Công Chúa Đại Phúc - Chương 31

Tác giả: Chu Mộng

Lý Phỉ cầu thân
Tiểu Thúy lại chuyển hướng câu chuyện,
”Không biết Mục đại ca hiện tại ra sao,
Hai người này cũng thật là, tuy nói bị thương, nhưng chẳng lẽ sợ ở trong cung ta trị không hết cho hắn sao?
Nhất định là muốn đi tìm Địch vương.
Ngô Tiên Tử càng kỳ quái, vừa hồi kinh liền bỏ lại ba chữ \'Đi làm việc\' rồi biến mất!
Bà ấy không phải từng nói muốn bảo vệ ngươi một năm sao?"
Trước mắt có vài hoạn quan đi qua, Cảnh Vĩnh Phúc dừng lại một chút.
Chờ bọn họ hành lễ đi xa nàng mới nói:
”Thông qua Dương Ký ta được mẹ ta hồi đáp,
Tư Mã Thu Địch căn bản không cầu xin Ngô Tiên Tử,
đó là bà ấy nói dối."
Tiểu Thúy kinh ngạc.
Cảnh Vĩnh Phúc lại nói:
”Nhưng Ngô Tiên Tử cùng chúng ta đi biên giới phía Bắc nước Cảnh, ngoại trừ một chút quái gở, chưa bao giờ hại chúng ta.
Ngược lại còn giúp chúng ta không ít.
Tùy bà ấy đi thôi.”
Ở chung một thời gian, Cảnh Vĩnh Phúc đã xác định, Ngô Tiên Tử không muốn hại nàng mà là muốn tiếp cận Cảnh Thân Mậu.
Sau khi hai người trở lại Vĩnh Phúc cung, đã thấy Dương Ký đang đợi.
Hắn yêu cầu Cảnh Vĩnh Phúc xuất cung.
Cảnh Vĩnh Phúc hỏi hắn chuyện gì, hắn lại hỏi lại:
”Không biết điện hạ có bằng lòng gặp Tư Mã Thu Địch?"
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, Tư Mã Thu Địch khi nào trở nên thân cận với Lý Phỉ?
Tiểu Thúy giựt giây:
”Đi thôi! Đi thôi!"
Dắt theo rất nhiều thị vệ, Cảnh Vĩnh Phúc cùng Tiểu Thúy đi vào quán R*ợ*u nổi tiếng nhất kinh thành “Tam nguyệt phấn hoa”.
Quán R*ợ*u này từ khi vừa đến kinh thành nàng đã nghe qua.
Hôm nay nàng mới sáng tỏ, phải gọi là”Tam Nguyệt dương hoa” mới đúng.
Khó trách nàng ở truy lưu mở một tiệm R*ợ*u nhỏ đã bị theo dõi.
Khẳng định là nhà mẹ đẻ của mẫu phi Lý Phỉ - Dương thị gia tộc, ở Cảnh Tiếp hai nước kinh doanh vô số quán R*ợ*u.
Thấy nhiều quan binh đến, khách trong Tam nguyệt phấn hoa lục tục rời đi.
Dương Ký vừa đến Tam nguyệt phấn hoa liền đi vào trước để sắp xếp.
Khi hắn đi ra, trong quán đã ổn định hơn.
Điều này làm Cảnh Vĩnh Phúc nhớ tới Lý Phỉ, chỉ là trước mắt đã là đô thành nước Cảnh.
Cảnh Vĩnh Phúc cùng Tiểu Thúy xuống xe ngựa, dân chúng bên ngoài thấy hai nữ tử tuổi trẻ vào quán thì nhòm ngó bàn tán.
Dương Ký vào theo sau quản lý của quán.
Vị này dáng người béo lùn, tuổi khoảng trung niên.
Hắn làm bộ dáng cúi đầu khom lưng làm cho Tiểu Thúy e ngại liếc mắt một cái.
Trong lòng Tiểu Thúy, quản lý tốt nhất trên đời là người bên cạnh, người khác đều không thể so sánh.
Nhưng tiếc là Cảnh Vĩnh Phúc lúc ấy quá mức lông bông, ngay cả Hiên Viên cũng không đặt vào trong mắt.
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn Tiểu Thúy cười cười rồi bước vào quán R*ợ*u.
Nàng phát hiện Tam nguyệt phấn hoa bố cục tương tự với quán R*ợ*u ngày nào.
Tiểu Thúy nhìn cũng thấy quen mắt.
Quản lý ở phía trước dẫn đường, miệng không ngừng giới thiệu, trình độ dài dòng này thật là trên tài Cảnh Vĩnh Phúc năm đó.
Theo lịch sử Tam nguyệt phấn hoa nói đến hoàn cảnh, theo món ăn đặc sắc nói đến nơi sản xuất thực phẩm.
Nghe xong, Cảnh Vĩnh Phúc thuận miệng hỏi, nhờ đó mới biết, chính là Lý Phỉ sai người y theo quán nàng ngày nào mà dựng Tam nguyệt phấn hoa.
Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy buồn cười.
Lên lầu hai, hai người tiến vào gian phòng lớn nhất.
Quản lý bèn cáo từ, khom người trở ra.
Dương Ký do dự một chút, nói với Tiểu Thúy:
”Tiểu Thúy cô nương, theo ta ra đây một chút."
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra còn Tiểu Thúy cứ thể đi thẳng vào gian phòng phía trong,
”Ta nhìn trước xem.”
Nàng ta xem xong thì vội đi ra, cổ quái nói:
”Ta cùng Dương đại ca đi ra ngoài, Bình cô ngươi tự chiêu đãi mình đi."
Cảnh Vĩnh Phúc hoàn toàn ngây người.
Người ở bên trong cũng không phải Tư Mã Thu Địch!
Cửa sau lưng nàng nhẹ nhàng khép lại.
Trong phòng im ắng.
Nàng chậm rãi tiến tới một bước rồi dừng lại.
Qua thật lâu, tiếng nói uất giận của hắn vang lên:
”Còn không mau lại đây."
Cảnh Vĩnh Phúc hít sâu một hơi, cúi đầu ngoan ngoãn đi vào.
Không ngờ Lý Phỉ lén lút chạy đến nước Cảnh!
Thật là...
Nhưng nàng vừa đi vào, thiếu chút nữa ngưng thở mà ૮ɦếƭ.
Gian phòng này lại giống như phòng ngủ, vốn không hề có ở quán R*ợ*u trước kia.
Nhưng không phải vì bố trí như vậy mà Tam nguyệt phấn hoa trở thành thanh lâu!
Thân giường làm bằng gỗ lim khắc hoa, màn che hồng phấn, chăn và áo gối đều thêu uyên ương giỡn nước ...
"Phòng này có xứng với bổn vương không?” Hắn lại hỏi một câu.
Cảnh Vĩnh Phúc vội vàng ngó quanh, bắt gặp hắn thì lén lút liếc nhìn hắn một cái, rồi lại tảng lờ ngó quanh.
Nàng thầm nghĩ, không thể trách nàng.
Lý Phỉ hôm nay mặc toàn thân vàng nhạt, ở chung quanh đồ vật cũng 1 tông màu nhẹ nhàng tươi sáng tương tự, khó mà thấy ngay được.
Được rồi, thực ra là có thấy, bất quá, nàng có điểm ngượng ngùng.
Cảnh Vĩnh Phúc không dám nhìn kỹ, chỉ sợ liếc mắt thêm một cái mặt nàng biến thành màu đỏ.
Từ ngày nàng hôn hắn, muốn kêu nàng lại như trước kia, tự nhiên nhìn hắn, thật sự rất khó.
Lý Phỉ dường như cũng thấy nàng đang xấu hổ, khôi phục thanh âm mát lạnh:
"Quán R*ợ*u này so với quán của ngươi, cái nào tốt hơn?"
Cảnh Vĩnh Phúc trầm ngâm nói:
"Quy cách không khác. Chỉ là... quán của ta không có phòng như vầy ..."
"Đừng nói phòng này, nói bố cục dưới lầu."
Hai người một hỏi một đáp, sau vài câu như vậy Lý Phỉ rốt cục im lặng.
Bất quá, dù hắn nói thêm chuyện gì, Cảnh Vĩnh Phúc tám phần cũng đáp không hơn.
Trong lúc trầm mặc, Cảnh Vĩnh Phúc quan sát chân Lý Phỉ.
Hôm nay hắn mang giày vải, thật đúng là khó gặp.
Ánh mắt nàng thoáng chuyển, nhìn đến vạt áo vàng nhạt, cũng là mặt hàng bình thường.
Nhưng trên đời có thể đem mặt hàng bình thường này biến thành tuyệt sắc, cũng chỉ có hắn là một.
Lý Phỉ bỗng nhiên lại hỏi:
"Không dám ngẩng đầu sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc lập tức ngẩng đầu lên, nhìn đến hắn thì ngưng thần.
Lý Phỉ ngồi ở phía trước cửa sổ, nghiêng nửa mặt nhìn nàng.
Một dây lụa xanh ngọc thả dài trên Pu'i tóc, dưới cổ áo ngoài vàng nhạt lộ ra cổ áo màu trắng.
Quần áo giản dị tự nhiên bị hắn mặc vào thành ra phong lưu khác biệt.
Báo hại nàng lại cụp mắt xuống.
Lý Phỉ chậm rãi nói:
"Thân cũng đã thân, sao một chút cũng không dám nhìn ?"
Mặt Cảnh Vĩnh Phúc nhất thời chuyển hồng, cúi đầu nói:
"Ngươi lại chạy tới đây làm gì?
Vạn nhất Cảnh Thân Uẩn biết ngươi ở đây, tìm tới...
Đây là kinh thành nước Cảnh đó!"
"Bọn họ chỉ nói là Tư Mã Thu Địch tới tìm ngươi.
Bất quá Tư Mã tiểu Tử kia rồi cũng sẽ đến."
Cảnh Vĩnh Phúc lập tức hiểu ra.
Dương Ký là cố ý hỏi câu " bằng lòng gặp Tư Mã Thu Địch không" .
Lý Phỉ lại đứng dậy, hướng nàng đi tới:
"Ngươi cho là phụ hoàng của ngươi làm sao ngồi trên ngôi vị hoàng đế ?"
Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy kinh hãi, chân không tự chủ bước lui.
"Dự đế làm Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, ngươi cho là hắn dựa vào cái gì?"
Lý Phỉ đến gần thêm vài bước, gót chân Cảnh Vĩnh Phúc vấp phía sau loạng choạng.
Nàng quay đầu, thì ra đã lùi sát đến mấy cái ghế mà không biết.
Một bàn tay đặt lên vai nàng, nàng liền thuận thế ngồi xuống ghế.
Chờ nàng ngước lên, Lý Phỉ vẫn đặt 1 tay lên vai nàng, nhìn xuống hỏi:
"Ngồi ổn không?"
Nàng mới trả lời một chữ "Ngồi", hắn liền cúi xuống.
Lòng của nàng vừa thấy xao xuyến nụ hôn kia đã liền ςướק đi hô hấp của nàng.
Tóc hắn rủ xuống nhẹ nhàng, tinh tế đong đưa theo từng cử động.
Nàng hơi hơi rút người lại, hắn liền buông ra nàng.
Nàng cúi đầu bắt đầu thở dốc, chỉ nghe hắn nói: "Lần sau vẫn nên là ngươi hôn ta!"
Cảnh Vĩnh Phúc bật ho khan.
Lý Phỉ vội vàng đưa tay vỗ nhẹ nhàng sau lưng nàng, cúi đầu nói:
"Ngươi đã quên sao, ngươi nợ ta một năm, vốn chỉ là một năm.
Nhưng ngươi nửa đường chạy thoát, còn chạy lâu như vậy.
Ngươi nói ta nên tính thành bao nhiêu?"
Nàng đáp không được.
Hắn bỗng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
"Lúc ta tìm được ngươi lần thứ hai, đã thực hận không thể quăng ngươi xuống biển, đem ngươi đo xem biển sâu bao nhiêu.
Ngươi đúng là đã cho ta thấy ta căn bản là vẫn có những việc làm không được."
"Đến đây!" Hắn đưa tay cho nàng.
Nàng cầm tay hắn.
Hắn kéo lấy nàng.
Đúng là kéo nàng về hướng giường.
Cảnh Vĩnh Phúc tim đập dữ dội.
Lý Phỉ đoán được nàng nghĩ gì, lại cười,
"Sợ?"
Kết quả hắn lại đùa giỡn nàng.
Tới bên giường, hắn bèn nhấc chăn lên, bao nàng thành bánh chưng.
Sau đó cứ thế ôm lấy, đá văng bức họa che cửa ngầm ở trên tường, lắc mình đi vào.
Trước mắt nàng nhất thời chỉ có một màu đen, chỉ nghe hắn thấp giọng nói:
"Chúng ta rời đi một lát. Ta đã dặn Dương Ký rồi."
Cảnh Vĩnh Phúc "Ừ" một tiếng, sau đó tựa đầu vào trước *** Lý Phỉ, tùy ý hắn mang nàng đi.
Chăn thực ấm áp, mà động tác Lý Phỉ thì rất nhẹ nhàng.
Đến một cái lỗ hổng, Lý Phỉ thả người nhảy qua, hai người cùng nhau rơi xuống.
"Phốc" một tiếng đã tiếp đất.
Lý Phỉ chạy vội, tiếng bước chân vang vọng.
Nghe giống như tiếng một loại nhạc khí xưa.
Thời gian không biết dài ngắn, nhưng Cảnh Vĩnh Phúc lại thấy cũng rất ngắn, thực là ngắn.
Lúc hai người dừng lại, đã đến một tòa phủ đệ.
Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên cười cười nói: "Người Tiếp quốc thực giống nhau mà!"
Lý Phỉ trầm giọng hỏi: "Ngươi là nói Tư Mã gia?"
Nàng chỉ cười không nói.
Lý Phỉ cũng không thèm nhắc lại, phi thân một cái lại mang nàng lên nóc nhà.
Sau vài cái lên xuống nữa, thân pháp cực nhanh xẹt qua mái hiên, xẹt qua phố hạng, thẳng đến góc tây kinh thành.
Là một tòa phủ đệ thực yên lặng.
Lý Phỉ ôm cái bánh chưng Cảnh Vĩnh Phúc ngồi trên nóc nhà.
Dưới ánh tịch dương, y phục vàng nhạt của hắn nhiễm sắc hồng, tóc hắn phất phơ theo gió, môi mạc khẽ mím, một chút tươi cười thản nhiên làm tịch dương thất sắc.
"Đến Cảnh quốc vài lần mà còn chưa xem qua mặt trời lặn ở kinh thành.
May mắn nơi này cách xa nhà dân, bằng không chúng ta đã bị người ta phát hiện !"
Nàng thì thào:
"Chính là đến đây xem?"
Hắn cười yếu ớt không nói gì, tay lại nâng nàng lên vài phần.
Cảnh Vĩnh Phúc mặt lập tức xoát hồng.
Hắn là cố ý đổi ra nơi này...
Nàng tựa đầu thật sâu vào chăn, hắn lại theo chăn nâng cằm nàng ra, cúi xuống khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng hôn môi nàng, tóc hắn lướt qua mặt nàng, mơn man nhẹ nhàng.
...
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn hắn ngẩng đầu hướng về phía chân trời, thật lâu bất động.
Nàng cũng chuyển mặt nhìn bóng tịch dương kia.
Ở biên giới đã xem qua, phía Đông nước Cảnh đã xem qua.
Tiểu Thúy mới trước đây còn cùng nàng nói mặt trời lặn là lòng đỏ trứng.
Giờ phút này mặt trời lặn trước mắt lại phá lệ diễm lệ.
Đang là mùa đông nhưng nàng lại cảm thấy ấm áp của mùa xuân.
Lại qua thật lâu, Cảnh Vĩnh Phúc vụng trộm liếc hắn vài cái.
Lại thấy rõ chăn bọc nàng thật đúng là chăn uyên ương.
Mặt nàng lại hồng lên, nhưng không lùi vào trong chăn nữa.
Nàng nằm trong lòng hắn, im lặng nhìn hắn.
Lý Phỉ so với mặt trời lặn còn đẹp hơn, miệng mím phảng phất nét cười nhạo.
Nàng thầm nghĩ, hắn không phải Địch vương thì thật tốt?
Thái dương dần dần xuống núi.
Trời chuyển sắc vàng, cam, cuối cùng màu đen bao phủ thành thị.
Hai người đường cũ mà về.
Trở lại Tam nguyệt phấn hoa, Lý Phỉ ngồi ở bên giường, thái độ khó hiểu, mở chăn cho Cảnh Vĩnh Phúc rồi nói:
"Dường như có người đến ."
Nàng rối lên:
"Còn không buông ta ra?"
Lý Phỉ nhìn nàng mỉm cười:
"Như vậy rất tốt.
Ngươi như vậy thì ta cũng có hứng thú."
Động tĩnh từ ngoài phòng truyền vào, giống như có không ít người lên lầu.
Cảnh Vĩnh Phúc nhíu mày, có thể có đông thị vệ theo vào Tam nguyệt phấn hoa như vậy hẳn là một nhân vật không thua kém nàng.
Nàng đang suy nghĩ, không đề phòng Lý Phỉ đem nàng cuộn lại trong chăn, khẽ nói:
“Người đến từ nơi ngươi đi, ta ra đây.”
Hắn xoay người một cái màn che trước mắt nàng hạ xuống.
Người đã tới ở cửa, dừng lại.
Lại nghe thấy thanh âm sắc nhọn của một vị hoạn quan:
"Gian phòng này cửa đóng, nàng nhất định ở bên trong."
Giọng trang nghiêm của một cô gái trẻ tuổi cất lên:
"Truyền!"
Hoạn quan đề cao giọng nói:
"Người ở bên trong nghe đây, đây là gian phòng Quỳnh Văn điện hạ muốn dùng..."
Dương Ký ở bên nói:
"Huệ Phúc điện hạ đã sớm đi rồi, phòng này vốn không có động tĩnh ."
Hoạn quan cười lạnh:
"Vậy ngươi canh ngoài cửa làm gì?"
Dương Ký đúng mức đáp:
"Chúng ta đang đợi điện hạ trở về dùng bữa!"
Một khác hoạn quan lạnh lùng nói:
"Dài dòng với bọn họ làm gì, vào trong thì biết!"
Tuy rằng lời nói bất kính, nhưng đám hoạn quan vẫn chung quy không dám phá cửa mà vào.
Cảnh Vĩnh Phúc ở trên giường nhúc nhích người.
Lý Phỉ còn dám đùa giỡn nàng!
Lấy Lý Phỉ tu vi,
Cho dù không biết người đến là Quỳnh Văn công chúa, cũng nên biết đó là một nữ tử tuổi trẻ.
Hắn lại càng muốn đem nàng đặt ở trên giường, kéo màn che lại.
Nàng đang muốn xuống giường, lại nghe Lý Phỉ bên gian ngoài mát lạnh nói:
"Như thế nào lại có một vị công chúa đến thăm?
Bất quá vị công chúa này tính tình hơi làm lớn một chút.
Quản lý, cứ theo quy củ mà làm!"
Ngoài cửa quản lý nói:
"Thỉnh công tử trả phí chỉ điểm nhạc nghệ, trăm kim ngân; kỳ nghệ, trăm kim ngân; thư nghệ, trăm kim ngân; họa nghệ, ngàn kim ngân."
Cảnh Vĩnh Phúc thiếu chút nữa cười đến ra tiếng, nhanh che miệng lại, thu chân lại trên giường.
Bên ngoài Quỳnh Văn công chúa Cảnh Vĩnh Văn tựa hồ ý bảo hạ nhân.
Hoạn quan nói:
"Mở cửa! Còn sợ điện hạ không thưởng vài cái đánh?"
Lý Phỉ lạnh lùng nói:
"Đánh thưởng?
Vẫn là mời điện hạ hồi cung đánh thưởng đi!
Bản công tử không rảnh phụng bồi!"
"Không phải là loại làm xiếc thu tiền ..."
"Ba" một cái tát mạnh cắt đứt lời hắn đang nói.
Cảnh Vĩnh Văn trầm giọng nói,
"Hạ nhân vô lễ, thỉnh công tử bao dung.
Không biết bản cung hiện tại có thể tiến vào thỉnh giáo công tử tứ nghệ không?"
Lý Phỉ trầm ngâm nói:
"Quản lý, mời điện hạ vào!"
Cửa bị mở ra thật lâu, cũng trầm mặc thật lâu.
Cảnh Vĩnh Phúc có thể tưởng tượng Lý Phỉ đã làm những người vừa thấy rung động thế nào.
Ngày đó nàng gặp hắn lần đầu, cũng không dám nhìn thẳng vào hắn.
Mà giờ phút này Lý Phỉ tuy rằng quần áo mộc mạc, e rằng sự mộc mạc kia lại bị hắn làm thành vân đạm phong thanh, phiêu dật thanh nhã.
Nghệ sư, thật là có chút giống.
Nếu có thể đem ánh mắt gian bức người che dấu quý khí thì càng giống.
Sau một lúc trầm mặc đáng kể, Cảnh Vĩnh Văn không biết đang nói cái gì:
"Phí công tử phong độ bất phàm, bản cung lúc trước thất lễ.
Xem ra vẫn là Huệ Phúc có bản lĩnh."
Lý Phỉ không trả lời.
Có thể là hoạn quan thần sắc không đúng, Cảnh Vĩnh Văn trầm giọng nói:
"Các ngươi lui ra trước!"
Tiếng chân bước, nhưng không có tiếng đóng cửa, càng không có thanh âm của Lý Phỉ, chỉ nghe Cảnh Vĩnh Văn lại nói:
"Muội muội kia của ta không biết là số khổ hay số tốt...
Sau khi nàng nhiều năm thất lạc vất vả trở về cung, ta vốn định làm thân.
Hôm nay lại nghe nói nàng xuất cung.
Ta lo lắng nàng không biết khiêm nhượng, gặp chuyện không may nên đuổi theo đến đây.
Thấy được công tử ta mới biết ta lo lắng dư thừa."
Cảnh Vĩnh Phúc ôm chăn im lặng.
Cảnh Vĩnh Văn cũng có hôm nay!
Mới mấy câu đã muốn có chút nói năng lộn xộn.
Lý Phỉ vẫn như cũ không nói gì, Cảnh Vĩnh Văn ngồi thật lâu, lại nói:
"Nghe khẩu âm của công tử, không giống người nước Cảnh, Có điểm giống người nước Tiếp.
Không biết có phải công tử cùng muội muội ta kết bạn ở Tiếp quốc?"
Lý Phỉ trong trẻo nhưng lạnh lùng một tiếng "Ừ" .
Cảnh Vĩnh Văn liền im bặt.
Cảnh Vĩnh Phúc lại cảm thán, Lý Phỉ lần đầu gặp người ta đều lạnh nhạt như thế, ít lời như thế.
Sau một đoạn nặng nề nữa, Cảnh Vĩnh Văn nói:
"Phí công tử chẳng lẽ thực sẽ vì là tiền mà cam làm nghệ sư sao?"
Lý Phỉ thản nhiên nói,
"Ngươi không có tâm thỉnh giáo, mời trở về đi!"
Cảnh Vĩnh Văn cúi đầu nói:
"Ta vốn là vì muội muội mà đến, một khi đã như vậy, cũng không quấy rầy công tử nữa!"
Nàng đứng lên, đi chậm rãi từng bước rồi dừng lại nói:
"Gian bên trong dùng để làm gì?"
Cảnh Vĩnh Phúc ôm chăn cả kinh, nếu Cảnh Vĩnh Văn đi vào, nhìn thấy nàng trên giường, không biết sẽ nghĩ thế nào?
Lại nghe Lý Phỉ cười nói: "Ta cùng tiện nội cùng tới kinh thành, phòng trong tất nhiên là chỗ vợ chồng ta nghỉ ngơi!"
Cảnh Vĩnh Phúc gương mặt cứng đơ, Cảnh Vĩnh Văn biểu tình cũng không có sai biệt.
"Nguyên lai... Như vậy..."
Lý Phỉ nói:
"Vợ chồng ta vốn định du ngoạn các nơi, rốt cuộc vẫn là nước Cảnh con người đáng yêu, phong cảnh kiều diễm."
Cảnh Vĩnh Phúc cắn môi dưới, Lý Phỉ đùa giỡn nàng, muốn đùa giỡn tới khi nào?
Cái gì mà con người đáng yêu, phong cảnh kiều diễm?
Nam nhân họ Lý quả nhiên đều không biết xấu hổ, những lời như vậy cũng nói được!
"Khụ!"
Cảnh Vĩnh Văn cũng đỏ mặt, nói vài lời cáo từ rồi vội vàng rời đi.
Nàng ta vừa đi, quản lý hoặc Dương Ký chờ sẵn bên ngoài liền đóng cửa lại.
Tiếng bước chân xa dần, Cảnh Vĩnh Phúc tung chăn nhảy ra ngoài màn che, bổ nhào đến trước người Lý Phỉ, đấm vào *** hắn.
Bất quá nàng chưa kịp đánh đến người hắn, Lý Phỉ đã cực nhanh bắt lấy nắm đấm bé nhỏ của nàng, khẽ nhíu mày nói:
"Vết thương còn chưa lành, không thể bị ngươi đánh trúng."
Cơn tức của nàng cơn tức nhất tiêu tan, nhìn bộ *** nở nang của hắn phập phồng dưới áo, nghĩ đến ngày ấy nhìn thấy vết thương, nàng bất giác ngây người, trên mặt dần dần nóng lên.
"Nghĩ cái gì vậy?"
Hắn vừa hỏi vừa mở từng Ng'n t của nàng ra, mười ngón giao giao cọ cọ.
Cảnh Vĩnh Phúc phục hồi tinh thần, rút tay ra, oán hận nói:
"Ngươi nói cái gì mà con người đáng yêu phong cảnh kiều diễm chứ hả!"
Hắn cười nói:
"Muốn thử một chút sao?"
"Ngươi!"
Cảnh Vĩnh Phúc nổi giận, xoay người không nhìn tới vẻ mặt đùa cợt của hắn, lại bị hắn theo phía sau ôm lấy.
Chỉ nghe hắn thấp giọng, lời nói nhỏ nhẹ:
"Muốn ta thật sự hứng thú với con người đáng yêu phong cảnh kiều diễm của nước Cảnh sao?"
Nàng cảm thấy bấn loạn, bên tai phà đến hơi thở ấm áp của hắn, sau lưng bị hắn ôm sát, hai tay hắn đang ôm lấy cổ nàng.
"Lỗ tai làm sao lại hồng như vậy?"
Cảnh Vĩnh Phúc vừa định nói buông ra, tay nàng mới đáp lên tay hắn, vành tai đã có cảm giác vô cùng kỳ dị làm cả người run lên, thân thể bắt đầu tê dại.
Nàng không khỏi nắm chặt tay hắn, thanh âm run rẩy:
"Buông ... Buông ra..."
Hắn lại mơ hồ không rõ nói:
"Không cần nói."
Lúc nàng cơ hồ tê liệt trong vòng tay hắn, cứu binh rốt cục cũng đến.
Tiểu Thúy ở cửa nói:
"Bình cô! Ăn cơm !"
Lý Phỉ đành phải buông tha vành tai nàng, miễn cưỡng nói:
"Bảo với quản lý, hôm nay thêm món lỗ tai heo!"
Cảnh Vĩnh Phúc không chút nghĩ ngợi, túm lấy tay hắn cắn một phát, lưu lại một vòng tròn dấu răng trên tay hắn rồi kêu lên:
"Tiểu Thúy, đừng quên, thêm món móng giò!"
Lý Phỉ buông ra nàng, nở nụ cười.
Cảnh Vĩnh Phúc lườm hắn một cái.
Tiểu Thúy vui cười mà đi.
Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy có gì đó không đúng, cẩn thận nhìn lên.
Giấy dán cửa phòng đã bị Tiểu Thúy lấy tay chọt thủng 1 lỗ vừa tầm mắt.
Nàng lập tức hai tay che mặt, rất dọa người !
Người bên cạnh lại càng cười lớn hơn nữa.
Sau đó không lâu, đồ ăn đưa tới.
Quả thật có lỗ tai heo cùng móng giò.
Cũng có không ít món lấy nấm làm phụ liệu.
Tiểu Thúy đưa đồ ăn xong thì không nhìn ánh mắt bốc hỏa của Cảnh Vĩnh Phúc, nói thêm 1 câu:
"Phí công tử ăn nhiều một chút!
Nấm bổ lắm!"
Rồi nhanh như chớp đi ra ngoài.
Bữa cơm này Lý Phỉ ăn cực thư sướng
Mà Cảnh Vĩnh Phúc cứ hung tợn nhìn chằm chằm móng giò.
Kỳ thật mà nói nàng cũng không thích ăn món này nhưng cứ liều mạng cắn.
Chờ nàng ăn được một nửa, Lý Phỉ đưa cho nàng 1 cái khăn trằng, nàng trở nên hoàn toàn bi ai .
Vì sao lỗ tai heo có thể ăn thật tao nhã, mà móng giò lại phải cắn chật vật như thế?
Cảnh Vĩnh Phúc ăn rất nhanh no, Lý Phỉ thì luôn luôn chậm.
Thấy nàng ngồi không, hắn liền kêu Tiểu Thúy và Dương Ký tới.
"Nói cho nàng nghe!"
Sau lệnh của hắn, Dương Ký bắt đầu giảng Tiếp quốc thân sử cùng những sự tình liên can cho Cảnh Vĩnh Phúc nghe.
Ngày mai ở kinh thành sẽ diễn ra rất nhiều nghi lễ do sứ thần nước Tiếp chủ trì.
Hắn là Tiết Đồng Di.
Hắn mang theo nghi thức hôn lễ của vương thất Tiếp quốc đến để hoàn thành việc xin cưới công chúa Cảnh quốc.
Đầu tiên là nạp thái, cũng chính là đến Cảnh quốc cầu hôn. Ngoài việc hỏi tên tuổi, ngày sinh tháng đẻ của công chúa, còn điều tra thêm 1 số chuyện.
Ngoài Tiết Đồng Di, còn có Phương Hiểu Xuân, kẻ từng ở biên cảnh giao hảo cùng Cảnh Vĩnh Phúc.
Bất quá Phương Hiểu Xuân hiện tại cũng không phải là vị quan thất phẩm vô danh ở 1 địa phương xa xôi trước kia, mà là phó sứ của Tiết Đồng Di.
Dương Ký nói xong Cảnh Vĩnh Phúc rơi vào suy tư.
Lý Phỉ vẫn như cũ tao nhã ăn uống nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng liếc lại hắn một cái, nói:
"Người Lý Dịch phái đi đều là những kẻ ta biết.
Hắn tất đã biết thân phận của ta.
Muốn mượn những người này để tìm lại tình nhân trước kia.
Nhưng người hắn tính cưới là Cảnh Vĩnh Cẩn.
Còn liên quan gì tới ta?"
Lý Phỉ chậm rãi nói:
"Đúng vậy, ngươi có cái gì tốt chứ?
Mặt thì xấu..."
Nói tới đây thì liếc Cảnh Vĩnh Phúc một cái,
"Lại tình ý khó hiểu.
Nếu không nhận cha thay đổi thân phận, thì cũng chì là một đứa con gái làng biển."
Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên ảm đạm khó hiểu.
Tình ý khó hiểu?
Khó trách hắn thủ đoạn cao minh như thế.
Hẳn là đầy kinh nghiệm phong lưu.
Mặc dù không cưới phi nạp thiếp, nhưng không thể chưa từng thị tẩm nữ tử?
Nàng càng lúc càng cảm thấy không thoải mái, liền đứng lên đi ra ngoài:
"Tiểu Thúy, chúng ta đi!"
"Làm sao vậy?" Phía sau nghe tiếng hắn mát lạnh.
Cảnh Vĩnh Phúc giữ chặt tay Tiểu Thúy, không trả lời hắn, liền đi ra ngoài.
Dương Ký phía sau đuổi tới.
Cảnh Vĩnh Phúc xuống đến dưới lầu, trên lầu bỗng vang lên tiếng sáo uyển chuyển động lòng người, như khóc như than.
Nàng lừng khừng rồi lại cắn răng tiếp tục đi, lên thẳng xe ngựa.
Đi được một đoạn đường mới không nghe tiếng sáo kia nữa, nhưng những chuyện quẩn quanh trong đầu thì vẫn không biến đi đâu được.
Cảnh Vĩnh Phúc nắm chặt tay Tiểu Thúy làm nàng ấy lo lắng nhìn nàng, muốn hỏi lại không biết nên hỏi cái gì.
Mà cho dù hỏi, Cảnh Vĩnh Phúc cũng không trả lời được.
Đêm đó Cảnh Vĩnh Phúc ngủ không ngon.
Ngày hôm sau nàng bị choáng, buổi chiều bèn tìm Bao Duyên Xuân xem bệnh.
Thái y vừa bắt mạch cho Cảnh Vĩnh Phúc vừa xem sắc mặt nàng.
Tiểu Thúy câu nệ đứng ở một bên.
Tuy rằng Tiểu Thúy đã cố gắng để không còn dấu tích độc dược trên người, nhưng vẫn sợ Bao Duyên Xuân lấy đó làm cớ mà không gặp Cảnh Vĩnh Phúc.
Sau khi buông tay Cảnh Vĩnh Phúc, Bao Duyên Xuân nói:
"Nếu hạ quan không nhìn lầm, điện hạ vốn sinh ra đã yếu ớt.
Khi còn nhỏ cũng được tẩm bổ nhưng không có tác dụng.
Xương cốt so với người bình thường có kém một chút.
Cũng may sau này lại điều trị khá tốt nên hiện tại thân thể không khác mấy so với người thường.
Chỉ là điện hạ không thể quá vất vả, phải để ý tĩnh dưỡng.
Mấy ngày trước đây có phải ngủ không ngon, thêm tâm sự nặng nề?.
Bây giờ bệnh đã tới rồi!"
Tiểu Thúy lập tức ánh mắt sáng ngời.
Cảnh Vĩnh Phúc nói:
"Bao Thái y nói trúng rồi!"
Bao Duyên Xuân lại nói:
"Bệnh điện hạ không cần thuốc, hạ quan tặng điện hạ hai chữ. Khoan hoà!"
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra.
Bao Duyên Xuân nói:
"Bệnh của điện hạ kỳ thật chỉ có bản thân điện hạ mới có thể trị.
Là tâm bệnh.
Những tác động bên ngoài không thể có tác dụng."
Cảnh Vĩnh Phúc suy nghĩ, hỏi:
"Thỉnh giáo Thái y, như thế nào độc?"
Bao Duyên Xuân phiêu mắt nhìn Tiểu Thúy nói:
"Độc do ác gây nên, tiểu ác không thay đổi thành đại ác, đại ác là tính độc, tích ác lâu ngày thì không có thuốc nào cứu được.
Tuy có y thuật lấy độc trị độc, những cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Y thuật, chủ ý là khôi phục thân thể về trạng thái bình thường, mà độc thì chỉ dùng để đánh vỡ trạng thái bình thường của thân thể."
"Thụ giáo !" Cảnh Vĩnh Phúc đứng dậy hành lễ mọn, Tiểu Thúy lập tức thông minh làm theo.
Bao Duyên Xuân vội vàng đứng lên khom người:
"Điện hạ đừng làm vậy!"
Cảnh Vĩnh Phúc nắm tay Tiểu Thúy nói: 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc