Công Chúa Cầu Thân - Chương 14

Tác giả: Tiên Chanh

"Chị Hồ! Chị Hồ!" Tôi nhoài người ra ngoài cửa sổ gọi to. Bên này, Thừa Đức nhíu mày, người gầy đen kia ngay lập tức kéo tôi về chỗ ngồi. Chị Hồ bên kia đã kịp nghe thấy tiếng gọi, vẫy tay với tôi.
"Kéo cái gì mà kéo? Trên đường đi tôi quen một chị, tính tình rất tốt. Các người có cần phải thế không?" tôi cáu bẳn.
Thừa Đức thấy tôi vậy cũng không nói gì chỉ ngồi im nhìn tôi. Cơn giận giữ trong tôi lập tức biến mất, ngoan ngoãn một chút tốt hơn, anh ta không phải người tôi dám chọc tức. Tiểu nhị bắt đầu bày thức ăn, lúc thì đĩa, lúc thì bát, chỉ một loáng đã đầy cả bàn.
"Ngồi đi. Anh cũng ngồi xuống đi, đứng như thế tôi không ăn được." Tôi quay ra nói với người đen gầy kia. Anh ta vẫn đứng yên như không nghe thấy gì. Tôi đành quay ra nhìn Thừa Đức. Thừa Đức chỉ cười rồi quay ra nói: "Phụng Thiện, ngươi cứ ngồi xuống, ở bên ngoài không cần giữ phép tắc."
Nghe xong anh ta hành lễ, khẽ nói "Nô tài mạn phép" rồi mới ghé nguời ngồi xuống.
Rèm che cửa bị kéo ra, một tiếng nói dịu dàng cất lên: "Tiểu nha đầu, sao ngươi lại ở đây?" Chị Hồ thò đầu vào, không ngờ bên trong còn có hai nam tử, bèn đứng ngoài cửa do dự không biết có nên vào không.
"Chị Hồ, vào đây cùng ăn cơm luôn. Vào đi mà!" Tôi vội chạy ra kéo chị ta ngồi vào chỗ của tôi. "Chị Hồ, không ngờ lại gặp chị ở đây. Đây là anh trai em, anh ấy đến đón em về."
Chị Hồ chỉ cười, mặt không để lộ cảm xúc gì, không biết đã hiểu ý tôi chưa nữa?
"Đây là anh trai em, như em đã kể mình trốn khỏi nhà để khỏi phải kết hôn. Bây giờ anh ấy tìm đến đón em cùng về nhà.", tôi cười.
"Ừ. Con gái vốn dĩ không lên chạy lung tung bên ngoài." Chị ta nhẹ nhàng nói, quay ra nhìn Thừa Đức một cái rồi mỉm cười. Thừa Đức theo phép tắc cũng gật đầu lại.
"Vâng, anh trai cũng nói em như vậy. Không nói nữa, ăn thức ăn thôi!" Tôi cười, gắp thức ăn mời chị Hồ.
"Chị nếm thử xem món này thế nào? Sao em thấy có vẻ hơi nhạt?" Hừ! Hi vọng bà cô này không giả vờ hồ đồ, chỉ cần lần này cô ta chịu giúp bà đây nhất định xem cô ta như thánh, lần sau mà gặp tuyệt đối nói cô ta mới mười tám tuổi.
Chị Hồ nếm một miếng nhỏ, cười: "Không tồi, nhưng vị không đậm đà bằng thức ăn tôi nấu. Dù sao cũng tạm ăn được."
Tôi nghe thấy mà sướng run, xem ra chị ta hiểu ý tôi rồi. Thừa Đức mặt vẫn cười cười nhìn tôi như thể hai người là anh em thật sự, chỉ có tôi biết tên này dưới lớp da người là cái gì. Phụng Thiện nghiêm trang ngồi không dám động đậy chỉ có đôi mắt dò xét tôi và chị Hồ không ngơi nghỉ.
Tôi hăng hái tiếp thức ăn cho mọi người. Chị Hồ bụng dạ đúng là tốt, đĩa thức ăn nào cũng nếm thử một chút; động tác tao nhã: một tay cầm đũa, tay kia giữ ống tay áo dáng vẻ như tiểu thư khuê các. Tôi vội vã theo sau, chị ta động vào món nào liền vội vàng gắp món đó cho Thừa Đức. Khổ nỗi hai tên này chẳng có vẻ gì định ăn làm tôi sốt ruột muốn ૮ɦếƭ. Tôi bực mình, nghiến răng bắt đầu ăn rồi gắp măng đưa đến trước mặt Thừa Đức: "Anh, ăn thử cái này đi, mềm lắm."
Nói rồi giơ cao đũa lên định đút cho anh ta. Thừa Đức không ngờ tôi sẽ làm như vậy, sững người lại. Tuy biết mình không đổi đũa mà lấy đũa mình vưà dùng gắp thức ăn cho người khác là bất lịch sự nhưng bữa ăn sắp xong mà hắn còn chưa động đũa nên tôi cũng chẳng để ý đến những phép tắc ấy nữa. Thừa Đức tuy sững người một lúc nhưng cuối cùng vẫn há miệng. Tôi vội nhét miếng măng vào miệng hắn, định thu đũa về mà kéo mãi không được, hóa ra tên này cắn vào đầu đũa, lại còn quay ra cười với tôi nữa. Đến ૮ɦếƭ với tên này mất thôi!
Tôi giả vờ không để ý đến, tiếp tục gắp thức ăn đút cho Phụng Thiện. Khi đưa thức ăn đến gần miệng, mặt mũi anh ta bỗng đỏ bừng, nhất quyết không chịu ăn. Thừa Đức lạnh lùng liếc mắt một cái anh ta liền vội cúi xuống và thức ăn trong bát vào miệng.
Tôi ngồi bên này vừa ăn vừa đút cho Thừa Đức. Tuy trong lòng chỉ muốn nhét cả đĩa vào miệng anh ta rồi xin chị Hồ một lọ thuốc mê bắt anh ta uống nhưng sợ Thừa Đức phát hiện ra nên không dám biểu lộ gì.
"Được rồi, nha đầu. Đừng đút nữa, đủ rồi!" Chị Hồ vừa dứt lời Thừa Đức đã gục xuống bàn. Phụng Thiện mặt biến sắc, vừa đứng dậy định tấn công đã ngã xuống đất.
"Nha đầu, người ngươi đắc tội không phải là người thường. Bọn họ chắc là quý tộc của Ngõa Lặc?" Chị Hồ lúc này mới nhíu mày nói.
Đâu chỉ là quý tộc không, mà còn là quý tộc của quý tộc. Tôi nhủ thầm.
"Chị thật có con mắt tinh đời. Em đúng là đắc tội với quý tộc Ngõa Lặc. Toàn bộ chỗ thuốc mê trên người em mất rồi, lần này may mà có chị ra tay nếu không lại bị anh trai bắt về nhà.", tôi cười.
"May mà thuốc mê của ngươi bị mất chứ với chỗ thuốc mê ấy sao làm khó được tên áo đen này. Đừng nhìn bề ngoài không ra gì, công lực của hắn cực thâm hậu." Chị Hồ nói: "Xong rồi! Nha đầu, ngươi không phải báo đáp, ta không muốn dính dáng đến người Ngõa Lặc. Ta đi đây, ngươi tự bảo trọng. Dùng nước là có thể làm bọn họ tỉnh lại có điều thuốc sau mười hai tiếng mới mất công hiệu nên cho dù tỉnh lại thì tứ chi cũng mỏi nhừ, không thể động đậy giống phế nhân." Nói xong chị Hồ đi ra luôn.
Tôi nhíu mắt nhìn người gục mặt trên bàn, kẻ nằm lăn ra đất. Ha ha! Thừa Đức ơi là Thừa Đức, ngươi cuối cùng cũng lọt vào tay bà! Tôi gọi tiểu nhị vào, kêu khiêng hai người say R*ợ*u này đến phòng khách phía sau tửu lầu. Tiểu nhị làm xong việc đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn tôi và Thừa Đức, Phụng Thiện thì bị tôi vất vào một phòng khác.
Cầm bình trà trong phòng định hất vào mặt Thừa Đức nhưng lại sợ chị Hồ tâng bốc công dụng thuốc mê của mình, nhỡ đâu tỉnh lại rồi mà vẫn như người thường thì làm sao? Tôi xé rách ga giường, trói chặt chân tay rồi ngồi lên người, xong đâu đó mới vã nước trà vào mặt cho anh ta tỉnh lại.
Thừa Đức tỉnh dậy ,kinh ngạc khi thấy mình bị trói còn tôi thì cầm con dao múa may rồi sau đó trấn tĩnh lại ngay làm tôi không khỏi khâm phục.
"Hê hê! Tam hoàng tử, chắc không ngờ rằng mình có ngày rơi vào tay tôi?" Tôi cười gian manh, tiện tay tát mấy cái vào mặt hắn. Gương mặt trắng trẻo trong phút chốc vừa sưng vừa đỏ. Tôi lại lấy dao dí vào mặt hắn: "Gương mặt đẹp thế này mà bị rạch mấy phát chắc chẳng còn gì đẹp đẽ nữa?"
Không ngờ tên này lại cười: "Dù sao cũng chẳng phải nữ nhi, đẹp để làm gì?"
Xí! Chơi trò này với tôi? Tôi tháo mũ vàng giữ tóc ra, tóc hắn lập tức xõa xuống. Rồi tôi đưa con dao qua lại trên đầu anh ta: "Nếu như gọt đầu thì sao?"
Thừa Đức sắc mặt vẫn không đổi. Chẳng lẽ tôi không thể làm anh ta sợ? Nhìn gương mặt điển trai này tôi chợt nảy ra ý đồ đen tối, đợt trước bị tên này ăn không ít đậu phụ, lần này rơi vào tay mình, nói gì cũng phải ăn lại anh ta.
"Anh chàng đẹp trai, lần này bà quyết lấy lại gốc!". Tôi cười, dùng dao cắt đứt cúc áo Thừa Đức. Chà! Giá anh ta phối hợp thêm ít tiếng động có phải tốt không? Ví dụ như kêu một tiếng thảm thiết hoặc hét lên: "Nữ lưu manh, thả ta ra!" hay cái gì đại loại như thế, tôi nhất định càng sung sướng. Mà sao tên này không có động tĩnh gì thế?
"Cô định dùng cách này để trừng phạt tôi?"
"Lợi hại còn ở phía sau." Tôi dằn giọng, nói rồi liền kéo áo anh ta ra. Chà! Da đẹp thật! Vừa nhìn là biết thuộc đẳng cấp cao. Tôi dùng tay sờ mó thân trên anh ta, vừa sờ vừa nói: "Đậu phụ, ăn đậu phụ, đậu phụ vừa trắng vừa mềm." Lần đấy anh còn cắn tôi, giờ phải cắn trả lại.
Tôi ngẩng đầu lên, mãn nguyện nhìn những vết răng lưu lại, quay ra nhìn thấy mắt tên này lại sắp phát ra ánh sáng xanh. Hắn hạ thấp giọng nói: " Cô chỉ có gan làm thế này thôi sao? Chỉ dám cởi mỗi áo tôi?"
"Ngươi không phải khích. Đừng tưởng bà đây không dám *** ngươi, chẳng phải chưa bao giờ nhìn thấy con trai ***. Tôi lại sợ anh chắc? Xem tôi lột hết quần áo ra rồi vất anh ra ngoài đường."
"Cô cứ thử xem." anh ta vẫn cười.
Tôi nghiến răng, lần xuống phía dưới, tim không hiểu sao lại đập thình thịch, tay cứ run run. Ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt vừa biến thành màu xanh đen của anh ta đang nhìn tôi chằm chằm. Có lúc tôi gần như bị đôi mắt ấy mê hoặc, chút nữa thì đánh rơi trái tim mình.
Cái tên khốn kiếp này, không ngờ lại có phản ứng sinh lý. Tôi không cẩn thận chạm tay vào đã nghe anh ta rên khe khẽ.
"Hứ! Bà nhất quyết không bị lừa. Bà không thèm *** cho ngươi nữa. Chẳng phải ngươi đang muốn sao? Đã thế cho ngươi đến chỗ này để ngươi thỏa thích luôn."
Anh ta có phần tỉnh ra, hỏi: "Nơi nào?"
"Kỹ viện. Thế nào?" Tôi cười, cuối cùng cũng mãn nguyện khi thấy anh ta phải biến sắc.
Tôi nói xong liền xuống giường ra cửa gọi tiểu nhị. Thừa Đức thấy tôi định làm thật vội nói: "Cô đừng có đùa quá mức!"
Vẫn còn dám uy hiếp? Tôi quay người nhét miếng vải vào miệng anh ta. Tiếc rằng không biết kung fu nếu không sẽ điểm huyệt anh ta giống như anh chàng đẹp trai kia từng điểm huyệt tôi.
Những nơi thế này đẳng cấp càng cao càng an toàn, cũng giống như hiện đại, đến cảnh sát cũng không thèm đến kiểm tra. Ví dụ như tôi bây giờ, gọi tiểu nhị thuê một xe ngựa lại gọi thêm hai người cao to lực lưỡng vào khiêng Thừa Đức được bọc trong chăn ra xe mà không có ai dám hỏi han gì. Tôi nghĩ chắc mình bị Thừa Đức đàn áp nhiều quá phát điên rồi, chỉ nghĩ đến làm sao để chơi lại anh ta mà không biết nhân cơ hội này chạy trốn. Thế là sau khi hỏi thăm được kỹ viện nổi tiếng nhất của Uyển thành tôi liền đi tới đó.
Lúc này, tôi ngồi trong kỹ viện nổi tiếng nhất, bên cạnh là mụ tú. Gặp bà ta tôi mới thấy đẳng cấp của nơi này không phải là thấp, đến tú bà cũng có vẻ thoát tục không giống các chỗ khác, chẳng có gì giống một mụ tú phấn trắng đầy mật như tôi tưởng tượng. Tôi không khỏi đỏ mặt nếu so sánh cách ăn mặc thì bản thân mình còn giống tú bà hơn là bà ta.
Có lẽ vẫn chưa đến giờ mở cửa nên các cô gái vẫn ở trong phòng riêng chưa ra.
"Chúng ra không nói vòng vo nhiều, nói thẳng luôn." tôi nói.
Tú bà mím môi cười: "Xin mời khách quan cứ nói."
"E hèm..." Tôi ho khan mấy tiếng hắng giọng, chỉ vào Thừa Đức đang ngồi trên ghế rồi nói: "Bà xem hàng này của tôi thế nào?"
Bà ta nghe xong đứng dậy, đến gần Thừa Đức, lật chăn ra nhìn xong sững người lại. Thừa Đức sắc mặt xám xịt từ khi nào, mắt đỏ ngầu lườm theo bà ta rồi lại nhìn tôi. Nếu ánh mắt ấy mà có thể biến thành dao thì tôi sợ rằng mình biến thành từng miếng thịt dê rồi.
Tú bà cẩn thận xem xét ngũ quan của Thừa Đức, gật gật đầu: "Hình dáng rất tuấn tú tuy nhiên hơi dữ dằn. Bà trẻ này, chỗ chúng tôi là kỹ viện chứ không phải quán kỹ nam, liệu có khi nào đi nhầm chỗ không?"
Tôi cười: "Không nhầm. Đâu là nam sủng của tướng công nhà ta, ngày thường không ít lần khiến ta bực mình. Đến giờ lão gia không sủng ái hắn nữa mới lọt vào tay ra. Nếu bà chịu nhận thì tôi xin để lại còn nếu không thì tôi còn việc khác muốn nhờ bà giúp đỡ."
Tú bà cười cười, đợi tôi nói tiếp. Tôi cũng không vội nói, lôi mấy hạt vàng trong người ra, đếm một lúc thấy còn khoảng mười mấy hạt, ném cả lên bàn, cũng chẳng thèm nhìn Thừa Đức, quay sang nói với tú bà: "Tôi có chút vàng, bà gọi mấy cô gái tương xứng với chỗ vàng này ra, không cần đẹp xấu. Bà yên tâm, sẽ không tốn nhiều thời gian của bọn họ đâu."
Tú bà hai mắt phát sáng nhìn chỗ vàng trên bàn. Bà ta cũng chẳng ngốc. Bây giờ chẳng phải giờ cao điểm, mấy cô gái ở đây cũng đang ngồi không nên tú bà mặt mày tươi cười đi gọi mấy cô gái đến. Chẳng mấy chốc mà có một đám xanh xanh đỏ đỏ, cười cười nói nói đi đến.
"Các cô nương, tất cả đứng yên cho tôi."Tôi quát to mà bọn họ không nhưng không đứng yên ngược lại càng ồn ào thêm.
"Đừng cười nữa, đừng cười nữa." Tôi đứng hẳn lên ghế, dáng vẻ như đang diễn thuyết, "Bình thường có phải bọn đàn ông thối tha hay giở trò với các cô đúng không?" Tôi hét to.
"Đúng." Bọn họ cười ầm lên. Có cô cười nhiều gập cả bụng lại không đứng lên được.
"Vậy thì các cô có muốn chơi đùa lại bọn đàn ông không?" tôi lại hét.
Lần này không có ai trả lời, cả đám người chỉ lấy khăn che mặt.
"Sợ cái gì. Muốn thì đã sao?"
"Muốn!" Cuối cùng cũng có một cô to gan đáp lại. Mấy cô gái đứng cạnh người thì cười gập cả người, người thì đập khẽ vào người cô ta.
Tôi nhảy xuống ghế, luồn ra trước mặt Thừa Đức, nâng mặt anh ta lên: "Được lắm các cô gái. Thấy anh ta thế nào?" Thừa Đức lúc này tức giận đến cực điểm, đến xương trên trán cũng lộ ra mà không thể nói cũng không động đậy được chỉ nhìn tôi chằm chằm làm tôi chột dạ không dám nhìn vào mắt anh ta.
Tôi lôi miếng giẻ trong miệng Thừa Đức ra, nói to với đám kỹ nữ: "Tới đây các cô nương. Thích hôn thì hôn, thích sờ thì sờ."
Áo của Thừa Đức đã bị tôi cởi ra từ lâu, tuy có dáng vẻ công tử nhưng người đâu ra đấy, các cơ bắp săn chắc...
Đám kỹ nữ nghe tôi nói vậy có phần không dám tin, trong phút chốc mọi người im lặng không nói gì, cũng chẳng dám động đậy. Yên tĩnh một lúc bỗng có người kêu lên, lao vào Thừa Đức. Có người đi đầu những người khác lập tức như bầy ong ùa lên theo: sờ mặt, sờ người, thậm chí có người thuận tay sờ xuống phía dưới...
Tôi ngồi một bên nhìn đám nữ nhi điên cuồng này nhưng trong lòng không vui mừng như đã nghĩ. Ánh mắt Thừa Đức xuyên qua bọn họ, rơi vào người tôi, xuyên qua cơ thể đến tận tim gan làm tim tôi cũng run theo.
"Vinh nhi..."không ngờ giọng nói khàn đặc trộn lẫn đau khổ đau khổ của anh ta lại vượt qua được sự huyên náo thẳng tiến đến màng nhĩ tôi, như một âm thanh ma quái cứ vang vọng trong tai tôi.
Thấy anh ta bị ђàภђ ђạ đánh lẽ tôi phải vui mới đúng, vậy mà sao trong lòng chẳng hề thấy thoải mái? Sao tim lại đau khi nghe tiếng gọi của anh ta đến vậy? Tôi làm sao thế này? Phùng Trần Sở Dương từ trước đến giờ đều được một trả mười cơ mà?
"Đủ rồi!" Tôi quát to làm bọn họ giật mình đứng yên. Tôi lao lên gạt bọn họ ra, nhìn Thừa Đức. Giây phút thấy tôi lao lên trên mặt anh ta vẫn còn nụ cười lãnh đạm.
"Được rồi. Hai chúng ta như thế là hòa. Lần này tôi tha, anh phải nhớ lấy." Tôi cố làm ra vẻ dữ dằn nói với anh ta, rồi quay sang tú bà, "Đem anh ta đến phòng của người tên Phụng Thiện ở lầu Lục Phúc. Đừng có định giở trò gì nếu không các ngươi không yên thân đâu."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc