không đủ! Tớ đã giúp cậu truyền hai bình trợ đường máu, đợi sau khi truyền xong, là cậu có thể về nhà.”
“Vô Song,vừa rồi mình mới nằm mơ.” Đào Xán Xán tươi cười đầy mặt, không thèm để ý bạn tốt nhắc đi nhắc lại.
“Sao?” Viên Vô Song nhíu mày,“Tớ nghe ai đó gọi tên Ngao Húc Bang, chắc là ác mộng.”
“Mới không phải ác mộng.” Đào Xán Xán chu miệng lên,“Tớ vừa mới mơ thấy anh ấy xuất hiện ở trong mộng của tớ...... Không, phải nói anh ấy xuất hiện vào lúc tớ mười lăm tuổi.”
Viên Vô Song một tay cắm vào trong túi, một tay kia kéo ghế dựa đến giường bạn, ngồi xuống.
“Chậc, đầu của cậu chứa gì trong đó vậy? Nhớ ngày đó lúc cậu nhìn thấy tớ, phải mất thời gian hai năm mới nhớ rõ những chuyện có liên quan đến tớ, tên khốn khi*p Ngao Húc Bang kia mới trở về không bao lâu, hôm nay cậu đã nhớ ra rồi?”
Đào Xán Xán trừng mắt nhìn, nở rộ tươi cười ngọt ngào,“Vô Song, giống như vạch mây nhìn bầu trời, hình ảnh mơ hồ này đã ở trong đầu của tớ mười năm, hôm nay rốt cục đã để cho tớ nhìn thấy rõ ràng mặt mũi của anh ấy, nhớ lại tất cả mọi chuyện có liên quan đến anh ấy, cậu biết tớ đã kích động đến thế nào không?”
“Đương nhiên.” Viên Vô Song nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô bởi vì hưng phấn mà nhiễm đỏ ửng.“Vẻ mặt của cậu hiện giờ, giống như đã trúng được giải đặc biệt.”
Chẳng qua loại giải thưởng lớn như thế này, người bình thường không thể nào gánh nổi.
“Mình đã nhớ ra anh ấy.”
Tính toán, thời gian đã gần mười năm.
Mười năm này, bóng dáng mờ ảo đó vẫn quẩn quanh ở trong giấc mộng của mình, có đôi khi lâm vào trầm tư, cũng sẽ hiện lên trong đầu của cô.
Nhưng mặc kệ cô có cố gắng đến đâu, vẫn không có cách nào nhớ rõ diện mạo của anh, tên của anh, chỉ nhớ rõ năm đó anh tràn ngập sức sống gầm nhẹ, cùng với một đống lời thô tục.
Cô hiện tại nhớ tới mặt của anh trong giấc mộng của cô bị đánh bầm dập, mơ hồ không rõ, giờ khắc này tất cả đều rõ ràng hiện lên trong đầu của cô. Trí nhớ cuồn cuộn trào dâng như nước lũ tràn về, làm cho cô nhớ lại từng chuỗi sự kiện nối tiếp nhau. Nhưng mấy ngày hôm trước cô cùng anh gặp mặt, anh thế nhưng nói không biết cô, ngay cả hiện tại anh cũng không nguyện ý thừa nhận bản thân biết cô.
Vì sao?
Cô cắn môi dưới, không hiểu sao lại lo lắng.
“Xán Xán,” Viên Vô Song lạ lùng lắc đầu,“Cậu không biết là sau khi cậu gặp gỡ anh ấy, cuộc sống vốn dĩ tốt đẹp vui vẻ của cậu đã bị anh ấy hại thảm vô cùng đó sao?”
“Vô Song!” Cô hơi nhíu mày,“Năm đó cũng không phải lỗi của anh ấy......”
“Đúng, không phải lỗi của anh ấy.” Viên Vô Song hừ nhẹ một tiếng.“Là lỗi của cậu! cậu biết rõ bản thân cũng anh ta là người của hai thế giới khác biệt nhau, cứng rắn muốn xông vào thế giới lại của anh ta, kết quả biến thành trong lòng của các người đều có một nỗi ám ảnh, cũng khiến cho anh ấy hiện tại khi vừa nhìn thấy cậu, giống như nhìn thấy quỷ, nhưng cậu lại muốn quấn quýt lấy anh ta ૮ɦếƭ cũng không chịu buông tay, là vận mệnh của cậu bị coi thường, hay là đời trước anh ta đã nợ cậu?”
Đào Xán Xán nhỏ giọng nói. “Vô Song, mấy năm nay tớ bị mất trí nhớ, dần dần nhớ lại tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện,nhưng…. Tớ chỉ duy nhất không nhớ ra anh ấy, cậu biết đó là cái cảm giác gì không?”
“Nếu tớ biết, hôm nay tớ sẽ không đứng ở đây làm y tá.” Viên Vô Song cô có thể đến đình thờ chùa miễu , làm tiên cô rồi.
“Đó là một loại tra tấn, thống khổ lại cảm giác bất lực.” Đào Xán Xán kiên định nhìn Viên Vô Song.
“Rõ ràng trong lòng có một người rất quan trọng với mình, nhưng tất cả mọi người chung quanh đều phong tỏa tin tức , làm cho tớ không có cách nào nhớ ra, tớ không có cách nào nhớ lại chuyện có liên quan đến anh ấy, mấy năm nay tớ tựa như mua dây buộc mình, không thể giãy, không thể tìm được dấu vết gì để lại, tớ...... Sắp không thở nổi nữa.”
Viên Vô Song lạnh lùng nhìn cô,“Xán Xán, cho dù cậu không thể thở đi chăng nữa, cũng không cần thiết phải đi tìm anh ta để kích thích cho tim phổi cậu sống lại, được không? Năm đó cậu vừa gặp chuyện không may, anh ta đã bỏ quê hương đi, mười năm không về, cậu tội gì phải đem loại đàn ông này ghi tạc trong đầu? Tớ đề nghị cậu an bài một chút thời gian, tớ sẽ bác sĩ giúp cậu kiểm tra đầu óc, xem có phải có di chứng gì hay không?”
“Vô Song, mình tin tưởng anh ấy không phải loại đàn ông vô tình như thế.” Cô tin tưởng, nhất định đã có chuyện gì đó, nên mới có thể để cho anh bỏ đi, ngay cả tin tức cũng không cho cô biết.
“Vậy cậu có nghĩ tới hay không, nếu anh ta chính là loại đàn ông đó, cậu phải làm sao bây giờ?” Viên Vô Song đứng lên, hai tay chống thắt lưng, nhìn cô chằm chằm.
Hàm răng Đào Xán Xán cắn cánh môi, trầm mặc không nói.
“Cậu xem đi! Cậu hoàn toàn không nghĩ đến kết quả. Sau đó lại chịu một lần tổn thương nữa hay sao?” Viên Vô Song cau mày.
Không biết đời trước cô đã tạo cái nghiệt gì, bạn bè quanh cô một người lại một người càng ngây ngô hơn, một người so với một người càng ngốc nghếch hơn.
“Vô Song, kỳ thật mặc kệ kết quả như thế nào, tâm lý của tớ chỉ có một đáp án, tớ tin tưởng anh ấy.” Đào Xán Xán lộ ra lúm đồng tiền sáng lạn và ấm áp.
Viên Vô Song hừ một tiếng,“Tùy cậu, đến lúc đó không cần bi thảm đến mức đổi tên thành Đào Thảm Thảm là tốt rồi.”
Dù sao là người khác ăn mỳ, cô là quần chúng đứng xem không cần thết phải suýt xoa kêu nóng giùm người khác, dù sao cô đã làm trọn tình bằng hữu, có nhắc nhở Xán Xán. Hôm nay người khác muốn đi tìm trở ngại, cô sẽ lên tiếng khuyên ngăn, nhưng là nếu đương sự cố ý muốn làm, vậy xin cứ tự nhiên. Dù sao cô là y tá, sau khi bị thương lại đến tìm cô, cô cũng sẽ phát huy tinh thần lương y như từ mẫu, thu lưu bệnh nhân, chăm sóc cẩn thận, chẳng qua chỉ sẽ thu phí mà thôi..
“Sẽ không.” Đào Xán Xán cười sáng rỡ, thành tâm thành ý nói:“Vô Song, van cậu giúp tớ một việc, tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy, đáp án của tớ là đúng.”
Vốn luôn lạnh lung kiêu ngạo, Vô Song lạnh lùng nhìn bạn tốt, không lập tức cự tuyệt.
Có lẽ, cô cũng hiếu kì.
Người đàn ông tên Ngao Húc Bang này thực sự quá mức thần kỳ, mới trở về Trấn Hạnh Phúc không bao lâu, thế nhưng khiến cho Xán Xán khôi phục trí nhớ có liên quan đến anh ta, mà cô ấy chẳng những không tự giác cuộc sống của mình cũng bởi vì anh ta mới trở nên bất hạnh như thế, ngược lại còn muốn tiếp tục nối lại quan hệ với tên sao chổi kia một lần nữa.
Tuy rằng Viên Vô Song không tin kỳ tích, nhưng Xán Xán mất trí nhớ gần mười năm, thế nhưng nhìn thấy Ngao Húc Bang không lâu, đã nhớ ra tòan bộ, nhưng vẫn chấp nhất oán niệm? Quên đi! Nếu người ta đã thành tâm thành ý cầu xin cô, cô liền mở lòng từ bi, nhìn xem còn có thể diễn được loại kịch như thế nào! Diễn viên nữ chính đã kiên trì muốn diễn tiếp, nhân vật phông nền như cô nếu muốn tiếp tục xem diễn, nhất định cũng phải giúp nữ diễn viên chính một phen mới được.
Ngao Húc Bang mang theo bao lớn túi nhỏ, trốn trốn tránh tránh, lén lút đi về phía trước, thỉnh thoảng cúi đầu, liên tục vuốt tóc, rất sợ gặp phải người quen. Mẹ kiếp! Anh đã cải tà quy chính thật lâu, không nghĩ tới đã thành cảnh sát thế nhưng còn có thể có một ngày như vậy.
Tất cả đều phải ngược dòng đến buổi trưa hôm đó, Đào Xán Xán ngất xỉu ở trong lòng của anh, anh lập tức đưa cô đến bệnh viện duy nhất ở trấn trên, cũng đã nghe bác sĩ nói cô chỉ bị cảm nắng, không có gì trở ngại.
Không nghĩ tới khi tan tầm, Đào Thế Đường nhận được điện thoại bệnh viện gọi tới, anh ở một bên nghe được đoạn ngắn đối thoại, Đào Xán Xán bởi vì suy dinh dưỡng phải nằm viện quan sát.
Suy dinh dưỡng?! Có lầm hay không a?
Cô sinh ra trong một gia đình giàu có, muốn ăn bất cứ thứ gì chẳng được, sao lại bị suy dinh dưỡng? Vì thế anh lập tức vọt tới cửa hàng lớn, tiếp theo lại vọt tới tiệm Fastfood, mua một đống thức ăn cô thích ăn. Đúng vậy, cho dù đã qua mười năm, nhưng anh vẫn nhớ rõ đủ mọi thứ mà cô yêu thích. Cô thích uống Côca, không thích ăn cá, thích ăn thức ăn nhanh, còn thích ăn kem vani, chẳng qua sức ăn của cô giống như mèo vậy, chỉ ăn được có mấy miếng đã bảo no.
Năm đó nếu không phải anh thường đến Đào gia ăn cơm, luôn buột cô ăn xong một chén cơm, cô chỉ sợ đã sớm gầy giống như bộ xương khô rồi.
Nhưng hiện tại...... Cũng kém không nhiều lắm.
Chỉ là anh không nghĩ tới, cô gầy nhưng lại là bị suy dinh dưỡng!
Ngao Húc Bang nhịn không được muốn mắng Đào Thế Đường, anh ta chăm sóc em gái mình như thế nào vậy?
Cho nên anh chạy tới mua một đống thức ăn, vội vàng vọt tới bệnh viện, muốn đem tất cả đống thức ăn này, nhét vào dạ dày của cô.
Chẳng qua khi đến cửa bệnh viện, anh cảm giác có chút đột ngột, cảm giác tự ti bất giác lại tràn về, đành phải cúi đầu, đi dọc theo vách tường, rất sợ người khác nhận ra anh.
“Anh là thằn lằn sao?” Đột nhiên, trước mắt anh xuất hiện một đôi giày màu trắng, ngăn trở đường đi của anh. Anh chậm rãi ngẩng đầu, sau đó sửng sốt.
Thì ra là y tá Viên Vô Song của bệnh viện, nữ vương độc miệng năm đó.
Rõ ràng tuổi của cô nhỏ hơn anh, nhưng là trời sinh khí thế nữ vương, luôn làm anh anh hơi hơi co rúm lại.
“Bằng không sao anh vẫn dán sát vào vách tường mà đi?” Hai tay Viên Vô Song cắm vào trong túi, mặt không chút thay đổi nhìn anh.
Cô từ đằng xa đã nhìn thấy một người đàn ông sợ hãi rụt rè, rõ ràng là hóa thân chính nghĩa, hành vi lại lén lút, giống như một tên trộm.
“Khụ, khụ.” Ngao Húc Bang tằng hắng một tiếng, thẳng thắt lưng dậy.“Tôi chỉ đang kiểm tra bệnh viện này có vật phẩm nguy hiểm công cộng hay không.”
“Có.” Viên Vô Song hừ một tiếng,“Anh chính là một vật phẩm nguy hiểm điển hình nhất đó, không biết khi nào anh sẽ giận dữ vậy?”
Anh trước thấp giọng lẩm bẩm vài câu, một câu cuối cùng âm lượng khá lớn,“Nam nhân không đấu với nữ nhân......”
Nam nhân? Cô cười lạnh một tiếng.“Trong bệnh viện có cái gì đáng giá anh ςướק sao?”
“Tôi......” Anh trợn to mắt, trừng hướng Viên Vô Song.“Tôi không thèm quan tâm đến cô gái châm chọc như cô.”
“Vì an toàn của bệnh nhân, tôi phải hỏi cho rõ ràng. Ngao đại cảnh quan, anh đến bệnh viện làm cái gì? Thăm bệnh? Hay là muốn đăng ký, kiểm tra đầu óc của anh đây?” Cô một chút không chịu nhượng bộ.
“Thăm bệnh!” Đối mặt với tra hỏi xét nét của Viên Vô Song, anh thành thực giống như học sinh tiểu học, tức giận nói ra ý định của mình.
“Nha, thăm bệnh nha!” Cô liếc đôi mắt đẹp đánh giá anh.“Thăm bệnh ai? Không nghĩ tới ở Trấn Hạnh Phúc này anh vẫn còn còn có bằng hữu.”
Một câu lại một câu chua lòm châm chọc, -- Đánh thẳng vào trong lòng anh.
Nhưng lời cô nói lại là thật, ở Trấn Hạnh Phúc này, anh quả thật không có bao nhiêu người bạn, chỉ có những huynh đệ trước kia cùng sống ૮ɦếƭ với anh, nhưng hiện tại hoàn toàn không thể liên lạc được.
“Cô......” Ngao Húc Bang tức giận đến nghiến răng mấy tụi nhựa ở tay anh bởi vì anh giận đến phát run mà vang lên xoàn xoạc.
“Húc Bang.” Một giọng nữ cắt ngang đối thoại của bọn họ.
Anh ngước mắt nhìn lên, thấy Đào Xán Xán đứng ở sau lưng Viên Vô Song, một tay tựa vào tường, bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình trên người làm cho cả người cô có vẻ càng thêm gầy yếu.
Anh như là nhìn thấy cứu tinh, theo bản năng vòng qua Viên Vô Song, đi đến trước mặt Đào Xán Xán.
Cô giống như cô bé con trong trí nhớ của anh, mái tóc dài đến vai, trên trán còn vương lại vài sợi tóc đi lạc, bộ dáng trong sáng thiện lương giống như năm đó.
“Sao cô không nằm trên giường nghỉ ngơi? Tại sao lại chạy loạn vậy. Có phải không thoải mái chỗ nào hay không? Bác sĩ, y tá....?” Vẻ mặt cô tái nhợt làm cho anh gấp đến mức giống như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng quay đầu tìm Viên Vô Song,“Mau đến xem cô ấy, có phải cô ấy lại mệt rồi hay không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc