Công Chúa Đại Phúc - Chương 33

Tác giả: Chu Mộng

Chờ nàng ta đi rồi, Cảnh Vĩnh Phúc cảm tạ Ngô Tiên Tử.
Ngô Tiên Tử lại quỷ dị cười,
"Nghe một mình nàng ta đã đủ mệt, ngươi đừng há mồm ra nữa!"
Cảnh Vĩnh Phúc cũng không thèm để ý câu nói móc của bà ấy, một mình đi thẳng vào phòng trong.
Cảnh Vĩnh Phúc nhấc bức hoa lên.
Nhưng lại kêu lên kinh hãi.
Trước mắt nàng chỉ là một vách tường trắng, không thấy cửa vào bí đạo hôm qua.
Nàng sờ khắp tường, vôi mới quét còn ẩm, nhất định là hôm qua nàng đi rồi mới xây lên bít kín.
Cảnh Vĩnh Phúc lui ra phía sau từng bước, chuyển ánh mắt đến giường, chăn, gối, tất cả đã được thay thành 1 màu lam nhạt.
Nàng lại nhìn quanh quất, rốt cuộc thấy 1 cây sáo đặt trên bàn.
Nàng tiến tới cầm lấy cây sáo.
Hắn đi rồi.
Cảnh Vĩnh Phúc mang cây sáo về cung.
“Ô ô” thổi vài tiếng, sáo đặt lên môi, mặt nàng ửng đỏ.
Vừa buông cây sáo đã nghe thị vệ báo có Cảnh Vĩnh Văn đến.
Cảnh Vĩnh Văn từ xa đã nghe thấy tiếng sáo, tiến vào lại thấy sáo trong tay Vĩnh Phúc, liền biết tiếng sáo "kinh người" ban nãy là của Cảnh Vĩnh Phúc.
Cảnh Vĩnh Văn khách sáo mấy câu với nàng. Cảnh Vĩnh Phúc không rõ ý đồ của nàng ta, cũng đáp tạ vài câu.
Cảnh Vĩnh Văn đi không lâu thì có lệnh triệu kiến của hoàng hậu.
Nàng liền cảm thấy có chút kỳ quái.
Sáng nay nàng được Cảnh Thân Mậu miễn gặp, giờ lại tới người không muốn gặp nàng triệu kiến.
Nàng cân nhắc, cho dù Tiểu Thúy không đưa được Cảnh Thân Mậu đến, nàng cũng không cần trước mặt mọi người tự bêu xấu.
Hoàng hậu cùng đám người Cảnh Vĩnh Văn không phải muốn chê cười nàng sao?
Các nàng ấy cười nhạo nàng thì càng cho thấy kiến thức nông cạn của bọn họ.
Ở hậu cung mà nói, mặc dù tài nghệ tuyệt diệu, cũng không chắc có thể lấy lòng được hoàng thượng.
Cảnh Thân Mậu hiện tại vô cùng sủng nịnh là nàng chứ không phải là bọn họ.
Cảnh Vĩnh Phúc không khỏi thầm than, các nàng ấy làm sao lại không rõ, để sinh tồn phải dựa vào năng lực, kỹ nghệ chỉ là vô dụng.
Cuối cùng, cứu binh của Cảnh Vĩnh Phúc cũng đến.
Cảnh Thân Mậu người chưa tới, tiếng đã vang lên:
"Náo nhiệt vậy sao, thật là có nhã hứng."
Mọi người vội vàng hành đại lễ nghênh đón, riêng Cảnh Vĩnh Phúc được Cảnh Thân Mậu miễn quỳ, chỉ cần đứng hành lễ.
Cảnh Thân Mậu đến ngồi kế chỗ nàng, rồi nói:
"Đều đứng lên đi."
Tiếp theo liền giữ chặt tay nàng, cười nói,
"Tiểu cô nương này thật đa tài phải không?
Huệ Phúc chơi cờ giỏi, lần trước nghe nói Huệ Phúc vừa ra tay liền đánh bại Hỉ vương."
Cảnh Vĩnh Phúc cười ra tiếng:
"Là Hỉ vương nhường cho Huệ Phúc."
Nàng sáng tỏ, mọi hành độ của nàng ở miền Bắc nước Cảnh Cảnh Thân Mậu đều biết.
Lúc này Tiểu Thúy đưa sáo tới.
Cảnh Vĩnh Phúc liếc nàng ấy một cái rồi nhận.
Nàng là dọa người bất thành sao?
Nhưng Tiểu Thúy thần sắc cổ quái, lần này nàng đoán không ra.
Hoàng hậu thản nhiên nói:
"Bệ hạ tới vừa hay.
Hiện tại sáo cũng đưa tới, nên đến phiên Huệ Phúc thổi một khúc để chúng ta cùng nhau thưởng thức."
Mọi người nói phải.
Cảnh Thân Mậu cười dài rồi nói với nàng:
"Ngươi nên thổi sáo một lần các nàng ấy nghe.
Để về sau khỏi nhắc lại!"
Cảnh Vĩnh Phúc cầm cây sáo hỏi:
"Muốn ta thổi một khúc nhu hòa hay là cương mãnh?"
Ngô Tiên Tử vừa nghe vậy đã biết lỗ tai sắp phải chịu khổ.
Tiểu Thúy tránh ở phía sau bà ta che miệng mà cười.
Cảnh Vĩnh Phúc cùng Ngô Tiên Tử, Tiểu Thúy ba người vào cung.
Vừa vào đến, Cảnh Vĩnh Phúc liền biết hoàng hậu tìm nàng vì mục đích gì.
Trên cái bàn rộng hơn mười trượng đều là nhạc khí.
Ngô Tiên Tử thì chưa biết hết nhưng Tiểu Thúy thì biết rõ “tài năng” của Cảnh Vĩnh Phúc, không khỏi chau mắt nhíu mày.
Cảnh Vĩnh Văn cùng phần đông con gái quyền quý của Cảnh thị ngồi bên cạnh hoàng hậu, mặt mang nét cười.
Hoàng hậu thoáng thấy Cảnh Vĩnh Phúc đến, liền bảo hoạn quan dẫn nàng vào, ngoài miệng nói:
"Huệ Phúc từ miền Bắc trở về cũng được một thời gian.
Lần trước đi gấp, không kịp cùng các tỷ muội làm thân.
Nay bản cung làm chủ, cố ý tổ chức một buổi nhạc hội cho ngươi.
Cũng là giúp hậu cung chúng ta thêm phần náo nhiệt khoái hoạt."
Cảnh Vĩnh Phúc thầm nghĩ, nàng chơi nhạc bọn họ còn vui vẻ mà sống được mới là lạ!
Chỉ nghe một vị quận chúa nói tiếp:
"Huệ Phúc muội muội trước kia ở Tiếp quốc lâu như vậy.
Nhất định học được nhiều nhạc khúc vui vẻ của nước Tiếp?
Mong rằng muội muội thi thố tài năng cho chúng ta được lãnh hội một chút."
Lại thêm mấy người phụ họa.
Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng có chủ ý, nói:
"Vừa khéo.
Hôm qua ta vừa có 1 cây sáo mới, cũng là lúc để tự bêu xấu."
Cảnh Vĩnh Văn liền cười nói:
"Cây sáo của ngươi có gì khác biệt?"
Cảnh Vĩnh Phúc nói:
"Đương nhiên khác biệt.
Cây sáo mới của ta là do nghệ sư lừng danh Tiếp quốc Phí công tử tặng cho.
Âm sắc thượng phẩm, mà thổi khúc nhạc Tiếp quốc thì vẫn nên dùng nhạc khí Tiếp quốc."
Cảnh Vĩnh Văn mi lặng không nói.
Cảnh Vĩnh Phúc đối Tiểu Thúy đưa mắt ra hiệu, người sau hiểu ý mà đi.
Cảnh Vĩnh Phúc ngồi xuống, hàn huyên vài câu rồi mời một vị quận chúa đàn 1 khúc.
Nàng ta đàn xong, Cảnh Vĩnh Phúc khen nhiều chê ít đánh giá một phen
Phần đông công chúa, quận chúa trong lòng đều biết nàng đang kéo dài thời gian, cũng không thèm vạch trần.
Cảnh Vĩnh Phúc thực lòng nghe khúc đàn của nàng kia mà chán muốn ૮ɦếƭ, kỳ nghệ của nàng ta kém xa Nhược phu nhân.
Nhạc là để thổ lộ tâm tình nhưng nàng ta hoàn toàn không có tâm ý.
Khúc nhạc nàng ta vừa đàn càng không thể cùng tiếng sao lượn lờ lơ đãng của Lý Phỉ tối hôm qua đánh đồng.
Ai da, nghĩ tới đây nàng vì sao liền ngớ ngẩn?
Cảnh Thân Mậu trầm ngâm nói:
“Cứ tùy tiện mà chơi nhạc như vậy cũng được.”
Cảnh Vĩnh Phúc lại liếc nhìn Tiểu Thúy.
Chẳng lẽ Tiểu Thúy đã nói với Dự đế nàng không biết gì về cầm kỳ thi họa, Cảnh Thân Mậu mới ra hạ sách này.
Nhưng Cảnh Vĩnh Phúc đã đoán sai.
Cảnh Thân Mậu đột nhiên lại nắm tay nàng, ánh mắt sáng ngời nói:
"Không vội, trẫm muốn mọi người gặp một người trước."
"Dạ?"
Cảnh Vĩnh Phúc nghi hoặc, chưa lúc nào hậu cung tập trung nhiều công chúa, quận chúa tại 1 chỗ như hôm nay, hắn muốn giới thiệu ai?
"Cho mời Địch vương Tiếp quốc."
Cảnh Vĩnh Phúc cả kinh.
Hắn lại đến?
Hoạn quan đi dẫn người.
Bọn nữ nhân im lặng, không dám châu đầu ghé tai bàn tán.
Sắc mặt hoàng hậu thay đổi.
Cảnh Thân Mậu chăm chú nhìn Cảnh Vĩnh Phúc nói:
"Hôm nay trẫm thực ngoài ý muốn.
Nếu không phải Địch vương Lý Phỉ sai người xin gặp, trẫm còn không biết hắn đã theo Tiếp quốc Hòa thân sứ đến kinh thành.
Xem ra hắn có ý kết hôn với một Cảnh quốc công chúa.
Chỉ là trẫm thật không biết nên đem ai gả cho hắn."
Cảnh Vĩnh Phúc cũng chăm chú nhìn hắn, không đáp.
Rồi lại nhìn đám người bên cạnh hoàng hậu.
Mắt hoàng hậu bỗng nhiên sáng lên.
Cảnh Vĩnh Văn luống cuống, há hốc mồm.
Bọn người còn lại đều cúi mặt ngại ngùng.
Lý Phỉ đến.
Đã nghe giọng nói mát lạnh của hắn:
"Lý Phỉ xin chào Dự đế, hoàng hậu điện hạ và chư vị."
Cảnh Thân Mậu vẫn như cũ nắm tay Cảnh Vĩnh Phúc, nói với hắn:
"Mời Địch vương vào đây."
Cảnh Vĩnh Phúc vẫn không nhìn hắn, chỉ thấy Cảnh Vĩnh Văn oán hận liếc nàng một cái rồi quay đầu đi, tiếp tục nhìn chăm chú người nào đó.
Lý Phỉ không vào, vẫn đứng ở giữa sân nói:
"Xem ra Lý Phỉ tới thực khéo, trong cung đang có nhạc hội sao?"
Cảnh Thân Mậu cười nói:
" Địch vương cũng có nhã hứng?"
Lý Phỉ thản nhiên nói:
"Chỉ là ta thấy quanh đây có nhiều nhạc khí, nhưng đều là nhạc khí nước Cảnh, có lẽ không hợp với ta."
Cảnh Vĩnh Phúc nắm chặt cây sáo.
Lại nghe hắn cao giọng:
"Nhưng thật ra cây sáo trong tay vị điện hạ này có vẻ là sáo nước Tiếp.
Không biết điện hạ có thể cho Phỉ mượn dùng một chút?"
Mọi người lập tức quay sang Cảnh Vĩnh Phúc.
Nàng không thể không nhìn khôn mặt có nét cười của hắn.
"Nếu Địch vương đã hỏi, ta nào dám không theo."
Cảnh Vĩnh Phúc hai tay đưa cây sáo, Lý Phỉ hướng nàng đi tới.
Nàng nhất thời nghe được không ít thanh âm kỳ quái, giống như tiếng thở dồn dập (alotoiday03: cái đám con gái này thật là mê trai quá đi).
Hôm nay Lý Phỉ một thân trang phục Tiếp quốc, dát đầy minh châu sáng lóa.
Mà dung mạo kia, mặc dù lạnh lùng cũng làm người mới gặp hồn xiêu phách lạc.
Hắn đi đến trước mặt nàng, đôi mắt hẹp dài xếch lên ánh một nét quỷ dị, nháy mắt lại làm người ta có ảo giác như mùa xuân đang về.
Cảnh Vĩnh Phúc còn chần chờ, hắn đã nhẹ nhàng lấy cây sáo đi, ống tay áo dát vàng khẽ xẹt qua da nàng, lưu lại một vết hồng nhàn nhạt.
"Cám ơn điện hạ."
Lý Phỉ quay lại, nhất cử nhất động như thanh phong lãng nguyệt.
Cảnh Vĩnh Phúc ngồi xuống bên cạnh Cảnh Thân Mậu, lé mắt nhìn sang liền bắt gặp những đôi mắt si mê ngây ngốc của các cung nữ xung quanh.
Mà có vài vị quận chúa cũng không tỉnh táo hơn là mấy.
Nàng không khỏi than thầm, người này chẳng lẽ một lưới bắt hết những cô gái trong hậu cung Cảnh quốc sao?
Người hầu đưa đến 1 cái ghế. Lý Phỉ ngồi xuống, một tay khẽ vuốt thân sáo, rồi lại lặng yên, nhìn lên một chỗ chạm trổ trên điện.
Không ai thúc giục, mọi người đều nhìn hắn chờ đợi.
Lúc này Cảnh Vĩnh Phúc cũng nhìn Lý Phỉ.
Nếu nàng không nhìn hắn chẳng phải càng công nhận trong lòng có quỷ?
Môi bạc hơi nhếch, ánh mắt thu về, nhìn mắt Cảnh Vĩnh Văn lại nhìn mắt Cảnh Vĩnh Phúc.
Hắn đặt sáo lên môi.
Cảnh Vĩnh Phúc chợt nghe hai tiếng sáo "Ô ô", là hắn, hắn bắt chước tiếng sáo của nàng.
Nàng ngẩn ra, những người khác cũng biểu lộ vẻ kinh ngạc.
Lý Phỉ lúc này mới nới tay đưa sáo ra cách môi 1 chút, tiếp tục thổi.
Một điệu nhạc du dương nhẹ nhàng tuôn trào khắp không gian, lúc như suối chảy, lúc như gió thổi, lúc như sóng vỗ.
Hắn thổi là danh khúc Tiếp quốc— "Phu thê".
Bình thường khúc này đều lấy đàn mà diễn.
Người nước Tiếp còn gọi khúc này là "Giữ tâm", nói về tình yêu nam nữ.
Ý nói bài này đều có thể hiểu theo cả 2 nghĩa tình chồng vợ hay tình yêu nam nữ.
"Phu thê" vừa thổi, mọi người đều động dung.
Ai có thể là người hắn muốn gá nghĩa Phu thê, ai là người hắn ngưỡng mộ?
Cảnh Vĩnh Phúc nhếch miệng, khẽ lắc đầu.
Chỉ e Lý Phỉ đã làm những người con gái nước Cảnh ở đâu đều bấn loạn tâm can.
Chợt mặt nàng đỏ ửng.
Hắn là làm loạn tâm nàng a!
Nàng quả là phong tình khó hiểu, nhưng vòng vo một hồi thì sáng tỏ— hắn là thổi cho một mình nàng nghe.
Một khúc "Phu thê" không biết đã ngưng từ khi nào.
Khi Cảnh Vĩnh Phúc tiếp tục nhìn đến Lý Phỉ, hắn đã nhanh nhẹn đứng dậy đi về phía Cảnh Vĩnh Văn.
Trên mặt Cảnh Vĩnh Văn vẫn còn sự say mê chưa dứt lại lộ sắc xấu hổ.
"Một khúc \'Phu thê\' Lý Phỉ thay Ngũ Ca dâng cho Quỳnh Văn điện hạ."
Cảnh Vĩnh Văn không khỏi ngây người.
Cảnh Vĩnh Phúc cũng có vài phần kinh dị.

Chỉ nghe Lý Phỉ tiếp tục nói:
"Hôm qua ngẫu nhiên được gặp.
Điện hạ xét phong thái hay dung nhan đều rất xứng với Ngũ Ca.
Hôn sự hai nước còn chưa định, lại nghe Cẩn Tú điện hạ thân nhiễm phong hàn.
Dự đế sao không đem Quỳnh Văn điện hạ gả cho Ngũ Ca ta?"
Cảnh Vĩnh Phúc chợt hiểu.
Hiển nhiên Lý Phỉ đã biết Lý Dịch lệnh Tiết Đồng Di thay hắn cầu thân, cũng biết Lý Dịch muốn cưới Cảnh Vĩnh Văn. (alotoiday03: CVP có khi còn chưa chịu hiểu hết, hắn là vì biết bản thân cũng bị sắp đặt trong chuyến hôn nhân này nên mới phải xuất hiện để dàn xếp, là hắn không muốn lấy phải ai khác ngoài CVP)
Sắc mặt Cảnh Vĩnh Văn càng lúc càng trắng.
Cảnh Thân Mậu nói:
"Đề nghị của Địch vương rất tốt, nếu Địch vương vì Tiếp vương lựa chọn Văn nhi, trẫm sẽ đáp ứng.
Cẩn nhi, đứa nhỏ này cũng thật sự là không cẩn thận.
Biết rõ sắp đại hôn, còn để bị phong hàn.
Cũng là nhân duyên do trời định, chẳng thể trách người khác!"
Cảnh Vĩnh Văn bỗng nhiên ngất xỉu vào lòng hoàng hậu.
Nàng ta nếu nghe được câu tiếp theo của Cảnh Thân Mậu thì dù đã tỉnh dậy cũng sẽ muốn hôn mê trở lại.
"Xem Văn nhi cao hứng chưa kìa!"
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Với lời vừa nói đó, nàng không thể tin Cảnh Thân Mậu sủng ái nàng ta, chỉ cảm thấy nàng ta quả thật là yếu đuối vô năng.
Hoàng hậu cắn môi, không nói một lời, dung ánh mắt oán giận nhìn Lý Phỉ.
Cảnh Thân Mậu không nhìn ánh mắt hoàng hậu, mời Lý Phỉ tạm ở lại Cảnh cung.
Lý Phỉ khéo léo từ chối.
Cảnh Thân Mậu lại mới Lý Phỉ lưu lại kinh thành mấy ngày.
Lý Phỉ nhân tiện nói:
"Thịnh tình không thể chối từ, Lý Phỉ xin nghe theo."
Hai người lại nói vài câu lời khách sáo.
Cuối cùng Lý Phỉ đưa ra thỉnh cầu Cảnh Thân Mậu phái người dẫn hắn đi ngắm cảnh kinh thành.
Cảnh Thân Mậu liền nhìn Cảnh Vĩnh Phúc.
Cảnh Vĩnh Phúc vừa phục hồi tinh thần lại cảm thấy bị như đâm sau lưng.
Những nữ tử xung quanh, ánh mắt nếu là tên thì nàng đã thành con nhím.
Nàng nhỏ nhẹ đáp ứng, lại nghe Lý Phỉ lạnh lùng hỏi:
"Như thế có phải vị điện hạ này có chút miễn cưỡng?"
Cảnh Vĩnh Phúc vội vàng lớn tiếng:
"Huệ Phúc vinh hạnh!"
Lý Phỉ hừ lạnh một tiếng, tiến tới nhét cây sáo vào tay nàng thật mạnh.
Cảnh Vĩnh Phúc nắm cây sáo, nhưng không ai nhắc nàng thổi nữa.
Tâm tư mọi người đều ở trong những lời của Lý Phỉ vừa rồi.
Lý Phỉ đi rồi, Cảnh Thân Mậu tự mình đưa Cảnh Vĩnh Phúc trở về Vĩnh Phúc cung.
Ở trước điện hắn thấm thía nói:
"Hiện tại phụ hoàng hiểu được Huệ Phúc vì sao nói Cảnh cung ta không một cô gái nào có thể xứng với Địch vương.
Hắn không chỉ có dung mạo bất phầm, tâm hắn càng khó đoán.
Khó trách sau sự cố bức vua ở Tiếp quốc, trong ba vị vương gia chỉ có hắn độc đại.
Ngày khác nếu Cảnh Tiếp hai nước tranh chấp, hắn là đối thủ đáng sợ nhất của Cảnh quốc ta."
Cảnh Vĩnh Phúc ảm đạm gật đầu.
Cảnh Thân Mậu thở dài:
"Vì hắn lợi hại, cho nên phụ hoàng mới muốn ngươi đi chu toàn.
Không phải ta không có người, mà là hoàng thất ta không có người.
Huynh trưởng Cảnh Thú Hoàn của ngươi là người quá mức hàm hậu lại không có năng lực.
Còn lại đều là những hoàng tử quá nhỏ...
Ai da, chỉ sợ sau khi ta trăm tuổi Cảnh quốc không có người gánh vác..."
Cảnh Vĩnh Phúc nheo mắt, kéo tay hắn nói:
"Phụ hoàng đừng nói vậy.
Phụ hoàng đang lúc tráng niên, Cảnh quốc ta ở trong tay phụ hoàng luôn cường thịnh mà."
Nhưng Cảnh Thân Mậu quả thật nói cũng không sai.
Cảnh Thú Hoàn không thể kế thừa đại thống.
Hắn có tư cách nhưng không có năng lực.
Nguy cơ lớn nhất của Cảnh quốc chính là không có 1 vị thái tử đủ năng lực.
Cảnh Thân Mậu nhìn nàng thật lâu nói:
"Huệ Phúc nếu là nam nhi thì tốt biết bao?"
Cảnh Vĩnh Phúc quả quyết lắc đầu nói:
"Kiếp này là nữ tử, kiếp sau con vẫn nguyện là nữ tử."
"Vì sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn Cảnh Thân Mậu:
"Vì ta có một vị mẫu thân tốt nhất trên đời!"
Cảnh Thân Mậu kinh ngạc một lát, thấp giọng nói:
"Đúng vậy!"
Tất cả mọi người từng vứt bỏ nàng, chán ghét nàng, cười nhạo nàng.
Chỉ có Nhược phu nhân chưa từng.
Nếu không có Nhược phu nhân kiên trì, không ngừng nỗ lực, nàng tuyệt không có hôm nay.
Cảnh Thân Mậu trầm mặc hồi lâu, than một tiếng
“Đáng tiếc”.
Buổi chiều hôm đó, Cảnh Vĩnh Phúc chính thức đến Nhâm Vi tiếp đãi Địch vương Tiếp quốc .
Chuyện đầu tiên nàng làm là tiễn Lý Phỉ xuất cung.
Cảnh Vĩnh Phúc dẫn xe ngựa cung đình hoa lệ đến trước điện mà Lý Phỉ lưu lại.
Tiểu Thúy vào xong trở ra, nói hắn muốn Cảnh Vĩnh Phúc tự mình đi tiễn.
Cảnh Vĩnh Phúc bất đắc dĩ, phải theo mọi người bước vào mời Lý Phỉ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc