Công Chúa Đại Phúc - Chương 34

Tác giả: Chu Mộng

Một chuyến đội khăn hỉ du ngoạn
Lý Phỉ đang ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ trầm, lười biếng lé mắt nhìn trời.
Cảnh Vĩnh Phúc bước tới, những người xung quanh lại đã trốn đi đâu hết.
Khi nàng đến gần hắn, cả điện phủ lớn như vậy chỉ còn hắn và nàng.
"Địch vương?"
Nàng thử gọi.
Hắn không để ý tới.
"Lý Phỉ?"
Hắn cũng không để ý.
Cảnh Vĩnh Phúc đi đến trước mặt hắn, hắn vẫn giữ tư thế cũ, quay đầu nhìn ௱ô** lung.
Cảnh Vĩnh Phúc thở dài:
"Cho mời Vương gia."
Lý Phỉ có chút động tĩnh, nhưng chỉ là ngáp 1 tiếng.
Cảnh Vĩnh Phúc nhanh chóng nghĩ hai đối sách: một là kéo hắn đứng dậy hai là ghé sát vào lỗ tai hắn mà hét.
Nhưng nếu hắn không chịu đi, nàng có kéo hắn cũng không nhúc nhích.
Còn như hét thì ngoài cửa người nhiều sẽ nghe được.
Cảnh Vĩnh Phúc lại bất đắc dĩ, ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng nhìn trời.
Vậy cũng được đi.
Nhưng nàng không tin hắn có thể bất động mãi.
Một lát sau, Cảnh Vĩnh Phúc nghiêng đầu nhìn, Lý Phỉ vẫn giữ tư thế kia, căn bản dường như chưa từng nhìn tới nàng.
Cảnh Vĩnh Phúc quay đi, Lý Phỉ lại khẽ nhìn nàng, vì thế nàng cũng nhìn lại.
Sau đó cả hai lại quay đầu làm bộ nhìn trời.
Lần thứ ba, Lý Phỉ lại nhìn.
Lập tức nàng có chút nổi giận, hung hăng nhìn lại.
Bất ngờ bị hắn cầm tay kéo lại.
"Phanh" một tiếng vang nhỏ, nàng bị hắn ấn xuống ghế gỗ trầm, tiếp theo hắn không chút khách khí đem lưng của nàng làm cái bàn, tỳ khuỷa tay lên, tiếp tục nhìn trời.
Cảnh Vĩnh Phúc ngoái đầu, chỉ thấy thắt lưng của hắn gắn ngọc bích trong suốt.
Tính trẻ con bỗng nổi lên, nàng vươn tay vòng theo thắt lưng kia.
Trên lưng nàng đột ngột không thấy bị tỳ nữa.
Lý Phỉ cười"Phốc" một tiếng, bắt lấy tay nàng, thuận thế bắt luôn tay kia của nàng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lý Phỉ ánh mắt lưu luyến, bạc môi khẽ mở:
"Ngươi như thế này mời bổn vương xuất cung sao?"
"Chứ ta nên như thế nào?"
Hắn bỗng nhiên cười xấu xa nói:
"Nếu muốn đùa giỡn, bổn vương sẽ cùng ngươi đùa giỡn!"
"Rõ ràng là ngươi trước..."
Môi hắn đã nuốt mất lời nàng.
Nháy mắt, nàng run lên.
Chưa kịp phản ứng, hắn đã chỉ giữ hai tay nàng bằng một tay, tay kia xuôi bả vai lướt xuống trước *** nàng.
Nàng giật mình một cái.
Tay hắn lại lần theo thân thể của nàng, xuống đến sườn, đến thắt lưng,

cù (chọt lét) ૮ɦếƭ nàng
...
(alotoiday03: bó tay 2 anh chị này, hahahaha)
Cảnh Vĩnh Phúc bị nhột thì muốn cười lại bị hắn hôn không dứt.
Nàng chưa hết nhột, bàn tay ma quỷ của Lý Phỉ lại bắt đầu điên cuồng cù nàng.
Nàng ở Dưới *** hắn xoay ngang xoay ngửa, tiền trước lui sau, miệng nức nở, nước mắt chảy ra, khổ sở dưới “Nhột” hình pháp của hắn.
Lý Phỉ giữ chặt tay nàng, dung thân o ép nàng, cứ thế là chiếc ghế gỗ trầm không ngừng phát ra âm thanh.
Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy như mình sắp ૮ɦếƭ hắn mới ngừng lại, buông tay nàng ra.
Nàng toàn thân mệt mỏi, chỉ có bộ *** tiếp tục kịch liệt phập phồng.
Lý Phỉ ôn nhu hôn xuống dưới, hai tay ôm hai bên người nàng, nhẹ nhàng vuốt ve trấn an.
Hai tay nàng được hắn thả tự do dần dần vô thức đưa lên ôm lấy khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, vuốt ve gáy hắn.
Nụ hôn kéo dài không dứt của hắn là nàng mờ mịt thần trí.
Thân thể nàng dần dần bình phục.
Hắn mềm mại từ tốn rời nàng ra.
Khi này nàng mới mở mắt, dần dần thanh tỉnh.
Lý Phỉ ôn nhu nói: "Chúng ta đi chơi."
Lý Phỉ kéo nàng đứng dậy, giúp nàng sửa sang lại quần áo.
Rồi bỗng ôm chặt lấy nàng, ở bên tai nàng khẽ nói:
"Đại Phúc! Đứa ngốc!"
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, bao lâu rồi tên nàng không còn liên hệ gì với một đứa ngốc.
Hắn ngừng ôm ấp, cầm tay kéo nàng ra ngoài, thẳng đến cửa điện mới buông.
Người hầu đứng thành hai nhóm phân liệt.
Các cung nữ cúi đầu không dám nhìn.
Lý Phỉ sái nhiên đi ở phía trước nàng, lên chiếc xe ngựa trước điện.
Nàng lên theo, đưa mắt nhìn Tiểu Thúy, người sau làm bộ không có thấy, kéo Ngô Tiên Tử đi hướng khác.
Nàng đành ngồi cùng Lý Phỉ.
Lý Phỉ nhìn nàng chằm chằm.
Nàng ngồi đối diện hắn, tay chân câu nệ.
"Cảnh quốc đại nhân, ngươi tính mang bổn vương đi đâu?"
"Xuất cung rồi nói."
Cảnh Vĩnh Phúc thật đúng là chưa nghĩ tới sẽ đưa hắn đi đâu mới tốt.
"Ngươi có vẻ vô năng!"
Lý Phỉ trong trẻo nhưng lạnh lùng cười, cao giọng gọi một thị vệ.
"Biệt viện Thượng Thành lầu."
Cảnh Vĩnh Phúc sửng sốt, cái tên này chưa bao giờ nghe qua.
Xe ngựa từ từ xuất cung.
Lý Phỉ lại vẫn tĩnh lặng như trước kia
Cảnh Vĩnh Phúc lặng lẽ di mũi chân, để sát vào lò than ấm áp.
Trời lạnh nàng luôn ở yên trong phòng để giữ đôi chân được ấm.
Suốt đường Lý Phỉ đều không nói gì.
Đến nơi.
Xe ngựa mở cửa, nàng mới biết Thượng Thành lầu tức là lầu canh ở cửa tây kinh thành, biệt viện là tòa nhà cạnh lầu canh.
Là tòa nhà ngày ấy hắn cùng nàng ngồi chơi trên nóc.
Lý Phỉ xuống xe trước.
Trước bao nhiêu cặp mắt của các thị vệ xung quanh, hắn đưa tay cho nàng.
Nàng do dự một lát rồi cũng đưa tay cho hắn dắt xuống.
Xuống xe xong, hắn buông tay ra, nói:
"Đi theo ta."
Cảnh Vĩnh Phúc cùng Ngô Tiên Tử, Tiểu Thúy, ba người vào bên trong, nhóm người hầu đều ở bên ngoài.
Bên trong viện và bên ngoài hoàn toàn khác nhau.
Rường cột chạm trổ tráng lệ.
Những nơi Địch vương đặt chân đến đều không tầm thường.
Lý Phỉ dắt đám người đi vào một gian phòng ấm áp và tràn ngập ánh sáng.
Hắn vừa đi vừa *** bào.
Thị nữ chờ sẵn 1 bên tiến tới đón lấy.
Cảnh Vĩnh Phúc cũng thấy hơi nóng.
Nàng chưa kịp phản ứng gì hắn đã xoay người, *** khoác của nàng quăng cho thị nữ.
Tiểu Thúy thấy vậy liền nhanh tay tự *** khoác.
Chỉ có Ngô Tiên Tử luôn chỉ có một thân áo đơn, ánh mắt không đừng được, cứ nhìn tới nhìn lui Cảnh Vĩnh Phúc và Lý Phỉ.
Cảnh Vĩnh Phúc ngỡ ngàng, đang nghĩ hắn làm sao dám *** khoác cho nàng trước nhiều người như vậy thì tấm áo bên trong áo khoác của nàng lại bị hắn lấy đi.
Nàng đang vô cùng bối rối thì hắn lại tiếp tục phất tay áo, nháy mắt đã cởi thêm 1 lớp y phục trên người nàng.
Sắc mặt nàng đỏ lên.
Hắn lại truyền thị nữ mang đến cho nàng một bộ y phục màu hồng.
Chỉ nghe Lý Phỉ giải thích:
"Nơi đây đều là người một nhà."
Lại tiếp tục ép buộc nàng.
Phiến ngọc bích bị đem bỏ, Pu'i tóc bị tháo ra, từng lọn tóc dài rơi xuống.
Đến giờ phút này Cảnh Vĩnh Phúc mới hiểu, hắn là muốn đem nàng thay hình đổi dạng.
Ngô Tiên Tử tìm ghế ngồi, Tiểu Thúy cũng ngồi theo.
Ngồi rồi nhìn nhìn chăm chú, tựa như xem diễn tuồng.
Thị nữ phục sức cho Cảnh Vĩnh Phúc xong thì bưng ghế lại đặt bên cạnh nàng.
Lý Phỉ ấn nàng xuống ghề, chăm chú nhìn nàng nửa ngày, sau đó tay với rời khỏi vai nàng.
Tiếp đó, một thị nữ khác mang Pu't vẽ chân mày tới.
Hắn nâng cằm nàng lên, tinh tế phác thảo chân mày trái của nàng.
Nàng chỉ cảm thấy mí mắt ngưa ngứa nhưng cố nén lại.
Vẽ xong chân mày trái thì tới chân mày phải, nàng ráng chống hai mắt, tiếp tục chịu đựng.
Cuối cùng thì cũng xong.
Hắn đổi Pu't, nhìn qua tay hắn đưa lên đưa xuống, nàng thấy Tiểu Thúy cùng Ngô Tiên Tử hai người ánh mắt lóe sáng.
"Ngồi yên!"
Lý Phỉ mát lạnh một tiếng, nàng tức thì ngồi thẳng, tiếp tục yên lặng chịu đựng.
Lúc này là vẽ mi mắt, rất tốt, không ngứa.
Chỉ là nàng thấy so với năm đó, dường như hắn không phải vẽ mi phượng, mà là mi lá liễu.
Vẽ mi xong, hắn lại lấy son, dùng đầu Ng'n t chấm vào rồi ấn lên môi nàng.
Cảm giác tay hắn lướt trên môi nàng nàng làm bỗng nhiên có chút thanh tỉnh, hắn là sớm có mưu đồ.
Bất luận nàng dẫn đi đâu, hắn cũng đều sẽ đem nàng đến nơi này, làm chuyện ép buộc này.
Môi của nàng bị hắn tách ra.
Hắn ghé sát vào nàng nói:
"Tập trung!"
Hơi thở của hắn phà vào nàng, môi hắn mím lại, mà khuôn mặt hắn lại gần nàng như vậy, trong mắt còn phiêu diêu bao ý tứ ái muội.
Nàng lập tức đỏ mặt, đứng bật dậy.
Có lẽ hắn đọc thấu tâm can nàng, nên Ng'n t càng chậm, giương vẻ mặt tự kiêu.
Nàng gắt gao theo dõi hắn, người này cố nhiên tuyệt mỹ.
Nàng liền như quên mất hiện tại, cũng không còn để tâm lúc này hắn muốn đem nàng biến thành bộ dáng gì nữa.
Mày liễu trước kia nàng từng tự mình vẽ thử, kết quả vô cùng kinh khủng.
Quên đi, cho dù ám muội nàng cũng nhận thức, chỉ cần hắn hết giận, cho dù bị hắn vẽ thành con rùa hay con bọ chó cũng không sao.
Nàng chậm rãi thả lỏng, tùy ý hắn đùa nghịch, ý cười vụng trộm chuồn ra khóe môi.
Hắn bỗng nhiên buông nàng ra, nhỏ giọng nói:
"Vậy được rồi."
Nàng hơi nhướn mày, lại nghe hắn nói:
"Cười lên một chút."
Nàng vừa theo lời, hắn đã lui về phía sau.
Chỉ thấy Tiểu Thúy trố mắt nhìn, Ngô Tiên Tử thì bày ra một bộ dáng “không còn gì để nói”.
Nàng vội vàng kêu mang gương lại.
Thị nữ bưng gương đồng tới.
Cảnh Vĩnh Phúc không khỏi rung động.
Người con gái trong gương là nàng sao?
Mày dài mi liễu, vẻ đẹp mang nét quyến rũ kiêu sa.
Môi đỏ mọng đẫy đà, kiều diễm mà ****.
Ành mắt long lanh.
Lý Phỉ chỉ động môi động mắt có 1 chút nhưng lại đem nàng biến thành một nữ tử yêu lệ.
"Màu da không cần đổi, cứ để như vậy !"
Lý Phỉ xoay người, liền có thị nữ chuẩn bị sẵn nước ấm và khăn mặt.
Hắn rửa tay rồi lau khô, sau lại nói,
"Đêm nay có thể thị tẩm."
Cảnh Vĩnh Phúc khóe miệng vừa kéo, nhìn vào trong gương lại thấy một người con gái đang cười đào e thẹn.
Nàng tức giận ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhưng Lý Phỉ lại chỉ vào gương.
Nàng vội vàng quay đầu lại nhìn, thân mình không khỏi gồng lên, ánh mắt rối rắm nhưng lại thêm một phần ai oán.
Nàng là thật ai oán .
Lúc này Tiểu Thúy nói:
"Địch vương cũng giúp Tiểu Thúy biến thành đại mỹ nhân đi!"
Lý Phỉ cực lạnh nhạt trả lời:
"Tiểu Thúy vốn là thiên sinh lệ chất không cần giả dạng."
Ngô Tiên Tử nhịn không được cười ra tiếng.
Cảnh Vĩnh Phúc hận không thể đập vỡ gương.
Thị nữ đưa gương ra xa.
Nàng chợt thấy một Cảnh Vĩnh Phúc khác xuất hiện trước mặt, không khỏi ngẩn người.
Nàng kia mặc xiêm y ban nãy của Cảnh Vĩnh Phúc, đồ trang sức và bộ dáng cũng giả theo nàng, mà dung mạo thì có đến 8 phần giống.
Nếu không nhìn kỹ, thực có thể lầm đó là nàng.
Lý Phỉ bên cạnh vừa khoác thêm tấm áo choàng đen vừa nói:
"Nàng ta tên Băng Nhi.
Ngươi theo ta ra ngoài có chút không tiện nên ta để nàng ta thay thế ngươi."
Băng Nhi lạnh nhạt thi lễ với Cảnh Vĩnh Phúc, mặt không chút thay đổi, lại càng giống nàng.
Lý Phỉ lại nắm lấy tay nàng, kéo nàng đứng dậy, ôm vào trong lòng, khẽ cười nói:
"Ngươi hiện tại đã là Băng Nhi!"
Ngô Tiên Tử khách quan đánh giá:
"Rất giống thị thiếp."
Tiểu Thúy nửa hiểu nửa không gật gật đầu.
Cảnh Vĩnh Phúc trừng mắt với bà ta, lại trừng mắt với Lý Phỉ.
Hắn nhẹ nhàng nói:
"Tốt lắm, Huệ Phúc điện hạ thay bổn vương tẩy trần đi! Đi!"
"Huệ Phúc" nói:
"Địch vương, mời!"
Ra khỏi biệt viện, thị vệ đi theo Cảnh Vĩnh Phúc không nhận ra nàng.
Nàng bị Lý Phỉ ôm cứng ngang lưng, miễn cưỡng đi tới xe ngựa.
Cửa xe mở ra, Lý Phỉ ôm nàng lên xe, ngồi xuống phía xuối, đúng là ôm đi vào, còn "Huệ Phúc" thì lên một xe ngựa khác.
Cửa xe đóng lại, nàng vùng ra, hắn lại ôm chặt lấy thắt lưng nàng.
Nàng ra sức xoay người, lại ở trong tay hắn quay nửa vòng.
Nàng ngừng ngọ nguậy, quay đầu nhìn hắn, hắn nhìn thắt lưng của nàng nói:
"Sao không ngọ nguậy nữa?"
Nàng xấu hổ.
Lúc nàng ngọ nguậy hắn cứ để yên bàn tay nhưng thật ra là nàng đã đưa cả nửa tấm lưng xoay qua xoay lại dưới bàn tay của hắn.
Nàng túm lấy tay hắn đang để trên lưng, hắn buông tay tránh làm nàng ngã xuống người hắn, tóc dài buông theo, che khuất nửa bên mặt.
Ngã xuống đù* hắn nàng mới cảm thấy mình ngu xuẩn.
Càng phản kháng sẽ chỉ càng giúp hắn va chạm tiếp xúc thân thể nàng.
Vì thế, nàng không nhúc nhích nữa, mặc kệ hắn vuốt tóc.
Tay hắn nâng nhẹ một lọn tóc, lọn tóc theo tay hắn gian giảo mơn man cổ nàng.
Nhưng nàng lại sai lầm rồi.
Hắn nhìn nàng thật sâu bằng ánh mắt mà nàng không thể lý giải nổi.
Chưa kịp phòng bị, tay hắn đã đặt lên trước *** nàng.
Hắn nhẹ nhàng mở bàn tay ra.
Nàng chỉ cảm thấy tim đập quá nhanh, quá to, đến xấu hổ, nhưng đồng thời lại có những cảm xúc rất lạ sinh sôi nảy nở trong lòng.
Những nàng vẫn là sai lầm rồi.
Hắn lại đang nắm lấy tay kia của nàng, đặt lên *** hắn, sau đó lại nhìn nàng.
Không khí trong xe ngựa thật ái muội.
Hắn mắt vẫn sáng rực nhìn nàng mà đôi môi không hề lãnh khốc.
Nàng một tay đặt lên *** hắn, lẳng lặng nghe tim mình hòa nhịp đập cùng tim hắn.
Xe ngựa chậm rãi chạy.
Lòng bàn tay Cảnh Vĩnh Phúc dần dần ẩm ướt, mắt nàng dần si mê.
Đây là lần đầu tiên bọn họ yên lặng nhìn nhau lâu như vậy.
Dung mạo của hắn thế nào mà làm nàng choáng ngợp.
Tâm tư của hắn thế nào mà làm nàng vừa cân nhắc vừa sợ hãi.
Hắn dĩ nhiên đã đem giao phó con tim cho nàng.
Chỉ vì nàng là một đứa ngốc nên mới phải vất vả tâm tư nhau nhiều như vậy.
Nàng hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giờ khắc này.
Nhưng lại đi rất nhanh.
Xe ngựa đã nhanh chóng ngừng lại.
Nàng nghe thấy tiếng của "Huệ Phúc" kia:
"Địch vương xin cứ tự nhiên,
Huệ Phúc chỉ có thể theo đến đây.
Ngày mai lại đến cùng đi."
Tiểu Thúy cúi đầu hỏi câu:
"Nơi này chúng ta không thể đi sao?"
Không biết Ngô Tiên Tử nói gì chỉ biết nàng ấy lập tức không nói gì nữa.
Sau Cảnh Vĩnh Phúc hỏi Tiểu Thúy, Tiểu Thúy nghiến răng nghiến lợi nói:
"Bà ấy muốn ta làm một loại thuốc.
Là thuốc ***."
Xe ngựa của "Huệ Phúc" đi rồi, Lý Phỉ tiếp tục giữ Cảnh Vĩnh Phúc trên xe, không xuống.
Một lát sau, một thị vệ đến bên xe ngựa.
Lý Phỉ xốc màn xe lên, nhận từ thị vệ này một vật.
Thấy nàng tò mò, hắn liền đưa cho nàng.
Đó là một mặt nạ bạc tinh xảo che nửa khuôn mặt.
Cảnh Vĩnh Phúc chưa xem xong, Lý Phỉ đã nâng lấy mái tóc nàng.
Nàng lúc này mới nhớ ra mình đang tóc tai bù xù.
Nhưng là, Lý Phỉ chải đầu không khéo tay chút nào, hắn chỉ biết chải đầu cho mình chưa bao giờ từng giúp người khác.
Cảnh Vĩnh Phúc đau quá hừ một tiếng.
Tay Lý Phỉ khẽ run, Pu'i tóc liền bung ra.
Hắn không hài lòng, lại bung hết tóc nàng ra chải lại, lần này chỉ Pu'i một nửa.
Nàng nói thầm:
"Tại sao khi trước không bảo người chuẩn bị cho tốt?"
Lý Phỉ lại tàn khốc nói:
"Hiện tại 1 cọng tóc của ngươi cũng là của bổn vương, nhớ kỹ."
Cảnh Vĩnh Phúc cười, đùa:
"Đúng vậy, Vương gia."
Hắn cũng cười, tựa hồ vừa lòng.
Nàng đưa tay sờ lên mái tóc.
Lúc nàng vươn tay, hắn đã đeo mặt nạ vào, ôm nàng xuống xe ngựa.
Nàng muốn quay đầu nhìn xem đây là chỗ nào, hắn lại khóa khuỷu tay nàng lại, lấy áo bào che lấp:
"Ngoan, không nên nhìn, lại càng không nên bị người khác thấy."
Nàng cũng hiểu, mặc dù đã bị hắn cải trang nhưng khó cam đoan được không bị phát hiện.
Vì thế, nàng ở hắn trong lòng, để mặc hắn đưa nàng đi.
Qua một lúc lâu, đầu óc trì độ của Cảnh Vĩnh Phúc mới có phản ứng lại, ngay cả nàng còn không nhận ra mình thì còn có ai có thể nhận ra nàng chứ?
Theo tiếng động xung quanh phán đoán, là tiếng cụng ly, tiếng chén đũa va chạm, đây có thể là quán R*ợ*u.
Trong không khí tràn ngập mùi son phấn, đây hẳn là thanh lâu.
Nhưng vô luận Lý Phỉ mang nàng đi đâu, nàng đều sẽ đi.
Nàng ở trong áo choàng của hắn, càng tựa đầu sâu vào người hắn.
Bên trong áo choàng thực ấm áp.
Hắn lại cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói ở bên tai nàng:
"Cẩn thận, đừng để dính môi vào người."
Nàng hơi co đầu lại.
Sau 1 lúc, chợt nghe Lý Phỉ nói với người phía trước:
"Chu công tử!"
Đối phương lên tiếng nói:
"Ôi, đã chờ ngươi một hồi .
Ta tự hỏi vì sao.
Thì ra Phí công tử là ôm mỹ nhân mới muộn!
Đây, mời qua bên này!"

Lý Phỉ cũng không nói nhiều, ôm Cảnh Vĩnh Phúc đi theo Chu công tử kia phải trái vòng vo vài đình viện, qua mấy cánh cửa, cuối cùng dừng lại.
Lý Phỉ gọi:
"Băng Nhi, đến rồi, dậy thôi!"
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ phải phối hợp một tiếng “Dạ".
Tùy tùng Lý Phỉ *** khoác cho hắn rồi lui ra phía sau yên lặng.
Cảnh Vĩnh Phúc không nghĩ đến việc nhìn Chu công tử mà cứ tiếp tục ở trong lòng Lý Phỉ.
Hắn cũng không buông tay, cứ ôm nàng đi vào phía trong.
Chu công tử trêu ghẹo nói,
"Lần trước ta đưa tới nhiều mỹ nhân như vậy, ngươi liếc mắt một cái cũng chưa từng.
Hôm nay lại ôm người đẹp trong lòng không buông."
Lý Phỉ cười nói:
"Thế gian mỹ nhân rất nhiều.
Ta chỉ yêu một mình nàng."
Cảnh Vĩnh Phúc tâm chấn động.
Lại nghe Chu công tử nói:
"Nói vậy, được Phí công tử mê luyến, Băng Nhi cô nương tất nhiên là quốc sắc thiên hương.
Không biết Băng Nhi cô nương có thể cho ta vinh dự được ngắm dung nhan 1 lần?"
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩng đầu nhìn Lý Phỉ, nửa khuôn mặt không bị mặt nạ che khuất của hắn cũng đang nhìn nàng.
Hắn nói:
"Băng Nhi của ta không như Chu công tử nghĩ đâu.
Băng Nhi, đừng xấu hổ, gặp Chu công tử đi."
Cảnh Vĩnh Phúc chậm rãi quay mặt lại.
Chu công tử không còn trẻ, phong độ bất phàm.
Hắn mỉm cười nói:
"Quả nhiên có khác, rất phong tình."
Cảnh Vĩnh Phúc gật đầu cảm tạ, chưa kịp quay đầu đi, Lý Phỉ thủ nhẹ nhàng vỗ ௱ô** nàng, nói:
"Còn tưởng rằng đang ở nhà sao?
Ngồi thẳng dậy mau."
Cảnh Vĩnh Phúc liếc hắn một cái, thuận thế ngồi chồm hỗm bên cạnh hắn, bây giờ mới bắt đầu đánh giá bố cục gian phòng.
Nơi đây không giống phòng ở.
Chỉ bày thảm, không có ghế dựa, bốn vách tường trắng chỉ treo một bộ tranh cung nữ.
Bố trí cực đơn giản, lại có vẻ xa hoa.
Loại thảm này người bình thường không thể có được.
Chu công tử cùng Lý Phỉ hàn huyên vài câu, cười hỏi:
"Bổn điếm người đẹp vô số.
Nhưng Phí công tử chỉ yêu Băng Nhi cô nương, này là khó xử cho Chu mỗ.
Làm sao mới có thể làm Phí công tử tận hứng mà về đây?"
Hắn vừa nói, Cảnh Vĩnh Phúc tức khẳng định nơi đây chính là thanh lâu.
Nàng cảm thấy buồn bực, lại không chỗ phát tác, chỉ lấy mắt nhìn Lý Phỉ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc